Sau đây, tôi xin đưa ra một vài ví dụ về những chủ đề tôi sẽ đề cập trong cuốn "Làm Thế Nào để Sống Sót trong Trường Trung Học", tác giả Lilly Moscovitz:

1.Tình Yêu ở Trường Trung Học, hoặc Tôi Không Thể Mở Tủ Để Đồ Vì Có Hai Kẻ Đang Quấn Lấy Nhau Phía Trước.

2.Thức Ăn ở Căng tin: Liệu có thể liệt món bắp chó vào hạng mục các sản phẩm làm từ thịt không?

3.Cách Đối Thoại Với Bọn Hạ Đẳng Thường Chiếm Dụng Hành Lang Ở Trường.

4.Các Chuyên Gia Tư Vấn Nghề Nghiệp: họ nghĩ họ đang đùa với ai cơ chứ?

5.Thi Đỗ Bằng Cách Quay Cóp: Nghệ Thuật của Thi Cử.

Mấy chủ đề này nghe quá hấp dẫn còn gì! Thế mà cố Spears đã thẳng thừng phê như sau:

Lilly - cô rất tiếc khi biết được những gì em đã trải nghiệm trong suốt quãng thời gian ở TH AE lại cho em một cái nhìn kém tích cực đến như vậy. Tuy nhiên cô e rằng cô sẽ phải đề nghị em làm thêm một việc mà em không hề muốn: đó là cô muốn em hãy tìm một chủ đề khác cho bài luận cuối kỳ của mình. Tất nhiên bài viết vẫn phải mang tính sáng tạo. Cô Spears.

Không thể tin nổi! Thật bất công! Bài của Lilly bị xếp vào hàng kiểm duyệt mới kinh chứ! Nói trắng ra bài viết của cậu ấy đã làm bẽ mặt cả ban giám hiệu của cái trường này. Lilly nói cậu ấy vô cùng thất vọng trước sự thật là với mức học phí bọn mình vẫn nộp hàng năm cho nhà trường thì đừng ai mong sẽ nhận được sự quan tâm nào hơn thế từ phía giáo viên. Điều đó cũng không hẳn là đúng, ví dụ như thầy Gianini chẳng hạn. Thầy ấy đã nhiệt tình ở lại sau giờ học để phụ đạo thêm cho những đứa học kém môn Đại số như mình còn gì.

Lilly nói có lẽ ban đầu thầy Gianini nghĩ ra chuyện ở-lại-trường-sau-giờ-học để lấy le với mẹ mình thôi. Và giờ thì thầy chỉ còn cách tiếp tục nếu không muốn mẹ phát hiện ra màn kịch đó và đâm đơn ly dị.

Kệ cho cậu ấy có nói gì đi chăng nữa nhưng mình cũng không tin. Mình nghĩ thầy Gianini sẽ vẫn ở lại sau giờ học để giúp mình dù thầy có hẹn hò với mẹ hay không. Thầy ấy là mẫu người như thế mà!

Dù sao đi nữa, sự việc trên đã tiếp tục châm ngòì cho một trong vô vàn những chiến dịch nổi tiếng của cô bạn Lilly nhà mình. Đây thực ra cũng là chuyện tốt, ít nhất vì thế mà cậu ấy sẽ buông tha cho mình và cho chuyện môi mình nên đặt (hay không nên đặt) ở đâu.

Chuyện bắt đầu như thế này đây:

Lilly: Vấn đề thực chất của cái trường này không phải là ở giáo viên. Mà chính là sự thờ ơ của Hội Học sinh. Ví dụ, giả sử bây giờ bọn mình muốn tổ chức một cuộc bãi khóa chẳng hạn.

Mình: Một cuộc bãi khoá?

Lilly: Ừ, kỉểu như bọn mình sẽ cùng đứng lên và đi ra khỏi trường cùng một lúc.

Mình: Chỉ vì cô Spears đã từ chối bài luận cuối kì của cậu ư?

Lilly: Không Mia ạ. Bởi vì cô ấy đang tìm cách tước đoạt mọi quyền cá nhân của học sinh tụi mình bằng cách ép chúng ta phải khom mình tuân theo những luật lệ phong kiến lỗi thời. Một lần nữa.

Mình: Này, cô ấy làm chuyện đó bằng cách nào?

Lilly: Bằng cách rà soát và kiểm duyệt vào đúng lúc bọn mình đang ở thời kì sung mãn nhất, về khả năng sáng tạo.

Boris: (Ngó ra từ phòng để dụng cụ, nơi mà Lilly bắt cậu ấy phải vào mỗi khi muốn tập những bản giao hưởng mới nhất) : Sung mãn á? Ai vừa nói từ sung mãn thế?

Lilly: Quay lại phòng dụng cụ đi Boris. Anh Michael, tối nay anh có thể giúp em gửi email thông báo cho toàn thể học sinh trong trường biết cuộc bãi khoá sẽ bắt đầu lúc 10h30 sáng mai được không?

Anh Michael: (Đang chuẩn bị cho gian hàng mà anh ấy và Judith Gershner cùng các thành viên trong Câu Lạc Bộ Tin Học sẽ dựng hôm Vũ Hội Mùa Đông): Anh có thể nhưng anh sẽ không làm đâu.

Lilly: SAO LẠI KHÔNG?

Anh Michael: Bởi vì tối hôm qua tới lượt em rửa bát nhưng em không ở nhà nên anh đã phải làm thay.

Lilly: Nhưng EM ĐÃ BẲO mẹ là em phải xuống phòng máy để biên tập lại vài đoạn cho chương trình phát sóng tuần này rồi cơ mà!

Chương trình Lilly chỉ nói lên sự thật của Lilly hiện là một trong những show đạt tỉ suất cao nhất trên hệ thống truyền hình ở Manhattan . Tuy nhiên, do phát trên đường truyền công cộng nên cậu ấy chả kiếm được đồng nào từ việc phát sóng. Mặc dù vậy, cũng có một số đài truyền hình danh tiếng đã lấy chương trình cậu ấy phỏng vấn mình tối hôm mình nửa tỉnh nửa mơ phát lại. Cá nhân mình thấy bài phỏng vấn hôm đó thật nhảm nhí nhưng có vẻ như nhiều người lại không cho là như thế. Vì giờ đây Lilly thường nhận được cả tấn thư mỗi ngày, trong khi hồi trước lá thư duy nhất cậu ấy nhận được là từ fan cuồng Norman .

Anh Michael: Nghe này, nếu em có vấn đề về chuyện sắp xếp quỹ thời gian của bản thân thì cũng đừng lôi anh vào. Đừng hi vọng anh sẽ ngoan ngoãn làm theo mọi yêu cầu của em, nhất là khi em vẫn còn đang nợ anh một vụ.

Mình: Lilly, mình không có ý gì đâu nhưng mình cũng cho rằng không nên bãi khoá vào thời điểm này. Dù gì bọn mình cũng sắp thi học kỳ rồi.

Lilly: THẾ THÌ SAO???

Mình: Thì một vài đứa bọn mình thực sự cần phải đi học. Mình không thể bỏ thêm một buổi ôn tập nào nữa đâu. Mình đã có một xô đầy ụ điểm kém rồi.

Anh Michael: Thật à? Anh cứ tưởng môn Đại số của em khá lên nhiều rồi cơ đấy.

Mình: Nếu anh gọi điểm D+ là khá hơn.

Anh Michael: Em đùa, điểm của em chắc chắn phải cao hơn D+ chứ! Dù gì mẹ em cũng đã lấy thầy Đại số của em rồi còn gì!

Mình: Chẳng liên quan! Anh thừa biết thầy G có bao giờ thiên vị ai đâu.

Anh Michael: Ờ thì anh tưởng ít ra thầy cũng phải nhân nhượng cho cô con gái dượng của mình tí...

Lilly: HAI NGƯỜI LÀM ƠN TẬP TRUNG VÀO VẤN ĐỀ QUAN TRỌNG TRƯỚC MẮT GIÙM TÔI CÁI : ĐÓ LÀ NGÔI TRƯỜNG NÀY CẦN MỘT SỰ CẲI TỔ TOÀN DIỆN.

May mắn thay, đúng lúc ấy thì chuông reo vang, và theo như mình được biết thì ngày mai sẽ không có bãi khoá gì hết. Vậy cũng tốt, mình đang thực sự cần thêm thời gian để học.

Điều đáng buồn cười ở chỗ: cô Spears không thích bài luận cuối kỳ của Lilly bao nhiêu thì cô ấy lại tâm đắc với bài luận của mình bấy nhiêu. Chủ đề của mình là: Đề xuất phản đối sử dụng Cây Thông Noel: Tại sao chúng ta lại đi chặt các cây tùng vào mỗi tháng 12, trong khi chính chúng ta lại đang ra sức bảo vệ tầng ozone?

Mà chỉ số IQ của mình thì chắc chắn không thể cao bằng Lilly rồi.

Thứ Hai, ngày 7 tháng 12, trong giờ Sinh

Kenny vừa chuyển cho mình mẩu giấy:

Mia - Mình hi vọng những gì mình nói tối hôm qua không làm cho cậu thấy khó chịu. Mình chỉ muốn cậu biết tình cảm thật sự của mình.

Kenny

Ôi thôi chết rồi! Mình phải làm gì bây giờ??? Kenny đang ngồi ngay bên cạnh, nhẫn nại chờ câu trả lời của mình. Mà hình như cậu ấy tưởng mình đang hì hục "soạn" câu trả lời thì phải. Đang viết nhật ký mà!!!

Mình phải nói gì đây?

À, biết đâu có khi đây là cơ hội tuyệt vời để nói thẳng nói thật với cậu ấy luôn. Mình xin lỗi, Kenny nhưng mình không có cảm giác giống như cậu - chúng ta hãy làm bạn thôi nhé. Viết thế được không nhỉ?

Vấn đề là mình không hề muốn làm tổn thương Kenny. Chưa kể, cậu ấy còn là bạn học nhóm môn Sinh của mình nữa chứ. Giờ thì dù bất kể chuyện gì xảy ra, mình sẽ vẫn phải "chịu trận" bên cạnh Kenny nốt hai tuần còn lại của học kì này. Ai chả muốn được học cùng nhóm với những người quí mến mình, dại gì mà đâm đầu vào nhóm với người căm ghét mình.

Và còn buổi khiêu vũ thì tính thế nào? Nếu chia tay Kenny bây giờ, mình biết cùng ai tới dự Vũ Hội Mùa Đông Không Phân Biệt Tôn Giáo đây? Mình biết tính toán như thế là không phải... nhưng quả thực đây sẽ là buổi dạ hội đầu tiên trong đời mình tới dự cùng bạn trai theo đúng nghĩa.

Tất nhiên là nếu Kenny chịu mở miệng ra mời mình.

Còn bài thi cuối kì môn Sinh vật nữa chứ? Là bài thi cuối kì chứ không phải chuyện chơi đâu! Nếu kkhông có Kenny ân cần nhắc bài thì chắc chắn mình không thể qua nổi đâu. KHÔNG THỂ NÀO.

Nhưng mình còn có thể làm gì khác đây? Nhất là sau chuyện xảy ra ở quầy salat ban trưa.

Thôi đành vậy. Tạm biệt nhé, Vũ hội Mùa Đông Không Phân Biệt Tôn Giáo. Xin chào, chương trình ti vi tối thứ Bảy.

Kenny thân mến,

Không phải là mình không coi cậu là bạn thân, chỉ là...

Thứ Hai, ngày 7 tháng 12, 3h chiều

Giờ phụ đạo môn Đại số của thầy Gianini.

Chả ra làm sao, mình còn chưa kịp viết xong bức thư thì chuông đã reo.

Nhưng như thế không có nghĩa là mình sẽ không nói với Kenny về tình cảm của mình.Chắc chắn mình sẽ nói. Ngay tối nay. Giờ thì mình chẳng cần quan tâm xem việc chia tay qua điện thoại như thế có bị cho là quá tàn bạo hay không nữa. Bởi mình khó lòng chịu đựng thêm một giây phút nào.

Bài tập về nhà

Đại số: ôn tập các câu hỏi cuối Chương 1-3

Tiếng Anh: bài luận cuối kì

Văn minh Thế giới: ôn tập các câu hỏi cuối Chương 1-4

Năng khiếu và tài năng: Không có gì

Tiếng Pháp: ôn tập các câu hỏi cuối Chương 1-3

Sinh học: ôn tập các câu hỏi cuối Chương 1-5

Thứ Ba, ngày 8 tháng 12, trong phòng điểm danh

Thế đấy. Mình đã không chia tay với cậu ấy.

Mặc dù rất muốn.

Vấn đề là không phải vì mình không đủ can đảm làm chuyện đó qua điện thoại...

Mà vì... những lời nói của bà, chứ không phải ai khác!!!

Không phải là mình tán thành gì chuyện không chia tay với Kenny. Chỉ là... sau giờ phụ đạo môn Đại số với thầy G, mình đã phải phi thẳng đến tiệm thời trang của anh Sebastiano, để họ "đo đạc" cho chiếc váy mà mình sẽ diện trong buổi ra mắt sắp tới. Bà tiện thể nhắc khéo đáng ra mình chỉ nên vận đồ của các nhà thiết kế thời trang đến từ Genovia! Thế mới thể hiện lòng yêu nước nồng nàn bỏng cháy! Quá oái oăm. Mình nào có biết nhà thiết kế thời trang người Genovia nào khác ngoài anh Sebastiano đâu. Nhưng mình không sao tiêu hóa nổi cái gu thời trang của anh này.

Thôi sao cũng được. Mình còn nhiều chuyện quan trọng khác phải lo hơn là chỉ chăm chăm nghĩ cho tủ quần áo mùa xuân sắp tới.

Bà hình như nhận ra vẻ thất thần trong mắt mình lúc ngồi nghe anh Sebastiano mua may về xâu chuỗi mà anh ấy sẽ đính lên vạt váy. Bà đặt mạnh ly Sidecar xuống bàn và quát: "Amelia, có chuyện gì với cháu thế?"

Mình nhảy dựng lên: "Sao cơ ạ?"

"Sebastiano hỏi xem cháu thích cổ hình trái tim hay cổ vuông kìa?"

Mình trố mắt hỏi lại bà: "Để làm gì cơ ạ?"

Bà quắc mắt nhìn sắc lẻm. Đây không phải lần đầu tiên, bà thường xuyên nhìn mình kiểu như thế nhá! Có khi vì thế mà mặc dù sống ở ngay phòng khách sạn bên cạnh, nhưng bố chưa một lần ghé thăm các buổi học làm công chúa của mình.

"Sebastiano," - bà nói - "cháu vui lòng để công chúa và ta nói chuyện riêng một chút nhé."

Như một cái máy, anh Sebastiano đứng phắt dậy, kính cẩn nghiêng mình cúi chào và bước ra khỏi phòng, theo sau là mấy cô nàng điệu đàng vừa lấy số đo cho mình. Hôm nay Sebastiano ngoe nguẩy trong một cái quần da mới toe màu quýt chín (nhưng theo ngôn ngữ thời trang của anh thì đó là màu xám kiểu mới. Còn màu trắng chính là màu đen kiểu mới. Hâm hâm!)

"Nào giờ thì nói cho ta nghe Amelia," - bà nghiêm nghị nói - "cháu đang buồn phiền chuyện gì thế?"

"Không có chuyện gì đâu ạ". Mình biết mặt mình lúc này đang đỏ bừng lên vì a) Mình có thể cảm nhận được, và b) Mình có thể nhìn thấy mặt mình phản chiếu qua ba tấm gương to đùng trước mặt.

"Chắc chắn có chuyện gì đó." - Bà đưa điếu Gitane lên môi hít một hơi thật dài (mặc cho mình nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần rằng bà đừng bao giờ hút thuốc trước mặt mình vì hít khói thuốc của người khác cũng có nguy cơ bị ung thư phổi cao như người hút thuốc) - "Là chuyện gì thế? Rắc rối ở nhà à? Mẹ cháu và ông thầy dạy toán rốt cuộc cũng cãi nhau rồi đúng không? Thật ra ta đã đoán trước được rằng cuộc hôn nhân đó sẽ không kéo dài mà. Mẹ cháu quá hiếu thắng."

Bà nói thế chẳng khác nào thụi một tràng liên hoàn tát bôm bốp vào mặt mình. Bà luôn tìm mọi cơ hội để vùi dập mẹ mình, ngay cả khi mẹ đã một tay nuôi mình khôn lớn như ngày hôm nay. So với mấy đứa bạn cùng lứa thì mình quá ngoan đi!

"Bà nhầm," - mình kiêu hãnh trước định kiến chủ quan của bà - "mẹ cháu và thầy Gianini đang cực kỳ hạnh phúc bên nhau. Cháu chẳng phải bận tâm về họ chút nào."

"Nếu thế thì là chuyện gì?" - bà ngán ngẩm hỏi trong khi phì ra một hơi thuốc dài ngoằng.

"Cháu đã nói là không có chuyện gì hết mà" - mình nói gần như hét - "Chỉ là - thật ra, cháu đang nghĩ xem tối nay làm sao chia tay với bạn trai của cháu, thế thôi. Mà chuyện đó đâu liên quan gì đến bà đâu."

Thay vì nổi giận với cách ăn nói xấc xược vừa rồi của mình, thì bà lại với tay nhấp một ngụm rượu, nét mặt đột nhiên trở nên vô cùng hào hứng.

"Ồ!", - bà chuyển tông cái rụp. Bà thường chỉ dùng giọng điệu mềm mỏng như vậy khi có người mách cho mánh lới gì đó có lợi cho việc đầu tư của bà thôi - "Cậu bạn trai nào thế nhỉ?"

Chúa ơi, tại sao tôi lại có một người bà như thế này cơ chứ? Bà của Lilly và anh Michael nhớ được hết tên các bạn của cháu mình, thú vui của bà là được làm bánh bích quy cho bọn mình ăn, và lúc nào bà cũng lo lắng sợ mấy đứa ăn không đủ no. Mặc dù hai bác Moscovitz luôn đi chợ thường xuyên, hoặc nếu vội lắm cũng không bao giờ quên gọi thức ăn nhanh cho hai đứa con của mình.

Còn mình? Mình có một người bà chỉ thích "cặp kè" với con chó Púc trụi lông, tay đeo những chiếc nhẫn kim cương nặng trịch (tới 9 cara) và luôn lấy việc hành hạ đứa cháu duy nhất của mình làm thú tiêu khiển tao nhã.

Đôi khi mình cũng tự hỏi không hiểu sao bà lại tỏ ra thích thú với chuyện đó đến như vậy? Mình có làm gì bà đâu. Không một cái gì luôn! Trừ việc mình "chẳng may" lại là đứa cháu ruột duy nhất của bà. Mình thậm chí còn chưa bao giờ bộc lộ những suy nghĩ thực sự cảu mình về bà trước bất kỳ ai, kể cả bà. Mặc dù mình rất muốn nói thẳng với bà rằng bà là một bà già hủy hoại môi trường, bằng việc mặc áo lông thú và hút xì gà không đầu lọc của Pháp.

"Bà," - mình nói bằng giọng bình tĩnh nhất có thể - "trước giờ cháu chỉ mới có mỗi một người bạn trai. Cậu ấy tên là Kenny". Mình không nhớ là đã kể với bà chuyện này mấy nghìn lần rồi nữa.

"Ta cứ tưởng cái cậu Kenny đó là bạn học nhóm môn Sinh học của cháu." - bà đủng đỉnh, tủm tỉm nhấp thêm một ngụm Sidecar.

"Cậu ấy..." - mình hơi bất ngờ là bà lại nhớ được chi tiết đó - "cũng vừa là bạn trai của cháu nữa. Nhưng tối hôm nọ cậu đột nhiên dở chứng nói yêu cháu."

Bà xoa đầu con Rommel đang co ro trong lòng, trông mặt nó rất tội nghiệp (lúc nào chả thế).

"Có gì sai..." - bà nhướn mày lên hỏi - "... khi một cậu con trai nói yêu cháu?"

"Cháu có nói là sai đâu. Chỉ là... cháu không yêu cậu ta! Vì thế sẽ không công bằng khi cháu cứ để cậu ấy nuôi hi vọng."

Giờ thì đôi lông mày được tô vẽ cẩn thận của bà đã chổng ngược lên: "Sao lại không?"

Sao mình lại đi nói chuyện này với bà nhỉ? "Thưa bà, bởi vì không ai lại đi làm những việc như vậy. Nhất là trong thời đại ngày nay lại càng không."

"Vậy sao? Sao ta chưa bao giờ gặp mấy chuyện đó nhỉ. Tất nhiên... trừ phi... cháu đang yêu một ai đó khác. Nếu như vậy thì lại ra một nhẽ. Ta sẽ hoàn toàn ủng hộ việc cháu chia tay với người cháu không thích để đến với người cháu yêu thực sự" - bà nheo mắt nhìn mình nói tiếp - "Liệu có một người như thế đối với cháu không, Amelia? Một ai đó, e hèm, đặc biệt?"

"Không ạ" - mình chối bay chối biến.

Bà cười khẩy: "Cháu đang nói dối".

"Không, cháu không có." - mình vẫn tiếp tục chối.

"Có đấy! Ta cũng không muốn nói mấy chuyện này với cháu đâu nhưng vì đấy là một thói quen không hề tốt cho việc điều hành đất nước sau này của cháu nên ta nghĩ cháu cũng cần phải biết mà tránh. Khi cháu nói dối, Amelia, cánh mũi cháu sẽ phình ra.

Mình vội lấy tay che mũi: "Đâu có!"

"Có đấy." - bà nói, rõ ràng bà đang tỏ ra vô cùng khoái chí - "Nếu không tin, cháu cứ nhìn vào gương sẽ rõ".

Mình liền quay lại nhìn vào mấy tấm gương lớn bên cạnh. Lỗ mũi mình không hề phình ra. Bà sao thế??!

"Ta sẽ hỏi cháu một lần nữa, Amelia... Ngay lúc này đây cháu có đang yêu ai không?" - bà thậm chí không buồn ngẩng mặt lên nhìn mình nữa.

"Không ạ." - mình nói dối như một cái máy.

Vừa dứt lời hai cánh mũi của mình lập tức phình ra!

Lạy chúa! Bao năm qua mình đã nói dối không biết bao nhiêu lần... Mình bị chính cái mũi của mình phản lại rồi!

Sao không ai nói với mình điều đó nhỉ? Không phải mẹ, người sống cùng nhà với mình suốt 14 năm qua. Cũng không phải cô bạn thân nhất, người có chỉ số IQ cao hơn cả Anhxtanh. Mà lại là bà - đúng vậy, BÀ chứ không phải ai khác cả!

Nếu chuyện này mà lộ ra, đời mình coi như xong.

"Thôi vâng,..." - mình đột ngột nói rất to - "Đúng vậy, đúng là cháu có đang yêu một người khác. Bà vừa lòng chứ ạ?"

Bà lại nhướn mày lên cao thêm một tấc nữa...

"Cháu không cần phải hét như thế Amelia." - giọng bà không hẳn cáu kỉnh không hẳn vui vẻ - "Nói ta nghe xem cái người đặc biệt đó là ai nào?"

"Ồ không." - giơ cả hai tay lên. Nếu không phải vì quá thô lỗ thì mình còn định giơ mỗi ngón trỏ lên cơ - điều đó chứng tỏ mình cực kỳ sợ bà. Mà giờ nhìn kỹ mới thấy: đường xăm mắt đen xì đó khiến bà trông chẳng khác gì ma cà rồng Nosferatu. "Cháu sẽ không nói thêm một thông tin nào nữa đâu."

Bà dụi điếu thuốc lá vào chiếc gạt tàn gần đó của Sebastiano và thủng thẳn phán: "Được lắm. Ta hiểu rồi, có nghĩa là quý cậu bí ẩn đó không đáp lại tình cảm của cháu."

Giờ nói dối bà cũng chẳng ích gì. Không phải lúc này. Không phải với cái mũi của mình.

Mình nhún vai: "Đúng vậy. Anh ấy thích một người khác. Chị ta rất thông minh, thậm chí còn biết cách nhân giống vô tính ruồi giấm."

Bà khịt khịt mũi: " Vậy là một tài năng thực thụ rồi. Nhưng mà cháu cũng đừng để ý chuyện đó lúc này, Amelia ạ. Ta nghĩ có lẽ cháu chưa bao giờ nghe câu " một chút nước rửa bát bẩn còn hơn là không có gì."

Mặt mình thộn ra một đống. Bà tiếp lời: "Đừng vứt bỏ cậu Kenny này trước khi cháu chắc chắn tìm được người khác tốt hơn."

Mình choáng váng không nói nên lời, chỉ biết trân mắt ra nhìn bà. Phải công nhận là trong suốt cuộc đời của mình, bà đã nói - và làm - không ít điều cay nghiệt nhưng lần này thì không thể chấp nhận được.

"Chắc chắn tìm được người khá hơn?" - mình thật không tin nổi bà lại nói ra được những lời như vây. - "Ý bà là cháu không nên chia tay với Kenny trước khi tìm được ra người khác thay thế?"

Bà thản nhiên châm điếu thuốc khác: "Tất nhiên."

Đôi khi chính mình cũng không thể phân biệt được bà là người địa cầu hay là người ngoài hành tinh đến thăm dò Trái Đất nữa?? "Làm sao có thể làm như thế được. Cháu không thể đánh đu với người mà cháu không hề có tình cảm, nhất là khi người đó lại yêu cháu."

Bà nhả một chùm khói dài màu xanh. "Sao lại không?"

Bởi vì như thế quá nhẫn tâm!" - mình lắc đầu quầy quậy - "Không được. Cháu sẽ chia tay với Kenny. Ngay tối nay."

Bà cù cù vào cổ con Rommel. Nhìn nó đau khổ hơn bao giờ hết! Như thể bà không phải đang nựng mà đang bứt lông nó vậy. Rommel quả là con chó thê thảm nhất mà mình từng gặp.

"Đó là quyền của cháu thôi. Nhưng để ta nhắc cháu nhớ 1 điều: nếu cháu chấm dứt quan hệ với cậu bạn này, điểm Sinh học của cháu sẽ tụt thảm hại cho coi."

Bà làm mình khựng lại mất 1 giây. Bởi vì 1 trong những lý do làm mình vẫn chần chừ chưa chia tay với Kenny chính là vụ điểm chác. Nhưng choáng nhất là vụ mình và bà có cùng suy nghĩ mới ghê chứ!

Và đó cũng chính là nguyên nhân khiến mình hét ầm lên: "Bà!"

Bà vừa gẩy tàn thuốc vào cái gạt tàn pha lê vừa nói: "Ta nói sai chắc? Chẳng phải cháu đã đạt điểm C môn học đó sao? Tất cả là nhờ cậu trai trẻ đó đã để cho cháu chép bài tập về nhà mà thôi."

"Bà!" - mình lại điên đảo hét lên. Tất nhiên bởi vì... bà lại nói đúng.

Bà ngửa mặt nhìn lên trần nhà. "Để ta xem nào.... Với điểm D môn Đại số, nếu môn Sinh của cháu cũng bị dưới C nữa thì điểm trung bình kì này của cháu sẽ bị giảm chút ít."

"Bà!!" Thật không thể tin nổi! Bà đã nói đúng! Đúng nguyên văn từ đầu đến cuối! Nhưng gì thì gì, mình cũng không thể làm như vậy được. "Cháu sẽ không hoãn chuyện chia tay với Kenny cho đến sau khi thi xong đâu. Làm vậy là sai!"

"Tùy cháu thôi!" - Bà thở dài thườn thượt - "Để xem cháu sẽ dối mặt với cậu ta như thế nào trong.. bao giờ thì thi xong nhỉ... à đúng rồi, trong 2 tuần tới. Mà ta nói cho cháu biết, sau khi chia tay xong chắc chắn sẽ không có chuyện cậu nhóc đó mở miệng nói chuyện với cháu đâu."

Chuyện đó thì tự mình cũng nghĩ ra được. Nếu như Kenny nổi giận và không thèm nói chuyện với mình nữa thì 6 tiết học tới sẽ không hề dễ chịu chút nào thật!

"À còn chuyện vũ hội thì cháu tính sao đây?" - bà khuấy loạn mấy cục đá trong ly Sidecar lên - "Vũ hội Giáng sinh ấy?"

"Đấy không phải Vũ hội Giáng sinh" - mình vội sửa lại - "Đấy là Vũ hội Không Phân Biệt Tôn Giáo..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play