Mia,có thật không?

Thật, Perin ạ. Đúng là anh Michael thừa nhận là anh ấy đã quan hệ với Judith Gershner và anh ấy sẽ bay sang Nhật ngày hôm nay. Và bọn mình đã chia tay.Mình cảm thấy rất buồn.Nhưng mình không muốn lại khóc ròng trong giờ tiêng Pháp nữa,vì thế làm ơn không nói về chuyện này được không?

À ừ.mình không định hỏi chuyện đó.Mình muốn hỏi có thật cậu biết phải làm sao nếu có sóng thần ập vào NewYyork không?

À,chuyện đó. Ừ đúng. Mình biết thật.

Mình rất tiếc về chuyện cậu và Michael. Mình không biết. Vậy là giờ cậu lại một mình?

Mình cũng chưa nghĩ ra điều này. Ừ ,giờ mình lại chỉ có một mình.

Cậu có muốn tới nhà mình ngủ tối nay không ?

Cám ơn cậu,Perin. Nhưng mình nghĩ mình sẽ về nhà và đánh một giấc thôi. Nói thật là mình thấy không được khoẻ cho lắm.

Ok. Ráng giữ sức khoẻ nha!

Cám ơn cậu!

Que'est-ce que c'est que le mérite incroyable d'une femme.vous demandez? Selon la chaine douze ,le merite incroyable d'une femme est sa capacité de nourrir ses enfants. Une femme avec une carrière? Ca, c'est une femme qui n'adore pas ses enfants, ou son mari. Elle n'est pas une chrétinne! Elle est une serveuse du diable!

Mes camarades et moi nous nous sommes regardes les unes les autres. Nous avons changé le chaine . Et juste a l'heure!

117+76= chỉ 193!!! Mình cần thêm 7 từ nữa.

À à... còn cái tực đề . Và TÊN MÌNH nữa:

Une Emission Plaine d'Action

Par

Amelia Mignonette Grimaldi Renaldo Thermopolis

XONG!!!!

Ít nhất hôm nay cũng có MỘT VIỆC theo đúng ý mình.

Thứ sáu,ngày 10 tháng 9,giữa giờ tiếng pháp và giờ ăn trưa

Điện thoại mình rung. Michael nhắn tin cho mình như sau:

MICHAEL: Ít nhất hãy để anh đến và cố giải thích cho em hiểu. Mặc dù anh biết sẽ không hề dễ dàng bởi vì anh vẫn không biết thực ra mình đã làm gì sai.

Anh ấy đang nói gì thế, tới và cố giải thích ư? Làm sao anh ấy tới và cố giải thích cho mình hiểu đây? mình ĐANG Ở TRƯỜNG mà!!

Làm sao anh ấy vẫn chưa biết mình làm sai chuyện gì????

Thứ sáu,ngày 10 tháng 9,giờ ăn trưa

Mình chẳng thèm quan tấm nữa. CỨ MẶC CHO MỌI NGƯỜI chỉ trỏ. Đây là món ngon nhất mình từng được ăn ở cái căng tin này. Giá mình biết món bánh nhân thịt hoá ra tuyệt vời như thế này sớm hơn!!! Trước giờ mình chỉ dám nhìn mọi người ăn thôi.

Mình chẳng quan tâm mọi người có đang nhìn mình chằm chằm như đười ươi xổng chuồng. Mặc dù ăn là vậy,mình vẫn thấy thương xót cho các loài động vật.

Xét cho cùng thì số phận đã an bài cho chúng. Phải dựa vào vận may thôi. Thế giới vốn là một nơi không công bằng mà. Đôi khi ta là cái kính chắn gió. Nhưng có lúc lại chỉ là một con bọ.

Trích lời từ một bài hát yêu thích của mẹ.

Nếu trên quả thực có kiếp luân hồi. có lẽ kiếp sau mình sẽ đầu thai làm bò. Cả cuộc đời của mình sẽ chỉ chui lủi trong cái chuồng chật chội,cho tới khi có người tới tròng dây thừng vào cổ mình kéo đi lột da,sau đó dùng cái da đó để may thành váy ngắn, số thịt còn lại làm bánh hamburger để cho mấy đứa con gái kiểu như Judith Gershner ăn ngấu nghiến. Số phận mình thật bi đát! Đó chính là kiếp luân hồi của con người, phải chịu thôi!

Giờ mình chẳng cần phải suy nghĩ gì nữa....

Lilly hình như cũng nghĩ y như mình. Và cô nàng đang không thể tin vào những gì vừ được chứng kiến.

"Một cái bánh nhân thịt ư,Mia?"_ cậu ấy nhìn trân trối vào khay thức ăn của mình-"Cậu đang ăn bánh NHÂN THỊT ư??"

"Mình chẳng quan tâm nữa" _mình tỉnh bơ gặm bánh tiếp. Bởi vì đúng là vậy,mình không quan tâm đến bất cứ chuyện gì nữa. Minhg giờ theo trường phái "kệ".

"Cậu và anh trai mình"_Lilly tiếp tục _ "cãi nhau rồi cậu quyết định chia tay với anh ấy.và bây giờ ngồi đây ăn bánh nhân thịt ư? Anh ấy nói đúng.Cậu đúng là MẤT TRÍ rồi".

Nghe thấy câu đó mình nhả ngay miếng bánh đang ăn dở ra.

"Anh ấy nói vậy sao?"_Mình sẵng giọng hỏi lại.Mình chẳng quan tâm mọi người có đang vểnh tai lên nghe cuộc hội thoại của mình hay không. Từ J.P,Boris,Ling Su,Tina đến Perin. Việc gì phải bận tâm chứ? Mình giờ còn thiết cái gì nữa đâu_" Michael nói mình bị mất trí sao?"

"Đại loại là thế"_Lilly nói_ "Và sự thật là cậu đang ngồi đây ăn bánh nhân thịt cũng chứng minh được điều đó. Từ hồi 6 tuổi tới giờ cậu chưa từng ăn một miếng thịt nào cả"

"Ừ thì có lẽ giờ là lúc mình cần phải ăn thịt lại, được chưa?" _mình nói_"Mình cần bổ sung thêm ít protein để không còn đưa ra những quyết định ngu ngốc nữa"

"Cậu đang nói về cái quyết định nào thế? Nhiều như thế đếm sao hết!"_ Lilly mỉa mai nói.

"Lilly"_J.P nghiêm giọng nói khẽ_ "em thôi đi được rồi đấy."

Lilly giật thót mình quay lại nhìn J.P. Cô nàng có vẻ hơi bất ngờ trước sự can thiệp của J.P,một điều trước giờ anh ấy chưa bao giờ làm.

Nhưng đã quá trễ,bởi nước mắt mình lại đang trào ra chan chứa,không ngừng lại được. MỘT LẦN NỮA.

Xem ra mình vẫn chưa theo trường phái "kệ" được rồi.

"Nếu anh ấy nghĩ mình mất trí"_Mình thổn thức nói_ "thì đúng là anh ấy KHÔNG HIỂU MÌNH MỘT TẸO NÀO CẲ.mình KHÔNG mất trí. chỉ là mình không thể CHỊU ĐỰNG nổi nữa"

"chịu đựng chuyện gì?"_Lilly vặc lại_"Một người bạn trai yêu cậu nhiều như vậy,chấp nhận xa cậu suốt mấy tháng hè ròng rã trong khi cậu bay sang tít tận Genovia.Miệt mài nghiên cứu ra công nghệ tiên tiến có thể làm thay đổi toàn bộ lịch sử ngành y để có thể chứng tỏ rằng anh ấy hoàn toàn xứng đáng với cậu. Vậy mà xem cậu đã làm gì? Dội cả gáo nước lạnh vào mặt anh ấy khi anh ấy quyết định đi xa một thời gian để hoàn thành kế hoạch của mình?"

Mình đứng đó nhìn chằm chằm vào mặt Lilly, mặc dù qua làn nước mắt này thật khó để nhìn thấy gì rõ ràng nữa.

"Không phải như thế"_Mình vớt vát_"Cậu biết mà".

"Mình chỉ biết một điều : cậu nổi điên lên với anh ấy vì trong suốt thời gian qua anh ấy không kể cho cậu biết chuyện mà anh ấy ĐOÁN TRƯỚC được rằng cậu sẽ không thể thông cảm và sẽ nghiêm trọng hoá mọi chuyện lên. Bởi xưa nay bản chất của cậu là vậy ,lúc nào cũng nghiêm trọng hoá mọi chuyện, dù là nhỏ nhất. Anh ấy chỉ không muốn cậu phải đau đầu vì một chuyện cỏn con kiểu ấy..."

"Việc anh ấy làm"_Mình hổn hển nói_"không hề CỎN CON..."

"Thôi xin cậu"_ Lilly nạt lại _"Tina đã kể cho mình nghe hết về cái quyển sách vớ vẩn của bà cô cậu ấy rồi. Cậu thực sự ngu dốt đến độ không nhận ra rằng mấy cái thứ "Món quà quí giá" nhảm nhí đó thực ra chỉ là một cách đàn ông kiểm soát đàn bà để họ không thể đi lăng nhăng với những người đàn ông khác và để đảm bảo huyết thống con cái của mình sao?"

"Gượm đã..."_mình sụt sịt chặn lời Lilly_"CHẲNG CÓ GÌ SAI khi chờ đợi đúng người mình yêu cả".

"Tất nhiên là không sai rồi"_Cô nàng vẫn không chịu nhường bước _" cậu hoàn toàn có thể sống với niềm tin ấy của cậu. Nhưng LÊN ÁN người khác vì họ không có chung một niềm tin đó thì SAI. Điều đó có khác gì mấy người ở trung đông lên án phụ nữ,chôn sống họ tới cổ rồi ném đá cho tới chết? Cậu hãy nghĩ lại đi,CHÍNH CẬU là người đang trừng phạt người khác chỉ vì không cùng quan điểm sống VỚI CẬU".

Câu nói đó của Lilly làm mình không kiềm chế thêm được nữa,bật khóc tu tu trước mặt mọi người. Cậu ấy dám so sánh mình với những người xấu xa kia ư?

Cậu ấy vẫn không chịu thôi,tiếp tục lên án mình:

"Tại sao cậu không thừa nhận nguyên nhân chính THỰC SỰ của cuộc cãi nhau giữa cậu và Michael đi Mia? Cậu tức giận bởi Michael không chịu làm theo ý cậu và ngoan ngoãn ở lại New York theo chân cậu như một con chó trung thành.Bởi vì anh ấy có chính kiến riêng của mình và anh ấy muốn dùng thực lực để khẳng định BẲN THÂN. Đó mới là nguyên nhân chính của sự việc.Cậu ĐỪNG chối làm gì cho mất thời gian!"

Đúng lúc đó anh J.P đứng dậy ,kéo tay Lilly: "Đi nào,chúng ta ra ngoài một chút!"_Và lôi cô nàng ra khỏi căng tin.

Còn mình ngồi trơ ở đó khóc tức tưởi, nước mắt rơi lã chã ướt đẫm cả cái bánh nhân thịt đang ăn dở trên bàn.

Không sai.Mình là một đứa ăn thịt đáng thương!

Boris vỗ nhẹ vào vai mình an ủi:"Đừng khóc nữa,Mia.Mình nghĩ cậu đang làm đúng.Các mối quan hệ xa thường không có kết quả.Thà chia tay sớm như thế này còn hơn"

"Boris!"_Tina quát.

"Không"_Mình nói_"cậu ấy nói đúng".

Boris nói không sai.

Giá mà những gì cậu ấy nói là sai.

Giá mà mình chết quách đi cho rồi.

Mình quyết định đứng dậy mua một cái bánh thật nhiều nhân thịt khác!!!Thứ 6,ngày 10 tháng 9,giờ NK&TN

Mình đã định nghỉ môn này rồi.Một phần vì sau khi ăn bánh nhân thịt mình thấy không được tỉnh táo cho lắm. Đáng ra mình không cho thêm nhiều thịt như thế!

Nhưng nguyên nhân chính vẫn là mình không muốn nhìn thấy mặt Lilly.Nhất là kho giờ này không có anh J.P để chế ngự cô nàng.

Cuối cùng mình cũng quyết định không trốn học bởi mình có thể gặp rắc rối to với cô hiệu trưởng Gupta.Mà giờ mình không hề muốn bị lôi cổ xuống phòng Hiệu trưởng một tí nào.

Mình đã xin được dưới phòng y tế ít thuốc tồi nên cũng ổn.

Thật may là mình không nghỉ học.Vì vừa bước vào lớp việc đầu tiên mình nhìn thấy chính là Lilly ĐANG NGỒI KHÓC.

Không phải mình vui vì thấy cậu ấy đang khóc. Mình vui vì giờ người cậu ấy cần là mình.Chắc hẳn đã có chuyện gì đó xảy ra.Một chuyện gì đó cực kì nghiêm trọng.

Boris đang đứng bên cạnh mặt đầy căng thẳng.Chắc cậu ta lại vừa nói nhăng nói cuội gì khiến Lilly khóc nấc lên.Nếu không thì đâu phải làm mặt nghiêm trọng như thế.

"Cậu đã làm gì cậu ấy thế"_mình trố mắt hỏi. Đôi khi phải công nhận mặt Boris cực kì đáng ghét.Mặc dù cậu ấy không hề CÓ Ý như vậy .Cũng may từ hồi cặp kè với Tina tới giờ cậu ta đã bớt đáng ghét đi nhiều rồi.

"Cậu ấy đã như vậy khi mình vào lớp"_Boris xua tay chối_ "Không phải tại mình!"

"Lilly"_Mình cúi xuống hỏi.Không thể tưởng tượng nổi chuyện gì mà khiến một người như Lilly có thể khóc thê lương như vậy.Rõ ràng không phải vì chuyện của Michael và mình rồi.Cậu ấy không bao giờ rơi lệ vì những chuyện cỏn con như vậy.Xưa nay ít khi có chuyện gì có thể khiến Lilly nhà ta rơi lệ.Trừ khi....Mình há hốc mồm ngạc nhiên hỏi:"Lana Weinberger quyết định ra tranh cử rồi sao?"

"Không"_Lilly gắt lên,giữa những tiếng nức nở -"Giời ạ! Cậu nghĩ mình đi khóc ví mấy chuyện như thế sao?

"Ờ thì..."Mình bối rối thanh minh_"Thế có chuyện gì nào?"

"Mình không muốn nói về chuyện đó"_Lilly bướng bỉnh nói.

Nhưng mình nhận thấy cô nàn liếc qua nhìn Boris.Và quan trọng hơn là Boris cũng nhận thấy điều đó.

Sau ngần ấy thời gian được rèn luyện với Tina,Boris giờ đã biết cư xử hơn một chút.Cậu ấy từ tốn nói "Mình phải đi tập luyện chút đây"_sau dó quay lưng đi vào phòng chứa đồ.

"Rồi,cậu ấy đi rồi.Giờ thì kể cho mình nghe xem nào".

Lilly hít một hơi thật sâu, đưa mắt đảo một còng quanh phòng-mấy người đang hóng chuyện nãy giờ vội thụp đầu xuống,giả vờ như đang bận rộn với công việc riêng của mình,một điều mà chưa bao giờ xảy ra trong cái lớp này nếu không có mặt cô Hill ở trong phòng (Nhưng cũng hiếm khi bọn mình thấy bóng dáng cô ấy). Lilly thì thầm vào tai mình:" J.P vừa chia tay với mình!"

Mình sửng sốt:" cái gì?"

"Cậu nghe thấy rồi đấy"_Lilly giơ tay lên lấy tay áo lau nước mắt,tạo thành một vệt dài mascara đen xì trên mặt_"Anh ấy đá mình".

Cũng may mình kịp kéo cái ghế ra ngồi cùng Lilly,nếu không chắc ngã bổ chửng ra sàn lớp rồi.

"Cậu đùa à?"_mình không biết nói câu noà khác bởi mình vẫn đang quá sốc.

"Nhưng tại sao?_mình hỏi_"Khi nào?"

"Vừa xong"_Lilly nói _"bên ngoài cổng trường,cạnh bức sư tử Joe.Anh ấy nói rất có lỗi với mình,nhưng anh ấy không hề có tình cảm với mình,như mình dành cho anh ấy.Anh ấy nói trân trọng mình với tư cách là một người bạn,chứ chưa bao giờ yêu mình!"

Mình ngồi chết trân ra nhìn cô bạn thân.Tự dưng mình thấy chuyện này còn khủng khiếp hơn cả những gì Michael đã làm với mình.

Bởi anh ấy chưa bao giờ nói anh ấy không yêu mình.

"Ôi!Lilly"_mình thở hắt ra.Mình thấy thương cậu ấy thế không biết!!!_" Ôi,Lilly,mình rất tiếc".

"Mình cũng vậy"_Lilly vẫn giơ tay lên liên tục lau nước mắt_"Mình thấy tiếc là trong suốt thời gian qua đã ngu ngốc không chịu thừa nhận cái điều mà mình BIẾT RẤT RÕ không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra".

"Ý cậu là sao?"_mình ú ớ không hiểu.

"Lần đầu tiên khi mình nói yêu anh ấy ,J.P chỉ đáp lại một câu "cám ơn em".Đáng ra mình phải nhận ra đó là dấu hiệu chứng tỏ anh ấy không hề có tình cảm gì với mình.Cậu có nghĩ vậy không?"

"Nhưng chẳng phải chúng mình thống nhất đó là vì anh ấy không quen với việc con gái chủ động hay sao?"_mình nói_ "Tina đã từng nói...''

''Anh ấy giống nhân vật Ác thú trong vở nhạc kịch Người đẹp và ác thú,không quen với tình yêu của con nguời và luôn không biết phải thổ lộ ra sao chứ gì? .Nghe này,Tina đã sai.Anh ấy không phải không biết pahỉ thổ lộ ra sao.J.P chỉ là không yêu mònh và không muốn là tổn thương đến tình cảm của mình nên đã không nói ra.Vì thế anh ấy chỉ chiều theo mình,trong suốt thời gian vừa qua''.

Mình nín thở không tốt ra được tiếng nào.

'' Ồ ,Lilly! Không phải vậy đâu! có lẽ anh ấy đã nghĩ rằng có thể...''.

''C ó thể sẽ dần yêu mình?''_Lilly nhếch miệng cười cay đắng_ ''Ừ,nhưng cuối cùng vẫn không thành công''.

'' Lilly ơi!''_mình quàng tay qua vai cô bạn thân vỗ về an ủi. Giờ mình chỉ muốn đạp cho J.P một phát.Cứ thử xuất hiện trước mật mình xem.Không thể tin được anh ấy nỡ đối xử với bạn mình như vậy.

Ngay tại trường nữa chứ!Không có chỗ nào kín đáo hơn sao? Tại sao anh ấy không đợi tới khi hai người chỉ có một mình ở một nơi riêng tư một chút,như quán Piza Ray chẳng hạn, để Lilly có thể âm thầm khóc một mình.Bọn con trai bị làm sao thế không biết?

Mình sẽ trừng phạt anh ta .Thật đấy.

Mình cũng không ngờ là mình vừa nói mấy từ đó ra thành tiếng,cho tới khi Lilly nắm lấy cổ tay mình ngăn lại:''Mia. Không. Đừng!''

''Đừng làm gì?''_Mình ngây người ra hỏi.

"Đừng nói gì với anh ấy về chuyện này.thật đấy.Tất cả là lỗi của mình.Mình...Minh vốn đã biết từ lâu là anh ấy không hề yêu mình".

"Cái gì?"_Mình đã từng nghe câu nói kiểu này hơi bị nhiều rồi.Nạn nhân của mấy thằng bạn trai chẳng ra gì thường xuyên đổ lỗi cho bản thân vì những gì xảy ra trong mối quan hệ của họ.

Nhưng không ngờ.Lilly,Chứ không phải ai khác,cũng có suy nghĩ thiển cận như vậy.

"Cậu đang lảm nhảm cái quái gì thế ?Cậu đã biết trước là sao?Rõ ràng cậu không hề biế.Nếu không cậu đã không..."

"Không, đúng là như thế..."_giọng Lilly lạc đi vì khóc nhiều _"khi anh ấy không nói yêu mình,mình đã nghi ngờ có cái gì đó không ổn.Nhưng,như cậu nói đấy ,mình đã hi vọng ânh ấy cố gắng yêu mình.Vì thế mình quyết định ở bên cạnh anh ấy,thay vì rút lui_điều đáng ra mình phải làm. Đây không phải là lỗi của J.P.Anh ấy đã cố gắng lắm rồi,Mia ạ.Thật đấy.Cũng may là anh ấy thành thật với mình và không lợi dụng tình cảm của mình.Anh ấy đã có thể,nhưng đã không làm vậy"

"Khoan...vậy ý cậu là hai người chua bao giờ..."

Lilly nheo mắt lại nhìn mình: "Lại bắt đầu đấy, đừng mong moi được tin gì từ mình.Mình có thể đang rất buồn nhưng mình không mất trí.Chúng ta vẫn còn cuộc bầu cử phải chuẩn bị".

Mình gục đầu xuống bàn chua chát: "Lilly.Mình không thể.Mình chịu thôi.Cậu không thấy là mình đang thất tình sao?"

"Mình cũng đang thất tình mà "_Lilly kiên quyết _''Và trí não của mình vẫn hoạt động tốt.Phụ nữ cần đàn ông như cá cần xe đạp''.

Mình rất ghét câu ví von này của Lilly.Dám cược là đám cá chắc chắn sẽ muốn sở hữu một cái xe đạp nếu chúng có chân.

"Nghe này,C2G" _Cô nàng hạ giọng tỉ tê _"Về chuyện của cậu và anh trai mình,mình rất tiếc."

"Cám ơn cậu"_Mình nói,mũi lại thấy cay cay.Chỉ vài giây nữa là nước mắt lại trào ra như suối mất.

"Nhưng mình vẫn không hiểu"

"Tất nhiên là cậu không hiểu rồi "_Mình nhìn chăm chăm xuống mặt bàn _"Cậu là em gái anh ấy ,cậu phải bênh anh trai là đúng rồi".

"có thể mình là em gái anh ấy thật "_Lilly nói_ "Nhưng mình là bạn thân nhất cảu cậu.Mình biết là cậu giận anh ấy,nhưng nói thật...chuyện anh ấy làm có gì nghiêm trọng đến thế đâu? Ừ thì anh ấy quan hệ với Judith Gershner thật,nhưng có phải anh ấy làm chuyện đó trong lúc cậu và anh ấy hẹn hò đâu"

"Nhưng với mình thì điều đó không chấp nhận được "_mình vẫn kiên quyết_"Mình không bao giờ nghĩ Michael lại có thể làm một chuyện như vậy.Quan hệ với một người mà anh ấy không hề yêu.Sau đó NÓI DỐI mình về điều đó.Mình biết cậu cho rằng mình đang cố áp đặt quan điểm sống của mình vào Michael ,nhưng xưa nay mình luôn nghĩ hai bọn mình cùng quan điểm về mọi chuyện. Và giờ mình mới phát hiện ra anh ấy....giống với Josh Richter hơn là mình!"

"Josh Richter á"_Lilly trợn tròn mắt_"Ôi giờ,xin cậu đấy.Anh trai mình không một tẹo teo nào giống Josh richter cả".

"Có đấy,quan hệ với mấy đứa con gái mà họ thậm chí không hề yêu".

"Sai,người như Josh Richter sẽ lợi dụng mấy đứa con gái thích hắn,sau đó làm tan nát trái tim của họ"

Mình lập tức ngẩng đầu lên khỏi bàn: "Ý cậu là như cậu và JP?" Mình cố moi thêm thông tin từ cô bạn thân,một cách khéo léo.

"Khálắm ,Mia. Nhưng mình đã bảo là mình không mắc bẫy cậu đâu"_Lilly nhíu mày nói.

Haizz....Lại lộ tẩy rồi!

"Mia,chuyện cậu không thể bỏ qua vụ anh Michael đã từng thân với cô gái khác trước kia là cực kì ngu xuẩn"

Giờ đến lượt mình nhíu mày nhìn Lilly: "Ý cậu NHỮNG CÔ GÁI là sao?"

"Thì cái cô hồi đi cắm trại...."

"CÔ GÁI HỒI ĐI CẮM TRẠI NÀO???"_mình hét lên đến nối Boris phải ló đầu ra khỏi phòng chứa đồ xem chuyện gì đang xảy ra.

"Cậu có bình tĩnh lại đi không?"_Lilly cau có nhìn mình khó chịu_ "Họ chỉ nắm tay và hôn nhau thôi.Hồi đó anh ấy mới học lớp 9 mà"

"Cô ấy xinh không? "_Mình hỏi tới tấp_ "Cô ấy là ai? cắm ở trại nào?"

"Cậu"_Lilly nói _ "Cần phải được điều trị. Giờ làm ơn nói về chuyện khác đi được không? Chúng ta cần chuẩn bị cho bài diễn văn sắp tới của cậu".

"Cái gì của mình?"

"Bài diễn văn của cậu.Cậu nghĩ chỉ vì chúng ta chia tay với bạn trai mà chúng ta sẽ không làm gì cải thiện môi trường học hành của mình sao?Còn cả sứ mệnh dẫn dắt các em khoá dưới một tương lai tươi sáng hơn nữa."

"Ôi,không"_mình rền rĩ ,vò đầu bứt tai.

"Rồi,nhớ là hôm nay cậu có bài diễn văn trước hội đồng nhà trường đấy"

Mình nuốt nước bọt cái ực: "Lilly.Sẽ không có chuyện đó đâu"

"Cậu không có sựu lựa chọn nào đâu,C2G ạ"_Lilly nói_"Tuần này mình sẽ để cho cậu tự do,vì mấy chuyện vừa xảy ra với Michael .Nhưng bài diễn văn thì mình không thể làm thay cho cậu.Cậu sẽ phải lên đó và nói thôi.Mình biết cậu chưa hề chuẩn bị gì nên mình đã tự ý làm hết mọi việc cho cậu rồi"_cô nàng dúi vào tay mình mẩu giấy,kín đặc chữ viết tay của Lilly_"Đó là câu trả lời cho những vấn đề mà mình đã đưa ra trong sấp tờ rơi ở căng tin.Cậu biết rồi đấy,phải làm gì trong trường hợp có bão lốc,khủng bố...Không có gì mới cả. Ít nhất là đối với cậu.Chuyện này dễ như trở bàn tay thôi".

"Nếu mình làm thế"_mình nói_"cậu sẽ nói cho mình nghe đúng không? Chuyện cậu và anh JP đã làm hồi hè vừa qua"

"Đó là động lực duy nhất cho vụ tranh cử lần này của cậu đó hả?"_Lilly hỏi.

"Ớ."

"Chúa ơi.Cậu thật....trẻ con. OK,làm đi rồi mình sẽ nói.Cậu đúng là nữ hoàng thất bại!"

Mình chẳng lấy làm buồn vì câu nói đó của Lilly.Bởi cậu ấy nói đúng.Mình LÀ một đứa thất bại.Cậu ấy chỉ không biết là mình thất bại đến mức nào thôi.

Mình cũng biết đằng sau khuôn mặt sắt đá ấy,Lilly thực sự đang bị tổn thương bên trong.Làm sao không đau khổ cho được khi mà cậu ấy dành nhiều tình cảm cho JP đến vậy? Chưa bao giừo mình thấy cậu ấy quỵ luỵ vì người con trai nào như với JP.

Thật,không hiểu sao anh ta nỡ đối xử với bạn mình như vậy.Mình đã cho rằng anh ấy là người tốt cơ đấy!

Giờ mình không biết còn có thể làm bạn với J.P được nữa không,chứ đừng nói làm nhóm cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play