Cứ tưởng mình sẽ tìm được chút bình an
và yên tĩnh trong chính ngôi nhà của mình. Nhưng...không hề! Vừa về đến nhà đã thấy mẹ cãi nhau kịch liệt với thầy G. Thường thì những cuộc
cãi cọ đều xoay quanh chuyện mẹ muốn sinh em bé tại nhà với một bà đỡ
trong khi thầy G lại muốn mẹ sinh tại bệnh viện tư Mayo với sự có mặt
của đội ngũ nhân viên y tế đầy kinh nghiệm.
Nhưng chủ đề của
cuộc khẩu chiến hôm nay là vụ đặt tên cho em bé. Mẹ muốn đặt tên cho em là Simone nếu là con gái (theo tên Simone de Beauvoir), và Sarte nếu
là con trai, (theo ai đó tên là Sarte, mình đóan vậy).
Còn
thầy G thích cái tên Rose nếu là con gái, (theo tên bà nội của thầy),
và Rocky nếu là con trai, (theo tên nhân vật trong một bộ phim của
Sylvester Sallone). Mình đã xem bộ phim Rocky, cũng không tệ lắm. Cái
tên Rocky nghe khá là hầm hố...
Và mẹ đã nổi điên, rằng thà chết cũng không chịu đặt tên cho con trai của mình theo tên một tay võ sĩ xôi hịt nào đó.
Ý kiến của mình ư? Nói thật, Rocky nghe còn đỡ hơn nhiều cái tên cuối
cùng họ nghĩ ra cho em bé, nếu là con trai: Granger. Cũng may mình đã
tra từ Granger trong tiếng Pháp có nghĩa là "nông dân". Tất nhiên cả hai từ bỏ ngay ý định. Ai lại gọi con mình kiểu "danh từ chung" như thế cơ chứ?
Amelia không có nghĩa gì trong tiếng Pháp. Nó bắt nguồn
từ Emily hoặc Emmeline, có nghĩa là "siêng năng" trong tiếng Đức cổ.
Tên Michael, tiếng Do thái cổ có nghĩa "vẻ đẹp của Chúa". Cùng với
nhau, bọn mình sẽ tạo thành cặp đôi hoàn hảo, siêng năng và đẹp giống
Chúa.
Tưởng rằng chuyện đã xong sau khi hai cái tên Sarte và
Rocky đều không đi đến đâu. Mẹ muốn tới đại lý bán sỉ B.J ở tận Jersey
vào ngày mai để mua đồ cho bữa tiệc của mình, nhưng thầy G lại lo bọn
khủng bố có thể đặt bom đường hầm Holland, nhốt họ trong đó như
Sylvester Stallone trong phim Daylight (ánh sáng ban ngày). Biết đâu mẹ sẽ trở dạ sớm và sinh em bé ngay tại đó, trong khi nước sông Hudson
đang dâng trào xung quanh đường hầm.
Thầy G chỉ muốn tới cửa hàng Paper House ở phố Broadway để mua đĩa và cốc sinh nhật hình Queen Amidala.
Hy vọng hai người đó hiểu được rằng giờ mình đã 15 tuổi, chứ không phải 15 tháng, và mình có thể hiểu hết mọi thứ họ đang nói.
Nhưng mà kệ... mình đeo tai nghe và bật máy tính lên với hy vọng có ai đó nói chuyện với mình, để mình khỏi phải nghe tiếng cãi nhau léo nhéo bên ngoài phòng khách. Chắc Lilly chỉ vừa mới về sau vụ biểu tình nhưng cậu ấy đã kịp gửi một lá thư hoành tráng đến mọi người trong trường:
Người gửi: womynrule
GỬI TỚI TOÀN THỂ HỌC SINH TRƯỜNG TRUNG HỌC PHỔ THÔNG ALBERT EISTEIN:
Hiệp hội Học sinh Phản Đối Việc Sa Thải Sai Trái Jangbu Pinasa
(HHHSPĐVSTSTJP) rất cần sự giúp đỡ và ủng hộ của các bạn! Hãy tham gia
cùng chúng tôi vào trưa ngày mai (thứ bảy, mùng 3) tại Công viên Trung
tâm, sau đó cùng diễu hành biểu tình dọc Đại lộ số 5 đến cửa hàng Les
Hautes Manger ở Đường 57. Hãy thể hiện sự bất bình của các bạn trước cái cách mà các chủ tiệm ăn thành phố New York đối xử với nhân viên của
họ! Đừng để mọi người nói thế hệ Y chúng ta là thế hệ Vật chất! Hãy để tiếng nói của chúng ta được mọi người biết đến!
Lilly Moscovitz, chủ tịch HHHSPĐVSTSTJP.
Mình còn không biết mình thuộc thế hệ Vật chất. Cũng chẳng hiểu tại sao mọi người lại gọi bọn mình như thế? Bởi mình hẩu như chẳng có cái gì
cả. Trừ một cái di động. Mà mình cũng mới có nó được một ngày.
Lại một tin nhắn khác từ Lilly:
Người gửi: womynrule
Mia, hôm nay không thấy cậu ở cuộc mít tinh. Thật tiếc là cậu không có mặt ở đấy! Cậu không tưởng tượng nổi mọi chuyện TUYỆT VỜI đến thế nào
đâu! Những người hầu bàn từ khắp nơi trong thành phố, kể cả khu Phố Tàu, đều có mặt tại cuộc biểu-tình-trong-hòa-bình này của bọn mình, cuộc
hội ngộ của tình đồng chí và sự nồng ấm! Nhưng tuyệt vời hơn cả vẫn
là...cậu không thể đoán được ai đã tới đâu...chính là Jangbu Pinasa! Anh ấy tới Les Hautes Manger để lấy tờ hóa đơn thanh toán cuối cùng. Chắc chắn anh ấy phải bất ngờ lắm, khi thấy mọi người đang ở đó, biểu tình
đòi lại công bằng cho anh ấy. Jangbu lúc đầu tỏ ra khá e dè và không
muốn nói chuyện với mình. Nhưng mình đã trấn an anh ấy, rằng dù mình lớn lên trong một gia đình thuộc tầng lớp cao hơn, nhưng bố mẹ mình và các thành viên thuộc giới trí thức, cơ bản vẫn là tầng lớp lao động giống anh ấy, Jangbu đã hứa sẽ có mặt tại buổi tuần hành ngày mai! Cậu nhớ
tới nhé, sẽ tuyệt lắm đấy!!!!!
Lilly
Tái bút: Cậu đã
không nói cho mình biết là Jangbu chỉ mới 18 tuổi. Hóa ra anh ấy đến từ dãy Himalaya, Jangbu là người Tây Tạng.. Tin nổi không??? Sau khi tốt
nghiệp trung học ở quê nhà, anh ấy tới đây hy vọng tìm kiếm một cuộc
sống tốt đẹp hơn vì nền nông nghiệp ở Tây Tạng không phát triển, còn
những nghề không liên quan đến nông nghiệp mà một người Tây Tạng có thể làm chỉ là cửu vạn hoặc hướng dẫn viên du lịch trên đỉnh Hiamalaya.
Nhưng Jangbu bị mắc chứng sợ độ cao.
Tái tái bút: Quên nữa, cậu cũng không hề kể cho mình là anh ấy trông HOT đến vậy!!! Anh ấy như là sự kết hợp của Thành Long và Enrique Iglesias vậy. Mỗi tội không có
lún đồng tiền thôi.
Đôi khi làm bạn gái và làm bạn thân với
thiên tài thật là mệt mỏi. Thề là đời này mình vĩnh viễn không bao giờ
có thể theo kịp hai người bọn họ. Hệ thần kinh của họ hoàn toàn ăn đứt
mình.
May mắn sao, còn có một thư từ Tina, người có trí tuệ cũng sàn sàn mình:
Người gửi: Iluvromance
Mia, mình nghĩ kỹ rồi, thời điểm tốt nhất để cậu hỏi Michael xem có mời cậu đi dạ hội hay không là vào tối mai, tại bữa tiệc sinh nhật của
cậu. Chúng ta nên chơi trò "Bảy phút trên thiên đường". (Mẹ cậu sẽ
không quan tâm đâu đúng không? Ý mình là...mẹ cậu và thầy G sẽ không
tham dự BỮA TIỆC ĐÓ chứ???). Nhân cơ hội này hãy hỏi thẳng anh Michael. Tin mình đi, không đứa con trai nào có thể nói không trong trò "Bảy
phút trên thiên đường" đâu. Mình đọc thấy người ta viết như vậy.
Ôi giời ơi!!! Không hiểu có chuyện gì với đám bạn mình thế nhỉ? Mình có cảm giác học sống ở một thế giới hoàn toàn khác so với mình. Chơi trò "Bảy phút trên thiên đường" á? Tina biêng biêng thật rồi! Mình chỉ muốn có một bữa tiệc VUI VẺ, với Coca và bánh kẹo. Chứ KHÔNG phải một bữa
tiệc mà mọi người trốn vào tủ áo để hôn nhau. Tất nhiên mình không được mời Michael tới khi không có ai ở nhà và khi anh ấy tới, mình phải luôn để cửa phòng ngủ mở (Luật của thầy G đó! Thật đáng sợ khi có một ông
bố dượng là thầy giáo trung học, vì còn ai nắm thóp được lũ học trò
tuổi teen giỏi hơn một giáo viên trung học cơ chứ?)
Giữa bà và đám bạn của mình, giờ không biết ai làm mình đau đầu hơn nữa.
Cũng may là còn tin nhắn của Michael:
Người gửi: Linuxrulz
Em có vẻ hơi trầm trong giờ NK&TN hôm nay. Mọi chuyện vẫn ổn đấy chứ?
Ơn chúa, mình vẫn còn có anh ấy làm chỗ dựa và cổ vũ cho mình. Trừ vụ vẫn chưa chịu mời mình đi dự vũ hội.
Mình quyết định lờ đi thư của Lilly và Tina, chỉ viết thư lại cho
Michael. Mình đã cố gắng tỏ ra khéo léo như lời bà dạy hôm trước. Cũng
không hẳn là mình đồng tình với bà, nhưng dù sao thì bà cũng từng có
nhiều bạn trai hơn mình.
Người gửi: Ftlouie
Em vẫn ổn.
Cảm ơn anh đã hỏi thăm. Chỉ là dạo gần đây em luôn có cảm giác thiếu
thiếu một cái gì đó nhưng lại không thể xác định được đó là chuyện gì.
Một việc gì đó cần phải làm vào thời điểm này trong năm, em nghĩ vậy...
Được rồi! Tuyệt vời! Vừa khéo léo lại vừa ẩn ý. Và một thiên tài như Michael chắc chắn phải đoán ra được.
Hoặc mình cho là như vậy...cho tới khi nhận được thư trả lời của anh
ấy, gần như ngay lập tức, vì có lẽ anh ấy cũng đang online.
Người gửi: Linuxrulz
Với điểm C của em hôm nay, anh dám nói em đã quên tuốt luột mọi thứ mà chúng mình đã ôn cho môn Đại số suốt mấy tuần vừa qua. Nếu em muốn, anh sẽ tới nhà em Chủ nhật này và cùng em làm bài cho ngày thứ Hai.
Chúa ơi. Không hiểu còn ai thiếu khả năng nhạy bén đến mức như bạn trai mình không nhỉ? Mình nghĩ đến người như Boris Pelkowski cũng có thể
nhìn thấu cái mánh khóe chân thật này của mình.
Thất vọng quá
đi mất. Đi ngủ thôi. Hình như đang có cuộc thi chạy việt dã thì phải
nhưng mình chẳng còn tâm trạng nào để xem nữa. CHÁN!!!Thứ Bảy, ngày 3 tháng 5, NGÀY CỦA BỮA TIỆC LỚN
Mẹ vừa ngó đầu vào phòng hỏi xem mình có muốn cùng mẹ và thầy G tới B.J để mua đồ cho bữa tiệc tối nay không. Bình thường thì mình sẽ sung
sướng gật đầu ngay vì mình khá là kết tiệm B.J, vì nó vừa rộng vừa lắm
đồ, lại còn được ăn thử các loại phô mai, bắp rang bơ miễn phí nữa chứ. Đấy là chưa kể trên đường về nhà thầy G sẽ tạt qua cửa hàng đồ uống
yêu thích của thầy, và mình có thể ngồi một chỗ gọi bất cứ loại đồ uống nào mình muốn mà không cần phải bước chân xuống khỏi xe.
Nhưng vì một số ly do mà hôm nay tâm trạng mình lại "là là" cực thấp,
thấp đến nỗi mấy cửa hàng đó cũng chẳng hấp dẫn nổi mình. Mình nằm lì
trong chăn, thẽ thọt hỏi xem mẹ có thể đi mà không cần mình đi cùng
không. Mình nói mình bị viêm họng và cần nằm nghĩ tĩnh dưỡng để giữ sức cho bữa tiệc tối nay.
Nhìn mẹ có vẻ không mấy tin vào cái vụ
ốm đau bất thình lình của mình cho lắm. Cũng may là mẹ không vặn vẹo
gì, chỉ bảo: "Tùy con" rồi quay ra gọi thầy G cùng đi.
Sao tôi khổ thế này? Tôi đúng là một kẻ thất bại! Gặp khó khăn đủ mọi thứ
chuyện. Này thì vũ hội, muốn đi với bạn trai, nhưng đến giờ vẫn chưa có lấy một lời mời nào từ phía anh ấy. Muốn hỏi nhưng lại sợ bị cho là
quá xí xọn. Không muốn đi nghỉ hè ở Genovia, nhưng đã trót ký vào một
bản thỏa thuận với bố và giờ thì không thể không làm theo. Chưa hết, cô bạn thân của mình đang cố gắng làm những việc có ích cho nhân loại, còn mình thì đến một tấm biển phản đối cũng không dám cầm. Trong khi chính mình là người gián tiếp gây ra nỗi bất hạnh của nhân vật đáng thương
kia. Cuối cùng, điểm đại số của mình bắt đầu trượt dốc, nhưng mình thậm chí còn chẳng buồn lo lắng hay để tâm chuyện đó.
Thử hỏi với
những gánh nặng như vậy đang đè nặng lên vai, mình còn có thể làm gì
hơn ngoài việc ngồi xem kênh phim truyện Lifetime? Biết đâu sau khi xem một vài phim tôn vinh khả năng phi thường của người phụ nữ vượt qua
những thử thách tưởng như không thể, mình có thể tìm thấy nghị lực để
đối mặt với những vấn đề của chính bản thân mình? Có thể lắm chứ!
Thứ Bảy, ngày 3 tháng 5, 7:30 tối, nửa tiếng trước khi bữa tiệc bắt đầu
Mình nghĩ lại rồi, vào những lúc tinh thần đang xuống thảm hại như thế này thì càng không nên xem kênh Lifetime. Nó chỉ khiến mình cảm thấy ê chề kém cỏi hơn mà thôi. Ví dụ như phim:
The taking of flight 847: The Uli Derickson Story
Đây là bộ phim làm từ câu chuyện có thật về vụ cướp máy bay nổi tiếng
vào giữa những năm 1980. Người phụ nữ siêu phàm Lindsay Warger đã cứu
được gần như cả chuyến bay (trừ một nạn nhân xấu số). Trong phim, Uli đã thuyết phục được bọn không tặc tha cho tính mạng của các hành khách
trên chuyến bay bằng một bài hát dân gian vô cùng cảm động, chính giai
điệu da diết của bài hát đã làm cho bọn chúng tỉnh ngộ.
Đáng
tiếc là mình không thuộc bài dân ca nào cả. Còn những bài mình thuộc
chắc chắn không bao giờ có thể làm ai cảm động nổi, bọn không tặc lại
càng không.
The abduction of Kari Swenson
Ngôi sao
Tracey Pollen, vợ của Michael J.Box vào vai Kari Swenson trong câu
chuyện có thật về vận động viên hai môn phối hợp Olympic bị những kẻ
sống trên núi bắt làm vợ. Eo! Chỉ riêng chuyện đi cắm trại với đám
người không-bao-giờ-tắm đó thôi cũng đã kinh lắm rồi. Thật không tưởng
tượng nổi phải sống cùng họ thì khủng khiếp tới mức nào. Nhưng Kari đã
trốn thoát và giành huy chương vàng, còn những kẻ xấu phải vào tù, nơi
chúng sẽ phải cạo râu và đánh răng hàng ngày.
Mình không phải
vận động viên hai môn phối hợp, thậm chí vận động viên cũng không phải. Nếu bị đám người đó bắt cóc, chắc mình sẽ chỉ biết ngồi khóc tỉ tê
theo tháng ngày, chờ đến khi bọn họ chịu thả mình ra mà thôi.
Crying for Help: The Tracey Thurman Story
Những sự thật về cuộc đời của Joget: cô bị người chồng vũ phu tấn công và đánh đập dã man trong khi vẫn nằm trong danh sách được bảo vệ của
cảnh sát. Cô đã kiện mấy tay cảnh sát bất tài, vô trách nhiệm ra tòa và được xử thắng kiện. Vụ việc này đã gây tâm lý hoang mang cho rất nhiều nạn nhân nằm trong danh sách bảo vệ của cảnh sát.
Mình thì chẳng sợ, mình có vệ sĩ riêng mà! Nếu ai đó có ý định hành hung mình, chú Lars sẽ dùng súng gây mê bắn hạ ngay.
Sudden Terror: The Hijacking of School Bus #17
Sau phim The running man, Maria Conchita Alonso đã trở lại với vai
Marta Caldwell, cô lái xe bus trường học dũng cảm. Mặc dù bị một gã
điên trong Bộ Nội vụ đánh cướp nhưng với bản lĩnh và sự khéo léo của
mình cô đã giữ chân tên cướp đủ lâu để nhân viên của Đội đặc nhiệm kịp
thời tiếp ứng và cho hắn một phát đạn vào giữa trán.
Mình đi xe limo tới trường, vì vậy cơ hội để xảy ra mấy chuyện như thế này là hơi khó!!!
She Woke up Pregnant
Đây là câu chuyện có thật về một người phụ nữ đã bị bác sỹ nha khoa của mình lợi dụng trong lúc gây mê để phẫu thuật chân răng và sau đó mang bầu. Nhưng tay bác sĩ đã bịa rằng hắn và cô bệnh nhân có quan hệ từ
trước và cô ta dựng chuyện vu khống cho hắn chỉ vì sợ chồng nổi điên lên khi biết sự thật... Cuối cùng cảnh sát đã phải cử một nữ nhân viên vào vai bệnh nhân đi chữa răng và dùng camera giấu kỹ trong thỏi son bắt
quả tang tên nha sĩ đang cởi áo cô.
Có thể yên tâm là chuyện
này sẽ không bao giờ xảy ra với mình vì vòng một của mình chẳng có cái
gì để gây hứng thú cho một tên nha sĩ tâm thần.
Miracle landing
Connie Selleca vào vai Mimi Thompkins, người đã hạ cánh thành công
chuyến bay 243 sau khi một phần nóc máy bay bị lật tung do sự giảm sức
chịu đựng của kim loại. Và cô không phải người dũng cảm duy nhất trong
chuyến bay này! Còn có cả nữ tiếp viên chạy như gắn mô-tơ vào gót giày
để trấn an những hành khách đang ngồi phía trước máy bay, chỗ không còn nóc, trấn an họ rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn (trong khi đầu họ vẫn mắc kẹt trong mấy tấm thảm máy bay)
Mình sẽ không bao giờ có thể hạ
cánh nổi một chiếc máy bay hay vỗ về những người hành khách hoảng loạn
đương bị thương ở khắp vùng đầu và cổ. Mình sẽ còn ngất trước cả họ!
Thử hỏi ai có thể nhảy ra khỏi giường một cách vui vẻ và sảng khoái sau khi xem những bộ phim kiểu như thế này!!!
Tệ hơn nữa, mình vô tình xem được mấy phút cuối chương trình. Những
loài vật nuôi kỳ diệu, và buộc phải thừa nhận rằng Louie Mập nhà mình
chẳng có tí gì gọi là thông minh hay tinh ranh hết. Trong những loài
vật nuôi kỳ diệu, họ nói về một con lừa cứu chủ thoát khỏi lũ chó
hoang; một con vẹt cứ sống chủ trong vụ cháy nhà; một con chó cứu chủ
thoát chết do sốc insulin; và một con mèo khi nhận thấy chủ mình bất
tỉnh đã biết ấn số tự động gọi 911 và kêu meo meo cho tới khi có người
tới cứu.
Dù rất buồn nhưng mình không thể đảm bảo rằng Louie
Mập sẽ chịu đứng ra bảo vệ mình khi gặp lũ chó hoang, chắc chắn nó cũng sẽ là người chạy đầu tiên khi có hỏa hoạn, lại càng không biết ấn nút
gọi 911 nếu mình bất tỉnh. Nếu chẳng may mình có bị bất tỉnh thật, chắc con Louie sẽ chỉ ngồi ỉ eo bên cạnh bát thức ăn kêu la thảm thiết cho
đến khi chị Ronnie nhà bên cạnh phát điên lên phải gọi bảo vệ mở cử cho chị ấy vào nhà mình để bắt nó câm mõm.
Đó...đến con mèo của mình cũng là một kẻ thất bại!!!
Trong khi mình đang chán nản thế này thì mẹ và thầy G lại có một khoảng thời gian vô cùng vui vẻ mua sắm tại B.J. Trừ việc tự dưng mẹ muốn đi toa-lét đúng lúc xe đang mắc kẹt trong Đường hầm Holland và mẹ đã phải cố nhịn cho đến khi xe tới được trạm xăng gần nhất. Nhưng xui xẻo cho
mẹ là toa-lét nữ ở đó lại bị khóa, và mẹ gần như bẻ gãy tay anh nhân
viên trạm xăng giằng lấy cái chìa khóa từ tay anh ta.
Cũng may là họ mua được hàng đống đồ hiệu Queen Amidala giảm giá. Kể cả quần
chíp (tất nhiên là cho mình chứ không phải để dành tặng khách đến dự
buổi tiệc). Vừa về nhà mẹ đã chạy ngay vào phòng mình để khoe 6 cái
quần chíp hiệu Queen Amidala mẹ vừa mua. Dù cố giấu nhưng sao mình cười mà trông cứ như mếu ý.
Hay sắp "nguyệt san" không chừng...
Hoặc có thể do "gánh nặng" trở thành phụ nữ (mình đã 15 tuổi rồi mà) hơi quá mức chịu đựng của mình.
Đáng ra mình phải vui mới đúng, vì thầy G đã treo tất cả băng rôn hình Queen Amidala dọc gác xép, treo đèn Giáng sinh nhấp nháy màu trắng trên trần nhà và đeo mặt nạ Queen Amidala cho cái tượng Elvis bán thân quá khổ của mẹ. thầy ấy thậm chí còn hứa sẽ không đánh trống theo nhạc (do đích thân anh Michael lựa chọn kỹ càng, bao gồm tất cả các bài hát yêu thích của Destiny's Child và Bee Sharp, mặc dù anh ý không thích hai
band này tẹo nào).
MÌNH BỊ SAO THẾ NHỈ??? chẳng nhẽ chỉ vì bạn
trai chưa ngỏ lời mời mình đi vũ hội cuối năm? Tại sao mình phải bận
tâm đến chuyện đó? Tại sao mình không thể hạnh phúc với những thứ mình
có? TẠI SAO MÌNH KHÔNG THỂ HÀI LÒNG VỚI VIỆC MÌNH ĐÃ CÓ BẠN TRAI VÀ
KHÔNG CÒN ĐÒI HỎI THÊM ĐIỀU GÌ KHÁC NỮA?
Bữa tiệc tối nay cực
kỳ không đúng thời điểm. Mình không còn tâm trạng nào để mà tiệc với
tùng nữa. MÌNH CHỈ LÀ MỘT CÔNG CHÚA QUÁI ĐẲN. CHẲNG AI BIẾT ĐẾN KHÔNG
XỨNG ĐÁNG ĐƯỢC TỔ CHỨC TIỆC TÙNG!!! KỂ CẲ MẤY ĐỨA BẠN QUÁI ĐẲN, CHẲNG
AI BIẾT ĐẾN CỦA HỌ NỮA!!!!!!!! Tối nay chắc sẽ không có ai tới đâu. Và
mình sẽ ngồi trơ đây cả buổi tối, dưới ánh đèn Giáng sinh lấp lánh cùng mấy tấm băng rôn Queen Amidala ngu ngốc, một mình ăn Cheetos, uống
Coca và nghe nhạc của Michael, CHỈ MỘT MÌNH MÌNH.
Í, có chuông
cửa! Ai đến nhỉ??? Xin Chúa hãy ban cho con sức mạnh để vượt qua buổi
tối hôm nay. Xin cho con sức mạnh của Uli, Kari, Tracey, nữ bệnh nhân
tại phòng khám nha khoa, Mimi và nữ tiếp viên hàng không đó nữa. Con
chỉ xin có vậy thôi. Con đội ơn Người!
Chủ Nhật, mùng 4 tháng 5, 2 giờ sáng
Thôi, thế là xong! Đời mình coi như chấm dứt từ đây! Mình xin cảm ơn
tất cả những người đã ở bên cạnh mình trong những lúc khốn khó nhất -
mẹ (trước khi biến thành bà bầu 80 cân như hiện nay); thầy G (vì những
cố gắng không mệt mỏi nhằm cứu vãn bảng điểm của mình ), và Louie Mập
(vì...ừm...kể cả khi nó hoàn toàn vô dụng khi so sánh với những con vật trên chương trình Những loài vật nuôi kì diệu).
Ngoài ra thì
không thêm một ai khác. Tất cả những người khác chỉ làm những việc
khiến mình phát điên lên, giống như bà vợ điên Bertha Rochester trong
Jane Eyre.
Tina là người đầu tiên. Vừa bước vào đến cửa cậu ấy
đã kéo tọt mình lên phòng và thì thầm: "Ling Su và mình đã lo ổn thỏa
rồi. Ling Su sẽ đánh lạc hướng mẹ cậu và thầy G. Trong khi đó mình sẽ
khơi mào trò Bảy phút trên thiên đường. Hãy đưa anh Michael vào tủ quần áo và hôn anh ấy, rồi nhân lúc anh ấy còn đang chìm đắm trong nụ hôn,
hãy dạm hỏi về buổi vũ hội cuối năm".
"Tina!" - Tina thực sự
đã khiến mình phát cáu. Một phần vì mình thấy sáng kiến của cậu ấy thật vớ vẩn. Nhưng nguyên nhân chính vẫn là vì...tối nay bôi nhũ đầy người. Trong khi mình chẳng mua được lọ nhũ bôi người nào? Và nếu có tìm
được, cũng chưa chắc mình trông đủ cá tính để rắc nó lên người? Vì mình là đứa con gái nhạt nhẽo và nhàm chán nhất quả đất này mà!!!
"Chúng ta sẽ không chơi Bảy phút trên thiên đường tại bữa tiệc sinh nhật của mình" - mình lạnh lùng tuyên bố.
Tina trông có vẻ thất vọng: "Tại sao lại không?"
"Vì đây là bữa tiệc của dân mọt sách! Chúa ơi, Tina! Bọn mình toàn là
những con mọt sách. Mọt sách không chơi trò Bảy phút trên thiên đường.
Chỉ những đứa như Lana và Josh mới chơi mấy trò nhảm nhí như thế thôi.
Bọn mình chơi gì cũng được nhưng không phải trò hôn nhau vớ vẩn đó!"
Nhưng Tina khăng khăng cho rằng dân mọt sách VẪN chơi trò hôn nhau:
"Nếu không cậu nghĩ lũ mọt sách con được sinh ra như thế nào hả?"
Mình giải thích rằng sau khi những con mọt sách kết hôn, lũ mọt con sẽ tự động được sinh ra. Nhưng Tina chẳng buồn nghe nữa, cậu ấy hối hả
chạy ra phòng khách để đón Boris, người thực ra đã đến từ nữa tiếng
trước, nhưng vì không muốn là người đầu tiên đến dự tiệc nên đã đứng
ngoài hành lang đọc hết xấp tờ rơi quảng cáo được nhét đầy ngoài hộc
cửa.
"Lilly đâu?" - mình hỏi Boris, vì nghĩ cả hai đến cùng một lúc (chứ không hẹn hò để làm gì).
Nhưng Boris nói cậu ấy không gặp Lilly kể từ buổi diễu hành tại Les Hautes Manger chiều hôm đó.
Cậu ấy kể (mồm nói, tay vẫn không ngừng bốc Cheetos nhét đầy miệng. Cái niềng răng dính chi chít bột cam, nhìn ghê không tả nổi): "Cậu ấy cầm loa đứng ở ngay hàng đầu và điều hành mọi thứ. Đấy là lần cuối mình
nhìn thấy cậu ấy. Hôm đó mình hơi đói và phải dừng lại mua hot-dog ăn.
Còn mọi người vẫn tiếp tục đi."
Khi nghe mình nói không bao
giờ có chuyện mọi người dừng lại trong khi diễu hành chỉ để đợi ai đó
trong đoàn chạy đi mua hot-dog ăn, Boris tỏ vẻ ngạc nhiên thấy rõ. Mình cũng không bất ngờ lắm khi thấy cậu ấy phản ứng như vậy.
Rồi
Michael xuất hiện, với đĩa CD mix các bài hát. Ban đầu mình đã tính mời ban nhạc của anh ấy chơi trong bữa tiệc của mình nhưng thầy G gạt phắt vì thầy ấy đã có đủ rắc rối với tay hàng xóm Verl ở tầng trên rồi. Mỗi bộ trống của thầy G thôi mà nhà Verl đã ca cẩm ngày qua ngày, nếu thêm ban nhạc của anh Michael nữa thì dám chắc họ sẽ giậm chân cho sập trần nhà mình mất. Verl đi ngủ rất sớm (tầm khoảng 9 giờ tối) và dậy từ tờ
mờ sáng để ghi lại mọi hoạt động của mấy người hàng xóm bên đường mà
anh ta cho là người ngoài hành tinh được cử xuống trái đất để theo dõi
và báo cáo lại tàu mẹ, chuẩn bị cho cuộc chiến xuyên hành tinh về sau.
Mình thì không thấy họ giống người ngoài hành tinh cho lắm, nhưng họ là người Đức nên cũng dễ hiểu tại sao Verl lại nhầm lẫn như vậy.
Michael trông thật quyến rũ như mọi ngày. TẠI SAO lúc nào anh ấy cũng
phải trông thật đẹp trai, mỗi khi mình nhìn thấy anh ấy nhỉ? Mọi người
có thể cho rằng mình đã quá quen với việc anh ấy trông thế nào, vì mình nhìn anh ấy mỗi ngày...thậm chí nhiều lần một ngày. Nhưng lần nào thấy anh ấy, tim mình cũng vẫn đập loạn xạ như thuở ban đầu. Như thể anh ấy là một món quà mà mình sắp được mở ra. Đó chính là điểm yếu của mình.
Mình mù quáng và hâm hâm quá rồi!!!
Nhạc đã được bật, những
người khác cũng bắt đầu tới. Mọi người bàn luận sôi nổi về cuộc diễu
hành, về cuộc thi maratông đường dài tối qua - tất cả mọi người, trừ
mình. Mình nào có tham gia buổi nào đâu nên biết gì mà nói. Mình chỉ có mỗi việc chạy lăng xăng cất áo khoác cho mọi người (tuy đã sang tháng 5 nhưng trời vẫn lạnh buốt) và cầu nguyện rằng mọi người đang có một
khoảng thời gian vui vẻ, không ai bỏ về sớm hay tình cờ nghe được mẹ kể về chuyện bầu bì...
Đột nhiên có tiếng chuông cửa. Đó là Lilly, tay trong tay với một thanh niên, mặc áo khoác da.
"Chào cậu!" - Lilly nói, hiếm khi thấy cậu ấy cười tươi và tí tởn như
thế - "Mình không nghĩ hai người đã gặp nhau. Mia, đây là Jangbu.
Jangbu, đây là Công chúa Mia xứ Genovia. Nhưng bọn em chỉ thường gọi
Mia."
Mình đứng trơ ra đó nhìn Jangbu chằm chằm. Không phải vì
Lilly rủ anh ta tới bữa tiệc của mình mà không hỏi trước, mà vì cái
cách Lilly vòng tay qua eo của Jangbu. Cậu ấy gần như đang ôm lấy
Jangbu!!! Trong khi Boris, bạn trai của cậu ấy, đang ở trong nhà, ngay
phòng bên cạnh, học nhảy với Shameeka...
"Mia," - Lilly gạt
mình sang một bên và bước vào trong nhà, giọng có vẻ hơi hâm hực - "Cậu còn chưa chào người ta lấy một tiếng đấy."
Jangbu chào lại và mỉm cười. Phải công nhận anh ấy THỰC SỰ rất điển
trai. Ai gặp Jangbu cũng phải nhận xét vậy thôi. Tuy rằng mình chưa bao giờ nghĩ Lilly thích Boris vì vẻ ngoài của anh ấy. Nói gì thì nói,
Boris cũng là một thần đồng âm nhạc và cũng như bạn trai thiên tài của
mình, họ đều là những "loài hiếm", không phải dễ mà tìm được.
Lilly chỉ chịu buông tay anh Jangbu ra để cởi áo khoác da đưa mình cất
vào tủ. Vừa thấy Lilly tới Boris vội chạy ra chào, không hề nhận thấy có gì khác thường cả. Vừa đi cất áo khoác cho Jangbu và Lilly, mình vừa
suy nghĩ lan man, trong sự bàng hoàng. Đúng lúc Michael đi qua, nháy mắt với mình: "Em vui chứ?"
Mình lắc đầu: "Anh không thấy sao? Em của anh với Jangbu ý?"
Michael ngoái đầu nhìn: "Không. Sao thế?"
"Không có gì" - mình phẩy tay cho qua. Mình không muốn anh Michael nổi điên với Lilly như cái cách Colin Hanks đã làm khi anh ấy bắt gặp em
gái mình, Kristen Dunts, đang hôn bạn thân của mình trong phim Get over it. Mình chưa bao giờ thực sự cảm nhận được che chở, bảo vệ mà anh
Michael dành cho Lilly, hoặc có lẽ vì cậu ấy đang hẹn hò với Boris và
Boris lại là bạn anh Michael. Hơn nữa, đâu phải ai cũng được hẹn hò với một thiên tài âm nhạc đâu, cho dù miệng cậu ta có hơi hôi một chút.
Nhưng nếu người đó là dân vùng Himalaya, điển trai, lại mới thất
nghiệp...thì lại là chuyện khác.
Nếu chỉ nhìn qua thì khó ai
biết được là Michael rất dễ nổi nóng. Một lần mình đã bắt gặp ánh mắt
giận dữ của anh ấy nhìn mấy tay công nhân xây dựng trên đại lộ 6, chỉ
vì họ huýt sáo với mình và Lilly khi bọn mình từ cửa hàng Charlie Mom
đi ra.
Mà mình thì không muốn một cuộc ẩu đả đánh nhau nào vào ngày hôm nay.
Thật may là Lilly đã chịu rời tay khỏi Jangbu trong 30 phút sau đó,
đồng thời mình cũng cố gắng dẹp bỏ sự chán nản và hòa mình vào cuộc
vui, đặc biệt khi mọi người bắt đầu nhảy vòng quanh điệu Macarena.
Tiếc là không có thêm mấy điệu nhảy nữa ngoài Time Warp và Macarena mà ai cũng biết. Trong mấy phim kiểu như She's all that hay Footloose
thường có cảnh mọi người cùng nhau nhảy chung một điệu nhảy vui nhộn. Sẽ tuyệt biết mấy nếu được nhảy như thế ở căng-tin. Ví dụ như đúng lúc cô hiệu trưởng Gupta đang đọc thông báo sang sảng trên loa, đột nhiên bài Yeah Yeah vang lên và bọn mình bắt đầu nhảy múa trên bàn ăn.
Thời xưa mọi người thường biết nhảy những điệu nhảy giống nhau...nhưng đáng tiếc, giờ mọi thứ không còn được như xưa.
Ngay khi mình tưởng tượng như mọi chuyện đã trở lại bình thường, và
mình cảm thấy vui vẻ thực sự thì đột nhiên Tina đứng dậy tìm thầy G:
"Thầy G, bọn em hết Coca rồi ạ!". Thầy G trố mắt ra ngạc nhiên: "Sao
lại thế được? Sáng nay thầy đã mua tới 7 két cơ mà."
Nhưng
Tina vẫn một mực kêu hết sạch Coca. Sau đấy mình mới phát hiện ra là
cậu ấy giấu chúng trong phòng của em bé. Còn lúc ấy thì ai cũng tin là
hết Coca thật, nhất là thầy G.
Thầy vội chộp lấy áo khoác và nói: "Được rồi, để thầy đến Grand Union mua thêm".
Cùng lúc ấy Ling Su lân la ra bên cạnh mẹ hỏi xem có thể cho cậu ấy
nhìn qua các tác phẩm của mẹ được không. Cùng là họa sĩ nên Ling Su
biết rất rõ phải thuyết phục mẹ như thế nào.
Tất nhiên là mẹ
vui vẻ kéo cậu ấy vào phòng khoe các tác phẩm của mình. Ngay khi họ vừa đi khỏi, Tina liền tắt nhạc và tuyên bố bọn mình sẽ chơi trò Bảy phút
trên thiên đường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT