Mình đã xem bộ phim làm về cuộc đời
mình. Mẹ đã thu lại cho mình lúc mình đang ở Genovia. Mẹ cứ tưởng thầy G đã thu đè trận bóng đá lên nhưng hóa ra không sao.
Cái anh đóng vai Michael thật dễ thương. Trong phim cuối cùng hai bọn mình cuối phim đã thành một đôi.
Thật đáng buồn là ngoài đời thực không được như thế. Mai anh ý sẽ chia tay với mình rồi... Được cái, Tina lại không nghĩ thế.
Mình dám chắc anh Michael sẽ làm như vậy. Bởi vì cái sĩ diện của bọn
con trai cao lắm. Ai mà chịu cho nổi khi vừa cặp với nhau được 34 ngày
đã đòi hủy cuộc hẹn hò đầu tiên rồi. Nếu là mình mình cũng chia tay,
chứ đừng nói gì là anh ý. Mình hiểu mà. Với những người như mình và
Hoàng tử William, nghĩa vụ với đất nước và nhân dân luôn phải được đặt
lên hàng đầu. Người bình thường sao có thể thông cảm được chuyện đó?
Tina vẫn tin rằng anh Michael sẽ hiểu và thông cảm hoàn toàn với mình. Rằng anh ý sẽ không chia tay với mình bởi vì anh ý yêu mình.
"Có khi anh ý chỉ yêu mình như một người bạn thôi" - mình buồn bã nói.
"Không đâu, rõ ràng anh Michael yêu cậu hơn mức tình bạn mà. Hai người đã hôn nhau rồi còn gì" - Tina gào lên thảm thiết qua điện thoại.
"Đúng thế. Nhưng Kenny và mình cũng hôn nhau rồi đấy. Và mình cũng chỉ quý cậu ấy như một người bạn thôi".
"Hai chuyện đó hoàn toàn khác nhau".
"Khác thế nào?"
"Bởi vì cậu và anh Michael sinh ra là để dành cho nhau! Tử vi của cậu
nói như vậy mà! Cậu và Kenny không bao giờ đến được với nhau, vì cậu ý
thuộc cung Cancer mà".
Tina có nói thế chứ có nói nữa mình cũng không có chút tự tin nào cả. Đành rằng anh Michael cũng đã nói từ yêu
trong bài thơ dành tặng mình hôm vũ hội Mùa đông nhưng đó là chuyện của 1 tháng về trước. Từ hồi mình về nước đến giờ có thấy anh ý đả động
đến một câu nào lãng mạn kiểu như thế đâu. Mà sao anh ý phải tốn công
tốn sức với một đứa con gái như mình, đến câu từ chối bà nội còn không
dám nói thì làm gì được cho đời cơ chứ. Đảm bảo nếu bà nội anh ý nói
"Michael, cháu phải đi chơi Bingo với bà tối thứ Sáu tới bởi vì bà Olga Krakowski, đối thủ của bà từ hồi mẫu giáo, cũng sẽ có mặt. Bà muốn
khoe cháu với bà ta", thì anh Michael sẽ thẳng thắn nói "Cháu xin lỗi
bà cháu không thể đi được".
Còn mình thì sao? Gió thổi chiều nào theo chiều ấy.
Không biết giờ này làm thủ tục chuyển trường còn kịp không nhỉ? Bởi vì nếu chia ta chắc mình không thể chịu nổi cảnh học chung trường với anh Michael, ngày ngày gặp mặt nhau ở hành lang, căng-tin, giờ NK&TN... Mình sẽ chết khổ mất!!!
Không hiểu ở Manhattan này còn có trường nào chịu nhận một đứa bất tài, kém cỏi như mình không nhỉ? Nghi lắm!
Tặng Michael
Ôi Michael, tình yêu của đời em
Chúng ta còn chưa nói bao điều tuyệt vời
Chỉ một phút hèn nhát nhất thời
Em đã mất anh đời đời mãi mãi
Để rồi còn lại tháng ngày ngây dại buồn tê tái
Em mòn mỏi héo mòn vì mải nhớ tới anh.
Thứ Sáu, ngày 23 tháng 1, phòng điểm danh
Xong. Mình đã nói với anh Michael.
Mình cũng chưa bị đá. Tạm thời là vậy. Nói đúng hơn là anh ấy đã cư xử cực kỳ tuyệt vời luôn.
"Không sao đâu, Mia. Anh hiểu mà. Em là một công chúa. Nghĩa vụ với đất nước luôn phải được ưu tiên" - Michael lại an ủi.
Hay là anh ý không muốn chia tay với mình ở trường, trước mặt mọi người?
Mình đã hứa là sẽ cố chuồn ra khỏi bữa tiệc sớm nhất có thể.
"Vậy thì em hãy ghé qua nhà anh nhé" - anh Michael nói.
Lúc đó mình nghĩ ngay tới chuyện là anh Michael sẽ nói lời chia tay với mình ở nhà anh ý.
CHÚA ƠI, CHUYỆN QUÁI GÌ ĐANG XẲY RA VỚI MÌNH THẾ NÀY????? Mình đã chơi với anh Michael bao năm nay rồi. Anh ý KHÔNG PHẲI là tuýp con trai dễ
dàng đi chia tay với bạn gái chỉ vì cô ta phải đi hoàn thành nghĩa vụ
với gia đình. ANH Ý HOÀN TOÀN KHÔNG PHẲI LÀ DẠNG NGƯỜI ĐÓ. ĐÓ CŨNG LÀ LÝ DO TẠI SAO MÌNH YÊU ANH Ý ĐẾN VẬY.
Trái tim mình mách bảo như vậy nhưng trong đầu mình cứ vẩn vơ nghĩ rằng lý do duy nhất Michael
vẫn chưa chia tay mình là vì anh ấy không dám làm như vậy trong chiếc
xe limo của mình, trước mặt vệ sỹ và tài xế riêng của mình. Biết đâu
anh ý sợ bị chú Lars nện vì dám chia tay với công chúa Genovia thì sao?
KHÔNG ĐƯỢC RỒI, MÌNH PHẲI NGỪNG NGAY CÁI KIỂU SUY NGHĨ LUNG
TUNG NÀY THÔI. ANH MICHAEL KHÔNG PHẲI LÀ DAVE FAROUQ EL-ABAR. Anh ý sẽ
KHÔNG chia tay mình vì thế đâu.
Sao mình thấy giống Jane Eyre
như lúc phát hiện sự thật về cô vợ điên Bertha trong ngày cưới thế nhỉ? Đành rằng anh Michael chưa hề có vợ nhưng mối quan hệ của bọn mình cứ
trắc trở như chuyện tình của Jane và Mr.Rochester ý. Không có cách nào
tháo gỡ cả. Mà có khi tối nay lúc tới nhà Moscovitz, biết đâu lại có
đám cháy ở đó và mình sẽ phải chứng tỏ tình yêu của mình với Michael
bằng cách xông vào biển lửa cứu mẹ anh ý ra, hoặc cũng có thể là con
chó Pavlov.
Ngoài chuyện đó ra mình chẳng thấy có cơ nào bọn
mình quay lại với nhau cả. Nhưng chí ít mình cũng sẽ tặng quà sinh nhật cho anh ý, sau khi mình đã vất vả ăn trộm nó như vậy.
Tất nhiên món quà đó cũng chẳng giúp được gì hơn đâu nhưng kệ, vẫn phải tặng chứ.
Mình bị LÀM SAO ý nhỉ??? Hy vọng đó là do nguyệt san, Chứ nếu yêu đương mà cứ suốt ngày phải lo nghĩ như thế này chắc mình cấm cửa chẳng dám
yêu ai nữa đâu !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! !
Thứ Sáu, ngày 23 tháng 1, vẫn trong phòng điểm danh
Người ta vừa thông báo tên thành viên mới nhất trong đội cổ vũ của trường trung học Albert Einstein. Đó là Shameeka Taylor.
Tuyệt thật. Quá tuyệt. Giờ thì mình chính thức trở thành đứa duy nhất trong nhóm không có một năng khiếu đặc biệt nào.
Mình đúng là người thừa của xã hội mà.
Thứ Sáu, ngày 23 tháng 1, lớp Đại số
Anh Michael không ghé qua ngày hôm nay. Đây là lần đầu tiên trong suốt tuần qua anh ý không ghé vào lớp chào mình, trên đường tới lớp tiếng
Anh cách lớp mình có 3 lớp.
Mình đã cố an ủi là chuyện đó
chẳng ám chỉ điều gì cả, nhưng sao vẫn có tiếng nói nhỏ xiu xíu lởn vởn trong đầu, Vậy là xong! Hết rồi! Anh ý bỏ mày rồi! Sướng chưa?
Sao mình lại sinh ra là Mia Thermopolis cơ chứ? Sao mình không phải là Kate Bosworth cơ chứ?
Chuyện còn tệ hơn khi con nhỏ Lana bất thình lình quay xuống dằn mặt
mình: "Đừng có nghĩ là đứa bạn bé nhỏ của mày vào được trong đội đồng
nghĩa với việc mọi chuyện giữa tao và mày xí xóa hết nhá Mia. Nó mãi mãi không bao giờ thuộc đẳng cấp của tụi tao đâu. Người ta chỉ cho nó vào đội vì tạm thời bị thiếu người mà thôi".
Nói rồi nó ngúng
nguẩy hất tung mái tóc lên - nhưng đã quá muộn, dấng ra nó phải quay
nhanh hơn một chút. Bởi vì mái tóc dài mượt thượt của nó vẫn đang quét
đầy bàn của mình.
Lúc mình giận dữ đóng sầm quyển sách giáo
khoa I-II dày cộp trên mặt bàn lại, một lượng lớn tóc của Lana đã bị
kẹp chặt giữa trang 210 và 211.
Nó rú lên giữa lớp, khiến cho thầy G đang giảng bài trên bảng phải quay xuống xem tiếng hét đó là của ai.
Lana chỉ thẳng tay vào mặt mình mách: "Bạn ý đóng sách vào tóc của em"
Mình nhún vai tỏ vẻ rất ngây thơ: "Em không biết có tóc của bạn ý ở
trong sách, Hơn nữa tóc của bạn ấy thì bạn ấy phải giữ chứ ạ".
"Lana" - thầy G nói - "Nếu em không thể kiểm soát được tóc của mình thì nên tết lại cho gọn. Mia, đùng có đóng sách lại như thế. Hãy mở trang
211 và đọc to Mục 2 cho cả lớp nghe.
Mình vừa đọc vừa tủm tỉm
cườ khoái trá. Lần đầu tiên trong đời trả thù được Lana mà không bị lôi lên phòng hiệu trưởng. Quá đã! Hương vị này mới ngọt ngào làm sao!
Mà sao mình lại phải học mấy cái này nhỉ? Ở cung điện Genovia chẳnng có đầy nhân viên chỉ mong được làm phép tính cộng trừ hộ mình ý!
Đa thức
Đơn thức
Nhị thức
Tam thức
Hiểu chết liền !
Trong giây lát, mải mê với nắm tóc của Lana, mình suýt quên mất vụ sắp bị người ta đá. Cần chuẩn bị tinh thần mới được. Thật mệt mỏi!
Thứ Sáu, ngày 23 tháng 1, giờ Sức khỏe và An toàn
Sao trông cậu như vừa nuốt phải cái bít tất thế?
Đâu có. Bữa sáng thế nào?
Thật mà. Buổi gặp mặt CỰC KỲ TUYỆT VỜI.
Thật à? Họ đồng ý in một lá thư xin lỗi trên tờ Variety không?
Không, còn tuyệt hơn như thế cơ. Có chuyện gì xảy ra giữa cậu với anh
trai mình à? Lúc nãy ở ngoài hành lang trông anh ý có vẻ lén lút
LÉN LÚT á? Lén lút như thế nào? Kiểu đang đi tìm Judith Gershmer để rủ đi chơi tối nay á?
Không. Giống như kiểu đi tìm bốt điện thoại. Mà sao anh ý lại đi rủ chị Judith Gershmer chứ? Mình phải nói với cậu bao nhiêu lần nữa rằng anh ý thích cậu, chứ không phải J.G
Anh ý từng thích mình thôi.
Trước khi mình buộc phải hủy bỏ cuộc hẹn hò đầu tiên của hai đứa, do bà bắt mình phải đi dự vũ hội cùng bà.
Vũ hội á? Không phải chứ?
Khổ thân cậu. Nhưng xin lỗi chứ anh mình không phải loại người rủ người con gái khác đi chơi chỉ vì bạn gái của anh ý bận. Anh ý thực sự đã
rất mong chờ được đi chơi với cậu đấy.
THẬT SAO ??????
Đúng vậy, ngốc ạ. Cậu đã nghĩ vớ vẩn gì thế? Hai người đang cặp bồ mà.
Nhưng mới chỉ thế thôi. Bọn mình đã đi chơi với nhau bao giờ đâu.
Thì sao nào? Đợi khi nào có thời gian thì đi chơi chứ sao.
Cậu nghĩ là anh ý sẽ không bỏ mình đúng không?
Đúng vây, trừ khi có vật nào đó rơi trúng đầu anh ý. Bọn con trai mà bị chấn thương sọ não thường không ý thức được hành vi của mình đâu.
Tại sao lại có chuyện rơi trúng đầu ở đây?
Mình chỉ đang giả sử thôi mà. Cậu có muốn nghe kể về buổi gặp mặt của mình hôm nay không thì bảo?
Có chứ. Kể đi
Họ nói họ muốn chọn chương trình của mình.
Là sao?
Tức là họ muốn gửi chương trình Lilly chỉ muốn nói lên sự thật của mình cho một số đối tác xem có ai muốn đầu tư, biến nó thành một chương
trình truyền hình thật sự hay không. Trên một kênh truyền hình chính
thống. Chứ không phải là miễn phí như hiện nay. Trên ABC hay Lifetime
hay VH1 gì gì đó.
Lilly !!!!!! ĐIỀU ĐÓ THẬT TUYỆT !!!!!
Ừ, mình biết. Úi, thôi nhé. Thầy Wheeton đang nhìn về phía này rồi.
Thứ Sáu, ngày 23 tháng 1, giờ NK&TN
Bữa trưa hôm nay là buổi liên hoan ăn mừng của nhóm mình. Ai cũng có chuyện vui cần ăn mừng:
- Shameeka: ăn mừng được chọn vào đội cổ vũ. Một sự kiện mang tính lịch sử đối với những bạn nữ không mấy nổi bật trong trường (mặc dù sự thật là Shameeka trông giống như một siêu mẫu)
- Lilly: ăn mừng chương trình của cậu ý được để mắt tới
- Tina: ăn mừng cuối cùng đã quyết định chấm dứt hoàn toàn với Dave
- Ling Su: ăn mừng vì bức tranh tượng sư tử được chọn tham gia cuộc thi tranh toàn trường
- Boris: ăn mùng vì được làm Boris. Cậu ấy lúc nào chẳng vui vẻ và hạnh phúc.
Không hề có Michael trong cái danh sách ý, bởi mình không biết anh ý
đang nghĩ gì. Bởi anh ý không hề xuất hiện tại bàn ăn ngày hôm nay. Mình chỉ thoáng gặp qua anh ý tủ đựng đồ giữa tiết 4. Anh ý nói "Hey, anh
có chút việc phải làm. Mình gặp nhau ở giờ NK&TN nhé"
Có chút việc phải làm.
Đáng ra mình phải hỏi ngay rằng: "Anh có định chia tay với em hay không thì cũng nói luôn một tiếng đi." Mình thực sự rất muốn biết, dù kết
quả có tồi tệ đến thế nào.
Giờ thì anh ý đang lúi húi bàn về
chuyện ban nhạc với Boris. Thành viên của ban nhạc gồm có: Michael
(chơi bass), Boris (vi-ô-lông điện), anh Paul cao kều ở CLB Máy tính
(key boards), cái anh ở đội duyệt binh của trường tên là Travor (chơi
guitar) và Felix (trống) -anh này đang học lớp 12, để râu dê trông rất
ngầu.
Họ vẫn chưa thống nhất được tên cho ban nhạc và nơi tập
luyện. Có vẻ như thầy giám thị Kreblutz sẽ cho phép ban nhạc tập luyện
trong phòng hòa âm vào các ngày cuối tuần nếu họ kiếm được cho thày ý
mấy cái vé xem Giải Hoa hậu chó cảnh ở Westminter Kennel show. Thật
chưa thấy ai yêu chó như thầy ý.
Trong hoàn cảnh mối quan hệ
của bọn mình đang đi tới hồi cuối thế này mà Michael vẫn có thể tập
trung vào vụ ban nhạc, chứng tỏ anh ý là một nhạc sỹ chân chính, hết
long vì nghệ thuật. Còn mình, chẳng có tài năng gì nên cũng chẳng suy
nghĩ được gì ngoài ngồi than thân trách phận. Chỉ riêng chuyện này thôi cũng thấy anh ý là một thiên tài rồi.
Hoặc có khi vì anh ý chẳng hề quan tâm đến chuyện tình cảm của bọn mình cho lắm.
Mình thích giả thuyết đầu tiên hơn.
Lilly thì đang ngồi nắn nót chuẩn bị cho tập phim tiếp theo của chương trình Lilly chỉ nói lên sự thật. "Nạn nhân" lần này là hãng cà phê
Starbucks và tấm thẻ Starbucks của hãng (những lhachs hang trung thành
của hãng sẽ có thể dùng thẻ đó để mua cà phê ở các máy tự động). Theo
Lillly, Starbucks thực chất là một chi nhánh của Cơ quan tình báo Trung ương Hoa Kỳ. Đó là cách để họ theo dõi nhât cử nhất động của giới trí
thức - thừ các nhà văn, nhà biên soạn, đến những kẻ kích động ngoài xã
hội - thông qua việc tiêu thụ cà phê của họ.
Sao cũng được. Dù gì mình cũng chẳng uống cà phê.
Á.....chuông rồi.
BÀI TẬP VỀ NHÀ:
Đại số:chẳng quan tâm
Tiếng Anh: chán chết
Sinh vật:mình ghét bản thân mình quá!
Sức khỏe và an toàn: thầy Wheeton cũng đang yêu. Có lẽ mình phải khuyên thầy ý sớm rút lui mới được, trước khi quá muộn.
NK&TN: Mình không đáng được có mặt ở cái lớp này
Tiếng Pháp: Sao trên đời này lại có thứ ngôn ngữ này cơ chứ. Ở Pháp người ta cũng toàn nói tiếng Anh mà
Văn minh thế giới: Học làm gì cơ chứ. Đằng nào cuối cùng rồi chúng ta cũng lên thiên đường hết mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT