Bạch Vũ trơ mắt nhìn Dịch Trạch Thành ôm Hoắc Từ lên xe. Mạnh Phàm bên cạnh lo lắng hỏi: “Tiểu Bạch, chúng ta phải làm gì bây giờ?”
 
“Còn có thể làm gì nữa, đi về trước thôi.” Bạch Vũ rụt cổ.
 

Mạnh Phàm có chút không thể tin được, chỉ vào hướng xe Dịch Trạch Thành chạy: “Nhưng mà ngay cả áo khoác Hoắc Từ cũng không mặc.”
 
“Cẩu độc thân không được dính vào chuyện người khác.” Bạch Vũ vỗ vỗ bả vai cậu ta.
 
Mạnh Phàm sửng sốt, lập tức phẫn nộ nói: “Mẹ kiếp, độc thân thì sao, độc thân thì không có nhân quyền à?”
 
Bạch Vũ đồng tình nhìn cậu ta: “Độc thân thì không sao nhưng không có mắt nhìn thì mới đáng sợ.”
 
Mạnh Phàm: “...”
 
**
 
Sau khi lên xe, hệ thống sưởi trên xe Dịch Trạch Thành khiến cho Hoắc Từ như được ngâm trong nước ấm, ngay cả hàm răng cũng đang run rẩy. 
 
Dịch Trạch Thành không lên tiếng, trực tiếp khởi động xe. Sau khi ra khỏi giao lộ phía trước, không bao lâu liền tiến vào một tiểu khu vắng vẻ.

 
Dịch Trạch Thành đậu xe ở bãi đỗ, xuống xe mở cửa ghế phụ, nhìn Hoắc Từ: “Nếu như cô không ngại thì có thể đến nhà tôi tắm rửa, thay đồ trước.”
 
Khó có được ngày thấy anh ôn hòa như vậy, biểu cảm  khuôn mặt nhẹ nhàng không còn lạnh lùng như trước.
 
Hoắc Từ ngồi trong xe vài phút, nhưng cơ thể lại run rẩy ngày càng nhiều. Cái áo mỏng cô mặc đã bị tuyết và nước mưa làm cho ướt từ lâu rồi.
 
Đi theo anh vào thang máy, cô mới phát hiện nhà anh cũng ở tầng 28.
 
Vào cửa, Dịch Trạch Thành mở đèn ở huyền quan (*) lên. Hoắc Từ đứng ở cửa mãi đến khi một đôi dép lê kiểu nam đặt trước mặt cô, thấy cô không nhúc nhích, anh ngẩng đầu, con ngươi hơi co lại: “Trong nhà ít người đến, không có dép kiểu nữ, cô không để ý chứ?”
(*) Huyền quan: Lối vào

 
Nghe được câu này, Hoắc Từ mới nở nụ cười, sao cô có thể để ý chứ.
 
Hoắc Từ khom lưng cởi giày, hôm nay cô mặc quần jean xanh đậm, vớ bông sọc caro. Sau khi cởi giày cô tiện tay cởi luôn tất bông đã ướt đẫm ra.
 
Bàn chân vốn trắng mịn mềm mại giờ bị lạnh đến cứng đờ, cô giật giật đầu ngón chân rồi mới xỏ chân vào dép lê.
 
Dép lê của anh vừa rộng lại vừa lớn, hơn nữa còn là màu xanh đậm đơn giản nhất.

 
Hoắc Từ đi vào phòng khách, nhìn quanh một vòng, nhìn chung thì nơi này rộng rãi thoáng mát, phòng bếp dạng mở, lại còn có một quầy rượu nho nhỏ. Cô đứng trước quầy rượu, hứng thú nhìn một hồi.
 
“Tôi đã gọi điện kêu người mua quần áo cho cô, cô nói size cho cô ấy đi.” Dịch Trạch Thành từ trong phòng đi ra, anh đã cởi áo khoác, cũng không mặc áo sơ mi như vừa nãy mà là một cái áo jersey (*) rộng rãi.
(*) Áo jersey chính là kiểu áo thể thao “đồng phục” (thường là áo thi đấu có dạng ba lỗ tank top).
 
Hoắc Từ nhận lấy điện thoại, đầu dây bên kia là một giọng nói dịu dàng hỏi cô cần loại quần áo gì và size như thế nào.
 
Cô ngẩng đầu nhìn Dịch Trạch Thành, nói size mình mặc xong còn hỏi: “Có thể mua giúp tôi một bộ nội y không?”
 
“Đương nhiên có thể.” Người phụ nữ đầu dây bên kia tri kỉ trả lời.
 
Hoắc Từ nói: “34D.”
 
Cô vẫn chưa nói xong mà người đàn ông đứng bên cạnh đã đi vào phòng bếp rót nước. Cô khẽ cười, anh cứ giả bộ đi.
 
Sau khi cúp điện thoại, cô đi đến bên cạnh quầy rượu. Trên mặt bàn đen có một ly nước ấm, hơi nước bốc lên giống như khói trắng đang bay lên. Cô đưa tay sờ miệng ly, vừa ấm áp nhưng lại có chút nóng bỏng.
 
Dịch Trạch Thành thấy cô không nhúc nhích: “Cô muốn uống cà phê?”
 
“Tôi có thể mượn toilet một chút được không? Tôi lạnh quá.” Hoắc Từ hỏi anh.
 
Dịch Trạch Thành nhìn cô một cái rồi gật đầu. Anh đưa cô đến đây cũng vì lý do đó nhưng quần áo vẫn chưa đưa tới nên anh sợ cô tắm xong thì không có đồ để thay. Người luôn lạnh lùng, lãnh cảm với mọi chuyện như anh lại có thể chủ động dẫn người về nhà đã là chuyện như mặt trời mọc phía tây rồi. Nói gì đến bây giờ còn để cô dùng nhà vệ sinh của mình.
 
Đợi cô đi vào, Dịch Trạch Thành đứng ngay cửa sửng sốt, có chút đau đầu.
 
Ngay cả chính anh cũng cảm thấy thật kỳ lạ.
 
**
 
Hoắc Từ dùng phòng tắm trong phòng Dịch Trạch Thành, khi tắm cô muốn tắm bồn. Việc trang trí phòng đương nhiên không phải do Dịch Trạch Thành làm, về phần bồn tắm lớn trong phòng, trước khi dọn vào anh không biết nó tồn tại mà sau khi vào ở anh cũng chưa từng dùng qua.
 
Gương trong phòng tắm cực lớn, ánh đèn chiếu lên cả người khiến cô trở nên trong suốt.
 
Hoắc Từ ngồi trên thành bồn tắm, nghe tiếng nước chảy.
 
...
 
Năm Hoắc Từ tốt nghiệp cấp ba cũng là lúc cha mẹ cô chính thức nói với cô là họ đã ly hôn. Thật ra tính cách của cô không có lạnh lùng, ương bướng như vậy, mà là một cô gái nhỏ thông minh có tướng mạo hơn người, rõ ràng chính là thiên chi kiêu nữ.
*Thiên chi kiêu nữ: Con cưng, đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.
 

Cha cô là bác sĩ ngoại khoa Hoắc Minh Chu, từ nhỏ Hoắc Từ đã lấy ông làm mục tiêu. Thậm chí lúc chọn ngành thì cô cũng chỉ chọn mỗi ngành y khoa.
 
Có điều cô không nghĩ tới, sau khi cô nhận được giấy báo trúng tuyển thì lại phải chào đón một tin sét đánh giữa trời quang như vậy.
 
Bởi vì Hoắc Minh Chu sắp trở thành bác sĩ trong đội ngũ chuyên gia đi viện trợ Châu Phi, cho nên bọn họ không thể không đem tin tức đã bị giấu giếm bấy lâu nói cho cô.
 
Lời nói của Liễu Như Hàm chính là bố mẹ không còn có cách nào có thể tiếp tục sống cùng nhau được nữa.
 
Bọn họ thật sự rất xin lỗi.
 
Đúng vậy đó, bọn họ thật sự rất xin lỗi nhưng cũng chỉ là xin lỗi mà thôi. Dẫu sao sau khi cô trưởng thành bọn họ mới lựa chọn việc ly hôn nên mới không cảm thấy mình mắc nợ cô.
 
Hoắc Từ đã lén lút khóc rất nhiều lần, cô vẫn không thể hiểu được, tại sao nhà của cô lại đột nhiên biến mất như vậy.
 
Mãi đến khi cô thấy Liễu Như Hàm kéo cánh tay của Thẩm Phương Đường.
 
Tất cả hoài nghi đều không ngăn được chấn động khi tận mắt nhìn thấy. Huống chi cô cũng biết Thẩm Phương Đường.
 
Bởi vì ông chính là bố của Thẩm Tùy An.
 
Trước khi mẹ cô trở thành bà Thẩm, cô cho rằng mình sẽ trở thành bạn gái của thiếu niên Thẩm Tùy An.
 
Lần đầu tiên Hoắc Từ gặp Thẩm Tùy An là ở buổi lễ khai giảng đầu tiên của cấp ba. Khi đó anh mặc áo sơ mi caro nhạt cùng quần dài đen, đứng hàng đầu trên sân thể dục.
 
Năm đó anh là thủ khoa đại học của trường. Mà Hoắc Từ cũng là thủ khoa mới nhập học của trường.
 
Bọn họ đại diện cho toàn thể học sinh lên đọc diễn văn.
 
Thẩm Tùy An chính là kiểu đàn anh mà tất cả các thiếu nữ tưởng tượng, dáng người cao gầy, khuôn mặt tuấn tú, lúc nào cũng có một nụ cười dịu dàng. Lúc đó, tính tình của cô cũng không có lạnh lùng như bây giờ, cô không thể nào phủ nhận rằng cô cũng bị Thẩm Tùy An hấp dẫn.
 
Đặc biệt là sau khi cô diễn thuyết xong đi xuống, anh đứng ở phía dưới, mỉm cười với cô, ấm áp nói: “Bạn học Hoắc, em đọc rất tốt.”
 
Trong phút chốc lơ đãng, cô đã bị một màn đó của thiếu niên làm cho cảm động.
 
Cô còn chưa kịp nổi giận khi biết chuyện của Liễu Như Hàm và Thẩm Phương Đường thì lại biết được tin Thẩm Tùy An chuẩn bị đi Anh.
 
Người gọi điện thoại thông báo chính là em gái Thẩm Tùy An, cô ta vẫn luôn không thích Hoắc Từ. Cô ta cho rằng Hoắc Từ sẽ cướp anh trai của mình, huống chi bây giờ mẹ Hoắc Từ lại còn cướp đi bố của cô ta nữa.
 
Sau khi điện thoại được kết nối, một giọng nói đắc ý được truyền đến: “Cô cho rằng anh tôi thật sự thích cô sao? Nếu như anh ấy thích cô thì chắc chắn anh ấy sẽ nói cho cô biết, hôm nay là ngày anh ấy sẽ bay sang Anh.”

 
“Hơn nữa anh ấy sẽ mãi mãi không trở về. Anh tôi không cần cô, cô và mẹ cô đều thối nát như nhau, đều chỉ biết cướp đoạt đồ của người khác.”
 
“Đồ đê tiện như cô anh tôi không cần, hiện giờ chỉ cần nhìn thấy cô thì anh ấy liền cảm thấy ghê tởm.”
 
Một giây Hoắc Từ cũng không chần chừ, cô đến gara lái xe ra ngoài.
 
Khi đó, cô mới lấy bằng lái được một tháng.
 
Thời điểm xe bị lật trên đường cao tốc, ý niệm đầu tiên trong lòng Hoắc Từ chính là tất cả đều kết thúc rồi.
 
Như thế này cũng tốt.
 
Tất cả hình ảnh đều giống như một cảnh phim, cô xảy ra tai nạn trên đường cao tốc, chiếc xe như bị mất khống chế lao đến ven đường, lực va chạm rất lớn khiến đầu xe bị biến dạng. Chiếc xe lăn vài vòng trên mặt đất, cuối cùng lật úp ở ven đường.
 
Cô chỉ cảm thấy cổ họng mình rất ngọt, toàn thân chỗ nào cũng đau.
 
Hoắc Từ không biết mình đã bất tỉnh bao lâu, cô chỉ biết khi cô có ý thức một lần thì cô nghe được có người đang gọi cô.
 
Đang lúc cô mơ mơ màng màng thì có một cánh tay duỗi vào.
 
Đó là một bàn tay thon lại lại mạnh mẽ, khi nhìn thấy cánh tay ấy, trong lòng cô vốn đã như tro tàn không ngờ lại dấy lên ngọn lửa nhỏ.
 
Cô không muốn chết, cô không muốn chết như vậy.
 
Cô dồn hết sức lực, nắm chặt cái tay ấy, sau đó cô nói: “Xin anh, đừng buông tôi ra.”
 
...
 
Hoắc Từ cúi đầu, nhìn thấy nước trong bồn đã đầy. Cô đứng dậy cởi quần áo, cởi luôn nội y rồi bước vào trong bồn tắm.
 
Cô ngâm mình trong nước ấm, thoải mái đến từng lỗ chân lông trên người trong nháy mắt đều nở ra.
 
Những chuyện cũ năm xưa cứ như một bộ phim cũ, khi nhớ lại, phảng phất như là câu chuyện của người khác. Thế nhưng có một điều, Hoắc Từ chưa từng quên.
 
Đó chính là bóng lưng của người đã cứu cô.
 
Năm đó khi cô bị mắc kẹt trong xe, ý thức mơ hồ. Người kia luôn nắm chặt tay cô, đợi đến khi lính cứu hỏa đến. Bởi vì xe bị va chạm đến biến dạng, chân cô bị kẹt lại. Bác sĩ truyền nước biển cho cô, cũng là người kia giúp cô cầm bình nước biển suốt bốn tiếng.
 
Đáng tiếc, cô không nhìn thấy mặt của anh, chỉ trông thấy bóng lưng đang rời đi của anh khi cô được đưa lên xe cứu thương.
 
Anh mặc áo sơ mi trắng cùng quần dài đen, cao lớn lại rắn rỏi.
 
Bỗng nhiên Hoắc Từ từ trong bồn nước đứng bật dậy, cô ngâm nước cũng lâu rồi.
 
Dịch Trạch Thành đang ở bên ngoài, nếu buổi tối không có tiệc xã giao thì anh sẽ tự làm cơm ở nhà. Ở nước ngoài nhiều năm, từ lâu anh đã có thói quen tự chăm sóc bản thân mình. Vốn dĩ buổi tối công ty có tiệc Giáng Sinh nhưng từ trước đến giờ anh đều không thích nơi ồn ào náo nhiệt. Dù lúc còn ở Anh, anh cũng sẽ miễn cưỡng bị kéo đi tiệc tối ở học viện.
 
Lúc anh đem dĩa mỳ ý ra, trong phòng ngủ liền truyền tới một tiếng thét chói tai.

 
Anh lập tức buông cái dĩa trong tay xuống, bước nhanh đến đẩy cửa phòng ngủ ra, đứng trước cửa phòng tắm, gõ cửa: “Cô bị sao vậy?”
 
Bên trong không có tiếng động.
 
Anh lại gõ cửa: “Hoắc Từ?”
 
Vẫn không có tiếng động gì, anh nhíu chặt mày, nhất thời không biết có nên đẩy cửa vào xem hay không. Mãi đến khi giọng nói tinh tế bên trong truyền ra: “Tôi bị ngã.”
 
“Tôi có thể vào không?” Dịch Trạch Thành nghe tiếng động, có vẻ như cô ngã không nhẹ.
 
Hoắc Từ ở bên trong nói: “Có thể, trên người tôi có quấn khăn tắm, nhưng tôi không thể đứng dậy nổi...”
 
Cô nói như vậy là vì sợ Dịch Trạch Thành không dám vào. Dù sao trong xương cốt anh cũng là một người tuân thủ nghiêm ngặt, tự kiềm chế rất tốt.
 
Dịch Trạch Thành đẩy cửa ra liền nhìn thấy cô đang nằm bên cạnh bồn tắm, trên người quả thật đang quấn khăn tắm. Một tay nắm chặt trước ngực. Mái tóc ướt đẫm, đen như mực xõa trên vai. Khăn tắm quấn trước ngực làm lộ ra xương quai xanh và cánh tay mảnh khảnh, cánh tay còn lại đang bọc quanh hai khối nở nang trong khăn tắm.
 
“Cô có thể đứng dậy không?” Anh hỏi.
 
Hoắc Từ ngẩng đầu nhìn anh, con ngươi đen nhánh như bị phủ một tầng hơi nước trong phòng tắm, vừa sáng lại vừa ngọt ngào. Cô nhìn anh chăm chú, nói: “Không thể, tôi không đứng lên được.”
 
Dịch Trạch Thành đứng tại chỗ. Anh là bác sĩ ngoại khoa đã trải qua hơn ba trăm ca phẫu thuật trong mười ba tháng, lập nên một kỷ lục mới. Cơ thể người trong mắt anh, chỉ khác nhau về mặt cấu trúc, không phân biệt đẹp xấu, thậm chí cũng chẳng có quyến rũ hay cuốn hút.
 
Hoắc Từ đang nằm trước mắt anh, anh biết ngã trong phòng tắm, rất có khả năng gây tổn thương xương cụt mới khiến cô không thể đứng dậy được. Cho dù không phải là bác sĩ thì với tư cách là chủ nhân anh cũng cần phải chăm sóc khách.
 
Nhưng anh lại không thể bước được bước nào.
 
Cô trắng đến mức quá đáng, lúc này lại lộ ra tứ chi mảnh khảnh và xương quai xanh, thậm chí ngay cả đường cong của phần thịt trước ngực cũng hiện lên rõ ràng.
 
Anh không nhúc nhích, Hoắc Từ cũng không lên tiếng.
 
Đến khi tiếng chuông điện thoại trong túi quần Dịch Trạch Thành đột nhiên vang lên.
 
Anh mới nhấc chân bước đến, khom người, cánh tay để lên eo cô và hai chân muốn bế cô lên. Đột nhiên, khóe miệng Hoắc Từ đang nằm trong ngực anh lộ ra một nụ cười.
 
Cô duỗi tay vòng qua cổ anh, xoay người anh đặt dưới thân.
 
Khuôn mặt Dịch Trạch Thành lạnh lẽo đang muốn ném cô xuống, chợt nghe cô nói: “Nếu như anh nhúc nhích, tôi sẽ nới lỏng tay.”
 
Nói xong cô như muốn buông tay đang giữ trước ngực ra, khăn tắm miễn cưỡng lắm mới không rơi xuống.
 
Dịch Trạch Thành nằm im.
 
Quần áo cởi ra đều được cô đặt ở bên cạnh bồn tắm. Mảnh vải màu đỏ chót ở phía trên, chính là nội y của cô.
 
Ngoại trừ khăn tắm đang quấn quanh người cô thì cô cũng không mặc gì.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play