Tiếng chuông điện thoại xé tan tiếng cười giòn giã của Linh Nhi. Trần Thiện
Đạo vội đặt chén cơm đang xúc dở cho cô con gái xuống, chạy ra phòng khách nghe
điện. Trong bếp Mỹ Cầm cũng nín thở nhấc ống nghe lên. Đầu giây bên kia là giọng
nói gấp gáp, lo lắng của cậu thư kí:
- Chủ tịch! Tôi gọi di động cho chủ tịch mãi nhưng không được!
- Tôi đang dùng bữa với gia đình không để điện thoại bên cạnh. Có chuyện gì
cậu báo cáo nhanh lên.
- Bên phía Âu Hoa đã liên hệ đòi mở gấp một cuộc họp cổ đông trong tuần này
ạ.
- Cái gì? Mở cuộc họp cổ đông? Không phải đến đầu tháng sau chúng ta mới họp
sao!
- Nhưng bây giờ Âu Dương Hoa đang nắm giữ cổ phần rất lớn của công ty nên ông
ta có quyền đứng ra yêu cầu mở cuộc họp cổ đông khẩn cấp để…xem xét lại về chiếc
ghế chủ tịch.
Trần Thiện Đạo buông điện thoại đổ ập người xuống chiếc ghế sofa. Trong bếp
Mỹ Cầm cũng nhẹ nhàng gác máy.
Mỹ Cầm rón rén bước đến bên giường cô con gái nhỏ. Khẽ đặt một nụ hôn lên
vầng trán cao, lơ thơ vài sợi tóc. Kéo lại tấm chăn vừa bị Linh Nhi đạp tung.
Rồi trút tiếng thở dài khi khép lại cánh cửa gỗ sơn hồng.
Sau cuộc điện thoại ban tối với cậu thư kí, Trần Thiện Đạo đã vội vàng quay
lại công ty tìm đối sách khẩn cấp mà không kịp thưởng thức nốt các món ăn do Mỹ
Cầm đặc biệt tự tay chế biến. Bà đành gọi người giúp việc đến làm thêm giờ để
dọn dẹp và trông chừng Linh Nhi. Mỹ Cầm cẩn thận dặn dò từng việc nhỏ nhặt mà
thường ngày con bé Hoa đã quá quen thuộc và nhắc đi nhắc lại câu: “Nếu chú có về
và hỏi cô thì nhớ bảo hôm nay cô có cuộc họp lớp nhưng bây giờ mới nhớ ra!”. Con
bé phải vâng dạ đến lần thứ mười mấy rồi giục đã muộn lắm rồi Mỹ Cầm mới chịu
ngừng lải nhải và ra khỏi cửa.
Bà giơ tay vẫy một chiếc xe bên đường, ngập ngừng nói với người lái xe:
- Biệt thự Sunshine.
Chiếc bóng yếu ớt siêu vẹo của Mỹ Cầm đổ dài trên mặt đất. Bà giơ tay bấm
chuông cổng. Ghé vào màn hình theo dõi, cố gắng phát âm một cách rõ ràng:
- Tôi đến tìm Âu Dương Hoa!
- Xin phu nhân chờ chút, tôi sẽ ra mở cổng ngay ạ!
Chưa đầy năm giây sau người gác cổng trung niên với khuôn mặt phúc hậu đã lật
đật chạy ra cúi chào, Mỹ Cầm chỉ lặng lẽ chớp mắt mà không nói gì thêm. Suốt
đoạn đường từ cổng dẫn vào nhà bà đã cố tình bước thật chậm khiến nó bỗng trở
nên dài thật dài. Bà cố gắng không nhìn xung quanh để tránh ghi nhớ bất cứ thứ
gì thuộc về căn biệt thự cũng như buổi tối đó.
Không khí trong nhà thật nặng nề, ngột ngạt. Một cô gái trẻ tự giới thiệu là
quản gia thế chỗ cho người gác cổng hướng dẫn Mỹ Cầm đi tiếp:
- Chủ tịch đang chờ ở phòng ngủ trên tầng. Mời phu nhân! _ cô gái thốt ra hai
chữ “phòng ngủ” một cách rất thản nhiên, không chút ngượng ngùng.
- Cảm ơn _ Mỹ Cầm khách sáo gật đầu.
Nặng nề lê từng bước chân trên những bậc cầu thang tưởng như vô tận. Cố gắng
giữ nhịp thở đều, khuôn mặt vô cảm che giấu đi nỗi sợ hãi, tuyệt vọng. Xoay nhẹ
nắm cửa mạ vàng. Cánh cửa gỗ nặng trịch dần hé mở. Trong phòng không bật điện mà
chỉ có thứ ánh sáng lập loè mờ ảo phát ra từ những ngọn nến màu sắc được xếp tỉ
mẩn dẫn từ lối vào đến chiếc giường quá khổ. Trên bàn bày hoa hồng nhung,
Champagne, ở giữa là giá đỡ nến uốn lượn đẹp mắt, hai bên để sẵn hai chiếc ly
tulyp dài như thể chúng được bày trí cho đêm tân hôn của vợ chồng mới cưới nào
đó vậy.
Âu Dương Hoa trầm mặc đứng nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh sáng riệu vợi của nến
cùng trăng hắt lên tấm lưng rộng, mái tóc bồng bềnh lãng tử của ông khiến bất kì
cô gái trẻ nào nếu nhìn thấy lúc này cũng bị quyến rũ hút hồn.
Tiếng cười trầm khàn cất lên, ông ta từ từ quay người lại. Đôi mắt nâu hun
hút nhìn xoáy vào Mỹ Cầm:
- Cuối cùng em đã đến!
- Đê tiện!
- Ha ha. Đúng! Tôi có thể bất chấp mọi thủ đoạn chỉ để có được em.
- Anh nghĩ như thế này là có thể sở hữu tôi sao?
- Em không tin? _ Âu Dương Hoa vừa nói vừa thô bạo kéo Mỹ Cầm vào vòng tay to
lớn của mình.
Mỹ Cầm cố giữ cho bản thân khỏi run rẩy, bấm móng tay thật sâu vào da thịt để
cho đầu óc thật tỉnh táo, nín thở và cắn môi chặt đến bật máu để kìm nén nước
mắt và tiếng nức nở. Âu Dương Hoa mạnh mẽ, cuồng dã như con thú khát nước lâu
ngày bỗng gặp được dòng suối mát mẻ, dịu dàng. Những ngón tay thuôn dài lần sờ
vào lớp áo lụa mềm mại. Vành môi mỏng gợi cảm liên tục đặt những nụ hôn cuồng
nhiệt, cháy bỏng nơi hõm cổ, bầu ngực của Mỹ Cầm.
Âu Dương Hoa ngẩng đầu lên, đôi mắt nâu sóng sánh tràn đầy cảm xúc ôm trọn
khuôn mặt Mỹ Cầm. Tham lam chiếm lấy đôi môi nhỏ bé của bà. Mỹ Cầm chỉ biết cắn
chặt răng, cứng đờ người không đáp trả. Âu Dương Hoa tức giận xé toạc chiếc áo
lụa trên người Mỹ Cầm. Bàn tay nhỏ bé theo phản xạ giơ cao định giáng một cái
tát nảy lửa thì bị Âu Dương Hoa dễ dàng tóm chặt đến thốn đau. Ông ta gầm
lên:
- Tôi tưởng đã quyết định tới đây thì em phải suy nghĩ sáng suốt mọi chuyện
rồi chứ. Không ngờ vẫn si ngốc, ngu muội như vậy. Trần Thiện Đạo thì có gì hay
ho.
Vừa điên cuồng hôn lên đôi môi Mỹ Cầm, bàn tay Âu Dương Hoa vừa đặt nơi cạp
quần cố tìm cách gỡ chiếc thắt lưng da cứng đầu. Giây phút đó, trong đầu Mỹ Cầm
đột nhiên tái hiện lại hình ảnh bữa ăn tràn đầy tiếng cười gia đình lúc chiều.
Khung cảnh hạnh phúc khi nhìn thấy Linh Nhi luôn miệng gọi “pama[1]” còn Trần
Thiện Đạo thì ngồi bên cạnh dỗ dành đủ trò để đút nốt cho cô con gái bé bỏng
miếng cơm ngày một trở nên rõ ràng.
Mỹ Cầm biết mình không thể phản bội tình yêu của Trần Thiện Đạo, không thể
phản bội lại sự ngây thơ trong sáng của Linh Nhi khi cô bé luôn nói: “Mẹ tuyệt
nhất!”.
Bà dùng hết sức cắn mạnh lên vành môi đầy ham muốn chiếm đoạt của Âu Dương
Hoa rồi đẩy ông ta ngã xuống tấm thảm lông cừu dày cộm.
Mỹ cầm cắm đầu chạy về phía cầu thang, chẳng kịp khép lại căn phòng đáng sợ
kia. Bàn tay gầy tóm chặt lấy chiếc áo lụa, gấp gáp tìm cách cài những chiếc
khuy bị đứt, che chắn thân thể đang run rẩy của mình.
Nước mắt lăn dài theo từng bước chạy. Mỹ Cầm thở gấp, tựa người vào thanh vịn
cầu thang để bình tĩnh lại. Đúng lúc đó, Đỗ Cẩm Quyên trong bộ váy dạ hội lộng
lẫy dắt theo cậu bé khôi ngô chừng bốn tuổi bước lên cầu thang.
Những đoạn kí ức rời rạc chắp vá dần hiện ra xuôi theo giọng nói nức nở của
Mỹ Cầm. Thỉnh thoảng tiếng khóc nấc lại làm gián đoạn, đứt mạch kể.
Trần Thiện Đạo nắm chặt tay vợ như để truyền thêm cho bà sức mạnh đi tiếp. Mỹ
Cầm dựa vào vai chồng, cất giọng mệt mỏi:
- Có thể mọi người không tin nhưng tôi thực sự chưa từng ngủ với Âu Dương
Hoa. Hôm đó, bị Cẩm Quyên và Duy Phong bắt gặp tôi cũng không thể giải thích gì
hơn nhưng… Nhi Nhi à, mẹ không hề phản bội bố con con _ bà tha thiết nhìn Linh
Nhi như van nài chút lòng tin.
- Anh tin em! Dù tất cả mọi người có quay lưng lại với em, dù không ai trên
thế giới này tin vào lời em kể thì anh vẫn tin em! _ Trần Thiện Đạo ôm lấy thân
hình bé nhỏ của Mỹ Cầm khẳng định chắc chắn.
- Mẹ, con cũng tin. Mẹ mãi là người mẹ tuyệt vời nhất trong trái tim con! _
Linh Nhi vừa nói vừa chạy lại qùy xuống ôm chân Mỹ Cầm.
Đỗ Hồng Quân ngồi lắng nghe nãy giờ cũng bị làm cho cảm động. Ông khẽ thở
dài:
- Mọi người thế này bảo tôi không tin sao được.
Mỹ Cầm bật khóc:
- Cảm ơn anh và con nhiều lắm! Có được một gia đình hạnh phúc thế này em
không còn mong gì hơn nữa. Tôi cũng rất cảm ơn vì anh đã chịu nghe hết câu
chuyện và tin lời tôi nói, Hồng Quân!
- Chị không cần khách sáo như vậy. Tôi cũng chỉ muốn làm rõ sự thật thôi. Hơn
nữa, Âu Dương Hoa là con người mưu mô thủ đoạn thế nào cũng không phải bây giờ
tôi mới được biết. Nhưng tôi vẫn có điều thắc mắc, nghe nói năm đó Âu Dương Hoa
đã nắm trong tay số cổ phần rất lớn của công ty Thiện Mỹ. Nhưng sau này anh vẫn
ngồi trên chiếc ghế chủ tịch một cách vững chắc còn Âu Dương Hoa lại âm thầm rút
khỏi dự án thôn tính Thiện Mỹ. Theo tôi với tính cách ngạo mạn háo thắng của
mình dù chiếm đoạt chị thành công Âu Dương Hoa cũng không nỡ bỏ đi một miếng mồi
béo bở như Thiện Mỹ.
- Thật ra chúng tôi nên tỏ lòng biết ơn Cẩm Quyên trong việc giữ được sự
nghiệp mà cả đời chồng tôi đã dồn hết tâm sức gây dựng. Nhưng…cô ấy đã không cho
chúng tôi cơ hội đó _ Mỹ Cầm chua xót _ Sau lần bắt gặp tôi tại biệt thự
Sunshine cô ấy đã chủ động liên lạc với tôi. Kể từ lúc biết tình cảm Âu Dương
Hoa dành cho tôi, cô ấy cũng chưa từng tỏ ra tức giận và khinh ghét đến vậy. Cô
ấy đã đưa toàn bộ số cổ phần của mình tại Âu Hoa cho tôi và nói tôi nên giữ thể
diện, không nên phản bội lại chồng con như vậy. Cẩm Quyên nói dù có ở trong bất
kì hoàn cảnh nào thì trinh tiết của người phụ nữ cũng không thể đem ra làm vật
trao đổi, mua bán. Cô ấy không hề oán hận chỉ trích nhưng tôi hiểu tình bạn hơn
mười mấy năm cũng như sự tin tưởng yêu quí đặt nơi tôi đã hoàn toàn chấm hết.
Mặc dù lúc đó tôi rất muốn giải thích nhưng liệu rằng Cẩm Quyên sẽ tin? Nên tôi
đã chọn cách im lặng và nhận lấy chỗ cổ phần của cô ấy như một sự thương hại bố
thí _ nói đến đây nước mắt Mỹ Cầm lại tuôn trào.
- Chỗ cổ phần của Cẩm Quyên bên Âu Hoa có giá trị lớn hơn cả giá trị thực của
Thiện Mỹ lúc bấy giờ nhưng tôi không muốn dùng thủ đoạn hèn hạ như Âu Dương Hoa
nên đã thoả thuận để đổi lấy phần ông ta đang có trong tay _ Trần Thiện Đạo tiếp
lời vợ.
- Thì ra là vậy. Vì không còn cổ phần ở Âu Hoa nên Cẩm Quyên từng có lúc thử
đứng ra kinh doanh kết quả lúc nghe được tin tức đó Âu Dương Hoa đã nổi trận lôi
đình mắng chửi cô ấy không tiếc lời _ Đỗ Hồng Quân xót xa nhớ lại những tủi nhục
em gái mình từng phải gánh chịu.
- Sau khi chồng tôi đưa Thiện Mĩ trở lại quĩ đạo đã có ý bù đắp phần nào cho
Cẩm Quyên nhưng…cô ấy nhất quyết không chịu gặp chúng tôi. Có lẽ cả đời này Cẩm
Quyên cũng không thể quên việc từng bị người bạn thân thiết nhất như tôi phản
bội. Người cô ấy hận nhất chính là tôi. Nhưng lại không điên cuồng tìm phương
cách trả thù mà ngốc nghếch tự hủy diệt bản thân như thế.
- Có lẽ việc bắt gặp chị ngày hôm đó đã để lại ấn tượng quá sâu đậm trong
tiềm thức của cô ấy. Nên về sau mỗi lần chứng kiến cảnh tượng Âu Dương Hoa ngang
nhiên ngoại tình Cẩm Quyên đều cho rằng người lên giường với ông ta chính là chị
_ Đỗ Hồng Quân lắc đầu nhớ tới những lần Cẩm Quyên điên loạn đập vỡ đồ đạc, lôi
hết vật kỉ niệm miệng không ngừng lẩm bẩm: “Mỹ Cầm, tôi chỉ hận không thể tự tay
hủy hoại cô” _ Thằng bé Duy Phong lại lớn lên trong hoàn cảnh ấy, khó trách…
- Nhi Nhi, xin lỗi con! _ Mỹ Cầm vươn tay kéo Linh Nhi lại gần rồi dùng hết
sức mà siết chặt lấy cô, hi vọng bản thân có đủ sức mạnh và dũng khí bảo vệ đứa
con gái duy nhất của mình.
Đỗ Hồng Quân nhấp một ngụm espresso lạnh ngắt, từ tốn hỏi:
- Thật ra trí nhớ của cháu hồi phục từ khi nào vậy, Linh Nhi? Có thể qua mắt
được những bác sĩ dày dạn kinh nghiệm trong viện và người thân của mình như thế
quả là diễn xuất không tồi mà. Ha ha.
- Ban đầu tỉnh lại trong bệnh viện cháu thực sự không nhớ rõ ràng được mọi
chuyện và có cảm giác dé jàvu mạnh mẽ. Thời gian qua đi cháu đã lấy lại được
từng phần từng phần kí ức bị lãng quên. Có điều cháu đột nhiên phát hiện ra một
điều thú vị. Những người điên có thể quan sát, nghe và cảm nhận những chuyện mà
khi tỉnh táo không có khả năng ấy.
- Vậy nên cháu đã đóng giả một người mắc bệnh về tâm lí?
- Con xin lỗi bố mẹ. Xin lỗi bác. Đã làm kinh động và khiến mọi người phải lo
lắng phiền muộn nhiều! Lúc đó, con không nghĩ được giải pháp gì khôn ngoan
hơn.
- Không sao! Bây giờ con bình an vô sự thì không sao rồi. Nhi à, bố mẹ đã đau
lòng biết bao khi phải đứng ngoài giương mắt nhìn con chịu hết đau khổ này đến
tổn thương khác. Nhưng giờ thì ổn rồi. Mọi chuyện tồi tệ nhất cũng đã qua rồi.
Chỉ cần con chấp nhận buông tay quên đi tình yêu dành cho Duy Phong thì sẽ không
gì có thể làm ảnh hưởng đến gia đình chúng ta nữa _ Mỹ Cầm dịu giọng khuyên
nhủ.
- Nhưng con không thể. Không thể buông tay. Không thể ngừng yêu thương. Không
thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Không thể xóa nhòa những kỉ niệm đẹp đẽ,
tháng ngày tuy ngắn ngủi nhưng vô cùng hạnh phúc bên anh ấy. Xin lỗi, con không
thể _ Linh Nhi kiên định phản kháng.
Tiếng khóc. Tiếng hét. Xen lẫn tạo thành tạp âm lào xào như chiếc băng cát –
xét lâu ngày đã không còn nghe được nữa.
Linh Nhi cúi xuống nhìn chiếc đồng hồ nhỏ nhắn trên cổ tay, giật mình tạm
biệt mọi người và nói có việc phải đi gấp. Trước khi chạy như bay ra cửa còn
không quên dặn dò cẩn thận:
- Chuyện con hồi phục trí nhớ xin đừng nói lại cho Duy Phong. Những việc hiểu
lầm trong quá khứ giữa bố mẹ, Âu Dương Hoa và cô Cẩm Quyên cũng đừng nên nói với
anh ấy. Con xin lỗi nhưng con thà để Phong hiểu lầm và hận gia đình chúng ta đến
tận xương tủy còn hơn nhìn anh ấy đau khổ khi biết Âu Dương Hoa không chỉ bức mẹ
mình đến bước đường cùng mà còn gây nên bao tội lỗi khác. Tốt xấu gì ông ấy cũng
là cha đẻ của Phong. Hơn nữa, nếu Duy Phong biết được chân tướng sự việc sẽ cảm
thấy tội lỗi ân hận suốt đời. Thực sự con không muốn nhìn thấy Duy Phong phải
chịu thêm bất kì thương tổn nào nữa!
Rút cuộc cô vẫn si ngốc như vậy. Trải qua biết bao đau khổ, bi kịch vẫn một
lòng yêu thương Duy Phong.
Tình yêu dại khờ ấy của Linh Nhi lớn đến mức cô sẵn sàng để bản thân và gia
đình chịu tiếng xấu, chấp nhận đón lấy mọi thiệt thòi để tránh cho Duy Phong
những tổn thương tất nhiên.
[1] Pama: (papa và mama) bố và mẹ. 11h35.
Sân bay Nội Bài.
Suốt quãng đường từ quán café tới sân bay Linh Nhi không ngừng giục người lái
taxi:
- Bác tài, làm ơn lái nhanh lên!
- Trong nội thành xe cộ đông đúc thế này có muốn nhanh cũng khó. Cô bé kiên
nhẫn một chút.
- Nhanh nữa lên bác! Không kịp mất!
- Cháu sắp lỡ chuyến bay hả? Lần sau nên để ý giờ giấc chứ. Bọn trẻ bây giờ
thật là _ người lái xe già lắc đầu lẩm bẩm.
- Cháu phải ra tiễn một người rất quan trọng. Có thể người ấy sẽ không bao
giờ quay về Việt Nam nữa. Đây là cơ hội cuối cùng, bác giúp cháu một lần đi
ạ!
Bác tài xế như hiểu ra, đạp mạnh chân côn chạy thẳng về hướng sân bay.
Lúc xuống xe, Linh Nhi vội rút ra một sấp tiền chẵn dúi vào tay bác tài, nháy
mắt:
- Phòng trường hợp camera ở mấy ngã tư ghi lại cảnh bác vượt đèn, lấn vạch,
… vài hôm nữa có giấy phạt gửi tới lại không biết tìm cháu ở đâu. Hì hì. Cảm ơn
bác nhiều ạ!
Nhi nói rồi nhanh chóng hoà vào dòng người đông đúc tại sảnh B của sân bay
Nội Bài.
Linh Nhi dường như quên mất việc mình đang mang đôi guốc chín phân chót vót
mà mải miết chạy về phía màn hình TV để xem thông tin chuyến bay tới London lúc
12h10 của Tony.
Cuống quýt đảo mắt tìm cửa số 4 và bóng dáng thân quen của cậu bạn. Mọi thứ
xung quanh Nhi thực sự trở nên xoắn xuýt vào nhau, nhoè nhoẹt như thể đang ngồi
trên một chiếc đu quay với vận tốc lớn nhưng lại có cảm giác người và vật bên
dưới mới đang chuyển động vậy.
Hoàn toàn chân thực. Giống hệt như những kĩ xảo quay phim của đạo diễn truyền
hình đang được thực hiện.
Những tiếng hét, tiếng chửi thề hay chỉ đơn giản là tiếng kêu ngạc nhiên lần
lượt cất lên. Và có vẻ như mọi âm thanh huyên náo ấy đều ám chỉ và dồn về phía
Linh Nhi. Mặc kệ. Cô bỏ ngoài tai tất cả. Chuyên tâm chạy đi, dáo dác tìm kiếm
Tony.
Cửa số 4, sảnh B của sân bay hiện ra trước mắt. Một hàng dài những người xếp
hàng chờ lên máy bay. Linh Nhi vội vã bước lên kéo áo từng người để xem mặt dù
không hề bắt gặp bóng dáng thân quen nào. Những vị khách đứng tuổi dành cho cô
cái nhìn thiếu thiện cảm. Một vài cậu thanh niên thì hứng thú cười rộ lên:
- Ồ! Em xinh thế. Tìm anh hả. Hay là anh không đi nữa nhé. Ở nhà chơi với em
được không nào? Ha ha.
Tiếng cười nói ồn ào cả một góc sân bay. Mấy cô tiếp viên chân dài và những
vị khách bị làm phiền ban nãy đồng loạt cau mày nhìn Linh Nhi.
Từ khu WC một cậu bé trên tay cầm theo chiếc ipad đời mới cũng tò mò bước
nhanh lại xem có chuyện thú vị gì đang diễn ra.
Linh Nhi đột nhiên quay đầu lại. Ánh mắt giao nhau. Một bên ngạc nhiên xen
lẫn vui mừng. Một bên tinh nghịch giấu ý cười.
Như một cảnh quay chậm từ nhiều góc độ quen thuộc của những bộ phim tình cảm
trên truyền hình, hai người chạy đến ôm chầm lấy nhau. Linh Nhi khẽ đưa tay gạt
nước mắt, trách:
- Đồ tồi! Xém chút nữa tôi đã không tìm được cậu rồi.
- Tony biết thế nào Nhi cũng chạy đến nên cố ý lên máy bay muộn nhất đó _ cậu
vừa nói vừa nở nụ cười khểnh chói mắt mà Linh Nhi nhớ biết bao.
- Biết Nhi sẽ đến? Tony đã biết trước sao? _ Linh Nhi tròn mắt ngạc
nhiên.
- Hì. Tony sớm biết Nhi đã hồi phục trí nhớ rồi. Ngạc nhiên ít thôi và che
bớt miệng lại kẻo gió độc chui vào giờ.
- Đáng ghét! Nhi tốn bao công sức cuối cùng lại bị Tony phát hiện. Đúng là
không có năng khiếu làm diễn viên mà _ Linh Nhi thở dài chán nản.
- Ngốc! Đối với người khác Nhi đã diễn rất đạt rồi. Chỉ là…Tony hiểu Nhi quá
rõ thôi. Hì. Ngày nào cũng ở bên nhau từ sáng tới tối có chuyện gì mà không biết
chứ. Không hành động nhỏ nào của Nhi qua nổi mắt Tony đâu _ cậu ngả người về
phía sau để nhìn rõ mặt Linh Nhi rồi đưa tay ra dấu hình khẩu súng chĩa về phía
cô.
- Xì. Ngạo mạn! _ Linh Nhi mím môi cười cười rồi giật mình như nhớ ra điều gì
_ Vậy chẳng phải cậu biết rõ nhưng vẫn giả vờ hùa theo đóng kịch với tôi sao? _
cô tức tối lấy hết sức đấm thình thịch lên vòm ngực Tony.
- Muốn đánh người thì chịu khó về tẩm bổ vào. Yếu mà đòi ra gió. Ha ha _ Tony
ưỡn ngực cười sảng khoái mặc cho Linh Nhi đứng giậm chân giữa sân bay đông
người.
- Định lừa trẻ con chắc? Chẳng phải nói sẽ không quay về nữa thì tôi sao có
cơ hội xử cậu nữa hả?
- Thì nói vậy nhưng nếu Nhi và Phong mời về ăn kẹo mừng Tony cũng đâu nỡ từ
chối.
- …
Linh Nhi im lặng nhìn ra bên ngoài tấm kính lớn. Một chiếc phi cơ đang tung
mình lên bầu trời xanh ngắt đến nao lòng.
- Nhi à! Chỉ cần kiên nhẫn một chút, bao dung một chút và nhất là nhiệt tình
biểu lộ tình yêu của mình thì thứ Nhi nhận lại sẽ lớn lao và bền vững đến không
ngờ _ Tony thì thầm rồi khẽ nháy mắt như vừa chia sẻ một bí mật quốc gia
vậy.
- Ưm…Tony nè…Minh Minh nó thích Tony lắm đó! _ Linh Nhi ấp úng lảng
tránh.
- Nhi biết trong tim Tony có người khác rồi mà. Bây giờ dù cố gắng nhồi nhét
cô ấy vào cũng thật không công bằng, phải không? Tony lại mắc bệnh hẹp tim bẩm
sinh nữa. Hey _ Tony trề cặp môi hồng ướt át xuống ra chiều đau khổ, khó nghĩ
lắm.
- Ha ha lộ bản chất xấu bụng rồi nhé!
Hành khách cuối cùng phía cửa lên máy bay cũng vừa kiểm tra xong và bước vào.
Cô tiếp viên xinh đẹp mỉm cười nhìn Tony như nhắc nhở cậu về giờ cất cánh.
Tony để lộ chiếc răng khểnh chói mắt, dang rộng hai tay nhìn Linh Nhi:
- Ôm tạm biệt nhé?
Linh Nhi lập tức sà vào vòng tay ấm áp, vùi mặt vào vòm ngực mềm mại thân
quen che dấu những giọt nước mắt không nghe lời. Tony khẽ cười trêu chọc:
- Bẩn quá! Phấn son lem hết ra áo vest mới của người ta rồi. Đền mau!
- Sang đó nhớ ăn uống đầy đủ, buổi đêm nhớ tắt đèn ngủ sớm, đừng thức xem
phim ma rồi lại nằm ôm chặt gối không dám nhắm mắt và nhịn đi vệ sinh cả đêm,
trời lạnh thì nhớ quàng khăn mặc áo ấm chứ đừng thời trang đánh tan thời tiết
rồi lại sụt sịt cả tuần, quan trọng nhất là thỉnh thoảng phải gọi điện về hỏi
thăm Nhi, nhớ không! _ Linh Nhi bỏ ngoài tai lời châm chích trẻ con của Tony,
chuyên tâm dặn kĩ từng điều nhỏ nhặt.
- Mới ở cùng trong viện hơn một tháng mà đã thuộc lòng thói quen của Tony
sao. Chỉ sợ sau này đêm nào cũng có người mất ngủ nằm khóc vì nhớ mình thôi. Hô
hô _ Tony tiếp tục trêu đùa lấp đi sự run rẩy cảm động trong giọng nói.
- Thôi đi mau đi! Ở lại thêm chút nữa, Nhi níu kéo không cho đi luôn đó! _
Linh Nhi xoay người Tony lại ra sức đẩy cậu đến trước cô tiếp viên đang mất dần
kiên nhẫn.
Đặt nhẹ hai nụ hôn kiểu Mỹ lên má Linh Nhi, Tony thì thầm gấp gáp:
- Tony đã chấp nhận bỏ cuộc nên Nhi phải cố gắng thật nhiều thật nhiều, nghe
không? Hạnh phúc không tự tìm đến với ai hết. Đôi khi chúng ta phải dũng cảm
tranh giành lấy hạnh phúc của riêng mình, Nhi ạ. Có thể con đường phía trước còn
rất dài, không ít thử thách thậm chí là đau khổ lớn hơn đang chờ đợi nhưng chỉ
cần Nhi cố gắng gấp đôi người khác thì những gì có thể nhận lại cũng không tồi
đâu. Đừng từ bỏ nhé! Tony biết Nhi làm được mà!
Bên ngoài sân bay, một cô gái nhỏ trong chiếc váy màu hồng phấn, mái tóc búi
cao cột thêm một chiếc nơ xinh xắn như công chúa bước ra từ truyện cổ thần tiên
đang ngước lên trời nheo mắt đón lấy ánh nắng màu vàng ngọt lịm như ai đó vừa lỡ
tay làm đổ chiếc bình lớn đựng đầy mật ong. Màu vàng rực rỡ sáng chói như mái
tóc mềm mại, nụ cười với chiếc răng duyên làm điêu đứng bao trái tim cô gái của
cậu bạn rất thân – Tony Thuỵ Vũ.
Trên chiếc máy bay vừa cất cánh, một cậu bé trong bộ vest lịch lãm thời
thượng màu ghi, chiếc ca-vát cùng tông nhưng khác sắc độ đang mỉm cười để lộ
chiếc răng khểnh duyên chết người, khẽ thì thầm: “Hạnh phúc nhé, chị dâu !”.
Chiếc phi cơ tới London xuất phát lúc 12h10 vừa cất cánh giờ chỉ còn là một
chấm màu đỏ nhỏ xíu đang mất hút dần sau làn mây bồng bềnh, xốp nhẹ như những
que kẹo bông lơ lửng giữa bầu trời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT