Thời tiết đã chuyển dần sang đông mà hương hoa sữa trên đường Bắc Sơn vẫn thật vương vấn thật nồng nàn. Vài cơn gió há rộng miệng, nuốt gọn mọi thứ có thể vào sâu trong sự se lạnh của mình. Sắc trời ngả màu. Những ngọn đèn đường vàng cam ấm áp vẫn chưa được thắp lên.

Linh Nhi chăm chỉ chạy xe máy quanh Vườn Hồng. Mỗi khi đến khúc cua cô đều cố tình giảm tay ga, đi chậm lại để hít hà mùi hoa sữa căng lồng ngực như sợ chỉ đến mai thôi mọi đoá hoa sẽ úa tàn hết vậy.

Đằng sau, Ngọc Lam luôn miệng chỉ dẫn: “rẽ trái đi”, “rẽ phải nào”, “đừng đánh võng lung tung, đi thẳng cho em”, “giữ chắc tay lái vào”. Những lúc không vừa ý cô lại quát: “Em đã bảo tập xe đạp trước mà anh không nghe! Ở đây vắng vẻ còn đi không nổi sau này ra đường biết làm thế nào!”. Linh Nhi chu mồm cãi lại: “Nhiều người chạy được xe máy mà cũng có biết đạp xe đâu. Tại từ bé tới giờ anh chưa ngồi lên xe nên mới run. Chờ mấy ngày nữa anh lạng lách, bốc đầu cho mà xem nhé”.

Những tia nắng cuối ngày cũng đã rủ nhau về với mẹ Mặt trời. Cảnh vật như được phủ lên một lớp màn đen tuyền. Ngọc Lam sợ nguy hiểm đành giục Linh Nhi xuống xe để cô chở về.

Nhi dựng chân chống. Cả buổi chiều ngồi trên xe chạy vòng quanh khiến cơ thể cô mỏi rã rời. Cô thở phào, vươn vai một cái thật sảng khoái. Điện thoại trong túi chợt rung. Là số của Lan Chi. Cô đã sớm xoá đi dãy số này trong danh bạ nhưng vẫn có ấn tượng bởi những số cuối cùng là ngày tháng sinh của Duy Phong.

Ngọc Lam tò mò nghiêng đầu nhìn màn hình điện thoại đang nhấp nháy liên hồi. Linh Nhi hơi chần chừ nhưng cuối cùng vẫn ấn nút trả lời. Cô giơ một ngón tay lên miệng ra hiệu cho Ngọc Lam giữ yên lặng.

Đầu dây bên kia lên tiếng trước:

- Chào bạn. Tớ là Lan Chi _ lần này cô ta không tự xưng là vợ Duy Phong nữa _ Chúng ta gặp nhau được không?

- Có chuyện gì vậy?

- Bây giờ bạn rảnh chứ? Tớ muốn gặp bạn.

- Tớ cắt đứt mọi liên lạc với Phong hơn một tháng rồi bạn à. Vậy nên tớ nghĩ chúng ta cũng không có chuyện gì để phải gặp nhau. Xin lỗi.

- Bạn hiểu lầm ý tớ rồi. Tớ thực sự cần gặp bạn. Nói chuyện qua điện thoại không tiện. Tớ đang ở Illy Bờ Hồ. Hôm nay tớ nhất định phải gặp bạn nếu không có thể sau này cả hai chúng ta sẽ phải hối hận _ giọng Lan Chi có vẻ rất nghiêm túc và nóng lòng muốn gặp Nhi.

- Được rồi. Bạn chờ chút. Tớ qua ngay đây.

Linh Nhi khẽ thở dài đồng ý. Một phần vì tò mò, một phần cũng muốn biết thêm thông tin về Duy Phong. Từ sau lần gọi điện nói sẽ đứng ngoài chuyện giữa anh và Lan Chi, cô chỉ có thể vờ như đi ngang lớp D4 trộm nhìn Phong vài giây, thỉnh thoảng lén lút nấp bên chồng đệm thể dục cao ngất ngưởng trước khu vệ sinh nam trông khói thuốc u buồn của anh trong ít phút. Nhi cũng cố gắng năn nỉ Bảo Anh và Ngọc Lam đi nghe ngóng tin tức nhưng kết quả thu được chẳng là bao. Bởi số lần anh trốn học ngày càng gia tăng.

Linh Nhi dặn Ngọc Lam về trước còn mình sẽ bắt taxi đến chỗ hẹn. Nghe thế con bạn liền nhảy dựng lên:

- Sao anh phải đi gặp nó? Còn gì để nói với nhau nữa đâu.

- Anh cũng không biết. Nhưng nghe giọng Chi thì hình như có chuyện gì gấp lắm.

- Gấp con khỉ. Chắc nó lo anh vẫn cưa cẩm thằng Phong nên muốn kiểm chứng thôi. Có khi đến đấy lại bị nó cho một bài giáo huấn về việc không được cướp “chồng” người khác cũng nên _ Ngọc Lam mỉa mai, bắt chước cách gọi của Lan Chi _ Em nói thật nhé. Bản năng giữ người yêu của con nhỏ đấy còn hơn cả loài chó tuỳ tiện đi tiểu khắp nơi để đánh dấu lãnh thổ vậy. Buồn cười!

- Thôi mà. Em về đi. Anh đi xem có chuyện gì rồi gọi điện thông báo cho em ngay. Anh không dễ bị bắt nạt đâu. Đừng lo. Hì hì.

Linh Nhi nháy mắt, vẫy tay tạm biệt Lam rồi nhanh chóng leo lên một chiếc taxi. Chạy mất hút.

Lan Chi chọn một bàn bên ngoài sân thượng của quán cafe. Từ đây có thể nhìn sang Hồ Gươm lung linh ánh đèn với những đôi tình nhân dập dìu trên ghế đá, vài người hăng hái chạy thể dục, thi thoảng có những người già thong dong thả bộ ven hồ.

Làn gió nhẹ xô nước tạo thành đợt sóng lăn tăn. Gió đong đưa tán lá khiến chúng rơi rụng xôn xao cả khoảng trời. Gió khe khẽ xoa dịu nỗi buồn đang đầy ắp trong tâm hồn Lan Chi.

Linh Nhi bước vào quán, đưa mắt nhìn một lượt rồi mở cửa bước ra sân thượng. Siết chặt áo khoác, kéo khoá cao che kín cổ. Lan Chi nghe tiếng cửa vội đứng dậy giơ tay gọi Nhi. Cô mỉm cười thay cho câu chào hỏi.

Nhi từ chối xem thực đơn. Cô gọi một ly Macchiato Cream rồi yên lặng ngắm nhìn dòng xe cộ chen chúc bên dưới. Có cảm giác mỗi chiếc xe giống như con đom đóm phát sáng trong đêm đang bay tán loạn với tốc độ chóng mặt.

Nhìn những cậu thanh niên đứng chờ bạn cùng người yêu cạnh vòi phun nước, Linh Nhi chợt nghĩ hình như ngày trước mình và Duy Phong không có thú vui lượn phố buổi tối thế này.

Lan Chi đột nhiên lên tiếng phá tan bầu không khí tĩnh lặng và suy nghĩ của Nhi:

- Bạn thích chỗ này chứ? Có hay lên đây ngồi không?

“Một câu mở màn đậm chất xã giao”, Linh Nhi thầm nghĩ.

- Ừ, thỉnh thoảng. Café ở đây bình thường nhưng view thì khá đẹp. Mùa hè ngồi trên này cũng thoáng mát, dễ chịu.

- À, bạn thích Mint Chocolate boom của Gloria Jean’s đúng không? Tiếc là bây giờ có đào cả Hà Nội lên cũng không kiếm được hàng nào nhỉ. Mỗi lần vào Sài Gòn tớ đều muốn ngồi lì ở quán đấy cả ngày _ Lan Chi cười nói với Nhi như hai người bạn thân thiết.

- Sao bạn biết loại đồ uống ưa thích của tớ? _ Linh Nhi nhướn mày.

- Vì Phong cũng rất thích nó. Nên tớ đoán vậy thôi.

Thấy Linh Nhi im lặng, Lan Chi tiếp tục nói:

- Thật ra, khi yêu một người nào đó người ta rất dễ bị lây nhiễm những thói quen hoặc sở thích của người đó. Như Duy Phong nghiện Mint Chocolate boom từ bạn, còn tớ lại thích nó vì anh ấy. Một vòng luẩn quẩn _ Lan Chi lắc đầu, cười cười.

- Bạn đã biết chuyện quá khứ của bọn tớ? _ Linh Nhi ngạc nhiên hỏi.

- Bạn nhớ Hạc Băng không? Cô ấy là bạn học cấp ba của tớ. Băng kể cho tớ nghe khá nhiều, à hầu như là tất cả mọi chuyện cô ấy biết về Duy Phong và bạn.

- Ý bạn là chuyện tớ đã cố gắng để cưa Duy Phong suốt những năm lớp 8, lớp 9 nhưng vô ích? Hay chuyện tớ đổi chỗ sang ngồi cạnh làm phân tán sự chú ý của anh ấy dành cho Hạc Băng? _ khoé môi Linh Nhi chếch lên.

- Việc hôm nay tớ gặp bạn hoàn toàn là thiện chí. Có thể giữa bạn và Phong có nhiều sự hiểu lầm chưa được tháo gỡ và tớ muốn giúp. Đơn giản vậy thôi.

- Có lí do gì để tớ nên tin những điều bạn nói là sự thật không? Khi mà điều bạn mong muốn thực sự là tớ tránh xa khỏi Duy Phong.Và dù Hạc Băng đã nói gì với bạn thì tớ cũng không hề vui lòng lắng nghe nó. Bạn cũng biết tớ không gặp mặt, không nói chuyện, không có bất cứ mối liên hệ nào với Duy Phong đã hơn một tháng nay. Đó là tất cả những gì tớ có thể. Còn nếu bạn mong muốn lời chúc phúc hay gì khác từ tớ thì xin lỗi bạn tìm nhầm người rồi.

- Bạn cần phải tin! Vì ngày mai tớ rời khỏi đây rồi. Tớ cũng không có khả năng đem lại hạnh phúc cho Phong nên bạn không cần chúc. Phong là một người sống rất tình cảm và sâu trong tâm hồn anh ấy không tồi tệ, xấu xa như mọi người nghĩ. Phong xứng đáng được hạnh phúc thực sự bên người anh ấy yêu chứ không phải cố gắng ở cạnh một đứa ích kỉ như tớ. Xin lỗi vì đã chiếm của Phong và bạn quá nhiều thời gian!

- Bạn đi đâu? Đừng! Đừng bỏ lại Duy Phong như thế. Phong đã nói với tớ rằng anh ấy hạnh phúc khi có bạn. Nên bạn đừng bỏ rơi Duy Phong. Anh ấy rất cô đơn… _ Linh Nhi gục mặt xuống bàn tay, giọng run run.

- Phong nói thế để lừa bạn thôi. Chưa một giây phút nào anh ấy quên bạn cả. Phong đã từng rất cố gắng để yêu tớ nhưng điều đó là không thể. Trong trái tim Phong mãi mãi chỉ có mình bạn.

- Nhưng anh ấy không chấp nhận tớ. Mặc dù tớ có thử bao nhiêu cách, làm ra bao nhiêu chuyện ngốc nghếch anh ấy vẫn không chấp nhận tớ. Phong thà cố gắng với bạn còn hơn là chấp nhận tình yêu dành cho tớ _ Linh Nhi bắt đầu khóc nấc.

- Phong sợ không xứng đáng với bạn _ Lan Chi đưa giấy ăn cho Nhi, vỗ nhè nhẹ lên tay cô _ Anh ấy sợ tình cảm của mình sẽ cản trở tương lai của bạn. Phong cho rằng bản thân không đủ tốt, sợ rằng mình sẽ chỉ đem lại tổn thương cho bạn. Anh ấy luôn mong cho bạn hạnh phúc nhưng lại không tự tin đem lại điều đó cho bạn. Thực ra anh ấy rất tự ti.

- Tớ biết. Tớ hiểu Phong mà. Nhưng tớ không có cách nào. Không có cách nào khiến anh ấy thay đổi suy nghĩ. Mỗi lần tớ cố gắng là Phong lại càng đẩy tớ ra xa _ nước mắt Linh Nhi vẫn không ngừng rơi, cô hồn nhiên khóc lóc than vãn trước mặt tình địch.

- Để tớ kể cho bạn một chuyện nhé _ Lan Chi nhét thêm vào tay Nhi vài tờ giấy ăn _ Một chuyện rất thú vị về mối quan hệ trước đây của Hạc Băng và Duy Phong mà sáng nay tớ mới được biết.

Linh Nhi ngừng khóc, chăm chú nhìn Lan Chi. Cô ấy mỉm cười tiếp tục:

- Bạn vẫn cho rằng mọi người đều tin chuyện bạn mất trí nhớ là thật sao? Nhầm rồi. Mọi người đã biết nhưng chỉ không nói ra thôi. Bạn giấu kín chuyện quá khứ để bảo vệ Duy Phong. Anh ấy cũng không nói cho bạn rằng bản thân đã biết tất cả để bảo vệ bạn khỏi tình yêu của mình. Còn chuyện với Hạc Băng năm đó chỉ là một cái bẫy do Phong bày ra thôi. Băng đã thú nhận chưa từng quan hệ với Duy Phong. Lần đó, hai người họ chỉ diễn kịch cho bạn xem không ngờ bạn lại nhanh chóng cho là thật. Sau đó Phong rất hối hận nhưng lại không biết làm sao để hàn gắn tình cảm với bạn. Anh ấy luôn bị ám ảnh rằng bản thân chỉ đem lại đau khổ, dằn vặt cho bạn. Hơn nữa, bóng đen tâm lý về cái chết của mẹ mình trong lòng Duy Phong vẫn chưa được gỡ bỏ hoàn toàn. Đó cũng chính là lí do suốt ngần ấy năm Phong luôn từ chối bạn. Những chuyện Phong làm có thể là sai lầm, là sự sốc nổi bồng bột của tuổi trẻ nhưng tất cả đều xuất phát từ tình yêu dành cho bạn thôi…

Lan Chi nói rất nhiều, phân tích bao nhiêu, giảng giải đủ chuyện nhưng tai Nhi cứ ù đi, dường như không nghe thấy gì nữa. Cuối cùng cô khẽ cười:

- Cảm ơn vì đã nói những chuyện này cho tớ biết. Buồn cười thật đấy. Những khúc mắc tưởng như rất dễ nhận ra lại phải để người đến sau là bạn giải đáp.

- Không cần cảm ơn. Tớ làm việc này là vì Duy Phong chứ không phải vì bạn. Mai tớ đi Mỹ du học. Tớ lo mình đi sẽ không có ai chăm sóc Duy Phong nên mới nói cho bạn thôi.

Linh Nhi nghe vậy liền bật cười. Lan Chi vênh mặt nói:

- Đừng vội mừng! Yêu kẻ tự ti như Duy Phong rất khổ. Bạn bước tới một bước, anh ấy sẽ tự động lùi sau một bước. Vì vậy để có được tình yêu bạn cần cố gắng gấp đôi gấp ba người thường. Tớ không đủ kiên nhẫn nên mới nhường lại cho bạn.

- Tớ đã chờ đợi năm năm, cố gắng cũng từng ấy thời gian thì bây giờ cố thêm chút nữa, đợi thêm chút nữa có là gì. Bạn yên tâm tớ sẽ không để sự rút lui của bạn trở thành vô nghĩa _ Linh Nhi nháy mắt với cô bạn giờ đã không còn là tình địch nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play