Anh ta mời nó tối hôm qua, sau trận đấu bóng giao hữu. Những chú sư tử đã chiến thắng. Theo lời Shameeka, người đã có mặt ở đó sau trận đấu,
Josh đã ghi bàn quyết định. Sau đó, khi những fan hâm mộ của Albert
Einstein ùa xuống sân, Josh cởi áo, huơ huơ trên không trong vài phút
(kiểu cố ý muốn khoe cơ bắp ý mà). Shameeka nói cậu ấy đã khá bất ngờ
khi phát hiện ra rằng ngực Josh rất ít lông (đương nhiên, anh ta làm sao mà giống Hugh Jackman được).
Lúc đó Lana đang đứng ở đường
biên, trong chiếc váy cổ động sát nách siêu ngắn màu xanh da trời viền
vàng của trường TH AE. Vừa thấy Josh cởi áo là nó phi vội ra sân và hò
hét như một con điên. Shameeka kể Lana lao vào vòng tay anh ta - khiếp, trong tình trạng cơ thể kia đang nhễ nhại mồ hôi nhé - và bọn họ hôn
nhau đắm đuối... chờ tới khi cô Hiệu trưởng Gupta đi tới, lấy tập đựng
hồ sơ đập vào đầu Josh một nhát. Chỉ tới lúc đó Josh mới chịu đặt Lana
xuống và nói: "Đi dạ hội với anh nhé cưng?". Tất nhiên là Lana gật đầu
cái rụp, chạy đi khoe rối rít tít mù với lũ bạn trong đội cổ vũ.
Mặc dù trong danh sách những việc cần làm khi bước sang tuổi 15 của
mình là phải đối xử tốt hơn với mọi người, kể cả Lana, nhưng quả thực
chỉ cần nhắc đến tên nó thôi là muốn cắm cho cái bút chì vào đầu rồi.
Cũng vẫn biết bạo lực chẳng bao giờ giải quyết được gì, trừ phi phải
đối phó với bọn phát xít và những tên khủng bố thôi. Nhưng Lana thì
khác gì?!!! Cả giờ nó chỉ ngồi ôm cái điện thoại bô bô khoe với tất cả
mọi người. Nghe nói thứ Bảy này mẹ nó sẽ đưa nó đến cửa hang Nicole
Miller ở Soho để mua váy. Một chiếc váy đen, hở một bên vai, có đường
viền kim tuyến, xẻ tà... Sau đó tới tiệm Saks mua một giày cao gót có
dây buộc ở cổ chân.
Không cần hỏi cũng đoán được là nó sẽ rắc nhũ đầy người cho mà xem.
Mình biết mình có những thứ mà rất nhiều người phải mơ ước:
1. Một người bạn trai rất yêu mình. Sáng nay, khi chiếc limo bóng bẩy
tấp vào đón Michael và Lilly như thường lệ, anh ấy đã bất ngờ tặng cho
mình một hộp bánh xốp vị quế của công ty Bánh xốp Manhattan. Đúng loại
bánh yêu thích nhất của mình!!! Chắc hẳn Michael đã phải lặn lội xuống
tận Tribeca từ sáng sớm để kịp mua bánh cho mình, nhân ngày sinh nhật.
2. Một người bạn thân tuyệt vời. Lilly đã tặng (mình) một cái vòng cổ
màu hồng nhạt cho Louie Mập với dòng chư bằng thạch anh "Tớ thuộc về
Công chúa Mia", do chính tay cậu ấy làm, trong khi đang xem bộ phim
Buffy the Vampire Slayer.
3. Một người mẹ trên cả tuyệt vời
(cho dù dạo gần đây mẹ "diễn giải" hơi bị nhiều về các chức năng của cơ thể). Mặc dù nặng nề như thế nhưng sang nay vẫn cố lê ra khỏi giường
để chúc mừng sinh nhật mình.
4. Một ông bố dượng vô cùng tử tế. Ông đã thề là sẽ không nói với ai ở lớp về chuyện hôm nay là sinh nhật của mình (ngượng lắm!!!).
5. Một ông bố đẻ hào phóng, người
chắc chắn sẽ tặng mình thứ gì đó rất đặc biệt nhận dịp sinh nhật (khi
mình gặp bố tại bữa ăn tối nay), và một bà nội luôn có xu hướng ÉP
người khác làm theo ý thích của mình mà không cần biết họ có muốn hay
không.
Phải thừa nhận là mình hạnh phúc hơn rất nhiều những đứa trẻ bằng tuổi khác và mình luôn biết ơn về điều đó. Như những đứa trẻ ở Appalachia chẳng hạn, được nhận một đôi tất nhân ngày sinh nhật cũng
đủ mừng húm lên rồi (bởi có bao nhiêu tiền trong nhà đều bị bố mẹ chúng nó đổ hết vào rượu ché chứ sao)
Nhưng... MÓN QUÀ SINH NHẬT
MÌNH MONG ĐỢI NHẤT LẠI DƯỜNG NHƯ QUÁ XA VỜI. MÌNH CHỈ MUỐN CÓ MỘT BUỔI
PROM ĐÚNG NGHĨA THÔI MÀ, CHẲNG NHẼ NHƯ THẾ LÀ QUÁ THAM LAM SAO??? Lana
Weinberger đã có được một cách dễ dàng mà không cần phải bỏ công sức
hoàn thiện bản thân. Mà dám cá là nó còn không biết ý nghĩa của việc
hoàn thiện bản thân là gì ý chứ. Trong suốt cuộc đời của mình nào đã
thấy Lana đối xử tốt với ai bao giờ!!! Vậy thì tại sao NÓ lại được đi
dự dạ hội?
Thế giới này không còn công bằng nữa rồi.
KHÔNG MỘT TẸO NÀO LUÔN!!!
Hai số căn có thể nhân hoặc chia với nhau nếu có cùng bậc hay giá trị dưới căn là như nhau.
Hai số căn có thể nhân hoặc chia với nhau nếu có cùng bậc hay giá trị dưới căn là như nhau.
Thứ Năm, mùng 1 tháng 5, SINH NHẬT MÌNH, giờ Năng khiếu và Tài năng
Vì là sinh nhật của mình nên mặc dù hôm nay thứ Năm nhưng anh Michael
vẫn phá lệ, ra ngồi ăn trưa cùng mình chứ không phải với câu lạc bộ Máy tính của anh ý. Michael thật đáng yêu làm sao!!! Hoá ra anh ấy không
chỉ lặn lội đến Công ty Bánh xốp Manhattan sáng nay mà còn dám bùng
tiết 4, chạy ra tận tiệm Wuliang Ye ở trung tâm để mua món mì vừng lạnh yêu thích cho mình. Món mỳ này cực cay, cay đến nỗi mỗi lần ăn xong
mình đều phải tu cạn hai lon Coca thì may ra lưỡi mới có lại cảm giác.
Thú thật là mình đã lo sốt vó không biết anh Michael sẽ tặng gì trong
ngày sinh nhật năm nay của mình. Mình biết anh ý đã phải chịu sức ép
rất lớn, sau khi nhận được "mẩu" đá từ Mặt trăng từ mình hồi tháng 1
vừa rồi.
Mình hy vọng anh ấy hiểu được rằng, là một công chúa,
mình có cơ hội kiếm được mấy viên đá trên Mặt trăng thật, nhưng mình
không hề muốn anh ý phải đáp lại bằng một món quà có giá trị tương
đương. Chỉ cần một câu "Mia, em sẽ đi dự vũ hội cuối năm với anh chứ?"
từ Michael đã đủ làm mình hạnh phúc lắm rồi. Hoặc không một chiếc lắc
tay hiệu Tiffany khắc dòng chữ: "Tài sản của Michael Moscovitz" cũng
tuyệt. Mình sẽ không bao giờ tháo nó ra, và khi một vị hoàng tử châu Âu nào đó có ý định mời mình khiêu vũ, mình sẽ giơ cao chiếc lắc lên và
kiêu hãnh nói, "Xin lỗi, anh không biết đọc ư? Tôi thuộc về Michael
Moscovitz."
Tina lắc đầu ra chiều hiểu biết: "Nhận được món quà đó thì còn gì bằng nhưng mình nghĩ anh Michael sẽ không làm thế đâu."
"Sao lại không cơ chứ?"
"Bởi việc đem tặng một cô gái - thậm chí là bạn gái - một sợi dây xích với lời đề "Tài sản của Michael Moscovitz" nghe có vẻ hơi quá tự phụ.
Mà anh Michael, theo mình, không phải tuýp người như thế".
"Nhưng cậu nhìn này..." - mình vừa nói vừa giơ cái vòng cổ mà Lilly vừa tặng cho Louie Mập ban sáng.
"Hai chuyện đó khác hẳn nhau" - Tina gạt phắt ý đi.
Chẳng nhẽ muốn trở thành tài sản của bạn trai mình là sai sao? Đành
rằng sẽ không có chuyện mình đổi họ hay lấy họ của anh ấy nếu bọn mình
kết hôn (dù gì mình cũng là công chúa của một nước mà, dù có muốn cũng
chẳng được, trừ phi mình thoái vị). Trái lại, vị hôn phu tương lại của
mình có khi sẽ phải theo họ CỦA MÌNH không biết chừng.
Nhưng thú thực nếu Michael muốn khẳng định sự chiếm hữu với mình MỘT CHÚT cũng không sao.
Úi... có chuyện gì đó thì phải. Michael vừa đứng lên và đi về phía cửa khiểm tra xem cô Hil vẫn đang ở trong phòng giáo viên hay không. Còn
Boris thì đang đi ra từ phòng chứa đồ, mặc dù chuông vẫn chưa reo.
Chuyện gì thế nhỉ?
Thứ Năm, mùng 1 tháng 5, vẫn là SINH NHẬT MÌNH, giờ tiếng Pháp
Giờ thì mình không còn phải đoán già đoán non xem Michael định tặng gì cho mình nhân ngày sinh nhật nữa. Vì ban nhạc của anh ấy đã đến - phải, ban nhạc của anh ấy, nhóm Skinner Box đã có mặt ở đây, ngay trong
phòng NK&TN. Ngoài Boris (giờ NK&TN nào chẳng có mặt để tập
viôlông), các thành viên khác - tay trống Felix với chỏm râu dê,
keyboard Paul cao kều, và tay ghita Trevor - tất cả đều bùng học để có
mặt tại phòng NK&TN cùng chơi bài hát mà anh Michael đã viết dành
tặng riêng cho mình.
Lời bài hát thế này:
Những đôi giày "khủng bố" và những chiếc burger chay
Chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến tôi bay bổng
Nàng chính là Công chúa của lòng tôi
Ghét những bất công xã hội và chất ni-cô-tin
Nàng không chỉ là một nữ hoàng xinh đẹp bình thường
Nàng chính là công chúa của lòng tôi
Điệp khúc: Công chúa của lòng anh
Không biết phải bắt đầu thế nào nữ
Xin cho anh mãi là hoàng tử của lòng em
Trọn kiếp này và muôn vạn kiếp sau
Công chúa của lòng anh!
Anh yêu em ngay lần đầu gặp gỡ
Hãy nói rằng em cũng yêu anh
Trái tim anh sẽ mãi thuộc về em
Em có biết anh đã bị "hạ gục"
Bởi những nụ cười rạng rỡ trên môi em
Công chúa của lòng anh, hãy nhìn mà xem
Anh không cần đến tước hiệp sỹ
Chính nụ cười của em là điều hoa mỹ
Em là công chúa như ý của lòng anh
Điệp khúc: Công chúa của lòng anh
Không biết phải bắt đầu thế nào nữ
Xin cho anh mãi là hoàng tử của lòng em
Trọn kiếp này và muôn vạn kiếp sau
Công chúa của lòng anh!
Anh yêu em ngay lần đầu gặp gỡ
Hãy nói rằng em cũng yêu anh
Chúng ta sẽ trọn đời hạnh phúc bên nhau.
Lần này không cần hỏi cũng biết bài hát nói về mình, giống như bài hát "Tall Drink of Water" (Cô gái Cao kều Uống nước) mà anh ấy từng viết
ý...
Cả trường đã nghe thấy bài hát Michael viết tặng cho mình
vì nhóm Skinner Box đã bật loa khá to... đến nỗi cô Hil và các thầy cô
khác trong phòng giáo viên cũng phải chạy xộc đến xem. Họ đã rất tế nhị khi chờ đến khi ban nhạc hát xong mới vào lớp và tuyên bố phạt cấm túc cả ban Skinner Box.
Hôm sinh nhật cô Klein, thầy Wheeton đã
gửi cả tá hoa hồng đỏ tặng cô ấy ngay giữa tiết năm. Nhưng có điều thầy ấy không viết bài hát tặng cho cô Klein và chơi cho cả trường nghe
thấy như Michael của mình.
Chưa bao giờ mình thấy hả hê như hôm nay. Ừ thì Lana đã được đi dự buổi vũ hội cuối năm thật đấy nhưng thử
hỏi bạn trai của nó - chứ chưa cần nói đến đám bạn của anh ta - đã bao
giờ bị phạt cấm túc vì nó chưa???
Thật ra ngọai trừ việc
phải-tới-Genovia-cả-tháng-bảy-và-tháng-Tám, và vụ vũ hội cuối năm ra
thì tuổi mười lăm có vẻ cũng tuyệt đấy chứ.
Bài tập về nhà
Đại số: Đừng tưởng ông bố dượng sẽ chịu miễn bài tập nhân ngày SINH NHẬT MÌNH... Giấc mơ chỉ là giấc mơ!
Tiếng anh: đọc The iceman Cometh
Sinh vật: Sâu đá
Sức khỏe và an tòan hỏi Lilly sau
Năng khiếu và Tài năng: có mới nói!
Tiếng Pháp: hỏi Tina sau
Văn minh Thế giới: biết chết liền.Thứ Năm, ngày 1 tháng 5, vẫn SINH NHẬT MÌNH, phòng vệ sinh nữ tại nhà hàng Les Hautes Manger
Mình vừa có một bữa sinh nhật đỉnh của điểm!
Thật! Đến cả bố và mẹ cũng đã hòa thuận với nhau - hoặc ít ra thì cả
hai đang cố gắng tỏ ra như thế trước mặt mình. Nhưng dù thế nào đi
chăng nữa mình cũng cảm thấy rất tự hào về họ. Mình biết, phải lèn mình vào cái váy bầu bó sát kia không khác gì tra tấn đối với mẹ. Vậy mà cả buổi tối nay mẹ không hề kêu ca lấy một tiếng. Còn bố thì không một
lời chê bai hay giễu cợt đôi khuyên tai kỳ dị mà mẹ đang đeo. Nhưng
giỏi nhất phải là thầy Gianini. Vừa nhìn thấy bà, thầy đã thốt lên khen bà trông thật là trẻ, mỗi lần gặp lại thấy bà trẻ ra...khiến cho ý
định lên lớp lớp thầy G về chỏm râu dê (bà vốn rất dị ứng những người
để râu mà) tắt ngúm ngay tắp lự. Xem ra bà mãn nguyện lắm thì phải, bà
đã mỉm cười trong suốt món khai vị (mừng cho bà là bà đã có thể cử động môi trở lại sau đợt dùng mặt nạ hóa học vừa rồi).
Mình đã hơi lo là nếu thầy G cứ tôn vinh bà kiểu đó, mẹ sẽ tuôn một tràng những
điều không hay về cái ngành công nghiệp làm đẹp mất thôi. Mẹ vốn phản
đối cực lực mấy chuyện phẫu thuật thẩm mỹ rồi. Thế này nhé, họ không
ngừng tuyên truyền thông điệp: bạn sẽ không thể nào được coi là quyến
rũ, trừ phi bạn sở hữu làn da trắng mượt mà như những cô gái tuổi mười
lăm (thật nhảm nhí!!! Đa số những đứa tầm tuổi mình đều mọc mụn tùm
lum, trừ phi có đủ tiền đi chăm sóc da đều đặn ở mấy cửa hàng sang
trọng như bà thỉnh thỏang vẫn ép mình đi. Lần nào học cũng kê cho mình
cả đống thuốc bôi để chống mụn nhọt). Thật may là mẹ đã kiềm chế rất
giỏi, vì mình!!!
Và khi anh Michael đến muộn (vì bị phạt cấm
túc), bà cũng không để ý. Nhẹ cả người!!! Hình như anh ý vừa chạy một
mạch từ trường về nhà thay đồ rồi phi thẳng đến đây thì phải. Nhìn bộ
dạng hớt hải của anh Michael lúc mới đến chắc bà cũng đóan được anh ấy
đã cố gắng đến thế nào để có mặt đúng giờ. Đến một người "miễn nhiễm"
và vô cảm như bà cũng phải thừa nhận bạn trai mình là người đẹp trai
nhất trong nhà hàng tối nay. Mái tóc đen mượt của anh Michael rủ xuống, hơi che một bên mắt và nhìn anh ý dễ thương KHỦNG KHIẾP trong chiếc áo khóac không-phải-đồng-phục-trường cùng với chiếc cà vạt thắt hờ (vì
đây là một trong những quy định bắt buộc về trang phục ở nhà hàng Les
Hautes Manger. May mình đã kịp dặn anh ấy nhớ mang theo cà vạt). Sau
đó, mọi người lục đục đứng dậy tặng quà cho mình.
Ôi quà! Màn yêu thích nhất của mình trong mỗi bữa tiệc sinh nhật! Mười lăm tuổi thật QUÁ ĐÃ!
Bố
Bố tặng mình một chiếc bút đẹp lung linh và có vẻ khá đắt tiền - mà
theo lời bố là để phục vụ cho sự nghiệp viết lách của mình sau này
(mình đang viết nhật ký bằng chính cái bút đó đấy). Tất nhiên mình vẫn
thích được tặng một vé tháng vào công viên Six Flags Adventure cho mùa
hè năm nay hơn (và được phép ở lại Mỹ dùng cái vé đó), nhưng phải thừa
nhận là cây bút đẹp thật, màu tím thẫm viền vàng, bên trên khác chữ
Công chúa Amelia Renaldo.
Mẹ và thầy G
Một chiếc điện thọai di động!!!!!!!!!! Đúng thế!!!!!!!!!! Của riêng mình!!!!!!!!!!
Chỉ tiếc một cái là chiếc điện thọai này được kèm theo một lời "nhắn
nhủ" dài ngoằng từ mẹ và thầy G về mục đích, ý nghĩa, không gian và thời gian sử dụng của nó. Lí do duy nhất mà mẹ và thầy G quyết định mua
điện thọai cho mình là để có thể liên lạc với mình ngay khi mẹ vào bệnh viện sinh em bé. Mẹ muốn mình có mặt trong phòng sinh khi em trai hoặc gái của mình chào đời (nó sẽ khó xảy ra đây vì mình cực kì không thích nhìn những thứ "tòi" ra từ một thứ gì khác, tuy nhiên không dại gì mà
tranh cãi với một phụ nữ đang phải khệ nệ hai-mươi-tư-tiếng một ngày).
Ngòai ra, mình sẽ không được dùng điện thọai ở trường,
chỉ-có-thể-gọi-nội-hạt, không thể gọi quốc tế, vì thế cái điện thọai
này sẽ chỉ là một cục sắt khi mình ở Genovia.
Nhưng mình cũng
chẳng bận tâm lắm vì ít ra thì cuối cùng mình cũng đã thực sự nhận được một thứ trong danh sách quà tặng sinh nhật yêu thích của mình!!!!!
Bà
Vô cùng hỏang hốt luôn! Bà cũng đã tặng mình một thứ nữa trong danh
sách. Không phải lược chải lông cho mèo hay quần yếm mới, không phải ân chuẩn cho mình căng dây cao su trong phòng khiêu vũ...mà là một bức thư xác nhận: mình là người đỡ đầu chính thức của một cô bé mồ côi đang
sống ở châu Phi, có tên là Johanna!!!!! Bà nói: "Mặc dù không thể giúp
cháu chấm dứt nạn đói trên thế giới, nhưng ta nghĩ ta có thể giúp cháu
mang đến cho cô bé này hàng đêm có một giấc ngủ ngon sau một bữa tối
ngon miệng".
Bà làm mình ngạc nhiên đến phát khóc! Súyt chút
nữa thì buột miệng hỏi: "Nhưng bà ghét người... Đói cơ mà?" - vì đúng
như vậy, bà rất ghét những người...đói bụng. Lần nào thấy mấy đứa choai choai dạt nhà thường tụ tập ở trung tâm Lincoln, bệ rạc ôm tấm bảng Vô gia cư và Đói, bà chẳng chạy ra mắng xối xả vào mặt: "Nếu không phung
phí tiền vào mấy cái khuyên mũi bẩn thỉu và đống hình xăm nhố nhăng này thì cô cậu đã có thể kiếm được một cái phòng tươm tất ở khu Nolita rồi đấy!"
À nhưng Johanna thì khác, vì cô bé cũng chẳng còn bố mẹ. Không như mấy đứa choai choai kia, hẳn bố mẹ của chúng ở khu
Weschester đang ngày đêm lo lắng không biết con mình ở đâu.
Không hiểu chuyện gì xảy ra với bà nữa! Cứ ngỡ sẽ phải nhận từ bà một
cái khăn lông chồn hoặc một thứ gì đó dã man không kém cơ đấy. Ai dè đâu bà lại tặng đúng thứ mà mình thầm ao ước bấy lâu nay - đỡ đầu cho một em bé mồ côi sắp chết đói - xem ra bà cũng tâm lý ra phết! Phải nói là mình hơi bị sốc vì chuyện này đấy!!!!
Hình như bố và mẹ cũng
bị sốc không kém. Ngay khi thấy món quà của bà, bố gọi thêm một cốc
Martin lớn, còn mẹ thì, lần đầu tiên kể từ khi có bầu, ngồi im lặng
không nói câu gì. Thật đấy!
Chú Lars
Sau đó đến lượt
chú Lars tặng quà cho mình, mặc dù việc nhận quà từ vệ sĩ riêng không
được đúng với nghi lễ của Genovia cho lắm (hãy xem chuyện gì đã xảy ra
với công chúa Stephanie của Monaco, sau khi nhận được món quà sinh nhật từ vệ sĩ riêng của cô ấy: HỌ KẾT HÔN với nhau. Sẽ không có gì đáng nói nếu họ có điểm nào đó tương đồng. Nhưng...vệ sĩ của Stephanie đâu hứng thú với chuyện tỉa tót lông mày, còn Stephanie cũng chẳng biết gì về
mấy thế võ ju-do. Chỉ mới thế thôi cũng đủ thấy cuộc hôn nhân của họ
rồi sẽ gặp nhiều trắc trở).
Nhưng dù sao chú Lars cũng đã bỏ rất nhiều tâm huyết cho món quà này. Xem nhé:
Một chiếc mũ lưỡi trai xịn của Đội Tháo dỡ Bom Mìn của Phòng Cảnh sát
Đặc nhiệm New York do đích thân một nhân viên của đội đã tặng cho chú
Lars (khi ông này lên phòng của bà ở khách sạn Plaza để dò mìn, trước
chuyến viếng thăm của Giáo hòang). Chú Lars THẬT dễ thương làm sao! Mình biết chú ấy yêu quý chiếc mũ này thế nào mà !!! Chỉ riêng việc chú
Lars tình nguyện tặng nó cho mình cũng đủ chứng minh sự tận tụy và lòng trung thành của chú ấy đối với mình. Tất nhiên không có chuyện dính
líu gì đến hôn nhân ở đây vì mình mới tình cờ phát hiện ra là chú Lars
đang yêu thầm cô Klein, như bất cứ người đàn ông nào khác trong phạm vi 10m quanh cô ấy thôi.
Anh Michael
Nhưng món qùa
tuyệt vời nhất phải nói là từ anh Michael. Anh ấy không tặng nó trước
mặt mọi người mà đợi cho tới khi mình đứng dậy đi toa-lét, và đi theo
mình. Khi mình vừa bước chân xuống cầu thang vào toa-lét nữa thì anh ý
kéo tay mình lại, đưa cho mình một chiếc hộp nhỏ, dẹp, bọc trong giấy
vàng ánh kim và nói: "Mia, cái này tặng em. Chúc em sinh nhật vui vẻ".
Anh ý làm mình bất ngờ quá - gần giống như lúc nhận bà của bà. "Michael à, anh đã tặng quà sinh nhật cho em rồi mà! Anh đã sáng tác bài hát
tặng em! Lại còn chịu phạt cấm túc vì em nữa!"
"À..bài hát đó á? Đó không phải là quà. Cái này cơ" - anh nháy mắt cười với mình.
Cái hộp nhỏ xíu và mỏng đến nỗi mình đã nghĩ - không, phải nói là mình đã chắc mẩm - rằng chỉ có tấm vé đi dự vũ hội cuối năm mới nhét lọt
được vào trong đó. Biết đâu Lilly đã kể với Michael về chuyện mình đã
mong chờ được tham dự buổi vũ hội đó đến thế nào, và anh ấy quyết định
đi mua vé tạo sự bất ngờ cho mình???
Và anh ấy đã làm mình bất ngờ thật! Bất ngờ vì trong hộp không phải là tấm vé đi dự vũ hội như mình đã nghĩ!!!
Nhưng... Đổi lại anh ấy đã tặng cho mình một món quà không kém phần tuyệt vời.
Đó là một chiếc vòng cổ với mặt bông tuyết bằng bạc bé tí xíu.
"Từ hồi chúng mình ở Vũ hội Mùa Đông Không Phân Biệt Tôn Giáo..." -
Michael vội giải thích, dường như sợ mình sẽ không nhớ - "Em còn nhớ mấy bông tuyết giấy treo trên trần phòng tập không?"
Tất nhiên là mình nhớ chứ. Mình còn giữ một bông trong ngăn kéo bàn cạnh giường mà.
Mặc dù đó không phải vé đi dự vũ hội cuối năm, cũng không phải "lá bùa" khắc chữ Tài sản của Michael Moscovitz, nhưng ý nghĩa của nó cũng gần gần giống thế rồi còn gì.
Quá hạnh phúc, mình quay ra tặng
Michael một nụ hôn say đắm ngay trên bậc cầu thang vào toa-lét nữ,
trước mặt tất cả mọi người từ bồi bàn, phục vụ đến người giữ áo khóac ở nhà hàng Les Hautes Manger. Kệ, ai nhìn thì nhìn, mình chẳng sợ! Nhưng mình chỉ không muốn bị mấy tay săn ảnh của tờ US Weekly chộp được
những cảnh này và đưa chúng lên bìa số báo mới nhất với nhan đề Nụ hôn
nồng cháy kháo khát của công chúa Mia! Mình sẽ không hề ngạc nhiên nếu
họ làm vậy. Sao cũng được, chuyện đâu còn có đó. Mình chỉ biết là mình
đang rất hạnh phúc!!!
Đúng vậy, mình đang cực kỳ hạnh phúc!!!
Hạnh phúc đến nỗi mấy ngón tay của mình vẫn chưa hết run khi đang viết
những dòng này. Vì sao ư? Vì lần đầu tiên trong cuộc đời mình, rút cuộc mình cũng đã đạt được cảnh giới cao nhất của cái gọi là quá trình hòan thiện bản thân.
Ý, có chuyện gì thì phải... Sao bên ngòai tự
nhiên ồn thế nhỉ? Hình như có tiếng bát dĩa bị vỡ, tiếng chó sủa và ai
đó đang la hét...
Chúa ơi... LÀ BÀ!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT