Doãn Triệt vô cùng phiền não, từ khi Trần Hi mất tích đến bây giờ đã hơn mấy
ngày rồi, hắn không hiểu nổi, một người sống sờ sờ ra như thế đột nhiên lại có
thể biến mất, hơn nữa còn hoàn toàn không có tung tích.
Khương Sâm cùng Jess đều đi tìm người, mà hắn ngoại trừ ngày ngày ở chỗ này
phiền não ra, cũng không giúp ích được gì, hắn cảm giác mình thật vô dụng, rõ
ràng mình mới là người đàn ông của cô ấy, nhưng lại là người vô dụng nhất trong
ba người đàn ông này.
“Trăm việc không dùng được nhất là thư sinh” những lời này sao bây giờ so với
hắn lại có đạo lý như vậy. Doãn Triệt vô cùng tự tin trước kia trong giây phút
Trần Hi mất tích bị đả kích hoàn toàn, hắn cảm thấy mình thật không bằng những
tên đàn ông cặn bã nhất.
“Thế nào, còn chưa tìm được người?” mẹ Doãn mới vừa đi mua đồ từ bên ngoài
trở về, liếc mắt nhìn thấy bộ dáng uể oải của con trai, xe ra vẫn thật là chướng
mắt.
“Vẫn chưa. . . . . .” Doãn Triệt nhìn mẹ Doãn một cái, tiếp theo sau đó cúi
đầu trầm tư.
Trần Hi mất tích cũng không phải bí mật, mọi người trong trường học cơ hồ đều
biết, bao gồm cả cha mẹ Trần Hi.
Doãn Triệt hiện tại điều duy nhất có thể làm là thỉnh thoảng gọi điện thoại
cho cha mẹ Trần Hi, tùy thời điểm mà thông báo tình hình cho họ.
Lúc đầu hắn còn có thể tìm cách nói cho qua chuyện một chút, đáng tiếc theo
thời gian trôi qua, hắn hiện tại cũng không biết nên nói cái gì, đây thật là một
loại đau khổ. Hắn đã ở trong nhà Trần Hi một thàng, biết bọn họ yêu thương Trần
Hi đến cỡ nào, nhưng càng biết rõ như thế, hắn càng khó có thể mở miệng, không
đành lòng để cho bọn họ thất vọng.
Mẹ Doãn cũng không muốn nhúng tay vào chuyện tình cảm của Doãn Triệt, nhưng
Doãn Triệt bây giờ suy nghĩ rất tiêu cực, không có việc gì, cả ngày chỉ nhìn vào
điện thoại, chính là chờ tin tức của Khương Sâm, làm cho bà muốn nhịn cũng không
nhịn nổi rồi.
Mẹ Doãn tìm vị trí đối diện với Doãn Triệt ngồi xuống, bà dùng ngón tay gõ gõ
lên mặt bàn: “Con cũng đã tốt nghiệp rồi, có cân nhắc qua làm gì chưa?”
“Mẹ. . . . . . , con hiện tại không tâm tình.” Doãn Triệt ngẩng đầu lên liếc
mắt nhìn mẹ của mình.
“Vậy có phải hay không con một ngày không tìm được cô ấy, thì một ngày cũng
không có tâm tình.” mẹ Doãn nhìn Doãn Triệt, phát hiện hắn cũng không có lên
tiếng.
Mẹ Doãn nói tiếp: “Mẹ cho tới bây giờ đều không có yêu cầu gì đối với người
nào đó của con, cũng không muốn can thiệp vào việc con muốn làm gì.
Nhưng là hôm nay, mẹ phải nói, con nhìn xem cậu của con, hắn cũng đi tìm
người. Mặc dù mẹ không biết tình cảm của cậu con cùng Trần Hi như thế nào, nhưng
là cho tới bây giờ, mẹ chưa nhìn thấy cậu của con giống con vô công rỗi nghề như
vậy.
Quán bar của hắn vẫn mở, mọi việc kinh doanh đều hoạt động, không có việc gì
trễ nãi. Nếu như Trần Hi mất tích vài tháng có thể không nói làm gì, nhưng nếu
là vài năm, chính con có thể dự đoán được hậu quả, phụ nữ luôn thích người kiên
cường, không ai có thể làm được tất cả mọi việc, nhưng ít ra con cũng phải làm
được một cái gì đó, nếu không thì làm sao có thể cùng nhau chống đỡ.” Mẹ Doãn
nói xong đưa tay vỗ vỗ bả vai Doãn Triệt, sau đó cầm túi mua hàng đi lên
lầu.
Chân mày Doãn Triệt cau lại. Có một số việc giống như phải nhờ người khác
khai thông, mẹ Doãn đã thành công tìm ra được nguồn gốc phiền não của hắn, rốt
cuộc ngoại trừ lo lắng cho Trần Hi, hắn chính là vẫn lo âu cho bản thân
mình.
Một câu nói của mẹ Doãn có thể giải quyết được nhiều vấn đề, vấn đề chính bây
giờ là Doãn Triệt cảm giác mình làm cái gì cũng không xong, nếu như không phải
dựa hơi vào Doãn gia, nếu không phải là trưởng tôn của Doãn gia, hắn hiện tại
cũng chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp, mỗi ngày phải bôn ba đi tìm các công
ty tuyển dụng, chịu đựng áp lực thất nghiệp của một sinh viên mới ra trường.
Hắn không có giao thiệp, không có các mối quan hệ, cũng không có sự nghiệp
của riêng mình, bỏ đi cái danh hiệu Đại thiếu gia nhà họ Doãn, hắn cón có thể có
những gì?
Trong lòng Doãn Triệt tự hỏi, trải qua mấy phút, hắn từ ghế sofa đứng lên,
đem điện thoại trên khay trà cất vào túi, xoay người đi ra khỏi cửa.
@@@@
“Ông chủ, vẫn là một chút tin tức cũng không có, còn tiếp tục điều tra sao?”
Tiểu Hắc đứng trong phòng làm việc của Khương Sâm, hắn quan sát sắc mặt của
Khương Sâm.
Khương Sâm vẫn tỏ vẽ bình thường, Tiểu Hắc trong lòng quan sát tình trạng gần
đây của Khương Sâm. Ngũ quan vẫn tinh xảo đẹp đẽ như cũ, chỉ là hình như cằm có
nhọn đi một chút, ừm… chắc là do đói, bảo mẫu trong nhà mất tích, không ai nấu
cơm cho ăn rồi.
Tóc có rối loạn một chút, ừm…. chắc là quên soi gương rồi, bảo mẫu trong nhà
mất tích, mỗi sáng sớm không cần phải thần thái sáng lạn dậy sớm để cãi vả mà
trang điểm ăn mặc.
Còn nữa, hình như sắc mặt có tối một chút, ừm….. Trông có hơi khó chịu một
chút, bảo mẫu trong nhà mất tích, thế mà ông ấy không tìm được bất kỳ đầu mối
tung tích nào thì không khó chịu cũng là lạ.
Tiểu Hắc run lập cập, thu hồi ánh mắt quan sát Khương Sâm, bắt đầu mắt nhìn
mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim, hắn không dám tìm tòi nghiên cứu tâm tư ông
chủ nữa. Hắn vừa rồi không cẩn thận, giống như, hình như, có thể nhìn thẳng vào
mắt Khương Sâm, hắn dám cam đoan, kích thích từ cái nhìn đó có thể so sánh với
dòng điện.
“Cậu cứ nói tiếp đi?” Khương Sâm ngược lại hỏi Tiểu Hắc một câu.
Tiểu Hắc không dám nói tiếp, theo như lệ thường trong quá khứ, tìm người một
thời gian dài như vậy, đã sớm nên bỏ qua. Đáng tiếc Trần Hi không giống như
những người đã từng mất tích trong quá khứ kia, ngoại trừ cô cùng với Trần gia
có chút quan hệ, những thứ khác vẫn thật là không có chỗ nào đặc biệt. Một nữ
sinh bình thường, không thông minh cũng không ngu ngốc, học được một chút thuật
phòng thân, đối phó với những chuyện vặt vãnh thì còn miễn cưỡng được, nhưng gặp
phải đối thủ cao tay, xem ra sẽ rất khó khăn.
Một người như thế, mất tích triệt để thế này, giống như sớm có người đã bày
trước âm mưu, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
“Cậu cứ đi ra ngoài trước đi, lưu lại mấy người thuần thục tiếp tục tìm,
những người còn lại thì rút lui thôi.” Khương Sâm tựa lưng vào ghế, đưa tay đè
cái trán đau đớn không dứt, phất phất tay về hướng Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc hiểu ý rón rén xoay người ra cửa, ngay cái phút cửa được đóng lại,
Tiểu Hắc thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc hắn cũng không bị Khương Sâm trách
phạt.
Tiểu Hắc đưa tay vỗ vỗ mặt của mình, hắn dùng sức hơi lớn, “Bành bạch . . . .
. .” Giống như âm thanh đang tát vào mặt. Trần Hi nha, Trần Hi, cô rốt cuộc ở
đâu, làm sao lại không tìm được cô.
Tiểu Hắc đứng thẳng người lên, làm thuộc hạ, hắn có nghĩa vụ nhắc nhở Khương
Sâm, là bạn bè sống cùng Trần Hi lâu ngày, hắn thực sự muốn Khương Sâm tiếp tục
tìm, ít nhất sống phải thấy người, chết phải…..
“Bành bạch. . . . . .” Tiếng bạt tai lại vang lên, Tiểu Hắc đang tát vào mặt
mình, nói chuyện không may, người đó làm sao có thể có chuyện gì xảy ra
được.
@@@@
Thời điểm phát hiện người bên cạnh mình mất tích, mỗi người gấp gáp đi tìm
người cũng sẽ cho người khác thấy được mối quan hệ của họ, nhưng mối quan hệ này
cũng chỉ là một phương diện nào đó, nếu tìm không ra được người mất tích, thì
cũng không có ai để khẳng định mối quan hệ đó có chính xác hay không.
Doãn Triệt tự cho mối quan hệ của mình và Trần Hi chính là kiểu thân mật
kia….hắn chính là người đàn ông của cô.
Tiểu Hắc đem hắn và Trần Hi xác định một cách quang minh chính đại, hắn chính
là bạn bè của cô.
Khương Sâm đem quan hệ của hắn và Trần Hi định nghĩa là …. ai biết được? Bởi
vì không ai đoán ra tâm tư trong lòng hắn.
Mà Jess lại xác định mối quan hệ của hắn với Trần Hi chính là một thiếu sót
trong cuộc sống hoàn mỹ của hắn, mặc dù người ta đều nói thiếu sót cũng là một
loại hoàn mỹ, nhưng Jess không cho là như vậy.
Khi Trần Hi mất tích ngày thứ hai, trên tài khoản của Jess xuất hiện một số
tiền, số tiền này lại bằng với số tiền ủy thác. Nhưng khi số tiền đó đến tay,
không làm cho Jess có cảm giác thoải mái, ngược lại hắn còn thấy rất lo
lắng.
Những cảm giác này hầu như không có khả năng xuất hiện trên người Jess, nhưng
hiện tại quả thật hắn có thể cảm thấy rất lo âu.
Số tiền kia biểu thị cho cái gì? Có phải là nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành,
hắn có thể công thành lui thân được rồi? Việc này có thể thấy rõ là đã thỏa mãn
được người cần ủy thác, thế nhưng có người nhân lúc hắn mắt nhắm mắt mở đã trộm
mục tiêu của hắn, hơn nữa còn thành công giá họa cho hắn, mà hắn một chút cũng
không tra ra người kia là ai, làm thế nào có thể làm được việc này!
Hắn nhớ lão Roger kia đã từng nói một câu, đối thủ cường đại nhất, đó là có
thể làm cho không một ai phát giác được, không tìm được bất kỳ đầu mối nào.
Nếu như gặp một người như thế, hoặc là bạn tiêu diệt
nó, nếu không chắc
chắn bạn sẽ bị tiêu diệt.
Jess hiện tại đang theo dõi người phụ nữ của Trần gia, hắn và Khương Sâm trải
qua bước đầu thương thảo, quyết định không động thảo kinh xà. Một người có thể
nhốt một người phụ nữ hai mươi mấy năm, tuyệt đối là có biết bao kiên nhẫn, chỉ
cần không kinh động, hắn cũng sẽ không làm chuyện đường đột, mà người phụ nữ đó
cũng có thể an toàn, ít nhất là giữ được sinh mạng.
Nhìn vào cái gia thế hào môn vinh quang chói lọi này bên trong lại mục nát,
Jess đối với màn kịch loạn luân này cũng không lấy làm kinh ngạc.
Hắn thích xem đàn ông và đàn bà làm những chuyện như vậy, cũng không phải là
có tính háo sắc, mà là rất nhiều người sau khi làm chuyện này sẽ nói chuyện
phiếm, hơn nữa, vào lúc đó, rất dễ dàng nói ra những chuyện bí mật nhất, có ích
nhất.
Jess cũng không hiểu, tại sao nhiều người thích chọn thời điểm đó để nói
chuyện phiếm, nhưng mà sự thật cũng chứng minh, phán đoán của hắn vẫn chính
xác.
Âm thanh máy nghe lén đã vang lên.
“Tôi nghe nói, tâm trạng bây giờ của Doãn Triệt cũng không tốt, cô bớt chút
thời gian đi tiếp đãi hắn, đàn ông lúc này là yếu ớt nhất, nói không chừng cô có
thể leo lên làm dâu Doãn gia.” Trần Xương nói chuyện, híp mắt hút thuốc.
Jess ném bắp rang vào trong miệng, thì ra tên tiểu Doãn tử đó cũng bị lôi kéo
vào nha, chuyện này thật đúng là không nghĩ tới, nhưng mà hắn cũng không có ý
định lắm mồm, cái đó nói ra cho tiểu Doãn tử hắn cũng không có ích lợi gì.
Trần Tuyết Lệ lại nũng nịu mấy tiếng, giống như đang kêu uất ức.
Jess uống một hớp coca, thế nào mà kịch bản luôn nhàm chán như vậy, hắn theo
dõi mười lần thì tám lần đều giống nhau.
“Đúng rồi cái người kia, cô có thấy được không, hình dáng thế nào, không nghĩ
tới trên thế giới thật là có thứ người như thế tồn tại.”Vẫn là Trần Xương đang
nói chuyện.
Lỗ tai Jess lập tức dựng đứng lên, hắn đặt coca cùng bắp rang lên bàn không
phát ra một tiếng động, lắng chờ đáp án.
“Không thấy mặt, chỉ thấy được một đầu tóc vàng, còn lại chỉ là bóng lưng,
dáng vẽ rất cao to.” Thanh âm Trần Tuyết Lệ rất to, Jess nghe được rất rõ
ràng.
Tóc vàng, cao lớn, uy mãnh, vậy không phải là đang nói chính mình sao? Cái
này giá họa cũng thật hay đi, xem ra muốn tìm người so với tưởng tượng của hắn
vẫn còn một khoảng cách rất xa.
“A. . . . . . Khương Sâm, tôi là Jess, nói cho anh biết một chuyện thú vị
nha, hahah…, Trần Tuyết Lệ nói người bắt Trần Hi đi, là một đầu tóc vàng, cao
lớn uy mãnh, anh cảm thấy sẽ là ai?”
“Anh. . . . . .”
“Ha ha, tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng chẳng lẽ tôi nằm mơ giữa ban ngày, bắt
người mà chính mình cũng không biết?”
Jess cầm coca trên bàn uống một hớp, sắc mặt lạnh xuống: “Tôi cảm thấy được,
người kia đối với tôi rất quen thuộc, tôi nghĩ tôi gặp phiền toái rồi đây.”
“Phiền toái cũng không chỉ là một mình anh…” Khương Sâm cúp điện thoại, nhắm
mắt tựa lưng vào ghế, hắn cau mày…..
@@@@
Trần Hi nhàn nhã uống của mình cà phê, tay cầm một quyển nguyên văn đọc say
sưa, cô bây giờ căn bản đã không cần tra từ điển nữa rồi, từ sau lần trước thành
công xuyên qua khu rừng rậm, cô phát hiện những bộ sách này còn thực dụng và thú
vị hơn so với những quyển tiểu thuyết, bởi vì vĩnh viễn bạn cũng không biết, một
giây kế tiếp chuyện gì sẽ xảy ra và mình cần dùng đến cái gì.
“Trần tiểu thư, cơm trưa chuẩn bị xong rồi.” Tiềng trung của Mike trở nên
nhuần nhuyễn hơn nhiều, ít ra Trần Hi nghe được thư thái không ít, cô gật đầu
một cái, thả quyển sách trong tay xuống, đứng dậy đi về hướng phòng ăn.
Người đàn ông cao gầy xuất hiện ngay tại vị trí Trần Hi vừa ngồi, ông ta cầm
cuốn sách lên nhìn một chút, thỏa mãn gật gật đầu, bên trên bìa sách có ghi《 Mãn
Thanh thập đại khổ hình Anh ngữ》
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT