Ngay khi mình vừa nghĩ chắc sẽ không còn gì có thể tồi tệ hơn nữa thì:
Bà gọi điện.
Thật không công bằng.
Đáng nhẽ bà phải đang nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ở Baden-Baden rồi cơ mà. Những tưởng
là đã thoát được mấy buổi học tra tấn của bà rồi chứ - mà chính bố là người ép
uổng mình đeo đuổi mấy cái lớp đó. Mình đã mong được nghr ngơi một chút. Chẳng
nhẽ bố và bà cho rằng người dân Genovia quan tâm đến cả việc mình có biết sử
dụng dĩa ăn cá hay không chắc? Hay liệu mình có thể ngồi xuống từ tốn mà kông
làm nhàu mép váy? Hoặc mình có biết nói câu "cảm ơn" bằng tiếng Bantu ay không?
Cái mà các thần dân tương lai của mình cần quan tâm là quan điểm của mình về vấn
đề môi trường mới đúng. Hoặc vấn đề về quản lý súng đạn? Hay bùng nổ dân số
chẳng hạn?
Thế mà theo lời bà thì người dân Genovia chẳng ai đoái hoài
đến những chuyện đó. Họ chỉ muốn biết chắc rằng mình sẽ không làm họ mất mặt
trong các bữa tiệc quốc gia mà thôi.
Họ cần lo lắng cho bà thì có. Ít ra
mình đâu có xăm mắt. Mình cũng không mặc áo lông sóc cho con vật cưng của mình.
Mình cũng không kết bạn với Richard Nixon.
Ấy thế mà tất cả mọi người
chỉ lo này lo nọ về mình mình. Như thể mình sẽ gây nên chuyện tày đình gì đó
trong lễ ra mắt thần dân Genovia vào tháng 12 tới vậy.
Phải rồi.
Sao cũng được. Té ra là cuối cùng bà không hề đi nghỉ chỉ vì mấy người
vận chuyển hành lý ở Baden - Baden đang bãi công.
Giá mà mình quen với
ông đội trưởng đội vận chuyện hành lý ở Baden - Baden. Mình sẽ đề nghị trả họ
100 đôla mỗi ngày, đó là thù lao cho các buổi học làm công chua Genovia mà bố
trả vào quỹ Hòa Bình Xanh cho mình. Mình sẽ yêu cầu họ quay lại làm việc ngay để
bà có thể lên dường theo đúng kế hoạch.
Bà đã để lại mộy tin nhắn nghe
rất hãi hùng. Bà nói dành một "bất ngờ" cho mình và bảo mình phải gọi lại ngay
cho bà.
Không biết bất ngờ của bà là cái gì đây. Mình hiểu bà quá mà,
chắc chắn là một điều gì đó thật kinh khủng! Không biết chừng bà sẽ choàng lên
người mình một chiếc áo làm bằng lông chó con!
Khoan, mình sẽ lờ đi.
Mình sẽ vờ như không nhận được tin nhắn.
Thứ hai, ngày
19 tháng 10, một lúc sau
Vừa nói chuyện điện thoại với bà xong.
Bà hỏi tại sao mình không gọi lại và mình bảo là không nhận được tin nhắn.
Sao mình luôn phải nói dối thế này? Đến một chuyện cỏn con thế này mà
mình cũng không dám nói thất. Mình lại là một Công chúa cơ đấy. Công chúa gì mà
suốt ngày nói dối cơ chứ?
Bà nói sẽ cử một chiếc limo đến đón mình và ba
người sẽ ăn tối tại khách sạn Plaza. Bà nói đợi đến lúc đó sẽ nói cho mình biết
bất ngờ là gì.
Nói cho mình nghe. Chứ không phải cho mình xem . Chứng tỏ
ít nhất không phải là áo choàng lông chó rồi.
Mà đi ăn tối với bà hôm
nay cũng tốt. Mẹ đã mời thầy Gianini đến ăn tối để "nói chuyện". Mẹ tỏ ra khác ủ
rũ khi thấy mình vứt hết cà phê và bia (thật ra mình không vứt đi mà đem đi biết
bác Ronnie hàng xóm). Giờ mẹ đang la oai oái về chuyện lát nữa sẽ không có cái
gì để mời thầy Gianini.
Mình lặp đi lặp lại rằng như thế là vì sức khỏe
của mẹ, và nếu như thầy Gianini là người đàn ông rố, thầy cũng phải bỏ bia và cà
phê để ủng hộ mẹ. Mình hy vọng cha của con mình sau này cũng sẽ đối xử với mình
như thế.
Mà với mình bây giờ, có bạn trai là cả một khúc ca tuyệt vong,
nói gì đến việc có con.
Thứ hai, ngày 19 tháng 10, 11 giờ trưa
Chuyện đó đúng là bất ngờ.
Rất cần một ai đó bảo cho bà
biết bất ngờ ý nghĩa là phải khiến người khác cảm thấy vui. Tất nhiên bà không
hay phân biệt giữa một bất ngờ thú vị với một bất ngờ kinh hoàng. Bà từng làm bố
"bất ngờ" (năm bố 10 tuổi) bằng một con ngựa mới toe - sau khi bà đã "thả" con
ngựa yêu quý của bố "về với thiên nhiên" (nghe nói là đưa nó đến một xưởng sản
xuất hồ nào đó) chỉ vì nó bị khập khiễng. Bố đã kể chuyện cho mình nghe hôm Noel
sau khi uống quá nhiều bia trứng.
Tới hôm nay mà bà vẫn không chịu hiểu.
Bà đã một mực cho rằng đó là một bất ngờ tuyệt vời dành cho bố và thường xuyên
lắp lại các điệp khúc: "Con ngựa đó là thuộc giống ngựa thuần chủng hoàn hảo
nhất"
Bất ngờ của mình cũng không đến nỗi tệ như của bố, nhưng cũng vẫn
khá ác: một buổi phỏng vấn vào giờ vàng với Beverly Bellerieve trên chương trình
24/7.
Mình chẳng quan tâm đây là chương trình truyền hình đạt tỉ suất
cao nhất ở Mỹ. Mình đã nói với bà cả nghìn lần là mình không thích bị chụp ảnh,
chứ đừng nói là chường mặt lên Tivi. Mình rất "ít" ngực. đi lại loằng ngoằng như
cái cột điện di động, cộng thêm mái tóc bù xù bất trị. Nội mấy người mình quen
biết điều đó là đủ xấu hổ rồi, đâu cần phô trương cho cả nước Mỹ thưởng thức nữa
chứ.
Nhưng theo bà thì đó là nghĩa vụ mà thành viên Hoàng gia Genovia
cần phải làm. Hơn nữa đây cũng là cách tập dượt rất tốt cho lễ ra mắt ở Genovia
vào tháng 12 tới.
Bà còn kéo cả bố vào nữa chứ. Bố nói: "Bà nói phải đấy
Mia ạ".
Chắc hẳn bố phải vất vả lắm mới thốt ra được mấy câu như thế. Từ
trước đến nay việc duy nhất bố đồng tình với bà là cấm mình không được đeo
khuyên rốn.
Xong, chiều thứ Bảy tới mình sẽ tới buổi phỏng vấn với
Beverly Bellerieve.
Mình đã nói với bà là mấy chuyện phỏng vấn này không
phải là ý kiến hay ho cho lắm. Mình thực sự chưa sẵn sàng cho mấy chuyện to tát
thế này. Mình cố ướm hỏi xem liệu có chương trình nào có quy mô nhỏ hơn chút
không, ví dụ như trò chuyện với Carson Daly chẳng hạn.
Nhưng bà không
chịu. Mình chưa từng gặp ai lại phải bay tới tận Baden-Baden để nghỉ ngơi thư
giản như bà. Lúc bà thư giản thì trông chẳng khác nào Louie Mập bị bác sĩ thú y
thọc cái nhiệt kế vào chỗ-mà-ai-cũng-biết-là-ở-đâu-đó để cặp nhiệt độ.
Hẳn chuyện đó có liên quan ít nhiều đến chuyện sáng nào bà cũng cạo lông
mày và tô tô vẽ vẽ lại từ đầu. Đừng ai hỏi mình tại sao. Mà kể ra thì lông mày
bà cũng đẹp đấy chứ. Mình từng thấy lúc nó mọc lởm chởm lại. Nhưng gần đây có vẻ
như lông mày của bà ngày càng được "tịnh tiến" lên phía trán. Điều đó khiến cho
gương mặt bà lúc nào cũng trùm lên một vẻ ngạc nhiên đầy cơ học do cặp lông mày
vắt vẻo quá cao. Mình đồ rằng nó có liên quan đến mấy lần phẫu thuật thẩm mĩ của
bà. Nếu bà không để ý, một ngày nào đó mí mắt của bà sẽ vút ngược lên tận trán.
Còn bố thì chẳng giúp được gì hết. Bố không ngừng hỏi han về cái cô
Beverly Bellerieve, kiểu như có thật là cô ấy là Hoa Hậu Mỹ năm 1991 không, và
rằng bà có tình cờ biết được liệu cô ấy( Beverly) có còn hẹn hò với Ted Turner
không?
Mình thề là với một người chỉ còn một bên tinh hoàn như bố, thì
bố đang hơi quá đà về mấy chuyện quan hệ đấy.
Ba người bọn họ đã tranh
luận suốt cả bữa ăn. Đại loại chuyện họ sẽ phóng vấn ở khách sạn hay ở cái gác
xép của mình? Nếu họ quay ở khách sạn thì sẽ làm mọi người hiểu sai lệch về
phong cách sống của mình. Nhưng nếu quay ở gác xép thì bà khẳng định mọi người
sẽ khóc thét vì độ dơ bẩn cóc cáy của nó.
Thật không công bằng chút
nào.Cái gác xép nào có đến mức dơ dáy như bà nói đâu. Nó chỉ không sạch như lau
như li thôi.
"Ý cháu nói là nó có vẻ chưa-từng-được-lau-dọn hả?" - Bà
sửa lời của mình. Không phải như vậy, vì mình vừa mới còng lưng lau chùi nhà cửa
hôm trước mà.
"Với LOÀI đó, bà không hiểu rằng bằng cách nào mà cái ổ
của cháu có thể gọi là sạch sẽ được"- Bà nói.
Không thể hoàn toàn đổ lỗi
cho con Louie Mập được. Mọi người đều biết rằng 95% bụi bẩn trong không khí là
từ da người mà.
Điều duy nhất mình thấy chấp nhận được là ít nhất đđoàn
làm phim sẽ không tò mò bàm đuôi mình nhũng nhẵng quanh trường học. Thật may.
Thật không dám nghĩ tới cảnh họ quay mình lúc mình bị Lana Weinberger - đội
trưởng đội cổ vũ hạ nhục trong giờ Đại số. Có khi con nhỏ đó sẽ búng mấy cái
băng cổ động vào mặt mình. Hoặc giở trò gì đó để cho mấy ông quay phim thấy công
chúa của họ thất bại thê thảm như thế nào. Người dân cả nước Mỹ sẽ đặt câu hỏ
kiểu như Con bé đấy bị chứng gì thế nhỉ? Sao nó không biết vùng lên phản khán
nhỉ?
Còn lớp Năng khiếu và Tài năng nữa chư? Ngoài việc hoàn toàn chả có
thầy cô nào dạy lớp đó, thì còn có chuyện tụi mình tống bạn trai của Lilly là
Boris vào phòng kho để khỏi phải nghe tiếng violon rền rĩ của cậu ta. Rõ ràng
với tiếng đàn khổ sở sầu não như thế, Boris đã vi phạm nghiên trọng vào điều
luật bảo vệ sức khỏe.
Trong suốt cuộc tranh luận với bà và bố, một phần
não mình vẫn không ngừng nghĩ về mẹ ở nhà. Ngay lúc này đây, khi mình đang ngồi
tranh luận về buổi phỏng vấn, cách đây 57 tòa nhà, mẹ đang thông báo với người
yêu của bà - thầy giáo Đại số của mình - rằng bà đã có thai.
Không biết
thầy G sẽ nói gì nhỉ? Nếu thầy ấy dám tỏ ra không hề mừng rỡ thì mình sẽ bảo chú
Lars ra tay ngay. Chắc chắn mình sẽ làm như vậy. Chú Lars sẽ nện cho thầy G một
trận hộ mình, mà chắc chú ấy sẽ không tính phí quá cao với mình đâu. Chú ấy vẫn
phải chu cấp tiền hàng tháng cho ba bà vợ cũ, tính ra chú ấy sẽ có thêm 10$ nữa,
mình cũng chỉ có ngần ấy tiền để thuê đầu gấu thôi.
Mình thực sự phải
xin thêm tiền tiêu vặt mới được. Ai đời một công chúa chỉ có 10$ tiêu vặt mỗi
tuần cơ chứ? Thậm chí không đủ để đi xem phim.
À, thật ra là đủ để xem
phim, nhưng không đủ mua them bắp rang bơ.
Vấn đề là cho đến khi mình
quay về nhà, mình vẫn chưa biết có cần nhờ chú Lars đánh thầy Đại số nữa hay
không. Thầy G và mẹ vẫn đang rủ rỉ rù rì trong phòng mẹ.
Mặc dù đã dí
sát tai vào cửa nhưng mình cũng chẳng thu nhận được thông tin gì.
Mong
là thầy G sẽ hân hoan đón nhận chuyện này. Thầy ý là người được nhất trong số
những người mà mẹ từng hẹn hò, mặc dù thầy từng cho mình điểm F môn Đại số. Mình
không nghĩ thầy sẽ làm gì thiếu suy nghĩ như bỏ rơi mẹ hay chối bỏ trách nhiệm
với đứa bé.
Nhưng dù gì thầy ấy cũng là đàn ông, ai mà biết trước được??
Buồn cười quá, vừa viết xong câu trên thì thấy trên màn hình mánh tính
nhập nháy một tin nhắn. Người gửi là Michael, anh trai của Lilly! Anh ấy viết:
Cracking: Hôm nay ở trường em bị làm sao thế? Nhìn em
đờ đẫn như mất hồn ý.
Mình trả lời:
FtLouie: Em
chẳng hiểu anh đang nói gì cả. Em không sao hết. Em hoàn toàn ổn mà.
Mình đúng là đại nói dối.
Cracking: Thế mà anh
lại thấy hình như em bay đi đâu trong lúc anh giảng về hệ số góc âm.
Từ
khi mình phát hiện ra số phận của mình là một ngày nào đó phải cai trị một quốc
gia nhỏ ở Châu Âu, mình đã nỗ lực rất nhiều để học môn Đại số. Vì mình biết sẽ
cần học để sau này quản lý ngân sách Genovia. Mình đã đăng kí học thêm ngoài giờ
học, và còn nhờ anh Michael hướng dẫn thêm trong giờ Năng khiếu và Tài năng.
Nhưng khó mà tập trung mỗi khi anh Michael bổ túc cho mình. Đấy là vì
người anh ý lúc nào cũng ngát hương thơm.
Làm sao mình có thể nghĩ về hệ
số góc âm khi mà anh chàng mình thích từ lâu rồi đang ngồi ngay bên cạnh với
hương thơm ngào ngạt như xà phòng và thỉnh thoảng lại cọ đầu gối vào chân mình
cơ chứ?
Mình trả lời:
FtLouie:
Em đã nghe tất cả những gì anh nói về hệ số góc âm đấy chứ. Cho góc m, +y tọa độ
(0,b) được đường thẳng y + mx + b
Craking: CÁI GÌ??
FtLouie: Không đúng à?
Cracking: Có phải em copy lại phần cuối sách không thế?
Tất nhiên rồi.
Uh-oh mẹ đang đứng ở cửa
Thứ Hai, ngày 19 tháng 10, tối muộn
Mẹ vừa bước vào
phòng. Mình tưởng thầy G đã về rồi nên mình nói: "Thế nào hả mẹ?"
Lúc
thấy mẹ rơm rớm nước mắt, mình liền chạy tới ôm chầm lấy mẹ.
"Không sao
đâu mẹ ơi" - Mình nói - "Mẹ luôn có con mà. Con sẽ giúp mẹ mọi việc - cho em ăn
giữa đêm, thay tã, tất cả mọi việc. Kể cả nếu nó là em trai."
Mẹ vòng
tay ôm lấy mình, nhưng trông mẹ chẳng có vẻ gì khóc vì đau khổ cả. Mẹ sắp òa
khóc vì quá hạnh phúc thì có.
"Ôi Mia" - mẹ nói - "Mẹ muốn con là người
đầu tiên biết chuyện"
Rồi mẹ kéo mình ra phòng khách. Thầy Gianini đang
đứng tần ngần ở đó với vẻ mặt lơ đễnh mơ màng. Mơ màng vì hạnh phúc.
Mình đoán ra chuyện còn trước khi mẹ nói, nhưng mình vẫn giả ngây giả
ngô.
"Mẹ và thầy sẽ kết hôn!"
Rồi mẹ kéo mình vào giữa vòng tay
của mẹ và thầy G.
Thứ Ba., Ngày 20 tháng 10, 1 giờ sáng
Hừm, mình vẫn nghĩ mẹ là người không bao giờ tin tưởng vào chế
độ nam quyền và phản đối chuyện phụ nữ phải phục tùng chồng sau khi kết hôn.
Ít nhất đây là đoạn băng mẹ luôn tua đi tua lại mội khi mình hỏi vì sao
mẹ và bố không kết hôn.
Mình luôn nghĩ đấy là bố chưa bao giờ cầu hôn
mẹ.
Có lẽ vì lý do đó mà mẹ bảo mình đừng nói cho ai vội… mẹ muốn tự
mình nói với bố.
Ôi mấy chuyện này làm mình đau đầu quá.
Thứ Ba, ngày 20 tháng 10, 2 giờ sáng
Chúa ơi.
Giờ mình mới chợt nghĩ ra nếu mẹ lấy thầy Gianini thì thầy ầy sẽ dọn tới sống ở
đây. Không đời nào mẹ chịu dọn đến chỗ thầy ở Brooklyn đâu. Mẹ luôn nói hệ thồng
at2u ngầm nháo nhào ở đấy làm mẹ càng thêm ác cảm với đám người nhập cư.
Mình không thể tin được. Mình sắp phải ngồi ăn sáng hằng ngày với thầy
giáo Đại số của mình.
Chuyện gì xảy ra nếu chẳng may mình nhìn thấy thầy
ấy cởi trần đi lại trong nhà? Đầu óc mình sẽ bị hủy hoại nghiêm trọng mất.
Tốt nhất mình phải sửa cái khóa cửa nhà tắm trước khi thầy ấy dọn về.
Bây giờ ngoài đầu ra mình còn đau cổ họng nữa mới chết chứ.
Thứ Ba, ngày 20 thàng 10, 9 giờ sáng
Sáng nay
vừa ngủ dậy thầy họng mình đau khủng khiếp, mình thậm chí không nói được thành
tiếng. Mình chỉ có thể thều thào vài tiếng.
Mình đã cố gọi mẹ một hồi
nhưng hình như mẹ không nghe thấy thì phải. Dù đã cố đập vào tường nhưng chẳng
thấy mẹ đâu, chỉ có tấm poster Hòa Bình Xanh từ trên tường thõng thẹo rơi xuống
thôi.
Cuối cùng không còn cách nào khác, mình đành phải lồm cồm bò dậy
xuống phòng mẹ, người quấn chặt chân để không bị trúng gió kẻo ốm nặng hơn thì
khổ.
Thật kinh khủng vì trên giường không chỉ có một người mà là HAI!!!!
Thầy Gianini đã ngủ lai qua đêm.
Mà họ cũng sắp có con với nhau rồi còn
gì.
Dù sao thì việc chạy xộc vào phòng mẹ lúc 6h sáng và bắt gặp thầy
giáo Đại số của mình cũng đang nằm thẳng cẳng trông đó không hề hay ho gì. Điều
đó có thể đập nát tâm hồn một cô bé như mình.
Nhưng sao cũng được. Mình
đứng ở bậu cửa khều khào gọi mẹ vì bước vào phòng lúc này thì thật kì cục. Mãi
một lúc mẹ mới chịu mở mắt. Mình mếu máo không ra hơi với mẹ rằng mình bị ốm và
bảo mẹ phải gọi điện đến trường để giải thích vì sao hôm nay mình không thể đi
học.
Mình cũng bảo mẹ gọi điện hoãn xe đón mình và nói với Lilly mình
không thể qua đòn cậu ấy.
Mình còn cẩn thận nhắc mẹ nếu mẹ cần đến phòng
tranh thì phải gọi bố hoặc chú Lars (làm ơn không phải là bà) đến cái gác xép
này, để đảm bảo không ai bắt cóc hoặc ám sát mình khi mẹ vằng nhà. Mà mình lại
đang ốm chỏng chơ như thế này nữa chứ.
Mình nghĩ là mẹ hiểu, mà cũng chả
biết.
Mấy chuyện làm công chúa này không hề dễ dàng chút nào.
Vẫn là ngày thứ Ba
Hôm nay mẹ không đến phòng
tranh, mà ở nhà với mình.
Mình đã cố bảo mẹ không cần ở nhà vì mẹ sắp có
buổi triển lãm ở Phòng tranh Mary Boone trong vòng một tháng nữa, và mình biết
mẹ chỉ mới hoàn thành một nửa số tranh yêu cầu. Nếu như mẹ lại bị ốm nghén nữa
thì sự nghiệp của mẹ đi tong.
Nhưng nói gì thì mẹ vẫn khăng khăng ở nhà.
Mình nghĩ mẹ cảm thấy áy náy. Có lẽ mẹ cho rằng mình bị ốm là lỗi của mẹ. Do
mình quá lo lắng cho sức khỏe của mẹ nên làm cho khả năng miễn dịch của mình yếu
đi chăng?
Tất cả đều không phải. Mình dám chắc dù mình mắc bệnh gì thì
cũng là do lây ở trường. Trường Trung Học Albert Einstein đúng là một cái ổ vi
khuẩn với bao nhiêu người qua lại hít thở cùng bầu không khí.
Cứ 10 phút
thì người mẹ hối lỗi của mình lại vào phòng và hỏi xem mình có cần gì không.
Mình quên mất là mẹ có làn da của nữ y tá huyền thoại Florence Nighttingale. Mẹ
liên tục mang trà và bánh mì nướng kẹp quế cho mình. Công nhận mẹ đáng yêu thật
đấy!
Trừ chuyện mẹ cố gắng bắt mình ngậm viêm kẽm tan vì bạn mẹ nói làm
như vậy sẽ mau hết cảm thông thường.
Viêm kẽm đó chẳng ngon tẹo nào.
Mẹ cũng cảm thấy áy náy vì viêm kẽm đó làm mình ói một trận. Mẹ còn ra
hẳn tiệm đồ ăn ngon và mua cho mình một thanh kẹo Crunch cỡ bự để đền bù.
Sau đấy mẹ định thử làm món thịt nguội và trứng cho mình ăn để bồi bổ
sức khỏe, nhưng mình đã hạ quyết tâm rồi: dù có mốm liệt giường liệt chiếu thì
cũng không có chuyện mình phản bội lại các nguyên tắc ăn chay trước giờ của
mình.
Mẹ vừa cặp nhiệt độ cho mình. 37o6
Nếu giờ là thời trung
cổ thì chắc mình chết rồi.
Biểu đồ Nhiệt độ của mình
11:45 sáng
- 37độ 3
12:14 trưa - 37độ 2
1:27 chiều - 37độ5
Cái
nhiệt kế điên này chắc hỏng rồi!!
2:05 chiều - 37độ 2
3:35 chiều
- 37độ 2
Rõ ràng nếu mà cứ cái đà này thì chắc chắn mình sẽ không thể
đến buổi phỏng vấn với Beverly Bellerieve vào thứ Bảy rồi.
YEAH!!!!!!!!!!!!!!!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT