" Ling su. Cậu ấy đang cảm thấy rất có lỗi với mọi người. Cậu ấy không biết tại sao lại ra nông nỗi đó."
"À, chuyện quỹ Hội ý hả. Cũng không phải là lỗi của cậu ấy hoàn toàn.
Nghe này, đó là bí mật của bọn mình. Cậu làm ơn đừng đi rêu rao chuyện
này với ai nhé."
"Mình hiểu mà. Nếu các anh chị năm cuối biết
được họ sẽ KHÔNG hài lòng tẹo nào đâu. Nhất là chị Amber Cheeseman. Chị ấy trông nhỏ con như vậy nhưng nghe nói chị ấy khỏe như vâm vậy."
"Ờ , mình cũng sợ chuyện đó đó. Vì vậy phải tuyệt đối giữ bí mật chuyện này."
" Hiểu mà. Sẽ không nói với ai đâu."
"Cám ơn cậu Shameeka."
"Các cậu ơi, chuyện đó là thật à?" - Perin
"CHUYỆN GÌ là thật?"
"Chuyện quỹ Hội không còn 1 xu ý."
"AI NÓI VỚI CẬU?"
"Mình nghe từ 1 chị ở văn phòng khoa. Nhưng yên tâm mình sẽ không nói
với ai đâu. Chị ý cũng dặn mình phải giữ kín chuyện này mà".
"Ờ chuyện đó là có thật đấy."
"Và các cậu sẽ xuất bản 1 tạp chí văn học để kiếm tiền bù lại hả?"
"Ai nói với cậu?"
"Lilly. Nhưng xin cho mình góp ý 1 chút: ý tưởng cho ra đời 1 tạp chí
văn học là khá hay, nhưng hồi còn học ở trường cũ, khi cần kiếm tiền
nhanh, bọn mình thường đi bán nến thơm hình hoa quả. Và bọn mình còn chế tạo ra nến mùi bạc hà nữa. Ý tưởng quá hay không phải sao Mia?"
"KHÔNG!"
Thứ 4, ngày 3 tháng 3, giờ Năng khiếu và Tài năng
"Mình nghe nói các cậu không còn 1 xu" - Boris Pelkowski vừa đặt khay thức ăn xuống vừa nói.
Không thể tin được mấy người này!
"CÁC CẬU..." - mình hét lên - "CÓ THÔI NGAY BÀN TÁN VỀ CHUYỆN NÀY ĐI KHÔNG HẲ???? ĐÓ ĐÁNG RA LÀ 1 BÍ MẬT CƠ MÀ!".
Nói rồi mình thống thiết kể lể về kết cục bi thảm có thể xảy ra với
mình nếu tin này lọt vào tai mấy anh chị năm cuối.. Mình quý trọng cuộc sống của mình vô cùng! Mình không hề muốn nó rút ngắn bởi 1 học sinh
năm cuối đai-nâu-hapkido-khỏe-như-lực-sỹ .
"Chị ý sẽ không
đụng được vào cậu đâu mà lo" - Boris cười nhe nhởn - " Bởi vì chú Lars
sẽ bắn hạ chị ấy trước khi chị ấy kịp động thủ với cậu".
Mặc
dù đang mải khoe với chú Wahim, vệ sĩ của Tina, mấy game điện tử mới
nhưng vừa nghe thấy tên mình, chú Lars vội ngẩng đầu lên hốt hoảng.
"Có ai định ám sát công chúa sao?" - chú Lars lập tức chuyển sang thái độ đầy cảnh giác.
"Không ai cả" - mình nhìn Boris đầy hăm dọa - "Bởi vì chúng ta sẽ kiếm đủ tiền trước khi bị chị ta phát hiện ra, ĐÚNG KHÔNG các cậu???"
"Ờ ...ờ ... đúng...đúng" - mọi người lào xào đồng thanh, khi nhìn thấy mặt mình đanh lại như xi măng.
Thật may đúng lúc đó Perin kịp thay đổi chủ đề, chứ không chắc mình bỏ bữa trưa luôn mất.
"Ôi giời, nhìn kìa, xem ra họ lại làm thế rồi" - vừa nói Perin vừa đưa tay chỉ về phía anh chàng ghét-món-ngô-trộn-ớt. Anh ta vẫn đang ngồi
cái bàn quen thuộc hàng ngày, nhăn nhó và cặm cụi nhặt từng hạt ngô ra
khỏi đĩa tương ớt vứt ra khay.
"Tội nghiệp!" - Perin thở dài
nói - "Lần nào thấy anh ấy ngồi trơ trọi 1 mình như thế mình cũng thấy
tội nghiệp vô cùng. Bởi mình biết cái cảm giác ấy là như thế nào."
Bọn mình chẳng ai chêm vào được câu nào bởi sự thực đúng là như vậy,
hồi đầu năm nay Perin luôn phải ngồi ăn trưa 1 mình...Vì cậu ấy là học
sinh mới. Cho tới khi tụi mình tiếp nhận cậu ấy vào nhóm.
"Mình tưởng anh ấy có bạn gái mà?" - Tina thì thào - "Chẳng phải năm ngoái cậu thấy anh ấy mua 2 vé đi dự prom sao, Mia?"
"Ờ..." - giờ thì đến lượt mình thở dài - "Nhưng là mình đã nhầm. Hóa ra mình nhầm anh ấy chỉ muốn hỏi mấy người bán vé prom hôm đó xem có biết chuyến tàu tốc hành F1 gần nhất ở đâu không".
Chính sự kiện đó đã truyền cho mình cảm hứng để viết truyện "Xin Đừng Bỏ Thêm Ngô!".
"Tội nhỉ" - Tina vừa nói vừa buồn bã nhìn về phía anh chàng
ghét-món-ngô-trộn-ớt - "Anh ta làm mình liên tưởng đến mẩu truyện ngắn
của Mia, nhỡ ngoài đời anh ấy cũng làm như vậy thì sao?"!!!!
"Hay bọn mình rủ anh ấy ngồi cùng bàn cho vui?" - mình gợi ý. Vì sao ư? Mình đã có quá nhiều chuyện để suy nghĩ rồi, không muốn gánh thêm mặc
cảm tội lỗi chỉ kém thân thiện khiến 1 anh chàng nào đó tự tử.
"Thôi xin cô" - Boris gạt phắt đi - "Bữa trưa còn chưa đủ ẩm ương hay sao mà còn muốn rủ thêm 1 ông lập dị vào nhập hội nữa?"
"Chẳng biết ai lập dị hơn ai" - Lilly lầm bầm theo kiểu nghe-được-thì-nghe.
"Mình nghe thấy rồi nhé" - Boris liếc xéo Lilly 1 cái
Lilly lờ đi như không biết, lôi từ trong ngăn bàn ra 1 xấp tờ rơi: "Các cậu đi phân phát cho mọi người trong lớp chiều nay nhé. Hy vọng là đến mai chúng ta sẽ nhận đủ bài cho số báo đầu tiên phát hành vào cuối
tuần này".
Mình ngó vội xuống cái tờ rơi màu hồng:
CÁC BẠN ƠI...
Các bạn đã chán ngán khi bị gọi là giới truyền-thông đóng khung điều gì cần biết, điều gì không cần biết????
Các bạn muốn đọc những câu chuyện do chính những người cùng trang lứa
với mình viết, về những vấn đề mà mình quan tâm.
Thay vì những tin tức vô bổ trên mấy tờ tạp chí tuổi teen hay sách báo của bố mẹ mình?
Hãy gửi các bài viết, truyện ngắn, truyện tranh, tiểu thuyết, bài báo, tranh ảnh của bạn tới cho chúng tôi -
Tạp chí văn học đầu tiên của TH Albert Einstein
LỖ MŨI HỒNG CỦA LOUIE MẬP!!!
Tạp chí Lỗ Mũi Hồng Của Louie Mập bắt đầu nhận bài cho số báo đầu tiên!
Ôi chúa ơi!
ÔI CHÚA ƠI!
"Trước khi cậu nổi điên lên về cái tên tờ báo, Mia , hãy nghe mình giải thích 1 chút" - Lilly giơ vội tay lên chặn ngang mặt mình - "Cậu có
công nhận là cái tên nghe rất sốc không? Lại còn độc nữa chứ. Bọn mình
sẽ không bị lo trùng lặp với ai".
"Tất nhiên, cậu nghĩ có ai định đi đặt tên theo cái mũi của con mèo nhà mình chắc?"
"Thì đó. Nhờ mấy bộ phim điện ảnh làm về cuộc đời cậu, con mèo của cậu giờ cũng nổi tiếng không kém đâu, Mia ạ. Ai chẳng biết danh tiếng của
Louie Mập! Vì thế tạp chí của chúng ta chắc chắn sẽ bán rất chạy. Bởi vì chỉ cần thấy tờ báo có vẻ liên quan đến công chúa Mia là mọi người sẽ đổ xô đi mua cho mà xem. Ai chẳng tò mò về cậu"
"Nhưng cái tên báo đâu có liên quan đến MÌNH!" - mình nhăn nhó - "Mà là con mèo của
mình! Không , chính xác hơn là cái mũi của nó!".
"Đúng thế! Như thế mới thu hút được sự chú ý của mọi người. Làm sao có thể bỏ qua 1
tờ báo với cái tên độc đáo có 1-0-2 như vậy được? Mình định bìa của số
báo đầu tiên sẽ tập trung chủ yếu vào cái mũi của Louie Mập, và..."
Cô nàng vẫn tiếp tục huyên thuyên nhưng không 1 chữ nào lọt vào đầu.
Tại sao xung quanh mình lại là 1 đám gì thế này?Thứ 4, ngày 3 tháng 3, giờ Khoa học Trái đất
Kenny vừa nhờ mình viết lại bài tập về những vùng đất trũng. Không phải LÀM LẠI BÀI (bởi mình có làm gì đâu, toàn Kenny làm hết) mà chỉ là
chép vào tờ giấy sạch không bị dính vết pizza (do tối qua Kenny vừa làm bài tập vừa ăn pizza).
Chán... giá cậu ý cẩn thận 1 chút thì
có phải đỡ mất thời gian của mình không! Hơn nữa Lilly không phải là
người duy nhất có vấn đề với cái cổ tay! CẬU ẤY đâu phải kí tặng cho
hàng trăm người hâm mộ mỗi ngày. Mọi người xếp hàng dài mỗi ngày trước
cửa khách sạn Plaza khi mình tới đó học làm công chúa với bà. Chính vì
thế lúc nào mình cũng thủ sẵn vài cái bút trong túi.
Nhất là khi lúc nào cũng chỉ có chữ Công chúa Mia Thermopolis. Sao tên mình nó dài thế không biết!!!
Chắc mình phải đổi sang kí 2C Mia thôi, cho ngắn gọn. Nhưng nghe hơi ngu thì phải....
Kenny vừa đưa cho mình tờ rơi quảng cáo tạp chí Lỗ Mũi Hồng Của Louie
Mập và hỏi xem bài luận văn về chiêm tinh học của cậu ấy có phù hợp để
xuất bản trên đó không?
"Mình không biết" - mình nhún vai nói - "Mình chẳng liên quan gì đến tờ báo đó cả".
"Nhưng nó được đặt theo tên con mèo nhà cậu cơ mà" - Kenny ngạc nhiên hỏi.
"Đúng vậy. Ngoài chuyện đó ra thì mình chẳng liên quan gì cả".
Nhìn mặt Kenny bàng hoàng như mới ngủ dậy.
Cũng chẳng trách cậu ấy được.
BÀI TẬP VỀ NHÀ
THỂ DỤC: GIẶT QUẦN THỂ THAO!!!
Kinh Tế Mỹ: Chương 8.
Tiếng anh: O Pionneers! Trang 116-132
Tiếng pháp: Ecrivez une histoire comique pour vendredi
NK&TN: Nghĩ xem phải mặc gì cho buổi tiệc hôm tới
Hình học: bài tập
Khoa học Trái đất: Hỏi Kenny
CẤM QUÊN: Ngày mai sinh nhật bà! Nhớ mang theo quà để tặng bà vào giờ học làm công chúa!!!
Thứ 4, ngày 3 tháng 3, khách sạn Plaza
Chắc chắn bà đang toan tính 1 âm mưu nào đó!!! Bởi ngay khi mình vừa
bước chân vào cửa, bà tỏ ra vồn vã 1 cách THÁI QUÁ! Kiểu tay bắt mặt
mừng: "Ôi, Mia! Gặp con mừng quá!!! Ngồi đi con! Ăn kẹo Bon Bon nhé!".
Thôi xong rồi...
Hoặc nếu không thì bà đang say.
"Tin vui đây! Bà đã nghĩ ra cách giúp cháu giải quyết vụ khủng hoảng tài chính đó rồi".
WHOA! WHOA!! Bà chịu cho mình vay ư? Xin đội ơn chúa! CẲM ƠN NGÀI!
"Hồi còn đi học, mỗi lần thiếu tiền để đi nghỉ xuân sang bên Paris shopping, bọn ta thường tổ chức biểu diễn".
1 hớp nước chưa bị trôi xuống cổ đã sặc thẳng lên mũi mình: "Bà LÀM GÌ cơ ạ?".
"Biểu diễn" - bà hớn hở nói - "Vở Hoàng đế Nhật bản. Cháu nhớ có lần bà kể chuyện bà Genevieve từng nhúng cả bím tóc của bà vào lọ mực không?
Bà Genevieve đã rất thất vọng khi bị bọn bà phân cho vai Hoàng đế, 1
người có dáng vẻ rất thô kệch". Bà nhếch miệng cười đắc thắng.
Nghe ra thì bà chẳng hề có vẻ gì là cho mình vay tiền rồi. Chỉ là bà
đang muốn hồi tưởng lại những "chiến tích" ngày xưa mà lại thiếu khán
giả nên lấy mình làm vật thế thân.
Thậm chí bà còn không nhận thấy mình đang thản nhiên nhắn tin cho Michael. Anh ấy vừa học xong môn Phân Tích.
"Tất nhiên là ta phải sắm 1 vai trong vở kịch đó" - bà chúm chím như 1 nụ hoa - "Vai cô gái ngây thơ Yum-Yum. Ai cũng nói xưa nay chưa từng ai đóng vai Yum-Yum đạt như bà, nhưng ta nghĩ là họ nịnh ta thôi. Nhưng
cũng phải công nhận với vòng eo có 50 cm của ta hồi đó, trông ta quyến
rũ lạ thường trong bộ kimono".
Tin nhắn: Kẹt với bà T_T
"Điều bất ngờ nhất là vị đạo diễn danh tiếng của nhà hát kịch Broadway - Ngài Eduardo Fuentes - cũng có mặt ngày hôm đó. Sau buổi công diễn đầu tiên, ông ấy đã chủ động tới mời ta tham gia vào vở kịch do chính ông
ấy đạo diễn ở New York . Tất nhiên ta không nhận lời rồi...".
Tin nhắn: Em nhớ Anh!
"...bởi ta biết số phận đã an bài cho ta 1 tương lai rực sáng hơn
nhiều, so với sự nghiệp của 1 ngôi sao sân khấu kịch nghệ. Ta đã từng
muốn trở thành bác sĩ ngoại khoa hoặc nhà thiết kế thời trang kiểu như
Coco Chanel".
Tin nhắn: Em IU Anh!
"Ông ấy tỏ ra vô
cùng đau khổ trước quyết định đó của ta. Ta nghĩ ông ấy đã bị vẻ thông
minh quyến rũ của ta trong chiếc kimono đánh gục. Dù sao thì cũng không có chuyện bố mẹ ta chịu cho ta theo 1 người như vậy. Nếu ta THEO
Eduardo tới New York thì có lẽ ta đã không được gặp ông cháu".
Tin nhắn: Kíu em T_T
"Cháu phải nghe thấy khúc ta hát bài "Ba cô gái nhỏ": "Ba cô gái nhỏ từ trường về.."
Tin nhắn: Áaaaaaaaaaaaaaa... BÀ LẠI CÒN ĐANG HÁT NỮA NÀY. ĐẾN KÍU EM RA KHỎI ĐÂY ĐI!
Thật may có cơn gió đi ngang qua làm bà hắt xì hơi 1 chập nên mới thôi không hát tiếp: "Ta vẫn còn nhớ rất rõ, năm học đấy thật nhiều kỉ niệm đẹp".
"Amelia, ta có ý này hay lắm" - xem ra bà vẫn chưa thoát khỏi kí ức hào hùng năm xưa.
ÔI! KHÔNG!
Có 2 người mình biết mà mình không bao giờ muốn phải nghe câu "có ý này hay lắm" từ họ. Lilly là 1. Bà là 2.
"Bà ơi, nhìn kìa" - mình chỉ lên đồng hồ - "6 giờ rồi, cháu phải đi
đây. Chắc bà cũng đã có hẹn đi ăn tối với 1 hoàng gia nào đó rồi đúng
không ạ? À mà chẳng phải mai là sinh nhật bà sao? Chắc bà có nhiều việc phải chuẩn bị trước sinh nhật..."
"Ngồi xuống, Amelia" - bà đổi giọng rất nhanh.
Mình ngồi thụp vội xuống.
"Ta nghĩ cháu nên tổ chức 1 buổi biểu diễn".
Mình có nghe lầm không nhỉ???
"1 buổi biểu diễn ý ạ?" - mình trố mắt hỏi lại. Thiếu thuốc lá có mấy
hôm mà bà đã không còn tỉnh táo thế này sao??? Mình biết, dạo gần đây bà đã bớt hút thuốc đi nhiều vì bác sỹ nói nếu vẫn còn hút nhiều như vậy, đến năm 70 tuổi bà sẽ phải nhờ tới mặt nạ oxy để thở .
Vì thế mấy hôm nay bà đã hạn chế số lượng thuốc lá hút sau mỗi bữa ăn. Không
phải vì bà lo lắng gì cho sức khỏe của bản thân, đơn giản chỉ là bà
không kiếm đâu ra mặt nạ oxy đủ đẹp để đi với tủ quần áo thời trang của mình.
Chỉ có 1 cách lí giải cho hành động kì quặc của bà hôm
nay: cái miếng dính nicôtin (để cai thuốc lá) ở tay bà đã bị phản tác
dụng, khiến cho lượng cacbon monoxide trong máu tăng lên đột biến.
Như thế mới lí giải được tại sao bà lại cho rằng việc biểu diễn kịch ở Trung học Albert Einstein là 1 ý hay.
"Bà! Hay bà tháo miếng dính ở tay đi. Từ từ thôi. Cháu đi gọi bác sĩ.." - mình nói. Theo Yahoo Health, ở độ tuổi của bà có rất nhiều nguy cơ
mắc chứng phình mạch hoặc đột quỵ.
"Đừng có điên, Amelia" - bà phẩy tay - " Muốn kiếm tiền nhanh chỉ có cách này thôi. Hàng thế kỉ này người ta đều làm thế mà".
"Nhưng CLB Kịch nghệ của trường cháu đã lên lịch biểu diễn vào mùa xuân rồi. Vở nhạc kịch "Mái tóc". Họ cũng đã tập dượt suốt nhiều tháng nay rồi."
"Thì sao, cạnh tranh công bằng mà".
"Nhưng..." - mình thật không biết làm sao giải thích cho bà hiểu được là cái sáng
kiến của bà chẳng khác nào sáng kiến đi bán nến thơm hay xuất bản tạp
chí văn học "Lỗ Mũi Hồng của Louie Mập".
"Bà, cháu cảm ơn bà đã lo lắng cho vấn đề tài chính của hội. Nhưng chắc không cần đâu ạ. Cháu sẽ tự lo được. Lilly và cháu đang định..."
"Vậy thì cháu có
thể nói cho Lilly biết rằng tình hình tài chính của Hội đã được giải
quyết. Bởi vì người bà này của cháu sẽ tạo nên 1 vở đại nhạc kịch có
thể khiến toàn bộ cộng đồng yêu kịch nghệ phải quỳ xuống để xin vé ,
và...không ai trên cái đất New York này lại không thèm muốn được tham
gia, dù chỉ là 1 vai phụ quần chúng. Qua đó, tài năng của cháu cũng sẽ
được tỏa sáng".
Thật hết chịu nổi!!!
"Bà, cháu nói
thật đấy. Tụi cháu không cần bà giúp gì đâu. Bọn cháu sẽ ổn mà. Bà
không phải bận tâm. Cháu thề là nếu bà vẫn cứ ép cháu, cháu sẽ gọi điện cho bố đấy. Bà đừng nghĩ là cháu không dám."
Bà thậm chí chẳng buồn giận khi nghe mấy câu gắt gỏng chỏng lỏn đó của mình. Bà chỉ nhún vai gọi người mang điện thoại tới để "bắt tay vào công việc chuẩn bị".
Mình cũng không lo lắng lắm. Bởi có rất nhiều cách để chặn ý
tưởng viển vông này. Chỉ cần nói với HIệu trưởng Gupta kêu bảo vệ không cho bà vào trường là được. Với hệ thống camera quan sát hiện đại như
hiện nay họ sẽ không thể giả vờ không thấy bà đi qua, nhất là khi bà
luôn gắn liền với cái Limo sang trọng dài thoòng cùng con chó Púc trụi
lông gớm ghiếc. Họa có mù mới không phát hiện ra.
Thứ 4, ngày 3 tháng 3, ở nhà
Lilly cho rằng bà đang bị ám ảnh bởi cuộc chạy đua phô-trương-tiền-bạc với ông John Paul Reynolds-Abernathy Đệ Tam nào đó, hòng làm chủ nhân
của hòn đảo nhân tạo hình công quốc Genovia. Vừa từ chỗ bà về đến nhà,
mình gọi vội cho Lilly để van xin cậu ấy đổi tên tạp chí văn học mới và kể cho cậu ấy nghe ý tưởng kinh hoàng của bà.
"Thì đúng
rồi...1 người như bà cậu tự dưng bị kém thế hơn ông John Paul Đệ Tam
nào đó thì làm sao chịu nổi. Đương nhiên phải tìm nguồn vui nào đó để
phô trương và lấy lại kiêu hãnh chứ" - Lilly phân tích như đúng rồi -
"Việc gì cậu lại phải buồn vì chuyện đó nhỉ. Nếu vở kịch đó khiến bà
cậu thấy vui thì sao không để bà được toại nguyện? Mình rất vui lòng
nhận vai chính... Mình đã quen gánh vác trách nhiệm rồi. Từ Phó Chủ Tịch Hội học sinh, đến nhà sản xuất đạo diễn kiêm diễn viên của chương
trình "Lilly chỉ nói lên sự thật" và sắp tới là tổng biên tập tạp chí
"Lỗ Mũi Hồng của Louie Mập".
"À, lại nói về chuyện đó, Lilly..."
"Tên đó là do mình nghĩ ra mà" - Lilly thanh minh vội - "Đương nhiên
mình phải được làm tổng biên tập chứ! Tờ tạp chí này sẽ cực HOT cho mà
xem, chưa chi bọn mình đã nhận được bài từ khắp nơi gửi về rồi".
"Lilly!" - mình cố gắng dùng cái giọng bình-tĩnh-nhưng-đầy-quyền-uy
(như bố vẫn thường làm khi phát biểu trước nghị viện) nhất có thể -
"Mình rất hoan nghênh việc cậu muốn tạo ra 1 sân chơi chung cho giới
nghệ sỹ và nhà văn của Trung học Albert Einstein thỏa sức sáng tạo. Và
cậu muốn làm Tổng biên tập hay gì cũng được, mình không quan tâm. Nhưng cậu không cho rằng việc cấp bách nhất hiện nay là làm sao kiếm cho đủ
5.000 đô cho buổi tốt nghiệp sắp tới sao????"
"Thì "Lỗ Mũi
Hồng của Louie Mập" sẽ giúp chúng ta kiếm đủ số tiền đó chứ sao" -
Lilly nói tràn đầy tự tin - "Thậm chí là hơn 5.000 đô rất nhiều. Chúng
ta sẽ tấn công vào công nghiệp in ấn, xuất bản. Tuổi 16 sẽ phải đóng
cửa vì không bán được tờ báo nào, bởi tất cả sẽ đổ xô sang đọc "Lỗ Mũi
Hồng của Louie Mập" ơ - tờ tạp chí đưa tin trung thực và chi tiết nhất
về cuộc sống của teen Mỹ. Các hợp đồng béo bở sẽ bay đến vèo vèo, cùng
các buổi phỏng vấn dày đặc trên các phương tiện truyền thông. Và
Quentin Tarantino sẽ phải thân chinh đến mua xin bản quyền chương trình của mình ..."
"WOW, trí tưởng tượng của cậu cũng phong phú gớm!" - mình há hốc mồm, không thốt thêm được lời nào.
"Thật đấy. Không ngờ các bạn trường mình lại SÂU SẮC đến như vậy. Không ngờ Kenny Showalter lại có thể sáng tác 1 bài thơ ca ngợi tình yêu hay đến vậy. Mình đã xúc động đến phát khóc".
"Kenny làm thơ á?"
"Cậu ấy gọi đó là 1 bài luận văn về chiêm tinh học nhưng rõ ràng đó là 1 câu chuyện tình đẫm nước mắt về người con gái cậu ấy từng yêu và để
vuột mất trong tiếc nuối".
KINH!!! KENNY từng yêu và để vuột mất ai ???
Ngoại trừ... MÌNH?
Nhưng mình không thể để thông tin này xao nhãng được! Mình cần phải giữ vững lập trường! Mình phải bắt Lilly thay đổi cái tên tạp chí bằng mọi giá.
À, cả tìm cách kiếm cho ra 5.000 đô nữa.
Ooooh... Michael vừa gọi mình!
SKINNERBX: Em ! chuyện với bà là thế nào đấy? Bà em đã hát thật à?
FTLOUIE: Vâng! Nhưng đó chỉ là 1 phần của câu chuyện thôi. Anh thế nào?
SKINNERBX: Mọi chuyện của anh đều tốt cả. Anh đang rất nóng lòng gặp em cuối tuần này ^^
AHHHH! Cuối tuần này! Làm sao thoát khỏi vụ tiệc tùng bây giờ??? Không đi cũng chết mà đi cũng chết!!!!!
Mình KHÔNG THỂ tới đó được. KHÔNG THỂ!!! Mình sẽ trở nên lóng ngóng và vụng về trước những con người lớn tuổi nhưng thấp bé hơn mình. Rốt cuộc mình sẽ ngồi thu lu 1 xó nhà như 1 con búp bê rách, không trò chuyện
với ai. Michael sẽ phát hiện ra sự thật là mình không biết tiệc tùng!
Mình sẽ không để điều đó xảy ra. Bởi mình sẽ nói thẳng với anh ấy là mình sẽ không đi.
OK. Nói!
FTLOUIE: Michael, e xin lỗi, nhưng...
XÓA XÓA XÓA
FTLOUIE: Michael, em không thể tới buổi tiệc hôm tới được bởi vì em
không thích các bữa tiệc. Hơn nữa em thấy thật là vô vị khi phải tiếp
chuyện với 1 đám sinh viên Đại học lớn tuổi, về những vấn đề thậm chí e chẳng hiểu.
XÓA XÓA XÓA
Mình không thể nói huỵch toẹt ra thế được! Ôi chúa ơi, con phải nói gì bây giờ?
FTLOUIE: Vâng! Em cũng thế!
Mình thật là 1 đứa nói dối không chớp mắt!!
SKINNERBX: Anh nghe nói bà em sẽ tổ chức 1 bữa tiệc vào thứ tư tới dành riêng cho Bob Dylan.
FTLOUIE: Bob Dylan? Ý anh là cái ông ca sĩ á?
SKINNERBX: Ừ. Nghe nói sẽ có cả Bono và Elton John nữa.
Trong 1 giây mình đã nghĩ Michael bị hút quá nhiều khói thuốc lá ngoài hành lang kí túc nên bị tây tây.
Nhưng rồi mình nhớ ra vụ gây quỹ ủng hộ những người nông dân trồng ôliu Genovia của bà.
FTLOUIE: À, vâng . Oách ra phết. Mà sao anh biết được chuyện đó?
SKINNERBX: Anh đọc trên Netscape. Bà em đang chủ trì 1 chương trình gì đó tên là Aide de Ferme thì phải.
Chương trình hỗ trợ nông dân. Cái này mình biết.
FTLOUIE: À, đúng rồi.
SKINNERBX: Em, có cách nào cho anh tới buổi tiệc đó được không? Anh rất muốn gặp chú Bob để hỏi xem chú ý có tin rằng 1 người có thể thay đổi
cả thế giới chỉ bằng 1 bài hát hay không? Em có giúp anh được không?
Anh hứa sẽ không làm em mất mặt trước toàn bộ các nhà lãnh đạo thế giới đâu.
Hi..Hi.. Dễ thương ghê! Michael thích gặp người nổi tiếng cơ đấy! Thật chẳng giống anh ấy chút nào!!
Bob Dylan không phải người nổi tiếng bình thường. Ông ấy gần như đã tạo ra được thứ ngôn ngữ của riêng mình. Là fan ruột của Bob Dylan,
Michael không gặp chút khó khăn nào để hiểu được ý nghĩa các bài hát
của ông ấy. Nhưng mình thì chịu chết!
Vậy là mình sẽ có 1 buổi hẹn hò vào thứ tư tới!!! Hihihi ^^
Mặc dù mục đích chính là để gặp Bob Dylan chứ không phải mình. Nhưng sao cũng được!
Điều tuyệt vời nhất của việc có bạn trai là: ngay khi bạn nghĩ mọi
chuyện không thể tồi tệ hơn thì... tén ten.. bạn có 1 cái hẹn với bạn
trai. Mọi sự buồn bã bỗng nhiên vỡ bong bóc như bong bóng xà phòng!
FTLOUIE: Chuyện đó đơn giản thôi anh^^
Michael mừng húm, ca tụng mình hết lời!!! Nào là lãnh tụ tài ba của
Genovia và Trung học Albert Einstein, nào là nhà văn tài năng của thế
giới... Anh ý còn nói bà biên tập viên Shonda Yost củaTuổi 16 sẽ phải ân hận đến mức khóc ré lên khi không chọn "Xin Đừng Bỏ Thêm Ngô!" làm tác phẩm đoạt giải năm nay. Và anh ấy rất nóng lòng gặp mình tại bữa tiệc tới ở nhà Moscovitz...
Được khen như thế ai chẳng sướng nhưng
thú thật là trong hoàn cảnh hiện tại, với quá nhiều gánh nặng trên vai
như mình thì khó có ai có thể cười được.
Mình phải làm gì với vụ tiệc tùng ở nhà Michael đây?
Quan trọng nữa là, đào đâu ra 5.000 đô cho buổi lễ tốt nghiệp bây giờ????
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT