Nàng đương nhiên không thật sự ăn nó, chỉ cài nó lên búi tóc.
Tuyệt Đại Đan Kiêu cùng Kim Lão Cúc đi trước một bước, chuẩn bị sẵn sàng tiến vào Đồ Quỷ Ốc.
Mọi người đem hy vọng kí thác cho Kim Lão Cúc và Tuyệt Đại Đan Kiêu. Đương nhiên so ra thì Kim Lão Cúc vẫn được hoan nghênh hơn một chút.
Bởi vì, không biết ra sao, chỉ cần một vị tuyệt sắc mỹ nữ đối với nam tử khác đặc biệt ưu ái, nam tử ấy tất sẽ bị người khác chán ghét và không ưa. Vô luận nam tử là người tốt, thu mình, kiểm điểm, đều vô dụng. Mọi người trách hắn đoạt lấy cũng như độc chiếm tâm ý mỹ nữ, vĩnh viễn không muốn tha thứ cho hắn.
Mọi người hi vọng bọn họ đi sớm về sớm, họp mặt cùng họ. Ai cũng không biết trong hai người có kẻ đã đi là không về, một đi không trở lại.
Hai người bọn họ nhất mực cẩn thận, mỗi bước tiến phải chắc chắn. Nhưng tại Đồ Quỷ Ốc, chuyện xảy ra ngoài suy nghĩ và cũng là vận may, dọc đường họ bình an vô sự. Đây là sự yên tĩnh trong cơn sóng ngầm dữ dội, phục kích phía trước.
“Giao thiệp” của Kim Lão Cúc và Tuyệt Đại Đan Kiêu khi nào có hiệu quả?
Bọn họ vẫn không dám khinh thường, đề phòng cẩn thận.
Chuyện may mắn, kì lạ và không ngờ chính là: Bọn họ cả đường đều bình an vô sự, mắt thấy sắp vượt qua Đồ Quỷ Ốc. Bất quá là “trước mắt trông thấy” dù sao cũng không bằng “thực sự đã qua”.
Canh gác đêm nay là Bảo Nhĩ Lương Trà và Độc Nha Lương Thủy. Họ không hề lơi lỏng. Nơi hai người phòng thủ cách chỗ quần hiệp rất gần, chỉ cần một làn gió lay động cỏ cây, bọn họ hô lên, lập tức có người ứng cứu. Nhưng họ ngay cả cảnh báo cũng không kịp.
Lúc Độc Nha Lương Thủy phát hiện điều không ổn, hắn lập tức thét to. Lúc mọi người đương chạy đi, Bảo Nhĩ Lương Trà đã chết. Lúc mọi người phát hiện Lương trà bị giết, đã lập tức phái người ở gần đó đi tìm nhưng cái gì cũng không thấy, không địch nhân, không phát hiện, thậm chí một chút dấu vết cũng không lưu lại.
Nhưng Lương Trà đã chết. Nơi hắn bị giết chỉ cách mọi người hơn tám thước. Cặp Thuận Phong Nhĩ của hắn cũng bị cắt xuống, hai bên má máu tươi đầm đìa, khiến người nhìn kinh tâm hoảng hốt.
Dọc đường đi không hề ít cạm bẫy và mai phục, đều nhờ Bảo Nhĩ của Lương Trà nghe thấy, sớm phòng bị, nay đôi tai hắn đã rời khỏi cái đầu, sinh mạng hắn cũng li khai thân thể. Rốt cuộc có phải vì hắn có hai lỗ tai thực tốt, thính lực hơn người mới bị mất mạng!
Hắn chết như thế nào? Làm sao bị giết? Thực tế ngay cả Độc Nha Lương Thủy canh phòng cách đó không xa cũng không nghe thấy gì. Như vậy xem ra sát thủ vừa đến không những là hảo thủ mà còn là cao thủ, càng là địch thủ nhất lưu trước nay chưa từng gặp!
Nếu đối phương là một hảo thủ như vậy, bọn họ còn ứng phó được sao? Địch nhân lại muốn ngấm ngầm thách thức.
Mọi người lại đưa mắt nhìn nhau. Lần này thì nhãn tình hàm chứa thêm một tầng ý nghĩa: Sợ hãi.
Rốt cuộc kẻ đến là ai? Hắn có thể trong khoảng cách gần như thế giết Bảo Nhĩ, hảo thủ của Thái Bình Môn, không ngờ chẳng kinh động một ai!
Tiêu Hồn cúi người, dùng tay vuốt lên đôi mắt mở trừng của Lương Trà, mắt nàng đã ngấn lệ:
“Mọi người chạy đi, đừng vì chuyện của ta mà tổn thất nhân mạng nữa. Cứ như vậy cả đời ta sẽ tự cảm thấy có lỗi.”
Lương Thương Trung nhìn Cật Sa Đại Vương. Cật Sa Đại Vương nhìn sang Oai Chủy Thiếu Giáo. Oai Chủy Thiếu Giáo mở to mắt nhì Lương Thương Trung.
Lương Thương Trung đương nhiên bi thương, nhưng cảm giác phẫn nộ càng mạnh mẽ hơn, nói:
“Đây xem là một lần thất bại.”
Trong lòng y kì thực hiểu rằng: Tiêu Hồn cô nương không dùng lời lẽ khe khắt, đối với y mà nói mới là thất bại lớn, tổn thương lớn. Y biết Tiêu Hồn cô nương không thích y, thậm chí là chán ghét y.
Oai Chủy Thiếu Giáo cũng nói:
“Làm người lẽ tất nhiên phải gặp thất bại, gặp chuyện đau lòng không bi thương.”
Cật Sa Đại Vương nói thêm:
“Bảo không sợ thất bại là gạt người. Nhưng chúng ta không thể vì thế mà nản lòng, như vậy mới là sai, mới là thực sự thất bại!”
Cuối cùng, bọn họ tiếp tục hướng về phương nam.
Trên đường, Lương Thương Trung vốn định âm thầm rời khỏi, nhưng Cật Sa Đại Vương có lần vỗ vai y, mặt chẳng tỏ chút hảo ý nhưng lòng đầy hảo tâm nói:
“Tiểu tử, ngươi thực có diễm phúc. Đừng thấy cô nương đối với ngươi chẳng thèm để ý, nàng ta mấy lần bí mật dò hỏi thân thế của ngươi đấy! Người mà nữ nhi càng không để ý mới là nhân vật nàng ta chú trọng nhất!”
Một câu này đã lưu Lương Thương Trung lại. Hơn nữa y càng ngày càng nhận thấy Tiêu Hồn cô nương ít nhất có quan tâm đến mình, mới thấy lời của Cật Sa Đại Vương thực càng hữu lí.
Sắp hoàn toàn vượt qua khu vực của Đồ Quỷ Ốc, bọn họ nghỉ đêm ở một dã điếm ở Hương Khê.
Lúc này, mọi người chỉ dám ngồi, nghe tiếng nước chảy bên ngoài khách sạn cảm thấy buồn ngủ, ai cũng không dám rời nhau, cho dù là đi nhà xí cũng gọi nhau đi thành nhóm vài người.
Giờ sửu, quần hiệp đều chống khuỷu tay nâng đỡ cơn buồn ngủ, lúc này, đột nhiên một con bọ nhỏ bay vào ngọn lửa nến, nghe xoẹt một tiếng, một chút mùi khét bay ra.
Tiêu Hồn bất ngờ bừng tỉnh.
“Tẳt nến.” – nàng bảo.
Oai Chủy Thiếu Giáo phản ứng nhanh nhất, vung tay quạt tắt lửa. Quả nhiên rèm cửa sổ nhanh chóng xuất hiện bóng người phóng đến như ánh chớp. Lương Thương Trung và Cật Sa Đại Vương gật đầu, chia nhau phá nóc nhà, phá cửa xông ra. Bên ngoài hành lang lập tức truyền tới âm thanh giao đấu.
Oai Chủy Thiếu Giáo bảo vệ Tiêu Hồn cô nương và Tiểu thư thư trong phòng, nín thở nghe ngóng tình thế. Trận chiến diễn ra một hồi liền ngừng lại. Oai Chủy Thiếu Giáo nhướng mày:
“Làm sao rồi?”
Hắn đang muốn ra ngoài xem, cánh cửa quả thực bị mở toang. La tác của Oai Chủy Thiếu Giáo liền chuẩn bị xuất thủ, Tiêu Hồn kéo tay áo hắn.
Chỉ nghe người bước vào nói:
“Là người của mình, thắp đèn.”
Chính là người của mình. Nguyên là Kim Lão Cúc đã trở lại. Hắn vẫn mặc chiếc áo có thêu đóa hoa cúc lớn. Nhưng chỉ có một mình hắn trở về.
Hắn đi một mình.
“Chúng ta đã thuyết phục Đồ Quỷ Ốc, mở đường cho mọi người,” – Kim Lão Cúc nước mắt đầy mặt, nức nở thốt – “chỉ là, Văn lão đệ quá kích động, mạo phạm người của Đồ Quỷ Ốc, cuối cùng cao thủ Đồ Quỷ Ốc và hảo thủ của Hạ Tam Lãm liên thủ, giết chết hắn, mà ta, ta… cứu không được, ta vô dụng, nhưng mà, người ở Lĩnh Nam sắp đến, ta nghe nói Lão Tự Hào Ôn gia đã phái hảo thủ tương trợ. Cái chết của Cấp Cấp Phong tuy là một tổn thất, nhưng mọi người không cần sợ! Chúng nhất định phải chống đỡ!”
Mọi người đều buồn bả.
Tiêu Hồn cúi thấp đầu.
Nến chỉ kịp thắp một cây.
Ngọn lửa của cây nến làm nó rơi lệ.
Nhiệt lệ.
Nàng mở gói quần áo, mở xong, tay rút ra một vật. Nàng nghiêm trang nhìn nó, dùng cánh môi hồng hôn nhẹ lên nó.
Đấy là một đóa hoa đã khô héo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT