“Con muốn tự mình mặc,” giọng nói trẻ con hết sức kiên định.
Nhưng Hoắc Từ thở dài một hơi, nhìn đầu của tiểu tử kia kẹt trong áo len, làm sao cũng kéo xuống không được. Từ sau khi khi bạn học nhỏ này từ nhà ông nội trở về, thì liền bắt đầu sâu sắc quán triệt bản thân là một chàng trai nhỏ, không muốn người khác mặc quần áo giúp cậu.
Nhưng khoanh tay ngồi nhìn thì sẽ đến muộn, Hoắc Từ thật không dám chậm trễ, thương lượng với cậu: “Cầu Cầu, mẹ giúp con kéo áo một chút được không?”
Tính cách Hoắc Từ trước giờ lạnh lùng, bình thường ngay cả nói chuyện với người khác cũng rất ít. Riêng đối với vị tiểu tổ tông này, cô không tức giận cũng không oán trách.
“Không được,” một tiếng cự tuyệt thật to.
Hoắc Từ dứt khoát cũng không đi thúc giục cậu, trực tiếp ngồi xuống bên giường, nhìn vật nhỏ ngồi trên giường đang ra sức đối đầu với áo len.
Cho đến khi nửa đầu của cậu lộ ra, đôi mắt to như quả nho tím được rửa sạch kia đắc ý nhìn cô, miệng rõ ràng vẫn còn ở bên trong áo len, đã bắt đầu nói: “Mẹ nhìn xem, con mặc xong rồi.”
Lần này cô thật sự bật cười, hai cánh tay nhỏ đều còn lộ ra bên ngoài, cái này gọi là mặc xong rồi?
Hoắc Từ đưa tay ra giúp cậu, cũng may Dịch Thừa Kỳ đã tự mình trùm đầu vào áo, cũng không từ chối sự giúp đỡ của người khác. Sau khi Hoắc Từ giúp cậu mặc áo len, rồi ôm nhóc con kia xuống giường. Hai mẹ con đi rửa mặt, dì giúp việc trong nhà đã làm xong bữa sáng.
Lúc Dịch Thừa Kỳ còn chưa ra đời, Dịch Trạch Thành đã mượn một dì giúp việc ở Tử gia về nhà, đợi sau khi nhóc con ra đời, người dì này dứt khoát sẽ giúp đỡ việc trong nhà. Bởi vì căn nhà trước kia thật sự có hơi nhỏ, cho nên một nhà ba người lại chuyển đến một nơi mới.
Vì vậy hiện giờ Cầu Cầu đã có phòng riêng và phòng đồ chơi.
Bình thường khi Dịch Trạch Thành ở nhà, Hoắc Từ sẽ để cậu ở trong phòng mình ngủ. Cậu ta cũng xem như là một cậu nhóc thành thật, buổi tối cũng không làm ầm ĩ. Nhưng mấy ngày nay Dịch Trạch Thành không ở nhà, nhóc ta làm nũng, Hoắc Từ cũng liền mang theo cậu cùng ngủ.
“Mẹ ơi, khi nào chúng ta đi đến nhà ông nội,” nhóc kia ngồi trên bàn ăn, nhịn không được hỏi.
Trong đại viện có nhiều trẻ con, không giống tiểu khu chỗ bọn họ, chỉ có tính riêng tư là đủ. Trẻ con chơi cùng lại ít, tiểu tử kia khó tránh khỏi càng thích đại viện hơn.
Hoắc Từ nhìn thấy dáng vẻ chờ mong của cậu, cố ý nói: “Nhớ ông nội rồi?”
Cầu Cầu gật đầu, nắm chiếc muỗng nhỏ trong lòng bàn tay, nhu thuận khỏi phải nói. Nhưng đây cũng chỉ là mặt ngoài mà thôi, tiểu ác ma nhà cô, ở nhà trẻ quả thật là giống một tiểu ma vương, trong đại viện cũng như vậy, rõ ràng so với anh hai, cậu chính là lợi hại hơn.
Trước kia ngay cả Liễu Như Hàm cũng lén hỏi cô, Dịch Trạch Thành lúc nhỏ có phải cũng rất nghịch ngợm.
Suy cho cùng dáng vẻ lúc nhỏ của Hoắc Từ như thế nào, Liễu Như Hàm hiểu rõ, bộ dáng tiểu công chúa, an tĩnh khỏi phải nói vừa ngoan vừa đáng yêu. Nếu đã không giống mẹ, kia hẳn là giống ba rồi.
Nhưng khi Dịch Trạch Thành nghe được, lại từ chối vác cái nồi này.
Dùng lời của anh chính là, anh lúc nhỏ đều bị nhóm Tiểu Thành bọn họ hãm hại, nếu thật theo lời bản thân anh, tính cách an tĩnh, ít nói, trong đại viện nổi tiếng là đứa trẻ ngoan.
Tưởng Tĩnh Thành, còn có Hàn Kinh Dương, bọn họ bị ba mẹ la mắng, lời thường nói nhất chính là, con xem Trạch Thành nhà người ta….
Vì vậy đôi ba mẹ, ai cũng vác không nổi cái nồi này.
Hoắc Từ hừ một tiếng, hỏi cậu: “Có phải mấy ngày trước con dẫn người đi hái hoa trong nhà ông Tưởng không?”
Nói xong, cậu cúi đầu dùng cái muỗng ăn cháo, nhìn bộ dáng này còn rất ngon miệng.
“Mẹ không phải nói con không được nghịch ngợm sao,” Hoắc Từ rũ mắt nhìn cậu, nhóc con cũng không nói gì, liền ngước mắt lên, bối rối nhìn cô, đôi mắt to đen bóng mang theo một chút ý đáng thương.
Tên nhóc nhỏ đáng thương nhà cô, cho dù là ngoài mặt làm ra vẻ đáng thương, cũng là kiên quyết, cô không nỡ la mắng.
Ăn sáng xong, cô nắm tay cậu nhóc, đem cậu tiến vào thang máy. Mẹ con hai người đến bãi đậu xe, cậu nhóc tự giác ngồi vào ghế trẻ con phía sau. Khi Hoắc từ thắt dây an toàn cho cậu, cậu ta lại nói: “Mẹ ơi, con nhớ ông nội và bà nội.”
Lời này nếu để ông bà nội nghe được, thật sự vui vẻ chết đi được.
Chẳng qua Hoắc Từ biết. điều tiểu ma tinh nhà cô thật sự nghĩ tới, kỳ thật là mấy đứa trẻ trong đại viện.
Cô sờ sờ cái đầu nhỏ của Dịch Thừa Kỳ, cười nói: “Đợi ba quay về, chúng ta liền đi thăm ông nội bà nội.”
Dịch Thừa Kỳ nhưng thật ra thật sự vui vẻ, hỏi: “Vậy ba khi nào quay về?”
Này thật đúng là khiến Hoắc Từ khựng lại, cô đã lên xe rồi. Từ sau khi có con, cô cũng rất ít lái xe việt dã, chọn xe cũng đều là loại có hệ số an toàn cao nhất.
“Ba còn mấy ngày nữa mới có thể trở về,” Hoắc Từ trả lời, quả nhiên phía sau truyền đến âm thanh lầm bầm bất mãn.
Sau khi đưa con đến trường, Hoắc Từ lúc này mới đến studio. Hôm nay phải chụp một bộ tạp chí, là kim cửu (*) của tạp chí 《V》, vì lần này mà đặc biệt mời những sao nữ quan trọng nhất trong nước. Mấy sao nữ lớn tụ họp cùng nhau, khó tránh khỏi lục đục. Cho nên ngay cả tổng biên tạp chí cũng đến, tự mình ở trường quay nhìn chăm chú.
(*) Tháng 9 thu vàng, được coi là “đại nguyệt san” của giới thời trang, là số báo quan trọng nhất trong sản nghiệp cả 1 năm của các tạp chí, ảnh hưởng tới toàn bộ trào lưu Thu Đông và Xuân Hè của năm sau, được gọi là số tháng vàng (Kim Cửu) (theo filmstutamlang)
Hoắc Từ đang điều chỉnh camera, lúc cô mang thai đã nghỉ ngơi mấy tháng rồi.
Chỉ có điều sau khi sinh Dịch Thừa Kỳ xong, ba tháng sau cô liền quay lại làm việc. Cũng may Dịch Trạch Thành luôn dung túng cô, chỉ cần là điều cô thích, anh đều nguyện ý chấp nhận.
Công việc của Hoắc Từ không giống ngày trước được sắp xếp kín như vậy, hơn nữa cũng tận lực giảm bớt các dịp rời Bắc Kinh.
Vì có rất nhiều ngôi sao nên thời gian chụp rất lâu, bắt đầu từ mười giờ sáng, chụp mãi đến ba giờ chiều, tiến trình bất quá mới được một nửa. Lúc Hoắc Từ nhận điện thoại của tài xế, thì nghe anh ta có chút khó xử nói: “Cầu Cầu hôm nay như thế nào cũng không chịu về nhà, nói là muốn đến tìm cô.”
Bởi vì công việc của Hoắc Từ linh động, cho nên có đôi khi sẽ mang nhóc kia theo bên người.
Trường quay nhiều người như vậy, trợ lý của cô cũng có thể giúp trông nom một chút, vả lại cậu nhóc thấy mẹ đang làm việc, cũng sẽ không làm ầm ĩ.
Chỉ là công việc hôm nay thật sự quan trọng, Hoắc Từ sợ bản thân không vui khi chăm sóc cậu. Cô nói khẽ: “Anh dỗ dành nó nhiều hơn đi, nếu không thì đưa về đại viện, để mẹ giúp trông nom một chút.”
Cô vừa nói xong, nhóc con đầu dây bên kia đã vội vàng kêu lên: “Có phải điện thoại của mẹ không, con muốn nói chuyện với mẹ.”
Tài xế đưa điện thoại cho cậu, cậu liền sụt sịt mũi, tủi thân nói: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ rồi.”
Điều Hoắc Từ không chịu được nhất chính là cậu dùng giọng trẻ con làm nũng với mình, vừa nghe như vậy, tim cũng mềm nhũn. Cô thấp giọng hỏi: “Hôm nay không phải con nói nhớ ông sao, mẹ bảo chú tài xế đưa con đến nhà ông nội.”
“Con muốn mẹ, con muốn mẹ cơ,” ai ngờ Dịch Thừa Kỳ hôm nay lại dính người hiếm thấy.
Hoắc Từ thấy cậu như vậy, nghĩ một chút, chỉ đành phải bảo cậu đưa điện thoại cho tài xế, dặn tài xế đưa cậu đến đây.
Đến khi chụp xong một cảnh, tài xế cũng đưa Dịch Thừa Kỳ đến rồi. Cậu vẫn còn mặc đồng phục trường học, âu phục nhỏ màu xanh và chiếc quần ngắn, trên bàn chân là đôi giày da nhỏ bóng loáng, ngay cả cặp sách cũng đều tự mình đeo.
Bởi vì hai người họ công việc đều bận, cho nên sau khi Dịch Thừa Kỳ đến trường, Dịch Trạch Thành đều là sắp xếp tài xế riêng đi đón cậu.
Chỉ có điều cũng không cho phép tài xế mang cặp giúp cậu, chuyện của bản thân tiểu tử kia, cũng đều là bản thân tự mình học làm từ từ.
“Mẹ ơi,” Hoắc Từ đang tựa vào bàn cúi đầu nhìn ảnh chụp trên máy tính, vừa ngẩng đầu thì thấy cậu đứng ở cửa.
Bởi vì hiện tại là thời gian nghỉ ngơi, mọi người đột nhiên nhìn thấy tiểu soái ca, nhất thời đều bị thu hút.
Ngay cả diễn viên bên cạnh đang xem ảnh chụp cũng không nhịn được kinh ngạc, “Hoắc Từ, đây là con cô hả?”
“Đúng vậy, Hoắc Từ cười áy náy, liền đi đến bế cậu lên.
Cô sờ cái đầu nhỏ của Dịch Thừa Kỳ, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy, sao lại không vui như vậy.”
Tính cách cậu nhóc rất hoạt bát cởi mở, cũng không phải học sinh khó đi học, vẫn đều rất thích đi học. Mỗi ngày từ trường về đều rất vui vẻ, khó mà thấy được bộ dáng kìm nén cái miệng nhỏ, vẻ mặt tủi thân như vậy.
Dịch Thừa Kỳ dụi mắt, có lẽ là nhìn thấy mẹ rồi, càng tủi thân, tựa vào trên vai cô, ôm cổ Hoắc Từ không buông.
Hoắc Từ ôm cậu đến bên cạnh, vừa đi vừa thấp giọng hỏi: “Là ở trường bị ấm ức sao?”
Nhưng cậu lại không nói gì, chỉ tủi thân lại kêu một tiếng: “Mẹ.”
Hiếm khi tiểu ma tinh trở thành người bị bắt nạt, Hoắc Từ cũng dở khóc dở cười, chỉ đành vừa ôm vừa dỗ một lúc.
May mà Bạch Vũ biết trước cậu muốn đến đây, liền kêu người mua đồ ăn, còn đặc biệt mua điểm tâm cho cậu. Hoắc Từ ôm cậu qua, thấy cậu ngoan ngoãn ngồi trên ghế, cầm cái muỗng nhỏ tự mình ăn bánh ngọt.
Đợi có thời gian rảnh, Hoắc Từ gọi điện thoại cho cô giáo.
“Cô Hoắc, cô đừng lo lắng, tôi nghĩ Cầu Cầu là bởi vì lúc nghỉ trưa hôm nay đái dầm đó,” giọng cô giáo dịu dàng nói.
Hoắc Từ sửng sốt, quay đầu nhìn thoáng qua cậu nhóc, thấp giọng hỏi: “Hôm nay nó đái dầm?”
“Đúng vậy, nhưng cô giáo trong ca trực của chúng tôi nhanh chóng phát hiện, lại còn thay một bộ đồ mới cho cậu ấy, đồ ướt chờ ngày mai để cậu mang về,” cô giáo tiếp tục dịu dàng nói.
Hoắc Từ lập tức nói: “Làm phiền cô rồi, cô giáo.”
Rốt cuộc cô vừa mới cúp điện thoại của cô giáo, Dịch Trạch Thành lại gọi đến. Cô có chút giật mình, hỏi: “Đã trễ như vậy rồi, sao vẫn còn chưa nghỉ ngơi?”
“Nhớ em và Cầu Cầu,” thời gian không có vợ bên cạnh, Dịch tiên sinh mới biết cái gì gọi là giường đơn gối chiếc khó ngủ.
(*) Nguyên văn “孤枕难眠” /cô chẩm nan miên/
Mùi vị này thật không tốt.
Hoắc Từ lần này thật không thể nhịn cười, vừa rồi là cậu nhỏ bên kia làm nũng, bây giờ nhưng lại là cậu lớn làm nũng. Hai cha con này thật đúng là một đôi cha con ruột thịt, ngay cả thời gian làm nũng cũng đều nhất quán như vậy.
Cô cười khẽ nói: “Nếu đã nhớ mẹ con em rồi, vậy còn không cố gắng làm việc đi.”
“Về nhà sớm một chút,” cô nói khẽ, tựa lưng vào vách tường, nhìn tên nhóc đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế kia.
Nghe trong giọng cô chứa ý cười, Dịch Trạch Thành nhịn không được hỏi: “Có chuyện gì mà vui như vậy?”
“Con trai anh hôm nay ủy khuất vô cùng, phải đến chỗ làm của em,” Hoắc Từ vừa nghĩ đến đứa nhỏ này, là bởi vì đái dầm, xấu hổ mới ầm ĩ muốn tìm mẹ, cô nhịn không được muốn bật cười.
Chờ Hoắc Từ nhỏ giọng đem chuyện tốt hôm nay Dịch Thừa Kỳ làm, kể cho Dịch Trạch Thành, nói xong, cô không nhịn được lại bật cười.
Trái lại người ba ruột Dịch Trạch Thành lại ho nhẹ một tiếng, giáo huấn cô: “Không được chê cười con anh như vậy.”
Anh nói một cách trịnh trọng, thế nhưng Hoắc Từ lại càng muốn cười.
Đặc biệt là khi nghĩ đến Dịch Thừa Kỳ vừa đến đã ôm chặt cổ cô, vốn Hoắc Từ còn tưởng rằng cậu ở trường chịu ấm ức, không nghĩ tới lại là vì đái dầm.
“Con trai bảo bối của anh hôm nay vẫn nhắc tới muốn đến nhà ông nội, lần trước nó đến đại viện, hoa trong viện nhà người ta đều không tránh được ma trảo của nó, cho nên anh tranh thủ về nhà đi,” Hoắc Từ cầm điện thoại, khẽ nói.
Bên kia nhất thời không nói chuyện, thật lâu sau mới nghe anh nhẹ giọng hỏi: “Em nhớ anh rồi phải không?”
Lúc nào cũng nói con trai nhớ anh rồi, vậy còn em, có nhớ anh không?
Giọng Dịch Trạch Thành luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng, âm thanh trầm thấp, lúc khẽ lướt qua bên tai, khiến người ta nhịn không được muốn đắm chìm vào trong đó. Có lẽ là bất kể qua bao nhiêu năm, Hoắc Từ đều sẽ thích giọng của anh.
Cô đưa tay vén phần tóc rũ trước trán ra sau tai, nhẹ giọng nói: “Em cũng nhớ anh, so với Dịch Thừa Kỳ còn nhớ anh hơn.”
Bên kia truyền đến tiếng cười hài lòng, lúc này mới cúp điện thoại.
Mặc dù giữa bọn họ đã có Dịch Thừa Kỳ, nhưng Hoắc Từ cũng chưa từng xem nhẹ Dịch Trạch Thành.
Đó là người đàn ông duy nhất cô thích từ nhỏ đến lớn, mặc dù đã có đứa nhỏ đáng yêu như vậy, nhưng cậu cũng phải xếp sau Dịch tiên sinh.
“Mẹ ơi, con còn muốn nữa,” Dịch Thừa Kỳ thấy cô quay lại, lập tức đưa chiếc dĩa sáng bóng cho cô xem, một chiếc bánh ngọt nhỏ đã bị cậu ăn sạch sẽ.
Hoắc Từ lắc đầu, nhìn cậu: “Không được ăn nữa, con nhìn cái bụng nhỏ của mình đi.”
Kỳ thật đứa nhỏ nào cũng đều sẽ có bụng, Hoắc Từ cũng là đùa giỡn với cậu. Ai ngờ cậu nhóc vừa trải qua việc đái dầm kia, hình như rất sợ người khác nói, lẩm bẩm hai câu liền ngoan ngoãn từ bỏ.
Một lúc sau, Hoắc Từ đi chụp ảnh, cô để trợ lý tìm cho cậu cái ghế nhỏ, ngồi bên cạnh chờ cô.
Lúc này mấy đại nữ minh tinh của nhãn hàng đều quay trở về, mọi người đều chú ý thấy trường quay xuất hiện thêm một cậu nhóc. Vốn dĩ những nhân viên công tác cho dù có thấy nhưng cũng không dám tiến đến đùa giỡn với cậu. Nhưng những đại minh tinh này không giống vậy, vốn vẫn còn vài người lục đục với nhau, lại có thể sau khi nhìn thấy Dịch Thừa Kỳ, đều không hẹn mà cùng vây quanh.
Cậu nhóc kia thật sự thừa hưởng khuôn mặt đẹp của ba mẹ, đặc biệt là đôi mắt đen nhánh, lúc chớp chớp mắt nhìn người khác, hàng mi dài cong vút quả thật là có thể khiến người khác hôn mê.
“Đáng yêu quá, thật muốn ôm về nhà,” một vị ảnh hậu mới, nhịn không được nói. Vị ảnh hậu này hơn ba mươi tuổi rồi, bởi vì vẫn dốc sức cho sự nghiệp nên vẫn chưa kết hôn. Hôm nay nhìn thấy bé trai xinh đẹp như vậy, thực sự muốn ôm vào lòng xoa xoa.
Một ảnh hậu bên cạnh đã kết hôn và có con cũng kinh hô: “Cậu nhóc thật là nhu thuận, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này như vậy, thật đáng yêu.”
Nhân viên công tác tại trường quay thấy các cô đều vây quanh cậu nhóc, cũng không dám thúc giục.”
Cuối cùng vẫn là Hoắc Từ đến nhắc nhở các cô ấy, kết quả Hoắc Từ cũng bị vây quanh, đều là hỏi cô là thế nào mà nuôi dưỡng được đứa nhỏ đáng yêu như vậy.
Hoắc Từ đau đầu liếc nhìn sang Dịch Thừa Kỳ, nhu thuận sao?
Thật ra mà nói, ba tuổi xem như già (*), cô rất hoài nghi tính cách phúc hắc của con trai mình, lớn lên có lẽ thật sự ghê gớm. Nhóc con có chỗ nào là đứa nhỏ nhu thuận đâu, một tên tiểu ma tinh, cố tình lúc đến những nơi công cộng, đều đặc biệt thể hiện ngoan ngoãn.
(*) Nguyên văn “三岁看老”: có nghĩa là thông qua hành vi của một đứa trẻ lên ba, bạn có thể cảm nhận được đứa trẻ sau này sẽ là người như thế nào.
Cho cậu một cái ghế dựa nhỏ ngồi ở bên cạnh, cậu thật sự có thể nhu thuận ngồi xem Hoắc Từ làm việc.
Không khóc cũng không nháo.
Nhưng lúc cậu bé thật sự muốn nghịch ngợm, ngay cả Hoắc Từ cũng hoài nghi lúc trước có phải sinh ra hai đứa con không, tính cách này thay đổi cũng thật sự quá lớn rồi.
Kết quả sau khi chụp xong, Dịch Thừa Kỳ cũng ngủ ngoan rồi.
Vì tài xế vẫn chưa rời đi, Hoắc Từ dứt khoát để những người trong trường quay lái xe của mình trở lại. Cô ôm con trai rồi trực tiếp về nhà.
Sau khi tắm cho Dịch Thừa Kỳ, hai mẹ con luôn cô ấy ngủ thiếp đi.
Kết quả là khi cô lại tỉnh dậy, lại thấy trên eo rất nặng, cô tưởng Dịch Thừa Kỳ lại đặt đôi chân mập mạp của mình lên eo cô. Nhưng cô đưa tay sờ vào, cư nhiên lại là một bàn tay đặt trên eo cô.
“Tỉnh rồi,” phía sau truyền đến một giọng nói thản nhiên, còn mang theo một chút buồn ngủ.
Hoắc Từ lập tức xoay người, vùi đầu vào ngực anh, vươn tay ôm lấy anh, nhẹ nhàng nói: "Anh đã về."
“Em cũng nhớ anh như vậy, anh có thể không về nhà sao?” Dịch Trạch Thành mang theo ý cười, nhẹ giọng nói.
Hoắc Từ lúc này mới nhớ lại, hỏi anh: "Cho nên hôm qua lúc anh gọi cho em, anh đã trên đường về rồi à?"
"Ừm," anh khẽ đáp lại một câu, bàn tay đã muốn theo eo cô mà sờ lên trên.
Hoắc Từ lập tức đè lại tay hắn, thấp giọng nói: "Cầu Cầu ở đây."
"Nhóc con đã bị anh bế vào phòng riêng rồi", Dịch Trạch Thành về đến nhà, nhìn thấy cậu nhóc đang ghé vào trong lòng của vợ anh mà ngủ, anh liền đưa cậu về phòng riêng của mình rồi.
Hoắc Từ lúc này mới buông tay ra, nhìn về phía sau một cái, trên giường thật sự chỉ có hai người bọn họ.
Dịch Trạch Thành cúi đầu, khẽ cười một tiếng, hai người vừa mới đối phương. Đột nhiên cánh cửa bị gõ, bên ngoài truyền đến một giọng nói mang theo tiếng nức nở gọi: "Mẹ, mẹ."
Dịch Thừa Kỳ vừa tỉnh giấc, thì phát hiện bản thân lại không ở trên giường của mẹ, ngay cả giày cũng không mang, liền chạy đến đây.
Nhưng không ngờ cửa phòng lại bị đóng, lúc gõ cửa liền khóc lên. Hoắc Từ vừa nghe thấy tiếng của cậu, vội vàng đẩy Dịch Thành xuống, anh thở dài một hơi, cam chịu số phận xuống giường mở cửa cho con trai.
Dịch Thừa Kỳ không ngờ người mở cửa lại là ba, trên mắt vẫn còn ngấn nước, liền đã bật cười.
“Ba ơi,” cậu nhóc thật sự vui mừng, liền ôm lấy cẳng chân anh một phen.
Dịch Trạch Thành ở nơi nào đó lều bạc nhỏ vẫn còn chống đỡ, nhưng lại không có cách nào. Ai bảo đây là con trai mình. Anh bế cậu bé lên, hôn lên má cậu và nhỏ giọng hỏi: "Nhớ ba rồi à."
“Nhớ,” nhóc con kia thật sự vui vẻ, ôm cổ anh hôn lên má, rốt cuộc vừa hôn xong, thì nghe thấy giọng trẻ con của cậu hỏi: “Ba à, ba có mang quà cho con không?”
Dịch Trạch Thành: "......" Xem ra không phải nhớ anh, mà là nhớ quà của anh.
Hoắc Từ ngủ trên giường, cười đến lăn lộn.
Buổi tối, một nhà ba người đi đại viện ăn cơm. Lúc bọn họ đến, Dịch Hoài Trạch vẫn chưa hết giờ làm, Liễu Như Hàm thấy Dịch Thừa Kỳ đến đây, vui vẻ vô cùng, vừa gọt hoa quả vừa mang cho cậu điểm tâm.
Cậu ta ở trong đại viện, chính là một tổ tông sống.
Kết quả lúc Dịch Hoài Trạch tan tầm về đến nhà, vừa mới đến cửa, giầy còn chưa kịp đổi, đã bị Dịch Thừa Kỳ dùng súng nhắm, hô lớn: "Ông nội, đầu hàng."
Dịch Hoài Trạch cười ha ha, đưa tay chụp tới, liền đem cậu bế lên, dạy bảo: "Ông nội chính là tướng quân. Tướng quân chỉ có thể chết trận, nhưng không thể nhận thua."
Từ Dịch vừa nghe ông cùng đứa nhỏ nói như vậy, oán trách nói: "Ông nói những lời này với nó để làm chi, nó vẫn là một đứa trẻ."
Nhưng Dịch Hoài Trạch cũng không bằng lòng, nhìn về phía tiểu tử kia, vui vẻ nói: "Dịch Thừa Kỳ, nói cho bà nội nghe, về sau lớn lên muốn làm gì?"
"Muốn giống như ông nội, làm tướng quân, " tiểu tử kia giòn giã hô lên, kêu một cách kiêu ngạo.
Dịch Hoài Trạch vui mừng cười to, về phần con trai là Dịch Trạch Thành bên kia, giờ phút này sớm đã biến mất trong mắt Dịch Hoài Trạch.
Hoắc Từ thấy anh không nói lời nào, thấp giọng cười: “Ghen tị rồi?”
Dịch Trạch Thành thản nhiên quét mắt nhìn cô một cái, nhẹ giọng nói: “Em nói xem.”
Hoắc Từ cười to, ghen tị rồi.
Vì thế, Dịch Trạch Thành đưa tay ôm eo cô, nhẹ giọng nói: “Không thể lại để nhóc con này đắc ý như vậy được.”
Hoắc Từ bất đắc dĩ, người ba này lại có thể thật đúng là ganh tị.
Kết quả chợt nghe anh nói: "Hoắc Từ, chúng ta lại sinh một cô con gái đi."
Hoắc từ quay đầu nhìn anh, cặp mắt kia giống như như hổ phách, ôn nhu như nước, "Sinh một bé gái giống em.”
Cô cười nhẹ, ngón tay đã bị Dịch Trạch Thành nắm chặt.
Một đời này, thật đáng giá.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Người bạn nhỏ Dịch Thừa Kỳ muốn làm tướng quân, còn không biết đang bị cha ghét bỏ, dù sao băng sơn hiện giờ càng muốn tiểu công chúa ngọt ngào a.
Phiên ngoại quyển sách này xem như hoàn toàn đã xong.
Quyển sách cũng là hoàn toàn kết thúc, cho nên chúng ta cuốn sau gặp lại. Cùng các bạn ngoéo tay, quyển sách sau, không gặp không về.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT