- Anh biết trò boomerang[1] chứ?

- Ừm.

- Anh có tin nó sẽ quay lại sau khi mình ném đi không?

- Thử xem.

- Nhưng nếu nó không quay lại. Nhỡ nó bị gió làm chệch hướng rồi bay mất thì sao ạ?

- Mua cái mới là được. Rắc rối.

Duy Phong đáp lại cô bạn gái bé nhỏ một cách lạnh lùng vô cảm khiến Linh Nhi không khỏi chưng hửng đôi tay đang cầm chiếc boomerang màu sắc trên không trung. Một lúc sau mới nhẹ cúi gằm mặt cắn môi. Trông thật đáng thương! Nếu là người khác chắc hẳn sẽ cảm thấy rất tội lỗi, áy náy vì đã vô tình với Linh Nhi – một cô gái quá đỗi yếu ớt, monh manh như thể chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ tan biến hay vỡ vụn. Nhưng Duy Phong lại chẳng buồn rời mắt khỏi màn hình điện thoại một giây, có lẽ vì sợ thua ván bi – a đang đến đoạn cao trào, buông một câu nói không kém phần buốt lạnh:

- Đừng mãi trưng ra cái bộ mặt búp bê tủ kính như thế. Nếu không…

Linh Nhi chưa kịp hiểu hết ý nghĩ trong câu nói ấy đã bị Duy Phong hững hờ nâng chiếc cằm nhỏ lên rồi phớt nhẹ qua đôi môi thơm mùi dâu tây. Và tất nhiên không quên khuyến mãi thêm nụ cười nửa miệng cố hữu.

Đồng tử giãn nở. Trái tim ai đó ngừng cả việc co bóp. Rồi đột ngột nhảy nhót không theo nhịp điệu nào khiến mạch máu chảy xối xả dồn cả lên má. May sao Duy Phong đã say sưa trở lại cùng ván bi – a dang dở từ lúc nào. Nếu không cô sẽ chỉ biết sờ tai bứt tóc, hấp háy đôi mắt, cắn môi đến suýt bật máu rồi… Chạy biến.

Anh đã thuộc lòng trình tự của chuỗi hành động mỗi khi Linh Nhi xấu hổ nên chẳng cần liếc mắt cũng có thể hình dung. Mặc dù Duy Phong rất thích dáng vẻ mỗi khi cô bối rối bởi anh cho rằng lúc đó nhìn cô đáng yêu nhất. Nhưng lần này anh lại không đứng yên dõi đôi mắt sắc lạnh ngắm cô “diễn trò con khỉ” như mọi lần. Vì chính tâm trạng anh cũng đang vô cùng phức tạp. Phong không thể hiểu và lí giải nổi tại sao bản thân có thể hành động tùy tiện như vậy nên chỉ biết vùi đầu vào ván bi – a “nhoẹt hát” để che dấu cảm xúc.

Trước đây, khi làm bất cứ chuyện gì đối với Linh Nhi, Phong đều tránh mức sát thương cao nhất có thể. Chỉ trách anh vốn có thú vui đùa giỡn và khiến người khác đỏ mặt tía tai, cứng họng không thể phản bác. Nên việc Linh Nhi bị thương tổn là điều không tránh khỏi. Tuy nhiên mọi chuyện vẫn chưa từng vượt quá tầm kiểm soát của Duy Phong.

Nhưng lần này lại là ngoại lệ, anh vốn không hề có chủ ý hôn cô. Hơn ai hết anh biết rõ ở bên mình thứ Linh Nhi nhận được sẽ chỉ là nước mắt, khổ đau và sự tổn thất nặng nề. Vì thế anh đã luôn cố gắng giữ quan hệ ở mức an toàn tối thiểu. Trước giờ anh luôn xoa đầu, véo mũi cùng lắm là thơm nhẹ lên má cô. Anh cũng chỉ giành cho cô cái danh bạn gái chứ không coi – hoặc không muốn coi Linh Nhi là người yêu. Vậy mà hôm nay Duy Phong đã chính thức vượt quá ranh giới của bản thân để dấn bước vào vòng nguy hiểm.

* *

*

2 giờ sáng.

Trằn trọc không yên giấc.

Ngồi bật dậy, tay chân quờ quạng khắp giường tìm di động.

Đèn báo nhấp nháy “Tin nhắn mới”: “Ngủ sớm đi. Sáng mai qua đón”. Dù nó chỉ là một tin nhắn cụt lủn, khuyết chủ ngữ nhưng cũng đủ khiến gò má Linh Nhi ửng hồng, vành môi khẽ kéo thành nụ cười ngượng nghịu.

Tối qua, có người đứng ngồi không yên hết thẫn thờ mộng du lại gấp gáp thở dốc, tim đập chân run rồi đưa tay lên môi hồi tưởng lại nụ hôn đầu. Linh Nhi cả buổi chỉ hành động như cái máy được cài sẵn chương trình mặc định không tiếp nhận thêm thông tin. Ăn uống, làm bài, xem phim gì đều không hề có cảm giác. Bất cứ thứ gì có ý định xâm nhập não bộ chưa kịp xử lí đã vội bắn ra ngoài. Tâm trí cô chỉ ngập tràn mùi hương BVLGARY BLACK đắng nghẹn cùng sóng mũi thẳng tắp lúc Duy Phong cúi xuống hôn mình.

Suốt dọc đường về nhà Linh Nhi không còn ngoan ngoãn ngồi yên ngắm cảnh sau xe Phong như mọi lần nữa. Hôm nay chắc vì quá bất ngờ không dám tin chuyện mình đã bị cưỡng bức mất nụ hôn đầu và muốn kiểm chứng rằng đó không là giấc mơ nên Nhi cứ gí mũi vào áo anh hít hà mãi mùi nước hoa đăng đắng quen thuộc rồi đưa tay mân mê mái tóc màu choco ấm áp. Cuối cùng khẽ vòng tay ôm trọn tảng băng khổng lồ phía trước, cố gắng nói lớn để không bị tiếng gió át đi:

- Phong à. Em rất thích anh!

- Biết.

- Nhưng hôm nay em nhận ra mình đã lầm.

- …

- Không phải thích đâu ạ! Em lỡ yêu anh mất rồi!

Nói xong liền vùi mặt vào lưng anh giấu đi cảm giác ngượng ngùng. Mà không để ý chính hành động đó đã tố cáo cô.

Duy Phong không hề quay lại nhưng vẫn biết rõ khuôn mặt Linh Nhi đã nhuộm đỏ. Chính sự gần gũi cọ xát phía sau đã mách lẻo với anh điều đó.

Trái tim Duy Phong kể từ giờ khắc ấy dường như cũng trở nên lạc nhịp.

Linh Nhi bước xuống bếp tự thưởng cho mình cốc cappu ngút khói sau lần hồi tưởng thứ n. Dù sáng mai phải đi học sớm nhưng lúc này cô biết mình không thể tìm kiếm lại giấc ngủ nên đành nhâm nhi thứ nước ấm sủi bọt béo ngậy và nghe tiếng thở đêm. Ngồi bên bục cửa sổ to lớn cô nghĩ về khoảng thời gian quen Duy Phong, Nhi cho rằng nhờ anh mà cuộc sống đã bớt nhàm chán hơn rất nhiều (thú vị theo nghĩa đau tim). Trí nhớ cô vốn không tốt nhưng lại luôn khắc sâu mọi sự kiện lớn nhỏ liên quan đến anh. Cảm giác như lúc nào cũng có thể chiếu lại chúng như một đoạn phim sống động trong đầu. Và hôm nay cô quyết định tua lại sự kiện mà cô muốn quên nhất nhưng cũng trân trọng nhất – sự kiện đã khiến số phận cô gắn chặt với Duy Phong.

Một chiều tháng năm oi nồng. Tiếng trống tan học vang lên từng hồi bức bối. Cả đám học sinh trường Minh Tuệ vội vã ùa đi tìm chỗ tránh nóng. Lúc này, đầu óc chúng đang vận hành hết tốc lực, sử dụng triệt để mọi nơ-ron thần kinh nghĩ xem làm cách nào có thể về nhà nằm chễm chệ trong phòng điều hoà mát lẹm nhanh nhất.

Linh Nhi lạc lõng giữa dòng người thiếu kiên nhẫn. Cô cảm thấy chúng thật buồn cười. Tại sao cứ phải gắng sức xô đẩy, chen lấn, thậm chí dẫm đạp lên nhau để ra khỏi cổng trường một cách vội vã, trong khi có thể chậm rãi bước đi để thưởng thức vài cơn gió mùa hạ hiếm hoi như cô?

Linh Nhi sống rất trầm và khác người, thậm chí còn có phần hơi lập dị nên trong lớp chẳng mấy người thèm để tâm đến cô. Linh Nhi không có bạn thân. Cô luôn tách mình ra khỏi tập thể. Chọn cho mình một loại tồn tại cô độc.

Nhìn cốc trà sữa mát lạnh sóng sánh trên tay, Nhi nở nụ cười mãn nguyện. Đối với cô không gì thú vị bằng việc uống trà xanh sữa vào mùa hè. Cái sắc thanh ngọt vấn vít man mát nơi đầu lưỡi làm dịu đi cơn nóng làm Nhi mê tít. Vừa mút chùn chụt cốc trà sữa vừa dáo dác đưa mắt tìm bố nhưng lại bị đám học sinh đang túm tụm trước mặt chắn tầm nhìn. “Chắc lại đánh nhau. Dỗi hơi thật”, Nhi vừa nghĩ vừa luồn lách qua đám đông. Cô chúa ghét đánh nhau bởi theo cô việc đó chỉ chứng tỏ sự xuẩn ngốc đến bất lực của bọn con trai. Khi không thể giải quyết bằng lí trí thì chuyển ngay sang cách “suy nghĩ” bằng nắm đấm. Đang mải nghĩ ngợi thì tiếng trò chuyện bên cạnh vang lên khiến cô không khỏi tròn mắt ngạc nhiên:

- Trường mình tháng nào cũng có vụ hoành cỡ này thì hay phải biết!

- Xem đánh nhau cũng là thú vui tao nhã đấy. Ha ha.

“Mấy đứa này điên cả rồi! Đứa đánh không nói, đứa đứng ngoài xem còn biến thái, nhẫn tâm hơn. Phải nhanh tìm bố để về mới được. Nghe chúng nói chuyện thật bực mình mà”, Linh Nhi nghĩ thầm.

- Ế thằng nhõi kia bản phết. Bị đánh hội đồng mà không xin xỏ, cũng chẳng cãi lý gì.

- Nghe nói thằng đấy mới vào trường nhưng nổi tiếng là con nhà giàu vênh váo nên mới lãnh đủ.

- Phải đấy. Cả cái trường Minh Tuệ này ai là không biết đến Duy Phong, con trai chủ tịch tập đoàn thời trang Âu Hoa.

Âu Hoa? Duy Phong? Những từ đó như đập mạnh vào tâm trí Linh Nhi. Cô lập tức chen vào giữa đám người thừa hơi, rách việc đang mải mê bàn tán xôn xao kia. Quay cuồng tìm kiếm. Bọn người này thật không biết điều. Thấy người ta bị đánh không can ngăn, báo công an lại giương mắt như đang được xem kịch hay.

Kia rồi! Đôi mắt to tròn của Linh Nhi phản chiếu hình ảnh Duy Phong đang gập người chịu đòn của ba hay bốn. À không! Là năm thằng con trai to lớn. Tại sao không đánh lại? Tại sao không gọi người đến? Lại còn chẳng thèm chống đỡ mà cứ mặc cho đám người mất tri giác đó thượng cẳng chân hạ cẳng tay cho thỏa cơn bực tức giữa chiều hè.

Linh Nhi vừa rút điện thoại định gọi 113 thì hành động của một thằng con trai đứng ngoài xem như bao kẻ bình thường khác nãy giờ đã lọt vào đáy mắt cô. Một bàn tay rắn chắc giơ cao viên gạch. Thằng con trai nở nụ cười giễu cợt hèn hạ, từ từ tiến lại gần Duy Phong.

Bốp! Viên gạch vỡ vụ như miếng bánh ngọt bị bóp nát. Những tên còn lại cũng nhân cơ hội lập tức cầm gậy xông đến quật túi bụi về phía trước. Máu chảy tong tong nghe rợn người. Mặt đất dưới chân chao đảo. Mọi thứ trong mắt trở nên mờ nhạt. Duy Phong ngạc nhiên tột độ quay người gỡ bàn tay bé nhỏ đang siết chặt quanh eo để che chắn cho mình. Đứa con gái này không bình thường chút nào! Không dưng lại nhảy vào đỡ đòn cho anh. Duy Phong hoảng hốt lay gọi Linh Nhi mặt mày tái mét, nhịp thở gấp gáp trong tay mình:

- Dậy mau! Bạn điên à! Liên quan gì…

Duy Phong còn lớn tiếng gì đó bên tai nhưng Linh Nhi đã không còn nghe thấy nữa. Thân hình cô mềm nhũn đổ ập xuống. Cốc trà sữa trong tay cũng tung tóe. Trân châu lóng lánh dưới ánh chiều tà.

[1] Boomerang: một loại vũ khí đặc biệt của thổ dân Úc, có khả năng quay trở lại nơi xuất phát sau khi bị ném đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play