Vừa đặt chân vào phòng bà thì được tin hôm nay hai bà cháu sẽ có một chuyến du hành thực tế.

Mình đã nài nỉ xin bà cho nghỉ buổi học công chúa hôm nay – vì mình bị điểm B môn tiếng Anh và cần phải về nhà làm lại bài. Thậm chí đã phải lôi sự nghiệp viết văn của mình ra để nói nhưng bà hoàn toàn không bị lay chuyển. Bà còn bồi thêm cho một câu: “Người ta chỉ muốn đọc sách NÓI VỀ hoàng tộc chứ không phải sách VIẾT BỞI người của hoàng tộc.”

Người chiến thắng vẫn luôn là bà.

Cứ tưởng hai bà cháu sẽ đi gặp chú Paolo, ai dè bà dắt mình xuống tầng dưới tới một trong mấy phòng hội nghị của khách sạn Plaza. Trong phòng có tất cả 200 ghế nhưng chỉ có hàng ghế trên cùng là có người ngồi. Cái bục phía trên chỉ có độc một chiếc micro và một chai nước suối.

Nhìn sơ qua cũng thấy những người đang ngồi ở hàng ghế trên toàn là mấy người giúp việc của bà và một vài nhân viên của khách sạn. tất cả đều mặc đồng phục và nét mặt khá là căng thẳng. Nhất là cô hầu phòng của bà, với con Rommel đang run rẩy trên lòng.

Mình đã nghĩ là bị bà lừa tham dự buổi họp báo giải thích về vụ con ốc sên hay gì gì đó nhưng nhìn quanh nhìn quẩn không thấy có bóng dáng mống phóng viên nào cả.

Hóa ra đây không phải là họp báo, mà là một buổi thực hành.

Cho cuộc vận động tranh cử sắp tới.

Giành chức Chủ tịch Hội học sinh.

“Bà, làm gì có buổi thuyết trình trước đám đông nào đâu ạ. Mọi người chỉ cần phải bỏ phiếu là xong. Hôm thứ Hai tới.”

Nhưng bà không thèm tin lời mình. Thay vào đó, bà rất một hơi thuốc lá dài khườn khượt, dù trong khách sạn đã có quy định về việc CẤM HÚT THUỐC to chình ình trong tất cả các phòng, rồi đủng đỉnh nói: “Cô bạn nhỏ Lilly của cháu đã nói với ta là sẽ có một buổi thuyết trình mà”.

“Bà đã nói chuyện với LILLY sao?” – thật khó tin. Lilly và bà GHÉT NHAU lắm mafaaaaaaaa. Nhất là sau vụ Jangbu Panasa.

Và giờ bà lại nói với mình rằng cả hai CÙNG HỘI CÙNG THUYỀN saooooooo?

“LILLY NÓI VỚI BÀ CHUYỆN ĐÓ KHI NÀO?” – mình vẫn chưa thể tin nổi điều bà vừa nói.

“Sáng nay… Giờ thì con lên trên bục kia đi, xem xem cảm giác của con thế nào”

“Cháu QUÁ BIẾT cảm giác đứng sau mấy cái bục là thế nào rồi. Bà quên à, cháu đã chẳng đứng trên đó phát biểu trước toàn Quốc hội Genovia về chuyện lắp đặt đồng hồ tính phí đỗ xe còn gì?”

“Tất nhiên là ta nhớ. Nhưng khán giả của cháu chỉ toàn mấy ông già, có gì khó khăn đâu. Hôm nay ta muốn cháu tưởng tượng xem cảm giác khi đứng trước các bạn đồng học trang lứa luôn-thích-nổi-loạn thì như thế nào.”

“Bà, bọn cháu vẫn mặc đồng phục đi học mà, có ai ăn mặc nhố nhăng gì đâu mà bà gọi là nổi loạn?”

“Ý ta không phải là vậy. Ý ta là hãy tưởng tượng trước mặt cháu là những cô cậu thanh niên luôn muốn chứng tỏ bản thân với thế giới, muốn sở hữu một kênh truyền hình thực tế riêng như cái anh chàng dở hơi Ashton Kutcher nào đó… Được rồi, nói cho ta biết cháu sẽ trả lời câu hỏi này như thế nào: Cháu sẽ làm gì để giúp cho trường TH Albert Einstein trở nên tốt đẹp hơn, và tại sao?”

Bà bị sao thế này???? Lúc nào cũng chỉ muốn đem cháu mình ra làm trò cười với thiên hạ là saooooooo???

“Nhưng tại sao phải làm thế chứ? ĐẰNG NÀO CŨNG CÓ BUỔI THUYẾT TRÌNH NÀO ĐÂU Ạ?”

“CỨ TRẢ LỜI CÂU HỎI ĐÓ ĐI”

Aaaaaaaaaaaaaaaaaa, điên mất thôi.

Nhưng mình còn cách nào khác ngoài chuyện lết ra đằng sau cái bục phát biểu thô kệch như ý bà muốn. Có bao giờ mình cãi lại được bà đâu.

“Những cải thiện tôi sẽ làm để biến trường THAE trở thành ngôi trường có môi trường học tập tốt bao gồm: tăng thêm thực đơn các món ăn chay cho những học sinh ăn kiêng và/hoặc ăn chay vào bữa trưa, và… ừm… post bài tập về nhà cho mỗi môn học lên website của nhà trường vào các buổi tối để những học sinh chẳng may… ừm…ờ… quên chép bài trên lớp cũng có thể biết được phải chuẩn bị bài gì cho buổi học ngày hôm sau.”

“Đừng có bò ra trên bục như thế, Amelia”-bà quát lên, tay vung vẩy cái tẩu thuốc to sụ. Chẳng hiểu bà thấy thuốc lá ngon lành chỗ nào mà cứ như ăn thuốc ý – “Đứng thẳng lưng lên. Vai thẳng ra. Đúng rồi. Giờ thì nói tiếp đi”.

Nhưng mình đã quên sạch những gì định nói rồi.

“Còn các giáo viên thì sao?” – chú lái xe của bà giả giọng Ashton Kutcher hỏi với lên – “Cần phải thay đổi gì hay không?”

“À… vâng… Giáo viên. Chẳng phải nhiệm vụ của họ là khuyến khích học sinh của mình theo đuổi các ước mơ hay sao? Nhưng tôi để ý thấy có một số giáo viên thay vì động viên học sinh của mình, họ đã bóp chết sức sáng tạo của học sinh từ ngay trong trứng nước… và… và… đập tan mọi ước mơ một cách không thương tiếc. Với một lí do rất buồn cười: không mang tính giáo dục, chỉ mang tính giải trí đơn thuần. Chúng ta chấp nhận để lối suy nghĩ cổ hủ đó tồn tại trong thời đại hiện nay hay sao?”

“Không” – một cô hầu bàn hét lên.

“Nói rất hay”- chú lái xe của bà vỗ tay ầm ỹ.

Tự dưng nghe thấy mấy câu đó mình cảm thấy tràn trề tự tin, không còn biết sợ là gì nữa. “Và…ờ… về mấy chuyện mấy cái camera theo dõi trong trường… Nếu chúng được sử dụng vào mục đích bảo vệ an ninh trường học thì tôi hoàn toàn ủng hộ. Nhưng nếu chúng được dùng vào việc…”

“Amelia!” – bà quát lớn – “Không được chống tay như thế”.

Mình vội bỏ ngay tay xuống.

“…là công cụ để giám sát học sinh thì tôi kịch liệt phản đối. chẳng nhẽ Ban Giám hiệu nhà trường có thể tự cho mình cái quyền theo dõi nhất cử nhất động của học sinh hay sao?” – càng nói mình càng cảm thấy bị cuốn vào cuộc tranh luận này và cảm thấy bản thân cũng không đến nỗi tệ - “Những cuốn băng camera sau khi ghi xong sẽ được xử lý như thế nào? Chúng có được xóa đi và ghi chèn lên không? Hay chúng được cất giấu trong những ngăn tủ bí mật, dành để làm bằng chứng chống lại chúng ta về sau? Ví dụ nếu chẳng may một ai đó trong số chúng ta bị triệu tập lên Tòa án tối cao, liệu những thước phim ghi lại cảnh chúng ta phun sơn lên đầu Sư tử Joe có bị đem ra rao bán cho đám phóng viên và trở thành bằng chứng chống lại chúng ta hay không?”.

“Hai chân đứng thẳng lên, Amelia” – bà rít lên. Mình mới chỉ hơi gác chân lên thành dưới của cái bục thôi mà.

“Tiếp đến là chuyện một số học sinh nữ mặc quần sooc dưới váy”- sau khi bỏ chân xuống, mình lại tiếp tục. Phải thừa nhận là mình hơi bị thích vụ thuyết trình này. Toàn thể nhân viên của khách sạn Plaza hoàn toàn chăm chú lắng nghe từng lời của mình. Một vài người thậm chí còn vỗ tay khi mình nói về chuyện mấy chiếc máy quay theo dõi có thể bị dùng làm bằng chứng trước tòa – “Là một người theo chủ nghĩa nam nữ bình quyền, tôi kịch liệt phản đối quy định của BGH về việc cấm học sinh nữ mặc quần sooc dưới váy. Con gái chúng ta thích mặc gì ở dưới váy là chuyện của chúng ta! Họ không có quyền cấm chúng ta!!!”

Ấy, đoạn cuối mình nói nghe hùng hồn thật, hê hê!!! Chẳng trách toàn thể các cô hầu phòng có mặt lúc đó đứng hết cả dậy cổ vũ nhiệt tình cho mình. Làm mình cảm thấy cứ như J.Lo hay một nhân vật nổi tiếng nào đó!!!

Chính mình cũng phải ngạc nhiên với tài diễn thuyết của bản thân. Vụ lắp đặt đồng hồ tính phí đỗ xe không hề ăn nhằm gì cả nếu so với bài thuyết trình hôm nay của mình.

Chỉ có một người duy nhất không tỏ chút ấn tượng nào với bài phát biểu của mình. BÀ CHỨ AI!!!

“Amelia, công chúa không bao giờ đấm tay xuống bàn khi phát biểu như vậy” – bà vừa nói vừa phì phèo nhả khói thuốc.

“Cháu xin lỗi”- mặc dù mình không hề thấy bản thân có lỗi gì ở đây. Nhưng hiện giờ mình đang quá vui nên kệ, bỏ qua. Chưa bao giờ mình nhận được nhiều sự ủng hộ đến như vậy. Còn nhớ hồi ở bên Genovia nói về mấy cái đồng hồ tính phí, hầu như chẳng ai đoái hoài gì tới ý kiến của mình.

Vậy mà tối nay, trong căn phòng hội nghị rộng lớn này, đã có rất nhiều người vỗ tay ủng hộ cho mình. Sướng quá điiiiiiiiiiiii!!!!!!

Tất nhiên nếu đứng diễn thuyết trước toàn trường nhất là trước mặt mấy đứa kiểu như Trisha và Lana thì lại là chuyện hoàn toàn khác.

Chắc mình sẽ lăn quay ra ngất giữa sân khấu mất.

Cũng may là không có buổi thuyết trình nào ở trường. Vì có thấy ai nói về chuyện đó đâu.

Mà dù cho là có thì mình cũng sẽ không phải làm chuyện đó.

Bởi vì Lilly chẳng đã nói vậy còn gì. Cậu ấy đã có kế hoạch hết cả rồi, mình sẽ không phải đụng chân đụng tay làm gì cả.

Sao cũng được, miễn là không phải đứng diễn thuyết trước toàn trường là được.Thứ Tư, ngày 9 tháng 9, ở nhà

Lại có một cuộc chiến tại căn hộ nhỏ trên đường Thomas. Vì mẹ và thầy G sẽ về quê ngoại cuối tuần này nên Hội chơi bài Poker của mẹ vào thứ Bảy được chuyển sang tối nay. Và giờ thì mấy bà bạn nghệ sỹ trong Hội Poker của mẹ đang ngồi tụ tập quanh bàn bếp, ngồi ăn bánh crep rôm rả.

Họ ăn uống đã to, nói chuyện còn to hơn nhiều. Đến nỗi lúc mình gọi Louie Mập nó cũng chẳng nghe thấy gì. Mình đã tất tả chạy đi tìm nó ở mấy ổ rơm quanh nhà nhưng không thấy bóng dáng cu cậu đâu. Trong một giây mình đã nghĩ là Louie căm phẫn bỏ nhà ra đi – chỉ vì không chịu nổi âm thanh của mấy bà cô kia. Nó vốn đã không vui với việc phải chia sẻ nhà và mình với Rocky rồi. Cả nhà đã phải năm lần bảy lượt đuổi đuổi Louie ra khỏi cái nôi của Rocky vì cu cậu vẫn cứ tưởng rằng đó là cái ổ rơm mình mới sắm cho. Vì xét cho cùng cái nôi của Rocky cũng cùng kích cỡ với thân hình mập mạp của Louie.

Chưa kể mình đã bỏ HƠI nhiều thời gian với Rocky. Trước đây mình thường dành thời gian đó để mát-xa và chơi với Louie Mập.

Nhưng nó phải hiểu là mình đã RẤT CỐ GẮNG để trở thành một bà mẹ trẻ tốt của cả em trai VÀ chú mèo yêu quý của mình.

Tìm mãi mới thấy cu cậu ở dưới gầm giường trong phòng mình. Không, thực ra là chỉ có cái đầu của nó là chui lọt vào trong gầm giường thôi. Còn tấm thân ục ịch của nó không luồn vào nổi nên tòi ra ngoài.

Louie làm như vậy là đúng thôi. Mấy bà bạn của mẹ nhiều khi cực kỳ đáng sợ.

Đến thầy G cũng còn phải trốn nữa là. Thầy ý bế Rocky vào phòng xem bóng chày một mình. “Bọn họ về hết chưa con?” – thầy G thẽ thọt hỏi khi thấy mình đi vào phòng hôn Rocky.

“Dạ… Các cô ý thậm chí còn chưa bắt đầu được ván nào cơ ạ”

“Không phải chứ” – thầy G ngán ngẩm nhìn xuống cậu con trai bé bỏng của mình. Thật hiếm hoi khi Rocky chịu ngồi im như thế trong lòng mà không khóc ré lên. Vì có tivi đó mà.

Tự dưng mình thấy thông cảm với thầy G thế không biết. Phải thú thật bất cứ ai lấy phải mẹ mình sẽ khổ dài dài. Ngoài cái tính đồng bóng thất thường của một họa sỹ, mẹ còn mắc chứng lú lẫn của người già nữa cơ. Chưa bao giờ mình thấy mẹ trả nổi một cái hóa đơn nào cho đúng hạn, thậm chí còn không biết mấy cái hóa đơn ĐỂ Ở ĐÂU nữa cơ. Thầy G đã chọn phương pháp thanh toán qua mạng hàng tháng nhưng tình hình vẫn chẳng khá khẩm hơn chút nào. Vì sao ư? Vì mấy tấm séc người ta trả cho các bức tranh của mẹ thường được dúi vào một chỗ nào đó như dưới đáy hộp đựng mặt nạ dưỡng da, dưới chân kệ bát…

Thế là mình cũng cảm thấy ngạc nhiên khi thầy G vẫn chưa đệ đơn li dị mẹ và chuồn khỏi cái nhà toàn-những-người-kỳ-quái này. Này nhé, con riêng của vợ thì học hành dốt nát không để đâu cho hết, vợ thì không có một chút trách nhiệm nào với gia đình – trừ việc tham gia các cuộc biểu tình chính trị và cho con bú.

“Thầy muốn ăn gì không? Sườn rán hay tôm sốt tỏi?”

“Không, cảm ơn con, Mia. Không cần đâu” – thầy ý có vẻ ngạc nhiên khi thấy mình tỏ ra ân cần như vậy.

Mình đi vào bếp lấy ít thức ăn chay cho mình rồi chuồn vội lên phòng ngồi làm bài tập. Thật may là mấy bà bạn của mẹ chẳng hề để ý đến mình, họ còn đang mải mê lên án mấy nam ca sỹ thế hệ mới kiểu Eminem đã đầu độc thế hệ trẻ hiện nay, khiến họ quay ra bài trừ hôn nhân.

Đáng nhẽ ra mình đã bỏ qua và lẳng lặng chuồn êm lên phòng nhưng khi nghe thấy họ nói xấu Eminem như vậy thì mình không thể không lên tiếng. Nhất là sau bài diễn thuyết hùng hồn chiều tối nay ở khách sạn Plaza của mình. Mình đã đặt đĩa thức ăn xuống và nói với mấy bà bạn của mẹ rằng những gì họ vừa nói về Eminem là nông cạn (mặc dù mình không hiểu nghĩa của từ “nông cạn” cho lắm nhưng thấy anh Michael và Lilly rất hay dùng), và rằng nếu họ chịu khó bỏ vài phút ra nghe bài “Cleaning Out My Closet” (bài hát yêu thích của Rocky) thì họ sẽ hiểu người phụ nữ duy nhất mà Eminem lên án chính là người mẹ vô trách nhiệm của anh ta.

Luận điểm đầy lí lẽ ấy của mình đã khiến cho các cô bạn mẹ mình phải nín thinh. Còn mẹ thì lấy cớ có người bấm chuông cửa và đi vội ra ngoài: “Có chuông thì phải. Chắc là anh hàng xóm Vern dưới lầu. Chắc anh ý không vui vì tưởng chúng ta mở tiệc mà không mời. Mình quay lại ngay.”

Mình dám chắc là chẳng hề có ai gọi cửa cả.

Mất vài phút một người trong số họ mới lên tiếng: “Mia, có phải việc cháu bên vực Eminem là học được từ mấy bài học làm công chúa với bà nội của mình không thế?”

Nghe thấy vậy, mọi người trong bếp cười phá lên, trừ mình!

Không thể tin nổi, mẹ đi đem chuyện của mình kể hết cho mấy bà tám bạn mẹ. Tất nhiên mình cũng hay đem chuyện CỦA MẸ kể với đám bạn của mình nhưng chuyện đó hoàn toàn khác với chuyện mẹ đi kể chuyện VỀ CON của mình cho người khác nghe.

Hôm nay mới biết hóa ra Lilly không phải là người duy nhất gọi mình là mẹ trẻ.

“Cháu lo sợ quá nhiều thứ rồi đó, Mia” – cô Becca, chuyên gia ánh sáng, vừa nhâm nhi ly margarita vừa đãi cái giọng có tí lè nhè của mình dài thật là dài – “Cháu phải thôi ngay cái kiểu suy nghĩ quá nhiều như thế đi. Hồi bằng tuổi cháu, các mối quan tâm của cô thậm chí chưa bằng một nửa cháu bây giờ đâu”.

“Bởi vì cậu suốt ngày say xỉn chứ sao” – cô Kate châm chọc.

Nhưng cô Becca lờ đi như không nghe thấy gì.

“Có phải chuyện mấy con ốc sên không?” – cô Becca hỏi.

“Chuyện gì cơ ạ?” – không hiểu cô ý đang nói đến chuyện gì.

“Chuyện cháu thả mấy con ốc sên xuống vịnh Genovia đó. Cháu đang lo sẽ bị mọi người nổi giận hả?”

“Cháu nghĩ là vậy” – Có vẻ như cô ý cũng giống như Tina, đã xem tin tức trên TV.

“Cũng dễ hiểu thôi. Nếu là cô thì cô cũng sẽ rất lo lắng. À… sao cháu không thử tập yoga đi. Nó sẽ giúp cháu bớt căng thẳng” – cô Becca gợi ý.

“Hoặc xem TV” – cô Dee bồi thêm.

Ha ha ha… Mấy cô bạn mẹ lại đi khuyên mình nên xem NHIỀU TV HƠN mới ghê chứ. Rõ ràng họ sẽ không thể làm bạn với cô Karen Martinez rồi.

“Các cậu đừng có chọ Mia nữa” – cô Windstorm đứng dậy bỏ thêm đá vào máy xay sinh tố. Cô ý là bạn thân nhất của mẹ, là một bà đỡ, ĐỒNG THỜI là mục sư và một biên đạo múa chuyên nghiệp – “Con bé hoàn toàn có quyền suy nghĩ nhiều và cảm thấy lo lắng nếu muốn. Không có cái tuổi nào có nhiều biến chuyển về tâm lý như tuổi 15 cả, lại nhất là một cô công chúa đang ở tuổi 15”.

Mình chưa bao giờ để ý đến chuyện này. Mình ĐÃ SUY NGHĨ QUÁ NHIỀU chăng? Người bình thường ít ai suy nghĩ nhiều như vậy? Chỉ có mình cô Karen Martinez là cho rằng mình suy nghĩ CHƯA ĐỦ…

“Hình như là cậu đưa hàng nào đó đến quảng cáo thực đơn cho nhà hàng thôi. Mọi người đang nói về vấn đề gì thế?” – mẹ đã quay trở lại.

“Không có gì ạ. Chúc mẹ và các cô chơi vui!” – mình vơ vội lấy cái đĩa thức ăn và chạy tọt về phòng.

Không biết cô Windstorm nói có đúng không nhỉ? Về việc mình suy nghĩ nhiều quá mức ấy. Có lẽ đó chính là vấn đề của mình. Mình không chịu để cho đầu óc nghỉ lấy một giây. Mình thậm chí cũng chưa bao giờ thử. Ai lại đi muốn để cho đầu óc trống rỗng bao giờ. Trừ chị em nhà Hilton. Ngoài tiệc tùng thâu đêm suốt sáng ra chắc họ chẳng nghĩ được việc gì khác. Càng không thể lo lắng về mấy con tảo biển hay nguy cơ cạn kiệt năng lượng trên Trái Đất.

Nhưng có lẽ cô Windstorm nói cũng phải, đôi khi mình phải tự cho phép mình nghỉ ngơi. Mình không thể suốt đêm trằn trọc không ngủ vì lo bị người ngoài hành tinh bắt cóc và chiếm đóng thế giới, hay đại loại như vậy.

Ui ui… Michael nhắn tin cho mình.

SKINNERBX: Chúng ta sẽ vẫn gặp nhau thứ Bảy tới chứ em?

Đúng lúc đó mình nhận được một tin nhắn khác

WOMYNRULE: Thứ bảy này cậu làm gì?

Không phải chứ, SAO lại là đúng lúc này. TẠI SAO? TẠI SAO?

FTLOUIE: Giờ mình không nói chuyện với cậu được. Mình đang chat với anh trai cậu.

WOMYNRULE: Nhắn với anh ý là mẹ mình đã biến phòng của anh ấy thành điện thờ thần Mặt Trăng rồi.

FTLOUIE: LILLY! ĐI ĐI!

WOMYNRULE: Nhớ dành thứ Bảy cho mình đấy. Việc cực quan trọng. Liên quan đến chuyện bầu cử.

FTLOUIE: Mình đã có kế hoạch với anh cậu vào thứ Bảy rồi.

WOMYNRULE: Cái gì??? Hai người định…

FTLOUIE: KHÔNG MÀ. ĐÃ NÓI LÀ KHÔNG CÓ CHUYỆN ĐÓ MÀ!!!!!!!

SKINNERBX: Chuyện gì em? Em đang nói cái gì thế?

ÔI CHÚA ƠI! Tí chết!!!

FTLOUIE: Không, em không phải nói với anh. Em gõ nhầm cửa sổ cho Lilly.

SKINNERBX: Khoan… Lilly đang chat với em đó hả?

WOMYNRULE: Cậu và anh mình…

FTLOUIE: Lilly! Cậu có im ngay đi không!

SKINNERBX: Có phải Lilly đang gây khó dễ gì cho em không? Nói với nó là nếu nó không ngừng ngay việc hành hạ em, anh sẽ mách mẹ chuyện nó làm thí nghiệm về lực hấp dẫn với mấy bức tượng cổ của bà đấy.

FTLOUIE: HAI NGƯỜI THÔI NGAY ĐI CHO TÔI NHỜ !!! TÔI ĐẾN PHÁT ĐIÊN MẤT THÔI!!!!!!!!

FTLOUIE: (log out)

Hy vọng là sau này mình và Rocky sẽ không giống như hai anh em bọn họ.

Thứ Năm, ngày 10 tháng 9, phòng Điểm danh

ỐI.

GIỜI.

ƠI.

Giờ mình chỉ nói được đúng mấy câu cụt ấy thôi !!!

Thứ Năm, ngày 10 tháng 9, giờ Thể dục

Chúng ở khắp mọi nơi. Kể cả trong phòng thể dục. Không hiểu sao cậu ấy làm được như vậy. Đến MẤY SỢI DÂY TRONG PHÒNG THỂ DỤC cậu ấy cũng chẳng tha.

Thật.

Cả trong phòng tắm nữa. Ép plastic cẩn thận, để không bị thấm nước.

Mặc dù trong môn Sức khỏe và An toàn bọn mình đã được học là con người không thể chết vì xấu hổ, nhưng mình sẽ là ngoại lệ đầu tiên. Mình luôn khác biệt mà.

Thứ Năm, ngày 10 tháng 9, giờ Hình học

CHÚNG CÓ MẶT Ở KHẮP NƠI.

NHỮNG BỨC ẢNH CHÂN DUNG CỦA MÌNH ĐANG ĐỘI VƯƠNG MIỆN. CÙNG VỚI CÂY QUYỀN TRƯỢNG. Bức ảnh chụp trong lần ra mắt chính thức với nhân dân Genovia hồi tháng 12 năm ngoái.

Bên dưới bức ảnh là dòng chữ:

HÃY BẦU CHO MIA.

Moi người bàn tán sôi nổi về những bức ảnh này. TẤT CẢ MỌI NGƯỜI. Còn mình chỉ biết cúi gằm mặt xuống bàn, giả vờ làm bài tập. Vậy mà Trisha Hayes vẫn cương quyết không buông tha cho mình: “Giỏi lắm. Có thế này chứ nữa thì cũng chả thấm vào đâu. Công chúa mà to à? Trường này ai mà không biết Lana. Chuẩn bi mà bẽ mặt trước toàn trường thứ Hai tới đi”.

“Kinh nhỉ, ai đó đã đi bổ túc thêm ít từ vựng rồi cơ đấy” – mình khinh khỉnh nói với Trisha. Bởi cái từ “bẽ mặt” mà nó vừa dùng hơi cao siêu với một đứa tóc vàng hoe như nó.

Nhưng điều mình thực sự muốn gào lên lúc đó là: “KHÔNG PHẢI TÔI!!! TÔI KHÔNG LÀM MẤY CHUYỆN ĐÓ!!!!!!”

Nhưng mình không thể. Bởi vì mọi con mắt đang đổ dồn về phía hai đứa bọn mình. Kể cả thầy Harding. Thầy ý đã thẳng tay trừ 5 điểm bài tập của Trisha can tội dám đi ra khỏi chỗ khi chuông đã reo.

“Thầy không thể làm như thế” – Trisha gào lên. Công nhận là con nhỏ này dốt thật, đi học bao nhiêu năm rồi mà nó vẫn không hiểu được một nguyên tắc cơ bản: đừng bao giờ cãi lại giáo viên.

“Xin lỗi em, Trisha. Nhưng có đấy, tôi hoàn toàn có thể đấy”

“Không còn lâu nữa đâu” – Trisha hôm nay đúng là ăn gan hùm rồi – “Khi bạn Lana của em trở thành Chủ tịch Hội học sinh của trường, bạn ấy sẽ lập lại quy định về việc trừ điểm kiểu này”.

Thầy Harding lập tức quay sang hỏi mình: “Ý kiến của em về chuyện này thế nào, Mia Thermopolis? Em sẽ xóa bỏ quy định này chứ?”

“Dạ không ạ.”

“Vậy sao?” – thầy Harding nheo mắt, cười thích thú – “Tại sao?”

“Dạ…vì…” – mình có thể cảm nhận được hai tai đang đỏ dừ lên, vì cả lớp đang quay hết ra chăm chú nhìn mình – “Em nghĩ em sẽ tập trung vào giải quyết những vấn đề thực sự quan trọng. Ví dụ như việc cần phải cải thiện thêm các món chay trong thực đơn ở căng-tin, hay việc lắp đặt máy camera theo dõi khắp các hành lang trong trường là hành động xâm phạm quyền riêng tư của tụi em. Và việc một số giáo viên chấm điểm không được công tư cho lắm”.

Mình đã CỰC KỲ choáng váng khi thấy một vài bạn phía cuối lớp vỗ tay rào rào ủng hộ. Giống như cách mọi người vẫn làm vào cuối mỗi bộ phim hay ý.

Nhưng tiếng vỗ tay đó ngay lập tức đã bị dập tắt bởi thầy Harding: “Được rồi, được rồi. Trật tự nào. Cả lớp mở trang 23 học nào”.

Ôi Chúa ơi, cái vụ bầu cử này quả thật NGOÀI TẦM KIỂM SOÁT của mình rồi!!!

Có bao nhiêu là ảnh không chọn tại sao phải nhất quyết chọn bức mình cầm QUYỀN TRƯỢNG là saooooooo??? Trông mình như một con búp bê vứt đi ấy!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play