Đây là chap mới, mới khỏi bệh nên ngồi máy 1 tí là chóng mặt, các nàng thông cảm nhé
-------
“ Yêu không phải là cái tội, nhưng cái tội đáng tiếc nhất của đời người, là vì tình yêu mà đánh mất đi chính mình!
Dù bản thân đã dám yêu, dám hận, nhưng cái chủ yếu vẫn không thể giữ
lại cho bản thân một khoảng trời riêng. Cũng vì thế mà cuộc sống ngày
càng mệt mỏi, trôi đi một cách vô vị,xung quanh chẳng còn ai, chỉ còn
một mình với chiếc bóng, lạnh lẽo hiu quạnh ...
Tội ác dần lấp
đầy đi tâm can con người, biến nó thành một màn đêm dài và sâu đến tưởng chừng như không thể nhìn thấy được ánh sáng.
Không chỉ riêng họ, ngay cả tôi cũng thấy ghê tởm chính bản thân mình!”
- Trương Cẩm Tú -
-----------
Tại địa bàn của Một Mắt ...
Trong không khí ngột ngạt đến khó thở, những tên đàn em của Một Mắt
ngồi xung quanh chiếc bàn tròn, ai cũng im lặng đợi chờ một lời phán
quyết từ phía đại ca của họ, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
Một Mắt ngồi yên một chỗ, mắt vẫn dán chặt vào bản hợp đồng về quyền sở hữu
mảnh đất ở Quận 7, thỉnh thoảng khóe mép lại co giật như ngụ ý cười:
“ Vụ bàn bạc đã xong, mảnh đất này đã thuộc về chúng ta. Phi Vũ, mày
liên lạc với địa bàn bên Tên Lửa, dặn dò chúng kỹ càng thứ bảy tuần này
8h tối sẽ có cuộc giao dịch!”
Phi Vũ đút bàn tay bị mất bốn
ngón của mình vào trong túi áo, gật đầu nghe lệnh của Một Mắt, tay còn
lại chắp ra sau lưng, hết sức gồng chặt rồi lại thả ra, hệt như đang cố
sức khắc chế cảm xúc nào đó.
“ Dạ, đại ca!”
“ Lão Đầu, hàng trắng bên tụi mày thế nào rồi?”
“ Đại ca, đã có đầy đủ không thiếu một lô hàng nào!”
Một tên trong số đàn em của Một Mắt, tóc bờm ngựa màu đỏ chói, đeo một
khuyên tai bên mũi, cánh tay trái còn để lộ hình xăm hình chim ưng,
nhếch môi đắc thắng:
“ Đại ca thật sáng suốt, lợi dụng miếng
đất nhỏ nhoi này để làm thành một lò sản xuất hàng trắng. Nơi thông giáp với những du khách nước ngoài, sẽ càng tiện lợi cho chúng ta hơn! Có
trách, phải trách tên giám đốc ngu ngốc kia đã tự dâng món mồi ngon vào
tay đại ca!”
Xung quanh chiếc bàn tròn lại được rầm rộ tiếng
cười nắc nẻ, bọn đàn em thay phiên nhau xua nịnh, ùa theo đồng tình với
cách làm của Một Mắt. Thật ra chuyện này đối với bọn chúng thật sự là
một chuyện tốt, chỉ cần những lô hàng bán chạy thành công, thì sẽ mở
thêm được thế lực của Một Mắt. Đến lúc đó, dù có là mười khách sạn Red
cũng không thành vấn đề!!!
Đúng lúc không khí xung quanh đang
dần trở nên cao trào, thì cánh cửa phòng đột ngột mở ra. Tên Thái – đàn
em dưới quyền của Phi Vũ liền bước đến gần nơi Một Mắt ngồi, trịnh trọng nói:
“ Đại ca, bên ngoài có thằng tên Vũ Quốc Thịnh, muốn gặp mặt đại ca!”
Bên ngoài cửa sổ, gió hiu hắt, ánh nắng chói chang làm sáng bừng cả căn phòng. Trong vài giây sau đó, đáy mắt tên trùm khét tiếng lóe lên một
tia sáng khó hiểu, ban đầu là có chút bất ngờ, nhưng ngay sau đó liền ẩn chứa một sự nguy hiểm đến khó lường.
Quốc Thịnh? Người con
trai một thời khiến đứa con hoang Cẩm Tú của ông yêu đến cuồng dại. Sau
hai năm không gặp lại có thể ăn gan hùm đến mức tự động nộp mạng vào
hang cọp???
----------
Trong một góc khuất của hành
lang bệnh viện, Cẩm Tú mồ hôi đầy trán, một tay cầm chắc điện thoại, mắt trợn trừng như đang cố gắng tiếp thu những gì tin tức mình vừa nghe
được, cầu mong mọi thứ chỉ là nghe lầm.
Sự sợ hãi bao trùm lấy
toàn thân, từng giây từng phút trôi qua căng như dây đàn, từng lời nói
của Quốc Hùng cô không bỏ sót lấy một chữ, tim dường như chịu phải áp
lực quá lớn, khiến cả người run rẩy co thắt lại, sắc mặt càng lúc càng
trở nên nghiêm trọng.
Chuyện đó, cố tình để những tên cai nghiện trốn trại, sao bọn cảnh sát có thể tìm được người nhanh như thế được???
Mu bàn tay đổ đầy mồ hôi đến mức điện thoại sắp tuột khỏi tay, Cẩm Tú
cố gắng hít thở thật sâu đủ năm lần, sau đó mới liếc mắt nhìn về phía
giường bệnh bên trong, nơi một cô gái trẻ đang nằm thiêm thiếp với những dây nhựa chằng chịt xung quanh, mắt cô vô thức lộ ra tia nguy hiểm, môi vì thế mà nhếch lên, cô cười lạnh, giọng vẩn đục vang trong không
trung:
“ Quốc Hùng, anh là một người cha tốt!!! Tôi nghĩ anh cũng hiểu được tình trạng con gái anh bây giờ, đúng không?”
Đầu dây bên kia vang lên âm thanh rùng rợn, có tiếng va đập, tiếng
người hô hoán, và tiếng còi xe vang lên inh ỏi, đủ mọi thứ tạp âm, dường như tên Quốc Hùng đó đang ở ngoài đường, một nơi nào đó. Đợi một lúc
sau, cũng không có tiếng trả lời. Cô liền cắn răng nói tiếp:
“ Thu Dung đang bệnh nặng, ngay cả hô hấp cũng khó khăn. Nếu anh muốn
tôi cứu chữa cho con gái của anh, thì hãy làm theo lời tôi!!!”
Tiếng Quốc Hùng gay gắt, dường như đang mất bình tĩnh, giọng thốt ra trở nên lạnh như băng:
“ Đừng kích động như thế, bây giờ anh đã ra nông nỗi này rồi, không còn khả năng ở bên cạnh con gái nữa đâu. Đừng quên, Thu Dung đang ở trong
tay tôi, nó có hề hấn gì, thì cũng là do quyết định ở anh đấy Quốc
Hùng!”
“ Không còn cách nào khác đâu, nên biết Thu Dung cần
phẫu thuật gấp để giữ được tính mạng, hiện giờ chỉ có tôi mới giúp được
anh thôi. Chỉ cần thừa nhận tất cả âm mưu đều là của mình, thì con gái
anh sẽ được sống!”
“ Chỉ cần, anh tự giác nói với bọn cảnh sát, tất cả mọi chuyện, đều là một mình anh làm, không có ai khác!!!”
Làn gió lồng lộng, đôi mắt Cẩm Tú sáng ngời, dè chừng lặp lại những lời nói của mình trong điện thoại, tay nắm chặt đến nỗi các khớp tay trắng
bệch, vài giây sau liền cúp máy, quay mặt hướng về chiếc giường trắng
toát bên trong căn phòng.
Cô cứ đứng yên như thế, mắt đăm đăm nhìn Thu Dung thiêm thiếp trên giường bệnh.
Mười mấy phút trôi qua, như đã suy tính thật kỹ càng, cô mới từ từ bước vào trong, tựa như mọi thứ đã đổi khác, cô mím chặt môi, giọng khẽ
khàng như gió:
“ Tôi đã chịu thua thiệt quá nhiều, không thể để bản thân chịu cay đắng thêm lần nào nữa. Quốc Hùng, anh đành phải làm
vật hi sinh cho tôi thôi! Tôi hứa, sẽ lo cho con anh thật chu đáo!!!”
Dứt lời, Cẩm Tú khoác vội áo khoác, rồi bước thật nhanh khỏi phòng
bệnh, mọi thứ xung quanh ngay lập tức chìm trong không khí vắng lặng, u
uất, không một tiếng động.
-------
Ba ngày sau ...
Phương Nhã ngẩn người nhìn vào màn hình điện thoại, nỗi lo lắng bất an
đột nhiên dâng tràn trong lòng, khiến cô không tài nào ngồi yên được một chỗ. Đã hơn một tuần trôi qua, kể từ khi cô bị Kevin bắt ở trong ngôi
nhà này, đến giờ cô vẫn chưa gặp được Quốc Thịnh, cũng không thể liên
lạc được với anh. Cảm giác này, khiến cô rất khó chịu.
Từ khi
cô chấp nhận tình yêu của mình và Kevin, cô đã quyết định chuyện gì cũng sẽ bàn bạc với anh, không giấu giếm anh bất cứ chuyện gì. Nhưng về mối
quan hệ giữa cô và Quốc Thịnh, nhất định phải làm rõ. Suốt mấy ngày nay, cô thật sự rất muốn gặp Quốc Thịnh để nói cho rõ ràng, rằng quá khứ của họ đã qua rồi, tất cả rồi chỉ còn lại những hạt cát bụi mỏng manh tan
vào hư không!
Không phải cô phản bội quá khứ của chính mình,
phải bội tình yêu say đắm bao nhiêu năm qua ... mà là hiện tại, mọi thứ
đã đổi khác.
Cô không hề quên đi tình yêu của hai người, càng
không thể quên nỗi đau ngày xưa lớn đến chừng nào. Chỉ là trong thời
gian ngần ấy năm, con tim ngỡ như đã chai sạn lại có thể nảy mầm thành
một tình yêu mới, thật lòng!
Những năm qua, hạnh phúc luôn tuột khỏi tầm tay. Nếu như bây giờ bỏ lỡ đi tình yêu hiện tại chỉ bởi vì quá khứ ám ảnh, chẳng phải cô sẽ càng đáng trách hơn sao?
Chính vì vậy, cô mới quyết định tìm gặp Quốc Thịnh, chỉ để nói với anh rằng: cô đã sẵn sàng từ bỏ quá khứ!!!
Có thể anh sẽ đau lòng, sẽ buồn bã, sẽ hận cô, nhưng có thể sẽ tốt hơn
nếu như cả hai cứ mãi vướng vài mối quan hệ luẩn quẩn, không tìm được
lối thoát!
Đối với cô, không còn để quá khứ ám ảnh, chính là lối thoát!
“ Thảo Nhi, chị ra ngoài một tí!”
Cô ngồi xuống đất xỏ giày vào chân, vọng vào trong nói với Thảo Nhi.
Không đợi cô bé kịp phản ứng, cô nhanh chóng chạy như bay ra khỏi nhà,
vội đến mức quên luôn đem theo điện thoại.
“ Chị Jessica!!!!!!”
Thảo Nhi ngay tức thì vừa ló đầu ra khỏi nhà bếp, thì đã không còn thấy bóng dáng Phương Nhã đâu. Ngẩn người vài giây, cuối cùng cô bé mới thốt lên kinh hoàng:
“ Trời ơi, chị Jessica ra khỏi nhà rồi. Huhu,
lần này chết chắc rồi, giám đốc giết mình mất thôi!!!” – Thảo Nhi ngay
lập tức phóng như bay ra cửa, í ới gọi – “ Chị Jessica!!!!!”
“ Jessica, mau bắt máy ngay! Jessica, mau bắt máy ngay!”
Âm thanh lạnh băng của Kevin bất chợt vang dội khắp nhà, khiến Thảo Nhi cũng phải giật bắn mình vì sợ hãi. Vài giây định thần lại, cô mới nhận
ra tiếng nói của anh phát ra từ chiếc điện thoại của Phương Nhã nằm trên sàn, bèn chần chừ với tay cầm lên rồi bắt máy, giọng rụt rè:
“ Giám ... giám đốc!”
Đầu dây bên kia chợt nín bặt, vài giây sau liền đáp, giọng trở nên khắt khe:
“ Huhu, chị ... chị Jessica nhân lúc không có ai canh chừng, liền chạy
ra khỏi nhà rồi, ngay cả điện thoại cũng không mang theo!!!” - Thảo Nhi
nói như mếu, khuôn mặt nhăn nhó thảm thương, răng môi va vào nhau lập
cập.
Anh gầm lên phẫn nộ, khiến Thảo Nhi xém đánh rớt luôn cả điện thoại: “ Mới ... mới ban nãy!”
Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, cô bé chỉ nghe thấy tiếng thở khe
khẽ, như đang cố chế ngự cảm xúc của mình. Một lúc lâu sau, không nói
không rằng, anh cúp máy.
Thảo Nhi ngẩn người nghe một tràng tút tút, mới biết là đầu dây bên kia đã ngắt máy. Mặt mày cô bé chợt tái
mét, cắn răng nói như khóc:
“ Chết rồi, giám đốc giận dữ quá rồi. Chị Jessica, lần này chị hại em rồi, huhu!!”
Trong khi Thảo Nhi cắn môi mường tượng đủ thứ hình phạt mà Kevin ban
tặng cho mình, thì lúc này anh đang phừng phực lửa vì tức giận, cả người nộ sát khí, đôi mắt u ám hệt như đêm đen, xoáy sâu nhìn đăm đăm về phía cửa sổ.
Mấy ngày nay cô luôn ngoan ngoãn nghe lời, không ra
khỏi nhà một bước. Hôm nay lại giở chứng trốn anh bỏ đi không nói một
tiếng nào, đã thế còn vứt luôn điện thoại anh mua cho cô cách đây mấy
hôm, không thèm mang theo bên người nữa chứ.
“ Jessica, em giỏi lắm!!! Để xem anh trừng trị em thế nào!!!!”
Mây đen dày đặc, vài hạt mưa nặng hạt nối tiếp nhau rơi xuống đất,
loang lổ trên những vũng bùn tạo thành một vũng. Phương Nhã nhắm mắt,
lặng lẽ hứng những giọt nước mưa như tát vào mặt, lòng cảm thấy bồn chồn không yên.
Cô đứng ở trạm điện thoại công cộng, liên tục gọi
cho anh nhưng đáp lại chỉ là những tiếng tút dài. Không biết rằng cô đã
gọi bao nhiêu cuộc, chỉ biết rằng bản thân mình đợi anh rất lâu rồi, lâu đến mức ... bầu trời trong xanh cũng dần chuyển sang u ám mù mịt.
“ Quốc Thịnh, anh đang ở đâu?”
Mưa ngày một lớn, sấm giật liên hồi khiến nền đất công viên trở nên
láng bóng trơn trượt. Cô vô thức ép sát người gần bốt điện thoại, tim
bất giác chùn xuống theo từng tiếng sấm rền vang, đôi mắt ướt nhòe liếc
nhìn con đường trước mắt, giọng vang lên khe khẽ:
“ Anh thật không đến sao?”
Trước khi đi, cô đã nhắn tin cho anh, hẹn gặp tại công viên ngày xưa cả hai đã từng trao nhau nụ hôn đầu. Nếu như anh có đọc được tin nhắn,
nhất định sẽ đến! Nhưng ... mấy tiếng đồng hồ trôi qua, dường như cô đã
bắt đầu mất bình tĩnh, cảm giác bất an dâng tràn trong lòng, khiến cô
không khỏi nghĩ rằng anh đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhất định là có chuyện rồi!
Thế nhưng trong khoảnh khắc cô vừa nhấc chân ra khỏi trạm định chạy đi, thì tiếng chuông điện thoại công cộng vang lên, khiến cô giật mình
ngoảnh đầu lại, tay nhanh chóng bắt máy:
“ Quốc Thịnh?”
Áp sát điện thoại vào tai, lòng bàn tay cô lạnh toát. Đợi một hồi cũng không thấy có tiếng đáp trả, cô cau mày hỏi lại:
“ Quốc Thịnh!!! Có phải là anh không?”
Bầu trời, mưa gõ như trống điểm.
Cô mất vài giây sau mới định thần lại được, tim bất giác ngừng một nhịp, mắt đảo một vòng xung quanh tìm kiếm. Chẳng lẽ ...???
Dưới màn mưa, vạn vật trở nên mơ hồ.
Phương Nhã xoay người lại, liền trông thấy anh đứng đó, cách cô một con đường, một tay cầm điện thoại và nhìn cô bằng đôi mắt kỳ lạ, khó hiểu.
“ Quốc Thịnh, anh ở đó từ khi nào?” – Cô ngỡ ngàng nhìn anh, tiếng mưa át luôn cả tiếng nói – “ Anh không sao chứ?”
Cơn mưa vẫn dai dẳng không dứt, những giọt nước như bắn vào mặt cô đến
đau rát, mắt vô thức nhắm nghiền, cố hít một hơi thật sâu.
“ Em có chuyện muốn nói, là muốn nói trực tiếp với anh. Đừng đi đâu nhé, em sẽ qua chỗ anh ngay!”
Giọng Quốc Thịnh khàn khàn, đôi mắt u buồn vội né tránh ánh mắt cô, bất chợt nở một nụ cười lạnh:
Cô mở to mắt, sấm chớp đùng đùng liên hồi như gõ nhịp vào tim cô từng
giây từng phút, bàn tay cầm điện thoại cũng trở nên lạnh ngắt. Anh đã
biết rồi sao?
“ Anh?”
Trải qua một khoảng thời gian dài đằng đẵng, cũng không biết mất bao
nhiêu lâu mới nghe thấy giọng anh vang lên khe khẽ, có lúc đứt quãng,
hệt như đang chế ngự cảm xúc nào đó:
Sắc mặt
anh nhợt nhạt, ngón tay lạnh buốt. Quốc Thịnh khó nhọc thở dốc, tim co
thắt lại vì đau. Thừa biết rõ đáp án nhưng vẫn hỏi như thế. Anh quá ngu
ngốc rồi!
Lại mấy phút nữa trôi qua ...
Phương Nhã như suy nghĩ thật kỹ câu trả lời, sau đó mới khẽ khàng đáp, giọng có chút đứt quãng:
“ Em ... rất vui, rất hạnh phúc!”
Trong tay Quốc Thịnh, chiếc điện thoại cảm ứng tưởng chừng như sắp nát
vụn, những ngón tay anh nắm chặt đến mức trắng bệch, lồng ngực như tắc
nghẽn lại, mọi thứ trong đầu dường như trống rỗng, một lúc lâu sau cũng
không thể nói thêm được gì.
“ Quốc Thịnh, làm sao anh biết? Mấy ngày qua anh đã làm gì, nói em biết đi?”
Sắc mặt anh trắng nhợt, mắt đăm đăm nhìn cô trong màn mưa, bất chợt
hình ảnh khi cô và một người con trai khác quấn quít bên nhau đầy hạnh
phúc cứ liên tục hiện về, khiến tim không khỏi nhói đau:
Trong khoảnh khắc, cô cảm nhận được nỗi chua xót dâng tràn trong lòng,
hơi thở như đặc quánh lại, nín thở lắng nghe từng động tĩnh của anh,
không bỏ sót một chữ nào.
Con đường trơn láng với những hàng cây xanh nối dài, xung quanh không một bóng người.
Hệt như, thế giới chỉ có anh ... và cô.
“ Quốc Thịnh!”
Không biết từ lúc nào, những giọt nước mắt vội rơi trên má, mọi thứ
trước mắt cô đều trở nên mơ hồ, không còn nhìn rõ được khuôn mặt của anh nữa.
Ánh mắt sầu thảm, anh nhìn cô cầu khẩn:
“ Quốc Thịnh???” – Lấy cùi tay quẹt nước mắt, cô lắc đầu không hiểu.
Tiếng mưa dồn dập, hàng mi cong rũ xuống, cô cúi đầu nhìn xuống đường
để mặc cho nước mắt tuôn rơi. Rất lâu sau, cô mới rời mắt khỏi anh, từ
từ quay mặt đi.
Ống nghe vẫn giữ nguyên trên tay, cuộc gọi vẫn chưa kết thúc.
Giữa màn mưa đen kịt, bóng áo trắng bị mưa hắt lên, bước chân ngày càng xa dần, đến khi bị cơn mưa cuốn đi, mất hút.
Đến lúc cô bất giác quay đầu lại, thì đã không còn nhìn thấy anh nữa.
Cuộc gọi cũng đã ngắt đi từ lúc nào.
“ Ào!!!”
Mưa trút như thác lũ, những giọt nước nặng hạt rả rích tuôn rơi như
cuốn trôi đi mối tình đầu, để rồi mọi thứ đều chìm vào quá khứ, vĩnh
viễn không quay trở lại.
Cô cứ đứng mãi trong mưa, nhìn mọi thứ xung quanh trong câm lặng mà không khỏi nghẹn ngào, lòng dâng tràn chua xót.
" Quốc Thịnh! Xin lỗi anh!"
Cho dù vạn vật xoay chuyển theo vòng tuần hoàn, trời vẫn chia ra ngày
và đêm, trái đất vẫn không ngừng quay, thời gian vẫn luôn trôi đi nhưng
... khoảng cách thì lại ngày một xa hơn, có muốn cũng không thể nào níu
giữ lại được khoảng khắc tươi đẹp của thưở ban đầu!
Vì khoảng cách quá xa nên số phận mỗi người mỗi rẽ!
Chính vì thế, nên chuyện của Quốc Thịnh cô hoàn toàn không biết!
Không biết rằng vì cô, anh đã vô tình bước chân đến địa bàn của Một
Mắt. Chính vì vậy, anh mới biết được mối quan hệ giữa cô và Kevin tình
sâu nghĩa nặng đến như thế nào!
Kevin ra mặt cứu cô, và ngay cả cô cũng bất chấp bản thân mà một lần nữa chạy vào địa bàn của Một Mắt.
Hành động đó, dù là người mù cũng có thể nhận ra.
Anh từng rất
giận, rất khó chịu hay thậm chí là rất ghét khi phải thừa nhận rằng đã
có một người thứ ba xen vào cuộc sống của họ, đập tan đi tình cảm bao
năm qua giữa hai người. Vì thế, vị trí quan trọng nhất trong lòng cô bây giờ có lẽ không phải là anh nữa!
Đó là điểm yếu của anh! Là nỗi đau của anh!
Nhưng anh vẫn cố chấp, muốn cho bản thân một tia hi vọng, vẫn muốn tin rằng ... tình yêu của họ không hề thay đổi!
Nhưng ...
Ba ngày thời hạn của Một Mắt, cũng chính là thời gian anh nhìn rõ được
... rằng vẻ mặt rạng ngời không hề lo âu, phiền muộn kia là minh chứng
cho việc cô đã hạnh phúc như thế nào.
Anh tắt máy, ba ngày liền ở một khách sạn gần đó, không hề liên lạc với bất cứ ai, chỉ lặng lẽ
theo dõi nơi Kevin sống qua thông tin mà Một Mắt cung cấp. Chỉ để tìm
cho mình một đáp án hợp lý rằng ... cô có hạnh phúc không, có vui vẻ hay không mà thôi.
Giờ anh đã có được đáp án, đã biết được rằng cô hoàn toàn hạnh phúc. Vậy thì anh cũng nên hoàn thành nốt việc còn lại
của mình!
Không thể thoát được ngày hôm nay... chí ít, anh đã có thể an tâm về Phương Nhã!
Còn Cẩm Tú, liệu sau này không có anh, rồi cô sẽ ra sao đây???
“ Khụ, khụ!!!”
Ho dữ dội, những tia máu đỏ lòm hằn trên đôi mắt, anh đưa tay lên che miệng, xoay người bước đi.
Cơn bão qua đi, mưa lất phất!!!
Những hạt mưa mỏng manh rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh nhỏ li ti
hòa cùng gió. Trái tim của anh cũng không phải làm bằng sắt đá gì cả,
chỉ cần một tác động nhỏ hệt như bàn tay ai đó bóp nhẹ, sẽ se sắt đớn
đau, lạnh buốt tim gan không cách nào kềm chế được.
Anh đã bước chân vào hang cọp rồi, không thể thoát ra được nữa!
Anh biết, dù cương hay nhu, một khi đã dính dáng đến Một Mắt thì đừng
mong bản thân được toàn mạng. Rất có thể, sau lần này anh sẽ không còn
được nhìn thấy ngày mai nữa!!!
Gió đêm hiu hắt lùa theo từng kẽ tóc, từng tế bào trên người khiến lòng anh tràn ngập ưu phiền, đầu óc
miên man suy nghĩ đến việc chỉ chốc lát nữa thôi, anh sẽ phải đưa ra
quyết định của mình cho Một Mắt!!!
Vài phút sau, khi tâm trạng anh còn tràn ngập suy tư sầu não, vẫn không hề hay biết rằng có nguy hiểm đang rình rập trước mắt.
Từ xa, chiếc xe Benz bóng lưỡng màu bạc lao đến với tốc độ nhanh, càng
lúc cự li càng gần nơi anh đứng, tuyệt nhiên vẫn không có ý định dừng
lại ...
Màu chói lóa của đèn pha như chọc thủng giác mạc của
con ngươi, đồng tử bất giác co lại, toàn bộ sức lực trong tích tắc bị
trút cạn kiệt, cả người cứng đờ nhìn thẳng vào chiếc xe điên sắp sửa
tông vào mình. Trong tích tắc, điện thoại anh cầm trên tay bị sự va đập
mạnh liền văng ra xa, vỡ tan tành.
Anh khi đó, một chút cảm giác đau đớn cũng chưa kịp lan tỏa, thì trước mặt đã chỉ còn là một màu đen tăm tối ...
Giữa đêm khuya u ám, mùi máu tươi thoang thoảng phả ra ... chiếc xe hơi điên không mang bảng số nhanh chóng lao mất hút giữa con đường vắng
không người ...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT