Bảo Anh đưa tay vẫy ai đó đến từ phía sau lưng tôi, và tôi, theo 1 phản xạ bình thường lập tức quay phắt lại để xem gã trai Hàn nào tự dưng xuất hiện và hỏi cưới nhỏ bạn thân của mình, khiến nó bỏ luôn cái nghề mà nó vẫn nghĩ sẽ sống chết bám trụ đến khi nào thành vedette mới thôi.

Chàng trai ấy, lẽ nào … tôi lại quên được cơ chứ.

Chúng tôi đã từng ngồi với nhau nói chuyện tình yêu tại 1 quán café sáng, và những điều cậu ấy đoán định cho vận mệnh của tôi vẫn khiến tôi ám ảnh ko thôi.

Là Đạt.

Hay là…Song Kim Joon?

O__O

Song Kim Joon đấy. Buồn cười thật.

Thì ra năm 6 tuổi, bố Đạt chuyển sang Việt Nam làm việc, và tất nhiên ông đưa vợ con theo cùng. Sau nhiều năm quen thuộc ở đất Sài Gòn, họ quyết định lưu lại luôn cho đến giờ. Cậu được đặt 1 cái tên tiếng Việt cho dễ gọi. Hèn gì, ở Đạt cứ có cái nét bẽn lẽn thư sinh rất khác với các cậu con trai sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn, dù kể ra thì mặt cũng chẳng có nét gì là người đến từ xứ sở kim chi cả.

Tôi vừa lắc đầu vừa cười, và cười hoài trong suốt bữa ăn mà ko thể bình luận thêm được gì về chuyện này. Chỉ đến khi Bảo Anh tự nhiên nhắc đến Khoa, tôi mới ngưng cười và hơi dè dặt.

“Hình như Khoa sắp về phải ko?”

“Ko biết nữa”

“Mày định ko quay lại luôn hả?”

“Ừ…ko…” – Tôi nhún vai ngó lảng đi, cố đổi chủ đề câu chuyện. Ko biết tại sao tôi luôn cảm thấy ko thỏai mái khi cái tên anh xuất hiện. Quán bắt đầu chuyển track nhạc mới, một giai điệu nghe rất quen.

When the days are getting hard for you

I will always stay by your side

I promise you, I’ll never hide

Câu hát này. Câu nói này…

Ở đó, trên vùng núi hoang sơ, với những bước chân người ta vác gỗ, anh đã bảo là voi rừng để hù dọa tôi. Và khi đó, anh ta đã hứa. Anh hứa ko bao giờ chạy trốn.

Vậy mà, bây giờ, chẳng phải anh đang lẩn trốn em sao?

……………..

“Này, này…tao ko cố ý nhắc đến ổng để mày khóc đâu…nhỏ à…”

Bảo Anh đưa tay nắm lấy cánh tay tôi, nó có vẻ bối rối và hối lỗi, cũng là lúc tôi chợt nhận ra khóe mắt mình ươn ướt, cay cay.

Khờ quá.

“Có gì đâu” – Tôi bật cười, lấy khăn giấy chấm lên mắt và cho 1 miếng bò vào miệng – “Món này là món gì ngon nhỉ?”

“À, món bò sốt kem của anh John Quân đấy”

“John Quân?”

“Có nhớ lần tao dắt mày đi ăn ở Chereston ko? Tao quen anh bếp trưởng ở đấy, cái anh tao hay nhắc đến ấy mà. Giờ ảnh cưới vợ, mở quán ăn này nên tao tới ủng hộ liền. Giá rẻ hơn cái chốn đắt đỏ kia nhiều”

“À…à” – Dù gật gù nhưng tôi cũng ko nhớ nổi lần nó dắt tôi đi ăn ở Chereston kia là như thế nào. Mấy cái nhà hàng sang trọng kiểu Tây này, tôi vốn ko có nhiều ấn tượng lắm. Chỉ nhớ đúng là nó có hay nói về 1 anh bếp trưởng đẹp trai nhưng lạnh lùng, nó cưa mãi mà ko đổ.

“Anh Quân nào thế?” – Đạt nãy giờ vẫn im thinh, đột nhiên chen ngang hỏi, vừa nhìn tôi vừa liếc Bảo Anh dò xét.

Bảo Anh liền nháy mắt với tôi, 1 tay quàng qua cánh tay Đạt, nghiêng đầu lên vai cậu, còn đôi gò má thì ửng hồng.

“Thôi kệ anh Quân đấy đi, có vợ rồi chẳng thèm nữa. Em đã có anh Kim Joon đây rồi”

“Ọe” – Tôi làm bộ nôn trước cảnh mùi mẫn của cô nàng, nhưng thực sự thì cảm thấy hạnh phúc lây với tìn

h yêu của nó. Chẳng biết họ trở lại với nhau như thế nào, và cũng ko biết liệu sau cuộc hôn nhân này, họ có thể ở bên nhau được bao lâu, nhưng điều đó có lẽ cũng ko đến lượt tôi phải lo nghĩ.

Khi tình yêu đi được đến hôn nhân đã là 1 thành công to lớn lắm rồi.

…………….

Tôi gặp lại Khoa trong đám cưới của Bảo Anh. Trông anh khác nhiều so với lần cuối chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau. Anh để tóc dài hơn và có vẻ mập ra, nhưng điểm khác lớn nhất là anh lại đeo kính, trong khi tôi đã chuyển sang dùng kính sát tròng.

“Em có xin ông Thần nào chuyển kính sang cho anh ko?”

“???”

“Bảo rằng – Ôi con đeo kính thật là xấu, làm ơn mang kính con quăng cho thằng nào đi – và thế là…Bùm! Anh giờ lại bị cận còn em thì xinh đẹp ra khi ko có kính”

“…Em ko biết là anh cũng có khiếu nói đùa đấy” – Tôi cười thật lòng, đúng là chưa bao giờ thấy Khoa nói chuyện kiểu như thế.

“Có lẽ còn nhiều điều hay tiềm ẩn của anh mà em ko biết. Thực ra là….chính anh cũng ko hiểu hết con người mình”

“Anh sống đơn giản hơn 1 chút đi”

“Anh lại nghĩ em ko muốn những điều quá đơn giản?”

Những ngày tháng cũ bỗng như quay lại đè nén lồng ngực tôi khi Khoa hỏi câu ấy. Trong ánh mắt anh vẫn còn đó ý hờn trách dù ko rõ ràng. Tôi ko muốn phải lảng tránh, nhưng chuyện cũng đã ko còn gì để đào bới lên nữa.

“Anh lại phức tạp hóa tình hình lên rồi đó”

“Ừ thì…anh vẫn thế thôi. Mà em hình như biết cách đối đáp hơn rồi nhỉ?”

“Em cũng xin ông Thần đổi lấy cái tài ăn nói của anh mà?”

Khoa tròn mắt và thế là cả 2 cùng cười. Tiếng nhạc khai tiệc như giúp chúng tôi kết thúc buổi nói chuyện sau hơn 1 năm ko gặp trong ko khí vui vẻ hòa bình. Chắc hẳn chúng tôi cần thêm thời gian và nhiều thay đổi nữa mới có thể thoải mái đối diện với nhau hơn. Tôi mong sao Khoa có thể tìm được 1 cô gái nào đó khác tôi, cần anh, yêu anh, xứng đáng với anh hơn tôi. Dù sao thì, Khoa cũng là 1 người đàn ông tốt, nếu ko muốn nói là gần như hoàn hảo, mà tôi thì lại ko nghĩ mình thích hợp với kiểu hoàn hảo như vậy.

Thứ tôi cần, có lẽ…chỉ là 1 cơn gió.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play