Nhưng điều mà Sam băn khoăn nhất là Zak sống ở thế giới loài người nhưng lại không có trái tim, không có cảm xúc, nếu cứ như thế thì cuộc sống của cậu ta sẽ tẻ nhạt và u ám đến chết mất! Và trong giây phút cái suy nghĩ ấy thoáng qua trong đầu, Sam liền nghĩ đến một việc, hay nói đúng hơn đó là một “kế hoạch”_kế hoạch giúp Zak làm- người!

19/ CUỘC VIẾNG THĂM KINH HOÀNG

Sam không mệt, chỉ thấy hơi choáng sau cú sốc vừa rồi, thế nên cô xin bác sĩ cho mình được về sớm. Đang sắp xếp đồ đạc, cô không ngừng càm ràm về cái sự chậm chạp đáng ghét của Zak, khi mà cậu ta đi mua ô mai đã hơn hai tiếng đồng hồ.

Vừa định đem đồ đạc ra khỏi cửa phòng, thì một vị khách đã không mời mà đến.

- Anh đến đây làm gì?

- Ơ hay, anh nghe tin cưng bị ốm nên tức tốc tới đây thăm cưng. Thật tình, anh đã rất lo cưng biết không? Nhỡ như Sam bé bỏng của anh có mệnh hệ gì thì làm sao anh sống nỗi trên cõi đời này nữa…!

- Anh im đi! Tôi vô cùng khỏe mạnh và không cần một người như anh phải đến thăm, anh về cho!

- Ấy ấy! Đã tới đây thăm cưng, cưng lại không cảm ơn mà còn đuổi anh về thế sao? Ít ra cũng phải để anh chở cưng về nhà chứ!

- TÔI KHÔNG CẦN!

Sự bực dọc của Sam nhìn thấy rõ trên khuôn mặt cô.

- Anh cút đi cho tôi!

Đây không phải là lần một, lần hai Sam chửi Uy nghe nặng nề, và Uy cũng không phải chưa bao giờ buông lời đe dọa Sam, nhưng lần này, mọi việc có vẻ xấu hơn…

- Câm mồm ngay cho tao! Mày nghĩ là mày đang đuổi ai thế hả? Mày dám chảnh với tao à? Mày có muốn biết hậu quả ngay bây giờ không?

Và nói là làm, Uy phóng tới chỗ Sam đang đứng, đẩy cô ngã xuống giường và khóa sầm cửa lại. Sam thấy không gian trước mắt mình cũng tối sầm lại từ cái sập cửa ấy.

- Anh làm gì vậy? Bỏ tôi ra, bỏ tôi ra, đồ khốn, anh nghĩ làm thế này là sẽ có được tôi sao? Nó chỉ càng làm tôi thêm căm ghét thêm thôi!

Uy tát vào mặt Sam như cho hả cơn tức, máu từ môi Sam tóe ra. Một khi không có được cái gì bằng thuyết phục thì người ta sẽ chiếm đoạt nó, và Uy lúc này là vậy! Hành động lỗ mãng lúc này đã chứng minh cho cái thói “coi trời bằng vung” của hắn! Đè chặt hai tay Sam xuống giường, hắn ta xé toang hai hàng cúc áo làm chiếc áo Sam đang mặc trở nên nhúm nhó. Sam hoảng loạn và bắt đầu đuối sức, có lẽ cơn sốc hôm qua đã lấy mất đi năng lượng để chống cự lúc này. Và cái lúc…dường như Sam sẽ buông xuôi mọi thứ… thì Zak đã xuất hiện. Cậu ta xuất hiện như một vị cứu tinh, lúc mà Sam cần một ai đó giúp đỡ và che chở nhất! Zak phóng một tia lửa điện từ cổ tay đến chỗ Uy làm cho hắn ta giật giật không ngớt, hắn buông tay Sam ra và bắt đầu cảm thấy nghẹt thở, hai tay co quắp. Nếu như không có tiếng Sam ngăn Zak lại, thì có lẽ cậu ta đã giết đi một mạng người:

- Đủ rồi! Dừng lại đi Zak!!!!!!!!!

Khi dòng điện vừa tắt cũng là lúc tên Uy kịp định thần, tóc hắn cháy xém và dựng đứng lên như vừa mới được vuốt cả một chai keo, hai lỗ mũi và toàn bộ khuôn mặt bảnh bao giờ đen xì không khác gì Bao Công. Hắn kinh ngạc trước sức mạnh vừa rồi của Zak và sợ hãi đến mức đi không nổi mà phải lết ra khỏi phòng, nhưng mắt vẫn khóa cái lườm vào Zak và miệng vẫn sặc mùi “giang hồ”:

- Đợi đấy! Thằng khốn! Tao sẽ trả thù! Tất cả lũ chúng mày!

Sam không còn sức lực đâu mà để ý đến lời hăm dọa ấy nữa, cô vừa phải trải qua những cú sốc liên tiếp mà có nằm mơ cô cũng không bao giờ tưởng tượng được. Người Sam rệu rã, cô khóc xướt mướt như mưa tháng mười, một phần vì hoảng sợ quá mức, một phần vì xấu hổ trước Zak. Zak tiến đến gần, định an ủi, nhưng biết trước hậu quả, cậu ta chỉ ngồi quay lưng lại và khẽ nói:

- Dựa-vào-lưng-tôi-mà-khóc-này!

Và thế là, Sam gục đầu vào lưng Zak, khóc một cách vật vã. Nước mắt cứ ứa ra làm ướt cả một khoảng lưng áo Zak, và vài mạch điện phía sau lớp da bắt đầu nhiễm nước, Zak đau. Nhưng cố nén cái đau, Zak vẫn ngồi vững và Sam vẫn khóc trên cái nền lưng ướt đầm ấy, trong lòng tay kia, Zak vẫn nắm chặt gói ô mai.

20/ LỜI GIẢI THÍCH CỦA BỐ

Sam đã giấu nhẹm về hành động bạo lực vừa rồi của Uy để bố khỏi lo lắng, thay vào đó cô bé bịa ra lý do bị ngã. Cô sợ với tính khí nóng giận của bố mình sẽ dẫn đến những chuyện rắc rối.

“Rầm!”

Ông Vương Bội ném chiếc ghế gỗ về phía Zak và nổi cơn thịnh nộ:

- Ta đã nói gì với cậu hả????????????????????? Ta đã dặn cậu phải ở lại chăm sóc con gái ta, thế mà bây giờ để nó thành thế này à????????????? Ta nuôi cậu được thì ta cũng sẽ giết chết cậu được đấy, nghe rõ chưa!!!!!

Zak cúi gầm mặt, miệng không nói được gì.

- Kìa bố! Không phải lỗi tại Zak, là tại con bảo cậu ấy đi mua ô mai cho con trước, cậu ấy không cố tình bỏ mặc con vậy đâu bố!

Lời giải thích của Sam có phần làm ông Vương Bội nguôi ngoai phần nào, nhưng vẫn chưa thể hết được sự bực dọc, khó chịu:

- Lên phòng ngay cho tôi! Đừng để tôi thấy mặt cậu vào lúc này nữa!

Zak lặng lẽ làm theo. Trước mặt ông Vương, cậu ta kiệm lời hẳn đi, khác xa những lúc nói chuyện với Sam…

Ông Vương dìu Sam lên phòng, và vỗ về con gái:

- Bố xin lỗi! Tại bố mãi lo công việc nên không quan tâm, chăm sóc cho con được đủ đầy, lỗi là tại bố.

- Không đâu bố! Bố đừng tự trách mình, là tại con cả thôi, đôi khi con hơi ương ngạnh và cố chấp vậy mà bố. Nhưng bố ơi, con thực sự muốn biết Zak là người như thế nào ạ?

- Cậu ta không- phải- là- con- người!

Dù đã lờ mờ đoán được điều này, nhưng khi nghe bố nói ra, Sam vẫn không tránh khỏi chút chới với.

- Thế cậu ta…là cái giống gì hả bố?!

- Cậu ta là…người ngoài hành tinh, là một alien!

Dù trí tưởng tượng có phong phú đến mấy thì Sam cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ có một ngày mình được gặp người ngoài hành tinh chứ đừng nói là trò chuyện hay sống chung…hay ngồi trên lưng hắn! Chỉ nghĩ vậy thôi, Sam ớn lạnh trong người.

- Nhưng sao bố biết ạ?

- Bố nhặt được cậu ta ở bìa rừng phía Nam cách thành phố 20km vào một đêm trăng tròn. Trước đây, bố từng có nghiên cứu về sóng siêu âm và xung điện nên đã phát hiện ra trên bản đồ thành phố một nơi có mật hiệu sóng siêu âm và dòng điện rất lớn. Bố đã nghi ngờ và tìm đến đấy, và phát hiện ra cậu ta đang nằm bất động.

Sam chăm chú nghe đến nỗi quên cả việc thở! Câu chuyện của bố lâm ly kì bí không khác gì mấy bộ phim viễn tưởng mà Sam đã từng coi.

- Nhưng cậu ấy có gì khác chúng ta ạ? Và tại sao cậu ấy lại đưa tay vào ổ điện như thế?

- Kết cấu bên trong của Zak thật ra cơ bản là giống với chúng ta, chỉ khác là có một hệ thống mạch điện kết nối với các vi mạch trông giống như là các mạch máu nằm sâu dưới da cậu ta. Và cách duy nhất để duy trì sự sống của cậu ta là phải nạp một lượng điện bằng với lượng điện cậu ta mất đi trong ngày để duy trì sự cân bằng của điện tích.

- Ra là vậy….Thế còn…

- Được rồi! Bố chỉ giải thích đến thế thôi, và có một điều con nên nhớ, cậu ta không giống như chúng ta, cậu ta cũng sẽ không có cảm xúc, vui, buồn, hờn giận, yêu, ghét. Cậu ta chỉ hành xử như một cái máy mà thôi!

- Tại sao hả bố?

- Vì cậu ta…không có trái tim, con gái à?! Nhưng cậu ta có sức mạnh, sức mạnh bắt nguồn từ những dòng điện, và đó là vũ khí lợi hại nhất của cậu ta. Nó sẽ phát huy sức mạnh tối đa khi được phát ra ở cổ tay! Giờ thì con ngủ đi, và thôi tò mò về Zak nữa nhé, và nhớ đây là bí mật, kể cả với em gái con!

- Vâng…

Từng lời kể của bố như vẫn hiện lên rõ mồn một trong tâm trí Sam. Tất cả cứ như một bộ phim viễn tưởng! Sam không thể nào tin nổi vào mắt mình, rằng cái người ở phòng bên, cái người mình gọi tên bằng Zak kia lại là người của một nơi hoàn toàn khác, không phải khác dân tộc, tôn giáo, quốc gia hay là vùng lãnh thổ mà là khác cả một thế giới, thật quá xa xôi cách biệt! Đó là sự thật, và sự thật dù muốn hay không vẫn phải chấp nhận! Toàn bộ lời giải thích trên của bố đã giúp Sam hiểu rõ những hành động trong thời gian qua của Zak. Nếu lúc đó Sam thấy nó kì quặc khó hiểu thì bây giờ, cô bé đã phần nào thấy nó…bình thường và cũng dần thông cảm với Zak hơn. Nhưng điều mà Sam băn khoăn nhất là Zak sống ở thế giới loài người nhưng lại không có trái tim, không có cảm xúc, nếu cứ như thế thì cuộc sống của cậu ta sẽ tẻ nhạt và u ám đến chết mất! Và trong giây phút cái suy nghĩ ấy thoáng qua trong đầu, Sam liền nghĩ đến một việc, hay nói đúng hơn đó là một “kế hoạch”_kế hoạch giúp Zak làm- người!

21/ TÂM SỰ CỦA ĐẠI

Sáng nay Sam vẫn đến lớp mặc kệ lời khuyên của bố là ở nhà nghỉ ngơi thêm vài hôm nữa. Nhưng Sam vẫn còn bị ám ảnh bởi chuyện hôm qua ở bệnh viện cho nên cô đã dè chừng tên Uy rất nhiều. Cô sợ hắn ta lại giở những hành động khiếm nhã như thế một lần nữa.

Sự có mặt của Sam ở lớp sau một ngày vắng bóng khiến Mây_cô bạn thân hân hoan:

- Sam! Cậu đã khỏe hẳn chưa? Sao không ở nhà nghỉ ngơi thêm tí nữa?

- Ừm, cám ơn cậu, tớ ổn rồi, không đi học chắc tớ nhớ cậu chết mất, hì.

Hai người đang trò chuyện rôm rả thì Đại từ ngoài bước vào, khuôn mặt thoáng thấy nét buồn, nhưng khi thấy sự có mặt của Sam, Đại niềm nở hẳn lên:

- Sam! Cậu khỏe rồi à? Tớ rất vui vì cậu đã đi học trở lại!

- Ừm…

Sam lại nhát gừng. Một khi cô bé nhát gừng như thế có nghĩa là Sam đang giận. Và Đại biết điều đó, và Đại cũng muốn giải thích cho Sam nghe để Sam hiểu, nhưng có lẽ đây chưa phải là lúc_Đại nghĩ vậy. Nhưng sự hời hợt và lạnh lùng của Sam khiến Đại cảm thấy khó chịu trong người, lòng nóng như lửa đốt. Cậu ta chưa từng như thế trước đó…

Tan học,

Sam thay đồng phục trường và vẫn với style đường phố cũ: một chiếc quần jean bụi, một chiếc áo pull tay dài, đôi bata vải cùng chiếc ba lô con. Sam ra về bằng lối sau của trường. Cô muốn tránh mặt Đại, và tránh cả sự hung hãn của tên Uy.

Dọc theo con phố dẫn về nhà, Sam có cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình. Cô bé quay lại, chiếc bóng đen mất hút, đi tiếp một đoạn, cảm giác bị bám đuôi lại xuất hiện. Sam bắt đầu thấy hoang mang, không lẽ có ai đó muốn hãm hại mình? Hay bắt cóc mình? Hay trêu ghẹo mình? Hàng loạt suy nghĩ cứ nổ bung ra trong đầu khiến Sam mất bình tĩnh trong đôi lát. Và rồi, trong giây phút đó, Sam cảm nhận có một bàn tay rất cứng bóp nghẹt lấy miệng mình và lôi đi. Sam ú ớ và giãy giụa nhưng sức mạnh của không chỉ một mà là cả nhóm người đã khiến mọi nỗ lực thoát thân của Sam dường như tiêu tùng. Lúc ấy, Sam thấy mắt mình nhoèn đi, khuôn mặt của những kẻ bắt cóc cũng mờ dần, và cô bé ngất, ngất vì sợ hãi. Và câu chuyện sau đó xảy ra như thế nào Sam không hề biết được, chỉ biết lúc Sam vừa tỉnh dậy đã thấy Đại ngồi bên, còn mình thì đang nằm trên một chiếc giường lạ hoắc…

- Sam! Cậu tỉnh rồi à? Không sao chứ?_Đại vồn vã hỏi.

- Tớ…tớ đang ở đâu thế này? Sao cậu lại ở đây?

- Đây là nhà riêng của tớ…

- Sao tớ…tớ lại ở trong nhà cậu? Rõ ràng lúc nãy tớ bị một đám người lạ mặt bắt đi, tớ sợ quá nên ngất đi mất, vậy sao giờ lại ở đây? Cậu giải thích cho tớ hiểu đi!_Sam lúng túng, gãi đầu không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

- Lúc tan học về, tớ đi theo sau cậu, định gọi cậu lại để giải thích cho cậu hiểu, thì bất ngờ tớ thấy đám người lạ mặt lôi cậu đi. Tớ cũng hoảng quá, đành hét lớn và gọi to là cảnh sát đến, thế là bọn chúng sợ quá bỏ chạy luôn, hihi.

- Và sau đó?

- Sau đó thì tớ đưa cậu về đây và đợi cậu tỉnh nè Alien, em yêu anh Phần 6

- Cám ơn cậu…nhưng tớ phải về đây!

Sam hất chiếc chăn dày trên người, leo tọt xuống chiếc giường lớn và xông ra cửa, ánh sáng dịu nhẹ của chùm đèn pha lê phía trên trần vẫn tỏ. Đại níu vai Sam lại:

- Cậu không muốn nghe lời giải thích của tớ sao?

Sam ngoảnh đầu lại….

- Thật ra tớ muốn ra ngoài để lấy vợ!

- Hả???_Sam mở khẩu hình miệng to đến mức đơ cả quai hàm.

- Cậu ngạc nhiên lắm đúng không?

- Ừm! Tại sao lại nghĩ đến chuyện lấy vợ vào lúc này?

- Tớ không muốn bị bố và mẹ áp đặt, tớ không muốn phải lấy một người mà tớ không yêu sau này! Vậy nên tớ muốn thoát ra ngoài và tự đi tìm tình yêu cho mình! Tớ muốn biết yêu một người là như thế nào?

- Nghe cứ như là hành trình tìm kiếm tình yêu đích thực ấy nhỉ?

- Có lẽ là thế…

- Vậy sao cậu không nói thật với bố mẹ cậu mọi chuyện để hai người hiểu cho cậu.

- Vô ích thôi! Bố mẹ tớ vốn đã chẳng xem lời nói của tớ ra gì! Họ luôn muốn quyết định mọi chuyện thay tớ. Nhất là mẹ tớ! Bà là người rất độc đoán!

- Vậy à…Nhưng ít ra…cậu cũng may mắn hơn tớ…Tớ chẳng được nhìn thấy mẹ dù chỉ một lần_giọng Sam nhỏ dần…

- Tớ…xin lỗi.

- Không sao đâu, tớ quen với cảm giác này suốt 17 năm qua rồi…

- Vậy cậu không giận tớ nữa khi nghe tớ giải thích chứ?

- Ừm, có lẽ…

- Vậy cậu giúp tớ được không? Tớ chỉ còn rất ít thời gian trước khi bị mẹ phát hiện ra mọi thứ!

- Tớ? thì giúp gì được cho cậu chứ?

- Giúp tớ tìm ra tình yêu đó! Tìm ra người vợ đó!

- Ý cậu là nhờ vả tớ chuyện mai mối chứ gì? Ối dào, yên tâm đi, tớ có một list nữ sinh xinh đẹp, giỏi giang trong trường đây nè, hì.

- Nhưng…ý tớ không phải thế…

- Hì, cậu ngại à? Tớ biết mà, con trai mà đi nhờ vả con gái chuyện mai mối thì không ngại sao được. Nhưng cậu đừng lo, tớ sẽ giữ bí mật và giúp đỡ cậu nhiệt tình, đồng ý chứ? Giờ thì tớ về đã, không thì bố tớ mắng chết!

Chưa kịp để cho Đại trả lời, Sam vội vàng bước ra cửa. Đại đứng đó, nhìn với ra, Đại không có ý muốn nhờ vả Sam, lại càng không muốn Sam giới thiệu bạn gái cho Đại. Điều Đại muốn lại là một điều khác, và chắc hẳn Sam cũng biết điều đó.

[Quay ngược thời gian, trở về trước đó 30 phút….]

- Các ngươi làm gì thế hả? Thả ngay cô ấy ra cho ta!!!

Đại giận dữ ra lệnh cho nhóm người đang lôi Sam đi.

- Xin lỗi cậu chủ! Nhưng đây là mệnh lệnh của phu nhân! Phu nhân không muốn bất kì con người nào được phép gần gũi cậu chủ!

- Câm mồm ngay cho ta!!!Các ngươi mà còn ngoan cố không thả cô ấy ra thì ta sẽ làm cho vi mạch của các ngươi đứt sạch hết đó, nghe chưa hả???

- Cậu chủ…chúng tôi…

“ Xẹt, xẹt, xẹt….”

Những tia lửa điện phun ra từ cổ tay Đại, đám tay sai ngã gục xuống đất và miệng van lơi không ngớt…

- Lần này ta chỉ cảnh cáo! Nếu còn có lần sau thì đừng trách ta ác! Về nói lại với mẹ là ta sẽ về, nhưng không phải bây giờ, và bảo với bà ấy là đừng phá vỡ kế hoạch của ta, nếu không thì vĩnh viễn bà ấy sẽ không được nhìn thấy con trai mình nữa đâu!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play