Tranh thủ giữa giờ nghỉ trưa và tiết 5,
mình đã mượn di động của chú Lars và gọi về khách sạn SoHo Grand cho
ngoại. Phải có ai đó gọi báo cho ngoại biết là anh Hank vẫn bình an
chứ. Anh ấy đã là người mẫu độc quyền của Elite. Sắp tới anh ấy sẽ xuất hiện trên những tấm panô quảng cáo to tướng ở quảng trường Thời đại,
không mặc gì ngoại trừ một cái quần trắng bé tí xíu hiệu CK.
Ngoại chắc hẳn đang ngồi trực điện thoại nên ngay từ tiếng chuông đầu tiên đã thấy ngoại nhấc máy.
"Bà Clarisse à?"- Ngoại hỏi
Thật là lạ. Clarisse là tên của bà ngoại mà.
"Ngoại à, con là Mia đây".
"Ồ, Mia" - Ngoại cười phá lên - "Xin lỗi cháu yêu. Ta tưởng con là công chúa chứ. Ý ta là bà con, người bà bên đằng bố con đó".
"Dạ vâng. Không phải là bà nội đâu. Là con đây. Con gọi về để báo với ngoại là con đã biết tin về anh Hank".
Ngoại gào ầm lên vào điện thoại, to đến nỗi mình phải cầm ống nghe ra thật xa.
"NÓ ĐANG Ở ĐÂU?????? CON HÃY TRUYỀN LỜI TA ĐẾN VỚI NÓ RẰNG NẾU TA BẮT ĐƯỢC NÓ THÌ NÓ SẼ…"
"Ngoại!" - mình phải chỉnh đốn cường độ âm thanh của ngoại ngay vì tất thảy mọi người ở sảnh đang đổ dồn ánh mắt vào mình. Mình lập tức phải
lủi ra trốn sau lưng chú Lars.
"Ngoại nghe con nói này… anh ấy
vừa kí hợp đồng với công ty người mẫu Elite. Anh ấy sẽ là người mẫu đồ
lót nam cho hãng Calvin Klein. Anh ấy sẽ trở nên nổi tiếng, giống như…"
"ĐỒ LÓT NAM??" - Ngoại tiếp tục nổ bùm bùm qua ông nghe - "Mia, con nói với thành ranh đó gọi lại cho ta NGAY LẬP TỨC".
"Con chịu thôi, ngoại ơi" - mình nói - "bởi vì thực tế là…"
"NGAY LẬP TỨC" - Ngoại nhắc lại - "nếu không nó SẼ GẶP RẮC RỐI TO VỚI TA".
"Ngoại ơi… ừm… cái… cái đám cưới vẫn tổ chức vào ngày mai hả ngoại?" - mình vội hỏi, chuông vào tiết đã reo rồi.
"Cái GÌ?"
"Cái đám cưới ý ạ"
"Tất nhiên là đám cưới đó vẫn diễn ra rồi. Con nghĩ cái gì thế?" - Ngoại vặn ngược lại mình.
"À thế ạ, ngoại đã nói chuyện với mẹ con chưa ạ?"
"Tất nhiên là ta nói rồi. Mọi thứ đã sẵn sàng" - Ngoại nói.
"Thật ạ?" - Mình hơi bị bất ngờ khi nghe ngoại nói vậy. Thật không thể tin nổi mẹ lại đồng ý với mấy chuyện đó. Ngàn lần không thể tin nổi.
"Mẹ con nói sẽ đến đám cưới đó sao?"
"Dĩ nhiên là mẹ con phải đến chứ. Đó là đám cưới của mẹ con mà, đúng không?"
"Vâng ạ" - mình nói ồi cúp máy. Sao mình cảm thấy buồn và trống trải thế này.
Vì rất nhiều lý do có phần hơi ích kỉ của mình. Mình cũng thấy hơi buồn cho mẹ, sau tất cả những nổ lực vô vọng để đi ngược lại sự sắp đặt của bà. Mặc dù đã cố gắng hết sức, nhưng mình mẹ sao đấu tranh nổi đội
quân hùng hậu của bà.
Nhưng mình cảm thấy buồn nhất cho bản
thân mình. Mình sẽ KHÔNG BAO GIỜ có thể chuồn ra kịp để đi xem phim
Rocky Horror. Không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ. Mình biết
phải đến nửa đêm người ta mới chiếu phim nhưng buổi tiệc đón khách còn
muộn hơn thế rất nhiều.
Ai mà biết được bao giờ anh Michael mới lại rủ mình đi chơi nữa? Ngày hôm nay anh ấy không hề đả động tí gì về việc anh ấy thực ra là Jo-C-Rox hay nói gì về bộ phim Rocky Horror.
Không một lần nào luôn. Thậm chí chẳng có tẹo gì liên quan đến kênh
phim hoạt hình.
Bọn mình đã nói chuyện suốt giờ NK&TN. SUỐT CẢ BUỔI luôn! Về những thắc mắc của mọi người trước hành động vô cùng
mâu thuẫn với quan điểm và cách suy nghĩ xưa nay của Lilly. Khi cậu ấy
giúp đỡ anh Hank nhận ra ước mơ làm siêu mẫu nổi tiếng ấy. Bọn mình
aicũng xem tập phim gây chấn động vào năm ngoái của chương của chương
trình Lilly chỉ nói lên sự thật có tựa đề là Đúng vậy, một mình bạn
Cũng Có Thẩ Xoá Bỏ ngành Công nghiệp Người mẫu luôn mang nặng sự phân
biệt Giới tính, Chủng tộc, Tuổi tác và Cân nặng. Trong đó Lilly đã "phê phán các mẫu quảng cáo làm hạ nhân phẩm của người hpụ nữ và hạn chế
tầm nhìn của con người về vẻ đẹp đích thực trong mỗi người" và "cần
phải tìm ra cách phản ánh tiếng nói của chúng ta tới các công ty quảng
cáo", "nói cho giới truyền thông hiểu rằng chúng ta muốn được xem những thước phim, những hình ảnh đa dạng và trung thực hơn về người phụ nữ". Lilly thậm chí còn khuyến khích tụi mình "thách thức lại những người
đàn ông luôn đánh giá, lựa chọn phụ nữ chỉ dựa vào vẻ bề ngoài".
Mình đã chép lại đoạn hội thoại xảy ra lúc cuối giờ NK&TN (cô Hill đã quay về với cái phòng giáo viên quen thuộc - hy vọng là cô ấy cứ ở
đó mãi luôn) giữa bọn mình, anh Michael cũng có tham gia nữa. Có thể
thấy anh ấy không ềh đả động gì đến Jo-C-Rox hay bộ phim Rocky Horror
CHO DÙ LÀ MỘT LẦN.
Mình: Lilly, mình tưởng cậu cho rằng ngành
công nghiệp người mẫu là ngành công nghiệp mang nặng tình phân biệt
chủng tộc, giới tính và làm giảm giá trị của con người?
Lilly: Ý cậu là gì?
Mình: Anh Hank nói chính cậu đã làm người đục đẽo ước mơ làm người mẫu của anh ý thành hình hài.
Lilly: Mia, khi mình nhận thấy một tâm hồn đáng thương đang ngày đêm
kêu gào được tự khẳng định mình, mình đã không thể kiềm chế được bản
thân. Mình phải giúp đỡ con người đang thương đó.
(Không phải
chứ, sao cậu ấy không nghĩ đến chuyện giúp mình thực hiện ước mơ của
mình là được cùng trao nụ hôn kiểu Pháp với anh trai cậu ấy đi. À mà
mình có thổ lộ ước mơ đó với cậu ấy bao giờ đâu).
Mình: Lilly, mình không hề biết rằng cậu có tiếng nói đến như vậy trong ngành công nghiệp người mẫu.
Lilly: Đâu có. Mình chỉ dạy cho ông anh họ của cậu cách tận dụng tối đa khả năng trời phú của anh ta thôi. Chỉ một vài bài học đơn giản về
cách ứng xử và thẩm mỹ thời trang thôi và anh ấy đã có thể có được hợp
đồng bên Elite.
Mình: Nhưng cậu có cần phải giữ kín bí mật thế không?
Lilly: Cậu không biết sỉ diện của bọn con trai nó lớn thế nào sao?
Đúng lúc đó anh Michael nhảy vào.
Anh Michael: Ê!
Lilly: Em xin lỗi nhưng rõ ràng là thế mà. Lòng tự trọng của anh Hank
đã gần như mất hết sau khi bị cái cô nàng đỏng đảnh Amber kia đá. Em
không muốn những nhận xét tiêu cực thiêu cháy nốt chút lòng tự trọng
cuối cùng của anh ấy. Anh cũng thừa hiểu cái tôi của con trai nó lớn
thế nào mà.
Anh Michael: Ê!
Lilly: Điều quan trọng là anh Hank dám kiên trì theo đuổi ước mơ của mình mà không bị lung lay
bởi các ý kiến bên ngoài. Nếu không anh ấy đã không thể nắm lấy cơ hội
vừa rồi. Em quyết định giữ kín bí mật đó thậm chí cả với những thân
nhất của em. Bởi vì em biết có thể một câu nói hớ nênh của mọi người
cũng có thể vô tình vò nát các cơ hội của anh ấy.
Mình: Không phải chứ. Bọn mình cũng sẽ tỏ ra ủng hộ anh ấy mà.
Lilly: Cậu thử nghĩ mà xem, Mia. Nếu anh Hank nói với cậu: "Mia, anh
muốn trở thành ngườ mẫu" thì cậu sẽ phản ứng thế nào? Xin lỗi chứ đảm
bảo cậu sẽ phá lên cười cho coi.
Mình: Không, mình sẽ không cười đâu
Lilly: Chắc chắn cậu sẽ làm vậy. Bởi vì trong mắt cậu anh Hank chỉ là
ông anh họ tỉnh lẻ hay khóc nhè, thậm chí không biết bánh hạt dẻ là cái gì. Nhưng cậu thấy đó, mình đã nhìn ra được cái tài năng tiềm ẩn của
anh ấy có thể trở thành…
Anh Michael: Ờ, trở thành đứa lúc nào cũng xuất hiện trên mấy cuốn lịch treo tường.
Lilly: Anh chỉ đang ghen tị với người ta thôi.
Anh Michael: Ờ đúng rồi đó. Tao luôn muốn thấy ảnh mình mặc đồ lót treo đầy đường ở quảng trường Thời đại đấy.
( Thực ra mình cũng muốn nhìn thấy mấy tấm ảnh đó nhưng rõ ràng là anh Michael đang mỉa mai mà).
Anh Michael: Anh không tin là bố mẹ em sẽ đồng tình với hành động nghĩa hiệp vừa rồi của em đâu nếu họ biết em đã trốn học để làm điều đó. Đặc biệt nếu họ phát hiện ra em sẽ bị phạt vào tuần tới.
Lilly (trông có vẻ thiểu não) Các nhà hảo tâm luôn tử vì đạo. nữa.
Vậy đó. Đó là tất cả những gì anh ấy nói với mình trong ngày hôm nay. TRONG CẢ NGÀY HÔM NAY.
Lưu ý: tra từ điển ngĩa của câu tử vì đạo
Các lý do tại sao anh Michael không chịu thừa nhận mình là Jo-C-Rox
Anh ấy thẹn! Quá ngượng và không dám thổ lộ cảm xúc thật của anh ấy với mình.Anh ấy cho rằng mình không có cảm giác giống như vậy với anh ấy
(Sai lầm quá!)Anh ấy đã thay đổi suy nghĩ và nhận ra rằng không hề thích mình (Không!)Anh ấy không muốn phải chịu búa rìu của dư luận khi hẹn
hò với học sinh đầu cấp và dự định sẽ đợi tới khi mình đã là học sinh
năm thứ hai rồi mới chính thức ngỏ lời với mình (Nhưng lúc đó anh ấy sẽ là sinh viên đại học năm thứ nhất và có khi lại so85 búa rìu dư luận
khi hẹn hò với học sinh trung học ý chứ)Anh ấy thực chất không phải
Jo-C-Rox. Và mình đang bị ám ảnh bởi anh chàng có vấn đề về nước sốt ngô mà mình thường gặp ở quán cà phê.
Bài tập về nhà:
Môn Đại số: Không có (thầy G nghỉ mà!)
Môn tiếng Anh: viết nốt bài về một ngày bình thường của mình! Và bài về kỉ niệm sâu sắc nhất!
Văn minh Thế giới: đọc và phân tích sự kiện gần đây trên tờ Sunday Times( ít nhất 200 chữ).
NK&TN: không được quên mang theo một đôla!
Môn tiếng Pháp: trang 120
Môn Sinh vật: câu hỏi cuối Chương 12 - hỏi Kenny câu trả lời.
Thứ bảy, ngày 31 tháng 10
Sáng nay ngủ dậy mình thấy mơn man trong đâu một điềm gì đó bất an.
Mình mất mấy phút vẫn không thể lý giải nổi cảm giác đó nên quyết định
nằm ườn trên giường ngắm mưa rơi ngoài cửa sổ. Trong khi đó con Louie
Mập đang cuộn tròn cuối giường đùa nghịch với chính cái đuôi xù bông
của mình.
Và rồi mình chợt bừng tỉnh: hôn nay, theo kế hoạch
của bà, chính là ngày người mẹ đang mang bầu của mình sẽ làm đám cưới
với thầy giáo Đại số trong một buổi đại lễ tại khách Plaza với sự có
mặt của ca sĩ lừng danh Phil Collins
Mình nằm đó hy vọng rằng
nhiệt độ của mình sẽ tăng lên 39 độ và mình không phải rời khỏi cái
giường này để chứng kiến những gì sắp xảy ra ngày hôm nay. TẠI SAO MÌNH PHẢI CHỊU NHỮNG CHUYỆN NHƯ THẾ NÀY???NHẬT KÝ TIẾNG ANH
Một ngày của Mia Thermopolis
Thứ bảy, ngày 31 tháng 10
8:16 sáng: Tỉnh dậy thấy căn nhà có vẻ vắng vẻ. Mẹ có lẽ vẫn đang ngủ (gần đây mẹ ngủ hơi bị nhiều).
8:18 sáng - 8:45 sáng: Chơi ở bàn bóng đá cùng chú vệ sĩ. Thắng 3 trong tổng số 12 trận. Cần phải tập luyện nhiều hơn khi có thời gian rảnh.
8:50 sáng: Không hiểu sao tiếng ồn nãy giờ vẫn không làm mẹ thức dậy vì thế nhẹ nhàng lên lầu gõ cửa phòng mẹ. Mình đứng đó hy vọng cánh cửa
đó không mở ra để khỏi phải chứng kiến sự thật là mẹ mình đang ở cùng
với ông thầy Đại số.
8:51 sáng: Gõ cửa mạnh hơn. Không hiểu sao mẹ có thể ngủ say thế nhỉ.
8:52 sáng: Vẫn chẳng có ai ra mở cửa, mình viết định ẩn cửa bước vào.
Không có một ai trong phòng! Kiểm ta lại tủ thuốc trong phòng tắm thì
thấy các vật dụng cá nhân như mascara, son, thuốc dưỡng thai… đều không cánh mà bay! Hình như có điều gì đó không ổn!
8:55 sáng: Điện thoại kêu. Bố gọi. Sau đây là đoạn hội thoại giữa bố và mình:
Mình: Bố à? Mẹ biến mất ồi. Cả thầy Gianini nữa.
Bố: Con vẫn gọi người đó là thầy Gianini mặc dù cả hai sống cùng nhà sao?
Mình: Bố, mẹ và thầy G đâu rồi?
Bố: Con không phải bận tâm về chuyện đó
Mình: Làm sao con không bận tâm cho được khi đó là mẹ và đứa em sắp sinh của con .
Bố: Mọi chuyện vẫn đang trong tầm kiểm soát của bố.
Mình: Làm sao con có thể tin rằng mọi chuyện vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát của bố khi giờ đây mẹ con biến mất.
Bố: Bởi vì bố đã nói như vậy.
Mình: Bố, nói thật là con rất khó có thể tin vào bố.
Bố: Tại sao?
Mình: Tại sao ư? Có lẽ tại cái sự thật rằng bố đã nói dối con suốt bao nhiêu năm qua về danh tính và công việc thực sự của mình cho tới tận
tháng trước.
Bố: Ồ chuyện đó….
Mình: Vì thế bố hãy cho con biết MẸ CON ĐANG Ở ĐÂU?
Bố: Mẹ con có viết một lá thư. Sẽ có người đưa cho con vào lúc 8 giờ tối nay.
Mình: Bố, 8 giờ tối nay là lúc đám cưới sẽ bắt đâu mà.
Bố: Bố biết.
Mình: Bố, bố không thể làm như thế với con. Con biết nói gì với…
Giọng ai đó: Anh Philippe, có chuyện gì thế?
Mình: Ai đấy hả bố? Có phải là cô Beverly Bellerieve không?
Bố: Thế nhá, bố phải đi đây, Mia.
Mình: Bố, khoan đã…
9:00 sáng - 9:15 sáng: Lục tung cả nhà lên tìm xem mẹ có để lại dấu tích gì không. Nhưng không thấy gì cả.
9:20 sáng: Có điện thoại. Bà hỏi xem mẹ và mình đã chuẩn bị sẵn sàng để đến tiệm trang điểm chưa. Bảo với bà rằng mẹ đã ra khỏi nhà ( sự thật
là thế mà). Bà có vẻ nghi ngờ. Nói với bà rằng nếu có bất kì câu hỏi
nào thì cứ hỏi con trai của bà. Bà nói bà cũng đang định làm như vậy và rằng xe limo sẽ tới đón mình vào lúc 10 giờ.
10:00 sáng: Xe
limo đã tới. Mình cùng chú vệ sĩ ra khỏi nhà. Ngồi bên trong là bà nội
(vẫn gọi là bà) và bà ngoại (thường gọi là ngoại). Ngoại có vẻ rất nóng lòng chờ đợi đám cưới tối nay - có lẽ ngoại sẽ còn hoang nỉ hơn gấp
bội nếu đứa cháu trai không bỏ nhà đi làm người mẫu. Trong khi bà lại
tỏ ra khá bình tĩnh. Bà nới bố vừa gọi điện báo rắng cô dâu (tức mẹ)
muốn tự làm tóc và trang điểm. Mình không nói gì cả.
10:20 sáng: Vào tiệm Chez Paolo để tân trang.
6: 45 chiều: Rời khỏi tiệm Chez Paolo. Chú Paolo đã biến ngoại từ một bà nội trợ thuần thuý thành một quý bà sang trọng.
7:00 tối: Đến khách sạn Plaza. Sự biến mất của cô dâu được bố tiếp tục che đậy bằng lý do mẹ muốn nằm nghỉ trước buổi lễ. Mình đã lén nhờ chú Lars dùng di động gọi thử về nhà nhưng không có ai nhấc máy.
7:15 tối: Trời bắt đầu mưa. Ngoại cho rằng mưa trong ngáy cưới là điềm
gở. Bà nói: Không, đó là những hạt trân châu. Ngoại thì bảo: Không, đó
là những hạt mưa. Dấu hiệu rạng nứt đầu tiên giữa hai người đứng đầu của dòng họ.
7:30 tối: Mình bị lùa vào căn phòng nhỏ gần lễ
đường, cùng với các phù dâu khác (siêu mẫu Giselle, Karmen Kass và
Amber Valetta mà bà đã phải đi thuê vì mẹ nhất quyết không đưa cho bà
danh sách các phù dâu của mình). Mình đang mặc chiếc vày hồng mơ ước
của mình cùng đôi giày vải xinh xắn tiệp màu với váy.
7:40
tối: Không một phù dâu nào buồn nói chuyện với mình, ngoại trừ một câu
khen mình "dễ thương". Chủ đề duy nhất của họ là về bữa tiệc đêm qua và sự cố có ai đó nôn lên giày của siêu mẫu Claudia Schiffer.
7:45 tối: Khách khứa bắt đầu ùn ùn kéo tới. Mình không thể nhận ra ông
ngoại giữa biển người đó nếu không nhờ cái mũ bóng chày của ông. Trông
ông trong bộ đồ vest thật lịch lãm, cứ như phiên bản về già của diễn
viên điện ảnh Matt Damon vậy.
7:47 tối: Có hai người khách tự
xưng là bố mẹ của chú rể. Bố mẹ của thầy Gianini từ Long Island đã đến! Bác Gianini Sr. đã gọi chú Vigo là "Bucko" và dúi vào tay chú ý một
đồng 20 đô la để được đổi cjỗ lên hàng ghế đầu tiên. Chú Vigo trông có
vẻ rất vui.
7:48 tối: Ca sĩ Fergie đang đừng ở gần cửa ra vào
trò chuyện với nhà tài phiệt Donald Trump về thị trường bất động sản
Manhattan. Cô ấy đang tìm một căn hộ thuê 4 phòng ngủ có giá dười
10.000 đôla/ tháng. Ông Donald đã chút cô ấy may mắn.
7:50
tối: Ca sĩ Sting đã để tóc dài trở lại. Mình suýt thì không nhận ra.
Trông chú ý như trẻ con vậy. Nữ Hoàng Thuỵ Điển đã hỏi xem chú ý là bạn của cô dâu hay chú rể. Chú Sting đã nói bừa là bạn của chú rể mặc dù
mình đã xem qua chồng đĩa của thầy Gianini rồi, chẳng có cái nào ngoài
đĩa của nhóm nhạc The Grateful Dead.
7:55 tối: Cả căn phòng trở nên im phăng phắc khi ca sĩ Phil Collins ngồi xuống bên chiếc piano.
Hy vọng rằng mẹ đang ở một nơi nào đó, không nghe không thấy gì cả.
8:00 tối: Mọi người đang rất nóng lòng chờ đợi buổi lễ bắt đầu. Mình
đòi bố - lúc này đã nhập với mình và mấy cô siêu mẫu - đưa cho mình lá
thư của mẹ. Bố rút từ trong túi áo ra một lá thư.
8:01 tối: Mình đọc lá thư đó.
8:02 tối: Mình phải ngồi xuống trấn tĩnh lại.
8:05 tối: Bà và chú Vigo đang chụm đầu bàn bạc điều gì đó. Hình như họ đã đoán ra cả cô dâu và chú rể sẽ không xuất hiện trong buổi lễ hôm
nay.
8:07 tối: Amber Valetta thì thào rằng nếu buổi lễ không
chịu bắt đầu ngay thì cô ấy sẽ bị trễ lễ đính hôn của nam diễn viên
Hugh Grant.
8:10 tối: Các tiếng xì xào đột nhiên ngưng bặt khi
ông bố lịch lãm của mình xuất hiện. Mặc dù bị hói gần hết đầu nhưng
trong bố vẫn ra dáng Hoàng tử trong bộ vest được may đo chuẩn đến từng
milimét. Ca sĩ Phil Colins đã ngừng chơi đàn.
8:11 tối: Bố đã có một bài phát biểu như sau:
Bố: Tôi xin gửi đến tất cả các quý vị có mặt ngày hôm nay lời cảm ơn
chân thành nhất vì đã bới chút thời gian đến chia vui cùng gia đình
chúng tôi. Tôi rất lấy làm tiếc khi phải tham báo rằng đám cưới giữa bà Helen Thermopolis và ông Frank Gianini sẽ không được tổ chức… vào buổi tối hôm nay như dự kiến ban đầu. Cặp đôi hạnh phúc đã bỏ trốn và bay
tới Cancun vào sáng nay. Tôi tin rằng tại đó họ sẽ có một đám cưới nho
nhỏ chỉ có hai người.
8:13 tối: Một tiếng la thất thanh phát
ra từ phía sân khấu đặt cây đàn dương cầm. Tiếng la đó không phải xuất
phát từ ca sĩ Phil Collins mà từ một người phụ nữ đứng tuổi sang trọng
và lịch lãm với đôi mắt được tô vẽ rất cầu kì. Nói cách khác, đó là bà.
Bố: Chúng tôi rất hân hạnh được phục vụ bữa tối cho quý vị
trong phòng lớn. Và một lần nữa xin cảm ơn tất cả mọi người đã tới đây
ngày hôm nay.
8:15 tối: Bố bước xuống khỏi sân khấu. Các vị khách bất đắc dĩ lục đục đi lấy đồ uống. Không còn ai chơi piano nữa.
Mình: (nói vu vơ một mình) Mêhicô ư? Thật không hiểu nổi mẹ nghĩ gì
nữa. Nhỡ mẹ uống nước ở đó sau này em mình sinh ra bị đột biến gen thì
sao.
Amber: Đừng lo, bạn của chị Heather cũng đã mang thai ở Mêhicô và uống nước đó. Kết quả là cậu ấy sinh đôi.
Mình: Và chúng có vây ở lưng đúng không ạ?
8:20 tối: Ca sĩ Phil Collins bắt đầu chơi bản "the Circle of Life"
trong phim Vua Sư Tử. Và bà đã quát lên: "Có thôi đi không!".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT