Hoàn cảnh của mình hiện giờ khiến mình
liên tưởng tới truyện "Xin Đừng Bỏ Thêm Ngô!". Khúc nhân vật chính đi
lang thang trên những con phố đông người giữa lòng Manhattan, nhưng
trong lòng vẫn vô cùng trống trải. Cô đơn tới mức anh ta nhận ra rằng:
không còn cách nào khác ngoài chuyện lao đầu vào đoàn tàu tốc hành F1
đang từ từ đi tới.
Mình cũng biết việc làm này là vô cùng ích
kỷ, bởi người lái tàu sẽ không bao giờ vượt qua được chuyện này suốt
quãng đời còn lại của mình.
Chẳng nhẽ cuộc đời mình đang bắt
đầu bắt chước TÁC PHẨM của mình sao? Câu chuyện ngắn của mình đang dần
trở thành hiện thực - nhưng không phải với anh J.P.
Mà là với MÌNH.
Tối nay, sau khi lên xe, mình đã viết cho Michael một lá thư rất dài
qua email (nhờ cái máy điện tử có GPRS của chú Lars), nói rằng mình yêu anh ấy rất nhiều, và mình rất tiếc về chuyện đã xảy ra với bố mẹ anh
ấy và hành động nông nổi trẻ con của mình tại bữa tiệc.
Mình
đã nghĩ rằng sau khi về đến nhà sẽ nhận lại được hồi âm của Michael,
rằng anh ấy cũng rất yêu mình, và đã tha lỗi cho mình vì hành động kỳ
quặc tại bữa tiệc.
Nhưng mình đã chỉ hy vọng hão huyền.
Không một lời nào.
Mình phải làm gì BÂY GIỜ? Mình thậm chí đã gửi cả bánh "Xin lỗi" rồi.
Nếu một chuyến du hành trên tàu vũ trụ cho Michael mà giải quyết được
vấn đề chắc mình cũng làm.
Đầu mình bây giờ chỉ có câu nói dang dở của Michael: "Mia, anh không cần một cô bạn gái biết tiệc tùng. Anh chỉ cần..."
Anh chỉ cần... GÌ???
Mình không biết anh ấy cần gì. Nhưng mình biết anh ấy không cần gì.
MÌNH!
Thứ Ba, ngày 9 tháng 3, trên xe limo đến trường
"Ôi Chúa ơi, chuyện gì đã xảy ra VỚI CẬU thế Mia?" - Lilly thảng thốt hỏi mình, khi vừa bước lên xe.
"Ý cậu là sao?"
"Trông cậu ghê quá. Tối qua cậu không ngủ được tí nào sao? Bà cậu sẽ
giết cậu cho coi. Tối nay bọn mình phải thử trang phục cho buổi diễn
ngày mai."
Lilly rõ ràng chưa biết chuyện mình đã biết về bố mẹ cậu ấy. Có thể Michael đã sai, Lilly chưa hề biết chuyện gì.
"Mình không biết. Mình nghĩ mình bị cảm."
"Chán cậu ghê! À, về quyển tạp chí ý, mình đã in được 20 bản rồi. Còn 980 bản nữa thôi" - Lilly hào hứng khoe.
Tội nghiệp Lilly, cậu ấy vẫn ảo tưởng rằng tất cả mọi người trong cái
trường THAE này sẽ mua mỗi người một tờ. Nhưng tất nhiên mình cũng chẳng buồn chỉnh lại, bởi trong đầu mình giờ đang trống rỗng. Mình chẳng
thiết gì nữa.
Đến điều nhỏ nhặt nhất mình mong muốn - xin Lilly ĐỪNG CÓ ĐĂNG truyện "Xin Đừng Bỏ Thêm Ngô!" - cũng đâu có được toại
nguyện. Đã thế còn phải nghe cậu ấy lải nhải về chuyện thế giới sẽ ra
sao nếu ngày đó hai phóng viên Woodward và Bernstein từ chối không cho
tờ Bưu Điện đăng phóng sự về vụ scandal chính trị Watergate.
Thật là một so sánh khập khiễng! Vụ Watergate phanh phui và làm sụp đổ
cả một triều đại Tổng thống. Còn câu chuyện của mình sẽ làm tổn thương
đến người khác. Cái nào quan trọng hơn?
"Câu chuyện của cậu đã
được quảng cáo trên trang bìa, dưới cái tên Lỗ Mũi Hồng của Louie Mập.
Làm sao mình có thể D� BỎ câu "Truyện ngắn của Mia Thermopolis - nàng
công chúa của riêng Trung học Albert Einstein" mà không thiết kế lại
toàn bộ TRANG BÌA? Đấy còn là chưa nói đến trang mục lục. Mình sẽ phải
thiết kế lại trang bìa, in ra và photo 1000 trang giấy LẠI TỪ ĐẦU.
Không đời nào có chuyện đó. KHÔNG BAO GIỜ!"
"Mình sẽ giúp cậu chuyện photo" - mình tha thiết khẩn cầu.
"Không là không" - Lilly lắc đầu quầy quậy.
Thật không tin được, cậu ấy thà làm tổn thương bạn mình còn hơn là bỏ thêm chút thời gian bên cạnh cái máy photo.
Vậy mà mình đã mất cả đêm nằm lo lắng cho cậu ấy.
Thứ Ba, ngày 9 tháng 3, tại Phòng điểm danh
Mình vẫn không tin chuyện này là sự thật. Nó chấn động ngang chuyện
Wilma và Fred Flinstone chia tay. Hay Homer và Marge Simpson. Hay Lana
Weinberger và Josh Richter.
Trừ việc mình chẳng hề quan tâm hay nuối tiếc khi HỌ chia tay.
NHỮNG CẶP ĐÔI SẼ KHIẾN BẠN NUỐI TIẾC KHI BIẾT HỌ CHIA TAY
Sarah Michelle Gellar và Freddie Prinze Jr.
Kelly Ripa và Mark Consuelos
Scooby Doo và Shaggy
Melissa Etheridge và Tammy Lynn Michaels
Bruce Springsteen và Patti Scialfa
Russell và Kimora Lee Simmons
Ben Affleck và Matt Damon
Danny DeVito và Rhea Perlman
Will và Jada Pinkett Smith
Nữ hoàng Elizabeth và Hoàng tử Phillip
Tom Hanks và Rita Wilson
Kevin Bacon và Kyra Sedgwich
Gwen Stefani và Gavin Rossdale
Ellen DeGeneres và Portia de Rossi
Hermione và Ron
Jay-z và Beyoncé
Téa Leoni và David Duchovny
Sandy và Kirsten Cohen
Tina Hakim Baba và Boris Pelkowski
Mẹ và thầy G
Không thể tin là hai bác Moscovitz chia tay. Họ là NHÀ TÂM LÝ mà. Nếu
đến họ cũng không bảo vệ được hôn nhân của mình, thử hỏi những người
khác còn biết hy vọng vào ai?
Tại bàn học của công chúa
Công Chúa Amelia Mignonette Grimaldi Thermopolis Renaldo
Tiến sỹ Carl Jung kính mến, Cháu đã hiểu rồi. Hoàn toàn.
Phải mất một thời gian cháu mới nhận ra được điều này. Nhưng giờ thì cháu đã hiểu.
Cháu đã cho rằng chỉ cần hoàn thiện bản thân và hiểu rõ con người mình, cháu sẽ được hạnh phúc. Nhưng cháu đã lầm. Và ngài cũng nên thừa nhận đi, không hề có cái gọi là hoàn thiện bản thân. Sự đổ vỡ của hai bác
Moscovitz đã chứng minh điều đó.
Sự thật là chúng ta luôn cô độc.
Tất cả cuối cùng cũng sẽ quay về với cát bụi.
Cháu đã hiểu ra điều đó.
Đây sẽ là lá thư cuối cùng cháu biết cho ngài. Vĩnh biệt ngài.
Người bạn cũ,
Mia ThermopolisThứ Ba, ngày 9 tháng 3, giờ Tiếng Anh
Mia, cậu không sao chứ? Trông cậu như đang rất buồn phiền về chuyện gì đó?
Mình không sao, Tina. Mình ổn mà.
Thật sao?
Ok, mình đang nói dối. Michael giận mình về chuyện nhảy với anh J.P.
Nhưng anh ấy còn đang RẤT buồn phiền một chuyện khác nữa. Mình không thể nói với cậu được. Nhưng nói chung là anh ấy hầu như không nói chuyện
với mình. Mình thậm chí đã gửi bánh "Xin lỗi" đến cho anh ấy rồi. Mình
không biết phải làm sao.
Có khi cậu không nên làm gì cả. Con
trai không giống con gái, Mia ạ. Họ toàn giấu biệt cảm xúc của mình đi
thôi. Có lẽ tốt nhất cậu nên để anh Michael một mình. Rồi anh ấy sẽ tự
động gặp cậu sau khi giải quyết xong việc của mình. Giống như Boris và
mấy bản nhạc của Bartók.
Cậu nghĩ vậy sao? Nhưng ngồi yên một chỗ không làm gì thật khó chịu! Ai mà chẳng muốn NÓI vể cảm xúc của mình.
Mình biết. Nhưng đó là con gái. Còn con trai lại khác. Họ luôn là những sinh vật khó hiểu.
Hai cậu đang nói gì thế?
Không có gì.
Không có gì.
Lại là câu "Không có gì". Thôi kệ các cậu. Nghe này. Buổi trưa nay. Giúp mình đóng tờ tạp chí.
Tất nhiên rồi.
KHÔNG!!! ANH J.P SẼ ĐỌC ĐƯỢC CÂU CHUYỆN VIẾT VỀ ANH ẤY MẤT!!! Giờ anh ấy ngồi ăn trưa với tụi mình mà.
Ờ mình cũng đang định hỏi chuyện đó đây. Anh ta định ngồi ăn với tụi
mình mãi mãi đó hả? Hay chỉ là sau khi vở nhạc kịch kết thúc?
Mình thì nghĩ đó là chuyện có-người-thích-Mia-nhà-mình.
CÁI GÌ???
Cậu nghĩ thế sao?
ANH ẤY KHÔNG HỀ!!!
Mình không biết nữa, Mia. Tối hôm đó, vụ anh ấy chủ động ra nhảy với
cậu. Và mình thấy anh ấy nhìn trộm cậu suốt, khi cậu không để ý.
Sao cậu không nghĩ rằng anh ấy đang nhìn MÌNH, Tina?
Ớ...Ờ... CÓ THỂ là anh ấy nhìn cậu thật, Lilly. Chỉ là mình thấy...
Cậu CÓ MUỐN anh ấy nhìn cậu không, Lilly?
Mình không hề nói thế. Mình chỉ hỏi tại sao Tina dám chắc rằng người
anh ấy nhìn KHÔNG PHẲI là mình. Bởi Mia và mình ngồi cạnh nhau suốt. Do đó có thể là anh ấy thích MÌNH, chứ không phải Mia.
Ôi Chúa ơi. Cậu thích anh J.P.
MÌNH KHÔNG CÓ!!!!!!
Ồ có đấy! Chắc chắn là cậu có thích.
ÔI CHÚA ƠI! CẬU CÓ THỂ TRƯỞNG THÀNH HƠN MỘT CHÚT KHÔNG? MÌNH KHÔNG THÈM NÓI CHUYỆN VỚI HAI NGƯỜI NỮA!!!
Wow. Cậu ấy thích anh J.P thật.
Mình biết! Phản ứng vừa rồi không phải quá rõ sao?
Choáng thật! Mình luôn cho rằng anh J.P không thích týp con gái như Lilly.
Chỉ vì anh ấy đẹp trai, nói tiếng Anh và xuất thân giàu có sao?
Không. Vì anh ấy là týp người thích sự sáng tạo. Cao ráo. Và nhảy đẹp.
Wow. Vậy thì mình không hiểu. Nếu Lilly thích anh ấy như vậy thì tại
sao còn muốn đăng câu chuyện của mình? Như vậy sẽ chỉ làm tổn thương
anh ấy mà thôi.
Mình không biết nữa. Mình rất quý Lilly. Nhưng phải nói là mình không thể hiểu nổi cậu ấy.
Ờ... TOÀN BỘ nhà Moscovitz đều khó hiểu như vậy.
Ôi Mia. Chuyện của cậu và anh Michael sẽ thế nào đây?
Mình cũng chẳng biết nữa.
Ôi Mia, trông cậu mệt mỏi quá. Cậu đối diện với chuyện này thật giỏi,
là mình chắc đã khóc thành một dòng sông chảy đi vạn dặm rồi.
Mình đang khóc đấy chứ, Tina. Ở bên trong lòng.
Thứ Ba, ngày 9 tháng 3, giờ ăn trưa Tại bữa trưa hôm nay vừa thấy mình anh J.P đã vồn vã hỏi: "Mia, em không sao chứ?"
"Vâng. Sao anh hỏi thế?"
"Tại trông em có gì đó không ổn. Da em có vẻ hơi tái."
Chẳng có tí teo mùi mẫn giống như một người đang yêu thầm mình sẽ nói. Tina đã sai. Có lẽ Lilly mới chính là người anh J.P thích.
Nếu họ hẹn hò với nhau thì hay biết mấy. Lilly sẽ không phải quá buồn bã
sau khi biết chuyện bố mẹ chia tay. Và chuyện của Michael và mình.
Và cậu ấy cũng sẽ không còn thời gian rảnh khủng bố tinh thần mình, như cách cậu ấy đang làm bây giờ.
Lilly: Từ bao giờ cậu không còn tâm trạng ăn sa-lát nữa thế?
Mình: Từ hôm nay, được chưa?
Cả bàn: Ooooo..
Mình: Xin lỗi. Mình không có ý đó.
Lilly: Tụi này biết cậu có chuyện gì đó không ổn. NÓI RA ĐI.
Mình: KHÔNG CÓ CHUYỆN GÌ CẲ. MÌNH CHỈ ĐANG RẤT MỆT, OK?
J.P: Có ai muốn xem đôi giày jazz mới của anh không? Trông ngộ phết. Xem nè!
Có phải anh J.P đang cố đánh lạc hướng Lilly khỏi tra hỏi mình không?
Nếu đúng vậy thì anh ấy đúng là một người bạn tuyệt vời!
Mình cần phải đổi đề tài thôi. THẬT NHANH!
Thứ Ba, ngày 9 tháng 3, giờ NK&TN
Lilly thật quá đáng! Cậu ấy đâu cần phải đi nói với cô Hill rằng mình
đang tìm cách phá hoại tờ báo của cậu ấy, để có thể ôm đồ vào phòng giáo viên một mình yên tĩnh làm việc.
Mình có trong mình dòng máu
dũng cảm và kiên cường của cụ tổ Rosagunde nhưng sao mình không làm gì
được cái gì ra hồn vậy trời???
Thứ Ba, ngày 9 tháng 3, cầu thang tầng 3
Kenny đứng dậy xin phép đi toa-lét được vài phút thì đến lượt mình. Cả hai bùng tiết Khoa học Trái Đất để gặp Tina - bùng tiết Hình, Boris -
bùng tiết Tiếng Anh và Ling Su - bùng tiết Nghệ thuật, lên đây tập lại
vũ đạo cho vở nhạc kịch.
Mình cảm thấy rất tội lỗi khi bùng học thế này.
Thứ Ba, ngày 9 tháng 3, phòng Khiêu vũ, khách sạn Plaza
Lúc bọn mình bước vào phòng Khiêu vũ chiều nay đã thấy cả một dàn nhạc lớn đang chờ.
Hệ thống âm thanh ánh sáng cũng đã sẵn sàng. Ai cũng tất bật chuẩn bị.
Thậm chí sân khấu cũng đã được dựng lên.
Một sân khấu thực sự!
Không thể tưởng tượng nổi chỉ sau một đêm, một khối lượng công việc khổng lồ của-một-tuần-làm-việc đã được hoàn tất.
Thật thần kỳ làm sao!
Nhưng tâm trạng của bà thì...
"Tại sao lại đến muộn như thế??" - bà nhảy chồm chồm.
"Cháu xin lỗi. Có vụ tai nạn ở phố 5" - mình vội giải thích.
"Sự chuyên nghiệp của mấy đứa để đâu?" - bà vẫn lờ đi như không nghe
thấy gì - "Nếu đây là một buổi biểu diễn Broadway thật thì tất cả đã bị sa thải rồi! Sân khấu kịch không bao giờ cho phép sự chậm trễ, dù cho
có lý do gì đi chăng nữa".
Một con ngựa bị sa xuống hố. Phải
dùng tới 10 xe taxi để kéo nó lên. Cũng may là con ngựa không sao" -
anh J.P kiên nhẫn phân trần.
Thông tin này khiến bà đột nhiên
thay đổi hẳn thái độ. Hay nói đúng hơn là NGƯỜI THÔNG BÁO tin này đã
làm được điều không tưởng đó.
"Ồ, John Paul" - bà cười rất tươi - "Ta không nhìn thấy cháu đứng ở đó. Đi nào, chàng trai, chúng ta
cùng đi xem trang phục biểu diễn của cháu nhé".
!!!!!!
Geeezzz!!! Mình không biết là anh J.P thích ai, mình hay Lilly nhưng mình biết rất rõ BÀ THÍCH AI.
Bọn mình lần lượt đi thay trang phục và lên sân khấu chuẩn bị. Để cho
giọng của bọn mình không bị chìm nghỉm dưới tiếng đàn piano và
vi-ô-lông, mỗi đứa được trang bị một chiếc mic nhỏ xíu, như các diễn
viên chuyên nghiệp vậy. Phải công nhận mấy cái mic đó xịn thật, giọng
của bọn mình nghe hay hẳn lên! Kể cả khi ngân lên đến nốt nhạc cao nhất, giọng mình cũng nghe không bị chói tai chút nào.
Xem ra vụ
bùng học trốn lên cầu thang tầng ba tập nhảy cũng chẳng giúp ích được
gì nhiều cho Kenny. Thật không có hy vọng gì với khả năng vũ đạo của
Kenny. Chân cậu ấy dường như không phải là của cậu ấy. Bà đã tống kenny xuống tít hàng cuối cùng của dàn đồng ca.
Giờ bà đang phát cho bọn mình tờ nhận xét. Bà ghi chép lại trong suốt quá trình tập luyện
của bọn mình và thay vì dừng lại giữa chừng để sửa cho từng người, bà
sẽ đọc to từng tờ nhận xét một vào cuối buổi. Ví dụ như bây giờ, bà
đang dạy dỗ Lilly rằng không được nhấc váy lên bằng cả HAI TAY như thế, lúc đi lên bậc cầu thang để chào hỏi Alboin: "Một công nương luôn chỉ
dùng MỘT TAY để nâng váy".
"Nhưng cháu đâu phải là công nương" - Lilly cãi - "Cháu là cô gái lẳng lơ mà, bà quên à?"
"Một nhân tình" - bà sửa lại - "không phải là gái lẳng lơ, cô bạn nhỏ
ạ. Nói như cháu chẳng nhẽ Camilla Parker Bowles là gái lẳng lơ sao? Hay như Evita Rerón chẳng hạn? Không hề! Một số nhân vật nổi tiếng thế
giới hiện nay cũng khởi đầu từ chuyện là nhân tình của ai đó. Nhưng như thế không có nghĩa họ là gái lẳng lơ. Và làm ơn, đừng cãi ta nữa. Hãy
dùng MỘT tay để nâng váy thôi."
Giờ thì bà đang chuyển sang J.P. Tất nhiên là mọi chuyện anh ấy làm đều hoàn hảo.
Mặc dù mình vẫn không hiểu tại sao bà nghĩ rằng nịnh nọt con trai nhà
John Paul Reynolds Abernathy có thể giúp bà mua được hòn đảo nhân tạo
Genovia, nhưng từ lâu mình đã từ bỏ ý định đoán trước ý bà. Bởi bà là
một người cực kỳ bí ẩn và khó lường. Cứ khi nào mình cho rằng đã đoán
được kế hoạch của bà, thì y như rằng bà đã kịp nghĩ ra được cái gì đó
quái lạ hơn nhiều.
Bà sẽ không bao giờ nói cho mình nghe động
cơ thật sự đằng sau các việc làm của bà. Ví dụ như tại sao bà nhất
quyết mình phải vào vai Rosadunge, chứ không phải ai khác thực sự có
năng lực như Lilly.
Bà cũng sẽ không đời nào chịu thừa nhận là
toàn bộ kế hoạch tỏ-ra-tốt-bụng-với-J.P chỉ với một mục đích: khiến cho bố anh ấy phải rút lui trong cuộc đấu giá mua đảo Genovia.
"Ta rất thích khúc cuối cháu nghiêng mình cúi chào Rosadunge như vậy,
John Paul. Nhưng cho ta góp ý một chút nhé. Ta nghĩ sẽ hay hơn nếu, sau khi cúi chào, cháu đưa tay kéo Amelia vào lòng và đặt một nụ hôn lên
môi cô bé, còn Amelia thì hơi ngửa người ra sau. Như thế này...
Feather, cô làm ơn chỉ cho J.P ý của ta được không..."
KHOANNNNNN. CÁI GÌ THEEEEEEẾ????
Thứ Ba, ngày 9 tháng 3, trên xe limo từ khách sạn Plaza về nhà
ÔI CHÚA ƠI!!!! ANH J.P SẼ PHẲI HÔN MÌNH!!!!! TRÊN SÂN KHẤU!!!!!
Không thể tin được. Trong kịch bản làm gì có cảnh đó. Bà chỉ muốn thêm nó vào bởi vì... Ờ mà mình cũng chẳng biết tại sao.
Mà mình nghĩ lại rồi, cảnh cuối lúc Rosadunge và Gustav hôn nhau, sau khi hạ được Alboin ý, trong lịch sử không hề xảy ra.
Cũng như cảnh người dân thành phố và vua nước Ý nắm tay nhau nhảy xung quanh Rosadunge và Gustav ăn mừng vì đã lật đổ được Alboin.
Hơn nữa, bà BIẾT THỪA trái tim mình thuộc về người khác mà. Vậy mà giờ bà yêu cầu mình hôn người khác là saooooo?
Tranh thủ lúc mọi người không để ý, mình vội chạy tới hỏi xem có phải
bà đã lường trước hậu quả của toàn bộ phi vụ hôn hít tít mù này không.
Tất nhiên mình không làm ầm ĩ lên bởi mình không muốn anh J.P biết mình phản đối vụ hôn nhau này. Mình không muốn phản bội bạn trai mình bằng việc hôn một chàng trai khác - cũng chính là người mình đã nhảy sexy
cùng gần một tuần trước. Nhưng mình cũng không muốn chạm đến tự ái của
anh J.P.
"Cháu thôi ngay đi không, Amelia" - bà lừ mắt - "Trong đoạn cuối của tất cả các vở nhạc kịch, bao giờ nam nữ nhân vật chính
cũng kết thúc bằng một nụ hôn. Cháu không thể làm khán giả thất vọng
được".
"Nhưng, bà..."
"Và cũng đừng có khóc lóc với ta rằng hôn John Paul sẽ khiến cháu cảm thấy đang phản bội CẬU TA nhé
("Cậu ta" là tên mà bà đặt cho Michael). Đây gọi là DIỄN XUẤT, hiểu
chưa Amelia. Cháu cho rằng Ngài Laurence Olivier sẽ nổi giận khi vợ của ông, Vivien Leigh bị yêu cầu phải hôn Clark Gable trong phim Cuốn theo chiều gió? Chắc chắn là không rồi. Bởi ông ấy hiểu đó chỉ là DIỄN
XUẤT".
"Nhưng..."
"Thôi nào, Amelia! Ta không có thời
gian cho mấy chuyện như vậy! Ta có rất nhều việc cần phải làm trước
buổi biểu diễn ngày mai. Duyệt lại chương trình ngày mai, gặp gỡ mấy
người quản lý khách sạn. Không hơi đâu đứng đây tranh cãi với cháu
những chuyện thiếu chuyên nghiệp như thế này. Hai đứa sẽ hôn nhau, chấm hết. Trừ khi cháu muốn ta nói đôi lời với cô bạn nhỏ trong dàn đồng
ca..."
Mình ngó vội qua Amber Cheeseman đầy vẻ sợ sệt. Bà nắm được thóp mình rồi!
Ngay khi mình định bước lên xe về nhà thì anh J.P không hiểu từ đâu chạy vụt ra và gọi tên mình.
"Ơ, chào anh" - mình bối rối nói. Rõ ràng anh ấy đã đứng đợi mình.
Nhưng ... tại sao??? - "Có chuyện gì ạ? Anh có cần đi nhờ xe không? Em
sẽ bảo tài xế đưa anh tới đó".
"Không, anh không cần đi nhờ xe. Anh cần nói chuyện với em. Về nụ hôn" - J.P nói vội.
!!!!!!!!!!!!!!!
Lilly đang ngồi trong xe đợi mình, cậu ấy chắc chắn đã thấy hai bọn
mình đứng nói chuyện trước cửa khách sạn nên đã hạ cửa kính xe xuống và gọi: "Hai người kia, lên xe mau đi để mình còn về làm nốt quyển tạp
chí!".
Cậu ấy đôi lúc thật chẳng ý tứ tạo nào cả!
"Nghe này Mia" - anh J.P hoàn toàn lờ đi như không nghe thấy tiếng giục giã của Lilly - "Anh biết em đang có chuyện với bạn trai của em, và lỗi một phần là do anh - không, không, đừng có chối làm gì. Tina đã kể hết với anh rồi. Anh thực sự rất lo cho em, cả ngày hôm nay trông em xuống tinh thần vô cùng, nên anh đã ép Tina nói cho anh biết nguyên nhân. Em nghe này, chúng ta không phải diễn cảnh hôn nhau. Một khi bắt đầu
diễn, sân khấu hoàn toàn thuộc về chúng ta. Chúng ta có thể làm mọi
chuyện theo ý mình. Bà em sẽ không thể ngăn chúng ta dở chừng. Vì thế
anh chỉ muốn nói với em một điều, nếu em không muốn thì chúng ta sẽ
không phải làm chuyện đó. Anh sẽ không giận hay gì cả. Anh hoàn toàn
hiểu".
Ôi CHÚA ƠI!
Anh ấy suy nghĩ thật chín chắn và sâu sắc làm sao!!!
Có lẽ vì thế mà mình đã làm cái việc mà mình đã làm ngày sau đó: Kiễng chân lên và hôn vào má anh chàng ghét-người-ta-bỏ-ngô-vào-tương-ớt!
"Cám ơn anh, J.P" - mình nói.
Anh J.P thì vẫn đang sững người vì bất ngờ.
"Vì...vì chuyện gì? Anh chỉ nói là em không phải hôn anh nếu em không muốn thôi mà".
"Em biết" - mình nắm lấy tay anh ấy - "Chính vì thế em mới hôn anh".
Rồi mình chạy ngay vào xe.
Chịu sự tra khảo gần như tức thì của Lilly...
Lilly: Chuyện đó là sao?
Mình: Anh ấy nói mình không phải hôn anh ấy.
Lilly: Vậy tại sao cậu lại hôn lên má anh ấy.
Mình: Bởi vì mình thấy anh ấy rất dễ thương.
Lilly: Chúa ơi. Cậu ấy thích anh ấy!
Mình: Bọn mình chỉ là bạn.
Lilly: Cậu có thói quen hôn bạn khác giới từ khi nào vậy? Sao chưa bao giờ thấy cậu hôn Boris?
Mình: Cậu đã nghe vụ cậu ta mắc chứng rối loạn chức năng bài tiết nước bọt chưa? Không hiểu sao Tina chịu nổi.
Lilly: Chuyện gì đang xảy ra giữa hai bọn cậu thế? Cậu và J.P đó.
Mình: Không có gì cả. Mình đã nói với cậu rồi, bọn mình chỉ là bạn.
Và mặc dù mình biết chỉ không lâu nữa thôi Lilly sẽ biết cái tin động
trời về chuyện chia tay của bố mẹ cậu ấy, mình không nên làm cậu ấy buồn hay thất vọng thêm nữa. Nhưng mình không chịu nổi nữa rồi. Bởi mình
quá giận.
Mình: Vấn đề là chuyện gì đang xảy ra giữa CẬU và anh J.P thì đúng hơn?
Lilly: MÌNH Á? Mình đâu phải người đã hôn anh ấy, cũng không phải là
người đã nhảy sexy với anh ấy. Mình chỉ quý anh ấy như một người bạn,
như cái cách mà cậu TUYÊN BỐ về mối quan hệ của hai người.
Mình: Vậy tại sao cậu không chịu gỡ câu chuyên của mình viết về anh ấy
ra khỏi số báo tới? Nó sẽ chỉ khiến anh ấy đau lòng đến suy sụp. Nếu cậu thực sự quý anh ấy như một người bạn, tại sao cậu lại muốn làm tổn
thương anh ấy?
Lilly: Mình sẽ không phải là người làm tổn thương đến anh ấy. Người đó sẽ là cậu. Mình đâu phải tác giả của câu chuyện đó.
Đôi lúc mình nghĩ sao chiếu mệnh của Lilly có hình một con rắn, nhện,
hoặc rết cũng được. Nhưng ắt phải là một con gì đấy chứa độc tố!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT