Em phải làm gì để trái tim anh thôi mong nhớ và xin đừng khắc khoải trong cái quá khứ bộn bề bởi những mảnh vỡ của yêu thương…
- Em rất muốn được chăm nom cho bé Thảo, em sẽ coi nó, thương nó
như con gái của mình. Em rất muốn được làm lại từ đầu, muốn có một mái
ấm gia đình ở bên anh. – Kiều Thanh nhìn Hoàng Minh, giọng đầy quả
quyết.
- Tâm Lan đang rất buồn. Hãy để cho cô ấy có thời gian và lấy lại thăng bằng trong cuộc sống đã.
- Em chờ anh.
Dứt lời, Kiều Thanh ngả người vào Hoàng Minh, cười thầm. Nét mặt cô
rạng rỡ, đầy hạnh phúc. Có lẽ cô đang mơ đến ngày được làm mẹ, làm vợ
thật sự. Đôi mắt cô nhắm nghiền, mơ màng rồi chìm vào giấc ngủ rất nhanh trong vòng tay săn chắc ấy.
Chỉ còn Hoàng Minh, đôi mắt anh với cái nhìn xa xăm hướng về phía ô
cửa sổ. Những vì sao lấp lánh rồi lại ẩn chìm sau làn mây đen. Vầng
trăng như sáng nét hơn mọi ngày, nó làm anh nhớ đến Tâm Lan: khuôn mặt
thanh thoát và sáng trong, đôi môi mềm và nụ cười luôn rạng rỡ. Tâm Lan
hay tự so sánh mình như mặt trăng, còn anh là mặt trời tỏa nắng. Tâm Lan hồn nhiên và hay mơ mộng…
***
Tám năm về trước, trong chuyến dã ngoại qua đêm cùng nhóm bạn…
- Chị ấy rất đẹp.
- Ừ.
- Chị ấy rất tốt và yêu anh.
- Ừ. Sẽ không ai yêu anh nhiều bằng cô ấy. Và anh cũng chẳng yêu ai nhiều hơn anh đã từng yêu cô ấy.
- Anh là một gã si tình.
- Anh chung tình nữa.
- Vâng. Anh còn là kẻ đại ngốc.
- Em là cô gái rất đáng yêu.
- Em còn là người con gái hay cười.
Hoàng Minh cười phá lên nhìn Tâm Lan rồi nằm vật ra thảm cỏ. Đôi môi
Tâm Lan mấp máy những điều mà chẳng bao giờ anh biết. ”Thật khó để tên
em viết đè lên tên của chị ấy. Và cũng thật khó để em có được trọn vẹn
trái tim anh. Em phải làm gì để trái tim anh thôi mong nhớ và xin đừng
khắc khoải trong cái quá khứ bộn bề bởi những mảnh vỡ của yêu thương…”
- Anh đã yêu một người con gái.
- Điều đó thật tuyệt.
- Nhưng anh chẳng dám nói ra.
- Điều đó hẳn là rất ngốc.
- Vì anh sợ, cô ấy sẽ bỏ đi. Anh mất một tình bạn, tình anh em và cả tình yêu đó nữa. Thà anh im lặng…
- Ồ, quả là khó khăn cho anh.
Tâm Lan rầu rĩ quay mặt đi, bầu má hồng thấm ướt. Hoàng Minh đưa tay
đặt nhẹ lên đôi bờ vai bé bỏng đang run rẩy của cô, anh không hiểu
chuyện gì.
- Em cũng đã thương một người đàn ông.
- Anh ta thương em chứ?
- Không.
- Đừng buồn.
- Và cũng như anh, em chẳng thể nói ra tình cảm của mình.
- Em cho rằng điều đó là ngốc nghếch mà.
- Anh ấy chỉ coi em là bạn thân – một người có thể ngồi hàng giờ để lắng nghe và chia sẻ kỷ niệm.
- Anh ta thật độc ác.
- Tại anh ấy chung tình.
Hoàng Minh ngồi dựa người vào gốc cây sim ở trên đỉnh đồi, ngẩng đầu
nhìn những vì sao. Anh không biết mình và Kiều Thanh đã có biết bao
nhiêu lần ngồi cụng đầu vào nhau, cùng mơ mộng, cùng chìm đắm trong
những nụ hôn vụng dại thuở ban đầu như thế. Anh càng không biết phải đối mặt với Tâm Lan như thế nào khi ngày hôm trước anh tâm sự với cô rằng,
mình đã yêu một người con gái. Tâm Lan ngọ nguậy đầu, cô lí nhí trong cổ họng và cũng thừa nhận: ”Em cũng đã thương một người đàn ông”…
Có lẽ là đã muộn? Anh nghĩ thế. Khi trái tim anh bắt đầu giao động và hướng tình cảm của mình về phía cô thì cô đã yêu một người khác? Chẳng
phải anh đã để tuột mất tình yêu của mình một lần nữa hay sao?
Hoàng Minh miên man ngắm những vì sao cứ ẩn rồi lại hiện mà không hề biết Tâm Lan đã đứng ở sau gốc cây sim từ bao lâu rồi.
- Anh Minh, đứng dậy về thôi. Bên Đoàn phải điểm danh quân số trước khi vào lều ngủ. Họ đang ráo riết đi tìm anh đấy.
- Ừ nhỉ. Anh quên mất. Hình như anh đãng trí quá rồi thì phải? –
Hoàng Minh như ngớ người ra, cười trừ với Tâm Lan một cái, rồi vội nhìn
đồng hồ. – Ơ, cái cô nhóc này, anh là người bên Đoàn đây này, anh là
người được giao nhiệm vụ đó đấy. Anh không điểm danh thì ai đã làm thay
hả?
- Em trêu anh đấy. – Tâm Lan cười khanh khách nhưng đôi mắt nhuốm
màu ảm đạm, u buồn. Cô lặng lẽ đi gần tới bên anh, hỏi nhỏ. – Em ngồi
dưới gốc cây sim này được chứ?
- Ừ. Vùng đồi này, gốc cây này có phải thuộc quyền sở hữu của anh đâu mà khách sáo. Cái cô nhóc này, khéo nói quá.
- Thực ra, anh đến đây để nhổ cỏ dại đấy à. – Tâm Lan vừa cười
mỉm, vừa nhìn đám cỏ dại ngay cạnh chỗ Hoàng Minh ngồi đã bị anh nhổ cho tan tác đến bật cả rễ. Bên cạnh là chai rượu đã cạn khô, không còn lấy
một giọt. – Anh có biết, chỉ vì đám cỏ này mà chúng ta mất gần một ngày
trời để trồng nó xuống và phủ xanh mảnh đất phía quả đồi bên kia không?
- Anh xin lỗi. – Hoàng Minh cười gượng và nhìn xoáy vào đôi mắt
Tâm Lan, đôi vai cô thì khẽ run lên cầm cập. – Tâm Lan! Em lạnh à?
- Không ạ. – Cô lắc đầu, hai bầu má bắt đầu nóng ran.
- Thế vì sao cơ thể lại run rẩy thế này?
- À… Hì. Tại em thấy mình to gan quá, dám vạch mặt người chỉ huy.
Tâm Lan cúi đầu xuống. Cô thở vội khi nghĩ lại câu trả lời ban nãy
của mình thật hoàn hảo và dễ đánh lừa được người khác. Những ngón tay
trắng thon đưa lên gãi gãi trước vầng trán thông minh ra vẻ trẻ con và
ngốc nghếch. Cô cười gượng:
- Mà sao anh lại uống rượu ở đây? Nhỡ bị cảm lạnh rồi ngã đùng như trái dừa khô và lăn lông lốc xuống dưới chân đồi kia thì ai chịu trách
nhiệm cho nổi.
Tâm Lan lại khéo đùa, cô vội đánh lảng sang một chủ đề khác. Cô ngẩng mặt nhìn anh, đôi má ửng lên vì thẹn thùng, nhưng cô quên mất một điều
là trong đêm nay, trăng rất tròn, và rất sáng. Hoàng Minh nhìn xuyên
thấu trái tim cô, dường như anh đã đọc được hết từng điều cô đã và đang
nghĩ đến…
- Em trả lời sai rồi. Anh có ngốc đến mức đó đâu…
- Dạ? – Tâm Lan giật mình. Cô định nói một điều gì đó nhưng cổ
họng như có vật cản và không thể bật lên thành tiếng. Cô vẫn nhìn Hoàng
Minh. Đôi mắt anh ánh lên một sự ấm áp vô cùng.
- Lẽ ra, em không nên nói dối anh. – Tâm Lan tròn xoe mắt nhìn
anh, dường như câu trả lời trước đó của cô đã thất bại rồi. – Em phải
trả lời rằng, em run rẩy tại bởi vì… em đang ngồi cạnh người em yêu… và… người đó cũng yêu em.
Hai bên bầu má Tâm Lan bừng bừng đỏ, cô mở cặp mắt như to hơn nữa nhưng tránh cái nhìn về phía anh.
- Anh say rồi, đừng nói nhảm như thế chứ? Em về trước nhé, anh
cũng nên về đi. Thực ra là, em đến gọi anh về để xem đốt lửa trại. – Vừa nói, cô vừa nhìn đồng hồ và đứng dậy. – Anh thấy không? Trễ quá rồi,
chỉ còn vài giây nữa là qua ngày mới rồi đây này. Về thôi. Nhanh nhanh
về thôi…
Vừa đứng lên, đôi chân cô đã thấy cứng đờ và chỉ muốn qụy xuống ngay
lập tức. Đang cố gắng nhấc chân để chuẩn bị cho bước đi đầu tiên, tay
Hoàng Minh đã chạm được tay cô và giữ lấy. Giọng anh rất ấm áp, vô cùng
ngọt ngào, xen lẫn cả nét tinh tế của sự dịu dàng, và một chút huyền bí ở người đàn ông đĩnh đạc: “Phải chờ anh về cùng nữa chứ. Ở trên đỉnh đồi
nửa đêm nửa hôm một mình thế này, anh sợ ở đây sẽ có ma lắm…”.
Giữa buổi đêm trăng sáng rõ nét đến mức người ta có thể nhìn thấy
từng sợi tóc vương bay phất phơ trong gió, cô vừa xoay người lại đã ngã
nhào về phía anh còn ngồi đó. Không phải cô cố ý, càng không phải anh cố tình lôi kéo mạnh, chỉ vì cô đã đi tìm anh hết con đường này đến con
đường khác, rồi lại leo từ dưới lên tới đỉnh đồi. Một cô gái thành phố
được nuông chiều từ nhỏ mà phải hành hạ bản thân như thế chỉ để đi tìm
“một trái tim bị thất lạc” giữa núi đồi quả là đáng ngưỡng mộ. Khi tiếng “xin lỗi” từ miệng cô chưa kịp cất lên, thì đôi môi cay nồng vị rượu
của anh đã chạm vào môi cô.
Đã có rất nhiều lần, Tâm Lan bắt gặp Hoàng Minh ngồi thẫn thờ, có lẽ
là anh đang nhớ thương hay mơ mộng như buổi đêm hôm nay. Cô cũng đã từng ước là được ngồi dựa vào vai anh, cùng trò chuyện, cùng đếm sao, cùng
chia sẻ. Cô cũng đã từng ước, nụ hôn đầu đời của mình sẽ chỉ dành cho
riêng anh, vào cái ngày anh thủ thỉ: “Tâm Lan! Hãy làm bạn gái của anh
nhé! Chuyện của Kiều Thanh đã qua từ lâu lắm rồi…”. Nhưng ngày hôm nay,
hành động đó đã đến quá vội vàng, cô chưa sẵn sàng tâm lý, đôi môi cô
cứng đờ và cần phải đẩy anh ra ngay lập tức. Khi miệng cô mấp máy chuẩn
bị nói: “Anh say rồi”, chữ “Anh…” mới kịp thốt ra thì ngay lập tức nụ
hôn cuồng nhiệt của anh đã cuốn được đôi môi cô đi theo, cuống quýt.
Cùng theo đó, vòng tay anh như siết chặt hơn lấy vòng eo thon nhỏ của
cô. Thân hình cô gọn lỏn trong vòng tay anh vào thời khắc đáng nhớ ấy…
Cơn gió đêm trên đồi núi vẫn thổi xào xạc xuyên qua từng kẽ hở dưới
trần gian. Hơi lạnh về đêm vẫn đều đều trút xuống làm ướt phiến lá và
rải đều sương ẩm lên từng nụ hoa hay những bông cánh mỏng. Ánh trăng đêm tròn chằn chặn và chiếu rọi những tia sáng ấm áp soi rõ từng đường nét
đẹp đẽ trên khuôn mặt của đôi nam nữ này.
Đôi mắt Tâm Lan vẫn căng tròn không kịp khép lại. Cô chỉ biết đôi môi mình như đang mềm ra vì được “tưới” những yêu thương. Cô đủ tỉnh táo để biết môi anh đang sáp sát lấy đôi môi cô. Tâm Lan còn cảm nhận được cả
hơi thở gấp gáp trong từng cử động vô cùng xa lạ đối với chính bản thân
đang xuất phát từ đôi môi anh. Cơ thể cô dần trở lên nóng ran, hai bên
bầu má đỏ ửng, bên lồng ngực trái đập rộn ràng… Nhưng chẳng phải cô đã
từng “ước muốn” đấy thôi? Cô nghĩ thầm, “mình biến thành con ngốc trong
vòng tay vững chắc đang siết chặt, mình biến thành cô gái được yêu trong những cử chỉ yêu thương dài bất tận của trái tim không ngừng thổn thức
nơi anh…”. Rồi đôi tay cô run rẩy vòng qua cổ anh, và ôm lấy…
Bao nhiêu kìm nén, sự im lặng, sức chịu đựng, nỗi trông mong… đều ứa ra hóa thành nước mắt.
Vạch kim đồng hồ vừa nhích qua 0h…
Và như thế, họ đã xích lại gần bên nhau hơn.
***
“Anh chói chang, rực sáng và đẹp đẽ như mặt trời
Em hiền hòa, tỏa sáng, dịu dàng như ánh trăng
Anh long lanh, buông thứ ánh sáng lành
Em lấp lánh, bé nhỏ và ẩn nấp sau anh”.
Hoàng Minh lẩm bẩm lại bốn câu thơ mà Tâm Lan và anh đã đối đáp với
nhau trong một buổi đêm sau nụ hôn bất ngờ mà cả hai không hề chủ động.
Nhưng chắc chắn duy nhất một điều rằng, cả hai đều đã ước muốn điều đó
từ rất lâu.
Đêm hôm nay, ánh trăng đó lại làm anh nhớ về Tâm Lan, về đứa con gái
đáng yêu với bầu má phính và đôi môi màu mận đỏ. Bản thân anh như tự bó
buộc mình vào một vòng luẩn quẩn của cuộc sống: anh không hề biết mình
cần gì, muốn gì. Anh càng không dám đối mặt với một sự thật rằng, mình
ngoại tình, mình vứt bỏ vợ đẹp lẫn con ngoan.
“Em đang ngắm trăng. Nó làm em nhớ về những tháng ngày đã có anh bên cạnh” .
Tâm Lan tựa mình bên song sắt cửa sổ, chiếc điện thoại hững hờ trên
tay vừa gửi đi những dòng tin nhắn. Ngón tay áp út của cô đưa lên đôi
môi khô ráp của, lướt qua lướt lại. Gò má cô ướt sũng một vùng nước mắt. Không biết đến bao giờ, đôi môi cô mới mềm lại được như ngày xưa?
“Em có cho rằng anh là một thằng khốn nạn không?”.
Hoàng Minh nhẹ nhàng đặt Kiều Thanh nằm xuống nệm rồi bước ra ngoài
ban công. Đôi mắt anh thẫn thờ, không có một chút cảm xúc. Anh lấy một
điếu thuốc rồi dùng đèn bật quẹt lửa. Những đốm lửa li ti ở đầu điếu
thuốc phát ra thứ ánh sáng màu vàng vọt. Chúng soi rõ từng làn khói
thuốc được nhả ra, bay lởn vởn trong không khí chẳng tạo thành một hình
dạng cụ thể nào. Dáng anh trông hư hao đến lạ..
Anh xoay xoay chiếc nhẫn cưới ở tay mình, nó lạnh toát và không còn
phát ra thứ ánh sáng lấp lánh giống ngày xưa nữa. Từng cơn gió đêm quất
vào mặt anh, người anh, khiến chiếc áo sơ mi bay phần phật và xếp những
vết nhăn lại thành từng hàng trông rúm ró. Một làn nước mỏng dâng lên
trong mắt anh, giống như màn sương đêm vừa thâm trầm vừa dày đặc bao phủ khắp không gian.
Anh rít mạnh một luồng không khí đêm rồi thở hắt ra ngoài mang vẻ đầy tuyệt vọng. Trong giây lát, anh cảm thấy đôi môi mình cũng khô ráp, hờ
hững. Anh nhớ, mới đây xong, đôi môi Kiều Thanh vừa “tưới” những yêu
thương lên bờ môi anh cơ mà!!!
“Không. Anh làm đúng và anh dám sống thật với trái tim mình”.
Tâm Lan bật khóc giữa trời đêm. Cô hoàn toàn có quyền chửi anh là
loại đàn ông này nọ. Cô hoàn toàn có quyền mắng nhiếc đủ điều với anh để thấy lòng dạ mình được hả hê, sung sướng. Nhưng cô không nỡ làm thế, vì cô yêu anh rất nhiều, chỉ bởi tại cô đến sau Kiều Thanh – người đàn bà
từng được anh dành hết những yêu thương, chăm sóc. Cô không thể trách
anh, bởi tại cô chỉ là người đến sau, chịu biết bao những thiệt thòi
không đáng có. Chỉ bởi tại, cô không có quyền bắt anh phải rũ bỏ người
anh đã từng yêu tha thiết nhất, đậm sâu nhất, luôn ngọt ngào và nguyên
vẹn. Nên cô trở thành kẻ chậm chân và vô tình lạc lối vào thế giới hỗn
độn những yêu thương và cả những nỗi niềm trăn trở. Vì vậy, dẫu anh có
yêu cô thì cũng chẳng yêu nhiều bằng người đến trước. Trách ai bây giờ,
chỉ bợi tại cô là kẻ đến sau.
Cô nhói lòng khi quay lại nhìn bé Nguyên Thảo đã nghiêng đầu, ngủ ngoan.
Tin nhắn từ Tâm Lan gửi đến khiến Hoàng Minh sững người. Anh để chiếc điện thoại vào túi quần rồi bỏ ra phòng khách, vất mình lên ghế sô pha, nằm bất động.
Mỗi lần như thế, anh lại cảm thấy đau nhói nơi vùng ngực. Điều này
xảy ra chừng vài hôm nay. Nó khiến anh khá lo lắng nhưng chưa một lần có thể sắp xếp công việc để tới bệnh viện khám bệnh và kê đơn thuốc. Một
nỗi đau mơ hồ chào đón anh vào mỗi buổi sáng nhưng thường biến mất ngay
sau khi anh rời khỏi căn hộ chung cư. Anh hít một hơi thuốc cuối cùng
rồi day day đầu mẩu thuốc vào chiếc gạt tàn. Những đốm sáng của tàn
thuốc dần dần tắt ngụm.
Khi anh vừa chợp mắt được vài phút ngắn ngủi, anh đã phải chạy vội
vào phòng ngủ khi nghe tiếng kêu thất thanh từ Kiều Thanh. Khuôn mặt cô
lấm tấm mồ hôi, bộ đồ ngủ xộc xệch và mái tóc rối bù, Kiều Thanh tất
tưởi chạy ra khỏi phòng, miệng không ngừng la hét tìm kiếm:
- Anh Minh…Anh Minh…
- Chuyện gì vậy?
- Con em. Con của em… em… em…- Kiều Thanh ngã nhào xuống chân anh, ôm chặt lấy đầu gối anh và khóc lóc.
- Là sao? – Hoàng Minh cạu mày, lo lắng. Anh cũng hét lên để tiếng anh át đi tiếng khóc của Kiều Thanh – Chuyện gì vậy? Con nào là con
của em?
- Không! Không phải con em! Con… con mèo… Sao anh lại nuôi mèo chứ? Em đã bảo là em ghét mèo cơ mà.
Ngay lập tức, tiếng mèo grừ lại vang lên dai dẳng. Hoàng Minh lạnh
dọc sống lưng nhưng vẫn cố kéo Kiều Thanh đứng dậy. Kiều Thanh rùng
mình, cô cứ thế khóc thét lên như một đứa trẻ. Tay cô vừa bám lấy cánh
tay anh để đứng lên, vừa ấp úng trong tiếng khóc than:
- Không phải. Em không ghét mèo. Em chỉ không thích mèo thôi. À không, em yêu mèo, em yêu con mèo trắng đó…
- Được rồi, được rồi… Sẽ không sao, ngồi xuống đây.
Tiếng mèo bấy giờ mới ngừng kêu. Màn đêm tịnh mịch bao trùm lấy và
xóa sạch những dấu vết hoảng loạn như chưa có gì xảy ra trong căn hộ
chung cư này. Anh nhớ về con mèo trắng đã từng cuộn tròn mình và ngủ
ngon lành trong vòng tay Tâm Lan. Anh nhớ về ánh mắt tròn xoe, sáng lóng lánh và những tiếng kêu grừ bi thương của nó trong đêm mưa. Anh nhớ khi anh đặt Tâm Lan nằm ngay ngắn và ra ngủ ở phòng khách, tiếng kêu đó đã
mất hẳn và không còn thấy xuất hiện nữa… Vậy sao hôm nay nó lại có mặt
tại nơi này?… Trong khi căn nhà riêng của anh và Tâm Lan cách xa khu
chung cư đang ở đến cả ba mươi phút đi đường bằng xe máy cơ mà?
Cả đêm đó, anh ru Kiều Thanh ngủ trong cơn mê sảng ngoài ghế sô pha…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT