Đầu đạn bắn xuống đất, tạo ra tia lửa
điện bén vào những vật dụng bị tạt đầy xăng do Phương Nhã đã làm trước
đó khiến mọi thứ xung quanh như rực đỏ.
“ Khốn kiếp! Dập lửa!”
Mọi người dường như đều phát hoảng, bọn đàn em đứng gần đó cũng bắt đầu lui dần, chạy đôn đáo tìm nước để dập lửa. Chỉ có Một Mắt vẫn giữ
nguyên khẩu súng lục trên tay, thẳng tay bóp cò chỉa về phía Phương Nhã, nghiến răng ken két:
“ Mai Phương Nhã!”
Người con gái mái tóc rối bù, cố che giấu đôi môi đang run rẩy bằng
những lọn tóc lòa xòa trước mặt, tuy nhiên các khớp tay vẫn nắm chặt lấy khẩu súng, gằng giọng hét lớn:
“ Một Mắt, tôi đã đến
đây cũng có nghĩa là tôi biết mình sẽ không còn đường để quay về!” – Lại chỉa súng về phía kho hàng, tiếng click cò vang lên đầy dứt khoát – “
Nếu không thả người, thì phát súng tiếp theo sẽ là thiêu rụi toàn bộ số
hàng này!”
Mảnh trăng khuyết lạnh lẽo bị mây đen bao phủ, gió rít mỗi lúc một mạnh hơn.
Bên trong nhà, toàn bộ anh em trên dưới đã huy động lực lượng, ra sức
dập tắt những ngọn lửa sắp bén lại gần, không còn một ai để ý đến Cẩm Tú và Mỹ Lệ nữa.
Cẩm Tú đứng gần Một Mắt nhất, nòng súng không còn chỉa vào thái dương cô nữa mà dồn hết vào người con gái đứng
trước mặt. Cô nhân cơ hội ngay lúc này, lao đến xô mạnh Tuấn Anh – Tuấn
Vũ rồi chộp lấy tay Mỹ Lệ chạy ra ngoài.
“ Chạy đi!!!”
Đoàng!
Tiếng súng nổ vang rền, Một Mắt chỉa mũi súng xuống đất và bắn, viên
đạn xẹt ngang chân Cẩm Tú khiến cô rùng mình, cả người sững lại nhưng
vẫn đủ sáng suốt để kéo bà ra ngoài:
“ Dì mau chạy đi! Mau thoát khỏi nơi này, nhanh lên!!!”
Toàn thân Mỹ Lệ cứng đờ, bà toát mồ hôi. Mắt đờ đẫn nhìn người con gái
trước mặt, ban nãy bọn chúng gọi cô là gì – là Mai Phương Nhã ư???
Người con gái đó không phải là Jessica – là bạn của con gái bà sao?
“ Phương ... Phương Nhã! Là c.o..n.. sao?”
Cẩm Tú sắc mặt tái mét nhìn bà rồi lại ngó sang Phương Nhã, rồi lại cắn răng hét lên:
“ Chuyện đó nói sau đi! Dì nhất định phải thoát khỏi nơi này ngay!”
Một Mắt gầm lên giữa thế loạn xung quanh đang nháo nhào, tiếng hô hoán, chạy qua lại tạo thành bầu không khí hỗn độn. Nộ khí trong người ông ta bốc lên ngùn ngụt, âm thanh đáng sợ không ngừng rít lên bên tai:
“ Không được, bắt lấy bọn nó!!!!”
“ Chạy đâu?”
Chưa chạy được hai bước, Cẩm Tú đã bị một tên trong đám đứng gần đó nắm lấy tóc giật ngược về phía sau khiến cô đau muốn nổ đom đóm mắt, nước
mắt ứa ra, vừa khóc vừa thét lên:
“ Đau quá, buông ra!!!!”
Mặt trắng bệch, sắc môi không còn sức sống, Phương Nhã nhìn thấy cảnh
tượng đau lòng trước mắt bèn không kềm nổi tâm trạng kích động của mình, lỡ tay bóp cò, viên đạn cũng vì thế bắn về phía nhà kho:
ĐÙNG!
Mùi thuốc súng nồng nặc âm ỉ xung quanh ngôi
nhà, cơn lửa ban nãy chưa được dập tắt nay đã bùng lên ngọn lửa khác lớn gấp bội. Phía nhà kho bốc lên ngùn ngụt những làn khói chọc trời, chẳng mấy chốc lửa đã bùng cháy lan tỏa khắp xung quanh, mọi ngõ ngách đều
như chìm trong biển đỏ.
Tiếng súng nổ ầm như sấm, lửa
bốc cháy dữ dội khiến toàn bộ anh em trong bang đều đồng loạt xoay đầu
lại. Ngay cả Một Mắt và tên nắm lấy tóc Cẩm Tú cũng bàng hoàng, cả người cứng đờ nhìn cảnh tượng trước mắt.
“ Phương Nhã!!!”
Cẩm Tú và Mỹ Lệ đồng loạt gào tên cô, vì cô đang đứng ngay tại trung
tâm của vụ cháy xung quanh là một biển lửa với màn khói mù mịt.
Hơi khói bốc lên khiến cô không ngừng ho sặc sụa, ngực tắc lại, hơi thở trở nên rất khó khăn.Ngôi nhà này dù ở mọi ngóc ngách nào đều không có
kẽ hở nào lọt vào, toàn bộ cửa sổ đều đóng kín như bưng vì vậy nồng độ
vô cùng nóng, nóng như lò thiêu vậy.
Ngọn lửa cháy một lúc dữ dội, bén sang các cửa ra vào. Trong làn khói mờ ảo, cô nén cơn
ho dâng lên từ ngực, nói như hét lên với Cẩm Tú:
“ Chạy đi! Chạy khỏi nơi đây mau!!!!”
Cẩm Tú sắc mặt tái mét nhìn bóng dáng Phương Nhã chìm trong biển lửa,
sự hoang mang sợ hãi càng dâng lên mỗi lúc rõ ràng hơn. Trong giây phút
này, cô thật sự không biết phải làm gì nữa ...
“ Phương Nhã! Không!!!”
Ầm!
Mỹ Lệ hét xé giọng, tim như vỡ toạc thành từng mảnh khi nhìn thấy cây
gỗ mục nát to bè từ trên trần nhà sập xuống, đè trúng bả vai Phương Nhã, cơn lửa lại lan rất nhanh xung quanh, chẳng mấy chốc đã nuốt chửng luôn cả bóng dáng nhỏ bé của con gái bà.
Bà vỡ òa trong
đau đớn, đôi chân không còn sức lực, sắp sửa ngã khụy xuống đất. Chẳng
trách bà lại cảm thấy thân thuộc đến như vậy. Thì ra cô gái xinh đẹp đó
đích thị là con gái của bà!!!
Người con gái đó, một
thân một mình dám xộc vào địa bàn của bọn xã hội đen khét tiếng, tạt
xăng ở những góc khuất không có bọn chúng canh giữ, không những muốn cứu bà còn dám lẻn vào bên trong phóng hỏa tất cả lô hàng ma túy ngay cả
tính mạng cũng không màng đến – bất chấp tất cả lôi từ đâu ra một khẩu
súng lục đe dọa tên trùm thuốc phiện Một Mắt.
Cô đã
bắn một phát súng đầu tiên lên trời, xuất hiện ngay tại nhà kho gần tầng hầm của ngôi nhà, ra điều kiện với hàng ngàn anh em xã hội đen trong
giang hồ, khi mà đôi vai vẫn không ngừng run lên vì sợ hãi.
Cô luôn miệng đòi Một Mắt thả người, trong đôi mắt chỉ có an nguy của
bà, ngay cả việc bản thân bị bao vây bởi bọn giang hồ cũng không hề màng đến, thậm chí biết chắc sẽ không có đường toàn mạng mà trở về.
Cảnh tượng hãi hùng đó khiến đôi mắt Mỹ Lệ như phủ sương mù, hoàn toàn
không thể chấp nhận được khi người con gái mang khuôn mặt xa lạ đó lại
là Phương Nhã của bà.
Nhưng trong khoảnh khắc bóng dáng người con gái đó hoàn toàn khuất
khỏi tầm nhìn của Mỹ Lệ, bà lại lo sợ đến tái mặt, đôi mắt kinh hãi cố
tìm cô trong biển lửa đang cháy dữ dội. Con tim dường như đang mách bảo
rằng đó chính là con gái của bà ...
Bà đã mất Hữu Nghĩa, chẳng lẽ ông trời còn muốn cướp đi cả đứa con gái duy nhất này nữa sao?
“ Phương Nhã!!!!”
Tình thế lúc này vô cùng căng thẳng, lúc này không một ai để tâm đến
Cẩm Tú và Mỹ Lệ nữa. Ngay cả tên đang nắm lấy tóc Cẩm Tú cũng đã sợ hãi
tháo chạy từ lúc nào.
Cẩm Tú đôi mắt đỏ hoe, hai tay run rẩy bấu chặt bả vai bà, giọng yếu ớt như van xin:
“ Chạy đi! Chúng ta phải thoát ra ngoài tìm người đến giúp đỡ! Mau chạy đi!!!”
“ Phương Nhã!!!!”
Giọng bà nghẹn lại, không ngừng giãy giụa gào thét giữa biển lửa mịt
mù. Cẩm Tú cũng khóc, nước mắt lại tuôn, hai tay không ngừng lôi kéo bà
ra khỏi cánh cửa lớn sắp sửa bén lửa.
“ Chạy đi!”
Cẩm Tú nhìn cánh cửa chính bằng đôi mắt sưng húp, ý chí bùng lên càng
thêm mãnh liệt. Chỉ cách vài gang tấc nữa thôi, cô nhất định phải thoát
khỏi nơi này, thoát khỏi nơi ma quỷ này!
Ầm! Ầm!
Lửa lan mỗi lúc một nhanh, ngay lúc này mọi thứ trở nên rối loạn, người người đạp vào nhau tháo chạy, cả những bọn đầu gấu trong bang cũng tái
mét lao về phía cửa sau của ngôi nhà, nơi duy nhất lửa không bén đến
gần. Một số đàn em trung thành thì bất chấp sống chết lao đến bên Một
Mắt, không ngừng hét lên đòi rút khỏi nơi này càng sớm càng tốt:
“ Đại ca, nơi này sắp sập tới nơi rồi. Mau chạy thôi!!!”
“ Đại ca, đừng nhìn nữa. Chúng ta phải mau thoát khỏi nơi này!!!”
Một Mắt đôi mắt đờ đẫn nhìn một lượt bãi tang hoang trước mặt mình, rồi lại nhìn về phía nhà kho đã bị sập và cháy trong biển lửa, đôi mắt lạnh lẽo nheo lại, cả người run rẩy gầm lên:
“ Không! Không!!!”
Dường như không thể chấp nhận nổi số hàng khổng lồ tích trữ bao lâu nay lại bị thiêu rụi trong một đêm, Một Mắt như phát điên lao về phía nhà
kho, nhưng cánh cửa lối vào đã bị bít lại bởi những cây gỗ mục nát trên
trần nhà xếp chồng lên nhau, hơn thế nữa ngọn lửa bốc cháy quá dữ dội,
hoàn toàn không cách nào bén mảng đến gần được nữa.
“ Không được, đại ca! Hàng mất cũng không sao, nhưng chúng ta không thể chết ngay tại nơi này được!”
Tên trùm xã hội đen nheo mắt đầy đáng sợ, cơn phẫn nộ dâng lên ngực
khiến cả khuôn mặt ông ta đỏ như người phát sốt, nghiến răng quay đầu
rút lui khỏi nơi này cùng bọn đàn em.
Bên ngoài cơn
mưa đã ngớt, nhũng giọt mưa lất phát tan nhanh trong đêm. Sau cơn bão
lớn , mọi thứ có vẻ trở lại bình thường, chỉ có đám cháy ngày một lớn
hơn, hệt như sẵn sàng nuốt chửng bất cứ ai dám đến gần.
Phừng! Phừng!!!
Mọi thứ xung quanh tràn ngập trong biển lửa, toàn bộ số hàng ma túy hầu hết đều bị thiêu rụi cháy đen không còn nhìn ra được hình dạng. Phương
Nhã gục xuống đất, cả người cô bị đè lên bởi tấm gỗ mục nát nên không
thể cử động được. Cánh cửa ra vào của nhà kho cũng bị bít bùng, những
tấm gỗ trên trần nhà liên tục rớt xuống, căn phòng chứa đựng ma túy
chẳng mấy chốc biến thành một quả cầu lửa rực đỏ.
“ Khụ, khụ!!!”
Lửa tích tụ trong phòng kín khiến hơi thở cô bắt đầu nặng nhọc, đầu óc choáng váng cố mở thật to mắt nhìn mọi thứ xung quanh, môi tái mét muốn kêu cứu nhưng cổ họng lại không thể
phát ra tiếng nào.
Căn phòng ẩm thấp, cộng thêm xăng
nên chỉ cần một tia lửa điện từ viên đạn đã khiến mọi thứ xung quanh
bùng cháy dữ dội. Hơi nóng không thể thoát ra bên ngoài, ngay cả một
ngọn gió cũng hoàn toàn không lọt vào được.
Xoảng!
“ Jessica!!!!”
Phương Nhã gục đầu xuống đất, tro bụi vương đầy mặt, hàng mi nặng chịch không thể mở mắt nhìn về phía trước, chỉ có thể yếu ớt nói bằng giọng
đứt quãng:
“ Ke..kevin?”
Dường như cô nghe được tiếng của anh ...
Tiếng cửa sổ va đập vào thứ gì đó vang lên âm thanh kính vỡ chói tai
kèm theo tiếng của nhiều người ... rất nhiều người gọi tên cô ...
“ Kevin ...! Có phải anh không?”
Ý thức trong đầu cô lụi dần, đôi mắt sụp xuống, và rồi mọi thứ liền chìm trong màn đêm tăm tối.
LỜI HẸN ƯỚC
" Có rất nhiều người khi đi ngang qua
đời nhau sẽ đều trở thành người xa lạ. Bao lời thề non hẹn biển rồi cũng sẽ không cánh mà bay xa, mãi mãi không trở lại. Cũng có rất nhiều người từ xa lạ trở thành nửa mảnh ghép còn lại của nhau, cùng nhau sống đến
răng long đầu bạc.
Một đời người của tôi, trải qua hai mối tình. Nhưng mối tình đầu là mối tình tôi suốt đời không thể quên,
nhưng mối tình thứ hai mới là mối tình bất diệt mà tôi cần có.
Sự tồn tại của Quốc Thịnh đối với chúng tôi là vĩnh cửu. Anh mãi mãi
trong trái tim tôi và Cẩm Tú, dù bất kể nơi đâu và bất cứ khi nào. Có
một người để yêu đến khắc cốt ghi tâm, thì thật đã không uổng phí một
kiếp người.
Thế nhưng ...
Nếu như
nói rằng mối tình đầu mang đến cho tôi nhiều đau khổ, thì sự xuất hiện
của Kevin lại chính là món quà lớn mà ông trời đã ban tặng cho Phương
Nhã.
Tôi biết người con trai đó vì tôi mà chấp nhận
đánh cược cả cuộc đời này, vậy thì hãy để tôi đánh cược cả hạnh phúc của mình ... mà chờ đợi anh ấy!
Kevin ...! Anh có nghe không?
Một ngày không xa, chúng ta sẽ cùng nắm tay nhau đi hết đoạn đường đời, anh là ông lão đầu bạc trắng. Và em ... là bà lão đầu bạc trắng!
Lời hẹn ước này cho dù trải qua năm năm, mười năm, hai mươi năm hay
thậm chí là bốn mươi năm sau cũng vẫn còn hiệu lực. Vì em mãi đợi anh,
đợi anh quay trở về!
Em yêu anh! Kevin ...! Yêu anh ... cho đến khi em không còn sống trên đời này nữa!"
--- Mai Phương Nhã ---
--------------------------
Ngày trôi qua, đêm lại tới ...
Nắng tắt, rồi nắng lên ...
Ánh dương của chiều tà nhuộm màu tím buồn cả một vùng trời, dòng sông
lặng yên, gió ngừng thổi, dường như báo hiệu rằng tất cả đã qua đi, mọi
thứ cũng đến lúc phải chấm dứt.
Phương Nhã ngồi co gối trên chiếc ghế dựa, mắt mông lung nhìn mặt trời xuống núi mà lòng dấy
lên một cảm giác bất an vô hình. Cảnh tượng đoạt lại sự sống của chính
mình từ tay tử thần đêm đó, cô thật sự không cách nào quên được.
Hai bàn tay lạnh ngắt của cô đan chặt vào nhau, môi mím lại đầy kích
động. Từng ký ức của những ngày qua lập tức ùa về trong trí nhớ, khiến
tim cô vô thức đập nhanh hơn, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót cất
không thành lời.
Tối hôm đó, địa bàn nơi Một Mắt như
biến thành một quả cầu lửa, phát sáng cả một bầu trời, xung quanh mọi
thứ đều bị thiêu rụi, cháy đen không còn nhìn ra được hình dạng nữa. Cô
lại bị kẹt trong đám cháy, toàn thân bị tấm gỗ lớn mục nát đè lên người, thê thảm đến nỗi cổ họng ú ờ điều gì chính cô cũng không thể nghe rõ.
Có lẽ cô sẽ bị chết ngộp bởi khói đặc, hoặc sẽ bị thiêu sống trong biển lửa ... nếu như Kevin không xuất hiện kịp thời ngay lúc đó.
Phương Nhã cảm nhận được sự rát buốt bên hông sườn và biết rằng nửa
thân dưới của mình đã bị lửa bén vào người, cảm giác hệt như tắm trong
biển nham thạch, nóng tưởng chừng như sắp bị thiêu đốt thành than. Nhưng trong khoảnh khắc cô nửa mê nửa tỉnh, anh và đội cảnh sát đã nhanh
chóng đập cửa sổ nhỏ cho không khí lọt ra ngoài, sau đó anh lại bất chấp đôi chân đang bị thương của mình mà chui vào cửa sổ nhỏ đó ... để cứu
cô ra khỏi biển lửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT