Ôiiiiiiiiiii… một chuyện rất tuyệt vừa xảy ra với mình… Tay mình thậm chí không
viết nổi nữa mất.
Sáng nay lúc mình đang nằm bẹp gí trên giường thì mẹ
mang một lá thư gửi đến từ hôm qua mà mẹ quên đưa cho mình.
Đấy không
phải là hóa đơn tiền điện hay tiền cáp mà nẹ vẫn thường quên thanh toán mà là
một lá thư gửi riêng cho mình.
Tuy nhiên địa chỉ trên bì thư được đánh
máy nên ban đầu mình cũng không lấy gì làm ngạc nhiên cho lắm. Mình đã nghĩ rằng
đó là thư từ trường gửi đến hoặc đại loại thế. Hay có khi mình được tuyên dương
ý chứ (HA HA). Ngoài việc trên thư không có địa chỉ người gửi thì giống như tất
cả các lá thư gửi từ trường Trung học AE, lá thư này cũng có ảnh của ngài Albert
đáng kính ở góc trái cùng với địa chỉ trường trên phong bì thư.
Do đó
mình đã bất ngờ kinh khủng khi phát hiện ra đấy không phải là tờ rơi kêu gọi
tham gia hội làm Bánh Gạo để bán quyên tiền cho đội bóng mà là một… có thể gọi
là một lá thư tình.
(Bức thư viết)
Mia thân
mến
Mình biết bạn sẽ thấy rất lạ khi nhận được một lá thư như thế này.
Bản thân mình cũng cảm thấy rất lạ khi viết lá thư này. Nhưng mình lại không đủ
can đảm đứng trước mặt nói với bạn những điều mình sắp nói sau đây: rằng mình
nghĩ bạn là cô gái giống-Josie-nhất mình từng quen.
Mình chỉ muốn bạn
biết rằng có một người đã thích bạn từ lâu, ngay cả trước khi biết bạn là một
Công chúa…
Và dù có chuyện gì xảy ra, người ấy vẫn sẽ luôn thích bạn.
Thân ái,
Một người bạn
Ôi chúa ơi!!
Không
thể tin được! Chưa bao giờ mình nhận được một lá thư kiểu này. Là ai gửi nhỉ?
Mình thực sự không thể đoán ra được. Lá thư được đáng máy giống như địa chỉ trên
phong bì. Không phải từ máy đánh chữ nhưng rõ ràng là bằng vi tính.
Thế
nên kể cả nếu mình có muốn so chữ, với ai đó khả nghi chẳng hạn (giống như nhân
vật Jan trong truyện The Brady BunchAlice đã gửi cho mình cái mề đay ý) thì cũng
chịu chết. Mà có ai quẫn trí đến độ đi so chữ giữa các máy vi tính cơ chứ?
Nhưng mà ai có thể gửi thư cho mình cơ chứ??
Tất nhiên mình biết
mình mong người gửi là ai.
Khả năng một anh chàng như Michael Moscovitz
thích thầm một đứa như mình là con số 0. Mà nếu anh ấy thực sự cảm mến mình thì
đã có cả tá cơ hội để bày tỏ rồi. Bọn mình đã đi chơi với nhau ti tỉ lần. Em gái
anh ấy là bạn thân nhất của mình nên ngày nào tụi mình chẳng gặp nhau.
Vậy mà anh ấy nào có nói câu gì với mình đâu.
Mà tại sao anh ấy
phải nói gì cơ chứ? Mình đúng là một đứa dị hợm mà, người gì mà ngực phẳng lì,
cao lều nghều, lại còn không thể tự mình buộc gọn mớ tóc bù xù theo một kiểu cố
định nào đó.
Thật ra bọn mình mới học về loại người như mình ở môn Sinh
xong. Kiểu như mình được gọi là Biến dị sinh học. Biến dị sinh học thường xuất
hiện khi một cơ quan nào đó có những biến đổi thất thường so với cha mẹ, một đặc
tính của đột biến.
Đích thị là mình rồi. Hoàn toàn nói về mình chứ ai.
Cứ nhìn ông bố điển trai và bà mẹ đẹp gái của mình rồi quay sang mình chắc hẳn
bất cứ ai cũng phải đặt câu hỏi chuyện bất hạnh gì đã xảy ra với
con-bé-loạn-xà-ngầu này?
Nghiêm túc mà nói nên đến ở với Dị nhân mới
đúng, mình là một đứa đột biến mà.
Hơn nữa anh Michael Moscovitz có phải
kiểu người buôn ra những câu như cô gái giống-Josie-nhất trường không nhở? Chắc
tác giả bức thư ám chỉ đến Josie - nữ ca sĩ chính trong bộ phim hoạt hình Josie
và Pussycats. Người ta đã chuyển thể từ bộ phim hoạt hình này thành phim điện
ảnh, kể về một ban nhạc nữ chuyên khám phá các vụ bí ẩn. Nhưng anh Michael chưa
từng đếm xỉa đến Kênh Cartoon, nói gì đến xem phim Josie và Pussycats.
Anh ấy thường chỉ xem kênh PBS, kênh Khoa học viễn tưởng và phim Buffy
người giết ma cà rồng thôi. Kể ra nếu như trong lá thư mà nói Em
giống-cô-gái-giết-ma-cà-rồng-nhất mà anh từng biết thì…
Nhưng nếu không
phải là anh Michael thì là ai mới được chứ?
Chuyện này thật thú vị. Mình
muốn gọi cho ai đấy để buôn ngay về vụ này. Nhưng mà gọi cho ai bây giờ? Tất cả
những người mình quen đều ở trường.
SAO MÌNH LẠI ỐM THẾ NÀY?????
Quên ngay vụ để tóc ướt đi ngủ thôi. Mình phải khỏi ốm cáng sớm càng tốt
để còn đến trường tìm hiểu xem người hâm mộ bí mật đó là ai mới được
!!!!!!!!!!!! đã làm khi nghi ngờ chính
Biểu đồ Nhiệt độ
10:45 đêm - 37 độ 4
11:15 đêm - 37 độ 3
12:27
đêm - 37 độ
Yeah! Mình hạ sốt rồi!!!
Xin cảm ơn
ông Selman Waksman vì đã chế tạo ra thuốc kháng sinh.
2:05 sáng - 37 độ
2
Không. Ôi không.
3:35 sáng - 37 độ 3
Sao chuyện quái
gở này lại xảy ra với mình cơ chứ??
Vẫn trong ngày thứ Năm
Chiều nay trong khi đang trùm
chăn kín mít và chườm đá cho mau hạ sốt để ngày mai có thể đi học và tìm hiểu
xem người hâm mộ bí mật là ai thì vô tình mình xem được tập phim Baywatch (Đội
cứu hộ) hay nhất từ trước đến nay.
Công nhận hay thật.
Trong một
lần đua thuyền, Mitch gặp được một cô gái giả giọng Pháp và cả hai mê mẩn nhau
đến rụng rời chân tay. Hai người vui đùa với sóng biển trên nền nhạc hay tuyệt
vời. Thế rồi Mitch phát hiện ra cô ta đã đính hôn với đối thủ của anh trong cuộc
đua thuyền. Không chỉ có vậy, cô ấy thực ra là công chúa của một quốc gia nhỏ ở
châu Âu mà Mitch chưa từng nghe đến. Còn vị hôn phu của cô chính là một hoàng tử
mà cho cô đã đính ước cho từ khi mới ra đời!
Đang xem phim thì Lilly lù
lù xuất hiện, mang đến cho mình một đống bài tập mới rồi cũng ngồi xem cùng
mình. Nhưng cậu ấy đã bỏ lỡ mất đoạn ý nghĩa sâu sắc nhất của phim. Tất cả những
gì cậu ấy quan tâm là: "Cái cô công chúa ấy cần phải đi sửa lông mày"
Cậu ấy thật là….
Mình hét lên: "Lilly, cậu không thấy tập phim
Baywatch giống như một điềm báo sao? Dễ lắm, có khi mình cũng đã được đính ước
với một hoàng tử nào đó mà mình chưa từng gặp. Bố chưa định nói cho mình nghe.
Ôi chu choa, rất có thể mình sẽ gặp và yêu say đắm một anh chàng cứu hộ ở bển
nào đó. Nhưng rồi chẳng tiến đến đâu, bởi nghĩa vụ của mình là phải kết hôn với
người mà người dân nước mình lựa chọn."
Lilly trố mắt: "Này, chính xác
cậu đã uống bao nhiêu thuốc ho đấy? Người ta nói 4 tiếng mới uống một thìa cà
phê thuốc chứ không phải độp một thìa súp đâu, dở người ạ."
Mình rất
phiền lòng vì Lilly thật khó dạy dỗ ở khoản nhìn xa trông rộng. Thế nên mình
chẳng ngu đần gì đi kể cho cậu ấy nghe về lá thư. Nhỡ tác giả là anh trai cậu ấy
thì sao? Mình không muốn anh nghĩ mình đem chuyện thầm kín sâu thẳm này bô bô
với cả thiên hạ. Thư tình là chuyện riêng tư mà.
Nhưng cũng phải đề
phòng Lilly đoán ra sau khi nghe viễn cảnh tương lai của mình.
Mình kêu
lên: "Cậu không hiểu à? Giờ mình thích ai thì ích gì chứ, trong khi hoàn toàn có
khả năng bố đã đính ước cho mình với một hoàng tử nào đó mà mình chưa từng gặp?
Không chừng là một anh chàng ở tận Dubai hoặc nơi nào đó đang ngày đêm ngồi ngắm
ảnh của mình, chờ đến một ngày có thể ước mình về làm vợ ý chứ?"
Lilly
thì cho rằng mình đã phát cuồng vì mấy quyển truyện lãng mạn tuổi teen của Tina
Hakim Baba rồi. Công nhận là cũng từ mấy quyển truyện đó mình mới nẩy ra ý tưởng
này. Nhưng đó không phải là điều mình muốn nói.
Mình nói: "Tớ đang nói
chuyện nghiêm túc đấy. Tớ sẽ không được yêu một ai kiểu như nam diễn viên David
Hasselhoff hay anh trai cậu bởi vì rất có thể tớ sẽ phải kết hôn với Hoàng tử
William". Tất nhiên được hy sinh như thế thì tuyệt quá.
Lilly nhảy dựng
ra khỏi giường và ngúng nguẩy bỏ ra phòng khách. Trong nhà giờ chỉ còn mỗi mình
bố vì ngay khi bố tạt qua thăm mình thì mẹ bỗng có việc đột xuất cần phải làm
nên đi luôn.
Tất nhiên là chẳng có việc đột xuất gì cả. Mẹ vẫn chưa nói
cho bố biết chuyện thầy G và việc mẹ có thai, rồi cả chuyện đám cưới nữa. Mình
nghĩ chắc mẹ sợ bố sẽ cho mẹ một bài về chuyện vô trách nhiệm (đảm bảo chắc luôn
là bố sẽ làm thế).
Vì thế nên mỗi lần gặp bố, mẹ lại tìm đủ mọi cớ ra
khỏi nhà. Đây không phải là cách một phụ nữ 36 tuổi nên làm. Khi mình 36 tuổi,
mình sẽ hoàn toàn tự chủ và sẽ không đời nào cư xử như mẹ hiện nay.
"Chào chú Renaldo" - Lilly chào bố. Mặc dù biết bố mình là hoàng tử
Genovia nhưng cậu ấy vẫn chỉ gọi bố là chú Renaldo. Cậu ấy nói không quan tâm
lắm bởi đây là nước Mỹ, và cậu ấy sẽ không gọi ai là Thưa Ngài hết. Lilly kịch
liệt phản đối các nền quân chủ hay các công quốc kiểu Genovia. Cậu ấy luôn cho
rằng quyền làm chủ phải thuộc về nhân dân. Vào thời Thuộc địa thì chắc hẳn cậu
ấy sẽ là Đảng viên Đảng Tự Do mất.
Mình nghe cậu ấy hỏi bố: "Thưa chú
Renaldo, Mia có hôn ước bí mật với Hoàng tử nào không ạ?"
Bố hạ thấp tờ
báo xuống. Mình có thể nghe thấy tiếng sột soạt từ phòng mình. Trộn lẫn tiếng
thở phào, bố đáp: "Ơn Chúa, không".
"Nghe thủng chưa?" - Lilly sầm sập
lao vào phòng mình và nói. "Mình có thể hiểu tại sao cậu nghĩ ra chuyện bị
nghiêm cấm không được yêu David Hassenlhoff vì ông ta đáng tuổi bố cậu và chẳng
có gì hấp dẫn mấy, nhưng anh trai mình thì liên quan gì ở đây hả?"
Thôi
xong, mình lỡ mồm mất rồi. Lilly không biết gì về tình cảm của mình dành cho anh
Michael. Thật ra là chính mình cũng chẳng hiểu. Nhưng phải công nhận anh ấy đẹp
đến gai người lúc không mặt áo, y hệt nam diễn viên Casper Van Dien.
Với
cả mình cũng muốn anh ấy là người viết lá thư đó. Mình thật sự mong như thế lắm
lắm.
Nhưng mình đâu có định kể cho em gái anh ấy nghe.
Thế là
mình phải đổ vấy hết cho lọ si rô ho làm cho mình không minh mẫn và rằng Lilly
đừng nên hoạnh họe từng câu từng chữ của một người đang ốm đau quặt quẹo thế
này.
Lilly vừa làm vẻ mặt giống như những lần cô giáo đặt câu hỏi mà cậu
ấy thừa biết đáp án nhưng vẫn để cho người khác có cơ hội trả lời.
Nhiều
lúc mình cảm thấy rất căng thẳng khi chơi với một người có chỉ số IQ tận 170.
Bài tập về nhà:
Đại số: bài 1-120, trang 115
Tiếng Anh: chương 4 quyển Strunk và White
Nền văn minh thế giới:
một bài luận 200 chữ về xung đột giữa Ấn Độ và Pakistan
Lớp Năng khiếu
và Tài năng: ha ha…
Tiếng Pháp: chapter huit
Sinh học: tuyến yên
(hỏi Kenny!)
Danh sách của Lilly Moscovitz và Mia Thermopolis về
những người nổi tiếng và Bộ ngực của họ
.................................................. ...Lilly Mia
Sau
bữa tối mình đã đỡ nhiều và có thể lết ra khỏi giường.
Việc đầu tiên
mình làm là check email. Mình đã hy vọng sẽ có tin tức gì đó từ "người bạn" bí
ẩn. Nếu cậu ấy đã biết địa chỉ nhà thì mình đoán cậu ấy chắc cũng biết địa chỉ
Email của mình. Trong danh sách trường có ghi đủ mà.
Tina Hakim Baba đã
gửi email chúc mình chóng khỏe. Shameeka cũng thế. Shameeka kể là cậu ấy đang
thuyết phục bố cho tổ chức tiệc Halloween, và hỏi mình nếu xin được thì có đến
không? Mình trả lời là tất nhiên mình sẽ đến, nếu mình không quá ốm.
Còn
có cả thư của anh Michael nữa. Cũng là lời chúc chóng khỏe nhưng ở dạng hoạt
hình động, hình một chú mèo trông hơi giống Louie Mập đang say sưa ngoáy mông
tít mít, nhảy một điệu chúc chóng bình phục. Dễ thương cực! Phía dưới tấm thiệp
anh Michael ký tên là Thân yêu. Michael.
Không phải là Chân
thành.
Không phải là Thân mến.
Mà là Thân yêu.
Mình xem đi xem lại bốn lần nhưng vẫn chẳng thể đoán liệu anh ấy có phải
là người gửi thư không. Trong lá thư không hề thấy có từ "yêu". Người đó nói là
thích mình cuối thư đề Chân thành.
Chứ không phải Thân yêu.
Có
một email mới từ một địa chỉ email lạ. Chúa ơi! Không lẽ đó là người hâm mộ giấu
tên sao? Ngón tay mình cứ run run nhấn chuột mãi không được….
Người gửi là JoCrox:
JoCrox:
Mong bạn sớm khỏe lại. Hôm nay ở lớp mình rất nhớ bạn! Bạn đã nhận
được thư của mình chưa? Hy vọng lá thư ấy sẽ ít nhiều khiến bạn khỏe hơn khi
biết rằng luôn có người thấy bạn rất tuyệt. Sớm khỏe nhé.
Bạn của bạn.
Chúa ơi!!! Chính là cậu ấy! Người hâm mộ giấu
mặt của mình!
Nhưng JoCrox là ai mới được chứ? Mình chẳng quen ai tên Jo
Crox cả. Cậu ấy nói là nhớ mình ở lớp hôm nay, tức là bọn mình học chung một
lớp. Nhưng các lớp của mình chắng có ai tên là Jo cả.
Rất có thể Jo Crox
không phải là tên thật của cậu ấy. Cái tên Jo Crox nghe cũng chẳng giống một cái
tên gì cả. Có khi tên thật của cậu ấy là Joc Rox ý chứ.
Mà có tên Jo Rox
thì mình cũng đâu có quen ai.
Khoan… khoan… mình nghĩ ra rồi:
Jo-C-Rox
Josie Rocks! Đúng rồi! Josie trong
phim Josie và Pussycats!
Cậu ấy dí dỏm ghê.
Nhưng cậu ấy là ai?
Là ai?
Mình nghĩ chỉ có một cách duy nhất để biết, nên lập tức trả lời:
FtLouie: Bạn thân mến, mình đã nhận được thư của bạn.
Cảm ơn bạn rất nhiều. Cảm ơn cả về lời chúc bình phục nữa nhé.
BẠN LÀ AI THẾ? (Mình thề sẽ không kể cho ai đâu)
Mia
Mình ngồi thuỗn ra đợi khoảng nữa tiếng mong cậu ấy
trả lời nhưng không thấy gì.
AI THẾ NHỈ?? LÀ AI?
Ngày mai nhất
định mình phải khỏi ốm để còn đi học, tìm cho ra Jo-C-Rox là ai. Nếu không mình
sẽ phát điên giống như người yêu của Mel Gibson trong vở Hamlet mất. Và kết cục
là mình sẽ trôi lập lờ trong bộ đồ ngủ hiệu Lanz of Salzburg giữa một đống rác
thải y tế trên sông Hudson.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT