Giờ thì mình đã hiểu vì sao mọi người hôm nay cứ nhìn mình chằm chằm
như vậy. Vì sao họ hết thì thầm lại quay ra rúc rích cười với nhau. Vì sao mấy đứa con gái đó lại chạy ra phòng vệ sinh khi nhìn thấy mình
hôm nay. Vì sao Josh Richer lại nói chuyện với mình.
Hình của mình được đang trên tờ Post hôm nay!!!
Tờ New York Post hẳn hoi. Mỗi ngày có tới cả triệu người dân New York đọc nó.
Mình tiêu rồi!
Cũng may là tấm hình đó trông mình cũng không đến nỗi tệ. Ai đó đã chụp lén lúc mình rời khách sạn hôm thứ Bảy vừa rồi, sau khi ăn tối với bà và bố. Mình đang bước xuống bậc thềm chỗ cái cửa quay. Mình đang mỉm cười, chỉ có điều là không nhìn vào ống kính. Chắc chắn đã có ai đó
rình từ trước.
Phía trên bức ảnh là dòng cữ: Công chúa Amelia, và bên dưới là dòng chữ nhỏ hơn: Nàng công chúa của riêng thành phố New York.
Vậy đó, tuyệt ghê chưa.
Thầy Gianini là người đầu tiên phát hiện ra sự thật này. Thầy ấy nói đã đọc tờ báo đó lúc ra ga tàu điện ngầm để đi làm sáng nay và lập tức
gọi cho mẹ.
Tuy nhiên mẹ không nghe thấy tiếng điện thoại vì đang ở trong nhà tắm. Thầy G đã để lại lời nhắn nhưng mẹ có bao giờ kiểm tra tin nhắn vào buổi sáng đâu. Mấy người mẹ quen đều không bao giờ dạy
sớm, vì thế chẳng bao giờ có ai gọi cho mẹ vào buổi sáng. Lúc thầy G
gọi lại thì mẹ đã tới phòng tranh. Ở đó thì càng không bao giờ mẹ nghe điện thoại vì mẹ thường thưởng thức nhạc của Howard Stern mỗi khi vẽ.
Thầy G đã không còn cách nào khác là phải gọi điện thoại tới Plaza cho bố. Thầy ý cũng gan lắm chứ, dám gọi cho bố cơ đấy. Theo những gì thầy G kể lại thì bố đã đưa ra một mớ những mệnh lệnh, nào là phải hộ tống mình ngay lập tức tới phòng cô hiệu trưởng – một nơi mà bố cho là
mình sẽ được “an toàn” – cho tới khi bố đến.
Rõ ràng là bố chưa gặp cô Gupta nên mới nói thế.
Cô ấy đã đưa cho mình tờ báo và nói giọng có vẻ hơi phật ý, “ Đáng ra
em có thể chia sẻ với cô vụ này, Mia ạ. Khi cô hỏi em ở nhà có chuyện
gì không.”
Mặt mình đỏ bừng lên, “Em sợ là sẽ không ai tin em”
Đó cũng là câu chuyện trên trang 2 của tờ Post hôm nay. Cô phóng viên Carol Fernandez nào đó đã giật tít thế này: Câu chuyện thần tiên đã xảy ra với một cô bé New York may mắn. Cứ như thể mình trúng xổ số không bằng và mình cần phải thấy hạnh phúc về điều đó.
Cái cô Carol
Fernandez đó viết về mẹ thế này: “Nữ họa sĩ tóc đen có tư tưởng cấp
tiến Helen Thermopolis” còn bố thì là: “Vị hoàng tử điển trai Phillipe xứ Genovia, người đã chiến thắng căn bệnh ung thư tinh hoàn”. Vậy đó, cảm ơn cô, Carol Fernandez, vì đã cho cả thành phố New York này biết
được chuyện bố chỉ có một cái mà-ai-cũng-biết-là-gì-ấy.
Đến lượt mình, “một cô công chúa có vẻ đẹp như tượng khắc, kết quả của mối tình đại học của Helen và Phillipe” cơ đấy!!!
CAROL FERNANDEZ, Ý CÔ LÀ GÌ VẬY???
Mình KHÔNG phải là một cô gái đẹp như tượng khắc. Ừ thì mình CAO thật, QUÁ CAO là đằng khác. Nhưng mình không hề xinh đẹp. Chắc mắt cô ấy cố vấn đề rồi khi nghĩ mình đẹp.
Thảo nào mọi người trong trường đều khúc khích khi nhìn thấy mình. MÌNH MUỐN ĐỘN THỔ! SAO DƯỚI SÀN NHÀ KHÔNG CÓ CÁI HỐ NÀO?
Á, bố đến rồi. Trông bố có vẻ đang rất giận thì phải
Vẫn là thứ Tư, trong giờ tiếng Anh
Thật không công bằng chút nào!
Quá bất công là đằng khác!
Có lẽ những ông bố khác sẽ tìm mọi cách đưa con mình về nhà nếu hình
của chúng xuất hiện trên bìa của tờ Post rồi vỗ về rằng: “ Có lẽ con
nên nghỉ học vài hôm, cho đến khi mọi chuyện lắng xuống”.
Có lẽ
những ông bố khác sẽ nói: “Hay là con chuyển trường khác nhé. Con thấy chuyển tới sống ở Iowa thế nào? Con có muốn học ở Iowa không?”
Nhưng không. Bố mình thì không. Bởi vì ông là một hoàng tử. Và theo bố thì các thành viên Genovia sẽ không “về nhà” mỗi khi có chuyện. Trái
lại, họ sẽ ở lại, và đương đầu với nó.
“Đương đầu” – đó là cách bố muốn mình giải quyết sự vụ này!
Bố lại còn không quên nhắc cho mình nhớ là mình được trả tiền cho vụ
này. Đúng vậy, 100 đôla chết tiệt! Mình được trả 100 đôla mỗi ngày để
chịu đựng sự chế nhạo của mọi người như thế này đây.
Tốt nhất là
những con hải cẩu nên biết ơn vì những hy sinh mà mình đã phải chịu
đựng để có được 100 đôla quyên góp tổ chức Hòa Bình xanh mỗi ngày.
Giờ thì mình đang ngồi viết nhật kí trong giờ tiếng Anh đây. Xung quanh bọn nó vẫn liên tục xì xào to nhỏ về mình, lại còn chỉ trỏ như thể
mình là một loại chim lạ mới được tìm thấy .Bố thì nhất quyết bắt mình phải ở lại lớp học để “đương đầu với mọi chuyện”, vì mình là một công chúa và đó là điều mà một công chúa phài làm.
Nhưng mấy đứa học sinh trường mình quá đáng vô cùng.
Mình đã nói với bố rằng, “Bố không thể hiểu đâu. Bọn họ sẽ cười nhạo con cho mà xem”
Nhưng bố chỉ nói, “Bố xin lỗi, con yêu. Nhưng con phải đương đầu với
chuyện đó thôi. Ngay từ đầu con đã biết rồi chuyện này sẽ xảy ra mà. Tất nhiên bố không monh là sớm như vậy, nhưng thế cũng hay, không phải
giấu giếm gì nữa”
Mình không hề nghĩ rằng chuyện này sẽ xảy ra.
Mình đã tưởng sẽ có thể giấu bí mật công chúa này tới cuối đời. Vậy là kế hoạch chỉ làm công chúa ớ Genovia của mình đã bị phá sản. Giờ thì
mình phải làm công chúa tại Manhattan này, chuyện này sẽ không dễ dàng gì đâu!!!
Mình đã nổi điên lên khi bố bắt mình phải quay lại
lớpho5c và đổ lỗi lên đầu bố, rằng chính bố là người đã tiết lộ cho mụ Carol Fernandez đó.
Bố đã nhảy dựng lên khi nghe mình nói thế, “Bố á? Bố đâu quen biết gì cô Carol Fernandez đó”. Rồi bố quay ngoắt ra
nhìn thầy Gianini đầy vẻ nghi ngờ. Thầy ấy đang đứng ở góc phòng, tay
đút vào túi quần, trầm ngâm và trông có vẻ rất quan tâm.
“Cái gì
chứ? Anh nghĩ là tôi sao? Cho tới sáng nay tôi thậm chí còn chưa bao
giờ nghe nói đến cái tên Genovia” – khuôn mặt thầy ấy giờ đã chuyển từ quan tâm sang bất ngờ.
“ Bố đừng đổ lỗi cho thầy G. Thầy ấy chẳng liên quan gì đến chuyện này”
Có vẻ như bố không tin lắm, ông nói giọng đầy mỉa mai, “chắc phải có ai tiết lộ chuyện này với giới báo chí chứ…”. Nhưng mình nghĩ không thể là thầy Gianini được. Vì rất nhiều chi tiết trong bài bào của Carol
Fernandez đến mẹ mình còn không biết, nói gì đến thầy Gianini. Ví dụ như những cuộc du ngoạn trên không ở Miragnac, mình chưa bao giờ kể cho
mẹ nghe.
Lúc mình nói ra điều đó bố chỉ nhìn thầy G bằng ánh mắt thiếu thiện chí. “Được rồi để bố gọi cho cô Carol Fernandez đó xem cô ta lấy nguồn tin từ đâu”
Và khi bố làm mấy chuyện đó thì mình
trong tầm kiểm soát của chú Lars. Đúng vậy, chẳng khác gì Tina Hakim
Baba, giờ mình cũng có vệ sĩ kè kè bên cạnh 24/24. Mình bị chế nhạo như vậy còn chưa đủ hay sao.
Giờ có cả đội cận vệ có vũ trang nữa chứ!
“ Bố, con có thể tự chăm sóc mình mà” – mình tìm mọi cách để thoát ra khỏi vụ đó, nhưng bố không một chút động lòng. Ông nói mặc dù Genovia
là một đất nước nhỏ, nhưng rất giàu có, vì thế ông không thể mạo hiểm
để cho mình bị bắt cóc và đòi tiền chuộc. Giống như chàng thanh niên
trong cuốn tình yêu bí mật của tôi, tất nhiên bố không hề so sánh
chính xác như vậy, vì bố đã đọc truyện đó đâu.
“Bố, sẽ không có
ai bắt cóc con đâu. Đây là trường học” – mình năn nỉ thế nào bố cũng
không nghe. Bố lại còn xin phép cô Gupta cho mình ở lại trường nữa
chứ. Tất nhiên cô ấy không phản đối rồi.
Cô Gupta còn nói “thưa bệ hạ” với bố nữa chứ. Nếu là chuyện của người khác chắc mình đã lăn ra cười rồi.
Điều an ủi duy nhất là cô ấy đã quyết định hủy án kỉ luật cho mình, vì theo cô ấy thì riêng chuyện bị xuất hiện trên tờ Post đã là một sự
từng phạt rồi.
Cái chính cô ấy làm vậy không phải vì thương xót
gì cho mình, mà chỉ vì cô ấy thích bố thôi. Bố thì quá nhiều kinh
nghiệm tong chuyện quyến rũ này rồi, có cô nào mà không mê mẩn cơ chứ.
Không biết Tina có còn muốn ngồi ăn trưa với mình hôm nay nữa
không. Ít ra thì hai vệ sỹ của bọn mình có thể trao đổi với nhau về kĩ thuật phòng vệ thông thường.
Vẫn là thứ Tư, trong giờ tiếng Pháp
Đáng ra mình phải lên bìa tờ Post thường xuyên hơn mới đúng!!!
Bỗng nhiên mình trở nên nổi tiếng khắp trường.
Mình bước vào quán ăn (mình đã bảo chú Lars phải giữ luôn đi cách mình khoảng 5 bước chân vì chú ấy liên tục dẫm vào gót giày mình) và … ai không gặp, lại gặp đúng Lana Weinberger. Lúc mình đang đứng xếp hàng
thì thấy nó bước tới, cười cười nói nói, ra vẻ thân quen với mình lắm, “ Amelia, cậu có muốn ngồi cùng bàn với tụi này không?”
Con nhỏ đáng ghét đó lại muốn làm bạn với mình cơ đấy, chỉ vì mình giờ là một công chúa.
Tina đang đứng ngay đằng sau lưng mình (chính xác hơn là chú Lars đứng đằng sau mình, tiếp đến là Tina, và cuối cùng là vệ sĩ của cậu ấy).
Nhưng Lana không hề có ý định mời Tina tham gia hội của nó, bởi tờ New York Post đâu có gọi Tina là cô gái đẹp như tượng khắc. Với Lana thì
những ai vừa thấp vừa mập – cho dù bố là tộc trưởng giảu có người Ả Rập đi nữa – không đủ tiêu chuẩn được ngồi cạnh nó. Vậy là chỉ có nàng
công chúa có dòng máu hoàng tộc Genovia mới đủ tư cách để ngồi cạnh
Lana.
Mình suýt phát ói khi nghe lời đề nghị trơ tráo của nó.
“Không cần, cảm ơn Lana. Tôi có người ngồi cùng rồi” – mình lạnh lùng nói.
He he, nhìn khuôn mặt sửng sốt lúc đó của nó thật buồn cười và hả hê, y như lần mình ném que kem hạnh nhân vào người nó hôm vừa rồi.
Sau khi tìm được chỗ ngồi, mình và Tina cùng ngồi xuống. Nhưng cậu ấy chỉ cắm mặt vào đĩa salad, không nói tiếng nào về chuyện công chúa. Trong khi đó cả quán ăn – kể cả mấy đứa lập dị chẳng bao giờ quan tâm tới
ai – đều quay ra nhìn hai đứa mình. Không khí lúc đó thật chẳng dễ
chịu chút nào. Mình có cảm giác mắt Lilly cũng đang nhìn chằm chằm vào gáy mình. Cậu ấy vẫn chưa nói gì với mình kể từ lần cãi nhau trước. Mà chắc cậu ấy cũng đã biết chuyện này rồi, có gì qua mắt được Lilly
đâu.
Ngồi được một lúc thì mình hết chịu nổi và đã nói với Tina
rằng, “Nghe này, Tina. Nếu cậu không muốn ngồi cùng bàn với mình nữa
cũng không sao. Mình hiểu mà”.
Đôi mắt to tròn của Tina ngước lên nhìn mình đầy hoảng hốt, cậu ấy nói như sắp khóc, “Sao cậu lại nói
vậy chứ? Cậu không muốn chơi với mình nữa sao Mia?”
Giờ thì đến
lượt mình choáng váng. “Cái gì? Tất nhiên là mình rất quý cậu. Mình
chỉ nghĩ rằng có thể cậu không muốn chơi với mình nên mới nói thế. Ý
mình là, cậu thấy đấy, mọi người đều nhìn chúng ta chằm chằm. Mình có
thể hiểu nếu cậu không muốn ngồi ăn cùng bàn với mình.”
Tina mỉm cười buồn bã nói, “Trước giờ mọi người vẫn nhìn mình chằm chằm mà. Chỉ vì anh Wahim, cậu biết rồi đó.”
Wahim là vệ sĩ của Tina. Wahim và chú Lars đang ngồi ở bàn bên cạnh,
tranh luận với nhau về việc súng của ai mạnh hơn. Wahim dùng khẩu Magnum 357, còn chú Lars dùng khẩu Glock 9mm. Người ngoài nghe vào sẽ thấy
chủ đề đó vô cùng nhàm chán, nhưng có vẻ như hai người bọn họ đang thảo luận rất hăng say với nhau. Mình đã nghĩ họ sẽ tthi vật tay với nhau xem ai khỏe hơn mất.
“Cậu cũng biết mà. Mình đã quen với việc mọi người cho mình là kẻ gàn dở rồi. Mình chỉ cảm thấy thương cho cậu
thôi, Mia ạ. Đáng ra cậu có thể ngồi với bất cứ ai khác trong cái quán ăn này, nhưng cuối cùng lại phải ngồi đây với mình. Mình không muốn
ai phải tự ép bản thân ngồi với mình chỉ vì tội nghiệp mình không có
ai ngồi cùng.”
Mình thật sự rất giận. Không phải giận Tina mà là
giận tất cả mọi người khác ở cái trường Albert Einstein này. Tina
Hakim Baba là một người vô cùng dễ mến, nhưng không ai nhận ra điều
đó. Bởi vì họ chưa từng nói chuyện với cậu ấy, bởi vì thân hình cậu ấy không gọn gàng, bởi vì cậu ấy khá trầm tính và bởi vì cậu ấy có vệ sĩ đi kièm. Vậy mà họ lại bận tâm về những chuyện đâu đâu không biết. Họ có thể làm rùm beng cả trường chỉ vì một cái quán ngu xuẩn nào đó bán một gói khoai tây đắt hơn 5 xu, trong khi những người bằng xương bằng thịt ngày ngày lủi thủi tời trường, thu mình cô độc một góc thì lại
chẳng ai thèm quan tâm chào hỏi lấy một câu.
Và ồi mình thấy tỗi
lỗi vô cùng, vì chỉ mới tuần trước mình cũng là một người trong số đó. Mình đã luôn cho rằng Tina Hakim Baba là một đứa gàn dở. Lý do duy
nhất mình không muốn ai biết thân phận thật sự của mìnhcu4ng là vì sợ
bị mọi người đối xử như là với Tina. Giờ đây khi đã hiểu về Tina, mình đã thấy mình đã sai lằm thế nào khi nghĩ xấu về cậu ấy.
Mình nói với Tina rằng không hề muốn ngồi với bạn nào khác, ngoài cậu ấy. Rằng tụi mình nên đi cùng nhau vì mọi người trong cái trường ngu xuẩn này
đếu là một lũ khùng.
Nghe vậy Tina có vẻ tươi tỉnh hơn một chút và bắt đầu kể cho mình nghe về cuốn sách mới cậu ấy đang đọc. Tên nó là
Chỉ yêu một lần, kể về một cô gái yêu một chàng trai bị mắc bệnh ung
thu giai đoạn cuối. Mình nói không thích đọc mấy truyện kiểu này nhưng Tina nói cậu ấy đã đọc trước kết thúc. Cuối cùng chàng trai đó cũng
chữa khỏi căn bệnh ung thư. Nếu kết thúc vậy thì còn được.
Lúc
bọn mình đi ra cất khay, mình thấy Lilly đang nhìn về phía mình. Nhưng ánh mắt của cậu không có vẻ gì là muốn xin lỗi mình. Vì thế không có
gì là lạ khi mình tới phòng học Hình & Lượng Lilly vẫn tiếp tục
nhìn mình chằm chằm. Thật thú vị khi Boris tìm mọi cách bắt chuyện với cậu ấy, còn Lilly thì hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì tới cậu ta. Cuối cùng thì Boris cũng phải bỏ cuộc và lầm lũi xách cây violon đến phòng nhạc.
Giờ học thêm toán của mình với anh trai Lilly diễn ra như sau:
Mình: Chào anh, Micheal. Em đã làm xong hết các bài tập anh giao cho em rồi. Nhưng có điều sao không xem lịch tàu chạy để biết chuyến tàu chạy từ Salt Lake City lúc 7h sáng với tốc độ 67 dặm/h sẽ tới ga Fargo, Bắc
Dakota lúc mấy giờ, đỡ phải tính toán.
Anh Micheal: Xem nào, công
chúa xứ Genovia cơ đấy? Em có bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ nói về thân
phận thực sự của mình với nhóm bạn thân của mình không? Hay là tụi anh sẽ phải tự đoán?
Mình: Em đã hy vọng sẽ không ai biết được chuyện này.
Anh Micheal: Anh không hiểu tại sao em lại muốn giấu chuyện này. Việc đó có gì xấu?
Mình: Anh đùa à? Siêu tệ!
Anh Micheal: Em đã đọc bài báo trên tờ Post sáng nay chưa, Thermopolis?
Mình: Em chẳng thèm đọc mấy thứ vớ vẩn đó. Không hiểu cái bà Carol Fernandez nghĩ mình là ai nữa, nhưng….
Đúng lúc đó Lilly nhảnh vào cuộc, có vẻ như cậu ấy không thể nhịn thêm được một phút nào nữa.
Lilly: Cậu không biết cái tước vị công chúa Genovia ấy của cậu trị giá tới
300 triệu đôla hay sao? Tính cả bất động sản và bộ sưu tập tranh quý
của Hoàng gia.
Ha, vậy là cậu ấy đã đọc bài báo trên tờ Post.
Mình: Ừm…
Má ơi, những 300 đôla và mình chỉ được trả có 100 đôla mỗi ngày thôi sao?
Lilly: Không hiểu người dân đã phải bỏ ra bao nhiêu mồ hôi công sức để tạo ra số tài sản kếch xù ấy.
Anh Micheal: Lil, người dân Genovia không hề phải nộp thuế thu nhập hay bất kì loại thuế nào khác, vì thế họ chẳng có liên quan gì đến số tài sàn đó đâu. Mà hôm nay em mắc chứng gì thế?
Lilly: Nếu anh ủng hộ chế độ quân chủ thì tùy anh, Micheal. Nhưng em thì thấy xấu hổ thay
cho những người sở hữu tới cả 300 triệu đôla dù chưa một ngày lao động đóng góp vào nó. Nhất là trong hoàn cảnh nền kinh tế toàn cầu như
hiện nay.
Anh Micheal: Xin lỗi em, Lilly nhưng theo như anh được
biết thì bố của Mia đã làm việc vô cùng vất vả để phục vụ cho đất nước của mình. Bác ấy đã có một cam kết mang tính lịch sử, sau khi quân đội của Mussolini chiếm đóng năm 1939, là sẽ thực hiện các quyền lợi về
chủ quyền phù hợp với lợi ích chính trị và kinh tế của nước láng giềng Pháp. Đổi lại Genovia sẽ nhận được sự bảo vệ của quân đội và hải quân trong trường hợp có chiến tranh. Bố của Mia là một nhà chính trị cự
giỏi đấy! Những nỗ lực của bác ấy đã giúp Genovia trở thành một đất
nước có trình độ dân trí cao nhất châu Âu, một trong những nước có tỉ
lệ giáo dục cao nhất; với tỉ lệ tử vong ở trẻ sơ sinh, tỷ lệ lạm phát
và thất nghiệp thấp nhất ở bán cầu Tây.
Mình chỉ biết trố mắt
nhìn anh Micheal. Choáng thật! Tại sao bà nội không dạy cho mình những thứ như vậy trong các giờ học làm công chúa nhỉ? Những thông tin này
mới thật sự cần thiết cho mình. Mình đâu cần học cách ăn súp sao cho
đẹp chứ. Cái mình cần là làm sao cãi lại được trước những xỉa xói độc
địa của mấy người có tư tưởng chống hoàng gia như đứa bạn thân cũa
Lilly của mình.
Lilly (nói với anh Micheal): Anh thôi ngay đi. (rồi quay ra nói với mình): Giờ thì trong mắt mọi người cậu trở thành một
cô gái nhỏ bé ngoan ngoãn rồi đó.
Mình: Mình làm gì chứ? Chính anh Micheal là người….
Anh Micheal: Thôi đi Lilly, em chỉ đang ghen tị với Mia thôi.
Lilly: Em không có!
Anh Micheal: Em có đấy! Em chỉ đang ghen tị vì bạn ấy cắt tóc mà không cần hỏi ý kiến em. Em ghen tị vì ngay khi em không chơi với Mia nữa thì
bạn ấy đã gặp và quen với bạn mới. Em ghen tị vì trong suốt thời gian
qua Mia giữ bí mật này mà không chia sẻ với em.
Lilly: Micheal, anh câm ngay đi!
Boris ( mở hé cánh cửa ra nói): Lilly, cậu gọi mình hả?
Lilly: MÌNH KHÔNG GỌI CẬU, BORIS!
Boris: Xin lỗi (và khép cánh cửa lại)
Lilly: (đang rất tức giận) anh Micheal, sao tự dưng anh bênh Mia chằm chặp
thế. Người ngoài nghe được tưởng anh thích cậu ấy đấy.
Anh Micheal: ( không hiểu sao mặt anh ấy đỏ lựng lên như vậy) Thế còn cái luận điểm
của em về nhà Ho thì sao? Em tưởng đấy gọi là bình thường à?
Lilly: Anh đừng có mà đánh trống lảng.
Anh Micheal: Anh chỉ nói những gì anh biết thôi
Wow, anh em nhà Lilly đúng là uyên bác thật. Bà nội nói đúng: mình cần phải nâng cao vốn từ vựng và kiến thức xã hội của mình thôi.
Anh Micheal: (quay ra nói với mình) Vậy là từ nay chú ấy (chỉ vào chú Lars) sẽ đi theo bảo vệ em mọi nơi mọi lúc hả?
Mình: Vâng.
Anh Micheal: Thật sao? Mọi nơi sao?
Mình: Mọi nơi, trừ toilet, tất nhiên rồi. Chú ấy sẽ đứng đợi ở bên ngoài.
Anh Micheal: Thế nếu em đi hẹn hò thì sao? Như buổi dạ hội cuối tuần này chẳng hạn?
Mình: Em cũng chưa nghĩ đến chuyện đó nữa vì có ai mời em đâu.
Boris: (lại ngó qua cửa nói vọng vào) Xin lỗi, mình vừa đánh đổ lọ cồn trong này, ngột ngạt quá, mình có thể ra ngồi cùng với mọi người được không?
Mọi người trong phòng học: KHÔNG!
Cô Hill: (từ bên ngoài hành
lang ngó vào) Sao lớp này ồn quá vậy? Từ phòng giáo viên cũng có thể
nghe thấy tiếng của các em đấy. Boris, em làm gì trong cái phòng đựng
đồ thế? Ra ngoài mau. Các em khác học bài đi.
Chắc mình phải tìm
đọc bài báo trên tờ Post thôi, 300 triệu đôla cơ á? Bằng số tiền mà nữ hoàng talkshow Oprah kiếm được năm ngoái đó.
Nếu nhà mình giàu có đến thế tại sao cái TV trong phòng mình chỉ là TV đen trắng nhỉ?Tối ngày thứ tư
Giờ thì mình hiểu tại sao bố giận dữ đến vậy với bài báo của mụ Carol
Fernandez. Khi chú Lars hộ tống mình ra cổng trường, toàn bộ sân trường Albert Einstein kín đặc phóng viên. Mình trở thành trung tâm của mọi sự chú ý, cứ như một ngôi sao nổi tiếng vậy.
Theo lời thầy Gianini
thì các phóng viên tụ tập ở đây cả ngày. Xe truyền hình từ các nơi đổ
về đây, từ New York One, Fox New, CNN đến Entertainment Tonight… Họ
đang phỏng vấn tất cả các học sinh của trường Albert Einstein xem liệu
có ai quen mình không (lần đầu tiên mình thấy may khi không được ai
trong trường này nhớ tới: đố họ tìm được ai trong trường nhớ tới cái
tên Amelia, nhất là trong bộ dàng hiện nay của mình). Thầy G nói hiệu
trưởng Gupta cuối cùng đã phải gọi cho cảnh sát, vì trường Albert
Einstein là đất tư nhân, trong khi các phóng viên các nơi đổ về đây
chắn hết các lối ra vào, hút thuốc và xả rác khắp nơi.
Nói thế chứ
mấy đứa con nhà giàu vẫn thường xuyên tụ tập ở sân trường hút thuốc và
xả rác bừa bãi mà có bao giờ thấy cô Gupta gọi cảnh sát bắt tụi nó đâu… À mà có khi bố mẹ bọn nó đã xì tiền trả hết chi phí dọn dẹp trong tiền học rồi.
Giờ thì mình đã phần nào hiểu được cảm giác của công
nương Diana. Lúc chú Lars, thầy G và mình vừa bước ra khỏi cửa phóng
viên ùa ra vây quanh lấy mình, chĩa hàng chục cái mic vào mặt mình và
hét lên: “Amelia, cô có thể cười lên không?”, “Amelia, cô thấy thế nào
khi đùng một cái từ một cô học sinh bình thường bỗng chốc trở thành
công chúa với tài sản lên tới 300 triệu đôla?”
Mấy phóng viên đó
làm cho mình phát hoảng. Mà cho dù mình có muốn trả lời câu hỏi của họ, mình cũng không biết phải nói vào cái mic nào nữa. Chưa kể, mình gần
như chẳng thấy gì khi mấy cái đèn flash cừ chớp lia lịa vào mặt mình
như thế.
Đúng lúc đó chú Lars đã phải ra tay. Chú ấy kêu mình đừng
trả lời gì cả rồi vòng tay ôm một bên người mình. Nửa còn lại chú ấy
nhờ đến thầy G. Sau đó mình không biết làm cách nào mà thoát ra khỏi
được đám ống kín và mấy quay đó nữa. Đến lúc mình hoàn hồn lại thì đã
thấy đang ngồi ở ghế sau ô tô rồi.
Cuối cùng thì những gì được
huấn luyện trong quân đội Israel cũng đã có đất dụng võ. Mình đã nghe
lén được cuộc nói chuyện giữa chú Lars và Wahim. Thì ra họ có quen
chung vài người bạn. Hình như mọi người đều đên chung một trường huấn
luyện để làm vệ sỹ thì phải.
Ngay khi đóng cửa xe lại, chú Lars vội nói: “Lái đi” và người tài xế nhấn ga phóng thẳng. Mình không nhận ra
đó là ai nhưng mình nhận ra người ngồi ghế bên cạnh – bố chứ ai!
Ngay khi thoát khỏi cái đuôi của đám phóng viên, bố quay lại hỏi như
không có chuyện gì xảy ra: “Ngày hôm nay của con thế nào Mia?”
Chúa ơi, bố hết chuyện để hỏi rồi sao!
Mình lờ đi như không nghe thấy gì. Thay vào đó, mình quay lại vẫy tay
chào thầy G. Giờ thầy ấy đang bị nhấn chìm trong micro và máy quay.
Nhưng thầy ấy không hề nói tiếng nào, chỉ đứng đó vẫy tay chào với họ và tìm đường ra ga tàu điệm ngầm để về nhà.
Mình thấy tội cho thầy G quá, mặc dù thầy ấy đang hẹn hò với mẹ mình thật, mặc dù thầy ấy đang
hẹn hò với mẹ mình thật, nhưng dù sao thầy ấy cũng khá dễ chịu, không
đáng bị bao quanh bởi đám phóng viên như vậy.
Mình hỏi bố có thể
quay lại cho thầy G đi nhờ về nhà không, nhưng bố lờ đi nhu khong nghe
thấy, giả vờ bận rộn với cái dây an toàn: “ Cái thứ quỷ quái này, chẳng bao giờ chịu nghe lời gì cả”.
Rồi khi mình quay ra hỏi bố xem từ
nay sẽ đi học đâu, bố nhìn mình như thể mình bị điên vậy, và gần như
hét lên với mình: “Con nói con muốn học ở tường Albert Einstein cơ mà!”
Mình nói đúng là vậy nhưng đó là trước khi bị mụ Carol Fernandez kia phanh phui mọi chuyện.
Nhưng bố tuyên bố rằng mình không thể chuyển trường chỉ vì bị phanh
phui chuyện mình là công chúa, và rằng mình phải ở lại trường Albert
Einstein học, chú Lars sẽ cùng mình tới trường để bảo vệ mình khỏi đám
phóng viên.
Lúc mình hỏi, “Vậy thì ai sẽ làm tài xế cho bố?” thì bố chỉ vào viên tài xế mới và cho biết anh ta tên là Hans.
“Chào cô” – người tên Hans đó gật đầu chào mình qua tấm gương chiếu hậu.
Vậy là chú Lars sẽ đi theo mình mọi lúc mọi nơi thật sao? Ngay cả khi mình tới ngủ nhà Lilly sao?( nếu bọn mình vẫn làm bạn)
Từ nay mình không bao giờ có thể đi đâu một mình nữa.
Riêng cái ý nghĩ đó đã đủ làm mình nổi điên lên rồi, mặt mình lúc đó đỏ bừng như cái đèn giao thông vậy.
“Vậy thì con không muốn làm công chúa nữa. Con sẽ trả lại cho bố hết
mấy đồng 100 đôla đó. Bố hãy bảo bà quay trở lại Pháp đi. Con bỏ cuộc!”
Bố nói bằng giọng ra chiều rất mệt mỏi: “Giờ con đâu thể nói bỏ là bỏ được, Mia. Bài báo ngày hôm nay đã quyết định mọi chuyện rồi. Ngày
mai mặt con sẽ xuất hiện trên toàn bộ các tờ báo ở Mỹ - mà có khi là
toàn thế giới. Mọi người sẽ biết con là công chúa Amelia xứ Genovia.
Con đâu thể từ bỏ thân phận của mình?”
Trên đường về Plaza, mình
đã làm cái việc mà một công chúa không nên làm – KHÓC. Chú Lars đã phải cho mình mượn khăn tay. Chú ấy thật tử tế!
Vẫn là thứ tư
Mẹ cho rằng người mớm thông tin cho Carol Fernandez chính là bà nội.
Nhưng mình không thể tưởng tượng được bà lại làm mấy chuyện như vậy.
Nhất là khi mấy bài học công chúa của mình đã đi đến đâu đâu.. Mục đích của những bài học đó là giúp cho mình có thể hành xử như một công chúa thực thụ. Bà chưa dạy cho mình cách đối phó với những người phản đối
hoàng gia kiểu như Lilly cơ mà. Từ đầu tới giờ bà chỉ mới dạy mình cách ngồi, cách ăn mặc, cách dùng dĩa để ăn các món cá, cách xưng hô với
những người lớn tuổi trong hoàn tộc, cách nói tiếng “cám ơn”, “không có gì” bằng bảy thứ tiếng, cách làm món cốc tai chanh đá hay mấy học
thuyết của Marx.
Mấy cái đó thì có ích gì với mình cơ chứ?
Nói sao mẹ cũng không thay đổi ý nghĩ của mình. Bố gần như phát điên lên với mẹ nhưng mẹ vẫn nhất quyết khăng khăng mọi chuyện là do bà một tay sắp đặt. Mẹ còn kêu bố hãy đi mà hỏi bà mọi chuyện, khi đó sẽ biết ai đúng ai sai.
Bố đã ngoa ngoắt vặc lại, hỏi sao mẹ không nghĩ đến
chuyện chính bạn trai của mẹ là người tiết lộ thông tin cho phóng viên
Carol Fernandez.
Nhưng ngay lập tức, bố nhận ra là mình không nên
nói những lời đó, vì khi đó trong mẹ thật đáng sợ. Mẹ chỉ như vậy khi
bà thật sự nổi giận.
Môi mẹ mím chặt và rồi mẹ hét lên: “Biến… ra khỏi nhà tôi… ngay”
Tất nhiên là bố chẳng đi đâu cả, mặc dù về lý thì ngôi nhà này thuộc
quyền sở hữu của mẹ. Cũng may là bà Carol đó không đăng địa chỉ nhà mình lên trên báo và điện thoại nhà mình không đăng kí trên danh bạ điện
thoại thành phố nên chưa phóng viên nào đánh hơi được tới đây. Vậy là từ nay mình vẫn có thể gọi điện kêu đồ ăn Trung Quốc tới nhà mà không
phải lo sợ bị mấy tờ báo lá cải đem ra phân tích xem công chúa Amelia
thích món cải đến thế nào.
“Vậy sao Helen? Anh thì lại nghĩ em đang để lòng thù ghét mẹ anh làm cho mất đi lí trí” – bố thủng thẳng nói.
Mẹ gào lên: “Anh muốn biết sự thật sao Phillipe? Sự thật là mẹ anh là một…”
Mình đã quá mệt mỏi, không còn sức nghe mấy cuộc cải vã này nữa nên đã rút gọn về phòng và chụp tai nghe nhạc lên. Mình học được cách này từ
mấy đứa trẻ có bố mẹ li dị trong các bộ phim truyền hình trên TV. Đĩa
nhạc ưa thích của mình hiện nay là đĩa nhạc mới nhất của Britney Spears. Mình thậm chí còn không dám cho Lilly biết là mình thích Bristney
Spears. Mình đã từng nằm mơ mình được là Bristney Spears và đang biểu
diễn tong phòng hòa nhạc của trường Albert Einstein. Mình mặc chiếc váy màu hồng và anh Josh đã chạy đến khen ngợi ngay trước khi mình lên sân khấu.
Làm sao mình dám kể chuyện đáng xấu hổ này cho người khác
nghe cơ chứ? Lilly chắc chắn sẽ lên lớp cho mình một trận về việc thần
tượng một người như Bristney là tự hạ thấp chính mình. Nhưng mình biết
mình có thể kể chuyện này cho Tina nghe. Cậu ấy sẽ không những hào hứng với câu chuyện của mình mà còn muốn biết trong giấc mơ ây anh Josh có
mặc quần da hay không nữa.
Mà mình đã nói về việc mấy cái móng tay giả này làm mình khó viết chưa nhỉ?
Nhưng nói gì thì nói, càng nghĩ mình càng phân vân không biết bà có
phải là người bán tin cho Carol Fernandez không nữa. Vì hôm nay lúc đến Plaza tiếp tục mấy bài học làm công chúa với bà, mình vẫn không ngừng khóc. Nhưng bà không hề tỏ chút thông cảm nào với mình. Mấy giọt nước
mắt này là vì...?
Sau khi mình tấm tức kể lại cho bà nghe mọi
chuyện, bà chỉ nhướn cặp lông mày được tô vẽ rất cẩn thận lên và nói
“C`est la vie”, tiếng Pháp có nghĩa là “Đời là vậy đó”.
Trong cuộc đời này, nếu không phải là bạn trúng xổ số hay có scandal với những
người nổi tiếng thì chẳng bao giờ mặt bạn được xuất hiện trên mấy tờ
báo như Post. Mình làm gì nên tội chứ, chẳng nhẽ sinh ra cũng là tội
sao?
Mình không nghĩ “Đời là vậy”.
Tiếp đó bà miên man về
chuyện cả ngày nay phải tiếp hàng trăm cú điện thoại từ giới truyền
thông xin phỏng vấn mình như thế nào. Và rằng mình cần phải mở một cuộc họp báo, rằng bà đã cho người ở Plaza chuẩn bị sẵn cho mình một căn
phòng lớn để tiếp phóng viên rồi.
Không thể tin nổi bà làm như vậy
với mình! “Cháu không muốn trả lời phỏng vấn của mấy người đó! Cháu đâu cần mọi người can thiệp vào cuộc sống của mình như vậy!”
“Nếu
chàu không chịu gặp gỡ giới truyền thông, trả lời những thắc mắc của họ thì họ sẽ tìm mọi cách để khai thác chuyện của cháu, bắt đầu từ việc
ngày ngày quấy rầy cháu ở khắp mọi nơi, từ trường học đến nhà những
nười bạn cháu, rồi tới cửa tiệp tạp hóa hoặc tiệm đĩa cháu thường lui
tới”
Rồi bà nhắc đến cái gọi là nghĩa vụ của mình trong vai trò là
một công dân Genovia. Mình sẽ quảng bá được cho ngành du lịch của
Genovia nếu đồng ý xuất hiện trên chương trình Dateline.
Mình cũng muốn những gì tốt nhất cho Genovia lắm chứ. Thật đó. Nhưng mình cũng
muốn những gì tốt nhất cho Mia Thermopolis nữa. Và việc xuất hiện trên
chương trình Dateline không hề tốt lành gì với mình.
Nhưng mối bận
tâm duy nhất lúc này của bà là làm sao để quảng bá cho hình ảnh Genovia với mọi người. Nhỡ mẹ nói đúng thì sao? Nhỡ đúng là bà là người đã
tiết lộ thông tin cho Carol Fernandez thì sao?
Chẳng nhẽ bà lại làm mấy chuyện như vậy?
Cũng dám lắn chư.
Mình vừa bỏ tai nghe ra, bố mẹ vẫn chưa cải nhau xong.
Có vẻ tối nay họ sẽ còn cãi nhau dài dài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT