Lặng lẽ ngồi xuống chiếc bàn học sát cửa ra vào. Nụ cười Nhi được dát lên một màu vàng ấm áp và lấp lánh ánh mặt trời. Cô vỗ vỗ xuống chiếc ghế bên cạnh, quay sang nói với Phong:

- Anh nhớ chỗ này không?

Duy Phong vừa kéo ghế vừa bình thản đáp:

- Là chỗ ngồi đầu tiên cô giáo xếp chúng ta cạnh nhau.

- Chính xác là đầu năm lớp 7. Khi đó anh thường trốn học đi chơi điện tử và ra ngoài gây chuyện đánh nhau. Sau đó mỗi lần có mặt ở lớp đều trêu chọc, gây khó dễ với em.

Duy Phong đưa tay vuốt vuốt sống mũi, thoáng mỉm cười:

- Có sao?

- Còn phải nói! Hồi đó em rất ghét anh. Không! Là vô cùng ghét mới đúng. Rõ ràng là anh kiếm cớ gây sự trước nhưng người bị cô giáo phạt đứng góc lớp lại luôn là em. Mặc kệ em bị oan ức thế nào, anh vẫn chỉ ngồi một bên đắc ý cười thầm. Khuôn mặt anh lúc đó thực sự rất đáng bị ăn đấm.

Linh Nhi làm mặt ấm ức tội nghiệp, huơ huơ nắm tay. Duy Phong thấy thế liền bật cười:

- Thật ra, lúc đầu là anh cố tình thu hút sự chú ý của em. Mặc dù cách đó có chút…ngu ngốc. Nhưng một thằng bé mười mấy tuổi, cũng chỉ nghĩ được đến vậy _ Phong xấu hổ thú nhận _ Lâu dần mới phát hiện, trêu chọc em rất thú vị. Chỉ vài câu nói đùa đã có thể khiến em tức giận đến đỏ mặt. Biết rõ bản thân không thể cãi lại nhưng lúc nào cũng cao giọng che giấu sự lúng túng. Chính vì thế, em mới hay bị thầy cô để mắt. Nên anh chỉ việc giả ngu, nhìn chăm chú lên bảng thôi.

- Anh! Đúng là đã mưu tính cả mà. Cũng tại em ngốc, biết trước kết quả nhưng lần nào cũng hùng hổ cãi nhau với anh.

- Tiếc là sau đó không còn thấy được vẻ mặt đáng yêu của em như vậy. Có chuyện gì cũng không biểu lộ ra. Nói chuyện cũng biết cách đáp trả, không dễ bị người khác công kích nữa. Đến anh còn bị làm cho mụ mẫm , không phân biệt được chuyện gì cả.

- Gần mực thì đen mà.

Linh Nhi le lưỡi tủm tỉm cười. Cô không ngờ nghe xong, Duy Phong lại đột nhiên cúi đầu nói:

- Xin lỗi!

- Xin lỗi chuyện gì chứ? Em thấy như vậy cũng tốt. Không để người khác dễ dàng bắt nạt… Không có anh, em cũng nên học cách tự bảo vệ mình _ Linh Nhi cười ngây ngô _ Anh còn nhớ lần chúng ta cãi nhau trong giờ Địa lý rồi bị cô giáo đình chỉ một ngày không?

Duy Phong gật đầu, Nhi tiếp tục nói:

- Ngày hôm sau bố anh đã đến trường gặp rồi mắng em té tát một hồi. Lúc ấy, em thực không nghĩ mình mắc phải lỗi lầm nghiêm trọng. Bố mẹ em cũng không có ý kiến gì. Trẻ con mất trật tự trong lớp là chuyện rất bình thường. Vậy mà bố anh lại làm ầm mĩ như thể em dụ dỗ con trai ông ấy sa ngã. Nghĩ thế nhưng em lại không dám nói tiếng nào, chỉ âm thầm cúi mặt đứng giữa trời nắng chang chang hơn nửa tiếng để nghe bố anh dạy dỗ.

- Lần đó, ông ta vừa biết chuyện em là chính là con gái dì Mỹ Cầm nên tức giận về đánh anh một trận rồi còn truy xét xem quan hệ giữa chúng ta đã đến mức nào _ Duy Phong cười giễu cợt _ Ông ta còn nói sau này nhất định sẽ cưới dì Cầm, em sẽ trở thành em gái của anh nên không phép anh nhen nhóm bất kì ý định không đúng nào với em.

- Phong à…

- Nếu em lại muốn khuyên anh trở về thì không cần thiết đâu. Chỗ đó không phải nhà anh.

- Anh đừng cố chấp như vậy, được không? Bố mẹ anh đều đã mất, anh Tuấn lại bỏ đi. Nếu bây giờ cả anh cũng không chịu trở về thì sớm muộn căn nhà và số tài sản bố anh để lại, thậm chí là cả tập đoàn cũng bị những kẻ hám lợi trong công ty đoạt mất.

- Muốn lấy thì cứ để họ lấy đi. Ngôi nhà tràn ngập máu và nước mắt của mẹ, dù có chết anh cũng nhất định không bước chân về nữa. Tài sản? Công ty? Tâm huyết cả đời của Âu Dương Hoa? Cứ để cho bọn họ tranh giành hết. Như vậy càng tốt!

- Em thật không ngờ anh lại thiển cận đến mức này! _ Linh Nhi tức giận lay vai Phong _ Anh có phải là đàn ông không vậy? Hận hận hận. Cả đời anh chỉ biết đến một chữ hận thôi sao? Tập đoàn Âu Hoa không chỉ là nỗ lực và tâm huyết cả đời của cha anh mà nó còn là của ông ngoại anh nữa. Cứ cho là anh không vì Âu Dương Hoa và ông ngoại mình thì cũng nên nghĩ cho bản thân chứ. Làm đàn ông phải có chỗ đứng trong xã hội. Anh bây giờ lại hoàn toàn không có mục tiêu sống. Miệng thì nói hận Âu Dương Hoa nhưng vẫn tiêu tiền trong thẻ ông ta đưa cho. Anh xem mình còn đáng mặt đàn ông nữa không?

- Đừng nói nữa. Anh không muốn nghe.

Duy Phong phất tay. Đứng dậy định bước ra ngoài. Linh Nhi nhanh chân chạy lên kéo tay anh.

- Âu Dương Duy Phong! Anh còn định tránh né đến bao giờ? Anh muốn làm con rùa rụt cổ, cả đời trốn chạy quá khứ sao?

Phong tức giận chỉ vài mặt Linh Nhi, gằn từng tiếng:

- Linh Nhi, anh nói cho em biết. Đừng cho rằng cái gì em cũng biết. Anh không nói không có nghĩa là sẽ nhịn em mãi đâu.

- Được. Vậy anh mau nói cho em biết, mục tiêu sống của anh là gì. Sau này anh định thế nào? Chẳng lẽ anh muốn suốt đời lông bông với mấy trò cá cược, cờ bạc may rủi sao?

- Im miệng!

- Anh nói đúng. Em không phải là cái gì cũng biết. Nhưng ít nhất, em biết anh luôn nhớ bố. Dù anh có phủ nhận thế nào cũng không thể thay đổi được sự thật ấy.

- Em đừng nói linh tinh!

- Linh tinh sao? Thế anh chiếc bật lửa Dupont bọc vàng có trạm khắc chữ “H” anh luôn mang bên mình là gì? Chẳng phải là kỉ vật của cha anh à. Em phát hiện anh rất hay ngồi một mình, nắm chiếc bật lửa trong tay, thất thần cả buổi. Thực ra anh luôn nhớ đến cha, phải không?

Đôi mắt Phong ánh lên tia hỗn loạn. Anh đưa tay phải lên day day huyệt thái dương.

Linh Nhi thở dài, vòng tay ôm lấy hông anh. Cô chậm rãi vuốt dọc sống lưng gầy gò của Phong, giọng như thì thầm cho chính mình nghe:

- Em nói rồi. Trước mặt em, anh vĩnh viễn không cần đè nén cảm xúc. Nhớ thì nói là nhớ. Lúc muốn khóc thì cứ khóc thoải mái như một đứa trẻ con. Anh biết không, nhìn thấy anh vất vả thay biết bao nhiêu mặt nạ, em vô cùng, vô cùng khó chịu.

Duy Phong cúi đầu, hít hít mái tóc thơm mát của Linh Nhi rồi siết chặt cô vào lòng.

Cô vùi mặt trong vòm ngực rộng lớn của anh cọ cọ như một chú mèo con. Duy Phong khẽ cười, véo mũi Nhi:

- Dạo này, em rất biết làm nũng.

- Phong.

- Gì?

- Anh thích em từ khi nào?

- Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?

- Biết ngay là anh xấu hổ không nói mà. Thế anh có biết em bắt đầu thích anh là lúc nào không?

- Không phải vừa nhìn thấy vẻ đẹp trai của anh đã bị choáng ngợp sao _ Duy Phong vênh mặt nói.

Đôi gò má khẽ ửng hồng. Nhi nắm lấy tay Duy Phong, mỉm cười:

- Đi nào! Em sẽ kể cho anh về mối tình đầu của em.

Sân trường ngập nắng ban trưa. Từng chiếc lá lượn vòng, xoay nghiêng theo điệu múa uyển chuyển. Sắc đỏ khăn quàng thắm lên như những ngọn lửa đang rực cháy. Đám học sinh mải chơi chạy ríu rít khắp nơi. Thỉnh thoảng vọng lại tiếng cô tổng phụ trách nhắc trật tự.

Tụi học sinh lớp 6 non nớt co cụm lại một góc sân. Mỗi đứa lại mang một vẻ mặt khác nhau. Có háo hức mong chờ được tung mình vào môi trường mới, có vui sướng phấn khích khi làm quen được nhiều bạn đáng yêu, có cả những lo âu sợ sệt rất đỗi lạ lẫm.

Giữa trẻ áo trắng thấp bé ấy nổi lên một thân hình cao lớn trong bộ quần áo rằn rì. Cậu bé với khuôn mặt bất cần, trên tai đeo một chiếc khuyên kim cương lấp lánh. Ánh nắng hè chiếu xuống làm chiếc khuyên toả ra những sắc màu lung linh bắt mắt.

Nhưng nụ cười trên môi cậu bé còn lấp lánh, trong ngần hơn mọi thứ trên đời này.

Cô bé Linh Nhi năm đó đã phải lòng Duy Phong ngay từ cái nhìn đầu tiên giữa không khí tựu trường náo nức, dưới màu nắng hè thanh xuân tươi đẹp.

Cái gọi là mối tình đầu cũng chỉ đơn giản như vậy.

Tình yêu của cô bắt nguồn từ một nụ cười nhưng lại tiến triển bằng nước mắt và khổ đau. Linh Nhi không dám mơ về một cái kết cổ tích – nơi mà công chúa và hoàng tử sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi. Cô chỉ hi vọng hai người có thể tiếp tục cố gắng. Chỉ cần còn yêu thì cô nhất quyết không muốn buông tay, nhất quyết không từ bỏ.

- Lần đầu tiên em để ý tới anh không phải là khi cô chủ nhiệm xếp chỗ cho chúng ta ngồi cạnh nhau, cũng không phải là khi em chạy ra làm bia đỡ đạn trong lần anh đánh nhau sáu năm trước. Mà ngay từ lúc bắt gặp nụ cười rạng rỡ của anh trong buổi khai giảng lớp 6, em đã biết cả đời này mình hoàn toàn không có khả năng yêu người thứ hai. Anh à, em chỉ muốn hỏi anh một câu thôi. Anh còn yêu em không?

- Nhi Nhi…anh không phải thằng đàn ông tốt. Anh không đủ tự tin để trở thành chỗ dựa vững chắc cho em.

- Em hỏi anh có yêu em không?

- Anh từng ngủ với người con gái khác.

- Quá khứ là những chuyện đã xảy ra. Dù hối hận cách mấy cũng không thay đổi được gì. Em chỉ quan tâm đến hiện tại và tương lai mà thôi.

- Anh…

- Suỵt!

Linh Nhi đặt một ngón tay lên bờ môi Duy Phong. Dùng bàn tay còn lại khẽ chạm lên ngực trái của anh, nhắm mắt cảm nhận từng nhịp đập gấp gáp, hỗn loạn.

- Không cần nói nữa. Vì em đã biết câu trả lời rồi. Em biết mình vẫn luôn ở đây – ngay trong trái tim anh, phải không Phong?

- …

- Anh đừng mãi làm một cơn gió. Lướt qua vô tình rồi bay đi mãi. Để suốt đời không tìm nổi một bến đỗ yên bình. Em cũng không muốn là bồ công anh. Một đời theo đuổi theo gió. Đến phút cuối lụi tàn vẫn không đành lòng. Anh hãy trở thành một chiếc boomerang, bay một vòng thật lớn rồi trở về bên em, được không?

Linh Nhi lấy từ trong túi ra một chiếc khuyên bạch kim được chế tác tỉ mỉ thành hình chiếc boomerang nhỏ nhắn. Cô khẽ cười chỉ cho anh hai chữ cái đầu tiên trong tên của hai người (D và L) được lồng vào nhau vô cùng khéo léo rồi dịu dàng đeo vào tai Duy Phong. Anh không nói lời nào chỉ lặng lẽ cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Nhi.

- Có đáng không? Em đã bỏ ra bảy năm vô nghĩa để chờ đợi anh. Kết quả thì sao? Em đâu nhận được gì ngoài những đêm khóc thầm lặng lẽ, nỗi cô đơn đeo đẳng và một trời thương tổn sâu sắc.

- Đúng. Em đã chờ anh bảy năm thì bây giờ có chờ thêm nữa cũng chẳng có gì khác biệt. Anh hãy cứ rong chơi, lả lơi yêu đương với bất kì người con gái nào anh muốn. Nhưng nếu có một ngày quay đầu nhìn lại, anh vẫn còn nhớ đến em thì nhất định phải quay về. Có những người bỏ ra cả đời để theo đuổi thứ hạnh phúc chưa biết mặt, đặt tên. Những người khác lại tự mình tạo nên con đường hạnh phúc cho bản thân. Anh nghĩ mình thuộc loại người nào?

- Cả hai đều không phải.

- Ngày mai em sẽ đi du học. Em muốn bỏ lại sau lưng tất cả những chuyện không vui, tất cả nước mắt và đau khổ suốt thời gian qua. Em sẽ chỉ giữ lại cho mình những kỉ niệm vui vẻ và tình yêu của chúng ta. Em muốn bắt đầu lại. Anh cũng vậy nhé! Hãy quay về nhà, cố gắng học tập rồi kế thừa tập đoàn Âu Hoa. Anh còn trẻ. Còn rất nhiều thời gian để sửa chữa mọi sai lầm của một thời sốc nổi, bồng bột. Hãy trở thành một người đàn ông thành đạt, vững vàng rồi quay về tìm em.

- Em đi đâu? Rõ ràng em là người ra đi, thì sao lại bắt anh phải quay về? _ Duy Phong giật mình nghi hoặc.

- Trong tình yêu hoàn toàn không tồn tại khoảng cách về địa lý. Thế giới của những người yêu nhau rất chật hẹp. Dù cố gắng cách xa cũng không tránh khỏi những lần chạm mặt tình cờ. Vì trái đất tròn, nên chỉ cần hai trái tim còn đập chung một nhịp thì xa mấy cũng về lại với nhau.

- Nhi Nhi, thanh xuân của mỗi người đều rất đáng quí. Em đừng vì một thằng như anh mà lãng phí tuổi trẻ. Có thể hiện tại em yêu anh rất đậm sâu nhưng sau này nhìn lại em sẽ cảm thấy bản thân thực ngốc nghếch.

- Bốn năm. Em sẽ chỉ chờ anh thêm bốn năm nữa. Nếu đến lúc đó mà anh vẫn không quay lại thì em nhất định sẽ đặt dấu chấm hết cho tình yêu này và bắt đầu một mối quan hệ mới. Nhưng em hi vọng, bốn năm sau có thể nhìn thấy một người đàn ông trưởng thành cả trong suy nghĩ lẫn sự nghiệp, dũng cảm quay về nắm tay đi hết đoạn đường tình yêu. Phong à, anh phải hứa với em sẽ sống cho chính mình. Bởi nếu ngay cả bản thân còn không hạnh phúc thì anh mãi mãi không có khả năng đem lại hạnh phúc cho bất cứ người nào. Những lúc buồn hãy tìm một góc tối, một mình khóc cho thoả thích. Đàn ông thì không được rơi lệ trước mặt người khác. Nhưng cứ che đậy cảm xúc lại không phải cách giải quyết thông minh. Những lúc thất bại tuyệt đối không được nản lòng. Vấp ngã thì có thể ngồi nghỉ, chỉ cần không nằm mãi mà phải biết đứng lên tiến về phía trước. Và nhất là nếu gặp được một người con gái yêu anh, tốt với anh hơn em, hi sinh cho anh nhiều hơn em thì hãy trân trọng và đối xử thật tốt với cô ấy. Em sẽ không nói những câu bất lực và giả tạo như: “Chỉ cần nhìn anh hạnh phúc thì dù người bên cạnh anh có là ai, em cũng sẽ vui vẻ chấp nhận”. Nhưng ít nhất em sẽ không cảm thấy hối hận. Bởi vì từ đầu đến cuối đều là do em tự nguyện. Tự nguyện yêu anh. Tự nguyện dâng hiến. Tự nguyện dùng cả tuổi thanh xuân để chờ đợi. Bởi vì em yêu anh nên vĩnh viễn sẽ không nuối tiếc.

Linh Nhi đặt một nụ hôn thật khẽ lên phiến môi mỏng của Duy Phong.

Ánh nắng cuối thu chênh chếch đáp xuống bờ vai gầy. Những kỉ niệm phai màu dần hiện lên như một thước phim tua chậm.

Chỉ duy có tình cảm thuở ban đầu là không bị thời gian phủ lên một lớp bụi xưa cũ.

Tình yêu đầu đời rút cuộc có mùi vị thế nào?

Thật khó để phân biệt bởi những vị chua cay mặn đắng đều quyện lẫn với sự ngọt ngào thanh khiết.

Nhưng sau tất cả, con người ta lại càng trân trọng, yêu thương nhau hơn.

Tình yêu đầu đẹp đẽ và mong manh như một mảnh pha lê không tì vết. Nó dễ vỡ hơn bất cứ thứ gì. Càng lớn, càng trưởng thành người ta lại càng nhút nhát, sợ sệt. Sợ thương tổn nên mãi nhốt trái tim mình trong chiếc lồng sắt đóng kín. Yêu nhưng lại sợ phải tranh đấu. Để đến khi héo muộn tuổi già mới bắt đầu luyến tiếc thứ tình cảm đẹp đẽ ban đầu.

Rất lâu trước đây có người từng nói với Linh Nhi rằng: “Trong cuộc sống, có những người phải đi rất nhiều vòng lớn mới nhận ra giá trị của nhau. Dù làm đau bản thân và người mình yêu không ít lần nhưng họ không thể tìm kiếm và ngừng yêu thương. Trái đất vốn là hình tròn, chỉ cần kiên nhẫn đứng chờ tại điểm xuất phát thì chắc chắn boomerang sẽ có ngày quay về!”.

Hãy luôn yêu hết mình như thể bạn chỉ còn một ngày để sống. Cuộc sống là sự biếnđổi khôn lường, không ai biết trước được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì. Hãy trân trọng từng giây phút của cuộc đời, đừng lãng phí khoảng thời gian ngắn ngủi của tạo hoá vào việc làm đau người khác hay tổn thương chính bản thân mình. Để đến khi trở về làm hạt bụi nhỏ bé giữa đất mẹ bao dung vẫn chất chứa niềm hối tiếc, ân hận… Hãy yêu khi còn trẻ và giữ cho tình cảm ấy ấm nồng cả khi về già.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play