Chương 32: Anh cần.
 
Lúc này đám người da đen phía sau bắt đầu nóng nảy, bọn họ hướng về phía Dịch Trạch Thành lớn tiếng ồn ào, nhưng không dám xông lên. Chiếc xe anh đi đang dừng bên lề đường, đoàn xe to lớn khiến những người da đen đó sợ hãi. Mặc dù bọn họ không biết lai lịch của những người này nhưng họ cũng biết rõ người đàn ông Trung Quốc không chọc được.
 
“Dương Minh.” Dịch Trạch Thành gọi Dương Minh đang đứng một bên.

 
Anh ta lập tức tiến lên, thấp giọng hỏi: “Dịch tổng, ngài có gì dặn dò?”
 
“Cho bọn họ năm trăm đô la mỹ, nói với bọn họ, đứa nhỏ này không mang đến vận rủi ngược lại còn mang đến vận may.” Dịch Trạch Thành cúi đầu nhìn đứa trẻ trong lòng, lúc này cậu bé đang cuộn tròn lại.
 
Đứa trẻ da đen này quá mức ốm yếu, thoạt nhìn chỉ mới có bốn năm tuổi. Chỉ sợ tuổi thực tế của nó còn lớn hơn nhiều.
 
Trực tiếp đưa tiền, không phải là cách tốt nhất, nhưng lại là cách đơn giản, trực tiếp và hiệu quả nhất.
 
Dương Minh lấy năm trăm đô la ra nói ý của Dịch Trạch Thành với hướng dẫn viên kia, hướng dẫn viên lập tức truyền đạt lại lời của anh. Cha mẹ đứa nhỏ kia nhìn nhau một cái, cuối cùng vui mừng bật khóc. Bọn họ cảm tạ thượng đế đã ban ân, đã đưa đứa trẻ may mắn này vào gia đình họ.
 
Đứa trẻ bị ma ám hay được ban phước, chẳng qua chỉ là việc thay đổi cách nghĩ.
 
Sau khi lên xe, Dịch Trạch Thành quay đầu nhìn Hoắc Từ, từ lúc nãy sắc mặt cô âm u đáng sợ giống như lúc nào cũng muốn bùng nổ. Anh vươn tay ra và cầm bàn tay cô để bên người, lòng bàn tay mềm mại mang theo sự ấm áp.
 

Những người khác đều trở về khách sạn trước, Dịch Trạch Thành và Hoắc Từ đưa theo đứa trẻ da đen này đến bệnh viện.
 
Ở Châu Phi có một tổ chức riêng để bảo đảm quyền lợi cho trẻ em, cũng là nơi chuyên giúp đỡ những đứa trẻ gặp nạn. Tuy Dịch Trạch Thành có thể tạm thời cứu đứa nhỏ này, nhưng sắp tới thì chỉ có tổ chức này mới có thể.
 
Thời điểm Dịch Trạch Thành nói chuyện với bác sĩ, Hoắc Từ lén đi ra ngoài. Bệnh viện này được thành lập nhờ viện trợ của Pháp, mặc dù đơn giản nhưng cơ sở vật chất không tệ. Hoắc Từ đi đến ghế trên mặt cỏ, đây là chỗ dành cho bệnh nhân nghỉ ngơi.
 
Hoàng hôn sắp buông xuống nhưng sự khô nóng trong không khí vẫn chưa giảm chút nào.
 
Hoắc Từ ngồi ghế trên, cô không nghĩ đến đứa trẻ da đen kia. Mà nghĩ đến chính bản thân mình, trong một đêm, mộng đẹp tan vỡ, tất cả còn lại chỉ là hiện thực máu tươi đầm đìa.
 
Có người nói, chẳng qua là cha mẹ ly hôn mà thôi, có cái gì mà phải đau khổ như vậy. Huống hồ cô cũng là người đã mười tám tuổi rồi. Nhưng không ai biết, Hoắc Từ trước kia không phải như thế này.
 
Cô cũng chỉ là một thiếu nữ cấp ba bình thường, tuy rằng thành tích tốt, nhưng cũng sẽ ở trong lớp lén lút đọc truyện tranh.
 
Còn thích nhóm nhạc thần tượng Hàn Quốc, thích nhất chính là TVXQ.
 
Bài hát yêu thích là《 Why I Love You?》.
 
Thứ hạng trong kỳ thi tháng mà lọt ra khỏi top 10 cũng sẽ ở nhà khóc suốt một ngày. Cuối cùng là ba trở về, dẫn cô đi trượt băng, ăn món tráng miệng để dỗ cho cô vui.
 
Hoắc Từ thời thiếu nữ không có lạnh lùng với thế giới này như thế.
 
Cô có một trái tim mềm mại nhưng cũng rất độc lập.
 

Nếu cha mẹ không thể chịu trách nhiệm đối với con cái thì tại sao lại muốn sinh chúng ra. Nếu bọn họ có thể, họ có thể có một chút trách nhiệm, ít nhất sẽ không bỏ rơi cô một cách bất chợt như vậy.
 
Ba chữ bị bỏ rơi này, đã dày vò cô từ lâu lắm rồi.
 
Thẩm Xuyến cũng từng nói với cô, Thẩm Tùy An không cần cô.
 
Cô từng ngây thơ nghĩ rằng mình là trung tâm của thế giới, nhưng sau một đêm, cô là kẻ đáng thương bị mọi người vứt bỏ. Lúc lẻ loi nằm trong bệnh viện, cô cảm thấy toàn bộ thế giới đều là màu xám. Hoắc Từ vân vê tóc của mình, cô biết mình không nên suy nghĩ như vậy, cô nên thoải mái hơn, lạc quan hơn và suy nghĩ về điều tốt đẹp hơn.
 
Bây giờ cô là một người độc lập và không cần phải dựa vào bất cứ ai.
 
Cô có danh tiếng, có nhiều người thích cô như vậy. Cô có tiền, cô có thể mua một căn phòng cực kỳ xa hoa ở Bắc Kinh, giá trị chiếc xe cô lái lên đến mấy trăm vạn, trong mắt mọi người cô là một người thành công.
(*) Mấy trăm vạn ~ 3 tỷ - 30 tỷ VNĐ.
 
Không ai có thể bỏ rơi cô nữa.
 
Hoắc Từ, mày có thể.
 
Cô nắm chặt tay, lặp đi lặp lại trong lòng.
 
Hoắc Từ, mày có thể, có thể, có thể…
 
“Tiểu thư, cô không sao chứ?” Một giọng nói dễ nghe vang lên trước mặt cô.
 
Hoắc Từ chậm rãi ngẩng đầu lên thì thấy trước mặt có một cái khăn sạch sẽ được người đàn ông kia đưa qua. Đây là một người đàn ông rất đẹp, âm nhu*, tuấn mỹ, mắt phượng hơi xếch lên hướng tóc mai, anh ta mặc một bộ  tây trang được đặt may. Nụ cười dịu dàng, cực kỳ giống hoàng tử từ trên trời giáng xuống.
(*) Âm nhu: Có vẻ nữ tính, nếu là nam thì tùy vào trường hợp có thể là khen hoặc chê.
 
Chỉ tiếc, Hoắc Từ không phải cô bé lọ lem.
 
Cô thản nhiên nhìn lướt qua cái khăn tay phảng phất mùi nước hoa kia.
 
“Cô gặp khó khăn gì ở đây sao?” Giọng nói dịu dàng, thập phần tri kỷ.
 
Hoắc Từ đứng lên, liếc mắt người đàn ông này một cái, “Cảm ơn, không cần.” Trong nháy mắt, cô thu lại tất cả sự mềm yếu, đưa bản thân quay lại trạng thái hoàn toàn lạnh nhạt.
 
Nhìn cô bước vào tòa nhà bệnh viện, người đàn ông khịt mũi. Người trợ lý đứng cách đó không xa lập tức tiến lên, anh ta dùng khăn tay lau mồ hôi trên mặt.
 
“Thời tiết này thật mẹ nó nóng.” Anh ta hằn học nói một câu.
 
Trợ lý cúi đầu không dám nói lời nào, anh ta lại mở miệng cười khinh miệt một tiếng: “Người phụ nữ này rất thú vị, hãy điều tra thông tin chi tiết của cô ta cho tôi.”
 
Khi quay người lại, anh ta ngả ngớn huýt sáo một tiếng, ánh mắt chọn phụ nữ của Dịch Trạch Thành thật sự không sai.
 
Đôi chân thật con mẹ nó đẹp, vừa dài vừa trắng.
 
**

 
Dịch Trạch Thành đang chuẩn bị ra ngoài thì thấy Hoắc Từ đã quay lại. Anh bước tới, khẽ cau mày, thấp giọng nói: “An ninh của Mali không tốt, đừng chạy lung tung.”
 
Tình huống ở đây còn loạn hơn so với ở Ghine.
 
Lực lượng các bên chiến đấu không ngừng, ngay cả quân của chính phủ cũng không thể kiểm soát hoàn toàn tất cả các khu vực.
 
Hoắc Từ nhìn anh: “Thực xin lỗi, em chỉ đi đến vườn hoa của bệnh viện ngồi thôi.”
 
Dịch Trạch Thành thấy vẻ mặt nặng nề của cô cũng không hỏi nhiều mà chỉ nắm tay cô đi ra ngoài. Đi đến cửa, Dương Minh ngồi trong xe, nhìn ông chủ nhà mình nắm tay Hoắc Từ đi ra.
 
Tuy rằng trong lòng anh ta đã đoán như vậy nhưng khi tận mắt nhìn thấy, thật sự rất chấn động.
 
Anh ta lập tức xuống xe, mở cửa sau xe ra.
 
Sau khi ngồi hết rồi, Dịch Trạch Thành trầm giọng nói: “Về khách sạn.”
 
Lúc này Hoắc Từ mới nhớ tới đứa trẻ người da đen, cô hỏi: “Đứa bé kia thế nào rồi?”
 
“Suy dinh dưỡng nghiêm trọng, các vết thương đều là vết thương ngoài da, anh đã liên lạc với cơ quan hỗ trợ trẻ em địa phương, họ sẽ quan sát toàn bộ quá trình.” Dịch Trạch Thành quay đầu nhìn cô một cái.
 
Hoắc Từ mệt mỏi gật đầu.
 
Vậy tốt rồi, ít nhất đứa nhỏ này cũng sẽ có người chăm sóc.
 
Cô nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi, giây tiếp theo, cả người đã rơi vào một vòng tay ấm áp. Cô mở to mắt, nhìn về phía Dương Minh ở ghế phụ, muốn trốn sang một bên.
 
Thế nhưng vai cô lại bị bàn tay của Dịch Trạch Thành đè lại, giọng nói lạnh lùng của anh vang lên trên đỉnh đầu cô, “Nhúc nhích cái gì, không phải mệt mỏi muốn nhắm mắt nghỉ ngơi sao. Đến khách sạn, anh sẽ gọi em.”
 
Không phải đã bàn bạc xong rồi sao, trước tiên sẽ không để cho người khác biết…
 
Kết quả là giọng nói trên đỉnh đầu lại vang lên: “Em cảm thấy ngủ như vậy không thoải mái hả? Nếu không thì nằm lên đùi anh đi.”
 
Hoắc Từ: “…”
 
Dương Minh ngồi phía trước, gần như cúi đầu xuống dưới ghế luôn rồi. Hãy xem anh ta như không tồn tại đi, chỉ là ông chủ, ngài thật sự vẫn là ông chủ của tôi sao?
 
Lúc này, Dịch Trạch Thành thật sự muốn làm thật, Hoắc Từ lập tức nhắm mắt lại, nói: “Em ngủ.”
 
Dịch Trạch Thành nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn tinh xảo, nụ cười trên mặt càng dịu dàng. Anh đưa tay ra ôm cô vào lòng, thản nhiên nói: “Cách xa như vậy làm gì, dựa vào đây này.”
 
Dựa vào đây này, giọng anh vừa mạnh mẽ vừa bá đạo.

 
Hoắc Từ nằm trong ngực anh, cách một lớp áo sơ mi mỏng chính là làn da ấm áp. Bên tai cô là tiếng tim anh đập, vừa mạnh mẽ hữu lực, vừa nóng bỏng, nồng nhiệt, không giống như bề ngoài lạnh lẽo của anh.
 
Bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng có đèn nhấp nháy trên đường phố Mali.
 
Trong xe, yên tĩnh giống như một thế giới nho nhỏ.
 
**
 
Không biết qua bao lâu, khi Hoắc Từ tỉnh lại cô chỉ cảm thấy xung quanh tối đen như mực. Sau đó cô nghe có một giọng trầm thấp bên cạnh nói: “Tỉnh rồi à?”
 
Suy nghĩ trong nháy mắt quay trở về, cô đã ngủ thiếp đi trên đường về khách sạn.
 
Nhìn thoáng ra phía trước, Dương Minh và tài xế đều không còn ở đây nữa.
 
“Sao anh không gọi em dậy?” Hoắc Từ quay lại nhìn anh, nhưng vừa quay người lại, khóe miệng đã lướt qua má anh.
 
Người đàn ông vốn đang im lặng đột nhiên đè cô lên lưng ghế, trong nháy mắt liền ngậm lấy môi cô, đưa đầu lưỡi vào, anh hôn rất bá đạo không chừa cho cô chút đường sống nào, không đến một hồi cả người Hoắc Từ mềm thành một vũng, dựa vào trong lòng anh.
 
Đến khi Hoắc Từ đẩy đẩy, anh mới buông ra. Dịch Trạch Thành dựa vào bên tai cô, thấp giọng cười khẽ: “Là một tiểu lưu manh vậy mà ngay cả thở cũng không biết làm.”
 
Hoắc Từ thẹn quá hóa giận, đẩy anh ra.
 
Cô liếc xéo anh, cười châm biếm: “Em không có kinh nghiệm phong phú như anh.”
 
Sau khi nói xong, cô lập tức hối hận, quá tầm thường rồi, rất giống một người phụ nữ ghen tị với những khoản nợ cũ của bạn trai.
 
Cũng may Dịch Trạch Thành chỉ cười khẽ một tiếng, không nói gì.
 
Hoắc Từ lập tức tự tìm cho mình một bậc thang: “Đi ăn cơm thôi, em đói bụng rồi.”
 
Cô mệt đến nỗi chỉ ăn một chút rồi không ăn nữa. Dịch Trạch Thành dụ dỗ cô ăn thêm một phần salad nữa rồi mới dắt cô lên lầu. Khi thang máy lên đến tầng hai, anh cũng đi ra theo.
 
Hoắc Từ hờ hững liếc mắt nhìn anh, nhắc nhở: “Dịch tiên sinh, phòng ngài không có ở đây.”
 
“Không có việc gì, phòng của bạn gái anh ở đây.”
 
Anh lạnh nhạt nói.
 
Hoắc Từ nhìn người vân đạm phong khinh* nói ra lời này, làm gì giống như một cái núi băng đâu chứ.
(*) Vân đạm phong khinh: Thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.
 
Hai người đi đến phòng Hoắc Từ, chưa đến đã thấy hành lang hỗn loạn. Sau đó Hoắc Từ thấy tất cả mọi người đều đang đứng trước cửa phòng mình.
 
“Xảy ra chuyện gì?” Cô bước nhanh qua đó.
 
Thì cô thấy Diệp Minh Thi đang đứng trong phòng mình, mà vẻ mặt Đường Húc sốt ruột nói: “Diệp tiểu thư, cô đi ra ngoài trước đi, Hoắc Từ không có ở đây mà cô lại vào phòng cô ấy như vậy thì không ổn đâu.”
 
Hoắc Từ đẩy đám người ra, lạnh lùng nhìn Diệp Minh Thi. Cô ta đang đứng trong phòng, trên tay còn cầm một lọ thuốc.
 
Hoắc Từ lạnh mặt lao vào phòng, đoạt lại lọ thuốc trong tay cô ta, ánh mắt sắc bén: “Ra ngoài.”
 

Diệp Minh Thi ngạc nhiên nhìn cô, nói: “Cô uống Sertraline?”
 
Sertraline, thuốc chống trầm cảm.
 
“Cút.” Giọng Hoắc Từ không có chút cảm xúc nào.
 
Diệp Minh Thi nhìn Dịch Trạch Thành, sốt ruột nói: “Học trưởng, cô ta, cô ta là…”
 
“Diệp Minh Thi, mời cô đi ra ngoài.” Giọng của Dịch Trạch Thành vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng ai cũng có thể nghe ra, anh đang kìm nén sự tức giận.
 
Diệp Minh Thi cắn môi, không cam lòng nhìn Dịch Trạch Thành.
 
Cho đến khi đôi mắt lạnh lùng của Dịch Trạch Thành quét qua trên mặt cô ta, ánh mắt sắc bén của anh như có thể nhìn thấu lòng người, nhìn thấy rõ ràng những tâm tư trong lòng cô ta.
 
“Diệp Minh Thi, cô đã vi phạm đạo đức nghề nghiệp của một bác sĩ.” Dịch Trạch Thành lạnh lùng nhìn cô ta, sau đó phun ra hai chữ: “Cút đi.”
 
**
 
Tất cả mọi người đều đi rồi, hành lang trống không, yên tĩnh đến đáng sợ.
 
Dịch Trạch Thành đi tới cạnh cửa, khi anh đưa tay ra đẩy cửa thì nghe thấy cô gái phía sau nói: “Anh cũng về đi, em muốn ở một mình.”
 
Cửa bị đóng lại nhưng anh cũng không ra ngoài.
 
Hoắc Từ nhìn những cái lọ trên bàn, đó đều là thuốc cô đang uống, không chỉ có sertraline, mà còn những loại khác. Đều là thuốc cô cần uống vì cô là bệnh nhân.
(*) Sertraline: Là thuốc chống trầm cảm của nhóm thuốc ức chế tái hấp thu serotonin có chọn lọc.
 
Một bệnh nhân tâm thần.
 
Hoắc Từ đột nhiên quăng lọ thuốc trong tay vào bức tường đối diện, những viên thuốc trong lọ vỡ tan. Sau đó, lọ thuốc lăn theo góc tường, lăn đến chân cô.
 
“Em nói anh đi ra ngoài, anh không nghe rõ sao?”
 
Dịch Trạch Thành nhìn cô gái đang đứng cách mình vài bước, cô đứng sau lưng anh, mặc dù cô đã cố gắng hết sức nhưng đôi vai cô vẫn khẽ run. Chuyện riêng tư nhất của cô cứ như vậy bị mà bị mở ra lên trước mặt mọi người. Giống như một người bị ép đối mặt với miệng vết thương mà mình không muốn đối mặt nhất.
 
Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, thân thể Hoắc Từ run rẩy, lần này anh nhận thấy điều đó rất rõ ràng.
 
“Hoắc Từ, anh đã từng nói với em rồi.” Giọng anh mượt mà như nước suối trong, không còn lạnh lẽo mà pha chút dịu dàng, không quá nồng nàn nhưng lại vừa đủ, anh nói: “Em rất tốt.”
 
Nhưng mà người trong lòng anh, lại đột nhiên xoay người qua.
 
“Em không tốt, em đã lừa anh, em không phải là một người bình thường, em có bệnh. Đúng, bọn họ đều nói đúng, sẽ không có ai thích người như em.”
 
“Không ai cần em, em chính là một kẻ phiền toái.”
 
Tất cả cảm xúc trong nháy mắt đều bùng nổ, những ký ức bị người khác bỏ rơi, những sự khinh bỉ đã từng phải trải qua. Ký ức sẽ không bị xóa bỏ theo năm tháng mà tổn thương cũng sẽ ngày càng sâu hơn theo thời gian.
 
Đến khi cô bị đè lên giường, người đàn ông trên người cô, cắn răng nói: “Anh cần.”
 
Anh cần em.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play