Đố biết giờ học công chúa hôm nay mình đã học về cái gì?

Cách bố trí chỗ ngồi cho các vị lãnh đạo đứng đầu chính phủ tại một buổi tiệc? – Sai.

Học khiêu vũ? – Sai nốt.

Thường thì trong các bài học làm công chúa người ta hay học mấy thứ như vậy nhưng bà mình vốn không phải là một người thích sự “thông thường”.

Thế này nhé, có hơn hai chục phóng viên, nhà báo đang vây quanh phỏng vấn quản-lý-tự-phong của mình – Lilly Moscovitz – hỏi về cuộc vận động tranh cử sắp tới.

Đúng vậy. Lilly. Đang ngồi cạnh bà trên cái trường kỷ bọc nhung, điềm tĩnh trả lời từng câu hỏi của các phóng viên một cách chuyên nghiệp.

Vừa nhìn thấy mình bọn họ bổ nhào ra cửa, đua nhau chĩa micro vào mặt mình và đặt hàng tá câu hỏi, bỏ lại Lilly ngồi trơ ở phía trong. “Công Chúa! Công Chúa! Cô có mong đợi buổi diễn thuyết vào thứ hai tới không? Cô có tự tin là mình sẽ thắng cử hay không? Cô có muốn nói gì với các cử tri của mình không?”

Có đấy, một câu thôi, với một người thôi: “LILLY! CẬU ĐANG BÀY TRÒ GÌ THẾ?”.

Phải vài phút sau bà mới buồn đứng dậy giải cứu cho mình khỏi đám phóng viên. “Ta và cô bạn tốt của cháu chỉ đang có một cuộc trò chuyện nho nhỏ với các anh chị phóng viên đây, về cuộc bầu cử sắp tới của cháu vào chiếc ghế Chủ tịch Hội học sinh THAE thôi, Amelia. Sẽ là hay nhất nếu cháu trực tiếp trao đổi vài câu với họ, dù gì cháu mới là nhân vật chính cơ mà, đúng không cháu yêu?”

Cứ khi nào bà gọi mình là “cháu yêu” y như rằng sẽ có chuyện. Cộng thêm sự xuất hiện của Lilly trong phòng này nữa thì ắt hẳn sấm chớp giông tố sắp kéo đến ì oàng rồi. Sao cậu ấy tới khách sạn nhanh thế nhỉ? Chắc là đi bằng tàu điện, vì hôm nay xe mình đã bị tắc đường khá lâu.

“Đúng vậy, thưa công chúa”- Lilly nói, kéo giật tay mình cùng ngồi xuống ghế - “Cậu hãy cho các anh chị phóng viên dễ mến này biết về các kế hoạch cải tổ trường THAE của mình đi”.

Mình hơi nhoài người ra phía trước, giả vờ với lấy cái bánh sandwich kẹp rau cải xoong trên bàn mà cô hầu phòng của bà đã chuẩn bị sẵn cho đám phóng viên kia, phòng trường hợp họ đói bụng (cộng với “đói tin”), rồi quay sang thì thào với Lilly: “Cậu đi quá xa rồi đấy”.

Nhưng Lilly chỉ quay sang cười nhạt một cái rồi thản nhiên nói với bà: “Thưa Nữ hoàng, hình như công chúa muốn uống chút trà”.

“Tất nhiên rồi. Antoine! Lấy trà cho công chúa” – bà mỉm cười đáp lại. Sợ hai người này thật đấy!!! Một vở tuồng tuyệt hảo!

Buổi phỏng vấn kéo dài khoảng một tiếng, với hàng chục phóng viên từ khắp nơi trong thành phố đặt câu hỏi về chiến dịch tranh cử của mình.

“Công chúa Mia” – một phóng viên của tờ Indianapolis Star hỏi – “Phải chăng lý do duy nhất mà cô tham gia tranh cử chức Chủ tịch Hội học sinh – và cũng là lý do duy nhất mà chúng tôi được mời đến đây ngày hôm nay – là vì gia đình cô đang tìm mọi cách lái sự quan tâm của giới truyền thông khỏi một vấn đề đang gây nhức nhối tại Châu Âu hiện nay: hành động được coi là hủy hoại môi trường của cô, khi thả 10.000 con ốc sên xuống Vịnh Genovia?”

Ngay lập tức hàng chục cái micro chĩa thẳng vào mặt mình, khiến cho mình bối rối mất một lúc: “Không thể coi đó là một hành động hủy hoại môi trường được. Tôi làm vậy chỉ là để cứu lấy…”

Mình chưa kịp nói hết thì đã bị tiếng vỗ tay của bà cắt xéo: “Có ai muốn thử một ly rượu đặc biệt của Genovia không? Hãy đi theo tôi nào. Chắc chắn sẽ không ai cưỡng nổi đâu”

Nhưng xem ra chiêu đó của bà không hề hiệu quả với đám phóng viên đói-tin-hơn-đói-bụng này.

“Công chúa Mia, cô có ý kiến gì về việc Genovia có khả năng sẽ bị trục xuất khỏi Cộng đồng Châu Âu, vì hành động nông nổi và ích kỷ đó của mình?”

“Công chúa, cô có cảm giác như thế nào khi phải đơn phương đứng ra chịu trách nhiệm trước hành vi phá hoại nền kinh tế của chính quốc gia mình?”

“Haaaaaaaaả?” – không thể tin nổi. Mấy người đó đang nói cái gì thế nhỉ.

Đúng vào giây phút đó, Lilly đã tới giải thoát cho mình.

“Mọi người!” – Lilly hét lên – “Nếu không ai còn câu hỏi gì nữa về cuộc vận động tranh cử vào chức Chủ tịch của Mia, tôi xin tuyên bố buổi phỏng vấn hôm nay tới đây là kết thúc. Xin mời các vị ra về cho”.

“Thật giả dối!” –ai đó gào lên – “Tất cả những việc lần này chỉ là để che đậy cho việc làm sai trái của cô ta mà thôi”.

“Công chúa Mia, Công chúa Mia” – người đang bị chú Lars kéo ra ngoài vẫn cố vớt vát hỏi vọng lại – “Chẳng phải cô là thành viên của Tổ chức Giải phóng Môi trường sao? Cô có muốn đại diện cho mấy người hủy hoại môi trường như cô nói vài lời không?”

“Hừm…” – bà tu một hơi hết nửa ly Sidecar, vừa vặn lúc chú Lars tống cổ được tay phóng viên ra khỏi phòng và đóng sầm cửa lại – “Mọi chuyện diễn ra tốt đấy chứ.”

Không thể tin được. Mình vẫn ngồi đờ ra sửng sốt trước những gì vừa xảy ra. Gọi mình là kẻ hủy hoại môi trường ư? Tổ chức Giải phóng Môi trường ư? Chỉ vì mấy CON ỐC SÊN hay sao?

Lilly rút ra cái sổ tay điện tử (cậu ấy sắm lúc nào thế không biết???) và đi ra phía bà.

“Vâng. Chúng ta sẽ gặp tờ Time Magazine lúc 6 giờ, Newsweek lúc 6 giờ 30 phút. Cháu vừa nhận được lịch hẹn bên NPR, tốt nhất là nên tranh thủ gặp luôn họ vào tối nay. Giờ vàng mà. Rất có lợi cho chúng ta. Ngoài ra chúng ta còn nhận được lời đề nghị của đài New York 1 xin phỏng vấn Mia cho Bản tin Chính trị phát sóng tối nay. Cháu đã yêu cầu họ cam kết không được hỏi một câu nào liên quan đến môi trường. Bà nghĩ thế nào ạ?

“Rất tốt” – bà gật đầu tỏ vẻ hài lòng vô cùng, tay lấy thêm một ly Sidecar – “Thế còn chương trình với Larry King thì sao?”

Lilly bấm vào cái máy bộ đàm trên bàn và hỏi: “Antoine? Anh đã liên lạc được với Larry K chưa? Chưa à? Ok, hãy tiếp tục liên lạc đi”

“Larry King? Bản tin chính trị? Ai đó làm ơn cho cháu biết chuyện gì ĐANG XẢY RA thế này???” – mình rên rỉ mà toàn thân như đang nhũn ra.

Chỉ tới lúc đó hai con người toàn năng kia mới nhận ra còn có người thứ ba trong phòng thì phải.

“Ồ” – Lilly bỏ cái tay nghe ra khỏi tay – “Mia. Mấy chuyện vừa rồi cậu cứ bỏ ngoài tai đi. Không phải lo đâu.”

“Ta không muốn cháu phải bận tâm đến mấy chuyện như vậy, Amelia ạ” – bà lại tiếp tục châm thuốc đánh xèo một phát – “Không có gì đâu. Giờ thì nói ta nghe, không phải mấy ngày hôm nay cháu ra đường với kiểu tóc như thế này đấy chứ? Theo ta thì cháu nên cắt ngắn đi một chút, trông sẽ đẹp hơn”

“Bà nói cho cháu biết chuyện gì đang xảy ra đi. Có phải Genovia SẼ BỊ ĐUỔI KHỎI Cộng đồng Châu Âu vì những gì cháu làm với đám ốc sên không?”

Bà chậm rãi nhả ra một làn khói xanh…

“Tất nhiên là không. Ta còn chưa lo, việc gì cháu phải cuống lên như thế”

Tim mình như có ai đó bóp nghẹt, không thở nỗi nữa. Vậy là những gì họ nói là thật!!!

“Họ có quyền làm thế sao? Đuổi chúng ta ra khỏi Cộng đồng Châu Âu chỉ vì vài con ốc sên sao?”

“Tất nhiên là không” – không phải giọng bà. Là bố. Bỗng dưng mình cảm thấy nhẹ cả người khi nghe được câu đó của bố.

“Tôi đã bảo không phải mà!” – bố quát lên – “Con bé chỉ hoàn toàn hành động một mình, chứ không hề trên danh nghĩa một tổ chức quốc tế nào cả. Ồ vậy sao? Vậy thì tôi xin lỗi vì anh có suy nghĩ như vậy. Đợi đến khi anh có một đứa con gái tuổi teen như tôi thì anh sẽ hiểu.”

Bố vơ đại mấy cái bánh sandwich còn lại trên đĩa và đi thẳng ra khỏi phòng, dập cửa cái rầm.

“Nào, chúng ta tiếp tục với cuộc bầu cử của Mia thôi nào”- bà nói.

“Vâng ạ” – Lilly bấm loạn xạ gì đó trên sổ tay điện tử của mình.

Giờ thì mình đã hiểu tại sao BÀ lại sốt sắng chuẩn bị cho vụ bầu cử này như vậy. Tất cả chỉ là để đám phóng viên không có thời gian khai thác vụ Genovia sắp bị tống cổ ra khỏi Cộng đồng Châu Âu vì tội hủy hoại môi trường.

Nhưng còn lí do của Lilly là gì chứ???

Bố đã quay trở lại giữa hai buổi phỏng vấn của mình với tờ Time và tờ Newsweek. Trông bố cực kỳ mệt mỏi và căng thẳng. Mình cảm thấy ân hận vô cùng, luôn miệng nói lời xin lỗi với bố về sự cố thả ốc sên.

“Con đừng nghĩ ngợi quá nhiều, Mia” – bố xoa đầu mình an ủi – “Chúng ta sẽ vượt qua được chuyện này thôi, nếu bố có thể thuyết phục mọi người tin rằng hành động của con chỉ là do nhất thời nông nổi, và với tư cách là một công dân bình thường chứ không phải trên danh nghĩa một công chúa”

“Và có thể,” – mình tiếp lời bố đầy hi vọng – “khi mọi người thấy những con ốc sên đó không làm gì gây hại cho đại dương, họ sẽ thay đổi ý kiến”

“Bố xin báo cho con biết, đám ốc sên của con đúng là chẳng làm gì cả. Theo như thông báo mới nhất mà bố mới nhận được từ Hải quân Hoàng gia Genovia, chúng không hề động đậy gì cả. Chỉ nằm im một chỗ, không hề dọn dẹp một tẹo tảo độc nào cả, như ý định ban đầu của con”

Thật buồn khi nghe thấy bố nói như vậy.

Nhưng mình vẫn cố vớt vát: “Hay chúng vẫn còn chưa quen với môi trường mới? Dù gì thì chúng cũng có xuất xứ tận Nam Mỹ cơ mà. Có lẽ phải mất một thời gian chúng mới thích nghi được với môi trường mới.”

“Mia, chúng đã ở dưới đó hai tuần nay rồi. Ít nhất thì cũng phải thấy đói và ăn gì đó chứ”

“Có khi lúc ở trên máy bay chúng đã ăn một bữa no rồi. Vì con đã yêu cầu phải chăm sóc cho chúng thật cẩn thận trong suốt quá trình vận chuyển…”

Bố không nói gì cả, chỉ đứng nhìn mình trân trối.

“Mia” – bố thở dài não nề - “Giúp bố một chuyện nhé. Từ nay về sau, nếu con có bất kỳ kế hoạch nào cứu vớt vịnh Genovia kiểu như thế này nữa thì làm ơn bàn qua với bố một tiếng nhé.”

Hic…

Tội nghiệp bố. Làm Hoàng tử thật chẳng dễ dàng gì!

Sau khi nói chuyện với bố mình đi thẳng về nhà. Nhưng Lilly thì vẫn ở lại. Đúng vậy, Ở LẠI VỚI BÀ. Chỉ vì vẫn chưa liên lạc được với Larry King. Lilly nói rằng chỉ cần được trò chuyện với Larry King một lần thôi, chắc chắn Thứ Hai tới mình sẽ đánh bại được Lana.

Nhưng mình không nghĩ thế. Nếu được lên TRL thì còn may ra. Chứ cái trường THAE này thì làm gì có ai xem kênh CNN đâu. Trừ Lilly.

Nếu bất mãn với trường học như vậy sao cậu ấy không tự mình đứng ra tranh cử đi nhỉ??? Tự dưng kéo mình vào cuộc để làm cái gì chứ!

Thứ Năm, ngày 10 tháng 9, ở nhà

Thử đoán xem mình ở đâu khi mẹ và thầy G đi vắng??? Đúng vậy. Ở khách sạn Plâz chứ đâu.

CÙNG VỚI BÀ.

Tất nhiên mình có phòng riêng rồi. Chứ phải ngủ cùng phòng với bà thì thà chết còn hơn. Mình đã quá có kinh nghiệm sau lần bà tới ở nhà mình rồi. Mình hầu như không ngủ được một tẹo nào, chỉ vì tiếng ngáy như hổ gầm của bà.

Mình cũng không hề bất ngờ trước quyết định này của mẹ. Đời nào mẹ chịu để mình ở nhà một mình. Kể cả khi toàn bộ Đội bảo vệ hoàng gia Genovia được điều tới bảo vệ nhà mình, sẵn sàng bắn hạ bất kỳ ai có dấu hiệu khả nghi định bắt cóc công chúa đi chăng nữa.

Sao cũng được. Đằng nào thì mình cũng là tội đồ khiến cho đất nước mình trở thành quốc gia bị ghét nhất Châu Âu. Lại còn dính tới danh dự của nước Pháp nữa chứ.

Mình vẫn chưa đủ stress hay sao chứ? Này nhé:

Chỉ sau 3 ngày đi học, mình đã đoán trước được sẽ bị trượt môn Hình học,

Đứa bạn thân nhất đã ép mình đứng ra đối đầu trực tiếp với đứa con gái nổi tiếng nhất trường để tranh chức Chủ tịch Hội học sinh. Đảm bảo thứ Hai tới mình sẽ bị nó làm cho bẽ mặt trước toàn trường cho mà xem.

Cô giáo tiếng Anh mới – người mình đã đặt rất nhiều hy vọng có thể giúp mình đạt được ước mơ trở thành nhà văn thực thụ - đã thóa mạ giọng văn của mình cộng với một điểm B đầy tàn nhẫn.

Mình hầu như không có thời gian gặp mặt bạn trai.

Mình luôn bị ám ảnh lo lắng thái quá cho cậu em trai mới sinh, và bị người ta gọi là mẹ trẻ.

Giờ lại thêm 10.000 con ốc sên Nam Mỹ. Cứ tưởng thả chúng xuống vịnh Genovia có thể diệt được bọn tảo độc đang hủy hoại tầng sinh thái, ai dè ốc sên Nam Mỹ không quen với món ăn Châu Âu. Và giờ thì các nước láng giềng không ai muốn kết giao với Genovia nữa.

Tại sao mình không thể LÀM ĐƯỢC MỘT VIỆC gì cho ra hồn chứ?

Có lẽ cô Becca nói đúng. Cần phải đi học một khóa yoga mới được. Mình đã từng đi theo hai mẹ con Lilly học thử một buổi, nhưng sau đó chạy mất dép. Không hiểu họ thấy thư giãn ở đâu, mình thấy như đi hành xác thì có.

Thường mỗi khi căng thẳng mình hay làm thơ hoặc viết một cái gì đó. Nhưng từ sau vụ điểm B tới giờ mình không còn chút tự tin lẫn dũng khí với việc viết lách nữa. Cảm hứng tự dưng cũng tan biến sạch.

Mình cũng biết một khi tiếp quản ngai vàng của Genovia, sẽ không còn thời gian cho chuyện viết lách. Bởi mình sẽ cực kỳ bận rộn tìm cách làm lành với các nước Châu Âu. Do đó mình rất mong từ giờ tới lúc đó ít nhất được nhìn thấy một lần một quyển sách hay một bài báo với dòng chữ “tác giả Mia Thermopolis”

Không biết mẹ có tuân thủ đầy đủ theo các quy định hàng không và lên máy bay an toàn hay không. Vì thầy G không mua vé riêng cho Rocky nên mẹ sẽ phải bế em suốt cả chặng đường. Hy vọng mẹ sẽ không làm em sợ, lúc máy bay cất cánh và hạ cánh.

Còn thầy G nữa, hy vọng thầy ấy xác định được chỗ ngồi của mình cách cửa thoát hiểm bao xa, phòng trường hợp máy bay phải hạ cánh khẩn cấp trên biển, vẫn có thể dắt được mẹ và Rocky thoát ra ngoài an toàn.

Thứ Năm, ngày 10 tháng 9, ở nhà, một lát sau

Chẳng hiểu sao mẹ và thầy G lại cáu nhặng xị lên thế không biết. Biết thêm đôi chút về những quy tắc an toàn hàng không cơ bản thì có mất gì đâu. Hơn nữa, các công ty hàng không in tờ hướng dẫn là có lý do cả. Cũng may là lần nào đi máy bay mình cũng thủ một ít về, chứ không lấy gì để hướng dẫn cho mẹ và thầy G.

Vậy mà ý tốt của mình nào có được cảm ơn lấy một câu, trái lại còn bị mắng như tát nước vào mặt vì cái tội “ăn nói xui xẻo”.

Ý, ai đó gọi mình trên mạng…

Uiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii, là Michael!

SKINNERBX: Em! Về rồi à? Anh vừa thấy em trên kênh New York 1.

FTLOUIE: Anh có XEM à??? Không phải chứ… Chết mất.

SKINNERBX: Anh thấy ổn đấy chứ. Mà cái vụ căng thẳng với Châu Âu là có thật hả em?

FTLOUIE: Vâng. Nhưng bố em có nói là mọi chuyện rồi sẽ ổn. Hy vọng là thế.

SKINNERBX: Mấy người đó đáng ra phải tự thấy xấu hổ bản thân mới đúng. Chẳng lẽ họ không nhận thức được rằng em chỉ đang cố gắng sửa sai GIÙM CHO HỌ hay sao???

FTLOUIE: Đúng vậy. Mà ngày hôm nay của anh thế nào?

SKINNERBX: Tuyệt lắm em ạ. Hôm nay bọn anh có buổi hội thảo bàn về Các chính sách Chống Rủi Ro. Theo hình ảnh mới nhất từ vệ tinh, hóa ra công viên quốc gia Yellow Stone chính là một miệng núi lửa khổng lồ, cứ 600.000 năm sẽ hoạt động một lần. Tính đến thời điểm hiện tại, thời gian phun trào của siêu núi lửa này đã muộn tới 40.000 năm. Một khi nó phun trào, các bụi núi lửa sẽ bay xa tới tận bang Iowa và sức tàn phá của nó sẽ gấp khoảng 2.500 lần so với đợt phun trào của núi St. Helens, khiến hàng chục ngàn người chết và để lại hậu quả nặng nề cho hàng triệu người khác về sau. Do đó, chúng ta cần phải tìm cách giữ yên ngọn núi lửa này, nếu không muốn một thảm họa toàn cầu xảy ra.

OK. Mình CẦN PHẢI nói ra điều này: Trường anh Michael dạy cái quái gì thế không biết???

SKINNERBX: À, mà mẹ em và thầy G vẫn giữ kế hoạch đi nghỉ vào cuối tuần này chứ?

FTLOUIE: Vâng. Và họ bắt em phải đến ở với BÀ.

SKINNERBX: Uầy… Em có phòng riêng chứ?

FTLOUIE: TẤT NHIÊN RỒI!!! Nhưng vẫn cùng tầng. Hy vọng là vách tường đủ dày, không để tiếng ngáy của bà lọt qua phòng em.

SKINNERBX: Thế bố em có cắt cử vệ sỹ đứng bảo vệ ngoài hành lang của tầng đó không? Hay họ sẽ ở trong phòng bên cạnh?

Chúa ơi, đôi lúc Michael có những câu hỏi thật kỳ dị. Bọn con trai đúng là KHÓ HIỂU thật!!!

FTLOUIE: Chú Lars và nhóm vệ sỹ khác ở tầng dưới.

SKINNERBX: Có máy camera theo dõi không?

Sao anh em nhà Moscovitz này dị ứng với mấy cái camera theo dõi thế nhỉ???

FTLOUIE: Không. Không có máy theo dõi. Có thể trong khách sạn thì có. Như trong phim Maid in Manhattan ý. Nhưng không phải trong khu vực của Hoàng gia Genovia… Mà sao anh hỏi toàn câu lạ lùng thế? Hay anh tính lẻn vào đó ăn cắp nữ trang và vương miện của bà em? Anh đã có một viên đá mặt trăng rồi, còn muốn gì nữa chứ?? Ha ha ha…

SKINNERBX: Ha ha. Không. Anh chỉ thắc mắc vậy thôi. Mà em sẽ vẫn tới chỗ anh thứ Bảy tới đúng không?

FTLOUIE: Đó là điều duy nhất em chờ mong VÀO LÚC NÀY.

SKINNERBX: Anh hiểu. Anh cũng rất nhớ em.

Aaaaaaaaaaaaa… Dễ thương quá. Mình rất thích khi Michael nói – hoặc viết – mấy câu kiểu như vậy. Nhưng viết ra thì vẫn hay hơn, vì sau đó mình có thể lưu lại làm bằng chứng. Rằng anh ý yêu mình.

Rồi mình nghe thấy một âm thanh quen thuộc…

FTLOUIE: Michael, em phải out đây. Rocky lại khóc rồi.

SKINNERBX: OK. Gặp lại em sau.

Mình nghĩ là Lana đã lầm. Không phải TẤT CẢ sinh viên đại học nào cũng như lời nó nói. Bởi vì Michael không hề nói MỘT LỜI nào gợi ý mình làm mấy chuyện đó cả.

Lần trước, hôm đi ăn với nhau ở quán Ray’s Pizza anh ý đã đưa ví nhờ mình cầm hộ. Nhân lúc Michael đi toa-lét mình đã lén mở ví anh ý ra xem – vì mình rất tò mò không biết bọn con trai thường cất cái gì trong ví.

48 đôla

Thẻ Metro

Thẻ thành viên Hội thiên văn học Mỹ

Thẻ sinh viên

Bằng lái xe

Thẻ giảm giá của siêu thị sách

Thẻ thư viện quốc gia

Tuyệt nhiên không có những thứ linh tinh khác.

Có lẽ mình và Michael cũng chẳng cần phải có cuộc trò chuyện thẳng thắn, cởi mở như lời Tina.

Thứ Sáu, ngày 11 tháng 9, giờ Tiếng Anh

CẬU TIN NỔI KHÔNG. CON NHỎ ĐÓ ĐANG Ở NGOÀI KIA PHÁT KHÔNG VƯƠNG MIỆN NHỰA CHO MỌI NGƯỜI KÌA!!! Chắc nó bỏ ra một khoản tiền KHÔNG NHỎ cho vụ này. Nhìn sơ cũng biết là đồ rẻ tiền, có thể dễ dàng cạo dòng chữ “BẦU CHO LANA” ở phía trước. Mình phải báo với Ủy ban Chống hàng giả mới được. Mia, đừng sợ. Mình đã gọi điện cho bà cậu. Mọi chuyện vẫn đang trong tầm kiểm soát của chúng ta. Bà cậu và mình đang nghĩ xem nên để cậu phát cái gì miễn phí cho mọi người…

LILLY! MÌNH KHÔNG MUỐN PHÁT MIỄN PHÍ CÁI GÌ CHO MỌI NGƯỜI HẾT!!! MÌNH CŨNG KHÔNG MUỐN LÀM CHỦ TỊCH!!!

Đừng lo. Sẽ không có chuyện đó đâu.

LẦN NÀO CŨNG NÓI NHƯ VẬY, LILLY Ạ. NHƯNG VỪA QUAY LƯNG ĐI LÀ CẬU LẠI NGHĨ RA TRÒ MỚI ĐỂ GIÚP MÌNH DÀNH CHIẾN THẮNG. VÍ DỤ NHƯ GỌI CHO BÀ MÌNH XIN ĐỒ PHÁT MIỄN PHÍ CHO TỤI CON NÍT ĐỂ CHÚNG BỎ PHIẾU ỦNG HỘ CHO MÌNH.

Uầy… Cậu có thể xin bà Mia phát tặng vương miện được không? Mình rất muốn có một cái! – Tina.

Không ai lại đi tặng vương miện thật cả, Tina ạ. Mấy thứ đó không có trong ngân sách lần này. Nhưng mình cũng đang tính tới khả năng sẽ tặng vương miện giả như Lana.

LILLY! CẬU LÀM ƠN NGHE MÌNH NÓI MỘT LẦN CÓ ĐƯỢC KHÔNG??? MÌNH CHỊU HẾT NỔI !!! CẬU CÒN MUỐN ĐIÊN TỚI KHI NÀO NỮA HẢ???

Bình tĩnh đi, cô công chúa tập sự của tôi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Anh mình không bỏ cậu dâu. Nếu anh ý còn muốn con cún Pavlov lành lặn.

Đúng vậy. Lana nói linh tinh thôi ý mà. Cậu nghe nói làm gì. Michael của cậu có phải loại người đó đâu.

Nhưng anh ý giờ đã là SINH VIÊN ĐẠI HỌC rồi. Mỗi lần nói chuyện với nhau tớ lại phát hiện ra anh ý học toàn những thứ cao siêu. Nhỡ Michael thích người thông minh hơn thì sao?

Cậu phải nhớ là trường của Michael là thuộc hàng Ivy League. Ở đó người ta chỉ toàn học và học thôi, không có thời gian tiệc tùng, chơi bời trác táng đâu. Hơn nữa hôm Michael dọn đến ký túc xá, chẳng phải cậu cũng đã nhìn thấy dung nhan của mấy bà sinh viên ở đó rồi sao???

Lilly nói đúng đó, Mia. Cậu trông dễ thương HƠN NHIỀU. Còn nhớ đám bạn của nhân vật Erlle trong phim Luật sư không bằng cấp không??? Giỏi đến kinh ngạc nhưng cũng xấu đến ngạc nhiên luôn.

Chúng ta quay lại với vấn đề quan trọng hơn được không? Vụ vương miện nhựa ý. Đồng ý hay không đồng ý?

Ối… Cô M chuẩn bị trả bài mình… và có…

…rất nhiều gạch đỏ choe choét. Ôi, Mia. Mình rất tiếc. Mia? MIA?

Thứ Sáu, ngày 11 tháng 9, phòng y tế

Trán mình đang được chườm khăn lạnh. Với tư thế nằm hiện giờ, mình khó lòng mà viết được lâu.

Cô y tá liên tục nhắc mình nên nằm nghỉ ngơi, không nên suy nghĩ quá nhiều. Ha! Không hiểu cô ý có biết mình là ai không nữa! Mình, Mia Thermopolis này mà có thể không nghĩ ngời nhiều ư? Mình đâu biết làm gì khác ngoài nghĩ, nghĩ và nghĩ !!!

Giờ cô ý đang đi qua phòng khác để lấy mấy thứ giấy tờ gì đó. Hy vọng đó là giấy yêu cầu nhập viện… tâm thần. Để thứ Hai tới mình không phải đối mặt với Lana.

Theo lời cô y tá Loyd thì mình không bị tâm thần. Chỉ là: sức chịu đựng của con người có giới hạn nhất định, khi tinh thần bị căng thẳng quá độ họ sẽ bị suy sụp tinh thần. Đó chính là trường hợp của mình: vừa nhận thêm một điểm B thứ hai môn tiếng Anh thì nhìn thấy bà đang đứng ngoài hành lang, đầu đội vương miện, mặc áo lông chồn, phát không cho mọi người những chiếc bút với dòng chữ PROPRIETE DU PALAIS ROYAL DE GENOVIA (tạm dịch là Tài sản của Cung điện Hoàng gia Genovia). Hai cú sốc đến dồn dập cùng một lúc như vậy, không bị suy sụp mới là lạ???

Cô Loyd cũng trấn an mình rằng hành động giật phắt lấy cái hộp bút chì trên tay bà và ném thẳng vào cái máy camera ngoài cửa phòng Hiệu trưởng Gupta khi đó là hoàn toàn có thể thông cảm được.

Cái máy camera chẳng bị trầy xước tẹo nào, chỉ có bút chì bút viết bị bắn tung tóe khắp sàn nhà.

Nhưng cái máy camera không sao.

Vậy mà họ vẫn đòi gọi bố mẹ mình tới. Thật khó hiểu!

Y tá Loyd bắt mình phải nằm nghỉ cho tới khi bố mẹ tới. Cô ý cũng không cho bà vào thăm, theo đúng yêu cầu của mình. Mình biết bà không có lỗi gì ở đây. Bà chẳng qua chỉ là muốn giúp đỡ mình thôi. Chắc hẳn Lilly đã gọi cho bà kể về vụ Lana phân phát vương miện nhựa ở trường nên bà mới tức tốc chạy tới trường như vậy.

Ai mà chẳng muốn sở hữu một cây bút có dòng chữ PROPRIETE DU PALAIS ROYAL DE GENOVIA trên đó chứ???

Nói tóm lại là chẳng ai có lỗi cả. Trừ mình. Đáng ra ngay từ đầu mình không nên nộp lại bài khác cho cô Martinez. Không hiểu mình ĐÃ NGHĨ gì mà làm như vậy? Làm sao mình có thể NGÂY THƠ cho rằng cô ấy sẽ đánh giá cao một bài viết đem so sánh tình yêu bị cấm đoán của Romeo và Juliet với tình yêu của Britney Spears với Jason Allen Alexander cơ chứ??? Nhưng quả thật mình đã dồn TOÀN TÂM, TOÀN Ý cho bài viết lần này. Mình muốn người đọc cảm nhận được sự đau đớn của Britney khi tình yêu của cô và Jason bị giới truyền thông, công ty đĩa hát và người quản lý của cô chia rẽ. Sự tổn thương ấy lớn đến nỗi Britney không còn cách nào khác, đành quay ra cặp kè với Kevin. Kéo theo một chuỗi hậu họa về sau…

Đáng ra mình phải biết cô M sẽ không bao giờ có cùng quan điểm với mình về Britney. Có lẽ vì cô ấy CHƯA BAO GIỜ nghe bài “Toxic” của Brit.

Ôi… không…

AI ĐÓ ĐANG TỜI THÌ PHẢI!!! PHẢI ĐẮP KHĂN LÊN TRÁN LẠI THÔI!!!

Thứ Sáu, ngày 11 tháng 9, phòng y tế, một lát sau

Người lúc nãy là bố. Mình cũng bất ngờ khi thấy bố tới nhanh đến như vậy. Hóa ra bố đang trên đường bay sang Pháp tranh luận với họ về việc bỏ phiếu loại Genovia ra khỏi cộng đồng Châu Âu.

Mọi chuyện lằng nhằng chỉ làm mình thấy đau đầu hơn. Nó khiến mình chợt nhớ ra sự thật mình đang là tội đồ của Genovia, chỉ vì mấy con ốc sên ngớ ngẩn!

Bố trấn an mình rằng, nếu ai đó phải ra khỏi Châu Âu thì sẽ là Monaco, bởi ngay từ đầu họ đã để cho Jacques Cousteau thảm đám tảo độc Nam Mỹ xuống biển Địa Trung hải. Tiếp đến là Pháp, bởi họ đã khoanh tay làm ngơ trước vụ việc kia suốt cả thập kỷ vừa qua. Nhưng rồi bố cũng thừa nhận, người Pháp xưa nay vẫn giỏi nhất là khoanh tay đứng nhìn mà.

Mình xin lỗi bố vì đã làm gián đoạn lịch trình của bố nhưng ông chỉ xoa đầu mình nói con người ai cũng có lúc bị “khủng hoảng”.

“Đó có phải là chuẩn đoán lâm sàng của y tá Loyd cho hành động xốc nổi ban nãy của con không.”

“Cũng không hẳn. Nhưng bố hoàn toàn có thể hiểu được. Hồi bằng tuổi con, bố cũng thỉnh thoảng có những giai đoạn bị như vậy.”

Không hiểu sao vừa nghe thấy mấy lời đó của bố, mình liền òa lên khóc nức nở. Thật là mất mặt !!! Nhất là khi không còn giấy Kleenex nào trong hộp ở đầu giường. Kết quả mình đã phải xì mũi vào cái khăn lụa của bố. Chắc bố sẽ phải vứt cái khăn này đi và mua chiếc khác thôi. Như Britney Spears vẫn thường làm với mấy cái áo của chị ý. Làm hoàng tử/người nổi tiếng kể cũng sướng thật.

Bố tỏ ra khá lo lắng và tới tấp hỏi mình đã xảy ra chuyện gì. Tất nhiên mình chỉ kể cho bố nghe chuyện cô M và hai điểm B môn tiếng Anh thôi. Bởi vì mình biết cho dù có đem chuyện bầu cử ra kể thì bố cũng không thể hiểu được, bố sẽ lại: “Ôi, Mia, con đừng tự hạ thấp bản thân mình như thế. Con biết con sẽ làm tốt mà.”

Ban đầu bố còn tưởng mình “chêu chêu” bố về vụ bị điểm B môn Tiếng Anh, cho tới khi TẬN MẮT nhìn thấy lời phê của cô M.

“Thế giới này đúng là loạn, loạn hết rồi. Tại sao cô ta dám chà đạp vào giấc mơ của một đứa bé con như thế? Nếu cô ta cho rằng bố sẽ để yên chuyện này thì cô ta nhầm to rồi”.

He he… Nhìn thấy bố nổi giận thay cho mình như vậy tự dưng thấy ấm áp trong lòng thế không biết.

Một lúc sau cô Loyd đi vào yêu cầu bố đi ra để cho mình nghỉ ngơi. Nhưng mẹ đã kịp lẻn vào với Rocky trên tay.

“Ôi, Mia, sao con lại bị đột quỵ vào đúng lúc này. 2 tiếng nữa máy bay của mẹ và dượng sẽ cất cánh rồi”

“Mẹ, đây đâu phải là đột quỵ. Con chỉ bị căng thẳng thần kinh một chút thôi mà. Có lẽ vẫn bị lệch múi giờ sau đợt nghỉ hè ở Genovia” – mình vội trấn an mẹ.

“Chuyện này chẳng liên quan gì đến chuyện lệch múi giờ cả” – mẹ quả quyết – “Lý do duy nhất chỉ có thể là do bà Clarisse Renaldo mà thôi”

Mình không muốn đổ thêm dầu vào lửa, vì dù gì mẹ cũng đã sẵn ghét bà rồi. Nhưng phải thừa nhận việc bà tới trường tặng bút cho mọi người hôm nay chính là giọt nước làm tràn ly.

“Mẹ, bà cũng chỉ là muốn tốt cho con thôi”.

“Vậy sao?” – mẹ hỏi đầy nghi ngờ.

“Thật mà. Mẹ tin con đi” – mình nói. Miễn là vụ tranh cử lần này có thể đánh lạc hướng đám phóng viên khỏi bới móc chuyện Genovia bị đuổi khỏi Cộng đồng Châu Âu thì chuyện gì mình cũng chịu được.

Nhưng vẻ ngờ vực của mẹ có vẻ không tin lời mình cho lắm.

“Mia, nếu con không muốn tham gia mấy chuyện bầu bán đó, chỉ cần nói một câu thôi. Mẹ sẽ can thiệp hộ con”

Mẹ đúng là người không biết sợ ai bao giờ. Nếu phải chọn giữa việc đối đầu với Lana hay đối đầu với mẹ, chắc chắn mình sẽ chọn Lana.

“Không cần đâu mẹ. Con ổn mà. Thật đấy… À, thế mẹ có tính đến thăm chú Wendell lần này không?”

“Ai cơ?” – mẹ mải gỡ chân của Rocky ra khỏi quai túi xách nên không để ý.

“Chú Wendell Jenkins ý” – không ngờ mẹ có thể quên mối tình đầu của mình nhanh chóng như vậy – “Chú ý vẫn ở Versailles mà. Chú ý và cô April. Giờ chú Wendell đang làm việc tại một công ty điện. Mà mẹ có biết cô April từng đoạt danh hiệu Công chúa Ngô không?”

“Thật á? Sao con biết được mấy chuyện đó thế Mia?” – mẹ cười phá lên thích thú.

“Con vào phần Tìm người trên Yahoo! thôi. Nếu mẹ gặp cô April thì nhớ kể cho cô ấy biết giờ mẹ đã là mẹ của Công chúa nước Genovia nhé. Công chúa Genovia nghe còn oai hơn Công chúa Ngô nhiều, cho dù bọn con sắp bị đuổi ra khỏi Châu Âu rồi.”

“Được. Mà con chắc là con sẽ ổn chứ? Nếu con muốn mẹ sẽ hủy chuyến bay ngay lập tức”.

“Vâng, con sẽ ổn mà. Mẹ cứ đi đi”

Đúng lúc đó y tá Loyd bước vào, thấy mẹ lo lắng như vậy cũng đã giải thích về tình trạng của mình cho mẹ yên tâm. Phải nói mãi mẹ mới chịu về cho kịp chuyến bay.

Giờ thì còn lại mình mình với cô Loyd. Nhân tiện hỏi luôn cô ý về thắc mắc gần đây của mình mới được.

“C..c..cô Loyd ơ..ơ..i” – mình ú ớ với cái nhiệt kế đang cặp dưới lưỡi.

“Sao vậy Mia?” – cô ý đang đo huyết áp và nhịp tim cho mình.

“Khi làm chuyện đó mà không dùng biện pháp an toàn nào thì có sao không ạ?” – mình với tay rút thẳng cái nhiệt kế ra khỏi mồm.

“Mia, tất nhiên là không nên rồi. Các em đang học môn Sức khỏe và An toàn đúng không? Chắc em phải hiểu rõ chuyện đó chứ” – cô Loyd mỉm cười nói – “Cẩn thận vẫn hơn. Thậm chí bao cao su cũng không phải là an toàn tuyệt đối. Cần phải chú ý tới hạn sử dụng nữa”

Uầy, đúng là y tá có khác, chuyện gì cũng biết.

“37 độ. Tốt rồi. Em có thể về lại lớp, nếu muốn. Nhưng trước khi em đi, Mia, cô có một câu muốn nói với em.”

“Dạ?”

“Em cần chấm dứt ngay việc giữ kín mọi cảm xúc trong lòng. Cô biết em thích viết nhật ký – đúng vậy, cô đã nhìn thấy em viết rất nhiều – và điều đó là rất tốt. Nhưng em cũng cần phải học cách bộc lộ cảm xúc của mình BẰNG LỜI. Nhất là khi giận dữ hay buồn bực ai đó. Em càng đè nén bên trong thì những chuyện như hôm nay sẽ lại tiếp tục xảy ra. Cô biết là một công chúa thì phải chịu rất nhiều áp lực và nhiều quy tắc nhưng điều đó không có nghĩa là em phải kiềm chế mọi cảm xúc suy nghĩ của mình. Em hiểu ý cô chứ?

Mình gật đầu đầy cảm kích. Cô y tá Loyd quả thật là người phụ nữ thông minh và am tường nhất mà mình từng biết. Còn hơn cả mấy thiên tài mà mình đang hẹn hò và làm bạn cùng.

“Tốt. Giờ để cô lấy cho em cái thẻ đi lại”

CÔ Y TÁ LOYD QUẢ ĐÚNG LÀ MẪU NGƯỜI PHỤ NỮ HIỆN ĐẠI LÝ TƯỞNG!!!

Ghi chú: Nhớ kể lại cho Tina vụ cô Loyd vừa nói về độ an toàn của mấy cái bao cao su.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play