Thời gian 5 năm nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm,
nhưng đủ để thay đổi rất nhiều chuyện.
Bên ngoài từng giọt mưa tí tách rơi lắc đắc, Doãn Triệt đúng trong phòng làm
việc trên tầng cao nhất nhìn xuống dưới. Hạt mưa vỗ vào cửa sổ, tạo ra những màn
nước mỏng, trên bàn đặt một chứng thư vinh dự, là hắn vừa đạt được danh hiệu
thập đại thanh niên kiệt xuất có công ty thành công nhất.
Hắn nhìn ngoài cửa sổ, ánh đèn nê ông lóe sáng trên đường phố bị cơn mưa bao
phủ, có vẻ mông lung và hư ảo.
Trong tay Doãn Triệt cầm ly rượu, hướng về phía đêm mưa đưa lên, đem một hớp
rượu trong ly uống cạn.
“Nếu như em còn có thể trở lại, em sẽ phát hiện tất cả đều đã thay đổi.”.
Doãn Triệt khẻ thở dài một hơi, hắn cẩm chiếc ly không trong tay, khối đá bên
trong đang chậm rãi hòa tan, xúc cảm trong lòng bàn tay lạnh lẽo, hắn nhẹ nhàng
lắc lắc cái ly, những viên đá đụng vào vách ly phát ra âm thanh thanh thúy mà dễ
nghe.
“Cốc cốc. . . . . .” Cửa phòng làm việc bị gõ vang.
“Vào. . . . . .” Doãn Triệt xoay người lại, nhìn cửa phòng làm việc bị đẩy
ra.
“Triệt, tiệc rượu đã đến lúc rồi.” Trương Nghiên một thân váy dài màu đen ôm
lấy vóc người thon thả, gương mặt trang điểm tinh xảo trang nhã lộ ra nét phong
tình vạn chủng.
“Ừ, chúng ta đi thôi.” Doãn Triệt để ly rượu xuống , cầm tây trang màu đen
trên ghế mặc vào.
Yêu thích của con người sẽ theo tuổi mà không ngừng thay đổi, không biết từ
khi nào bắt đầu, Doãn Triệt cũng bắt đầu yêu thích các trang phục màu đen, loại
màu sắc này mặc dù có vẽ trầm tĩnh mà khiêm tốn, lại vĩnh viễn thích hợp bất kỳ
bữa tiệc nào.
Bữa tiệc về kiến trúc thành thị được đặt tại một nhà hàng Tây, gần tới hội
trường, Doãn Triệt nhận một chiếc mặt nạ từ tay người phục vụ mang vào.
Khóe miệng Doãn Triệt khẽ cười giễu cợt, mỗi một bữa tiệc luôn làm một chút
mánh khóe để gia tăng tính độc đáo, với cái vũ hội hóa trang này thì những chiếc
mặt nạ nhỏ bé kia cũng chẳng có tác dụng gì, Doãn Triệt dù có đeo lên cũng dễ
dàng bị nhận ra.
Ánh đèn trong hội trường u ám, tiệc rượu đã bắt đầu, chủ nhân bữa tiệc đang
theo thông lệ mở màn, mặc dù đã cố gắng tìm kiếm những từ ngữ mới mẻ, nhưng vẫn
không sao tránh được sáo rỗng.
Doãn Triệt buông Trương Nghiên ra, lẳng lặng tìm một chỗ yên lặng trong góc,
cầm ly rượu đỏ một mình uống. Hắn tìm vị trí gần cửa sổ, nhìn ra cảnh đêm bên
ngoài.
Mặc kệ xung quanh biến hóa thế nào, vị trí phong cảnh này trước sau vẫn đẹp
như vậy, hắn đột nhiên phát hiện, cũng trong một cảnh đêm đẹp đẽ như vậy, một
người con gái vứt bỏ bữa ăn mỹ vị cùng hắn, chạy trối chết, hắn là không ngại
vượt xa ngàn dặm tìm đến nhà người ta dây dưa không dứt.
Bây giờ suy nghĩ lại một chút, hắn chợt mỉm cười, đó là tuổi trẻ phải buông
thả đến thế nào, mới có thể ngông cuồng làm ra những hành động như vậy, cũng
không biết hắn bây giờ, còn có thể làm những chuyện giống như vậy hay không.
Điện thoại di động run nhẹ một cái, Doãn Triệt lấy điện thoại từ trong túi
ra, một tin nhắn truyền đến, là mẹ Doãn.
【 Con trai, mẹ đang xem phỏng vấn, mẹ rất tự hào vì con. 】
Doãn Triệt cười cười, đưa điện thoại di động cất lại vào trong túi.
Hắn năm nay rốt cuộc vắt sạch giải thưởng của Khương Sâm, làm mẹ có thể không
cảm thấy tự hào sao! Con trai chung quy lại so với em trai vẫn phân biệt đối xử
hơn một chút.
Doãn Triệt những năm gần đây là thành phần tuổi trẻ mới xuất hiện, hắn và
Khương Sâm ở thành phố này đã trở thành đề tài cho mọi người trà dư tửu hậu.
Quan hệ thân cận của hai người như thế, hơn nữa kinh doanh cũng không cùng lĩnh
vực, thoạt nhìn không có gì cạnh tranh, nhưng mọi người vẫn cứ thích đem tiền đồ
của hai người ra mà so sánh với nhau.
Năm nay, Doãn Triệt rốt cuộc đạt được thắng lợi trong một hạng mục thị chính,
không có bất kỳ hạng mục nào so với mua bán với nhà nước là đảm bảo lợi nhuận
cùng vị trí hơn cả, điểm này tất cả mọi người đều hiểu rõ.
Doãn Triệt nâng ly có ý chào cùng bóng đêm một cái, điều này tựa hồ đã thành
thói quen của hắn, không ai biết hắn tại sao lại muốn làm như vậy, khi hắn đạt
được những thành tích nhất định, hắn rất hoan hỉ nâng ly mới bầu trời trống vắng
cùng đối ẩm.
“Triệt, đến lượt anh.” Trương Nghiên đi tới nhẹ nhàng khều cánh tay Doãn
Triệt, ở bên cạnh hắn nhỏ giọng nhắc nhở.
Doãn Triệt để ly rượu xuống , đi nhanh về hướng hội trường. Những người này
luôn muốn làm một chút chuyện vui, mà hắn giờ này vì công việc, lại là nhân vật
mấu chốt trong đêm nay. Doãn Triệt cảm thấy hắn bây giờ thật sự đã trở thành con
buôn, mặc kệ có thích hay không, hắn vẫn phải đem tuồng này diễn cho xong.
“Chúng ta tối nay mời một vị khách mới thần bí, mọi người đoán xem là ai?”
Người chủ trì trong hội trường bao phủ không khí. “Tôi cho mọi người một chút ý
tưởng, anh ta chính là một trong thập đại thanh niên ưu tú năm nay, có ai có thể
nói ra tên anh ta không?”
“Có phần thưởng sao?” Không biết ai hỏi một câu.
“Có, đương nhiên là có, phần thưởng chính là cùng khiêu vũ một bài, về phần
phía sau…..” Người chủ trì muốn nói lại thôi, thành công gợi lên lòng hiếu kỳ
của những người tham dự.
“Tôi đếm ba tiếng, nếu là không ai nói, tôi sẽ liền tuyên bố. Một. . . . . .
, hai. . . . . .”
“Tôi biết rõ.” Một người phụ nữ lễ phục màu trắng đi lên phía trước. “Anh ấy
là Doãn Triệt.”
Tiếng nói của người phụ nữ vừa dứt, ánh đèn lập tức tập trung lại trên người
của Doãn Triệt.
Doãn Triệt mỉm cười tháo mặt nạ xuống, chậm rãi đi tới trong hội trường.
“Doãn tổng, cùng chúng tôi chia sẽ niềm vui trong tối nay một chút đi.” Người
chủ trì đưa micro về phía Doãn Triệt.
Trong lòng Doãn Triệt thầm giễu cợt nhưng cũng không có biểu lộ trên mặt,
thời gian rất lâu trước kia, hắn cũng đã có thể ở trước mặt mọi người thành công
che giấu hỉ nộ ái ố rồi.
“Vừa rồi tôi còn rất hồi hộp, ngộ nhỡ người đoán trúng không phải là phụ nữ
thì làm thế nào, hiện tại thì đã có thể yên tâm rồi….” Ngôn ngữ Doãn Triệt hài
hước, khiến những người tham dự cười to, sau lại hời hợt nói vài câu cảm tạ,
Doãn Triệt đưa lại micro cho người chủ trì.
“Chúng tôi cũng muốn hỏi Doãn tổng, tin rằng vấn đề này cũng là mối quan tâm
của những cô gái ngồi ở đây, tiêu chuẩn kén vợ của ngài là gì?”
“Tiêu chuẩn kén vợ?” Doãn Triệt cố ý dừng một chút, ánh mắt của hắn dò xét
trong hội trường. Khi nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ thì hắn ngây ngẩn cả người,
dáng người đó cùng với trí nhớ của hắn không hề sai biệt, n
hưng hiện tại hắn
không thể tin đó là cô được.
“Doãn tổng. . . . . . Doãn tổng. . . . . .” Người chủ trì kêu hai tiếng, gợi
lại sự chú ý của Doãn Triệt.
“Tôi tin tưởng vào trực giác.” Đáp án của Doãn Triệt không ăn nhập vào đâu,
hắn nói xong câu đó liền hướng mắt về chỗ cũ, bóng dáng kia đã biến mất, tấm mắt
hắn quét nhìn từng góc trong hội trường, vẫn không tìm được người vừa rồi.
“Doãn tổng, cùng vị tiểu thư xinh đẹp của chúng ta khiêu vũ thôi. Đúng rồi,
nếu mỹ nữ này không ngại, có thể tháo mặt nạ xuống, để cho chúng ta cùng chiêm
ngưỡng dung nhan một chút, nói không chừng chính là trực giác nha….”
Lời của người chủ trì rất cố ý, điều này làm cho Doãn Triệt đem sự chú ý nhìn
về phía người phụ nữ đang đến gần mình, vòng một đầy đặn cũng vòng eo mảnh khảnh
này thế nhưng làm hắn chán ghét, hắn đã biết cô là người nào. Quả nhiên không
ngoài dự đoán, sau khi mặt nạ lấy xuống, người phụ nữ chính là Trần Tuyết
Lệ.
Xung quanh vang lên tiếng khen tặng trầm trồ trai tài gái sắc, Doãn Triệt đưa
tay ra, dắt Trần Tuyết Lệ tiến vào sàn nhảy.
“Anh Triệt, ngày hôm qua dì Doãn có gọi em đến nhà ăn cơm, sao anh không trở
lại? Em đợi anh thật lâu a” Trần Tuyết Lệ cố ý dùng hai ngọn núi ngạo nghễ chống
đỡ cùng lồng ngực Doãn Triệt, để cho hắn chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy khe
núi sâu thẳm kia.
“Tôi có chuyện.” Doãn Triệt lạnh nhạt nói một câu, trong lòng hắn cũng không
yên tĩnh mà nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng vừa mới lướt qua kia.
“Dì Doãn có hỏi nghi thức đính hôn của chúng ta khi nào thì tiến hành, em
cũng không biết trả lời vấn đề này như thế nào a”
“Vậy thì không cần đáp, tôi sẽ nói với mẹ tôi.”
Thanh âm Doãn Triệt không nghe ra hỉ nộ ái ố, tựa như đang miêu tả một câu
chuyện nào đó.
Ba năm trước đây, Mẹ Doãn mất đi kiên nhẫn nhìn Doãn Triệt tìm kiếm Trần Hi,
bắt đầu sắp xếp đối tượng xung quanh cho Doãn Triệt hẹn hò.
Doãn Triệt dưới tình huống không thể đối phó được nữa, liền cùng mẹ Doãn làm
ước định, lấy thời hạn năm năm, nếu sau năm năm hắn còn không tìm ra Trần Hi,
như vậy đối tượng kết hôn mặc cho mẹ Doãn an bài.
Làm trưởng tôn của Doãn gia, hắn biết mình không có cách nào thoái thác nhiệm
vụ, lúc ấy lại là thời điểm hắn rất bận rộn, thật sự không có tinh lực đối phó
với mẹ Doãn cứ hai ba ngày lại càu nhàu, còn có những đối tượng xem mắt quấy
rầy.
Nhưng nào ngờ, hai năm trôi qua nhanh như vậy, thoáng qua rồi biến mất, lại
không nghĩ đến đối tượng mẹ Doãn coi trọng lại chính là Trần Tuyết Lệ.
Trần Tuyết Lệ mấy năm nay làm việc quả thật rất hiệu quả, mánh khóe giao tế
khôn khéo, khiến cho kinh doanh của Trần gia cũng phát triển không ngừng, các
bữa tiệc từ thiện càng không thể thiếu bóng dáng của cô ta, cùng với các phu
nhân lớn kết nối quan hệ, rất ra dáng của người phụ nữ đảm đang.
Mẹ Doãn thích Trần Tuyết Lệ tự nhiên có đạo lý của bà, thế nhưng Doãn Triệt
vẫn không thể tìm được tiếng nói chung nào với cô ta.
Xét đến cùng, hắn đối với Trần Hi vẫn còn chưa dứt được, hắn cảm thấy không
có tin tức gì chính là tin tức tốt nhất, không muốn hướng suy nghĩ của mình đến
chuyện xấu.
Mặc dù là Khương Sâm cũng đã bắt đầu ngừng việc tìm kiếm rồi, nhưng là Doãn
Triệt vẫn không buông tha được.
Một năm trước, khi hắn nắm trong tay toàn bộ gia tộc công ty, liền bắt đầu
dồn tài lực vào việc đi tìm kiếm Trần Hi.
Có lẽ do mọi chuyện đã thay đổi, suy nghĩ cũng thấu đáo hơn, hắn phát hiện ra
rất nhiều chuyện kỳ bí, mà đầu mối của những chuyện này, đang chỉ về hướng Trần
gia.
Bởi vì thời gian đã lâu, lại thêm Trần gia cố ý giấu giếm, nên tiến độ điều
tra cũng chậm chạp.
Chỉ là Doãn Triệt còn phát hiện, một người vô cùng quan trọng, Trần Cẩm Sắt,
đồng thời hắn cũng phát hiện Trần Cẩm Sắt rất có khả năng là mẹ ruột của Trần
Hi.
Chẳng qua là mỗi khi hắn điều tra đến người đàn ông làm cho Trần Cẩm Sắt mang
thai, thì đầu mối liền bị cắt đứt, không phải là một chút cũng không có, mà là
vừa mới bắt đầu có một chút manh mối, sau đó tựa hồ như có người phát hiện ra
điều gì, đột nhiên mọi thông tin bị cắt đứt.
Điều này ngược lại làm cho Doãn Triệt dấy lên hy vọng mới, hắn cảm thấy bằng
vào thực lực hiện có của mẹ con Trần gia, không thể nào nhận ra được hành động
của hắn, như vậy người cắt đứt đầu mối của hắn, nhất định chính là hy vọng hắn
không thể tìm thấy được Trần Hi, mà chuyện tình như vậy, là hoàn toàn chứng minh
Trần Hi vẫn còn sống.
Nếu như người đã không còn ở trên đời này, thì người kia cũng không cần thiết
tổn phí sức lực lớn như vậy để che giấu.
Một khúc nhạc kết thúc, Trương Nghiên đã đi tới bên cạnh Doãn Triệt, Doãn
Triệt buông tay Trần Tuyết Lệ ra :”Công ty tôi còn chút việc, đi trước.”
Nhìn Doãn Triệt mang theo Trương Nghiên vội vã rời đi, Trần Tuyết Lệ lộ vẽ
mặt giễu cợt, người đã từng bị cô đùa giỡn trong bàn tay bây giờ tựa hồ đã thông
minh hơn rất nhiều.
Hai người trở lại trên xe, Trương Nghiên thấy Doãn Triệt có phiền não, đưa
tay nhẹ nhàng xoa bóp trán hắn.
Nơi xa trong một chiếc xe, người phụ nữ mặc váy đỏ cầm chiếc ống nhòm, sắc
mặt âm trầm nhìn qua óng nhòm, chân mày cô nhíu chặt, nhẹ vểnh đôi môi đỏ mọng,
hận hận đem óng nhòm thu lại, ném ở ghế lái phụ, đạp cần ga, chiếc xe lao vút
đi.
Doãn Triệt bên trong xe, kéo tay của Trương Nghiên xuống: “Đã nói với cô
không biết bao nhiêu lần, cô không cần phải làm như vậy.”
“Triệt, em chỉ là muốn chăm sóc anh một chút, cảm tạ anh trong lúc khó khăn,
đã cho em một công việc tốt như vậy.” Trương Nghiên vẽ mặt u buồn.
Hai năm trước, Trương Nghiên đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Doãn Triệt, sau
lần vu oan cho Trần Hi, Trương Nghiên liền ra nước ngoài. Doãn Triệt không nghĩ
tới thời điểm gặp lại Trương Nghiên, lại là trong một hội sở, khi đó Trương
Nghiên là thư ký của một người đàn ông danh tiếng không được tốt lắm.
Đối với chuyện kinh doanh buôn bán, Doãn Triệt đã thành thói quen làm như
không nhìn thấy. Nhưng dù sao Trương Nghiên cũng đã từng là bạn gái trước đây
của hắn, huống chi trước đây là hắn bắt cá hai tay, nên đối với cô ta cũng có ít
nhiều áy náy.
Mắt thấy người đàn ông đó nhân thời điểm Trương Nghiên đi vệ sinh mà bỏ thuốc
vào nước uống của cô, Doãn Triệt liền đi ra ngoài nhắc nhở cô một tiếng, mặc dù
hắn ta cũng không có động thủ gì, nhưng công việc của Trương Nghiên cũng không
còn.
Sau đó Trương Nghiên lại đi cầu hắn, Doãn Triệt thế mới biết, khi Trương
Nghiên ra nước ngoài, vì tâm tình bị đè nén, đi quầy bar bị người ta làm cho
mang thai. Do đó, áy náy của Doãn Triệt lại tăng thêm mấy phần, bố trí cho cô
một công việc nhỏ trong công ty. Trương Nghiên quả thật cũng rất cố gắng, từ từ
thuận lợi lên làm thư ký cho Doãn Triệt.
Năng lực làm việc hơn người, Doãn Triệt chỉ là dựa theo lý thường mà cân nhắc
cô. Trương Nghiên không biết từ lúc nào bắt đầu gọi hắn là “Triệt”, Doãn Triệt
nhiều lần muốn chỉnh lại cô, nhưng nhìn thấy nét mặt buồn bã đó liền nuốt trở
vào.
Trong đầu Doãn Triệt thoáng qua bóng dáng màu đỏ kia, nghiêng đầu nhìn Trương
Nghiên một chút.
“Đổi thành bạn học khác, tôi cũng vậy sẽ làm như vậy, huống chi cô giúp tôi
rất nhiều việc.” Doãn Triệt khởi động xe hơi, hắn dừng một chút nói thêm: “Còn
có tôi hi vọng về sau cô không gọi tôi là Doãn Triệt nữa mà là Doãn tổng.
Trương Nghiên cắn môi không hề lên tiếng, nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa
sổ.
Doãn Triệt suy tư, nếu như người phụ nữ vừa rồi chính là Trần Hi, mình lại
mang theo Trương Nghiên bên cạnh, nhất định sẽ dẫn tới hiểu lầm không cần thiết,
hẳn là dù có chút tàn nhẫn những vẫn phải quyết tâm, đem cô ta trả lại đúng
cương vị rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT