Chương 29: Chúng ta có cái gì không thể để người khác biết sao?
 
Hoắc Từ đang nhìn vào màn hình điện thoại, thì nghe thấy Từ Tư Dương bên cạnh không vui nói: “Không được phép xài điện thoại trên bàn ăn nhé, trong điện thoại có cái gì hay đâu chứ?”
 
Nói xong, anh ta xích lại gần.

 
Hoắc Từ che màn hình lại, Từ Tư Dương sửng sốt, cười xấu xa: “Tin nhắn của bạn trai hả?”
 
Nhưng sau khi mỉm cười, anh ta lại có chút đồng tình với Dịch Trạch Thành.
 
“Anh nhiều chuyện như vậy, sao không đổi sang nghề paparazzi luôn đi?” Hoắc Từ hừ một tiếng.
 
Diệp Minh Thi đối diện đột nhiên cười khúc khích, nhẹ giọng nói: “Từ Tư Dương cũng chỉ tò mò mà thôi, cô đừng có tức giận với anh ta. Nhưng mà thật sự là bạn trai cô gửi tới à?”
 
Diệp Minh Thi cố ý hỏi.
 
Dịch Trạch Thành chưa từng cho Diệp Minh Thi chút hy vọng nào nhưng cô ta lại không cam lòng. Cô ta ở bên cạnh anh lâu như vậy, dựa vào đâu mà một người chỉ mới quen biết anh mấy tháng lại có thể vượt mặt cô ta chứ.
 
Còn không phải là vì gương mặt đẹp đẽ kia sao.
 

Trong lòng Diệp Minh Thi không khỏi thất vọng, không nghĩ tới anh cũng là người chỉ thích nhìn ngoại hình và dáng người như thế này.
 
“Hiện tại tôi không có bạn trai.” Hoắc Từ thản nhiên nói, nhấn nút khóa màn hình lại rồi đặt lên bàn. Người đàn ông đối diện ngẩng đầu thì thấy cô đang liếm m.ôi dưới.
 
Từ Tư Dương đột nhiên vỗ xuống bàn, cười to: “Tôi cũng chưa có bạn gái, cô nói có trùng hợp hay không đây.”
 
Hoắc Từ: “…” Trùng hợp em gái nhà anh.
 
Phan Sâm nhìn bọn họ, cười nói: “Hiện tại người trẻ tuổi đều thích sống độc thân. Hơn nữa ánh mắt cũng cao, không giống như thời của chúng ta, chỉ cần nhìn vừa mắt đã cưới về nhà rồi.”
 
“Anh Phan, anh cũng chỉ lớn hơn bọn em có mấy tuổi thôi mà.” Diệp Minh Thi che miệng cười nói.

 
Phan Sâm lắc đầu, lại nhìn Dịch Trạch Thành hỏi: “Chắc hẳn hiện tại Trạch Thành vẫn độc thân hả?”
 
Ngay lập tức ánh mắt của mọi người trên bàn đều tập trung về phía Dịch Trạch Thành, ngón tay anh đang nằm trên chiếc điện thoại, đầu ngón tay như có như không gõ gõ vào điện thoại.
 
“Hiện tại chưa có bạn gái.” Dịch Trạch Thành thản nhiên mở miệng, nét mặt mọi người trên bàn không giống nhau, vẻ mặt thở dài nhẹ nhõm của Diệp Minh Thi quá rõ ràng, Phan Sâm chỉ lắc đầu, Từ Tư Dương hừ một tiếng, giống như có gì đó bất mãn, chỉ có Hoắc Từ là khẽ nâng mắt lên, vẻ mặt bình tĩnh.
 
Sau đó, anh lại thản nhiên bổ sung một câu: “Nhưng mà rất nhanh sẽ có.”
 
Nét mặt Từ Tư Dương chuyển thành vẻ mặt ngạc nhiên ngay lập tức, con người này cứ thích xoay người ta mòng mòng.
 
Mặt Diệp Minh Thi trắng bệch, mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng không nói ra miệng mà chỉ nhìn chằm chằm vào Hoắc Từ.
 
Sự ghen ghét giống như dây mây, điên cuồng lớn lên trong lòng.
 
Người bình tĩnh nhất chính là Phan Sâm, nghe thấy lời này liền cười ha ha, anh ta và Dịch Trạch Thành quen biết đã nhiều năm. Gương mặt Dịch Trạch Thành rất đẹp, gia cảnh lại tốt, theo lý mà nói thì ai cũng có thể độc thân nhưng không đến lượt anh độc thân. Cũng không phải là không có cô gái nào có tình cảm với anh mà là anh chẳng xem trọng ai.
 
Thật ra Phan Sâm cũng cảm thấy khá tò mò, hỏi: “Là cô gái thế nào? Lần sau nếu có cơ hội thì dắt đến cho anh xem mặt nhé.”
 
“Được thôi.” Dịch Trạch Thành gật đầu, lại bổ sung thêm một câu: “Chỉ là có chút lỗ mãng.”
 
Không biết sợ là cái gì, chỉ vì một cái camera, mà chủ nhân có thể liều mạng đi tìm về, thế không phải là lỗ mãng à?
 
“Như vậy lại thích hợp với em, tính cách của em lại quá nhàm chán.” Trông Phan Sâm như một người anh trai có sao nói vậy.
 
Ánh mắt Từ Tư Dương lia qua lia lại trên người Dịch Trạch Thành và Hoắc Từ, nhưng một người thì nhàn nhã tự tại, còn trên mặt người kia thì bình tĩnh không gợn sóng, nhìn sao cũng không thấy giống như có sóng ngầm đang chuyển động.
 
Chẳng lẽ anh ta suy nghĩ sai thật rồi sao, hai người này từ trước đến giờ không hề có mờ ám gì hết?
 
Khó có được một lần đầu óc Từ Tư Dương trở nên thông minh nhưng lại bị hai người này làm cho hỗn loạn.
 
“Tới tới tới, chúng ta uống một ly, một là chúc cho Tư Dương sẽ đoạt được thành tích tốt trong cuộc đua xe đường dài, làm rạng danh cho người Trung Quốc chúng ta. Thứ hai chính là hy vọng Trạch Thành có thể ôm mỹ nhân về nhà, càng sớm càng tốt, tốt nhất là có thể lập tức rời khỏi hàng ngũ của cẩu độc thân luôn nhé.” Phan Sâm giơ cái ly lên trước mặt, còn đặc biệt nói theo kiểu cách của giới trẻ bây giờ.
 

“Cảm ơn, anh Phan.” Dịch Trạch Thành chạm ly với Phan Sâm nhưng ánh mắt lại nhìn thoáng qua chỗ Hoắc Từ nhìn thoáng qua, khẽ nói: “Chắc chắn rồi.”
 
Đôi mắt của Diệp Minh Thi đã đỏ hoe. Nếu không phải cô ta cố gắng ép vào thì có khi nước mắt đã rơi xuống.
 
Không thể nói khách của bữa cơm này đều vui vẻ, bởi vì sau đó Diệp Minh Thi mời từng người trên bàn một lần, một chai rượu vang đỏ không đủ nên cô ta dứt khoát kêu thêm một chai nữa.
 
Mọi người có mặt đều biết suy nghĩ của cô ta nhưng Dịch Trạch Thành chưa từng cho cô ta một chút hy vọng nào.
 
Cuối cùng cô ta tự chuốc say chính mình, vẫn là Phan Sâm khuyên bảo cô ta: “Minh Thi, ngày mai chính là ngày cuối cùng chúng ta ở lại Ghine. Tới lúc đó, chúng ta còn có một cuộc họp với các đồng nghiệp MSF ở Ghine nữa mà. Đừng uống nữa, chúng ta về nghỉ ngơi thôi.”
 
Diệp Minh Thi thật sự đã say khướt.
 
Phan Sâm có chút ngại ngùng, nói: “Hoắc Từ, cô là con gái nên làm phiền cô giúp tôi mang cô ấy lên kia nghỉ ngơi nhé.”
 
Sau khi sắp xếp cho Diệp Minh Thi xong, Hoắc Từ quay về phòng mình. Cô mở máy tính ra, đưa tất cả những ảnh hôm nay đã chụp được trong camera vào trong máy tính. Còn có những ảnh chụp lúc trước, ở đây không còn cách nào khác chỉ có thể tạm thời lưu vào trong máy tính, đợi đến khi về nước thì sẽ lấy ảnh ra rửa.
 
Ở phòng làm việc Hoắc Từ có một bộ thiết bị hoàn chỉnh, bây giờ, kỹ thuật số quá phổ biến nên việc tráng phim và in ảnh chỉ có người có chuyên môn mới làm.
 
Bất tri bất giác, đã qua 12 giờ.
 
Cô nhớ tới cái tin nhắn kia, khẽ cười một tiếng rồi đi tắm rửa. Đến khi cô mặc áo ngủ đi ra thì nghe thấy điện thoại để trên bàn reo lên hai tiếng.
 
Cô đi qua cầm di động lên, nhìn thấy tin nhắn trên màn hình: Mở cửa.
 
Người đàn ông này, thật sự quá bình tĩnh.
 
Hoắc Từ bĩu môi một cái, cầm khăn lông bắt đầu chậm rãi lau tóc. Đến khi điện thoại lại vang lên hai tiếng nữa.
 
“Em muốn anh gõ cửa để hai người bên cạnh đều biết đúng không?”
 
Hoắc Từ nở nụ cười rồi mới đứng dậy. Đi tới cửa, ‘lạch cạch’ một tiếng, cửa mở ra. Cô còn chưa kịp đẩy cửa thì người bên ngoài đã đẩy vào. ‘Cạch’ một tiếng, cánh cửa đã bị nhấn khóa lại. Cả căn phòng chìm vào bóng tối, Hoắc Từ bị người nào đó bóp chặt eo, ấn lên cánh cửa.

 
Người đàn ông không nói chuyện mà bước lên đè cô lại, cúi đầu tìm môi cô, đưa lưỡi xông vào, vô cùng bá đạo, không cho cô trốn thoát. Tiếng thở d.ốc ái muội ở trong căn phòng tối đen cực kỳ rõ ràng.
 
Răng môi quấn quýt, hơi thở đôi bên hỗn loạn, không thể tách rời.
 
Đến khi anh buông ra cô, mới ngửi thấy trên người cô có mùi hương tươi mát, khàn giọng hỏi: “Em vừa tắm rửa xong à?”
 
Hoắc Từ không thể nào chịu nổi khi anh dùng giọng gió để nói chuyện. Có lẽ cô thật sự là thanh khống, chỉ cần anh dùng giọng như vậy để nói thì nguyên tắc gì của cô cũng mất sạch.
(*) Thanh khống: Thanh khống nghĩa là "yêu thích âm thanh" hoặc "nghiện âm thanh" nào đó.
 
Dường như cô nhón chân lên là để trả thù, cô cắn một phát lên cổ anh, đúng lúc đụng ngay hầu kết. Yết hầu của anh khẽ nhúc nhích, cũng chuyển động theo.
(*) Hầu kết (Trái cổ): Là phần lồi được tạo nên bởi góc hợp thành giữa hai mảnh của sụn tuyến giáp bao quanh thanh quản.
(*) Yết hầu: Là cổ họng.
 
Người đàn ông này, câu hồn.
 
Anh khẽ cười một tiếng: “Tiểu lưu manh.”
 
“Anh nói nhỏ một chút.” Hoắc Từ duỗi tay đấm anh, Âm thanh mềm như tơ nước.
 
“Chúng ta có cái gì không thể để người khác biết sao?” Giọng nói của Dịch Trạch Thành trong đêm đen vừa trầm thấp lại động lòng người.
 
Hai má Hoắc Từ đỏ ửng, hừ một tiếng: “Em sợ đánh thức người cách vách, tránh cho cô ta lại bị kí.ch thích thêm lần nữa.”
 
Lời nói này có vẻ là rất hiểu chuyện.
 
Trong bóng đêm, Dịch Trạch Thành không nói chuyện, sau một lúc lâu, anh mới thì thầm: "Anh luôn hy vọng rằng cô ấy sẽ không lãng phí thời gian cho anh."
 
Tất nhiên Hoắc Từ biết anh là người thế nào, cô khẽ cười nói: “Anh chưa từng cho người ta hy vọng, nhưng anh lại không quản được trái tim của người ta.”
 
Một khi người phụ nữ yêu thật lòng thì ngay cả hố lửa cũng sẵn sàng rơi xuống. Huống chi, Dịch Trạch Thành cũng không phải là hố lửa, anh chính là bánh trái thơm mát, ai nhìn thấy cũng sẽ không nhịn được mà muốn cắn một ngụm. Nghĩ như vậy, Hoắc Từ lại muốn cắn anh một cái.
 
“Sau lần này, anh sẽ không gặp lại cô ấy nữa.” Người đàn ông thì thầm.
 
Trái tim của Hoắc Từ muốn bay luôn rồi, tính tình anh thật sự rất lạnh, đối với người không thích đều rất quyết tuyệt. Cho nên lúc trước cô trêu chọc anh, chắc trong lòng anh cũng không cự tuyệt lắm.
 
“Anh…” Hoắc Từ muốn nói gì đó nhưng tiếng nói lại bị chặn trong miệng.
 

Hơi thở của người đàn ông nóng rực, ùn ùn kéo tới, môi lưỡi lại quấn quýt lấy nhau lần nữa, giọng nói hổn hển của cô dường như đã làm anh hài lòng. Cô bị đẩy về phía mép giường, hai người cứ dây dưa như vậy đến khi cô bị đè ở trên giường.
 
Dịch Trạch Thành cúi người nhìn cô: “Em nói quá nhiều.”
 
Nên hôn cô để miệng cô không thể nào nói đến người khác nữa.
 
Cho đến khi người đàn ông hôn xuống cổ cô, dừng lại trước ngực, buổi tối tắm rửa xong cô chỉ mặc một cái áo ngủ. Hai khối kia vừa mềm mại lại mịn màng.
 
Anh bất động, Hoắc Từ cũng sốt ruột, đẩy anh ra, khẽ nói: “Ở đây không được.”
 
Dịch Trạch Thành xoay người lại, nằm ngửa trên giường, buồn bực giễu cợt: “Vậy sao dọc đường đi em còn trêu chọc anh?”
 
Giọng anh vốn dĩ có chút lạnh lẽo nhưng bây giờ lại có chút lười biếng, khàn khàn mờ ám trêu chọc lòng người. Nếu không phải Hoắc Từ nhẫn nhịn, cô thật muốn để cho anh tiếp tục.
 
Đột nhiên cô nhớ tới lời Mạc Tinh Thần nói, ai cũng muốn ngủ với anh, nhưng không ai ngủ được.
 
“Anh giống núi băng như vậy, nếu em không trêu chọc anh, thì anh có thể tan băng sao?” Hoắc Từ bĩu môi.
 
Dịch Trạch Thành lại xoay người đè lên người cô, vẻ mặt buồn cười: “Đây là đang muốn chê anh đáp ứng quá nhanh à?”
 
Vật nhỏ được một tấc lại muốn tiến một thước, lúc trước liều mạng trêu chọc anh, bây giờ lại như vậy.
 
Chẳng qua anh hiểu rõ ý Hoắc Từ, hai người chung một đoàn đội. Tuy rằng không phải nhiều người nhiều miệng, nhưng những lời nói ra chưa chắc đã dễ nghe. Dịch Trạch Thành không muốn để mối quan hệ của mình thành một mối tình ngắn ngủi mong manh.
 
Đêm nay kêu cô để cửa, cũng chỉ muốn nói rõ ràng với cô, sợ cô suy nghĩ miên man mà thôi.
 
Nhưng nào nghĩ đến, người ta còn nghĩ rõ ràng hơn anh.
 
Lần đầu tiên anh quen với một người phụ nữ, anh phải dành cho cô điều tốt nhất.
 
Trước khi rời đi, anh đột nhiên ôm cô rồi khẽ nói: “Sau này em cách xa Từ Tư Dương ra một chút, đầu óc cậu ấy không tốt.”
 
Hoắc Từ sửng sốt, sau đó nhớ tới sự trùng hợp Từ Tư Dương nói trên bàn cơm.
 
Ngay cả cậu nhỏ của mình mà anh cũng ghen được…
 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play