Cút ra ngoài! _ tiếng hét chói tai vang lên từ phòng bệnh 108 tầng 3 của bệnh
viện Mĩ Kì.
- Tiêm thuốc an thần _ giọng nói điềm tĩnh của viện trưởng Hồng Quân.
- CÚTTTTTTT! Đừng động vào tôi! AAAAAAAAA!
Linh Nhi chống trả điên cuồng. Cô ném tất cả những gì có thể với được trong
tầm tay vào đám người đang cố gắng kìm kẹp mình.
Choang! Chiếc bình hoa đầu giường bệnh vỡ tan thành trăm ngàn mảnh thuỷ tinh
lonh lanh dưới ánh nắng rực rỡ từ cửa sổ in lên nền đất. Linh Nhi nhảy xuống
giường, nhanh tay cầm một mảnh vỡ đang phát ra tia sáng đẹp mắt dưới sàn dùng
lực ấn vào cổ tay:
- Các người còn tiến lại tôi sẽ chết cho xem!
- Nhi Nhi, đừng kích động. Có gì từ từ nói. Cháu muốn ra viện phải không?
Được! Ta đích thân đi làm thủ tục cho cháu _ vừa nói bác sĩ Quân vừa nhẹ nhàng
nhấc miếng thuỷ tinh rớm máu khỏi bàn tay nhỏ bé của cô.
Những bác sĩ khác lựa đúng thời điểm Linh Nhi mất cảnh giác bèn tiến lại giữ
chặt người và tiêm cho cô liều thuốc an thần. Linh Nhi dần lịm đi. Trước khi
chìm vào giấc ngủ cô còn khẽ nói với bác sĩ Quân bằng chất giọng hờn dỗi trẻ
thơ: “Ông lừa tôi!”.
Thời gian qua, ngoài những lúc bị cưỡng bức phải chìm sâu vào giấc ngủ tưởng
như kéo dài vô tận bởi thuốc an thần, Linh Nhi chỉ câm lặng trong phòng bệnh đối
diện cùng bốn bức tường lạnh lẽo. Đối với cô, hôm nay hay ngày mai cũng đều
giống hệt với ngày những ngày hôm trước và trước nữa mà thôi. Đều là tống rất
nhiều rất nhiều thuốc và chất dinh dưỡng vào cơ thể. Đôi tay gầy guộc của Linh
Nhi chi chít vết kim châm, tím đen lại từng khoảng vì những lần “lên cơn” cô lại
giật tung ống truyền dịch gào thét đòi ra viện và lần nào khi lấy ven cô cũng ra
sức kháng cự, quẫy đạp khiến các y tá hết tìm ven ở tay trái lại chuyển sang tay
phải, thậm chí phải tiêm cả vào hai bàn chân.
Ngày nào phòng bệnh của Nhi cũng lấp đầy tiếng nức nở của mẹ và đợt thở dài
não nề từ bố. Nhưng cô đã sớm không còn cảm nhận được những điều đau lòng như
thế.
Cuối tuần, Minh Minh thường mang đến cho căn phòng của cô một luồng không khí
tràn đầy sức sống, tươi vui bởi các loại hoa. Con bạn luôn miệng giảng giải nào
là ý nghĩa của ngôn ngữ loài hoa, nào là số hoa thế này mang lời nhắn nhủ gì, số
hoa thế kia kèm theo ước hẹn ra sao… Đôi khi Minh Minh còn mang cả laptop đến
khoe với Nhi vài truyện ngắn của nó đã được đăng lên những “hội đang hot” trên
facebook và cho cô xem thông tin, ảnh hay nghe những bài hát mới của các oppa
đẹp trai bên Hàn. Nó vẫn nhai đi nhai lại rằng: “Nếu cậu cứ mãi ở trong căn
phòng ngột ngạt này, không sớm thì muộn cũng sẽ thành con ngốc không bắt kịp
thời đại thôi!”. Và cuối buổi “thuyết trình” dài dặc Minh Minh chẳng bao giờ
quên làm mặt nghiêm trọng đe dọa Nhi: “Tuần sau mình quay lại mà còn thấy cậu
vẫn cố chấp diễn vai búp bê vô tri thế này thì khỏi bạn bè gì nhé!”. Nhưng đáp
lại sự nhiệt tình đáng kinh ngạc của con bạn thân Linh Nhi vẫn chỉ dùng mãi sự
biểu cảm vô thức đến lạnh lùng.
Còn Tony, sau ngày Duy Phong rời khỏi bệnh viện thì ngoài giờ học bắt buộc
trên lớp, hầu như cậu luôn túc trực bên cạnh Linh Nhi. Tony có thể kiên nhẫn
ngồi hàng giờ chỉ để chờ xem Nhi cần gì, đợi xem cô cảm thấy khó chịu chỗ nào và
nhất là những khi cô “phát bệnh” cậu là người duy nhất dám bất chấp tất cả giữ
chặt cô trong vòng tay rồi dùng lời lẽ dịu dàng như kẹo ngọt dỗ dành đến khi cô
chịu ngủ yên mà không cần viện đến thuốc an thần.
Mỗi sáng, Tony đều dậy từ rất sớm tự tay chuẩn bị thức ăn bổ dưỡng mang đến
cho Linh Nhi. Cậu không tiếc thời gian bày đủ trò chỉ để Nhi đồng ý nếm một thìa
canh hầm hay một miếng hoa quả bé xíu nào. Vì cô mà lần đầu tiên Tony đau đầu
lên mạng mày mò tìm công thức nấu nướng, tất tả theo dì Trương quản gia đi chợ
chọn nguyên liệu. Cũng là lần đầu tiên cậu biết đến sự vất vả, mệt nhọc khi đứng
trong bếp hì hục xào nấu chuẩn bị bữa cơm cho một người.
Nhưng dù mười đầu ngón tay có bị quấn chặt urgo, môi lưỡi có tấy bỏng hay mất
đi vị giác vì nếm thử đồ ăn, mồ hôi nhễ nhại và dầu mỡ váng vất có làm mất đi
mùi nước hoa quyến rũ đi nữa Tony cũng vui vẻ chấp nhận. Chỉ cần hôm đó Linh Nhi
chịu ăn một chút là được. Vậy mà Linh Nhi nhẫn tâm bỏ qua mọi sự kiên trì, cố
gắng của Tony. Mặc cho cậu chính là người luôn ở bên ru cô chìm vào giấc ngủ mỗi
tối, chính vòng tay của cậu mang lại hơi ấm cho cô vào những sáng se lạnh của
trời cuối thu, chính nụ cười mặc định vào ban ngày của cậu đem chút xúc cảm rót
vào tim cô, và chính hơi thở nặng nề khẽ trút vào ban đêm mà cô vô tình cảm nhận
cũng là của Tony Thụy Vũ. Thì cô vẫn vô thức nhìn vào khoảng không mặc cho bên
cạnh mình có là ai, có quan tâm và yêu thương mình nhiều ra sao!
* *
*
Một buổi sáng đầu đông với từng đợt gió thổi mang theo cái lạnh thấu tận
tim.
Tony ngồi bệt dưới thảm cỏ xanh ẩm ướt, chậm rãi đọc cho Linh Nhi nghe cuốn
sách mà ngày trước cô thích nhất “Nếu em thấy anh bây giờ”.
Thân hình nhỏ nhoi bé bỏng của Nhi được bao bọc trong chiếc áo lông màu tro
xám to sụ của Tony. Mái tóc sớm nay còn được búi gọn gàng bởi bàn tay Tony khéo
léo giờ đã loà xoà, tung bay đầu hàng những cơn gió tinh nghịch. Cô ngồi trên xe
lăn dõi đôi mắt vô thần về đường ranh giới monh manh giữa trời đất.
Bệnh viện đa khoa Mĩ Kì vốn giữ được sự yên tĩnh cách biệt với thế giới bên
ngoài là do nằm độc lập trên một quả đồi cách trung tâm thành phố khá xa. Từ
đây, phóng tầm mắt ra xung quanh sẽ chỉ bắt gặp những hàng cây cổ thụ sừng sững
đang thì thầm trò chuyện với nhau hay cũng có thể chúng đang ngân nga giai điệu
nào đó mà ta không thể biết.
Không gian tĩnh lặng và xanh ngắt đến nao lòng. Trên cao, bầu trời lười biếng
nhả xuống vài hạt nắng nhạt màu. Mọi vật vào mùa đông dường như đều có thú vui
ngủ nướng. Từng đám mây mỏng nhẹ vắt ngang như những que kẹo bông bị tạt bay
trước gió lớn. Khung cảnh ảm đạm và chẳng biểu lộ điều gì.
Nhưng Linh Nhi có vẻ thích sự trầm lặng đó. Tony để ý sau mỗi lần cậu đẩy xe
lăn cho Nhi đi dạo về cô đều ngoan ngoãn chịu ăn thêm vài thìa cơm và nhất là
không thường xuyên “lên cơn” như hồi mới nhập viện.
Ngày ngày Tony kiên nhẫn dắt Linh Nhi xuống sân tắm nắng. Mọi người trong
viện cũng đã quen với hình ảnh một cậu nhóc có gương mặt thiên thần đẩy xe lăn
cho cô bé yếu ớt mắc chứng trầm cảm dưới khuôn viên bệnh viện mỗi sáng. Cậu bé
ấy hằng ngày đều tìm những câu chuyện cười thật thú vị để kể cho cô nghe. Không
ít lần cậu quá nhập tâm vào nhân vật trong truyện đến mức chân tay khua khoắng
loạn xạ, trông rất buồn cười.
Những bệnh nhân khác sau khi nhìn thấy Tony cũng đều năng đi dạo dưới sân
hơn. Từ những cụ già khó tính đến những ông bác, bà cô ghét nhất phải bỏ bê công
việc chỉ để nằm lì trong viện và cả những em nhỏ luôn mè nheo được về nhà giờ
đây đều không có ý định xuất viện nữa. Họ dần nhận ra cuộc sống này còn biết bao
niềm hạnh phúc thật giản đơn mà ta đã vô tình lãng quên khi nghe những mẩu
truyện Tony kể vào mỗi sớm mai. Họ tìm thấy những nụ cười hồn nhiên đúng nghĩa
mà không mang bất kì sự toan tính vật chất khi trông thấy Tony vui vẻ ngồi “nói
chuyện” hàng giờ với một Linh Nhi như thể cậu đang bàn luận về điều gì đó rất
thú vị chứ không phải đang độc thoại trước một cô bé trầm cảm vậy.
Nhưng hôm nay trơ trọi giữa không gian rộng lớn ấy chỉ có Tony và Linh Nhi.
Phải rồi, khi mà đợt rét đầu mùa đang ồ ạt tràn về đến mức mặt trời cũng lười
biếng say ngủ thì còn ai nhớ đến việc xuống sân tắm nắng?! Có điều sớm nay lúc
cựa mình trên giường, Tony theo phản xạ quờ tay sang bên kiểm tra xem Linh Nhi
còn nằm cạnh không bởi chẳng ít lần nửa đêm bật dậy cậu đã phát hoảng chạy khắp
bệnh viện để tìm cô.
Lập tức mở mắt. Tung chăn. Nhảy khỏi giường. Đó là những hành động Tony từng
phải lặp đi lặp lại biết bao lần.
Bàn chân vừa chạm đất, chưa kịp đạp cửa chạy ra khỏi phòng bệnh đã bị hình
ảnh Linh Nhi đang ngồi bó gối bên cửa sổ níu lại. Tony thở phào chạy đến bên cô.
Vuốt lại những sợi tóc ngang bướng và bắt chúng trở về đúng vị trí. Linh Nhi
tuyệt nhiên không phản ứng lại. Cô vẫn chăm chú ngắm nhìn cánh cổng bệnh viện
giờ vẫn đóng im lìm như chờ đợi một người sắp đến.
- Sao hôm nay dậy sớm vậy? Trời lạnh lắm! Vào trong mặc áo, cẩn thận không bị
cảm đó Nhi _ Tony vừa nói vừa nhẹ nhàng đỡ cô xuống.
- Tắm nắng!
Đây chính là câu nói Tony được nghe Linh Nhi nói nhiều nhất trong hai tháng
nay. Dường như cô không hề có ý thức về thời tiết. Dù ngày mưa xối xả, nắng chói
chang hay bão giông ngập trời thì sáng nào đúng 7 giờ Linh Nhi đều đòi Tony đẩy
xe cho đi tắm nắng.
- Nhi Nhi, gió mùa về rồi nên từ bây giờ chúng ta sẽ không đi tắm nắng nữa. Ở
trong phòng xem hoạt hình ha Nhi.
- Tắm nắng! _ Linh Nhi vô cảm nhắc lại.
- Nhi ngoan, nghe lời rồi Tony mua kẹo cho được không? _ Tony cưng nựng cô
như đang dỗ dành đứa trẻ lên ba.
- Tắm nắng!
- Nhi mà cứ thế này, Tony nghỉ chơi với Nhi luôn đó. Tony sẽ không đến thăm
Nhi nữa. Mặc kệ Nhi bị đám “quỉ áo trắng[1]” bắt uống bao nhiêu thuốc luôn.
Hứ!
- Tắm nắng _ Linh Nhi nói bằng giọng kiên quyết như để thông báo cho Tony
biết cô sẽ tự xuống sân rồi tiến thẳng ra cửa.
- Thôi thôi! Tony sợ Nhi rồi! Ừ thì tắm nắng _ vừa nói cậu vừa giơ hai tay
lên rồi khẽ thở dài.
Sau một hồi cố ý đánh lạc hướng Linh Nhi bằng cách bắt cô ăn sáng, mặc áo ấm,
chải chuốt v.v không thành Tony đành đau khổ toàn tâm toàn ý chịu thua đẩy xe
cho Nhi xuống sân.
Tony ghé đầu vào chân Linh Nhi, nhẫn nại lật giở từng trang truyện. Thật ra
trước đây Tony chỉ thích đọc truyện tranh vì cậu cho rằng, lũ con gái sướt mướt
mới có thể ngấu nghiến những cuốn truyện chữ dày cộm hàng giờ liền mà chỉ liếc
qua thôi đã thấy buồn ngủ. Nhưng từ lúc biết truyện “Nếu em thấy anh bây giờ”
Tony đã hoàn toàn thay đổi thái độ. Cậu rất thích cái thế giới “Tỉn phai” của
Ivan và cách nói ngược đặc trưng mà Linh Nhi học được từ nhân vật này. Lần đầu
tiên, Tony chăm chú đọc hết một cuốn truyện mà không ngáp ngắn ngáp dài và cậu
nhận ra có những quyển tiểu thuyết cũng rất buồn cười, thú vị và sâu sắc chứ
không “nhoẹt hát” như cậu vẫn nghĩ. Đang mải mê với những câu chữ trong từng
trang giấy nên Tony đã không nghe thấy tiếng chạy gấp gáp, của người vẫn thường
luôn miệng kêu Nhi là bạn tốt, đang đến rất gần.
Dương Hạc Băng tất tả chạy đến ngồi sụp xuống trước xe lăn của Nhi. Cô bạn
đưa cánh tay sực mùi Lacoste hồng, vuốt nhẹ nơi gò má Linh Nhi:
- Nhi à. Băng xin lỗi! Băng xin lỗi! _ thoáng chốc khuôn mặt được tô vẽ kĩ
càng bởi lớp phấn son dày đã lấm lem nước mắt.
- Tránh ra chút đi! Đừng làm Nhi Nhi sợ! _ Tony hất mạnh tay Hạc Băng khỏi
người Nhi.
- Mình…mình không có ý gì đâu. Chỉ muốn đến thăm Nhi một chút thôi. Tại Duy
Phong không cho mình biết tên bệnh viện nên giờ mới đến được. Nhi đừng giận nha
_ đôi mắt to tròn sóng sánh nước nhìn Linh Nhi khẩn nài.
- Ha! Cô đúng là có tố chất làm diễn viên đó. Đáng khâm phục nha! Nhưng cô
tìm nhầm đất diễn rồi. Ở đây không ai mướn cô đến khóc thuê. Linh Nhi bị mất trí
cô cũng biết chứ? Tốt nhất các người cứ vui vẻ, hạnh phúc bên nhau đi. Đừng tới
đây gợi lên những kí ức bẩn thỉu cho cô ấy! _ nói rồi Tony liền đẩy xe lăn cho
Nhi trở lại khu điều trị đặc biệt.
“Coi như chưa thấy gì. Mình lên phòng xem Tom & Jerry nàoooo” _ Tony
thích thú nói.
Cánh cửa thang máy đang khép dần bỗng bị một bàn tay chặn lại. Hai bên cửa từ
từ kéo ra. Khóe môi Linh Nhi nhẹ cong lên một cung độ nhỏ mà phải để ý kĩ lắm
mới biết được đó là nụ cười.
- Lâu rồi không gặp.
- Tôi đã nói cậu đừng có đến làm phiền…
- Bạn cùng lớp nằm viện, có thể không đến thăm sao ? _ Duy Phong không để
Tony kịp nói hết câu rồi thản nhiên nắm tay Hạc Băng bước vào thang máy.
Không khí trong chiếc hộp bé xíu vốn ngột ngạt nay càng nặng nề hơn. Bốn con
người với bốn biểu cảm khác nhau và theo đuổi bốn suy nghĩ cũng chẳng hề giống
nhau. “TING” tiếng báo thang máy đã lên đến tầng ba. Tony nhanh tay đẩy xe lăn
qua mặt Duy Phong và Hạc Băng.
- Không định cho chúng tôi thăm bệnh nhân thật à. Cô Tuệ Trân cử tôi và Băng
Băng đại diện cho cả lớp đi thăm Trần Linh Nhi, cậu nên hợp tác mới phải _ Duy
Phong nở nụ cười nửa miệng cố hữu rồi khẽ đặt tay lên vai Tony.
- Ra chỗ khác nói chuyện _ Tony túm cổ áo sơmi của Duy Phong định kéo đi.
- Để sau. Chúng tôi cũng sắp phải đi _ nói rồi Phong nhẹ nhàng vuốt lại chiếc
cổ áo vốn được là lượt kĩ càng.
- Tối nay, chỗ cũ _ Tony ghé sát vào tai Phong nhấn mạnh.
- Băng Băng, sao còn đứng thừ người ra vậy? _ Duy Phong siết chặt tay Hạc
Băng _ Mau mang hoa quả và bánh kẹo đến cho Linh Nhi đi em.
- À…vâng _ Hạc Băng như giật mình tỉnh lại tiến đến bên giường bệnh.
Cô ta nhẹ nâng bàn tay gầy guộc của Linh Nhi lên, bắt đầu diễn bài xót
xa:
- Nhi ốm đi nhiều quá! Không chịu ăn uống đầy đủ phải không nè _ một giọt
nước nóng hổi màu đen thấm nhanh qua ống tay áo bệnh nhân.
- …
- Nhi không nhớ ra Băng hả. Không sao. Không nhớ thì coi như chúng ta làm
quen lại nhé. Chịu không _ Hạc Băng cười cười trông mới trân thành làm sao.
- Tên gì? _ Nhi hỏi mà không buồn cúi nhìn khuôn mặt tèm lem bởi nước mắt và
thứ mascara rẻ tiền.
- Hi hi vậy là Nhi đồng ý rồi nhé _ cô ta lắc lắc cánh tay Linh Nhi như thể
vui mừng lắm _ Mình là Hạc Băng. Dương Hạc Băng.
- Con hạc đóng băng?
Tony phì cười, vỗ tay khen ngợi:
- Đúng rồi đó Nhi Nhi. Là con hạc xấu xí cố tình đóng băng mọi cảm xúc nên
luôn phải đóng vai ăn mày tình thương trước mặt mọi người.
- Sao cũng được. Chỉ cần Nhi nhớ là Băng vui rồi. Hi hi.
Cuộc nói chuyện cứ diễn ra theo chiều hướng một người càng cố vui vẻ thì
người kia càng “ngây thơ” châm chọc nhiều hơn được một lúc như thế thì Duy Phong
nói có việc phải đi, hẹn hôm khác sẽ lại đến thăm.
Sau khi tống tiễn được hai kẻ phiền phức ra khỏi phòng, Tony quay lại phụng
phịu định trách Linh Nhi thường ngày chẳng chịu nói nghe ai nói chuyện mà hôm
nay bỗng đối đáp với Hạc Băng nhiều đến thế. Nhưng chợt giật mình sợ hãi, suýt
rơi tim khi thấy Nhi đang mở ngăn kéo rút ra con dao gọt hoa quả sắc lẹm của mẹ
để quên. Tony vốn định khi nào về chuẩn bị đồ ăn cho Nhi sẽ mang qua trả nên
đành giấu tạm vào ngăn kéo bàn. Ai ngờ Linh Nhi lại lần mò ra. Cậu hốt hoảng
chạy đến giật con dao từ tay Nhi:
- Tony dặn Nhi không được nghịch ngợm lung tung mà! Nhỡ bị đứt tay thì phải
làm sao?
Linh Nhi không đáp mà chỉ nhẹ nhàng với hộp giấy ăn trên bàn khẽ lau những
giọt mồ hôi mướt mải vì lo sợ cho Tony. Cậu thở dài rồi đột nhiên ôm chầm lấy
thân hình mảnh mai trước mặt, thì thầm vào tai cô:
- Từ giờ…hãy ngoan ngoãn nghe lời, được không Nhi? Chỉ cần Nhi không làm việc
tổn hại đến bản thân thì chuyện gì Tony cũng chấp thuận _ vòng tay Tony nhẹ siết
khiến thân thể Nhi nép sát vào mình hơn nữa.
- Không sao _ Linh Nhi vỗ vỗ vào lưng Tony như an ủi đứa trẻ nhỏ trong cơn sợ
hãi _ Không sao rồi.
- Nhi à, không có em…không có em, anh biết sống thế nào đây? _ Tony thì thầm
thật khẽ như để chính mình nghe.
Ánh nắng đầu đông hiếm hoi mạnh mẽ vượt qua tầng tầng lớp lớp mây cao rọi qua
ô cửa sổ, hắt lên khuôn mặt Nhi làm hạt nước đọng lại ở khoé mi cô trở nên long
lanh, diệu kì hơn bao giờ hết.
- Gọt táo _ Nhi đáp gọn lỏnh như để giải thích về hành động cầm dao ban
nãy.
- Hey hey. Lần sau muốn ăn thì nói một tiếng. Tự nhiên giơ giơ con dao ngắm
nghía làm người ta sợ muốn chết _ Tony lấy lại giọng nói trẻ con nghịch ngợm rồi
nới lỏng vòng tay giải thoát cho Nhi.
Thận trọng gỡ chiếc nơ buộc trên lẵng hoa quả, Linh Nhi lấy ra trái táo căng
mọng chín đỏ nhất.
- Không được! Để Tony gọt cho. Nhi ngồi xem thôi nhé.
Nhi vẫn chậm rãi lắc đầu.
- Tony cầm tay dạy Nhi gọt táo vậy.
Cô vẫn nhẫn nại giơ tay đòi Tony đưa dao.
- Haizzzzz. Nhi hứa sẽ không làm đứt tay đi. Chỉ cần tay Nhi xuất hiện một
vết xước bé xíu xiu nào thì đừng hòng đòi hỏi gì nữa!
Linh Nhi mỉm cười, gật đầu mạnh.
Tony nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ đang nhanh nhẹn xoay vần quả táo. Mỗi
vòng xoay, lớp vỏ táo lại thêm dài ra và không hề bị đứt. Dù vậy lòng bàn tay
Tony vẫn không ngừng rịn mồ hôi.
Cuối cùng, Linh Nhi cũng bổ táo thành công. Tony trút tiếng thở phào, mừng rỡ
tịch thu lại con dao nhỏ. Nhi mỉm cười, nhấc một miếng táo từ đĩa đưa tới gần
miệng Tony. Cậu ngần ngại rụt đầu lại rồi đưa tay đỡ lấy. Nhưng Linh Nhi ngang
bướng lắc đầu, giơ miếng táo sát miệng Tony lần nữa. Tony đành há miệng ăn luôn
cả miếng to.
Vị táo man mát, ngọt lịm chạm đến đầu lưỡi. Linh Nhi nhướn mày chăm chú nhìn
như muốn hỏi “Có ngon không?”.
- Tony chưa bao giờ được ăn món gì ngon đến thế! Không phải vì “hạc đóng
băng” biết chọn hoa quả mà là táo Nhi gọt nên mới có vị tuyệt vời như vậy!
Linh Nhi khẽ lườm Tony rồi cười thành tiếng.
- Thật mà. Không phải nịnh đầm đâu. A! Chết lộ bài rồi _ Tony làm vẻ mặt xấu
hổ vì lỡ miệng khiến Linh Nhi càng cười to hơn.
Cả căn phòng tràn ngập tiếng cười của hai người. Trong giây phút hạnh phúc
ấy, Tony đã thầm ước giá như mình và Nhi Nhi có thể mãi vui vẻ bên nhau.
[1] Ám chỉ bác sĩ và ý tá nói chung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT