Bọn họ tiếp tục đi lên phía trước, tiến nhập Hắc Cẩu Đại Sơn.

Đến Hắc Cẩu Đại Sơn rồi, tinh thần mọi người đều phấn chấn.

Bởi vì chỉ cần qua được Hắc Cẩu Đại Sơn sẽ đến Toan Lĩnh, vào Toan Lĩnh rồi sẽ là phạm vi thế lực của Lão Tự Hào Ôn gia.

Giống những gia tộc như Thục trung Đường Môn, Giang Nam Tích Lôi Đường Lôi gia, Sơn Đông Thần Thương Tôn gia, Kim Tự Chiêu Bài Phương gia, Cô Nương Miếu chỉnh cổ chuyên gia La thị, đều là thế lực mà yêm đảng không vươn tới được.

Huống hồ, Kim Lão Cúc cho hay:

Lão Tự Hào Ôn gia đã phái Nhất Bộc Thập Hàn Ôn Noãn và một vị hảo thủ Ôn gia nữa đến Hắc Cẩu Đại Sơn tiếp ứng cho bọn họ. Địa điểm đó là Nhất Động Thiên.

Nhất động thiên là một hang động tách biệt.

Một cái động dài và sâu, xuyên qua núi đá, chạy từ Hắc Cẩu Ngũ Sơn qua Hắc Cẩu Lục Sơn, không biết người xưa làm thế nào đào được con đường này, nhưng lộ trình rút ngắn nói ít chứ cũng có một trăm năm mươi hay sáu mươi dặm.

Đường lên núi, tuyết chưa tan hết. Song bên trong động không có tuyết, chỉ là so với tuyết thì hơi tuyết càng lạnh hơn.

Qua được Nhất Động Thiên sẽ là địa phương an bình của Ôn gia. Nhưng mọi người sau chuyện cầu treo ở Khốn Long hạp đã rút được bài học, lần này tuyệt không lỗ mãng bất cẩn. Họ phái Kim Lão Cúc đi dò đường. Mọi người đợi trước động. Kim Lão Cúc một mình tiến vào động. Thân ảnh y khuất trong địa đạo, chỉ còn lại tiếng bước chân.

Trải qua chặng đường vừa di chuyển vừa chiến đấu vất vả, bọn họ đều mệt mỏi cả, đã rất, rất mệt. Nhưng họ vẫn cố chống chọi, chờ đợi và mong mỏi hoàn thành nhiệm vụ, lúc đó mới dám thở phào.

Họ đang đợi, đợi khá lâu, không có tiếng động, không hồi âm, cuối cùng đã có tiếng bước chân. Một người từ trong động cấp tốc chạy lại, vẫy ống tay áo tạo ra một đạo cấp phong, cấp phong không chỗ thoát ra, vụt tới cửa động.

Mặt Oai Chủy Thiếu Giáo biến sắc, vung la tác lên.

Cật Sa Đại Vương ngăn lại:

“Là lão Kim!”

Chỉ nghe người đó oang oang giọng:

“Này, đến đây, Ôn tiền bối đợi chúng tay ngay phía trước động!”

Cùng với tiếng nói, hắn đã xuất hiện. Mặt hắn vì mừng rỡ mà đỏ lên.

Mắt mọi người sáng lên, mặt cũng tỏa sáng.

“Nhanh, mau chóng,” – Kim Lão Cúc phấn chấn vô cùng – “mau đưa Tiêu Hồn cô nương tới đó!”

Tốt rồi, thiên tân vạn khổ đã đến được nơi cần đến.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, đặt được tảng đá lớn trong lòng xuống, trái lại tâm lí có chút không nỡ, đối với đoạn đường dài gian nan vừa qua có vài phần lưu luyến.

Nhưng con người luôn muốn từ bỏ qua quá khứ.

Mọi người khắc sau sẽ đến Toan Lĩnh, chưa vào Lão Tự Hào, chưa thể nói là hoàn thành nhiệm vụ, chưa thể buông tay.

Cuối cùng mọi người bắt đầu tiến vào địa đạo. Lương Thủy canh giữ cửa động, tránh có kẻ chặn đường lui. Dù đã đến bước này vẫn không thể khinh xuất. Bọn họ vào trong động, sâu dần, tối dần, đen dần. Động sâu, dài. Sơn động dần dần sáng Bọn họ sắp ra khỏi sơn động

Cửa động có người, hai người. Một người có ba chòm râu dài, mặt như quan ngọc, Cật Sa Đại Vương vừa nhìn liền nhận ra, vui vẻ nói:

“Ôn tam ca!”

Rồi hắn tiên tới ôm lấy người đó. Nhưng không ngờ Oai Chủy Thiếu Giáo điên cuồng thét:

“Tra mỗ!”

Tra Mỗ!

Tra Mỗ là chủ mưu nhận lệnh yêm đảng, chỉ huy hành động đuổi cùng giết tận cùng hậu duệ Cao gia, Tiêu Hồn cô nương!

Hắn vì sao có mặt ở đây? Hắn làm thế nào ở cùng một chỗ với người được Lão Tự Hào phái đến tiếp ứng Tiêu Hồn cô nương? Chuyện là thế nào? Nếu có nhầm lẫn, cuối cùng là nhầm ở đâu?

Cả nhà Oai Chủy Thiếu Giáo bị Tra Mỗ hại chết, hắn bị con người này bức lên Lương Sơn, tự nhiên là có hóa thành tro cũng nhận ra kẻ thù!

Cật Sa Đại Vương giật mình nhưng Ôn Noãn đã nhanh chóng ôm chặt hắn. Cật Sa Đại Vương tránh không được, muốn vùng ra. Hắn còn chưa toàn lực tránh né đã nghe Ôn Noãn ôn hòa nói:

“Không nên cử động, những yếu huyệt địa thương, khí hộ, khố phòng, ưng thương, lương môn, thủy đạo trên người ngươi đã bị ta khống chế, không nên cử động.”

Cật Sa Đại Vương đứng yên, không tránh nữa. Bởi vì hắn biết Ôn Noãn nói thật. Hắn chỉ có thể thét lên:

“Mau lui!”

Không đợi Cật Sa Đại Vương thét, bọn họ đang lui lại. Vận hết toàn lực: lui thật mau. Đối phương đã mai phục, tất nhiên đã chiếm được lợi thế, tham chiến vô ích! Giữ được an toàn rồi mới tính!

Lương Thương Trung, Kim Lão Cúc, Oai Chủy Thiếu Giáo lập tức bảo vệ Tiêu Hồn cô nương, Tiểu thư thư, toàn lực thoái lui. Lương Thủy từ phía sau chạy tới. Vì hắn phát hiện phía trước phát sinh tình huống hung hiểm, muốn đến chi viện!

Lương Thương Trung nhất thời quát:

“Đừng qua đây, mau hộ tống cô nương chạy …”

Chạy không được. Bởi vì huyệt đạo y đã bị người khác chế trụ. Người khống chế y chính là Lương Thủy. Tâm phúc thủ hạ của y. Người mà y không phòng bị nhất.

Oai Chủy Thiếu Giáo lập tức phát hiện. Hắn chỉ có thể liều mạng. Liều không được. Vì đốt tay hắn đã bị người khác khóa lại. Kẻ khóa tay hắn chính là Kim Lão Cúc.

Trong khoảnh khắc, Cật Sa Đại Vương bị Ôn Noãn khống chế, Oai Chủy Thiếu Giáo bị Kim Lão Cúc khóa tay, Lương Thương Trung bị Lương Thủy chế trụ. Tronh nhất thời, năm chủ tướng của quần hiệp, hai phản bội, ba bị ám toán, hoàn toàn mất năng lực tác chiến. Trong chốc lát, tất cả đều bại. Mọi người như cá trên thớt.

Oai Chủy Thiếu Giáo gầm lên:

“Ngươi! Ngươi còn bảo chúng ta không sợ thất bại, ngươi lại…”

“Nói không sợ thất bại, nhất định là trò lừa thôi!” – Kim Lão Cúc đắc ý – “Ta sợ thất bại, nhưng ta thích làm kẻ khác thất bại. Bán đứng, vĩnh viễn khiến kẻ khác nhận lấy sự thất vọng lớn nhất.”

Không ngờ hắn còn cười cợt hỏi:

“Thế nào? Cảm giác vui chứ?”

Đến đây, quần hiệp đã hoàn toàn tiêu tán. Chiến lực hoàn toàn mất hết. Còn lại mười một chiến sĩ của Cật Sa Đại Vương,cũng không làm nên chuyện, chỉ để cho người ta chém giết thôi. Bởi vì sau một cái vung tay của Tra Mỗ, trước sau động xuất hiện rất nhiều phiên tử, thái giám và cẩm y vệ bao vây, còn có cao thủ Kiếp Sát Phái, Dưỡng Thần Đường, Phá Hoại Bang, Đồ Quỷ Ốc.

Ngàn khó vạn khổ đến được chỗ này, không ngờ là một tuyệt lộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play