Đang là sáng sớm nên trong quán chỉ có duy nhất một vị khách ngồi tại chiếc
bàn hướng ra con phố yên bình. Trên bàn đặt một tờ báo mới và cốc espresso uống
dở. Người đàn ông trầm ngâm dõi mắt theo dòng người đang dần trở nên đông đúc
ngoài phố. Mái tóc xoăn tự nhiên, bàn tay thuôn dài đan vào nhau, bờ vai ngang
và tấm lưng to rộng là tất cả những gì có thể quan sát khi bước từ cửa vào.
Cánh cửa khẽ mở ra mang theo chút âm thanh cuộc sống bên hòa quyện vào bản
romance[1] phát ra từ chiếc loa treo cạnh góc tường. Trần Thiện Đạo nhẹ siết tay
Mỹ Cầm tiến đến chiếc bàn của vị khách kia.
- Chào anh, bác sĩ Quân!
- Hai người tới rồi _ vị bác sĩ nở nụ cười hiền hoà _ không phải ở bệnh viện
nên anh cứ gọi tên tôi là được, thêm chữ “bác sĩ” nghe khách sáo quá.
- Xin lỗi vì bắt anh phải chờ. Vợ tôi bận chuẩn bị bữa sáng cho Linh Nhi xong
mới đi được _ Trần Thiện Đạo lảng tránh thái độ thân thiết của Đỗ Hồng Quân.
- Cháu Nhi thế nào rồi? Đáng lẽ tôi nên đến thăm nhưng anh chị biết đấy công
việc ở viện đã chiếm hầu hết thời gian của tôi.
- Đâu cần phải tốn công sức và thời gian như vậy. Dù sao chúng tôi cũng không
muốn dính dáng nhiều đến những người thân của Âu Dương Hoa.
- Kìa mình _ bà Mỹ Cầm khẽ kéo tay áo chồng _ bác sĩ Quân là người tốt, mình
cảm ơn người ta còn không hết. Bệnh tình của Linh Nhi trước giờ đều do bác sĩ
tận tình giúp đỡ. Không thể vì ân oán với Âu Dương Hoa…
Tiếng nói của bà Mỹ Cầm bất chợt dừng lại như bị vật gì đó làm tắc nghẹn
trong cổ họng khi cánh cửa đột ngột mở ra. Một cô gái với mái tóc búi cao, chiếc
váy voan mềm mại màu hồng phấn và đôi giày cao gót đế đỏ đang tiến lại bàn của
ba người. Trần Thiện Đạo siết tay Mỹ Cầm chặt hơn. Bác sĩ Hồng Quân thấy hai
người bỗng im bặt sững sờ cũng từ từ quay lại phía cửa nhìn xem rút cuộc là ai
vừa bước vào.
- Bố mẹ, bác sĩ Quân _ cô gái cúi người lễ phép chào hỏi.
- Linh Nhi…sao con…sao con lại đến đây? Con…trí nhớ của con không sao
rồi?
Giọng nói của bà Mỹ Cầm run rẩy như không tin vào điều mình đang mắt thấy tai
nghe. Linh Nhi con gái bà hơn hai tháng qua chỉ biết giam mình trong phòng,
không chịu ăn uống gặp mặt bất kì ai giờ đây bỗng xuất hiện ở nơi bà và Trần
Thiện Đạo hẹn gặp bác ruột của Duy Phong để làm rõ những chuyện gúc mắc hiểu lầm
trong quá khứ. Không những thế, Nhi còn nhận ra và gọi đúng tên bác sĩ Quân
chứng tỏ trí nhớ cô đã có phần hồi phục.
- Chuyện này để sau con sẽ giải thích với mọi người, được không ạ? Trước
tiên, con muốn được nghe về những điều đã xảy ra trong quá khứ.
- Làm thế nào mà con biết về cuộc gặp mặt này? Con đã nghe trộm điện thoại và
đi theo chúng ta sao? _ Trần Thiện Đạo tức giận quát.
- Mọi người còn định giấu con đến khi nào nữa? Con biết từ năm lớp 6 khi thấy
con và Duy Phong học chung lớp, bố mẹ đã có ý định chuyển trường để tách chúng
con ra nhưng không ngờ số phận trêu đùa sắp đặt để chúng con yêu nhau. Chính là
số phận, bố mẹ à. Dù là bố mẹ hay thù hận giữa hai gia đình thì cũng không thể
chống lại được những điều số phận đã an bài đâu _ Linh Nhi lắc đầu, cố kìm nén
tiếng khóc.
- Sao cơ, Nhi? Con biết rồi? Con biết mọi chuyện từ năm đó ư? _ lòng bàn tay
Mỹ Cầm không ngừng rịn mồ hôi làm ướt đẫm cả bàn tay to lớn của Trần Thiện
Đạo.
- Xin lỗi đã cắt ngang nhưng hình như hôm nay không thích hợp để nói về
chuyện giữa chúng ta, tôi nên đi trước thì hơn _ Đỗ Hồng Quân lên tiếng.
- Không! Bác đừng đi. Hôm nay, cháu cần phải nghe rõ mọi chuyện từ bác và bố
mẹ. Hơn nữa bác cũng không hề thắc mắc cháu đã phục hồi trí nhớ thế nào ạ?
- Con không nghĩ mình nên giải thích về những hành động vô trách nhiệm của
bản thân trong thời gian gần đây sao _ Trần Thiện Đạo hạ thấp giọng.
- Con thực sự xin lỗi vì đã không nói cho mọi người sớm hơn. Nhưng chẳng lẽ
mọi người chưa từng nghĩ đến cảm giác của con sao? Con đã khiến mọi người phải
lo lắng, đau buồn nhưng chẳng lẽ con không đau chút nào sao? Chẳng lẽ con chính
là nguyên nhân của tất cả mọi bất hạnh này sao?
Càng về cuối câu nói, Linh Nhi càng cao giọng và nức nở như thể những ấm ức
bấy lâu trong lòng giờ mới có dịp giải tỏa.
- Nhi Nhi à, mẹ xin lỗi…Xin lỗi con. Tất cả là tại mẹ. Là mẹ sai rồi, Nhi à _
bà Mỹ Cầm run run đưa tay lên vuốt tóc Nhi.
- Mẹ…mẹ đừng hiểu lầm. Con không có ý trách cứ hay bới móc những chuyện đã
qua nhưng con muốn biết nguyên nhân của những hành động trả thù điên rồ từ Duy
Phong. Thật ra con cũng đã được nghe một phần câu chuyện từ chính miệng anh ấy
khi kể cho Tony nhưng…con không tin! Con không tin mẹ lại là người có thể phản
bội lại lòng tin từ bố. Mẹ là người phụ nữ tuyệt vời thế nào, con hiểu hơn ai
hết _ đôi mắt to tròn của Linh Nhi ánh lên sự khẳng định chắc nịch về điều
đó.
- Nhi…con… _ bà Mỹ Cầm che mặt khóc nức nở.
- Bác Quân, bác có nghĩ mẹ cháu lại có thể là người phụ nữ phản bội chồng đi
ngoại tình không? Bác nhìn bố mẹ cháu xem, từ lúc bước vào đây hai người chưa hề
rời tay nhau ra. Mẹ cháu là kiểu phụ nữ theo tư tưởng truyền thống hiếm có, bất
kì chuyện gì cũng không dám tự quyết định mà phải nhìn sắc mặt bố cháu đầu tiên,
bà có thể dậy từ 5 giờ để chuẩn bị bữa sáng và quần áo đi làm cho bố, đến đêm
cũng nhất định không đi ngủ nếu chưa cất áo vest, cởi giầy thay tất khi bố đi
nhậu khuya về. Còn bố vẫn luôn cố gắng từ chối hầu hết các bữa ăn ngoại giao với
khách, nhậu nhẹt với bạn, chiêu đãi với nhân viên chỉ vì sợ mẹ ở nhà chờ cơm.
Gia đình cháu có thể không mạnh hơn người khác về điều kiện vật chất nhưng cũng
khiến chẳng ít người mơ ước. Vậy bác nghĩ xem, mẹ cháu có lí do gì để ngoại tình
với Âu Dương Hoa?
- Cô bé nói rất đúng. Nhìn bố mẹ cháu ta cũng rất ghen tị về tình cảm và niềm
tin họ giành cho nhau đến tận khi tuổi già thế này. Nhưng có một chuyện chắc mọi
người chưa biết, vào ngày em gái tôi qua đời, khi những người làm phát hiện được
thi thể Cẩm Quyên đã thấy trong tay nó nắm chặt bức ảnh chụp chung giữa Âu Dương
Hoa và chị Mỹ Cầm đây. Sau đó tôi đã hỏi thêm Âu Dương Hoa thì chính ông ta cũng
thừa nhận đã từng có quan hệ với chị. Dù không muốn tin nhưng tôi cũng không còn
sự lựa chọn nào khác _ Đỗ Hồng Quân cười buồn nhìn Mỹ Cầm và Trần Thiện Đạo.
Năm đó Âu Dương Hoa, Đỗ Cẩm Quyên và Mỹ Cầm là bộ ba thân thiết trong trường
đại học. Họ đã từng khiến rất nhiều người phải ganh tị về tình bạn bền chặt như
hình với bóng của mình cho đến một ngày, tình bạn trong sáng tuổi học trò ấy
biến thành tình yêu tay ba cùng sự ghen ghét đố kị lẫn nhau.
Mấy ai có thể tin cô tiểu thư nổi tiếng xinh đẹp Đỗ Cẩm Quyên lại đem lòng
thầm yêu một chàng học trò nghèo kiết xác. Chớ trêu thay anh chàng Âu Dương Hoa
chẳng biết hưởng phúc, cứ mải miết chạy theo mối tình đơn phương với hoa khôi Mỹ
Cầm. Để khi cô ấy gặp được bạch mã hoàng tử của lòng mình là Trần Thiện Đạo thì
anh chàng họ Âu ngu muội kia bèn nhất mực cho rằng sự nghèo túng và địa vị xã
hội thấp kém của bản thân chính là rào cản khiến anh không thể có được người
mình yêu.
Âu Dương Hoa ôm mối hận bị cướp đi người con gái vốn chưa từng thuộc về mình
cùng ham muốn ngoi lên tầng lớp trên của xã hội mà quyết tâm theo đuổi tiểu thư
danh giá nhà họ Đỗ. Tất nhiên anh chàng thư sinh nghèo hèn chẳng mấy khó khăn
trong việc chiếm trọn trái tim người đẹp. Một đám cưới được tổ chức vội vã nhưng
không kém phần linh đình đã diễn ra không lâu sau ngày cha mẹ Cẩm Quyên biết tin
cô con gái độc nhất họ hết mực thương yêu đã mang trong mình cốt nhục của Âu
Dương Hoa. Cậu bé Âu Dương Duy Tuấn tội nghiệp – anh trai của Duy Phong không hề
hay biết mình đã bị cha đẻ sử dụng như một quân át chủ bài từ khi còn trong
trứng nước.
Không dừng lại ở đó, Âu Dương Hoa cố gắng dốc toàn bộ sức lực vào công việc
kinh doanh giúp cha vợ để lấy được sự tín nhiệm và tin tưởng tuyệt đối của ông.
Nào ngờ ngày mất của ông, Âu Dương Hoa không những chẳng buồn đến chịu tang mà
còn mở tiệc ăn mừng tại khách sạn xa hoa bậc nhất thành phố cùng vô số những cô
gái trẻ đẹp. Công ty Đỗ Thị mà cha Cẩm Quyên đã mất cả đời để gây dựng phát
triển cũng nhanh chóng bị đổi tên thành Âu Hoa một cách trắng trợn. Chuỗi ngày
bi kịch và ngập tràn bất hạnh của Cẩm Quyên đã bắt đầu như vậy.
Còn gia đình Trần Thiện Đạo và Mỹ Cầm cũng chẳng yên ổn được bao lâu. Sau khi
danh chính ngôn thuận sở hữu công ty thời trang hàng đầu châu Á, Âu Dương Hoa đã
bí mật thu mua một số lượng lớn cổ phiếu của công ty dệt may Thiện Mỹ, uy hiếp
mạnh mẽ đến chiếc ghế chủ tịch Trần Thiện Đạo. Lúc biết tin Mỹ Cầm đã không ngần
ngại vứt bỏ lòng tự trọng chạy đến cầu xin Âu Dương Hoa. Ông ta lại chỉ cười
lạnh nhạt:
- Trước đây khi em quyết định gạt tình yêu của tôi sang một bên để chạy theo
danh lợi trước mắt mà tên Trần Thiện Đạo bất tài khốn kiếp mang đến, em có nghĩ
sẽ có ngày tôi bắt em phải quì xuống van xin như hôm nay không? Ha ha ha chắc
chắn là không rồi. Nếu biết trước có lẽ em đã lựa chọn một con đường khác khôn
ngoan hơn _ Âu Dương Hoa gằn giọng rồi đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt trái xoan của
Mỹ Cầm.
Bàn tay nhỏ nhắn giơ cao giáng một cái tát nảy lửa xuống khuôn mặt Âu Dương
Hoa đang dương dương tự đắc. Khoé miệng giật giật. Một thoáng biến sắc. Âu Dương
Hoa nhẹ nhàng nở nụ cười nửa miệng cố hữu:
- Nếu còn muốn cứu lấy sự nghiệp cả đời của chồng em và lo cho tương lai của
mình thì nên ngoan ngoãn, biết điều hơn. Tôi không hứng thú và có quá nhiều thời
gian để chơi trò mèo vờn chuột đâu. Tối nay, tôi sẽ cho em một cơ hội cuối cùng
để sửa sai. Tất nhiên là nếu em muốn _ Âu Dương Hoa giấu ý cười trong giọng nói,
thì thầm vào tai Mỹ Cầm.
Cánh cửa phòng làm việc rộng lớn của chủ tịch tập đoàn Âu Hoa đóng sầm lại
sau lưng Mỹ Cầm. Bà mải miết chạy đi trên con đường sắp tắt nắng như thể tồn tại
một bóng đen vô hình phía sau lưng đang định tóm gọn nuốt chửng mình vậy.
Mồ hôi và nước mắt. Từng giọt từng giọt thánh thót rơi xuống rồi hoà quyện
vào nhau. Mặn đắng!
Mỹ Cầm mệt mỏi lê bước trên bậc thềm dẫn vào căn nhà màu be ấm áp. Vừa nghe
tiếng cửa mở, một bé gái chừng bốn tuổi nhảy phóc khỏi người chị giúp việc chạy
đến ôm chân Mỹ Cầm, miệng ríu rít như chú chim non:
- Mami. Mami về rồi _ đứa bé kết thúc màn chào hỏi bằng một cái hôn đầy nước
bọt thật kêu lên gò má Mỹ Cầm.
- Ừ mami về với Nhi rồi nè. Hôm nay Nhi ở nhà chơi với chị Hoa có ngoan không
nào ?
- Nhi ngoan! Nhi ngoan! Mani cho Nhi quà!
- Ôi mami xin lỗi. Hôm nay bận quá nên mami chưa mua được quà cho Nhi. Thôi
bây giờ Nhi vào thay quần áo rồi mami dẫn Nhi đi siêu thị mua đồ nhé. Ưm để xem
mami trổ tài làm món gì cho Nhi ăn nào. Gà rán được không nè!
- Đi siêu thị! Đi siêu thị! Nhi thích gà rán! Hi hi hi.
Đứa trẻ nhỏ trên tay Mỹ Cầm vài giây trước còn phụng phịu tưởng như sắp khóc,
vài giây sau đã toe toét cười híp mắt để lộ ra hai bên má lúm thật dễ
thương.
Hôm nay Mỹ Cầm cho người giúp việc được về sớm rồi tự mình đi siêu thị, lục
đục nấu nướng cả buổi. Kết quả lúc dọn ra Trần Thiện Đạo nhìn quanh, khẽ nuốt
nước bọt hỏi:
- Đầy một bàn ăn thịnh soạn thế này, lại là tự tay em trổ tài.. Nhà mình có
khách quí sao?
- Đâu có! Lâu lâu không xuống bếp sợ chồng quên hương vị món ăn em nấu rồi
thôi _ Mỹ Cầm nhìn chồng nháy mắt tinh nghịch.
- Mẹ nấu là ngon nhất! Nhi không thích đồ ăn chị Hoa nấu. Chán òm! _ Linh Nhi
le lưỡi.
- Mẹ đã mua quà gì hối lộ cho Nhi Nhi vậy? _ Trần Thiện Đạo ngồi bên cạnh
cười khà khà.
- Mami khen Nhi ngoan, mua cho Nhi gấu bông mới và quần áo đẹp! Papa chẳng
mua gì tặng Nhi hết. Xì _ Linh Nhi dẩu mỏ phun nước bọt.
- Ha ha ha được rồi. Từ mai papa sẽ chăm chỉ mua quà cho Nhi Nhi. Nhưng Nhi
phải nhớ nịnh papa thật nhiều nghen.
Từ ngày công ty xảy ra chuyện chưa bao giờ cả gia đình Mỹ Cầm được ăn một bữa
cơm tràn ngập tiếng cười và hạnh phúc đến thế. Nghĩ vậy bà khẽ đưa tay gạt đi
giọt nước mắt đang chực rơi xuống nơi khoé mắt.
[1] Romance: một bản nhạc khuyết danh bất hủ dành cho ghita có xuất xứ từ Ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT