Lại là toa-let nữ. Lần nào cũng vậy. Như một thói quen khó sửa...

Chắc phải một lúc nữa mình mới dám chui ra khỏi đây mất. Không, một lúc LÂU NỮA... Mà có khi là KHÔNG BAO GIỜ!

Mọi chuyện vừa diễn ra thật... Thật... Khó tả.

Đầu tiên cô Gupta nhiệt liệt chào mừng mọi người đã tới dự buổi bầu cử ngày hôm nay của trường THAE- đặc biệt cảm ơn Larry King và dàn máy quay của ông. Kế đó nhấn mạnh tầm quan trọng của Hội học sinh đối với trường học và vai trò lãnh đạo không thể thiếu của Chủ tịch Hội. "Tôi xin trân trọng giới thiệu hai ứng cử viên xuất sắc, đại diện cho giới trẻ ngày nay. Hai con người, hai tính cách, nhưng vô cùng thông minh và cá tính. Xin mời toàn thể các vị khách quý, các vị phụ huynh và toàn thể các em học sinh của THAE lắng nghe bài phát biểu của Lana Weiberger và Amlelia Thermopolis Renaldo. Hai ứng cử viên sẽ lần lượt trình bày quan điểm và các biện pháp nhằm cải thiện môi trường học tập của THAE, chứng tỏ bản lĩnh của vị Chủ tịch tài năng mà mẫn cán".

Và rồi hiệu trưởng Gupta chọn Lana là người phát biểu đầu tiên - mình nghĩ là cô ấy muốn trừng phạt mình vì tội giật đám tóc nối của Lana.

Đám đông cổ vũ cho Lana phải nói là đông như kiến cỏ. Tiếng vỗ tay như sấm rền, tiếng hò reo, cổ vũ " La-na, La-na, La-na" văng khắp phòng Thể dục, to đến nỗi đã có lúc mình tưởng sắp thủng màng nhĩ.

Lana đi lên bục, với phong thái cực kì tự tin, bất chấp phía dưới là hơn 1000 học sinh và 75 người trong Hội đồng Giáo viên của THAE (nếu tính cả mấy cô cấp dưỡng). Chưa kể mấy người trong gia đình mình và một toán phóng viên của đài CNN.

Nói chung là những gì mà mấy con người dưới kia muốn nghe thì Lana đều nói đủ cả: cải thiện bữa trưa, kéo dài thời gian ăn trưa, thay gương to hơn tỏng phòng vệ sinh nữ, ít bài tập về nhà đi, tăng thêm các môn thể thao, đảm bảo chắc chắn cho bất kì học sinh nào muốn đăng kí vào các trường đại học của Ivy League, bổ sung thêm các loại nước uống ít ga và ít đường trong máy bán tự động... Cô ta còn kịch liệt phản đối vụ lắp máy theo dõi bên ngoài trường, thề sẽ dỡ bỏ chúng, cô ta xin đảm bảo sẽ biến tất cả những điều trên thành hiện thực...

... mặc dù mình có thể dám chắc là Lana không thể làm điều đó. Vì sao ư? Ngoài việc phát hiện ra những kẻ hay hút thuốc lá trộm, vẽ bậy lên đầu Joe, xả rác bừa bãi... mục đích chính của những chiếc camera đó là để chống trộm và kẻ gian phá hoại.

Còn nữa, nhà cung cấp thực phẩm cho căng-tin trường đồng thời là nhà phân phối chính thức của tất cả các căng-tin trường học và bệnh viện trong khu vực này. Trong cái thành phố này không thể tìm được nơi nào có chất lượng thức ăn tốt mà rẻ như thế đâu.

Việc BGH chấp nhận yêu cầu kéo dài thời gian ăn trưa đồng nghĩa với chuyện phải giảm bớt thời gian giảng dạy. Mỗi tiết bây giờ có 50 phút, thử hỏi còn giảm vào đâu nữa.

Lana nghĩ rằng tiền là vỏ hến hay sao mà đòi trang bị gương cỡ lớn ở tất cả các nhà vệ sinh nữ? Nếu chịu khó động não một chút nó sẽ thấy rằng:

Ít bài tập về nhà hơn sẽ chỉ khiến chúng ta hổng kiến thức khó mà đỗ nổi vào những trường đại học lớn.

Tập trung hơn cho thể thao đồng nghĩa với cắt bớt tiền tài trợ cho các CLB nghệ thuật.

Không một ai có thể đảm bảo chắc chắn sẽ được nhận vào các trường đạo học trong khối Ivy League, kể cả những người có bố mẹ làm ở đó.

Làm sao mà chọn được các loại nước uống trong máy bán tự động? Cái đó là tùy thuộc vào nhà cung cấp mà.

Nhưng xem ra Lana không nghĩ được sâu xa đến vậy. Cũng như nhóm người ủng hộ cho Lana. Ngay khi cô nàng kết thúc bài thuyết trình của mình, đám đông reo hò cổ vũ ầm ĩ, anh chàng Ramon Riveras thậm chí còn cởi áo khua khoắng loạn xạ trên không trung, khiến cho không khí trong khán phòng như muốn nổ tung.

"Cảm ơn em, Lana. Mia, em có lời gì phản biện không?" - cô Gupta lộ rõ vẻ hài lòng với bài phát biểu của cô học sinh cưng.

Lúc đó mình thấy khó thở và buồn nôn vô cùng. Nhưng sáng giờ mình đã có gì vào bụng đâu, muốn nôn cũng chẳng có gì mà nôn. À, ngoại trừ 5 miếng bim bim của Lilly, nửa lát bánh mì phết mật ong của Boris, 3 cái bánh quy của chú Lars và 1 ngụm Coke của Tina.

Chân mình như muốn khụy xuống, tưởng chừng như không lết nổi tới cái bục, chứ đừng nói đứng đó mà phát biểu. Ngay khi mình vừa đứng lên khỏi ghế, những tràng pháo tay rôm rả dành cho Lana vụt tắt ngúm, thay đó là hàng tràng cười ồ lên chế nhạo. Trisha Hayes thì đang ngả nghiêng cùng đội cổ vũ cười nhạc đôi giày khủng bố của mình.

Bất chợt, điều thần kì đã xảy ra!!! Khi nhìn xuống biển người đang chế nhạo mình, bỗng nổi bật lên khuôn mặt người sáng, đáng yêu của Perin. Cậu ấy đang vỗ tay nhiệt tình, ủng hộ cho mình. Mình cảm tưởng như bóng ma của bà cố Rosagunde, nữ hoàng đầu tiên của Genovia, chợt ùa về nhập vào mình.

Hoặc nếu không thì là thánh Amelie ở trên trời đã truyền sức mạnh của người cho mình, giúp mình vững vàng bước tới bục phát biểu. Đột nhiên hôm nay mình nhớ chi tiết mọi bài giảng của bà về phong thái khi thuyết trình, đứng thẳng lưng, không gác chân, không chống khủyu tay lên bục... và mình đã làm một việc chưa từng có trong lịch sử tranh cử của trường Alber Einstein: tháo micro ra, cầm vào tay và đi ra PHÍA TRƯỚC bục, mặt đối mặt với toàn thể mọi người.

Đúng vậy. Ở phía trước bục. Không có gì che chắn trước mặt mình cả,

Không còn chỗ nào để trốn.

Cũng không có gì ngăn cách giữa mình với khán giả của mình.

Trong khi cả khán phòng còn đang lặng đi vì bất ngờ trước hành động của mình, mình bắt đầu nói - không hiểu sao hôm nay ý tứ trong đầu cứ tuôn ra ầm ầm. Đoạn mở đầu mình thậm chí còn lôi bản tuyên ngôn độc lập của nước Mỹ ra để dẫn chứng cho cái gọi là quyền bình đẳng, dân chủ và tự do trong nhà trường..."Không cần biết địa vị xã hội của bạn là cao hay thấp, bạn nhuộm tóc màu gì, bạn đang hẹn hò với ai, bạn có chơi thể thao hay không".

"THAE chính là một xã hội thu nhỏ, nơi chúng ta gặp nhau 8 tiếng một ngày, 5 ngày 1 tuần. Tất cả những gì tôi thấy được ở ngôi trường này là sự chia bè chia phái. Họ chỉ chăm chăm tới cái lợi của nhóm mình mà quên đi lợi ích chung của những người khác. Họ ghét mọi sự thay đổi, vì lo sợ rằng những nhân tố mới, những con người mới có thể sẽ làm phá vỡ cái lợi thế vốn đang thuộc về họ.

Lối suy nghĩ thiển cận đó cần phải thay đổi!"

Mình hơi dừng lại 1 chút, mọi người trong phòng vẫn đang im lặng như tờ ông Larry King đang nghiêng đầu qua thì thầm gì đó vào tai bà. Còn đám người trong đội cổ vũ và đội bóng thì nhăn mặt tỏ rõ vẻ khinh bỉ.

Mình cần phải tiếp tục. Phải kiên cường giống như Thánh Amelie vậy.

"Lịch sử đã hình thành, phát triển sau đó chối bỏ rất nhiều loại hình nhà nước, trong đó phải kể đến mô hình quyền lực thần thánh. Mặc dù trên thế giới, loại hình nhà nước này đã bị xóa bỏ từ hàng trăm năm về trước nhưng có vẻ như nó vẫn hiện hữu trong chính ngôi trường này. Một số học sinh vẫn cho mình cái quyền quyết định mọi thứ, chỉ vì họ xinh đẹp hơn - hoặc chơi thể thao giỏi hơn - hay được mời đi dự tiệc nhiều hơn những người khác".

Khi nói mấy câu này mình nhìn thẳng vào mặt Lana, Ramon, Trisha, như để lấy họ để làm bằng chứng chứng minh cho luận điểm của mình. Sau đó mình quay lại nhìn khán giả, đa số vẫn đang há hốc mồm vì kinh ngạc.

"Những người này có thể xếp vào nhóm người tiến hóa bậc cao nhất trong xã hội. Mọi thứ của họ đều hoàn hảo. Họ sở hữu một thân hình hoàn mỹ, thường chỉ thấy ở những người mẫu trên bìa các tạp chí thời trang danh tiếng. Đò dùng của họ luôn là những đôi giày, những chiếc túi cao cấp, sành điệu nhất. Họ là những người nổi tiếng. Họ khiến những người xung quanh phải thầm ao ước và ngưỡng mộ.

Tôi đã từng sống trong thế giới đó. Đúng vậy. Và tôi thấy được điều gì ư? Xin thưa, toàn là những kẻ bất lương! Những người này, tự cho mình cái quyền điểu khiển bạn và tôi, nhưng thực ra hoàn toàn không có đủ tiêu chuẩn làm 1 người lãnh đạo. Lý do rất đơn giản, bởi họ không hiểu, và cũng không chịu hiểu một nguyên tắc rất cơ bản trong xã hội : đó là TẤT CẢ MỌI NGƯỜI SINH RA ĐỀU BÌNH ĐẲNG. Ngay tại đây, trong căn phòng này, không một ai, không một cá nhân nào được quyền tự cho mình là tốt đẹp hơn những người khác. Kể cả cho dù họ có là nữ hoàng hay công chúa".

Có một số người đã bật cười khi nghe thấy câu cuối cùng của mình. Mặc dù ý đồ ban đầu của mình không hề định chọc cho ai cười cả. Nhưng tự dưng mình cảm thấy bớt căng thẳng đi rất nhiều, có lẽ vì tiếng cười đó không hề giống tiếng cười chế nhạo hay móc mỉa gì. Biết đâu họ thấy bài thuyết trình của mình dí dỏm thì sao? Tay mình vẫn đổ đầy mồ hôi và run rẩy vì căng thẳng, nhưung càng lúc càng cảm thấy tự tin hơn.

"Tôi sẽ không đứng ở đây hứa hươu hứa vượn về những thứ mà các bạn và tôi thừa hiểu tôi sẽ không làm được" - mình lại quay sang nhìn Lana, đang khoanh tay trước ngực, mặt lạnh như ********* nồi - "Kéo dài thời gian ăn trưa ư? Các bạn cũng biết Ban Quản Trị Hội đồng nhà trường sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện đó mà. Tăng thêm các môn thể thao ư? Xin hỏi ở đây có bao nhiêu bạn cảm thấy chưa thỏa mãn với các môn thể thao của nhà trường?".

Một vài cánh tay lác đác giơ lên.

"Vậy bạn nào thấy rằng nhu cầu học tập, sáng tạo của mình vẫn chưa được đáp ứng đủ không? Có ai ở đây cho rằng THAE cần phải bổ sung thêm nhiều tạp chí văn học hay trang bị thêm máy quay kỹ thuật số, máy ảnh, công nghệ biên tập và cắt phim dành cho CLB Nhiếp ảnh và Điện ảnh? Hay một lò nung gốm cho phòng nghệ thuật, hay hệ thống ánh sáng sân khấu mới CLB Kịch nói... hơn là một chiếc cúp vô địch môn bóng đá?"

Rất nhiều cánh tay giơ lên/

"Vâng, đúng như tôi đã nghĩ. Vấn đề lớn nhất của ngôi trường này chính là trong một thời gian quá dài, một bộ phận nhỏ học sinh trong trường đã tự cho mình cái quyền quyết định mọi chuyện cho đa số. Và điều đó là hoàn toàn sai".

Có ai đó phía phía dưới đã vỗ tay ầm ĩ. Nhưng mình không nghĩ đó là Lilly.

"Không, còn hơn là sai" - mình như được tiếng vỗ tay đó tiếp thêm dũng khí, hùng hồn nói tiếp - "Đây phải gọi là sự vi phạm vào các nguyên tắc cơ bản mà chính phủ ta đang cố gắng xây dựng bấy lâu nay. Như nhà triết học John Locke đã nói, Nhà nước chỉ được công nhận khi nó nhận được sự ủng hộ của người dân. Liệu các bạn có chịu để cho một nhóm người cá biệt quyết định mọi chuyện cho mình không? Hay bạn tin tưởng vào sự lựa chọn của người hoàn toàn hiểu bạn cần gì, sẵn sàng lắng nghe mọi quan điểm, ý kiến, hy vọng và ước mơ của bạn? Người sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo quyền lợi của bạn, chứ không phải quyền lợi của một số ít những người tự cho mình là đẳng cấp cao."

Lại có tiếng vỗ tay từ dưới cuối phòng vọng lên. Dám chắc đó không phải là bạn của mình, bởi những người mình biết đều đang ngồi trên mấy hàng ghế đầu. Tiếng vỗ tay đó chưa dứt liền được nối tiếp bằng hàng loạt những tiếng vỗ tay tiếp theo. Ai đó đã gào lên: "Cố lên! Mia!"

Whoaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!! Không ngờ có người ủng hộ mình cơ đấy!!!

"Ừm, cảm ơn em, Mia" - cô Gupta đang chực đi về phía mình - "Một quan điểm rất mới".

Nhưng mình lờ đi như không. Sau khi thấy được sự ủng hộ nhiệt tình vừa rồi của mọi người, cô Gupta có vẻ muốn chặn họng không cho mình nói tiếp, trước khi mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát của cô ấy.

Mình vẫn còn rất nhiều điều cần nói! Hôm nay mình phải nói hết ra mới được! Chết thì chết!

"Nhưng vấn đề của cái trường này không chỉ dừng lại ở đó" - mình cũng cảm nhận được sự tự tin trong giọng nói đanh thép đang vọng khắp phòng của mình.

"Cái tôi muốn nói tiếp ở đây chính là về những thầy giáo, cô giáo đáng quý của chúng ta. Họ không thể tự cho mình là thước đo của mọi chuẩn mực được, nhất là khi kho tàng tri thức là vô tận, nó thay đổi hằng ngày, hàng giờ với tốc độ ngày càng nhanh. Tại sao họ lại đem đóng khung cứng nhắc vào những môn học mang đầy màu sắc chủ quan, ví dụ như môn tiếng Anh chẳng hạn. Đề tài chúng ta tự lựa chọn để viết có thể bị một số thầy cô liệt vào dạng không chính quy, thiếu thực tế. Nếu tôi chọn viết về lịch sử hình thành và phát triển truyện tranh hay phim hoạt hình Nhật Bản, liệu bài viết của tôi có bị đánh giá là thiếu hiện thực hơn so với bài viết về chuyện núi lửa ở Công viên Yellowstone có khả năng sẽ phun trào, giết chết hàng triệu người?"

Có tiếng xì xào ở dưới khán giả, một số thậm chí còn tỏ rõ vẻ mặt lo lắng. Xem ra không nhiều người biết về chuyện siêu núi lửa dưới lòng công viên Yellowstone.

"Tại sao không nghĩ ngược lại rằng, chính vì không biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra với cái núi lửa ấy, chúng ta cần phải lạc quan hơn, tìm kiếm những đề tài mang tính giải trí nhẹ nhàng hơn - như truyện tranh hay phim hoạt hình Nhật Bản chẳng hạn?".

Nụ cười lại hiện lên trên nét mặt của những người phía dưới. Một số còn nói rất to: "Bảy viên ngọc rồng!". "Final Fantasy!", "Pokemon!" ...

"Có thể những thứ xổ số, ti vi được phát minh ra là để bán được sản phẩm, thỏa mãn nhu cầu của con người, và khiến họ sao nhãng, không để ý tới điều kinh hoàng thực sự đang tồn tại quanh chúng ta. Nhưng có lẽ chúng ta CẦN sự sao lãng đó. Bởi đôi khi trong sự sao lãng đó chúng ta mới có thời gian nghỉ ngơi và tận hưởng cuộc sống. Có gì sai khi sau một ngày làm việc mệt mỏi chúng ta đi hát karaoke hoặc ở nhà xem mấy tập phim The OC? Hay đọc truyện tranh... Chẳng nhẽ phải phức tạp, phải khó hiểu thì mới là tiêu chí? 100 năm sau, có thể loài người sẽ bị tuyệt chủng hoàn toàn do siêu núi lửa ở Yellowstone phun trào, do băng tan, hoặc do không còn khí đốt, hoặc do loài tảo biển xâm chiếm toàn bộ hành tinh... Tôi hỏi các bạn, nếu phải chọn một thứ để nói về đầu thế kỷ 21 thì bạn sẽ chọn cái nào - một bài luận nói về những cách thức mà giới truyền thông đang khai thác và lợi dụng chúng ta, hay là một tập phim hoạt hình Thủy thủ mặt trăng? Không biết ý kiến của các bạn thế nào chứ tôi là tôi chọn phim hoạt hình, rồi sau đó chết cũng mãn nguyện".

Cả khán phòng như muốn vỡ tung vì câu nói sau cùng này của mình, Mia Thermopolis. Tiếng hò reo, tiếng vỗ tay rầm rầm như sấm nổ, tới mức mình gần như phải hét vào micro: "Do đó, trước khi bạn bỏ phiếu bầu Chủ tịch hội học sinh ngày hôm nay, xin hãy dừng lại một phút và tự hỏi bản thân: Từ "mọi người" trong câu "sự ủng hộ của mọi người, do mọi người" có nghĩa là gì? Liệu nó có nghĩa là một nhóm nhỏ những người cá biệt hay là đại bộ phận những người cùng có chung một lý tưởng? Hãy bầu cho người mà bạn cảm thấy có thể đại diện tốt nhất cho các bạn, cho mọi người!!!"

Nói xong câu này mình thảy vội cái micro cho cô Gupta và chạy thẳng ra khỏi phòng. Để lại hàng sau tiếng vỗ tay, tiếng reo hò như sấm rền.

Giờ mình đã an toàn trong cái nhà vệ sinh này.

Mình cảm thấy RẤT LẠ. Chưa bao giờ trong đời mình dám đứng lên và làm một chuyện dũng cảm như vậy. Trừ lần mấy cái máy tính phí đỗ xe. Nhưng khác nhau ở chỗ: khi đó mình chỉ nêu ý kiến nhằm giảm thiểu thiệt hại cho hạ tầng cơ sở của đất nước và tăng thêm nguồn thu cho ngân sách mà thôi, chứ không yêu cầu ai phải ủng hộ cho mình. Hơn nữa ở Genovia chẳng phải đối đầu với ai cả. Mọi ý kiến của mình mọi người đều phải làm theo, khi mình tiếp quản lại ngai vàng.

Nhưng lần này thì có. Mình yêu cầu mọi người hãy đặt lòng tin của họ - thể hiện qua các lá phiếu - vào mình. Mình phải đối đầu với Lana, cô gái đình đám nhất trường.

Úi, có tiếng lao xao ngoài hành lang. Chắc buổi bầu cử đã xong rồi. Không biết Lana đã nói gì để phản bác lại các luận điểm của mình. Đáng ra mình phải ra ngoài đó nghe xem nó phản bác những gì, để có gì còn phản bác lại chứ nhỉ.

Nhưng mình không thể. Chịu thôi. Một lần là quá sức chịu đựng của mình lắm rồi!

Ôi, không, tiếng của Lilly...Thứ Hai, ngày 14 tháng 9, giờ NKETN

Bữa trưa thật vui. Cứ chốc lại có một nhóm người rẽ qua bàn mình chúc mừng và nói rằng họ đã bầu cho mình. Từ hồi đi học mẫu giáo tới giờ, lần đầu tiên có người không thuộc nhóm Lập dị chủ động nói chuyện với mình. Nhóm Trượt ván hè phố, nhóm Rock, nhóm Kịch nghệ và thậm chí là vài người trong Đội bóng đá nữa - những người mà trước đây không buồn ngó mình lấy một cái nếu chẳng may chạm mặt trên sân trường. Choáng không!!!

Bỗng nhiên mọi người như muốn ngồi CÙNG BÀN ĂN với mình.

Nhưng chiếc ghế trống cuối cùng đã được dành cho Perin mất rồi.

Nghe mọi người kể sau khi mình chạy ra khỏi phòng thể dục Lana đã dùng hết mã lực nhảy lên bục đòi phản biện, nhưng bị mọi người phản đối, đuổi xuống. Cô nàng thậm chí không nói nổi một từ nào, bởi tiếng la ó quá to, át cả tiếng loa. Cô Gupta đa phải bật loa lên hết cỡ để bắt mọi người trật tự trở lại, nhưng khi đó thì Lana đã tức tưởi chạy ra khỏi phòng rồi. (Đáng đời ! Ai bảo xé rách phù hiệu của mình. Giờ mình vẫn chưa biết làm sao khâu lại lên áo đây. Mẹ thì không biết may vá gì rồi, chắc phải nhờ cô hầu phòng của bà thôi).

Chuyện hay vẫn cha dừng lại ở đó. Sau khi Lilly kéo được mình ra khỏi toa-lét, mình chạy lại chỗ bố mẹ và bà. Mẹ ôm mình rõ chặt và nói rằng mình đã làm cho mẹ rất tự hào. Con Rocky cứ toe toét cười với mình.

Nhưng tin của bố mới là vui nhất: theo thông báo mới nhất của nhóm thợ lặn Thủy quân Hoàng gia Genovia, mấy con ốc sên của mình đã bắt đầu rục rịch ăn đám tảo độc! Thật đấyyyyy!!! Chỉ trong một đêm chúng đã dọn sạch hơn 37 hécta dưới đáy biển. Cứ cái đà này rất có thể chỉ tới tháng 10 là Vịnh Genovia sẽ sạch bong không còn dấu vết tảo độc đó nữa. Sau đó, đám ốc sên đó sẽ tự động phân hủy khi nước biển Địa Trung Hải trở nên quá lạnh.

"Nhưng con đừng lo, bố vừa ký lệnh yêu cầu Quốc hội đặt mua thêm 10.000 con ốc sên nữa cho mùa xuân tới rồi. Phòng trường hợp bọn tảo bên mấy nước láng giềng lại bò sang nước mình" - bố cười nói. Lâu lắm rồi mới thấy bố vui như vậy.

Mình vẫn chưa thể tin nổi những gì bố vừa thông báo.

"Như vậy có nghĩa là chúng ta không bị đuổi ra khỏi Châu Âu nữa đúng không ạ?"

"Mia, không bao giờ có chuyện đó đâu con" - bố trợn tròn mắt nhìn mình - "Bố biết có một vài nước muốn chúng ta ra khỏi Châu Âu. Nhưng chính họ mới là người đầu tiên gây ra thảm họa sinh thái này. Do vậy không một ai thực sự dám đứng ra đề xuất chuyện đuổi Genovia ra khỏi khối cả?.

Vậy mà giờ bố mới nói cho mình nghe chuyện này. Bố có biết con đã phải thức trắng bao nhiêu đêm lo nghĩ về vụ này khôngggggggggggg!!!

Mình thoáng nhìn thấy cô Martinez cũng đang đứng ở gần đấy, trông vẻ mặt khá nhân từ và pha lẫn cả ngây dại nữa. Mình không thể tìm ra từ nào khác chính xác hơn để tả khuôn mặt của cô ấy lúc bấy giờ.

"Mia," - cô M tiến lại gần, ngay khi mình buông bố ra (mình đã quá vui mừng khi biết chuyện đám ốc sên cưng của mình đã cứu được vịnh G mà) - "Cô chỉ muốn nói rằng bài diễn thuyết của em thật tuyệt vời. Và rằng em đã nói đúng, cô đã hơi quá cứng nhắc. Cô rất xin lỗi vì đã khiến em cảm thấy rằng đề tài do em lựa chọn không đáng được coi trọng bằng các đề tài mang tính nghiêm túc hơn".

Mình sẽ cảm thấy niềm vui được trọn vẹn hơn nhiều nếu như bố không dùng một ánh mắt lả lướt để nhìn cô Martinez.

Nhưng sao cũng được. Dù gì thì bố cũng khó mà cặp bồ với một người như cô Martinez được vì các bạn gái trước giờ của bố có ai tỏ ra có trí tuệ được bằng nửa cô M đâu.

Và người vui nhất hôm nay có lẽ là bà. "Cháu thấy chưa, Amelia, ta đã nói là cháu sẽ làm được mà. Cháu đã truyền được cảm hứng cho người nghe. Mọi người thực sự đã bị cháu thu phục. Đã có lúc ta tưởng như linh hồn của thánh Amelie đang quanh quẩn trong phòng".

Thật là lạ - nhưng mình cũng có cảm giác như vậy.

Tất nhiên mình chẳng dại gì nói điều đó với bà, chỉ tổ làm bà thêm tự mãn mà thôi. "À, bà ơi, thế vũ khí bí mật của bà và Lilly là gì thế? Khi nào thì hai người định tung ra?".

Bà không trả lời, thay vào đó dùng hai ngón tay nhón lật cái phù hiệu trên áo mình lên và hỏi: "Áo cháu bị làm sao thế này? Amelia, chẳng nhẽ cháu không thể tự chăm sóc bản thân tốt hơn một chút hay sao? Một chông chúa không thể đi lại trong bộ quần áo tả tơi giẻ rách như thế này được."

Ngày vui như hôm nay thì bà muốn châm chọc sao cũng được. Mình bỏ qua hết.

Tin vui nối tiếp tin vui: Bà bận đi làm mặt nên không có thời gian cho buổi học làm công chúa chiều nay. Mấy ngày qua căng thẳng bày mưu nghĩ kế cùng Lilly đã khiến mặt bà nổi vài cái mụn.

Hôm nay sẽ còn vui hơn nữa nếu có Micheal. Anh ấy vẫn chưa buồn gọi điện hay nhắn tin cho mình để chúc mình may mắn hay hỏi thăm xem mình thuyết trình có tốt không... Kể từ đó tới nay cả hai đứa mình đều chưa nói chuyện với nhau tiếng nào.

Boris đang chơi bản God Save the Queen để chúc mừng thắng lợi của mình. Mặc dù kết quả vẫn chưa có. Cô hiệu trưởng Gupta sẽ thông bào kết quả qua loa vào tiết cuối hôm nay.

Lilly thì luôn miệng thỏ thẻ nhắc mình rằng: "Sau khi đắc cử, hãy nhớ ra một thông báo vào tuần sau nhé. Chuyện cậu sẽ từ chức nhường quyền Chủ tịch lại cho mình ý".

Nếu Lilly không nhắc chắc mình cũng quên béng đi mất khúc này trong kế hoạch của bọn mình (không, phải nói là chỉ của mình Lilly mới đúng).

Thứ Hai, ngày 14 tháng 9, giờ Chính phủ Mỹ

Cô Holland vừa ra chúc mừng mình về bài diễn thuyết ngày hôm nay. Cô ấy nói rất tự hào về mình. CÔ HOLLAND TỰ HÀO VỀ MÌNH !!! Có cô giáo tự hào về mình cơ đấy !!!

MÌNH !!!

Thứ Hai, ngày 14 tháng 9, giờ Khoa học Trái Đất

Kenny vừa nói với mình điều lạ lùng nhất mà mình từng nghe: "Mia, mình muốn nói với cậu một chuyện. Cậu biết Heather, bạn gái của mình chứ?"

"Ờ...ờ..." - mình ngán ngẩm nói. Câu chuyện của Kenny về cô bạn gái mới này thực sự đã làm mình phát ngấy lên rồi.

"Ừm..." - mặt Kenny lúc này tự dưng đỏ ửng lên như gấc - "Mình đã tạo ra cô ấy"

!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Như thế nào đây???! Suốt năm ngày vừa rồi hóa ra Kenny đã bịa ra một cô bạn gái TRONG TƯỞNG TƯỢNG để kể với mình. Thảo nào mình đang choáng trên đời sao lại có người hoàn hảo như Heather. Tóc vàng hoe mà lại học giỏi và biết chơi thể thao !!! Đúng là khó tin mà!!!

"Kenny! Sao cậu lại làm như thế?"

"Tại... mình không chịu nổi. Khi thấy cậu có một cuộc sống hoàn hảo, hạnh phúc bên cạnh Micheal, một người bạn trai hoàn hảo. Chỉ là... Mình cũng không biết nữa. Tự dưng mình buột miệng nói ra như vậy".

Cuộc sống của mình mà gọi là hoàn hảo? Làm công chúa mà hoàn hảo? Người bạn trai cả ngày không buồn gọi điện lấy một lần mà hoàn hảo?

Tất nhiên mình không nói mấy câu đó với Kenny bởi nó chẳng liên quan gì đến cậu ấy cả. "Thưa Kenny, làm công chúa không rực rỡ một màu hồng như cậu tưởng tượng đâu. Mình gặp cả đống rắc rối đấy. Ví dụ như vừa rồi xém chút nữa mình làm cho Genovia bị tống cổ ra khỏi châu Âu rồi".

Không ngờ cái tin ấy lại khiến Kenny vui sướng đến như vậy. Cái câu "vui mừng trước đau khổ của người khác" rất hợp với tâm trạng của Kenny bây giờ.

M...

Ôi không. Có ai đó chuẩn bị phát biểu trên loa. CÔ GUPTA CHUẨN BỊ CÔNG BỐ KẾT QUẢ BỎ PHIẾU NGÀY HÔM NAY!!!!!!

Ôi Chúa ơi. Ôi Chúa ơi. Ôi Chúa ơi.

Kết quả đã có:

Lana Weinberger: 350 phiếu

Mia Thermopolis: 640 phiếu

Ôi Chúa ơi.

ÔI CHÚA ƠI.

MÌNH ĐÃ CHÍNH THỨC TRỞ THÀNH TÂN CHỦ TỊCH HỘI HỌC SINH TRƯỜNG TRUNG HỌC ALBERT EINSTEIN !!!

Thứ Hai, ngày 14 tháng 9, 5 giờ chiều, quán Ray's Pizza

Mọi chuyện diễn biến nhanh quá. Mình vẫn còn chưa hết choáng.

Mình không biết phải viết sao về tâm trạng hiện giờ của mình nữa. Đã hai tiếng kể từ khi cô Gupta thông báo kết quả, vậy mà mình vẫn chưa hết bàng hoàng. Mình đã ăn hết gần 1 cái pizza pho-mát và uống cạn 3 cốc Coca-Cola.

Mình VẪN chưa hết sốc.

Chuyện mình trở thành Chủ tịch chỉ là một phần, nhưng cái chính vẫn là những gì đã xảy ra sau khi mình thắng cử.

CỰC NHIỀU CHUYỆN LUÔN!

Thứ nhất, tất cả các bạn cùng lớp Khoa học Trái Đất của mình, bao gồm cả Kenny, đã nhảy múa ầm ĩ khắp lớp để chúc mừng mình. Một số lân la hỏi xem liệu mình có thể đề xuất với Hội đồng nhà trường mua thêm một ít thiết bị cho phòng thí nghiệm hay không, những thứ mà họ đã không thể yêu cầy vị Chủ tịch cũ trang bị.

Ngay lúc ấy mình nhận thức đầy đủ được gánh nặng trách nhiệm đè lên vị tân Chủ tịch này.

Và...

Mình thấy thích cảm giác đó.

Thật!

Mặc dù mình đã quá đủ chuyện phải lo, nào là:

Công chúa của Genovia

Chị gái của một đứa em sơ sinh bé bỏng (bố mẹ của nó không được giỏi cái khoản chăm sóc trẻ con cho lắm)

Một cây bút đầy triển vọng

Một đứa con gái tuổi teen mang đậm chất teen: tâm trạng thay đổi thất thường, luôn có cảm giác bất an và đôi lúc hơi bốc đồng.

Có bạn trai là sinh viên đại học

Tất cả những thứ đó giờ lại CỘNG THÊM cái ghế Chủ tịch Hội học sinh THAE!

Vậy mà mình vẫn thấy rất vui. Vì sao ư? Vì mình đã giành được cái ghế đó từ tay của Lana.

Đó mới là điều đáng nói!

E hèm, nhưung đó mới chỉ là điều tốt đẹp THỨ NHẤT.

Điều tiếp theo xảy ra khi chuông báo hiệu hết giưof rung lên. Trên đường xuống chỗ tủ để đồ - phải mất một thời gian khá lâu vì mọi người liên tục chạy lại chúc mừng mình - mình đã va phải Lilly. Cậu ấy nhảy bổ tới ôm chầm lấy mình, hết ầm ĩ: " CHÚNG TA ĐÃ THÀNH CÔNG RỒI! THÀNH CÔNG RỒI!!!"

Tiếp theo là Tina, Boris, Shameeka, Ling Su và Perin xuất hiện, nhảy nhót, reo hò xung quanh hai đứa mình. Rồi cả nhóm cùng nhau đi ra chỗ tủ để đồ, vừa đi vừa hát váng hàng lang bài We Are the Champions.

Lúc mình đang lúi húi mở khóa tủ, đột nhiên thấy một chuyện rất lạ đang xảy ra ở cái tủ đồ bên cạnh. Ramon Riveras, một bên là cô hiệu trưởng Gupta và một bên là bố của Lana, đang lúi húi lấy đồ ra khỏi tủ TẤT CẢ MỌI THỨ LUÔN - nhét hết vào cái túi xách du lịch dưới chân. Còn Lana thì đứng giậm chân thình thịch, nước mắt lã chã quay qua quay lại hỏi bố: "Bố, TẠI SAO lại thế????? TẠI SAO??? Bôôố... TẠI SAO???"

Nhưng bác Weiberger không buồn trả lời, khoanh tay nghiêm nghị trước ngực nhìn Ramon gói ghém đến món đồ cuối cùng. Kế đó cô Gupta nói: "Tốt lắm. Đi theo tôi."

Và thế là cô Gupta, Ramon, bác Weiberger và Lana đi vào phòng hiệu trưởng. Nhưng nó cũng đã kịp quay lại rít lên với mình: "Cứ chờ đấy! Rồi mày sẽ phải ân hận vì những gì đã xảy ra ngày hôm nay".

Mình cứ tưởng nó vẫb cay cú vụ thua cuộc, nhưng hóa ra mọi chuyện không hề đơn giản như thế.

"Họ đưa Ramon đi đâu thế?" - Shameeka ngạc nhiên hỏi.

"Có lẽ là ra sân bay" - Lilly cười rất láu cá.

Và trong khi cả lũ bọn mình nhao nhao lên hỏi lý do, cô nàng vẫn đủng đỉnh như không có chuyện gì xảy ra: "Đó là vũ khí bí mật của mình đấy. Bài phát biểu của Mia quá ổn vì thế mình đã tính không phải dùng đến nó. Ai dè ... hình như bà cậu đã kịp nói gì đó với nhà Weiberger rồi thì phải. Mình buộc phải kể cho bà Clarisse nghe những gì mình biết được. Mia, cậu cũng hiểu bà cậu quá mà. Không ai muốn trở thành kẻ thù của bà đâu".

Thì ra trong trận bóng đá hôm thứ Bảy vừa rồi Lilly đã nghe lỏm được một sự thật động trời: Ramon thực ra đã tốt nghiệp cấp 3 rồi. Từ hồi năm ngoái lúc ở Brazil cơ. Anh ra đã dẫn dắt đội bóng trường mình đoạt chức vô địch thành phố. Bác Weiberger và một vài nhân vật khác trong Hội đồng nhà trường đã nghĩ ra ý tưởng THUÊ anh ta tới Mỹ và xin học tại THAE với mục đích: giúp THAE giành chức vô địch môn bóng đá một lần cho nở mày nở mặt.

Đôi khi thật không hiểu người lớn nghĩ gì nữa !!!

Lilly và bà đã tính chuyện sau buổi thuyết trình nếu tình hình có vẻ bất lợi cho mình thì sẽ dùng lá bài này để chống lại Lana.

Nhưng việc mình làm đã xuất sắc thuyết phục được mọi người bằng phim hoạt hình Thủy thủ mặt trăng và định nghĩa của triết gia John Locke về Nhà nước, bà đã không gọi điện báo cho cô Gupta ngay về vụ lừa đảo của Ramon. Mà đợi tới khi có kết quả bầu cử.

Sau vụ này mình phải nghiêm túc nhìn lại Lilly mới được. Cô bạn thiên tài này quả là lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của mình. Dù rằng mình vẫn biết cậu ta luôn giỏi trong mấy trò nghĩ kế.

Mọi người không ngững vỗ vai khen Lilly vì đã lên kế hoạch chu đáo cho đợt bầu cử lần này. Đặc biệt còn làm cho Lana phải khóc mới tài chứ!

"Hôm nay cậu không phải đi học làm công chúa, tiện đây tụi mình đi ăn mừng thắng lợi CỦA HAI ĐỨA MÌNH chứ nhỉ?" - Lilly nháy mắt với mình. Cậu ấy nhấn mạnh rất rõ từ CỦA HAI ĐỨA MÌNH.

Mình phải nói cho cậu ấy biết thôi.

Tự dưng mình lại thấy run rẩy, mất tự tin còn hơn khi đứng trên sân khấu lúc nãy.

"Lilly... Ừm... Về chuyện đó... Ừm ... Hôm nay lúc đang hùng biện trên sân khấu, có chuyện xảy ra... "

"Ôi dào, làm gì có chuyện gì xảy ra chứ" - Lilly vỗ vai mình - "Chỉ là cậu vẫn chưa quen với việc bỗng nhiên trở nên nổi tiếng nên nghĩ thế thôi".

"Ừ, mình cũng không biết bây giờ cảm gíc của mình như thế nào nữa. Ý mình là... cậu không nghĩ rằng kế hoạch của cậu có hơi chút bất công sao? Mọi người bỏ phiếu bầu cho mình mà. Mình mới là người họ hy vọng sẽ..."

Nhưng hình như Lilly đang không nghe thấy những gì mình vừa nói. Mắt cậu ý đang trợn tròn nhìn ra phía đằng sau mình.

"ANH TA làm cái quái gì ở đây thế không biết?" - Lilly hét lên - "Ê... để em nhắc cho anh nhớ một điều: anh ĐÃ TỐT NGHIỆP rối đấu nhé, có biết không???".

Tim mình ngừng đập mất một giây. Bởi mình biết - mình CẢM NHẬN được - cậu ấy đang nói chuyện với ai.

Người CUỐI CÙNG mà mình muốn có mặt ngày hôm nay.

Hay nói đúng hơn là người mình MONG MUỐN ĐƯỢC GẶP NHẤT ngày hôm nay.

Nhưng còn phải tùy xem anh ý tính nói chuyện gì với mình.

Mình từ từ quay đầu lại.

Michael đang đứng ở đó, mỉm cười rất tươi.

Thời gian như ngừng lại, mọi vật như biến mất. Thế gian này như chỉ có mỗi mình và Michael, đứng nhìn nhau đắm đuối. Đảm bảo nếu cô Martinez đọc được mấy dòng này, thế nào cũng phê một chữ SÁO RỖNG to tướng cho mà xem!!! Nhưng quả thật lúc đó mình cảm thấy như vậy đấy!

"Chúng ta cần nói chuyện" - đó là tất cả những gì Michael nói với mình. Không một câu chào hỏi, không một câu hỏi thăm, đại loại như "Sao em không gọi cho anh?", "Em đã ở đâu thế?... Và dĩ nhiên là không có một nụ hôn nào hết.

Chỉ 5 từ "chúng ta cần nói chuyện" thôi mà khiến trái tim mình muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, toát hết cả mồ hôi.

"OK" - mình nói, miệng đắng nghét.

Rồi Michael quay lưng đi ra khỏi trường, còn mình lẽo đẽo đi đằng sau. Cũng không quên ngoái lại nhìn chú Lars một cách ý nhị. Trong khi chú Lars xử lý sự việc một cách vô cùng chuyên nghiệp (đứng từ xa bảo vệ cho mình) thì Lilly tỏ ra khá là trẻ con khi hậm hực vì không được đi ăn mừng: "Được rồi. Cậu cứ đi với BẠN TRAI CỦA CẬU đi! Bọn này cũng chẳng cần".

Mình đi theo Michael ra cổng, đi qua hàng loạt camera theo dõi, và đám đông đang tụ tập trước tượng sư tử Joe. Tiếp đến là hai con phố dài ngoằng. Không ai nói với ai tiếng nào. Mà mình cũng không hề có ý định sẽ là người mở lời trước.

Mình đường đường là Công chúa của Genovia. lại vừa đắc cử làm Chủ tịch Hội học sinh trường THAE. Không ai có quyền bắt mình làm những điều mình chưa sẵn sàng hoặc chưa muốn.

Cuối cùng bọn mình dừng chân ở đây - quán Ray's Pizza. Quán vắng tanh không một bóng người, vì trường học cũng chỉ mới hết giờ, đã quá giờ ăn trưa và lại chưa tới giờ ăn tối.

"Em muốn ăn bánh không?" - Michael chỉ vào thực đơn và hỏi.

Câu đầu tiên là "Chúng ta cần nói chuyện" và giờ là "Em muốn ăn bánh không?". Nãy giờ Michael mới chỉ nói có đúng hai câu đó với mình.

"Có ạ. Và một ly Coca"

Anh ấy liền đi ra quầy gọi đồ, sau đó quay về bàn, ngồi vào cái ghế đối diện với mình rồi nhìn thẳng vào mắt mình và nói: "Anh đã xem buổi tranh cử".

Mình lặng đi mất một lúc, không nói được tiếng nào vì bất ngờ.

"Anh đã tới?"

VẬY MÀ ANH KHÔNG BUỒN ĐỨNG DẬY VÀ CHÀO EM LẤY MỘT TIẾNG LÀ SAO?????? - Tất nhiên mình không nói câu này với Michael, chỉ dám nghĩ trong đầu thôi.

Michael lắc đầu: "Không, trên kênh CNN".

"Ồ" - còn ai có thể khiến cho một kênh truyền hình danh giá như CNN cũng phải phát sóng buổi tranh cử tại trường trung học, nếu không phải LÀ MÌNH.

Còn ai chịu xem CNN vào giờ này nếu không phải LÀ BẠN TRÁI MÌNH???

"Anh thích đoạn em nói về phim Thủy thủ mặt trăng".

"THẬT Á???" - mình hớn hở hỏi lại.

"Ừ. Cả lúc em trích dẫn định nghĩa của John Locke nữa chứ. Vô cùng ấn tượng. Em học cái đó ở giờ Chính phủ Mỹ của cô Holland đúng không?"

Mình gật đầu lia lịa. Không ngờ đến mấy cái đó mà Michael cũng biết thì cũng tài thật.

"Cô ý dạy cũng hay lắm. Vậy mà... " - Michael ngứa người quàng tay ra đằng sau ghế - "em chính là tân Chủ tịch Hội học sinh THAE".

Mình giấu vội cái tay xuống dưới khăn trải bàn. Không thể để anh ấy thấy được mấy cái móng tay bị cắn nham nhở của mình được. Khi bị căng thẳng quá độ mình thường hay cắn móng tay mà!

"Vâng, có vẻ như là thế" - mình ngượng nghịu nói.

Anh tưởng Lilly mới là người thích cái ghế Chủ tịch đó chứ? Đâu phải em?"

"Đúng vậy. Nhưng bây giờ... thì... em lại không muốn trao cái ghế cho cậu ấy" - mình rụt rè nói.

Michael nhướn cao mày nhìn mình một lúc, rồi huýt sáo "WOW!!! Em sẽ Ok nếu anh nói anh muốn có mặt lúc em nói chuyện đó với Lilly chứ?"

"Không sao. Em sẽ lo được".

Đúng lúc đó người ta đem bánh và nước ngọt tới. Michael thật chu đáo, đã gọi cả đồ ăn cho chú Lars, người đang ngồi ở cái bàn tít đằng xa, giả vờ chăm chí theo dõi tin tức trên vô tuyến.

Mình chẳng biết nói gì hơn, đành giả vờ chăm chú vào mấy cái bánh.

"Nghe này, anh không muốn chúng ta cãi nhau vì những chuyện như vậy" - sau một hồi im lặng, Michael mở lời trước.

Mình bối rối ngước lên nhìn Michael. Ý anh ấy là chuyện Lilly và chức Chủ tịch hay là chuyện...

"Anh chỉ muốn hai chúng ta nói rõ mọi chuyện một cách thẳng thắn, không có bất kỳ khúc mắc nào cả. Anh cũng biết mọi chuyện không hề dễ dàng đối với em. Ngoài chuyện cách biệt về tuổi tác, chuyện em là bạn thân của em gái anh, rồi các vấn đề liên quan đến cái tước danh Công chúa của em... suốt ngày bị paparazzi bám đuổi / không thể đi đâu mà không có vệ sĩ đi cùng... Ai làm bạn trai của em sẽ cảm thấy bị áp lực và rất dễ nản lòng. Nhưng anh thì khác, anh luôn thích đối đầu với những áp lực. Và điều quan trọng nhất là anh yêu em. Và vì em, anh sẵn sàng làm mọi chuyện".

Mình như lịm đi trong hạnh phúc khi nghe những lời tỏ tình dễ thương đó của Michael. Thử hỏi trên đời này còn ai tuyệt vời hơn bạn trai mình không ????

"Anh cũng không thúc giục em làm những chuyện mà em chưa sẵn sàng. Anh chỉ muốn em hiểu một điều: Em là cô gái mà anh yêu. Và anh sẽ chờ em".

Mặt mình bây giờ chắc phải đỏ ngang cái bánh pizza trên bàn rồi. Không ngờ bạn trai của mình lại tâm lý và đáng yêu đến như vậy. Mình cảm thấy bản thân thật quá may mắn khi gặp được một người thông minh và thấu hiểu như Michael!

"Rồi, giờ mọi khúc mắc giữa chúng mình đã ổn, em nhỉ?" - Michael nheo nheo mắt nhìn mình (và trông dễ thương vô cùng).

"Lúc nào chúng mình chẳng ổn" - mình mỉm cười hạnh phúc.

"Em có muốn ăn thêm một cốc kem không?"

"Chắn chắn rồi".

"Để anh đi lấy".

.....

NGÀY HÔM NAY THẬT TUYỆT VỜI !!!!!!!!!!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play