Nói rồi, Đại vụt đi, bà Ika đứng ở đó, khuôn mặt càng hiện lên vẻ giận dữ, và chốc sau, người ta thấy một vệt sáng quẹt ngang trên bầu trời, rồi biến mất.

22/ KẾ HOẠCH ĐÁNG YÊU

Kế hoạch giúp cho Zak có cảm xúc như con người là một việc làm Sam phải đau đầu suốt mấy ngày qua. Cậu ta thật sự là một cái máy! Bảo gì làm nấy, hỏi gì nói nấy, và một khi Zak đã im lặng thì không ai có thể bắt cậu ta hé răng được nửa lời. Cũng vì độ “trơ” ấy mà bố không cho phép Zak đi ra ngoài và buộc cậu ta suốt ngày phải quanh quẩn trong nhà.

Hôm nay là ngày nghỉ, và Sam sẽ dành nhiều thời gian để “chăm sóc” Zak

Sau khi ăn sáng xong, Sam lon ton chạy lên phòng tìm Zak. Bố vừa đi dự hội thảo còn bé Su thì đã bỏ đi chơi từ sáng sớm. Nhà chỉ còn có hai người, không, đúng ra là ba người, có cả dì Năm luôn bận bịu trong bếp, ngoài vườn.

(a) CƯỜI NHÉ!

- Zak!

Sam chạy ùa vào phòng Zak và niềm nở hỏi:

- Cậu có muốn tôi giúp cậu không?

- Giúp-gì-cơ?

- Cậu ngồi yên đấy nhé!

Sam nháy mắt, vẻ đầy tinh nghịch. Cô nhớ đến lúc bé, hai chị em cô hay chơi trò chọc lét nhau, cười đến lộn cả ruột và quằn quại vì bị nhột ý chứ! Nghĩ lại, Sam vẫn còn thấy buồn cười nữa mà. “Hà hà, lần này thì ta sẽ thử nghiệm với tên Zak kia, thể nào hắn cũng phải bật cười khanh khách cho coi”. Sam hớn hở với phép thử đầu tiên của mình. Sam đưa ngón tay trỏ lên, dí dí vào sát người Zak, vào nách Zak (cái này là bất đắc dĩ, chứ không phải là lợi dụng đâu nhé:), rồi vào lòng bàn chân của Zak. Mỗi lần di chuyển ngón tay mình, Sam cười toe toét, trong khi đó…Zak thì im bặt, cậu ta chẳng hề tỏ vẻ gì là nhột, hay là thích thú, hay là buồn cười…Khuôn mặt vẫn trơ như đá và miệng vẫn ngậm chặt.

- Cậu-đang-làm-cái-gì-thế?

- Hơ? Sao cậu không cười? Bị chọc lét mà không cười sao? Cười đi chứ! Cười đi nào! Sao không cười hả, tôi mỏi hết cả tay rồi đây này >”
- Cười-là-gì?!

!@#$%^&*

“Rầm!”. Sam đập giường, toan mắng cho cậu ta một trận, nhưng chợt nghĩ lại: “Phải rồi, cậu ta không phải là con-người, mình phải kiên trì mới được!”

(b) NẾU KHÔNG CƯỜI THÌ KHÓC NHÉ

Sam kéo Zak xuống phòng khách, ngồi xuống sofa đối diện với chiếc LCD màn hình rộng. Sam lục lọi một hồi lâu trong chồng đĩa DVD ngổn ngang trên mặt bàn..

- Á à, cuối cùng cũng tìm thấy! Đảm bảo xem xong phim này cậu sẽ khóc xướt mướt cho coi.

( Vì quả thật trước đó, Sam đã từng xem bộ phim này và tốn hết một bịch khăn giấy để lau nước mắt =))

- Là-gì-thế?

- Phim tình cảm lãng mạn đấy, ‘Trái tim mùa thu” đấy nhé, phim vàng nổi tiếng đấy, hay cực luôn!

Sam ra sức PR cho bộ phim mình sắp mở cũng như tràn đầy hy vọng Zak sẽ khóc, hay ít nhất là có một chút cảm xúc gì đấy, như là buồn hay đồng cảm chẳng hạn…

Và kết quả là…

Khi Sam lại tiếp tục tốn thêm một bịch khăn giấy cho việc lau nước mắt thì kế bên Zak vẫn ngồi đơ như cây cơ, dù mắt vẫn dán chặt vào màn hình và theo dõi từng cử chỉ, hành động, lời nói của nhân vật…nhưng…cậu ta vẫn hoàn toàn không có chút thay đổi nào nơi sắc mặt!

Sam bó tay lần 2!!!

“Sao lại thế nhỉ? Không lẽ hết cách?!”, trong lúc đang rối thì Sam chợt lóe lên một suy nghĩ: “Đúng rồi, đem cậu ta ra ngoài biết đâu sẽ giúp cho cậu ta khá hơn!?”

(c) LÀM NGƯỜI NHÉ!

Sam và Zak đang đứng trên một chiếc cầu vượt, cây cầu bắc ngang qua trục đường giao thông sầm uất nhất thành phố. Từ trên nhìn xuống, từng làn xe nối đuôi nhau vội vã, đếm không xuể. Sam dang rộng hai tay và hét lớn, nhưng tiếng hét của một cô gái bé nhỏ không làm át đi được tiếng còi xe inh ỏi.

- Cậu-làm-gì-thế?_Zak ngạc nhiên hỏi.

- Tôi muốn hét thật to để xả hết khó chịu trong người ra. Cậu biết không, mỗi khi đứng ở vị trí này một mình, tôi thường hay chăm chú nhìn xe cộ đi lại ở dưới, và thích hét thật to hay nói thật to bất cứ cái gì mình muốn mà chẳng ai nghe được gì cả! Và nhiều lúc tôi nghĩ, cuộc sống của con người cũng thật giống những luồng xe cộ dưới kia. Phải chạy thật nhanh để giành được những làn đường đẹp, và nếu như vô tình đứng lại thì ngay lập tức xe khác sẽ vượt mặt và cướp mất cơ hội của cậu. Nó xô bồ, chen chúc và phức tạp vậy đấy! Đôi khi, tôi cứ nghĩ giá mà mình không phải là con người thì biết đâu lại hay? Không có cảm xúc để khỏi phải biết đau buồn, cô đơn, mệt mỏi, có khi đá gỗ như cậu mà lại hay…

Sam quay sang Zak, không biết những lời nói của mình có thẩm thấu đến tai cậu ta không nữa…

- Mặc kệ, cậu không hiểu cũng chẳng sao, dù sao thì có người chịu đứng yên lắng nghe tôi nói là tôi thấy vui rồi!

- Cậu-giúp-tôi-làm-người-nhé!

Và có lẽ, câu nói của Zak vừa rồi đã không phụ bao công sức mà Sam đổ ra suốt một ngày nay…

- Cậu-nói-thật-chứ?!

Không biết vì vui mừng quá hay chăng mà Sam cũng nói chậm từng tiếng một giống Zak luôn =))

- Ừm, tôi-muốn-biết-cảm-giác-của-con-người-là-gì?

- Huraaaaaaaaaaaaaaaaa!!!

Sam gào lên, lần này thì cô bé vui thật sự, và cái sự kiên trì trong kế hoạch giúp Zak làm-người đang dâng lên ngùn ngụt trong đầu Sam!

Tối đó, Sam lại thấy Zak ngồi trên bậc thềm để ngắm trăng. Trăng hôm nay khuyết, và trời cũng lớt thớt vài vệt sao.

- Sao cậu chưa ngủ hả Zak?

- Tôi-không-ngủ-được! Làm-sao-để-tôi-có-thể-có-cảm-xúc-như-cậu-được?

- ….

- Cậu hãy xem trái đất này chính là nhà của cậu, và chúng tôi chính là người thân của cậu, cậu yêu mến người thân của cậu bao nhiêu thì hãy dành chừng đó sự yêu mến cho chúng tôi, cho cuộc sống, cậu sẽ thấy cuộc sống này thật đẹp và cảm xúc trong cậu sẽ bắt đầu trỗi dậy!

- Vậy-làm-sao-để-cười?

- Như thế này này…

Vừa nói, Sam vừa đưa hai ngón tay kéo nhẹ môi của Zak ra, như đang nở một nụ cười.

- Cậu cười trông đẹp trai hơn đấy!

Rồi cô bé mỉm cười, Zak cũng gật gù.

23/ SỰ TIẾN BỘ CỦA ZAK

1 tháng sau,

Zak đang trong giai đoạn hồi phục rất nhanh. Mọi sự cố gắng của Sam đã mang lại những kết quả tốt đẹp. Những buổi đi học về, cô bé luôn dành thời gian để kể chuyện cho Zak nghe, và nói chuyện với Zak, nhờ thế mà Zak đã nói năng lưu loát và không phải phát âm chậm rãi từng tiếng một như trước nữa. Tuy cậu ta vẫn chưa có được những cảm xúc hoàn toàn giống như con người nhưng cậu ta đã thôi cái thói quen ngồi im lặng hàng giờ và cái hội chứng “trơ như đá gỗ” đó nữa. Và cũng vì thế mà Zak trở nên thân thiết với Sam hơn, nói đúng hơn là hai người bây giờ như hai người bạn. Vì chỉ có Sam hiểu được bí mật của Zak nên Sam luôn dành một sự quan tâm và lo lắng đặc biệt tới Zak. Với cái con-người này phải làm cho hắn trở thành con người! (Sam quyết tâm như vậy!). Nhưng cũng chính vì mải mê lo chuyện của Zak mà dạo này Sam ít nói chuyện với Đại hơn, cũng ít đi chơi với Đại mặc dù cậu ta nhiều lần mời mọc, rủ rê Sam. Bé Su cũng bắt đầu đặt ra những nghi vấn trước sự quan tâm và gần gũi của Sam và Zak.

- Chị này, dạo gần đây em thấy chị với anh Zak có vẻ thân nhau quá nhỉ?

Su hỏi khi cả ba bố con đang ăn cơm. Sam đưa mắt nhìn bố rồi nói:

- Tại vì Zak bị mất trí nhớ, chị chỉ đang giúp anh ấy hồi phục thôi.

- Thế á? Thế mà em cứ tưởng là chị với anh ấy là một đôi chứ?!

- Nói bậy không à, em chỉ được cái suy nghĩ lung tung. Thôi ăn cơm đi!

Nhai cơm từ tốn, Sam chợt nghĩ đến câu nói của Su lúc nãy: “Là một đôi ư? Yêu ư? Zak không có những thứ cảm xúc cơ bản thì làm sao có thể yêu được chứ? Nhưng nếu dạy cho cậu ta cách yêu thì cậu ta có thể hình thành những cảm xúc của một con người không nhỉ?…”. Sam băn khoăn về điều đó.

Phòng Sam, 8h tối,

Đang cắm cúi ngồi học bài thì Sam nghe có tiếng chuông điện thoại…

“….”

- Alo?

- Sam à, sao dạo này cậu tránh mặt tớ vậy? Tan học là chẳng thấy cậu đâu nữa. Tớ có nhiều điều muốn nói với cậu mà chẳng lúc nào có cơ hội. Ngày mai, học xong hai tiết thể dục cậu đi với tớ một lát được không?

- Tớ xin lỗi, nhưng có lẽ tớ không đi được, tớ bận rồi, Đại à, để lần khác nhé!

“tút…tút…tút”

Sam cúp máy, trong lòng thấy hơi áy náy. Dẫu sao thì Đại cũng thật sự quan tâm đến Sam, nhưng không hiểu sao Sam muốn tránh mặt Đại, kể từ sau cái đêm hôm đó, khi Sam biết được mục đích của Đại…Đang lan man suy nghĩ thì tiếng nói của Zak cắt ngang:

- Cậu đang làm gì vậy?

- À…tớ…tớ đang học bài.

- Đi học có thú vị không?

- Có chứ! Được tiếp thu những điều mới, có bạn bè, thầy cô, nhưng cũng mệt mỏi vì một đống rắc rối phát sinh đấy!

- Vậy…cậu cho tớ đi học cùng với!

Sam ngớ người, “ừ nhỉ, sao mình lại không nghĩ ra chuyện này chứ? Zak mà đi học thì sẽ dễ hòa đồng với bạn bè hơn, sẽ sớm trở thành con-người hơn! Nhưng mà…cậu ta có học được không nhỉ?” À, tôi quên khuấy chưa nói cho các bạn biết, tuy không có cảm xúc như con người nhưng Zak lại có một bộ não thông minh và nhạy bén hơn con người rất nhiều lần đó, và vì thế nên việc đi học là một điều rất dễ dàng với cậu ta rồi! =))

- Nghe hay đấy! Nhưng để tớ xin phép bố đã nhé!

- ….

- Mà Zak này!

- Sao cơ?

- Cậu có biết yêu là gì không?

- Là gì? Nó là bạn cậu à?

- Hix, cậu nói thế thì tớ chịu rồi. Nghe tớ giải thích nhá! Yêu là khi hai người khác giới có tình cảm với nhau, tình cảm đặc biệt ý. Có nghĩa là họ dành sự quan tâm, lo lắng và sống vì nhau ý. Con người nói nó là một điều kỳ diệu…Cậu hiểu không?

Zak lắc đầu.

- Haiza, cũng phải, đến con người còn chưa hiểu hết về tình yêu, huống hồ gì là cậu chứ_Sam tặc lưỡi.

- Vậy tớ có thể yêu không?

- Được chứ, đẹp trai như cậu chắc chắn nhiều người sẽ thích đấy, khi nào đi học tớ sẽ giới thiệu cho cậu cô bạn thân của tớ, đảm bảo cậu sẽ thích. Giờ thì cậu về phòng đi nhé, tớ phải học bài đã.

Zak lủi thủi bước ra khỏi phòng. Có thể Zak chưa biết tình yêu là gì nhưng rồi…chắc chắn…có một ngày…Zak sẽ hiểu, và cảm nhận trọn vẹn những cảm xúc mà tình yêu đem lại…

24/ ZAK ĐI HỌC

- Không được! Bố không cho phép! Cậu ta không giống như chúng ta và việc để cậu ta tiếp xúc với thế giới loài người là quá nguy hiểm!

Ông Vương Bội tỏ vẻ không đồng ý với lời đề nghị cho Zak được đi học của Sam.

- Nhưng bố à! Cậu ta đang sống ở thế giới loài người, chúng ta phải giúp cậu ta hòa nhập chứ, sao lại cứ ép cậu ta quanh quẩn mãi trong nhà là sao hả bố? Bố à, bố cho Zak đi học đi bố, đi mà bố, bố!

- ….

- Bố à, bố cho Zak đi học đi, chẳng phải lúc trước bố nói Zak có một bộ não siêu việt sao? Người thông minh như thế mà không cho đi học thì phí lắm bố à!

- Thôi được rồi…

- Hoan hô bố, hihi

- Nhưng phải hứa với bố…

- Sao ạ?

- Đừng để cậu ta tiếp xúc với quá nhiều người, và con phải nói cậu ta là anh họ của con từ Mỹ trở về, được chứ?

- Vâng ạ! Con cám ơn bố.

Gương mặt Sam rạng rỡ hẳn lên và đem tin vui đi báo cho Zak biết.

Lúc đó, trong phòng Zak,

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!

Cơn đau lại đến khiến Zak vật vã đến rệu người, tay Zak đấm liên hồi lên tường và những mạch điện trên bàn tay bắt đầu xẹt lửa. Sam hốt hoảng:

- Zak ơi!!!

Sam chỉ biết gọi tên Zak trong bất lực và nghiến răng đứng nhìn khuôn mặt biến dạng của Zak với những nét đau đớn in hằn, và tất cả những mạch điện dưới lớp da cứ cuồn cuộn nổi lên. Cô biết, bây giờ lại gần Zak chỉ làm đau mình mà vẫn không thể giải quyết được gì…Và đợi đến lúc, khi cơn đau qua, khi những mạch điện đã thôi không quét những tia sáng đỏ ngòm và khi sắc mặt Zak đã trở về nguyên trạng thì Sam mới dám lại gần, khẽ lên tiếng:

- Cậu có sao không Zak?

Zak đột nhiên nắm chặt tay Sam, và luồng xung điện đã làm Sam giật mình rút tay ra.

- Tớ xin lỗi! Tớ quên mất là tớ có thể làm hại cậu!

- Không sao đâu, tớ không đau đâu! Tớ báo cho cậu một tin vui nè! Tuần sau cậu sẽ được đi học cùng tớ đấy! hihi.

Và lần đầu tiên trong suốt khoảng thời gian Sam gặp Zak, Zak đã cười, một nụ cười chưa trọn vẹn nhưng ít nhất là đã thể hiện được cảm xúc của Zak ngay lúc này.

Zak mà Sam mới gặp trước đây, chỉ toàn có những đớn đau, và tức giận, và gào thét…tất cả chỉ như một con thú hoang…

Và Zak bây giờ…đã biết cười…đã “sắp” thành-người!!!

25/ LỜI THÚ TỘI

Sam cố tình đi thật nhanh để tránh mặt Đại, có lẽ Sam sợ cái quan hệ “đóng kịch” kia sẽ bị hiện thực hóa.

- Sam à!!!

Có tiếng ai đó gọi, và Sam biết đó là Đại!

- Cậu định tránh mặt tớ mãi như vậy sao? Rốt cuộc thì tớ đã làm gì sai để cậu đối xử như thế với tớ chứ?

- Tớ…tớ…tớ xin lỗi. Đột nhiên tớ thấy sợ…

- Cậu sợ tớ sao?

- Không phải…tớ…

- Tớ thích cậu, Sam à!

Điều mà Sam sợ cuối cùng cũng đến! Sam lúng túng và khuôn mặt đỏ ửng lên trông thấy. Sam quay đi như sợ Đại thấy bộ dạng của mình lúc này:

- Tại sao lại là tớ mà không phải là người khác?

- Cậu hoàn hảo!

- Không, tớ không hoàn hảo, tớ chỉ là một người bình thường!

- Dù cậu bình thường thì tớ vẫn thích cậu!

- Nhưng bây giờ…tớ chưa nghĩ đến điều đó!

- Tớ sẽ chờ, chờ cậu cho tớ câu trả lời! Và trong thời gian đó, chúng ta vẫn sẽ là bạn, Sam nhé!

- Nhưng tớ…

- Không sao đâu, có lâu mấy tớ vẫn chờ…

- …..

Sam tần ngần một hồi lâu, rồi cũng lặng lẽ đi về. Có lẽ lúc này không nên nói gì cả, và một lời từ chối có chăng là quá sớm. Sam thật sự mến Đại, nhưng nó chỉ dừng lại ở mức bạn bè, còn cái xa hơn, Sam chưa bao giờ nghĩ tới. Và vì vậy, Sam muốn nó chỉ mãi mãi là tình bạn…Nhưng sau này, biết phải trả lời với Đại sao đây? Sam khẽ lắc đầu, lúc này lại ước giá như mình không phải…con-người =))

Sam vừa đi khuất, lúc đó, một người phụ nữ đột ngột xuất hiện, vẻ dữ dằn, bà ta quát vào mặt Đại:

- Jon!!! Con đã đi quá xa rồi đấy!

Đó là bà Ika.

- Mẹ xuống đây làm gì? Mẹ về đi!

Đại gằng giọng.

- Ta đã tuyệt đối cấm con tiếp xúc với Trái Đất, với loài người, vậy mà con dám cả gan cãi lại lời ta! Còn không mau theo ta về! Đế vương mà biết được chuyện này thì sẽ giết cả ta và con đấy, con biết không?!

- Mẹ thôi đi, đừng bao giờ nhắc đến con người đó trước mặt con nữa! Từ khi được tạo ra đến giờ, ông ta đâu có bao giờ xem con là con trai ông ta đâu! Ông ta chỉ dành sự quan tâm cho thằng Jack mà thôi!!!!!!

- Kìa Jon! Con đừng nói thế được không! Dẫu sao thì ông ta vẫn là bố con…

- Mẹ về đi! Khi nào thích hợp con sẽ về!

- Con định làm gì ở cái nơi này chứ? Nó không thuộc về con đâu Jon à! Tiếp xúc với loài người là một việc đáng nguyền rủa, con có hiểu không hả?

- Nếu mẹ thương con thì hãy tìm cách che giấu sự biến mất của con, còn con, con có kế hoạch riêng của mình. Và ông ta phải hối hận về những gì đã gây ra cho con!!!

Nói rồi, Đại vụt đi, bà Ika đứng ở đó, khuôn mặt càng hiện lên vẻ giận dữ, và chốc sau, người ta thấy một vệt sáng quẹt ngang trên bầu trời, rồi biến mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play