2. Ngừng nói dối. Dù gì bà cũng biết tỏng bí mật của mình rồi. Thật
đúng là cái mũi...phản chủ! Sao nó lại cứ phải phập phồng mỗi khi mình
nói dối cơ chứ?
3. Không bao giờ tự ý đổi lời thoại khi phát biểu trên truyền hình trước toàn thể nhân dân Genovia.
4. Ngừng ngay vụ buột miệng chửi thề trước mặt mấy người hầu gái.
5. Ngừng ngay chuyện bắt chú Francois, vệ sỹ người Genovia, dạy mấy câu chửi thề bằng tiếng Pháp.
6. Gửi lời xin lỗi tới Hiệp hội các nhà trồng cây Ô liu Genovia vì mình lỡ sẩy mồm nhả ra một câu pha trò rất-không-đúng-lúc về trận hạn hán
gây mất mùa vừa qua.
7. Gửi lời xin lỗi tới vị Bếp trưởng đáng kính của Hoàng gia Genovia vì đã tự ý "tuồn" món gan ngỗng cho con chó của bà nội (mà mình đã nhắc đi nhắc lại với nhà bếp trong cung là mình không ăn gan chứ có phải không đâu).
8. Ngừng ngay việc lên
lớp giới báo chí Hoàng gia Genovia về tác hại của thuốc lá. Nếu bọn họ
muốn bị ung thư phổi thì đó là quyền của họ.
9. Học cách tự tin hơn!
10. Ngừng suy nghĩ qua nhiều về anh Michael Moscovitz.
À, khoan...Mình được quyền nghĩ về anh Michael Moscovitz chứ, BỞI VÌ ANH ẤY GIỜ ĐÃ LÀ BẠN TRAI CỦA MÌNH rồi mà!!!!!!
MT + MM = TÌNH YÊU VĨNH CỮU
Thứ Sáu, ngày 2 tháng 1, 2 giờ chiều,
Trong phòng Quốc hội Hoàng gia Genovia
Đáng ra giờ mình phải đang đi du lịch vi vu mới đúng. Đang là kỳ nghỉ
đông cơ mà. Mình cần phải đươc nghỉ ngơi thảnh thơi, chuẩn bị lên dây
cót cho học kỳ khủng khiếp sắp tới, với môn Đại số II sờ sờ trước mắt.
Đó là còn chưa tính đến môn Sức khỏe và An toàn đâu đấy. Mọi người ở
trường ai cũng ra cái điều "Ôi, sao cậu sướng thế, vừa được đón Giáng
sinh ở lâu đài, vừa được kẻ hầu người hạ phục vụ đến tận răng".
Nghĩ gì chứ? Thứ nhất, sống trong lâu đài chẳng có gì hay ho cả. Vì sao ư? Đã gọi là lâu đài thì đủ hiểu nó già nua và cũ rích đến thế nào
rồi. Có thể tòa lâu đài của dòng họ Renaldo nhà mình không đến nỗi khởi công từ những năm thứ tư trước công nguyên hay từ thời cụ tổ của mình
là Công chúa Rosagunde, nữ hoàng đầu tiên của xứa Genovia. Nhưng nói
chung cũng phải từ nhưng năm 1600 là ít. Mà từ cái thời sơ khai đó thì
lấy đâu ra mấy thứ kiểu như:
1. Truyền hình cáp
2. Mạng Internet
3. Toa lét.
Nói thế thôi, dù gì đây cũng là cung điện của bố mà, thời nay sao có
chuyện không có lấy nổi một cái ăng ten chảo. Chỉ có điều kênh truyền
hình duy nhất bố cho lắp đặt chỉ quanh đi quẩn lại có CNN, Tin tức tài
chính CNN, và Golf. Kênh MTV2 của mình đâu? Còn kênh phim truyện
Ligetime nữa chứ?
Mà đến thời gian để với lấy cái điều khiển
mình cũng còn không có, nói gì đến chuyện ngồi xem. Suốt ngày trên từng cây số, thăm viếng hết chỗ này đến chỗ nọ.
À, lại bàn về
chuyện mấy cái toa lét. Túm lại một câu, các ông cố bà cố thời những
năm 1600 không hiểu tầm quan trọng về cái gọi là cống-thoát-nước. Hậu
quả là 400 năm sau, nếu con cháu của họ sơ ý thả quá nhiều giấy vệ sinh xuống đó và cố xả nước, ngay lập tức sẽ tạo ra một cơn sóng thần nho
nhỏ trong nhà.
Vậy đó. Cuộc sống ở Genovia của mình đấy!
Mấy đứa bạn của mình giờ chắc đang đi trượt tuyết ở Aspen hoặc nằm vắt vỏe tắm nắng ở Miami.
Còn mình thì sao? Mình đang thường thức cái quái gì trong kỳ nghỉ đông này thế không biết?
Để xem nào...Quà Giáng sinh của bà dành cho mình là một cuốn sổ tay mới coong để ghi chép lại lịch trình làm việc của bản thân tại Genovia
(giờ này vẫn còn có người đi tặng sổ tay làm quà Giáng sinh mới hãi
hùng!!!!)
Dưới đây là những gì mình đã biết trong cuống sổ tay đó:
Chủ Nhật, ngày 21 tháng 12
Lịch trình của Hoàng gia
Đã tới Genovia. Chỉ vì nhấm nháp một gói kẹo Skittles trên máy bay mà
suýt nữa thì mình đã nôn ộc ra ngay trước mặt phái đoàn chào mừng chính thức của Genovia tại sân bay, lúc vừa bước xuống khỏi máy bay.
Vậy là đã qua một ngày kể từ lần cuối cùng gặp anh Michael. Mình vẫn
gọi điện đến nhà ông bà anh ấy không mệt mỏi ở Boca Raton (gia đình
Moscovitz năm nào cũng nghỉ đông ở đó) nhưng không có ai nhấc máy. Chắc tại do chênh lệch múi giờ. Genovia sớm hơn Florida tận 6 tiếng cơ mà.
Thứ Hai, ngày 22 tháng 12
Lịch trình của Hoàng gia
Trong lúc đang đi dạo trên tàu tuần dương của hải quân Genovia, tàu
Hoàng tử Phillipe, mình đã bị vấp phải cái mỏ neo. Chuyện cũng chẳng có gì đáng nói nếu không phải là cú ngã đó vô tình "đẩy" Đô đốc Pepin lộn nhào xuống cảng Genovia. May mà ông ấy không bị làm sao. Người ta đã
phải vớt ông ấy lên bằng một cái cây lao móc (thường dùng để bắt cá
voi...)
Mà tại sao mình là người duy nhất ở cái nước này cho
rằng ô nhiễm là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng nhỉ? Nếu mọi người muốn đậu du thuyền ở cảng Genovia thì họ cần phải ý thức hơn với những gì
họ ném ra khỏi boong tàu. Bọn cá heo thường xuyên bị mắc mũi vào mấy
cái vỏ bao ni-lon và đói đến chết chỉ vì không thể mở mồm ra để ăn. Mà
có gì đâu, trước khi ném bao ni-lon xuống biển họ chỉ cần khoét mấy cái lỗ thật to là moi chuyện sẽ đâu vào đó.
OK, nói mọi chuyện sẽ đâu vào đó là không đúng. Bởi riêng chuyện vứt rác qua boong tàu đã là sai rồi.
Mình không thể đứng trơ mắt ra nhìn những sinh vật biển vô tội bị cướp đi môi trường sống. Chỉ vì mấy đám người nghiện tắm nắng lúc nào cũng
muốn có một làn da rám nắng hoàn hảo tại Vịnh Saint-Tropez.
Đã 2 ngày kể từ lần cuối cùng gặp anh Michael. Mình đã cố gọi cho anh ấy
hai lần. Lần đầu tiên, không ai nghe máy. Lần thứ hai, bà anh ý nhấc
máy và nói Michael vừa chạy ra hiệu thuốc lấy thuốc ngâm chân cho ông.
Đúng là Michael! Luôn đặt người khác lên trước bản thân, dù chỉ là một
đôi chân.Thứ Ba, ngày 23 tháng 12
Lịch trình của Hoàng gia
Trong bữa ăn sán với Hiệp hội các nhà trồng cây Ô liêu Genovia, mình đã cao hứng nhả ra một lời-bình-luận-mà-theo-mình-là-rất-dí-dỏm về trận
hạn hán bất thường ảnh hưởng toàn bộ khu vực Địa Trung Hải vừa qua.
Nhưng hình như không ai thấy câu nói đùa của mình dí dỏm cả, đặc biệt
là mấy thành viên của Hiệp hội các nhà trồng cây Ô liu.
Đã 3
ngày kể từ lần cuối cùng gặp anh Michael. Hôm nay đến thời gian gọi cho anh ý cũng chẵng có. Tất cả chỉ tại phát ngôn linh tinh về vụ hạn hán
hồi trưa của mình!!!
Thứ Tư, ngày 24 tháng 12
Lịch trình của Hoàng gia
Lên truyền hình gửi lời chúc mừng Giáng sinh tới toàn thể nhân dân
Genovia. Và..LẠC ĐỀ từ đầu đến cuối! Thà cứ mở giấy đọc cái bài diễn văn đã được người ta chuẩn bị từ trước cho xong chuyện...Đằng này...mình
lại hứng chí chia sẻ niềm tin của bản thân với việc có thể đem lại nguồn thu đáng kể cho ngân khố quốc gia nếu đem lắp đặt đồng hồ tính phí đỗ xe trên tất cả các con phố ở Genovia. Mình thậm chí còn lấy ví dụ về
nguồn thu "siêu khủng" từ mấy cái máy đó chỉ tính riêng trong 5 quận của thành phố New York. Mọi người sợ chúng làm ảnh hưởng đến mỹ quan phố
xá? Cảnh quan của thành phố sẽ vẫn đẹp như thường, KHÔNG HỀ bị sứt mẻ
một tẹo nào, cam đoan đấy!
Chưa hết...mình còn điên đến độ lớn
tiếng cảnh cáo "mấy kẻ dạo chơi ban ngày bần tiện" đừng có nghĩ đến
chuyện lảng vảng gần khu vực biên giới nước mình nữa chứ.
4 NKTLCCGAM ( 4 ngày kể từ lần cuối cùng gặp anh Michael)
Thứ Năm, ngày 25 tháng 12, Giáng sinh
Lịch trình của Hoàng gia
CUỐI CÙNG ĐÃ NÓI CHUYỆN ĐƯỢC VỚI ANH MICHAEL!!! Cuối cùng đã gặp được
anh ấy qua điện thoại. Tuy nhiên, cuộc nói chuyện của bọn mình không
được tự nhiên cho lắm do có sự hiện diện rất không-đúng-lúc của cả bên
đấy và bên đây. Bên đây có bố, bà và ông anh họ René tề tựu đông đủ
trong phòng lúc mình gọi điện. Bên đấy cũng nườm nượp từ bố mẹ, ông bà
đến em gái.
Anh Michael hỏi mình có nhận được món quà Giáng
sinh nào hay ho không và mình đã nói là không. Không có già cả, ngoài
một cuốn sổ tay và một cái quyền trượng. Trong khi mình chỉ ước ao có
một cái điện thoại di động! Anh Michael cũng ngao ngán kể là chẳng nhận được món quà Hanukkah nào ra hồn cả. Không có gì ngoài một cái máy in
màu. Vậy vẫn còn tốt hơn món quả của mình chán! Nhưng kể ra cái quyền
trượng dùng để gãi lưng cũng hay ra phết!
Thật may anh Michael vẫn chưa quên người bạn gái này. Mình biết bạn trai mình giỏi giang
hơn tất cả bọn con trai trên thế giới này cộng lại. Nhưng mọi người vẫn thường nói: bộ nhớ của con trai giống như bộ nhớ các em cún - gần như
bằng không. Có khi bạn vừa nói dứt lời rằng nhân vật yêu thích của mình là Xena - Nàng công chúa chiến binh xinh đẹp...và chỉ vài giây sau đã
thấy họ thắc mắc về chuyện sao bạn lại có thể đi thích nữ nô lệ da đen
Xica - nhân vật chính trong bộ phim truyền hình dài tập của đài
Telemundo. Mà nói thật, cũng không thể trông mong gì hơn đâu...bởi bộ
não của con trai vốn đã đầy ắp vấn đề với mấy cái mô-đem, phim Star
Trek Voyager và nhóm nhạc Limp Bizkit...rồi.
Michael của mình
cũng không nằm ngoài quy luật đó. Mặc dù anh ấy là một trong những học
sinh ưu tú được chọn đọc diễn văn trước toàn trường, lại đạt điểm tuyệt đối SATs và được tuyển thẳng vào một trong những Đại học danh tiếng
nhất cả nước. Nhưng ai cũng biết anh ấy phải mất khoẳng...5 triệu
năm...để nói ra sự thật là anh ấy thích mình. Và đó cũng chỉ là sau khi mình đã bí mật gửi cho anh ấy cả tá thư tình.
Á, cũng đâu phải bí mật gì đâu. Vì ngay từ đầu anh ấy đã biết tác giả của mấy lá thư đó là mình rồi mà. Tự mồm của mấy đứa "thợ buôn" và cô em gái anh ấy chứ
ai.
Mà thôi, sao cũng được! Dù gì cũng qua rồi.
5 ngày không nghe được tin tức gì từ người yêu quả là dài hơn một mùa. Anh
Dave Farrouq El-abar, bạn trai của Tina Hakim Baba thỉnh thoảng cũng
mấy ngày bẵng đi không gọi cho cậu ấy và những lúc đó Tina luôn cho
rằng anh Dave đã gặp được người con gái khác tuyệt vời hơn cậu ấy. Cậu
ấy thậm chí có sồng sộc kéo đến hỏi thẳng anh ấy về chuyện này, mếu máo với anh ấy rằng cậu ấy yêu anh ấy và rên rỉ rằng cậu ấy thấy rất đau
lòng vì anh ấy không gọi điện...Kết quả là anh ấy không bao giờ gọi lại cho cậu ấy nữa, vì hóa ra anh Dave mắc chứng sợ ràng buộc.
Anh Michael thì gặp đâu chẳng ra người giỏi giang hơn mình. Ngoài kia có
hàng triệu cô gái hơn đứt mình, ngoài chuyện họ không phải là công chúa mà thôi. Họ còn không bị nhốt lại trong cung điện với người bà khó tính cùng con chó púc trụi lông gớm ghiếc của bà trong suốt kỳ nghỉ.
Và mặc dù khi Tina bắt đầu cho rằng anh Dave đã đá cậu ấy, bọn mình vẫn an ủi: "Không phải đâu". Giờ thì mình nghĩ mình đã hiểu cảm nhận của
cậu ấy lúc đó.
Vừa nói chuyện với mẹ và thầy Gianini. Cả hai
đểu ổn, mặc dù mẹ vẫn không chịu cho bác sỹ tiết lộ về giới tính của em bé. Mẹ nói mẹ không muốn biết, vì nếu đó là con trai mẹ cũng không lấy gì làm buồn, mặc dù không hề muốn có thêm một kẻ đàn áp mang nhiễm sác thể Y ra đời (thầy G nói mẹ nói vậy là do hooc-môn thôi nhưng mình
không dám chắc. Thực lòng mà nói mẹ là týp người khá anti giới nhiễm
sắc thể Y). Mẹ cho Louie Mập nghe máy để mình có thể chúc mừng Giáng
sinh với nó và nó đã gầm gừ tỏ vẻ khó chịu, vậy là mình có thể đoán
được nó vẫn ổn!
5 NKTLCCGAM
Thứ sáu, ngày 26 tháng 12
Lịch trình của Hoàng gia
Mình bị ép phải đi xem bố và ông anh học René chơi golf trong một giải đấu từ thiện, đổi thủ là Tiger Woods. Tiger thắng (chẳng có gì là lạ)
vì dù gì bố cũng trạc tứ tuần rồi. Còn Hoàng tử René thì thú nhận rằng
tối hôm trước vừa tham dự một buổi party thử rượu. Cứ tưởng không còn
môn thể thao nào có thể tẻ nhạt hơn golf...Ấy thế mà có - POLO. Tháng
sau, mình bị ép phải đi xem bố và anh René chơi môn thể thao đó mới
kinh chứ. À mà anh René thậm chí khó có thể gọi là anh học của mình
được. Bọn mình họ hàng với nhau cách khoảng 1100 đời là ít.
Và mặc dù danh nghĩa là hoàng tử thật đấy, nhưng anh ấy thậm chí con
không được luật pháp Italia, cho phép đặt chân vào lãnh thổ của mính
nữa. Ấy là do mấy người trong Đảng xã hội đã đuổi tất cả thành viên
Hoàng gia Italia ra khỏi đất nước từ lâu rồi. Cung điện từ thời cụ tổ
của anh René giờ thuộc về một nhà thiết kế giày nổi tiếng. Người ấy đã
biến tòa lâu đài thành khu nghỉ dưỡng cho những người Mỹ lắm tiền giàu
có, đến vào dịp cuối tuần, tự tay làm món mỳ ống và thưởng thức đặc sản rượu nho 200 năm tuổi.
Tuy vậy anh René có vẻ không lấy gì làm rầu rĩ, bởi vì ở Genovia này mọi người vẫn gọi anh ấy là Hoàng tử René và anh ấy được hưởng mọi đặc quyền của một thành viên Hoàng gia.
Vấn đề ở chỗ...cho dù có hơn mình 4 tuổi, là sinh viên năm thứ nhất của một trường Đại học Kinh tế Pháp, hay là một hoàng tử đi chăng nữa thì René cũng có quyền lôi vẻ bề trên đặt uỵch trước mặt mình. Mình dám nói rằng cờ bạc là xấu! Bà sự thật là anh René đang chôn vùi tuổi xuân
trong sòng bài, thay vì bỏ thời gian vào làm việc gì đó có ý nghĩa hơn. Điều ấy làm mình thấy rất khó chịu.
Mình đã nói điều đó với
anh René. Anh ấy cần phải hiểu rằng cuộc sống còn có một tỉ thứ phải
làm hơn là rong ruổi trên chiếc Alfa Romeo, hoặc bì bõm bơi trong bể
bơi cung điện, mặc đúng một cái quần chíp đen bé tin hin, ở Châu Âu
kiểu quần này rất mốt thì phải (mình đã van xin bố rằng đừng có đua đòi theo mốt, cứ quần sooc mà mặc thôi và thật may là ý bố cũng vậy).
Nghe mình nói xong anh René chỉ phá lên cười như nắc nẻ.
Nhưng mình cũng có thể hài lòng, Vì chí ít mình đã cố gắng hết sức để
vạch ra nhưng sai lầm nghiêm trọng trong cách sống phóng túng của vị
hoàng tử luôn coi mình là nhất quả đất này.
6 NKTLCCGAM
Thứ Bảy, ngày 27 tháng 12
Lịch trình của Hoàng gia.
Một ngày cực kỳ mệt mỏi, vì hôm này là ngày giỗ thứ 25 của ông nội.
Phải đặt vòng hoa tang lên mộ ông, đeo mạng đen...Cái mạng của mình cứ
dính vào son môi, không sao thổi nó đi được, cuối cùng phải tháo béng
nó ra, khiến cho cái mũ bị gió làm cho bay cái vèo ra tận cản Genovia.
Hoàng tử René "đáng kính" đã chạy theo vớt nó lên cùng với sự trợ giúp
cuồng nhiệt của mấy cô gái ngực trần đang nằm tắm nắng gần đó. Đáng
tiếc, cái mũ sẽ không bao giờ còn được như cũ!!!
7 NKTLCCGAM
Chủ nhật, ngày 28 tháng 12
Lịch trình của Hoàng gia
Hoàng tử René bị bắt gặp đang nô đùa với mấy cô em với mũ hôm trước
trong bể bơi trong nhà. Bố đã nổi giận đùng đùng...Vì theo bố, ở cái
tuổi 18 anh René đáng ra phải hiểu được rằng mọi người đang rất kỳ vọng anh ấy sẽ trở thành " Hoàng tử William của Châu lục", mặc dù không có
vương miện. Thực tế, nhà anh René giờ chỉ còn mỗi cái danh chứ chẳng có chút gia tài của nả gì cả. Bố còn nói mấy con bé đó đang cố lợi dung
anh ấy tuốt xác. Anh René lại còn quay ra lý sự là anh ấy không hề ngại khi "được" lợi dụng kiểu ấy. Và rằng nếu anh ấy không thấy ngại thì
việc gì bố phải lo? Câu nói đó chẳng khác nào như lửa đổ thêm dầu. Bố
gầm lên rung chuyển từ mặt đất đến trần nhà. Đáng ra mình phải cảnh báo cho anh ấy biết: Tuyệt đối không nên cãi lại bố khi cái mạch máu trên
trán ông đang phập phồng tướng lên như thế. Nhưng mình đã phản ứng hơi
chậm!
Cố gọi cho anh Michael nhưng máy bận liên tục trong suốt 4 tiếng. Chắc anh ấy đang online. Mình cũng muốn email cho anh ấy lắm
chứ nhưng toàn bộ máy tính trong cung có thể vào internet đều ở trong
phòng hành chính và tất cả các cửa thì đều đã khóa.
8 NKTLCCGAM
Thứ Hai, ngày 29 tháng 12
Lịch trình của Hoàng gia
Gặp gỡ các quản lý Casino ở Genovia. Rất không hài lòng với thái độ
kiên quyết của họ trong việc duy trì chỗ đõ xe dành riêng cho khách
VIP. Mình đã cố giải thích về tầm quan trọng của việc tăng doanh thu từ máy cái đồng hồ tính tiền đỗ xe. Kết quả: bị cự tuyệt và đuổi như đuổi tà.
Mình hỏi mượn bố chìa khóa riêng vào phòng hành chính để
email cho anh Michael thi thoảng nhớ nhung nhưng bố gạt phăng đi. Tất
cả chỉ tại tuần trước anh René bị bắt gặp lẻn vào phòng hành chính mò
mẫm máy trang web nhố nhăng. Mặc dù mình đã nói khô miệng nát nước răng mình không đời nào làm cái trò xuẩn ngốc như ông anh học
Hoàng-tử-hữu-danh-vô-thực kia, nhưng bố lờ đi như không nghe thấy gì.
9 NKTLCCGAM, và mình nghĩ mình sắp PHÁT ĐIÊN rồi!!!!!!!!!!!!!!!!
Thứ Ba, ngày 30 tháng 12
Lịch trình của Hoàng gia
Nhận được TIN NHẮN của ANH MICHAEL, qua mấy người trực tổng đài điện
thoại trong cung. "Nhớ em. Sẽ cố gắng gọi cho em lúc bonne nuit". Mình
đã hỏi đi hỏi lị mấy người trực tổng đài và họ thề sống thề chết là đã
truyền đạt nguyên văn, chính xác đến từng chữ. Mà nếu vậy thì tin nhắn
của anh ấy chẳng có nghĩa gì cả. Bonne nuit có nghĩa là "chúc ngủ ngon", chứ không phải là từ chỉ thời gian. Không biết ngôn ngữ của người
Klingon trong phim Star Trek có từ nào nghe gần gần giống như bonne nuit không nhỉ? Nhưng mình cũng không có thời gian gọi cho anh Michael vì
hôm nay phải ngồi với Bộ trưởng Bộ quốc phòng Genovia cả ngày, học cách ứng phó khẩn cấp trong tình huống đất nước bị các lực lượng thù địch
bất ngờ tấn công.
10 NKTLCCGAM
Thứ Tư, ngày 31 tháng 12
Lịch trình của Hoàng gia
Hóa ra ngồi yên cho người ta vẽ chân dung thật chẳng dễ dàng tẹo nào.
Phải ngồi im như phỗng, không cử động, không cười! Quả đúng là cực hình! Nhất là khi con chó púc Rommel bé tí teo của bà cứ đảo qua đảo lại
trước mặt, với cái mũ nhựa to uỵch trên đầu ( để nó không thể liếm rụng nốt đám lông lơ thơ còn lại trên người). Rommel là con chó đầu tiên
mình biết bị mắc chứng rối loạn khả năng kiềm chế bản thân đấy. Cứ nhìn cái cách nó tự liếm sạch đám lông trên người trụi thui lủi mới khiếp
chứ. Các bác sỹ thú y ở Mỹ thì cho rằng Rommel bị rụng lông như vậy là
do bị dị ứng. Nhưng bác sỹ thú y của hoàng gia Genovia lại lý giải hành động kỳ quặc này của con Rommel là một cách để tự tạo ra xì-tai riêng
cho bản thân. Đến chết!
Xưa nay mình luôn phản đối chuyện con
người cười nhạo trên sự khốn khổ của bất cứ loài động vật bốn chân nào, nhưng lần này quả thực là cầm lòng không nổi. Con Rommel nom vô cùng
khôi hài. Nhất là cái cách nó mất kiểm soát cân bằng, loạng choạng như
người say bổ nháo bổ nhào vào mấy bộ quần áo giáp dọc hành lang.
Họa sỹ vẽ chân dung của Hoàng gia Genovia gửi tới mình một nỗi thất
vọng tràn trề. Sau hàng giờ đánh vật với bức chân dung, cuối cùng ông
ấy đành phải thả mình ra sớm để tham dự bữa tiệc năm mới trong cung.
Không được ở bên anh Michael, cùng nhau chia sẻ nụ hôn đêm giao thừa,
thử hỏi ai thiết tha bữa tiệc này. Đã cố gọi cho anh ấy nhưng không
thấy ai bắt máy. Giờ gia đình Moscovitz chắc đang đi mở tiệc ngoài bãi
biển hoặc ở bên bể bơi gì đó.
Florida nổi tiếng về cái gì ư?
Những bữa tiệc triền miên trên bãi biển hoặc tại bể bơi. Và ai sẽ tham
dự nhưng buổi tiệc ấy? Xin thưa, các cô gái trong những bộ bikini nhỏ
xíu. Như mấy cô nàng trong phim Blue Crush ý. Hoặc là giống diễn viên
Kate Bosworth: một mắt xanh, một mắt nâu, diện quần sooc ngẵn cũn cỡn.
Chắc vậy rồi. Ai có thể rời mắt khỏi những cô mắt hấp háy lúc xanh lúc
nâu đầy gợi cảm như vậy cơ chứ??
Lúc giao thừa anh René định
lao ra hôn chúc mừng năm mới mình mới rùng rợn chứ...May mà mình né kẹp và bảo anh ta đi mà hôn bà ý. Và anh ý đi làm thật!!!Không ngờ anh
liều mạng như thế! Cũng chẳng phải can đảm, dũng cảm gì đâu, do nốc ừng ực mấy chai sâm-panh từ tối tới giờ thôi. Kết quả không nằm ngoài dự
đoán của mình: Bà đã không thương tiếc phang cả một quả dứa (được cắt
tỉa thành một con thiên nga) vào đầu anh ấy. Đáng đời!
Thứ Năm, ngày 1 tháng 1
Lịch trình Hoàng gia
CÓ EMAIL CỦA ANH MICHAEL!!!!!!! Anh René đã ăn trộm được chìa khóa
phòng hành chính, với lý do cần "tra cứu vài thứ" trên Netscape (mà
thực ra là lên mạng vào trang Bạn Hot hay Không Hot? Đẻ làm quen với
mấy em xinh tươi trẻ đẹp- mình biết thừa). Mình tình cờ đi ngang qua bể bơi và bắt quả tang ông tướng đang lúi húi. Tất nhiên phải nhân ngay
dịp này đàn áp René bắt anh ta cho mình dùng ké mạng. Ơn trời hôm qua
ông này "luyện" quá nhiều sâm-panh thì phải, giờ đầu đau như búa nổ và
không còn hơi sức đâu mà tranh cãi với mình.
Và thế là mình
vào được mạng và nhận được email của anh Michael!!!!!!!! Hóa ra tối hôm qua anh ý KHÔNG HỀ đi dự tiệc với mấy cô giống-Kate-Bosworth:
Mia (anh ý viết), anh xin lỗi vì đã không ở nhà đợi điện thoại của em. Anh đến dự bữa tiệc năm mới tại nhà ông bà ở New York (họ mê mẩn nhạc của
Ricky Martin em ạ, yêu đời thế không biết!!!!!). Em có nhận được tin
nhắn của anh không? Nhân đây Chúc mừng Năm mới em nhé. Anh thực sự rất
nhớ em và...đại loại thế.
Tái bút: Ở bên đó họ nhốt em trên tòa tháp hay sao thế? Ngay đến tù nhân cũng có quyền gọi điện thoại mà.
Anh có cần phải bay sang Genovia giải cứu em khỏi tòa tháp đó không
thế????
Thử hỏi TRÊN ĐỜI còn bức thư nào lãng mạn hơn thế
không? Anh ấy thực sự rất nhớ mình và đại loại thế! Không biết đại loại thế nghĩa là gì nhỉ? Là Yêu chăng? Có phải đó là ý nghĩa sâu xa của
cụm từ đại loại thế không?
Mình đã cực sai lầm khi đem chuyện
này đi hỏi anh René. Anh ta phán rằng: ngay đến tình cảm với người con
gái mình thích mà cũng không dám viết thẳng ra trên giấy thì thằng con
trai đó thật đáng vò cho thật nhầu rồi...vứt đi!
Mình vặc lại rằng đó không phải giấy, chỉ là thư điện tử mà thôi, hai cái đó hoàn toàn khác nhau.
Không phải sao?
Cả ngày hôm nay mình đi thăm bệnh nhân ở Bệnh viện Đa khoa Genovia.
Phải nói là cực kỳ căng thẳng!!! Không phải vì các bệnh nhân, mà vì một chú hề mà bệnh viện đã thuê để mua vui cho đám trẻ con bị bệnh. Mình
GHÉT TẤT CẲ CÁC CHÚ HỀ!!!!Kể từ hồi đọc quyển sách IT của Stephen King, mình đâm ra sợ mấy chú hề. Cuốn sách đó đã được chuyển thể thành phim
và cái anh đóng trong The Waltons thủ vai chính. Thật đáng sợ khi mấy
vị tác giả đang tâm biến các chú hề ngây thơ, trong sáng thành những
con quỷ khát máu! Lúc ở bệnh viện mình đã phải tìm mọi cách tránh mặt
gã hề đó, phòng trường hợp anh ta chính là hiện thân của quỷ Sâtan.
12 NKTLCCGAM
Và giờ thì mình đang ngồi đây, mắc kẹt giữa Nghị viện Hoàng gia Genovia vào đúng ngày thứ hai của năm mới, giả vờ thích thú lắng nghe mấy ông già đội tóc giả giảng giải về chuyện đỗ xe.
Cũng do mình cơ! Nếu ngay từ đầu không mở mồm bàn về mấy chuyện đồng hồ tính phí đỗ xe thì giờ đã không phải khổ thế này.
Sao họ vẫn cố chấp không chịu hiểu rằng nếu không tính phí đỗ xe thì sẽ chỉ càng khuyến khích mọi người lái xe qua biên giới Pháp và Ý, thay
vì đi tàu để đến Genovia...Kết quả là làm cho các đường phố vốn đã đông nay lại chật ninh ních, ảnh hưởng nghiêm trọng tới hạ tầng cơ sở vốn
đang xuống cấp ở đây.
Ý khoan...đáng ra mình phải vui mới đúng chứ nhỉ. Cuối cùng cũng có người thực sự để tâm đến lời gợi ý của
mình. Mình là Công chúa xứ Genovia thật đấy...nhưng mình thì biết gì
chứ? Việc minh sinh ra đã là người hoàng tộc và "chẳng may" được nhận
vào lớp Năng khiếu và Tài năng của trường Trung học Albert Einstein
không có nghĩa là mình thực sự có tài HOẶC có năng khiếu gì nổi bật.
Mình cực KHÔNG có tài, cái gì cũng chỉ làng nhàng, trung bình...Trừ bàn chân là thứ duy nhất mình có QUÁ THỪA. Và mình cũng chẳng có năng
khiếu gì để đem ra khoe. Nói chính xác hơn, mình vào được cái lớp Năng
khiếu và Tài năng đó cũng chỉ vì mình bị trượt môn Đại số và mọi người
quyết định mình cần phải học thêm ngoài giờ.
Vì tất cả những lí do trên mình nên phải cảm ơn Nghị viện hoàng gia Genovia mới đúng...vì đã chịu lắng nghe những gì mình nói.
Có điều mình rất phiền lòng khi họ vẫn "giữ chân" mình ở lại đây, không chịu thả cho mình về gọi điện cho bạn trai. Đã 13 ngày và 18 tiếng kể
từ lần cuối cùng gặp anh Michael. Gần hai tuần rồi cơ đấy. Trong suốt
thời gian vừa qua mình mới chỉ nói chuyện với anh ấy qua điện thoại có
một lần. Một phần do chênh lệch múi giờ giữa Genovia và Mỹ, nhưng cái
chính vẫn là do lịch trình dài dằng dặc cực kỳ BẤT CÔNG và PHI HIỆN
THỰC của bà. Thử hỏi với cái lịch kính mít ấy mình còn đâu ra thời gian gọi điện cho bạn trai nữa chứ?
Chỉ ngần ấy thôi cũng đủ khiến
con bé sắp 15 tuổi này muốn òa khóc rồi! Sao số mệnh của mình và anh
Michael lại trớ trêu thế này. Mình thậm chí còn không có thời gian đi
mua quà sinh nhật cho anh ý nữa. Còn ba ngày nữa thôi.
Mình mới là bạn gái của anh ấy mới 13 ngày và chưa gì mình đã khiến anh ấy thất vọng rồi.
Nhưng anh ấy sẽ phải quen dần thôi. Theo bà thì mình luôn làm tất cả
mọi người thất vọng, chứ không cứ gì ai: từ anh Michael đến người dân
Genovia, bố, mẹ....vv...vv...
Mình vẫn không thể hiểu nỗi. Chỉ là mấy cái công tơ mét tính phí đỗ xe thôi mà...
13 ngày 19 giờ kể từ lần cuối cùng gặp anh Michael.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT