Sau buổi chiều chủ nhật ấy, Linh thỉnh thoảng cùng mẹ sang nhà tôi
chơi. Tôi thường dẫn em ra cái ban công trước phòng mình, nơi có giàn
hoa leo giăng ngang rợp mát cả 1 góc sân, bên dưới là 1 chiếc ghế dài
kiểu cổ ba tôi được 1 sinh viên thành đạt tặng cho.
“Ở đây buổi chiều mà nằm nghỉ thì thư giãn ghê lắm”.
“Chắc là nhiều gió chị nhỉ?”
Linh hỏi trong khi mắt hướng ra cái chuông gió ngay dưới mái hiên cửa sổ nhà bên cạnh. Tôi chỉ Ừ.
“Vậy chắc nó sẽ kêu nhiều và kêu mãi…”
“Chị cũng ko biết nữa. Chỉ khi nào yên tĩnh chị mới nghe được tiếng chuông gió rung từ bên ấy”
“Em hiểu. Nó đâu phải là thứ âm thanh chát vào tai. Hễ thứ gì hiền
lành nhẹ nhàng thì dù đẹp đẽ vẫn luôn bị đàn áp. Vì vậy mà người ta cứ
phải bon chen và đạp lên nhau…”
Câu nói có vẻ triết lý của em khiến tôi chỉ im lặng suy nghĩ, ko bình luận gì. Lẽ ra tôi phải bảo rằng em ko nên nghĩ tiêu cực như thế.
Linh ngả người trên ghế 1 lúc, nhắm mắt. Có thể em đang lắng nghe
tiếng chuông vang nhẹ bên kia. Tôi định vào phòng để em có ko gian 1
mình, nhưng vừa dợm quay đi thì em đã kêu lại.
“Em muốn gặp anh ấy”
“Hử? Ai cơ?”
Câu hỏi tức thì của tôi chỉ là 1 phản xạ chưa kịp nghĩ. Nếu có thời
gian thêm vài giây thì tôi đã biết em muốn nhắc đến Di. Vì thế, tôi “À”
ngay sau câu hỏi.
“Di hả?”
“Hay mình gọi anh ấy đi?”
“……”
Tôi thấy chẳng thích việc 2 đứa con gái lại đi hẹn gặp 1 gã con trai
như thế chút nào. Nhưng phản đối đề nghị của Linh thì tôi lại ko nỡ, vì
vẻ mặt em nói lên sự chờ đợi đồng thuận từ phía tôi.
“Gọi rồi kêu hắn đi đâu? Làm gì? Nếu em chỉ muốn gặp thì…em cứ gặp 1 mình”
“Chị biết là mẹ em sẽ ko cho phép…”
“Em lớn rồi chứ phải con nít đâu. Chị sẽ nói với mẹ em”
……
Vậy mà khi xuống nhà gặp cô Lan mẹ em, tôi lại chẳng nói được gì. Lúc này tôi lại nghĩ mình vẫn chưa đảm bảo được Di là người tốt, dù trực
giác có mách bảo như thế chăng nữa. Để Linh đi 1 mình với hắn, liệu có
chuyện gì xảy ra ko?
Nghĩ vậy, tôi quên cái ý định đứng ngoài cuộc hẹn hò này, nếu có.
Và dĩ nhiên là có.
Linh gọi cho Di ngay trong buổi tối sau khi tôi đồng ý đi cùng. Em
chỉ nhắn cho tôi địa điểm và thời gian kèm theo lời cảm ơn và nụ cười ^^ trong điện thoại.
Tôi tự hỏi bản thân mình có thích tham gia ko hay chỉ làm vì trách nhiệm-cái thứ trách nhiệm tự tôi vẽ ra?
Câu trả lời cũng nhanh chóng được xác định. Ừ thì, tôi cũng muốn gặp lại Di.
Còn tại sao thì tôi ko biết. Thực sự ko biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT