Cũng may là vẫn còn có MỘT cô giáo giỏi thực sự. Cô Marinez phải nói là CỰC cool. Vừa trẻ lại vừa sành điệu, ít ra cô ý còn biết niềng răng và phim The OC là cái gì.

Trong lúc đi thu bài tập cô giao hồi mùa hè cho bọn mình, cô cứ luôn miệng nói: “Cô chỉ muốn các em hiểu rằng các em có thể tới gặp cô bất cứ lúc nào, thắc mắc về bất cứ vấn đề gì, không phải chỉ có môn tiếng Anh. Cô thực sự rất muốn hiểu hơn về các em, với tư cách là giữa những NGƯỜI BẠN với nhau, chứ không chỉ là học sinh của cô. Vì thế nếu có bất cứ chuyện gì - bất cứ điều gì – mà các em muốn tham khảo và chuyện trò với cô, cô luôn sẵn sang lắng nghe và ở bên các em.”

WOW! Giáo viên đầu tiên và cũng là duy nhất ở cái trường Albert Einstein này không chạy ngay vào phòng nghỉ của giáo viên khi hết giờ. Thật không thể tin nổi!

Chỉ có điều không hiểu cô Martinez sẽ duy trì được chính sách thông thoáng như thế này đến bao giờ? Bởi vì lúc ra khỏi lớp mình thấy có đến 10 đứa nhào lên muốn nói chuyện với cô về các vấn đề riêng tư của mình. Lilly là đứa đầu tiên.

Hy vọng cô Martinez sẽ khuyên được Lilly quên đi chuyện với Boris. Mình không muốn cho Tina biết sự thay đổi ngoạn mục của bạn trai cậu ấy chỉ sau một mùa hè chính lý do khiến Lilly tưng tưng như hôm nay. Ai mà chẳng khó chịu khi thấy cậu bạn trai mình vừa đá hôm trước, hôm sau xuất hiện hào nhoáng chẳng khác nào Orlando Bloom.

Trừ việc Orlando Bloom không hề bị hôi miệng và có gu thời trang cực đỉnh.

Hy vọng Lilly đừng làm phiền cô Martinez quá, khiến cô ý không còn thời gian đọc tập bài bọn mình mới nộp sang nay. Đảm bảo sau khi đọc xong bài của mình cô ý sẽ muốn gửi ngay đến một nhà xuất bản văn học nào đó và đề nghị một hợp đồng xuất bản thành sách. 15 tuổi có thể hơi quá trẻ để ký kết với các nhà xuất bản lớn. Nhưng yên tâm đi, vì mình có kinh nghiệm xử lý mấy vụ công chúa khá ổn nên vài cái hẹn nộp bài chắc chắn không thể làm khó được mình.

Mia, đứa ngồi hang hai, ghế thứ ba từ trái sang là trai hay gái thế? – Shameekia.

Trai. Cậu ta mặc quần kìa!

Mình cũng mặc quần đây này. Sáng nay quên không cạo lông chân.

Ớ, thế à.

Ừm. Hiểu ý mình rồi chứ?

Ờ, thế tên cậu ta là gì?

Perin. Thấy cô Klein đọc như thế lúc điểm danh.

Perin là tên con trai hay con gái?

Biết chết liền. Thế nên mình mới hỏi cậu.

Khoan khoan…mình không chú ý lúc điểm danh. Cô Klein đọc là Per-ran hay Per-reen? Bởi vì nếu là Per-reen thì chắc chắn là con gái, phát âm theo tiếng Pháp mà.

Nhưng cô Klein đâu có điểm danh bằng tiếng Pháp hả giời. Cô ấy chỉ đọc là Perin, bằng tiếng Anh, không có ngữ điệu gì đặc biệt,

Vậy nghĩa là….người đó vẫn là một bí ẩn.

Đúng vậy. Mình rất muốn biết đó là trai hay gái. Vì nếu là con trai thì cậu ta trông thật dễ thương.

OK. Thế này nhá. Bọn mình sẽ thay phiên nhau theo dõi người đó lúc đi toa-lét, xem xem đi về bên nam hay nữ. Bởi chẳng đứa nào ghé qua nhà vệ sinh để thoa thêm son bóng trước bữa trưa.

Trừ bọn con trai.

Chính xác. Nếu là con trai cậu ta sẽ chẳng việc gì để vào đó. Và cậu có thể tự do thích cậu ta.

Nhưng nhỡ đó là con gái, và không bôi son bóng thì sao?

Ừ nhỉ… Sao đọc truyện thì thấy mấy chuyện bí ẩn thú vị thế không biết. Nhưng khi phải đối mặt thì thật là đau đầu

Thứ ba, ngày 8 tháng 9, giờ Năng khiếu và Tài năng

TẠI SAO? TẠI SAO? TẠI SAO? TẠI SAO mình lại có thể ngây thơ nghĩ rằng năm nay mọi chuyện sẽ tốt đẹp - trừ chuyện Michael không có ở bên cạnh – hơn năm ngoái, chỉ vì không còn bị Lana và Josh làm phiền trước tủ đựng đồ???

Bởi vì khi có Josh ở bên cạnh, nhỏ Lana hoàn toàn MẤT TẬP TRUNG, không có thời gian đi chọc phá người khác, Còn giờ thì nó chẳng có việc gì khác ngoài chuyện hành hạ cuộc đời mình. Ví dụ như vào bữa trưa hôm nay chẳng hạn.

Chỉ vì cái thói tham ăn của mình. Tự dưng hôm nay them món sandwich kem thế không biết. Đáng ra chỉ nên hài long với một chiếc thôi là đủ.

Mà món sa-lát đậu hôm nay bị làm sao ý, ăn kinh không thể tả. Lại còn bị mấy cái máy camera quay vè vè trên đầu nữa. Làm gì còn hứng thú ăn uống gì nữa. Lilly nói đúng, Ban giám hiệu chỉ chăm chăm tìm xem ai là kẻ dụi tàn thuốc lên đầu Joe, chứ không hề để tâm đến chế độ dinh dưỡng của con em học sinh mình.

Đang đứng đợi tới lượt lấy bánh đợt 2 thì nghe thấy có tiếng léo nhéo gọi tên mình đằng sau. Quay lại thì thấy hai ả mèo mướp Lana và Trisha Hayes đang ngoeo ngoeo kẻ tung người hung: “ Này, Mia, cậu vẫn đang hẹn hò với anh chàng đó hả? Anh Michael với ban nhạc gì gì ý?”.

Đáng ra lúc đó mình nên bỏ cái bánh lại và đi về bàn cho xong chuyện. Nhưng mà xui quỷ khiến thế nào mà mình lại cho rằng Lana đang cố tỏ ra thân thiện với mình, bù đắp lại quãng thời gian hành hạ mình suốt mấy năm qua. Và rằng cũng giống như Boris, Lana đã thay đổi hoàn toàn chỉ sau một mùa hè. Điểm khác biệt là trong khi Boris thay đổi diện mạo bề ngoài thì Lana lại thay đổi nội tâm bên trong.

Thật ngây thơ làm sao! Làm gì có chuyện một đứa như Lana lại thay đổi tâm tính nhanh đến vậy cơ chứ. Cái bản tính nhỏ nhen, ti tiện của nó ngàn đời cũng không thay đổi được.

“Ừ, đúng thế, mình và Michael vẫn đang hẹn hò với nhau” – mình thận trọng đáp.

“Chẳng phải anh ta đang học ĐH sao?”

“Ừ, ở ĐH Columbia” – mình hãnh diện đáp, ít ra thì bạn trai CỦA MÌNH cũng học ở một trường ngay cùng THÀNH PHỐ của mình, chứ không như bạn trai cũ của ai kia….

“Thế hai người đã tiến xa tới đâu rồi”

“Hử?” – mình vẫn chưa kịp hiểu ý của Lana.

“Sao lại có người ngu thế không biết” – Lana và Trisha “nghéo” lên cười với nhau.

Chỉ đến lúc đó mình mới hiểu ra ý nó muốn ám chỉ điều gì. Mặt mình đỏ rần rần, chẳng kém gì màu móng tay đỏ choé của Lana.

“Này, nghe chị dạy này, ngơ quá! Nếu còn muốn giữ ANH thì hãy mau chóng tiến lên giai đoạn tiếp theo đi. Bởi vì bọn con trai đại học là như thế đấy, như nhau cả thôi”.

Aaaaaaaaaaaaaaa…. Lana thật ngông cuồng và ngu dốt. Mình phải nói với ai về chuyện này mới được.

Không thể nói với mẹ vì có mỗi chuyện chăm em cho đến nơi chốn mà mẹ còn như đánh vật, giờ mà nói thêm chuyện con Lana doạ mình nữa chắc mẹ sẽ đưa lôi mình đến gặp bác sỹ chuyên tư vấn về vấn đề sinh sản vị thành niên mất.

Càng không thể nói với bố, bởi việc đầu tiên bố sẽ làm là sai người thủ tiêu anh Michael trong nháy mắt.

Còn bà có lẽ sẽ chỉ gõ đầu mình một cái rồi đem chuyện đó đi rêu rao với tất cả những người mà bà biết.

THÔI BỎ QUA. KHÔNG VIỆC GÌ PHẢI BẬN TÂM ĐẾN MẤY LỜI DỐT NÁT CỦA NHỮNG NGƯỜI RỖNG TUẾCH!!!

Cô Hill vừa bắt bọn mình trình bày mục tiêu của mỗi người trong học kì này, tại lớp học này. Mình đọc trộm được của Boris, cậu ấy “Mong muốn có thể chơi thành thạo bản concerto giành cho đàn viôlông của Antonin Dvorák, và giành được giải grammy như thần tượng của em, Joshua Bell".

Thật là một ước mơ viển vông. Nhưng được cái Boris giờ trông cũng hấp dẫn không kém gì Joshua Bell, nên biết đâu đấy…. Nếu Hội đồng giám khảo của giải Grammy là những người coi trọng hình thức.

Mình đã tìm mọi cách nhòm trộm mục tiêu của Lilly nhưng cậu ấy che chắn cực kỹ, chả đọc được chữ nào. Cậu ấy thậm chí còn thô bạo đẩy đầu mình ra chỗ khác và gào lên: “Xê ra đi, mẹ trẻ”.

Sau một hồi loay hoay không nghĩ ra được mục tiêu nào to tát, mình đành phải quay về với mục tiêu nghe có vẻ thực tế nhất đối với mình: “Hoàn thành được một cuốn tiểu thuyết và không trượt môn Hình học”.

Mình đã cố quên những gì Lana nói hồi trưa nhưng quả thực là MÌNH KHÔNG THỂ!!!!!Thứ ba, ngày 8 tháng 9, môn Chính phủ Mỹ

ĐỊNH NGHĨA VÊ NHÀ NƯỚC: QUYỀN LỰC THẦN THÁNH - Sự hình thành của nhà nước chính là sự can thiệp thần thánh vào các vấn đề của con người. Khi đó tôn giáo và các giáo phái được hoà trộn lẫn với nhau, Không có chuyện con người phê phán nhà nước được tạo ra bởi Chúa trời.

Vào thời kì phục hưng, vua chúa được hỗ trợ bởi nhà thờ và họ là người cai trị chính thống.

Trừ Genovia, nơi vua của Italy, chứ không phải Chúa trời, giao lại ngai vàng cho cụ tổ Rosagunde của mình, vì lòng dũng cảm của cụ trong trận mạc. Nơi cụ đã anh dũng hạ gục được kẻ thù không đợi trời chung của nhân dân, Alboin.

John Locke, một nhà triết học của thế kỷ 17, đã phản đối cái gọi là Quyền lực thần thánh. Ông và một số triết gia khác đã tuyên bố rằng: Nhà nước là chính thống chỉ khi nó dựa vào sự đồng tình ủng hộ của những người mà nó sẽ trị vì.

Ha! Ông nói hay thật, thưa ông John Locke! Thôi mien các vị vua và pha – ra – ông của mình, đi rao giảng cho thiên hạ rằng CHÚA TRỜI đã đặt ông lên ngai vàng! ĐẠO ĐỨC GIẢ!!!

Thứ ba, ngày 8 tháng 9, giờ Khoa học Trái Đất

Tuyệt, cứ tưởng ngày hôm nay không còn có thể tệ hơn. Vậy mà có đấy. Thử đoán xem bạn cùng bạn học kì này của mình là ai? Chữ cái ngay trước chữ T của Thermopolis là …đúng vậy… S của Showalter trong Kenny Showalter.

Chúa ơi, sao số của mình nó khổ thế này???

Hình như Boris không phải là người duy nhất thay đổi sau mùa hè vừa rồi. Kenny cũng đã cao lên vài phân, nhưng cân nặng thì có vẻ như vẫn thế. Giờ trông cậu ấy như hình nộm bù nhìn trong phim The Wizard of Oz, thay vì nhân vật Legolas trong phim Chúa tể những chiếc nhẫn như trước đây.

Mỗi tội cái tai vẫn vẩy ra như thường.

Mặc dù bề ngoài nhìn giống như bù nhìn nhưng Kenny thực ra rất có đầu óc. Cậu ta vẫn không hề quên vụ hẹn hò năm ngoái của bọn mình. Cũng như việc mình đã đá cậu ý để chạy theo anh Michael. Khoan… về lý thuyết thì là Kenny đá MÌNH. Và cậu ấy có vẻ rất hả hê khi nhắc lại chuyện đó : “Mia, mình hy vọng là cậu có thể dẹp qua mọi tình cảm cá nhân giữa cậu với mình để hai chúng ta có thể cộng tác hiêu quả học kì sắp này”

Kenny vừa hỏi liệu mình có định bỏ cả học kì này ngồi viết nhật kí trong giờ Khoa học Trái đất, rồi bắt cậu ấy làm toàn bộ bài tập của cả hai đứa, như hồi Sinh học năm ngoái không. Khiếp, sao cậu ta có thể bịa đặt trắng trợn như thế. Điên à! Mình KHÔNG HỀ viết nhật kí trong giờ trong cả năm ngoái.

…Ừ…cũng có. Nhưng chính Kenny ĐỀ NGHỊ làm hết bài tập hộ mình đấy chứ. Cậu ý THÍCH làm mấy việc đó và đã làm rất tốt là đằng khác.

Nếu tất cả mọi người chỉ tập trung phát triển khả năng của mình thôi thì Trái đất này sẽ yên bình và thịnh vượng biết mấy.

Thôi, phải ngừng viết thôi, không Kenny lại nghĩ mình đang lợi dụng cậu ý. Hoặc cho rằng mình quay lại này nọ.

ĐIÊNNNNNNNNNNNNNNNNN!!!!!!!

CƠ CHẾ CHUYỂN ĐỘNG CỦA QUỸ ĐẠO TRÁI ĐẤT -

SỰ THAY ĐỔI KÉO DÀI MANG TÍNH HỆ THỐNG.

1. Hình dạng quỹ đạo không phải lúc nào cũng là hình tròn – mà là hình elip kéo dài trên 100.000 năm.

2. Độ nghiêng của hai trục thay đổi liên tục – dao dộng trong khoảng tư 22° đến 24°30’ trong khoảng 48.400 năm.

3. Tuế sai – 21.000 năm.

BÀI TẬP VỀ NHÀ

Môn thể dục: không có

Hình học: bài tập trang 11-13

Tiếng Anh: bài tập trang 4-14, sách ngữ pháp của Strunk and White

Tiếng Pháp: écrivez une histoire

NK&TN: không có

Chính phủ Mỹ: Nguyên tắc cơ bản của học thuyết Quyền lực thần thánh về Nhà nước?

Khoa học Trái Đất: Phần 1, định nghĩa về Cận điểm và Viễn điểm.

Thứ ba, ngày 8 tháng 9, tại phòng Hội đồng

Cần phải có điều luật dẹp ngay cái quy định ngớ ngẩn về các buổi nói chuyện đầu năm như thế này.

Vừa tốn tiền của nhà trường, vừa tốn thời gian của bọn mình. Ai mà chẳng BIẾT hậu quả của việc nghiện rượu, nghiện thuốc. Đâu cần năm nào cũng bắt bọn mình ngồi đó, nghe đi nghe lại một bài diễn thuyết cũ mèm. À khoan, có khi đây chỉ là cớ để các thầy cô trốn dạy thôi. Vừa thấy cô Hill lén ra ngoài cửa phòng tập xong. Xem ra cổng trường không phải là nơi duy nhất cần lắp máy camera theo dõi.

Khi nhốt 1000 đứa học sinh trong cùng một phòng thể nào cũng có chuyện. Cô hiệu trưởng Gupta vừa đập bàn đập ghế vừa nhiếc móc mấy đứa trong đội cổ vũ vì tội ném giẻ lau vào thành viên CLB Kịch nói, ko vì lý do nào cả. Ngoại trừ việc các thành viên trông kì dị, nhuộm tóc đen và đeo khuyên đầy mặt.

Mấy đứa trong CLB máy tính vừa chui xuống dưới gầm ghế, vẻ mặt cực ki nham hiểm. Sẽ không ngạc nhiên nếu họ đang bí mật viết phần mềm chế tạo rô bốt với âm mưu hủy diệt hành tinh này.

Cô Gupta ở trên kia vẫn đang tuôn như suối nguồn về niềm hạnh phúc khi gặp lại các học trò yêu quý của mình. Lilly giơ tay xin phát biểu ý kiến nhưng bị cô Gupta phũ phàng gạt đi: “Ko phải bây giờ, Lilly” rồi tiếp tục với bài phát biểu của mình. Khiến Lilly phụng phịu như một chú cún đói bụng.

Tina và Boris đang ngồi chơi trò Treo cổ. Nãy giờ cậu ấy mới chỉ đoán được mỗi chữ E, mà đã bị vẽ đủ thân và đầu rồi. Câu đố là:

_ _ _ _ _ _ _ E _ _

Thế mà Tina cũng không đoán ra, nhưng mình ko thể giúp cậu ấy được. Vì cậu ấy và ban trai đang chơi với nhau mà.

Giờ thì cô Gupta đang nói về các hoạt động ngoại khóa đầy thú vị ở trường THAE, và rằng bọn mình nên tận dụng tối đa cơ hội này. Lilly lại giơ tay lên, nhưng cô Gupta vãn chỉ nói 1 câu: “Ko phải bây giờ, Lilly”. Hình như trong cái phòng này chẳng có ai ngoài Lilly ngồi nghe thì phải.

Tina mới đoán đúng thêm được 1 chữ cái nữa:

_ _ _ _ _ A _ E _ _

Nhưng Boris đã kịp vẽ thêm 2 cánh tay vào hình người đó rồi. Sao Tina ko nghĩ ra chữ L nhỉ? Bực mình quá điiii…

Cô Gupta đang đọc tên các nhóm hoạt động ngoại khóa của trường THAE. Hóa ra cái anh chàng đổ cà phê lên giày mình và đang sử dụng tủ đựng đồ cũ của Josh là học sinh chuyển tiếp từ Brazil, tên là Ramon Riveras. Anh ta ở trong đội bóng đá. Chắc hẳn mấy cô nàng ở đội cổ vũ sẽ hân hoan khôn xiết, cuối cùng đã xuất hiện 1 chàng Josh thứ hai.

Ramon đang ngồi giữa Lana và Trisha cùng đám bạn nổi tiếng của họ. Sao anh ta tài thế nhỉ, vừa mới đến đã biết nhóm nào nổi nhóm nào ko. Bản năng của người nổi tiếng hay sao?

Cô Gupta đang bàn về vấn đề của Hội học sinh khuyến khích tất cả học sinh trong trường tham gia Hội nhằm biểu dương tinh thần của nhà trường, cũng như khiến cho học bạ của bọn mình sáng sủa hơn. Cô ấy nói dễ dàng như thể ai tham gia ứng cử cũng đều chiến thắng í. Ai mà chẳng biết chỉ có mấy đứa nổi tiếng trong trường mới có thể thắng cử. Lilly đã tham gia ứng cử năm ngoái nhưng thất bại thảm hại. Người giành chiến thắng thậm chí còn ko được thông minh cho lắm. Đó là Nancy di Blasi, đội trưởng đội cổ vũ, sếp của phù thủy Lana W. Tất cả những gì cô ta làm chỉ là vo ve lả lướt mọi người để mua phiếu bầu, chứ đâu có nghĩ gì đến chuyện cải tổ Hội thật sự.

“Các em có ứng cử viên nào cho chức chủ tịch hội ko?” – Cô Gupta hỏi. Lilly là người đầu tiên hăng hái giơ tay. Và tất nhiên cô Gupta lờ tịt cậu ấy đi.

“Có ai không?”

Tina vừa quay sang hỏi Boris: “Để mình xem nào… Có chữ Y không?”

“Giời ạ…” Đến mức này thì mình nhịn hết nổi rồi – “Là JOSHUA BELL, thưa bà, JOSHUA BELL!”.

“ Ô ô ô ô ô … đúng rồi”

Lana đang thì thầm vào tai Ramon R chuyện gì đó và anh chàng cười có vẻ khoái trá.

Lilly đang khua tay loạn xạ trên không như một con hâm. Cánh tay duy nhất giữa một rừng học sinh. CUối cùng cô Gupta ko còn cách nào khác đành phải : “Lilly, Chúng ta đã nói về vấn đề này hồi năm ngoái rồi. Em ko thể tự đề cử bản thân vào chức Chủ tịch hội học sinh. Phải có ai đó đề cử em mới được”.

Lilly đứng bật dậy, hét lên như bị đánh: “Năm nay em ko tự đề cử đâu ạ. EM XIN ĐỀ CỬ MIA THERMOPOLIS!!!”.

Thứ ba, ngày 8 tháng 9, trên xe limo đến khách sạn Plaza

Sao mình lại làm bạn với người như thế nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play