Không biết bao lần nằm cạnh người tình cũ, anh đã nguyền rủa bản thân mình khốn nạn
Sau trận cãi vã lúc chiều trong phòng ngủ, Tâm Lan vẫn tin rằng đêm
nay chồng cô sẽ trở về, vẫn ôm cô trong vòng tay ấm áp thường ngày, vẫn
kể cho cô nghe những câu chuyện hài hước trước khi đi ngủ. Rồi anh sẽ
lắng nghe cô cằn nhằn về công việc ở nhà hay đứa con gái đáng yêu xem
hôm nay nó đi học có ngoan, có chịu ăn uống nhiều không, hay cô sẽ nói
xấu cho anh nghe về một ai đó ở công ty đã làm cô khó chịu. Và anh sẽ
xoa đầu cô như dỗ dành một đứa trẻ, còn cô sẽ rúc đầu vào ngực anh cười
khúc khích để làm nũng như thường ngày. Nhưng hôm nay, căn phòng ngủ yên ắng và im lìm, cả không gian chìm lặng trong màn đêm đen bủa vây đặc
quánh. Không có hình ảnh của anh, không có tiếng cười của anh, cũng
chẳng có hơi thở quen thuộc hay những cái vuốt ve nồng nàn. Chỉ có tiếng tích tắc đồng hồ chậm rãi gõ nhịp thời gian, hay tiếng kêu ong ong phát ra từ tủ lạnh, nghe buồn lạc lõng, vẻ đầy uể oải.
Tâm Lan áp chiếc gối ngủ của anh vào lòng mình, mùi cơ thể đàn ông
nồng nồng quen thuộc làm cô bật khóc sau những tiếng nấc dài. Cơn gió
đêm lạnh buốt từ cửa sổ ùa vào khiến đôi vai gầy kia khẽ rung lên như
cánh hoa mỏng dập dờn trước gió. Làn da trắng mịn màng cũng khẽ nổi da
gà và co lại rúm ró, khiến cô buột miệng xuýt xoa. Cô khóc vì tất cả,
vì chồng, vì con, vì tình yêu sau bao nhiêu năm chăn gối nay sắp vỡ làm
tứ mảnh chỉ vì có kẻ thứ ba. Cô khóc vì cảm thấy mình bất lực trước cuộc sống, trước người đàn bà xấu xa kia đã cướp đi người chồng của mình,
người cha của con mình. Cô căm ghét mọi thứ đang diễn ra xung quanh, cứ
vận động như bấy lâu nay nó vẫn thế mà để mình cô lạc lõng, ứ đọng và
trơ trọi giữa màn đêm đen.
Điện thoại im lìm, Tâm Lan đã gọi cho anh đến cả chục lần rồi nhưng
anh vẫn khóa máy. Tâm Lan vẫn giữ một niềm tin nơi anh: anh sẽ trở về.
Dẫu đêm nay, anh có say đến mềm nhũn cả người thì cô vẫn không một tiếng trách than. Dẫu đêm nay, anh có mắng nhiếc chửi rủa thì cô cũng can
tâm, tình nguyện. Chỉ cần anh trở về với chiếc áo sơ mi đang bận không
chút mùi nước hoa con gái, không một vệt son môi khác màu son mà cô vẫn
thường sử dụng. Cô chỉ cần có thế thôi. Rồi cô tin anh đang ngồi ở một
quán nhậu nào đấy gần nhà, anh đang suy nghĩ về việc làm sai trái của
mình với vợ với con bằng cách dốc cạn những chén rượu đắng chát đến cháy họng. Anh sẽ về, nhất định thế. Cô khóc nấc lên khi vạch kim đồng hồ cứ từ từ dịch chuyển. Gần một giờ sáng rồi.
Chồng thư của độc giả vẫn xếp đầy trước bàn làm việc. Tâm Lan đưa cái nhìn mệt mỏi về phía chúng và lắc đầu lia lịa. Cô không còn tâm trạng
nào để chia sẻ với những người xung quanh hay giải đáp những thắc mắc
thường ngày. Bản thân cô còn đang bất lực và mỗi tích tắc kim đồng hồ
qua đi, cô như bị lún sâu thêm vào vũng bùn tuyệt vọng. Cô chần chừ thu
gọn chúng rồi cất vào ngăn kéo.
Cô với tay rút lấy vài mảnh khăn giấy ở trong một chiếc hộp nhựa để
bên bàn gỗ lau nước mắt. Chiếc túi xách màu trắng vẫn nằm im ỉm trên
bàn, cô hơi bồn chồn chút ít. Nhưng cô nghĩ, thời điểm này không hề
thích hợp và bản thân đã gần như rất chắc chắn về điều đó.
Cô khẽ đặt bàn chân xuống nền nhà lạnh buốt rồi lại rụt rè nhấc lên.
Cô muốn sang phòng đứa con gái để thấy lòng mình bớt cô đơn, trống trải, để hít hít hơi ấm từ bầu má sữa và đặt nụ hôn lên vầng trán thông minh
của nó. Đêm qua, Hoàng Minh đã không làm việc đó như thường ngày, hẳn là con bé sẽ thấy thiếu vắng bởi với nó đó đã là một thói quen không thể
nào từ bỏ. Cô kéo vội chiếc áo ngủ của anh choàng lên người rồi bước
xuống khỏi giường. Trong ánh đèn ngủ buồn hiu hắt, bóng dáng cô trải dài xuống nền nhà, một vệt đen đơn độc đến đáng thương.
Hoàng Minh đang cúi người hôn nhẹ lên bầu má của con bé. Tâm Lan lấy
bàn tay lạnh của mình bịt miệng vì tiếng khóc vỡ ra trong niềm hạnh phúc nhỏ nhoi mà cả đêm trông ngóng, bàn tay còn lại bậu chặt vào thành cửa
để đôi chân run rẩy đừng quỵ xuống. Cô biết, anh sẽ trở về mà.
Hoàng Minh im lặng đưa cái nhìn lạnh nhạt về phía cô. Ánh mắt cô ngơ
ngác nhìn lại anh, cảm xúc trong lòng trào dâng bỗng bị hẫng hụt như kẻ
trượt dốc. Anh giống như kẻ dội thêm gáo nước lạnh vào mặt cô, không
thương tiếc.
- Anh về từ lúc nào, em không hay?
- …
- Anh về phòng tắm nhé, em sẽ lấy đồ cho anh.
- Ừ.
Với Hoàng Minh, một từ đáp trả như vậy là đủ, thậm chí là dư thừa đối với người vợ của mình trong đêm nay. Anh ngoái lại nhìn khuôn mặt trẻ
thơ của đứa con gái một lần nữa, đôi môi màu mận đào của nó vẫn chúm
chím cười mỉm. Anh thấy hạnh phúc lẫn nhói đau, cảm xúc trong anh cũng
dường như đang đảo lộn. Bước chân anh rất khẽ, không để tiếng đế giày
nện xuống nền nhà làm con bé tỉnh giấc. Anh nghiêng người né tránh,
không để vai cô chạm phải người mình. Sâu thẳm trong lòng, anh sợ nhìn
vào đôi mắt của Tâm Lan – một tâm hồn dễ bị tổn thương ẩn giấu bên trong vẻ bề ngoài luôn cố tỏ ra cứng rắn.
Trong suy nghĩ của anh, Tâm Lan đẹp đẽ, sáng trong như pha lê. Không
biết bao nhiêu lần nằm cạnh người tình cũ, anh đã nguyền rủa bản thân
mình là một thằng khốn nạn. Không biết bao nhiêu lần ngắm đứa con gái
đáng yêu, anh trách than phẫn nộ vì những gì mình đang phản bội lại
người vợ hết mực yêu thương chồng con. Những dòng nước lạnh buốt đến tê
tái dội dọc cơ thể như đánh thức những giác quan sâu kín nhất của người
đàn ông càng làm anh bật khóc trong phòng tắm. Giọt nước mắt đàn ông lấp liếm sau những điều xấu xa và tội lỗi.
Qua khe cửa, Tâm Lan vẫn ngồi bó gối trên giường, cô hướng cái nhìn
về cửa phòng tắm. Trong đôi mắt ấy, có sự yêu thương, có phần chờ đợi,
cũng có cả sự quan tâm lẫn trách móc. Điều đó càng làm Hoàng Minh tìm
cách lẩn trốn, anh không muốn bước chân ra khỏi phòng tắm, càng không
muốn phải đối diện vào thời điểm này. Xin lỗi ư? Hay là thừa nhận? Chưa
bao giờ anh thấy mình hèn nhát như lúc này.
Tâm hồn Tâm Lan đẹp, tâm hồn Tâm Lan sáng, ở con người cô như phát ra một thứ ánh sáng rất trong, rất lành. Nơi ấy khiến đôi mắt anh nheo
nheo mỗi khi nhìn lại, và không dám tiến gần. Bởi thứ ánh sáng ấy sẽ soi rõ con người anh, lột tả một cách trần trụi bộ mặt đớn hèn của kẻ lừa
dối như anh.
- Anh sẽ cảm lạnh, anh Minh à.
- Ừ. Anh xong ngay đây.
- Em sẽ pha nước chanh và hâm nóng đồ ăn cho anh.
- Thôi khỏi. Anh ăn tối với bạn rồi.
- Em biết.
Tâm Lan khóc. Sau trận cãi vã buổi chiều tối, anh không hề đi nhậu như cô đã nghĩ.
“Em rất buồn khi nửa đêm anh còn bỏ về như thế. Rõ ràng là anh bỏ rơi em mà.”
Gấp lại chiếc điện thoại để ngay ngắn vào đầu giường, Tâm Lan khẽ ngả mình nằm xuống tấm nệm. Cô nằm nghiêng người vào vách tường và đôi môi
đẹp kia lại phải bặm chặt lấy nhau: căm phẫn lẫn tủi nhục, yêu thương
lẫn cào xé.
Hoàng Minh lắc lắc đầu và lau khô tóc bằng chiếc khăn bông tắm. Anh
ngồi tựa lưng vào thành giường, nhìn người vợ rồi thở dài. Bàn tay anh
đưa ra muốn chạm lấy đôi vai đang run rẩy kia nhưng anh vẫn chần chừ
mãi. Đôi môi anh muốn mấp máy đôi lời dù là câu nhắn nhủ quan tâm: “Em
hãy ngủ đi. Đêm khuya quá rồi” càng không thể được. Tâm trạng của anh
lúc này cũng vô cùng tồi tệ.
Hai chiếc bóng đen in rõ lên vách tường thành từng mảng tối riêng
biệt. Tâm Lan nhìn thấy chiếc bóng của cánh tay anh đang đưa lên rồi lại buông thõng xuống. Cô thực sự mong muốn có được sự quan tâm của anh vào lúc này. Nhưng cô lại không dám đón nhận điều đó. Bởi đôi tay anh đâu
còn là của riêng mình cô nữa.
Chiếc di động của Hoàng Minh lại tiếp tục rung chuông đổ tin nhắn
đến. Tâm Lan khẽ nhếch đôi môi cong bật cười. Những dòng nước mắt lại
nối đuôi nhau chảy dài và thấm vào lớp gối bông. Hoàng Minh như run lên
và tỉnh lại sau khoảng thời gian mơ hồ và buồn thảm. Anh đưa cái nhìn vẻ đầy mệt mỏi về thứ đồ vật vô tri vô giác đang nằm trên mặt bàn gỗ. Cánh tay anh cố vươn ra để với lấy. Anh thừa hiểu là ai vừa gửi tin nhắn đến vào lúc giữa đêm khuya. Từng giây đồng hồ tích tắc nhích qua, anh không biết phải nói gì đây nếu như Tâm Lan ngoảnh đầu nhìn lại.
Chân mày Hoàng Minh cau có lại. Hai bên thái dương đập liên hồi. Anh cảm thấy vô cùng căng thẳng.
- Sẽ rất mất lịch sự khi em đụng vào điện thoại của người khác.
- Người khác là ai? – Tâm Lan quay nửa người lại và đắng giọng. – Là chồng của mình ư?
- Mỗi người có một khoảng riêng tư. Đã bao giờ, anh dò xét điện
thoại và hỏi xem em đã làm gì hay đi cùng với ai chưa? Em phải tôn trọng anh chứ? – Hoàng Minh vẫn cố tìm ra một lý do phù hợp để bao biện trước việc làm sai trái của mình.
- Đúng. Khoảng riêng tư đó là việc anh ngoại tình và lén lút với chị ta.
Tâm Lan cảm thấy tức ngực, bàn tay cô vo tròn lại và tự đấm vào ngực
mình, từng nhát, từng nhát để trấn an và kiểm soát cảm xúc của bản thân. Một Lê Hoàng Minh mà cô đã từng yêu, từng chung sống suốt bao nhiêu năm qua vì sao lại trở nên như thế?
Hoàng Minh lúng túng. Anh không biết phải tiếp tục câu chuyện làm
sao. Anh nên giữ im lặng, anh cho rằng Tâm Lan sẽ mệt mỏi vì nước mắt và rồi cũng thiếp đi sau một lúc nữa. Nhưng nước mắt của Tâm Lan vẫn không ngừng chảy, nó mặn hơn muối và đang tràn vào vết thương lòng của anh.
Đắng và xót vô cùng.
- Em tôn trọng anh, xưa nay em luôn tôn trọng anh trong tất cả mọi việc. Còn vì sao anh không kiểm tra điện thoại em ư? Nực cười. Em có
ngoại tình đâu, điện thoại của em chỉ biết đến bố mẹ nội – ngoại, chỉ
biết đến ông chồng đang lén lút ngoại tình với người cũ năm xưa, chỉ
biết đi làm về rồi đón con và nấu cơm, dọn dẹp, chỉ biết từ chối tất cả
những lời mời mua sắm hay ăn uống của bạn bè. Như vậy là em sai hay sao?
Tâm Lan òa khóc. Hoàng Minh để mặc. Mưa đêm chợt đổ ào ào.
Tâm Lan ngồi thẳng người dậy và nhìn anh. Hoàng Minh ngồi ngay trước
mặt cô và im lặng. Mặc cơn gió ngoài kia đang thổi mạnh khiến hai cánh
cửa sổ va đập vào nhau phát ra những tiếng kêu chát chúa. Mặc cơn gió
phũ phàng cứ luồn vào căn phòng ngủ mơn trớn hai chủ nhân của chúng
cũng đang tái tê lòng.
Anh không ôm cô, càng không dỗ dành cô như mọi khi.
Cô như đứa trẻ mỗi lúc khóc một to hơn, như sự cầu cứu, van lơn đến
nài nỉ: “Làm ơn, hãy dỗ dành em đi. Làm ơn đi mà. Hay ít nhất cũng chỉ
cần anh ôm em vào lòng thôi cũng được. Chỉ để em thấy mình bớt cô đơn.”
Hoàng Minh nhìn vợ – người vợ bé bỏng và tội nghiệp của anh, người vợ đẹp đẽ dễ thương khiến anh không dám đụng chạm thêm một lần nữa. Anh sợ điều đó chỉ làm Tâm Lan tổn thương hơn. Những giọt nước mắt lăn dài
trên gò má cô, anh chần chừ hồi lâu rồi cũng đưa tay gạt bỏ nó.
Ngày cưới, anh đã từng siết chặt bàn tay Tâm Lan mà thề thốt rằng: “Bên anh, em chỉ được phép mỉm cười”.
Ngày kỷ niệm năm năm ngày cưới, anh nhìn thẳng vào đôi mắt sâu của
cô thầm nhủ: “Sẽ không bao giờ anh phản bội em. Sẽ không bao giờ anh làm việc gì có lỗi với mẹ con em.”
Cách đây chưa tròn một tháng, vào ngày sinh nhật lần thứ năm của đứa
con gái, anh ôm cô, ôm con và hôn lên vầng trán của hai người: “Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau. Gia đình chúng ta luôn bền lâu, hạnh phúc”.
Vì ai mà những lời hứa kia đã không trở thành hiện thực? Vì ai mà
nước mắt của người phụ nữ Tâm Lan phải rơi xuống? Vì ai mà anh trở thành người đàn ông phản bội?
- Sẽ không đáng đâu, Tâm Lan. Nhất là những giọt nước mắt cứ rơi mãi vì anh như thế.
Không chờ đợi như mọi khi, không chờ vòng tay của người chồng dang
rộng, Tâm Lan ngay lập tức chủ động nép người vào lòng anh. Nhưng cô cảm nhận được hình như anh cố tình né tránh và khẽ đẩy cô ra. Cô càng ghì
người mạnh vào anh. Cái khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau vài
centimet mà sao thấy lạnh quá, trống rỗng quá. Cái khoảng cách ấy vừa đủ để một cơn gió thổi đến, luồn qua, khiến cả hai tâm hồn đều trở nên
băng giá.
Sao bờ ngực anh chẳng còn ấm nóng yêu thương, sao vòng tay anh mãi
không chịu ôm siết, sao đôi môi từng ngọt ngào những ngày tháng xưa cũ
nay như trở lên hờ hững đóng băng? Vì sao những đêm qua, cánh tay săn
chắc của anh vẫn là chiếc gối êm đềm nhất, hơi thở của anh vẫn là câu
hát khẽ ru đều đều trong cơn hoan lạc. Vậy mà đêm nay, mọi thứ lại trở
lên xa lạ như chưa từng quen biết, để ngay cả bản thân cô cũng nghĩ mình nhầm tưởng: “Người đàn ông này có phải là Lê Hoàng Minh – chồng của cô
gái tên Ngô Tâm Lan hay không nữa?”
- Chị ấy quay trở lại và anh bỏ rơi em, bỏ rơi con, bỏ rơi tổ ấm của mình ư?
- Anh xin lỗi.
Những ngón tay Hoàng Minh vẫn run rẩy gạt nước mắt trên khuôn mặt
nhợt nhạt của Tâm Lan. Bàn tay cô lạnh buốt từ từ cũng đưa lên và giữ
chặt bàn tay anh đang chạm vào bên má của mình. Cô sợ trong cái đêm lạnh buốt thế này, anh sẽ buông cô ra mất.
- Đó không phải là câu trả lời mà em cần. Em không biết, chị ấy đã quay trở lại từ bao giờ? Liệu những gì chiều nay em tận mắt chứng kiến
có phải là lần đầu tiên hay không?
Lúc nói tới câu cuối cùng, giọng Tâm Lan dường như đã run rẩy đến mức khó tả. Đôi mắt cô đỏ hoe, nét mặt biểu lộ vẻ phức tạp. Cô có cảm giác
trái tim nhói đau như bị hàng ngàn hàng vạn bàn tay anh đang giằng xé.
Lần này thì chính Tâm Lan đã chủ động kéo bàn tay anh ra khỏi khuôn
mặt mình. Rất khó khăn để làm được điều đó, nhưng biết làm sao đây khi
bản thân cô phải cố gắng mỉm cười: “Bàn tay này không còn là của riêng
mình nữa”.
- Anh xin lỗi… Bốn tháng rồi… Anh sai…
- Bốn tháng ư? Nghĩa là anh đã phản bội em bốn tháng qua? – Cô
cười sặc trong nước mắt … -Vậy mà, anh vẫn về ôm em, dỗ ngọt em, yêu
thương em. Hay chỉ bởi vì anh phải về nhà vì trách nhiệm của một người
làm cha?
- Anh…
- Chị ta từng làm anh đau khổ, chị ta từng bỏ rơi anh một cách phũ phàng, chị ta vô tình, xấu xa và cả độc ác. Vậy mà, giờ đây anh lại
nhẫn tâm với em? Vì sao chứ? Vì sao hả? – Cô vùng dậy, hai tay lay mạnh
vào bờ vai người chồng bội bạc. Anh thật đáng trách, anh chỉ biết nhắm
mắt rồi lại lắc đầu trong cay đắng chứ không hề phản xạ. Cô lại nghẹn
ngào trong nước mắt. – Tại sao, tại sao anh không trả lời em. Tại sao
vậy?
- Em tốt đẹp biết bao nhiêu thì cô ta xấu xa, vô tình và tàn nhẫn
bấy nhiêu. Được chưa? – Hoàng Minh gắt gỏng đáp lại. Anh nhìn xoáy vào
đôi mắt màu nâu chứa cả biển nước đục ngàu của người phụ nữ đang ngồi
trước mặt.
- Vậy vì sao anh phản bội em chứ?
- Anh…
- Anh làm sao? Em đã làm sai điều gì với anh? Hay ít nhất thì anh cũng phải cho em một lý do chính đáng chứ?
- Anh không biết phải giải thích với em làm sao. Anh…
- À… Em hiểu rồi. Đây là một câu chuyện tình yêu… hoàn toàn không
phải một cuộc chơi… Vì thế anh không cần phải đưa ra lý do vì sao anh
thích cô ta, vì sao anh rời bỏ em… Đúng không nào? Được rồi. Được rồi…
Cả căn phòng tĩnh lặng.
Tâm Lan bước ra khỏi giường, hai tay đan vào nhau, vo tròn đầy bức
bối. Cô đi đi lại lại xung quanh phòng như người đang xử tội và kết án
Hoàng Minh. Lòng cô đang nóng như lửa, tình yêu của cô từng bùng cháy
sáng lấp lánh như những vì sao thì giờ đây, nó đang nguội lạnh và tan
chảy như que kem bị thiêu đốt bởi sức nóng tàn ác của mối tình đầu đầy
ngang trái.
Tâm Lan căm ghét chị ta – người đàn bà đã từng ruồng bỏ Hoàng Minh,
người đàn bà từng làm trái tim người cô yêu thương đến bầm dập, thâm
tím. Để rồi, cô là kẻ đến sau, phải hứng biết bao nhiêu nỗi đau trước
đó. Để rồi một ngày chị ta trở lại, cô bỗng trở thành miếng vá để che
lấp vết lỗ hỏng của trái tim anh. Lẽ nào, cuộc đời lại trêu ngươi cô
nhiều đến thế? Rằng cô phải “trả” anh ấy lại cho chị ta hay sao? Đó là
điều không thể tin, cô không hề muốn và chẳng bao giờ muốn cả. Hoàng
Minh là chồng chính thức của cô, là người đàn ông của cô được cả pháp
luật và xã hội thừa nhận, chứ không phải một đồ vật để hai người đàn bà
đấu tranh, giành giật xem ai thắng, ai thua, xem ai có quyền sở hữu, còn ai chỉ có quyền giữ tạm.
- Nói cho em. Hãy nói cho em biết đi. Bây giờ, em phải làm sao?
Phải làm sao để anh hạnh phúc? Phải làm sao để anh trở lại bên em, bên
con, bên mái ấm này?
- Anh sai rồi.
- Anh có thể sửa sai mà. Như đêm nay, anh đã về nhà. Anh biết, anh yêu ai nhiều hơn và anh cảm thấy thực sự hạnh phúc khi ở bên ai mà.
Đúng không? Anh Minh?
- Anh về thăm con.
Chỉ một câu trả lời ngắn ngủi từ anh nhưng nó khiến Tâm Lan đứng chết sững. Đôi mắt long lanh những giọt lệ cũng không thể lăn ra được. Đôi
chân cô cứng đờ như chôn chân dưới từng viên gạch nát đá hoa lạnh buốt.
Mọi thứ cũng dường như hóa đá và ngừng chuyển động. Cô lắc đầu, đó là
câu trả lời mà cô không bao giờ tưởng tượng đến, dù chỉ một lần duy nhất trong đời.
Suốt bao nhiêu năm qua, cô vẫn luôn cảm thấy bàn tay anh ấm áp và che chở cho hai mẹ con cô. Suốt ngần ấy thời gian, tình yêu của anh mà cô
cảm nhận được đâu hề nguội lạnh và giả dối? Giá như… cô ước mình chẳng
biết gì về mối quan hệ kia. Nhưng nếu như không có nó, chẳng phải cô là
người đàn bà khờ dại và ngốc nghếch quá đỗi hay sao?
Bản thân Tâm Lan biết, lúc này không phải là lúc để trách cứ anh. Cô
không muốn làm người phụ nữ vị tha, bao dung hay cao thượng. Nhưng hơn
ai hết, cô hiểu mình cần phải làm gì để anh quay trở lại và cùng cô xây
dựng tổ ấm. Cô nghĩ thế, bởi cô đã sẻ chia và giúp đỡ rất nhiều người
phụ nữ cơ mà.
- Em biết anh nói dối mà, đúng không?
- Anh về thăm con. Và anh về vì bên em, anh thực sự cảm thấy an
toàn. – Hoàng Minh nhìn cô. Đôi mắt ấy khiến anh bối rối, lại càng thêm
bối rối.
- An toàn chứ không phải hạnh phúc? – Cô khóc thét lên.
- An toàn vì anh biết em sẽ không bao giờ phản bội anh cả.
- Em hiểu. Em cũng chỉ là bến xe buýt cho anh đỗ ngang qua.
Tâm Lan cắn môi. Cô gật gật đầu trong đêm tối.
Rồi cô ôm chiếc gối đi ra khỏi phòng. Câu nói cuối cùng của anh vẫn
đọng lại ngay cả khi cánh cửa được khép kín: ”Anh xin lỗi. Anh sẽ viết
đơn ly hôn và gửi tới em. Thực sự, thực sự… anh xin lỗi” .
Tâm Lan ôm mặt khóc sau cánh cửa, anh bất lực ngồi nhìn dòng tin nhắn của Kiều Thanh vừa gửi đến. Dù anh có yêu Kiều Thanh đến mức nào thì
đêm nay, anh cũng không thể bỏ Tâm Lan lại và chạy vội đi dưới cơn mưa
tầm tã chỉ vì tin nhắn chẳng biết đùa hay thật, hay chỉ là làm nũng hoặc cố ý để Tâm Lan biết mà khổ tâm thêm.
Hoàng Minh biết Kiều Thanh tàn nhẫn. Hoàng Minh cũng thừa nhận, Tâm
Lan yêu anh đến cháy lòng. Nhưng Kiều Thanh đã dạy cho anh những bài học đau đớn nhớ đến suốt đời, Kiều Thanh đã làm cho anh trở thành gã si
tình và sẵn sàng ngoại tình để bỏ mặc người vợ đáng yêu, thánh thiện
như thiên thần kia.
Kiều Thanh xấu xa, vô tình mà. Kiều Thanh từng bỏ anh để chạy theo
một mối tình khác, một người đàn ông khác tốt hơn anh mà. Vậy vì sao bây giờ, cô ấy còn quay lại nơi đây?
Tâm Lan lết từng bước nặng nề. Cô đi dọc theo lối cầu thang xuống
dưới nhà một cách vô thức. Cô không biết mình nên đi đâu giữa trời đêm
giông gió. Trong căn nhà này, cô càng không biết phải tìm một góc khuất
nào để có thể ẩn náu mình và ngồi chờ đợi cho màn mưa ngớt hạt hay
ngóng trông bình minh đến với những tia nắng yếu ớt của sớm mai. Cô
ngẩng đầu lên và nhìn về phía phòng ngủ, cánh cửa gỗ vẫn khóa chốt không dịch chuyển. Bất giác, bàn tay yếu ớt bám chặt vào lan can cầu thang,
những đầu ngón chân cũng vì thế mà xiết mạnh xuống mặt đất như cố tìm
lấy một vật gì đó bám trụ. Nước mắt cô trào ra vội vã.
Tâm Lan nhìn ngó nghiêng gian phòng khách vắng lạnh rồi tiến thẳng
tới gian bếp. Những chai rượu ngoại, những chiếc ly sáng bóng, cô với
tay mở ngăn tủ kính để lấy chúng và búng tay kêu:”Coong, coong”. Đôi môi đẹp hơi nhướn cong lên như đứa trẻ đang đùa giỡn với thứ đồ chơi mới
được người lớn mua quà cho. Nụ cười nửa miệng đầy ngạo nghễ đến siết
đau.
Anh đã giết chết cô, giết chết tình yêu của cô. Anh đã đánh đổi tất
cả để lấy một hạnh phúc méo mó của thời quá khứ xa xưa. Anh đã yêu cô
một cách nhẫn tâm và gian dối. Để rồi trong bóng tối của màn đêm nay, cô lẻ bóng và chát đắng với những ly rượu sóng sánh màu đỏ au trên tay –
đó là màu của máu, màu của sự đớn đau, đó là màu của ánh đèn hạ màn để
bắt đầu những bi kịch nối tiếp bi kịch trong sự chia ly và tang tóc.
Ngoài kia, mưa vẫn đổ như thác lũ. Tiếng sét màu trắng xanh phẫn nộ
vang lên cứa rách cả một vùng trời như diễn tả viễn cảnh tương lai làm
Tâm Lan co người sợ hãi. Nhưng trong màn mưa đêm nay, cô đâu còn biết
phải tìm ai để dựa dẫm và san sẻ nỗi niềm? Cô ngồi dựa lưng vào một
chiếc ghế gỗ và nhìn về phía ô cửa sổ. Những dòng mưa đêm quất mạnh vào
khung kính rồi chảy xuống, kéo thành từng vệt dài loang lổ. Cô lại gục
đầu xuống mặt bàn ăn. Dường như những ly rượu chẳng thể làm cơ thể cô
nóng ấm lên qua từng phút.
Tâm Lan không thích rượu, đúng hơn là cô ghét rượu. Tâm Lan chưa bao
giờ uống rượu một mình ngoài nâng chén cụng một vài ly nhỏ cho phải phép với bạn bè và đồng nghiệp ở những buổi hội nghị hay bữa tiệc liên hoan. Việc một người đàn bà ngồi uống rượu là điều chưa bao giờ cô tưởng
tượng đến. Bởi bản thân Tâm Lan luôn nghĩ, Hoàng Minh mãi mãi là chồng
cô, Nguyên Thảo mãi mãi là con cô, cả mọi người bên ngoại nữa – họ luôn
luôn là người thân trong gia đình của cô. Nhưng đêm nay, cô chính là
người đàn bà đó. Và cô đã khóc không ngừng nghỉ.
Con mèo hoang nhà ai đang đứng bên ngoài ô cửa sổ, miệng nó kêu meo
meo thảm thiết không ngừng. Tâm Lan đưa cái nhìn mệt mỏi về phía nó. Tâm Lan rất ghét mèo nên cô lại gục đầu xuống mặt bàn, không hề có phản ứng gì tiếp theo. Đôi tay lạnh buốt quờ tiếp lấy ly rượu đang uống dở. Đôi
môi đẹp hơi nhướn cong lên. Cô lẩm bẩm: “Loại rượu này vừa chua vừa
chát, vì sao Hoàng Minh lại thích chúng đến như vậy nhỉ?”
Bầu trời đêm lại xuất hiện những đường rạch trắng như phần rễ lủa tủa của loại cây rừng. Tâm Lan nheo nheo mắt nhìn về ô cửa sổ như muốn tìm
kiếm một thứ gì đó mà chính bản thân cô cũng không thể định nghĩa thành
tên. Con mèo hoang màu trắng ban nãy vẫn còn đó. Cả khuôn mặt của nó như áp sát vào ô cửa kính nhoèn nước mưa. Thỉnh thoảng nó lại lắc mạnh đầu
như muốn rũ bỏ nước mưa đang xối xuống như trút khỏi bộ lông trắng xóa.
Bàn chân trước của nó đưa lên cao, cào cào vào lớp kính như vẫy gọi. Cả
đôi mắt màu xanh biển long lanh nhưng lại toát lên vẻ ai oán, bi thương
nữa.
Tâm Lan lặng lẽ ngắm nhìn con mèo hoang với bộ lông trắng muốt một
cách ngây dại. Những tiếng sét lại vang lên làm cô thức tỉnh. Cô đưa tay vẫy vẫy, miệng cất tiếng: ”meo meo…”. Con mèo trắng như nhận được tín
hiệu của cô, bàn chân trước của nó tiếp tục đưa lên cao và cào cào vào
lớp kính. Tâm Lan vịn chặt tay vào thành ghế gỗ và từ từ đứng lên. Bàn
chân trần lạnh buốt đi từng bước nhẹ nhàng về phía ô cửa sổ.
Cô kéo cánh cửa kính sang bên, cơn gió mạnh và trận mưa đêm như thể
vừa phá được lớp chắn suốt nhiều giờ đồng hồ vội vã thốc nhanh vào bên
trong phòng. Mái tóc đen dài bất ngờ bị thổi tung về phía sau. Từng cơn
gió lạnh như len lỏi qua lớp quần áo ngủ, từng hạt mưa lớn hất vào phòng rồi tạt tới da mặt đến rát đau. Tâm Lan vội đưa hai bàn tay lên úp lấy
khuôn mặt. Đôi vai mảnh hơi nhô lên cao và run rẩy trước cơn gió. Nhưng
bản thân cô lại không có ý định lùi lại phía sau và tự làm ấm cơ thể
mình.
Nước mắt trộn hòa cùng nước mưa.
Ngay lập tức, con mèo nhảy phốc từ bệ cửa sổ xuống sàn nhà. Nó lắc
mạnh đầu để rũ nước mưa rồi rón rén từng bước tới ủi ủi vào bàn chân
Tâm Lan. Cô khom người xuống và chạm tay vào lớp lông trắng còn ẩm nước. Đôi mắt tròn xanh của nó vẫn ngước nhìn cô trong căn phòng sáng lờ mờ
bởi ánh đèn ngủ. Tâm Lan cũng nhìn con mèo hoang một cách chăm chú. Một
sự đồng cảm nào đấy bắt đầu len lỏi trong suy nghĩ của cô. Cô quyết định bế hẳn con mèo hoang này ra ghế sô pha ở phòng khách.
Rất nhanh sau đó, Tâm Lan chìm vào giấc ngủ sau những chén rượu say mèm.
Hoàng Minh vừa chạm vào người để bế Tâm Lan lên phòng ngủ. Con mèo
hoang chợt thức tỉnh, nó gào thét lên những tiếng meo meo khiến anh phải rùng mình. Hóa ra, anh không bằng một con mèo hoang. Anh không thể vỗ
về cô chìm sâu vào giấc ngủ. Anh càng không thể đem lại sự bình yên ngay cả trong giấc ngủ sau một ngày làm việc vất vả của cô?
Anh đặt cô lên giường và kéo chiếc chăn ấm tới ngực một cách ngay
ngắn. Con mèo hoang đã nhảy lên bệ cửa sổ tự bao giờ như để canh chừng
từng hành động của anh. Chỉ cần anh làm cô đau một chút, nó sẽ cắn anh
một cái. Chỉ cần anh làm cô chợt thức dậy, nó sẽ cào cấu anh suốt một
đêm. Chỉ cần anh làm cô tổn thương thêm một lần nữa, nó sẽ dày vò anh
suốt cả một đời…
Anh lững thững ra phòng khách nằm ở ghế sofa…
Anh không bằng một con mèo hoang… Anh nghĩ thế!
Tiếng mèo vẫn văng vẳng ngay bên tai anh…
Meo meo…
Meo meo…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT