Cô quay phắt người lại, nghiêng đầu nhìn anh, hít một hơi thật sâu, rồi dõng dạc nói:
" Hôm qua là em đã đưa anh về, nhưng anh say quá không biết gì, còn
thốt lên câu " Anh yêu em" nữa. Có phải anh lầm tưởng em với cô nào rồi
không?"
Một luồng khí lạnh thổi qua người Kevin, anh cứng đờ
như tượng, ngẩn người ra nhìn cô. Sự thật đúng không làm anh thất vọng,
những gì anh vừa mới suy nghĩ, cũng chính là sự thật chứng minh ngày hôm qua anh đã nói lên tâm sự tận đáy lòng mình. Mồ hôi lạnh chợt úa ra,
anh lúng túng, lắp bắp lên tiếng:
" Jessica! Anh ..."
Cô nhìn thấy dáng vẻ khó xử của anh, muốn nói mà không biết diễn tả
thành lời như thế nào, cảm thấy lòng buồn bã không chịu được. Thì ra
đúng là anh đã có ý trung nhân, thế mà cô còn lầm tưởng ...
"
Anh xấu thật đấy Kevin! Là cô gái nào lọt vào mắt xanh của anh thế? Tại
sao trước giờ chưa hề nghe anh nói đến. Sau này nếu có dịp, nhất định
phải dẫn chị dâu về ra mắt em đấy nhé!"
Gió đêm đìu hiu thổi
luồn qua hiên cửa, xộc thẳng vào người đôi nam nữ trẻ. Anh nhìn cô,
trong đáy mắt lộ ra một tia nhìn xót xa, đau thương đến nhói lòng, giọng nói bất chợt thốt ra khỏi cổ họng cũng trở nên đắng nghét, giận dữ:
" Em nghĩ như thế thật sao?"
Cô quắc mắt nhìn anh, lòng không hiểu vì sao giọng nói của anh có phần
gay gắt như thế, hụt hẫng như thế. Ấy nhưng tâm trạng cô lúc này cũng
không phải là tốt gì, hoàn toàn không hứng thú để đứng đây đôi co với
anh, bèn không buồn trả lời, quay mặt bước ra cửa.
" Nếu anh nói câu đó là dành cho em, thì em có tin không?"
Trong khoảnh khắc chân vừa chạm đến cánh cửa lạnh toát của phòng bệnh,
cô chợt đứng sựng lại khi nghe thấy giọng nói đầy uy nghiêm của anh,
không hiểu từ lúc nào, lời nói của anh lại trở nên có sức hút đối với cô như thế. Thất thần quay đầu lại, cô kinh ngạc đến không thốt nổi nên
lời, hai lỗ tai như ù đi, không thể tin được lời chính anh thốt ra.
Cảm nhận được nỗi lòng cô, anh rắn chắc lặp lại câu nói của mình, ánh mắt lóe lên vẻ kiên định, vững vàng:
" Anh yêu em, là thật đấy! Jessica!"
Đối Mặt
Dũng khí để nói ra một điều gìn giữ bấy lâu trong
lòng, đối với một người như Kevin mà nói, quả thật không dễ dàng chút
nào. Anh là một người không bao giờ cho bất cứ ai biết cảm xúc của mình, luôn ẩn hiện bộ mặt điềm đạm lạnh lùng với tất cả mọi người, ngay cả
một cảm giác động lòng anh cũng không cho phép mình có. Thế nhưng trong
khoảnh khắc nhìn thấy dáng người thễu nảo của cô sắp bước ra khỏi cánh
cửa, anh lại không kiềm lòng được mà nói ra. Hơn thế nữa, còn lặp lại
thêm một lần như để khẳng định tình yêu của mình dành cho người con gái
đó.
Thấp thoáng trong đôi mắt e thẹn lẫn ngượng ngùng của
Phương Nhã, thật lòng anh chỉ muốn ngay lúc này, bản thân có thể có đủ
sức lực để ngồi dậy, ôm cô vào lòng, siết chặt, như thay cho lời minh
chứng anh sẽ bảo vệ, yêu thương cô suốt cuộc đời!
Thế nhưng, chính cô lại không cho anh cơ hội làm điều đó.
Ngay giờ khắc anh đợi chờ câu trả lời, hay ít ra một sự phản ứng nào
đó. Thì lúc đó cô chỉ ngoảnh mặt, chạy ra khỏi phòng thật nhanh. Hành
động đó hệt như chính cô đang ghê tởm với cái thứ mà mình vừa nghe, ghê
tởm chính lời tỏ tình của anh vậy.
Anh bật cười chua xót, tim
đau như có bàn tay ai bóp nát, lòng hụt hẫng như vừa đánh mất thứ gì quý báu. Liếc mắt nhìn xung quanh, bóng dáng của cô đã không còn, chỉ còn
anh nằm thẫn thờ với màn đêm hiu quạnh.
Cô trở nên ghê sợ anh đến thế sao? Ghét đến mức phũ phàng rời khỏi anh, dứt khoát bỏ đi như sợ hãi thứ gì đó đáng ghê tởm vậy?
Nắm chặt hai tay, anh gồng mình ngồi thẳng dậy, môi mím chặt gượng
những cơn đau nhói ở đầu, lòng thầm mắng bản thân sao có thể tùy tiện
nói ra câu nói ấy. Có một mối quan hệ vui vẻ, vô tư với cô như thế này
chẳng phải là tốt rồi sao, hà cớ gì phải một tay bóp nát mối quan hệ tốt đẹp này, để cô trở nên xa lánh anh như thế???
Thế nhưng, anh
vẫn không nén nổi tức giận, buồn tủi. Quắc mắt nhìn ra cửa, anh tự hứa
với lòng nếu cô có quay trở lại, anh tuyệt nhiên sẽ không ngó ngàng, xem cô như không khí!
Kevin cô độc ngồi dựa vào thành giường, gặm
nhấm những cảm giác buồn bã, giận dữ lẫn lộn mà không hay biết rằng,
Phương Nhã sau khi rời khỏi bệnh viện, cô phải đối diện với những đoạn
ký ức chớp tắt quanh quẩn trong đầu, quay cuồng, nhức nhối.
Dưới ánh đèn lập lòe của đèn đường, Thảo Nhi đứng bên cạnh, nhìn Phương
Nhã đầy lo lắng, không ngớt lời giục cô hãy về nhà, nhưng cô nhất quyết
chối từ, chỉ ngồi sụp xuống đất, lắc đầu nói một câu:
" Chị muốn yên tĩnh một lát!"
" Chị Jessica, chị không sao chứ? Trông chị có vẻ không khỏe?" - Thảo
Nhi e dè nói, thật ra cuộc đối thoại giữa hai người ban nãy cô đã nghe
được, giọng của Kevin lớn như vậy ngay cả những bảo vệ đứng canh bên
ngoài cũng nghe rõ mồn một. Lúc đó, cô cứ tưởng Phương Nhã sẽ vui sướng
chấp nhận tình yêu của anh, mà ngược lại còn tỏ thái độ khó chịu, không
nói không rằng bỏ chạy ra ngoài. Hành động đó, ngay cả cô cũng cảm thấy
kỳ lạ, huống hồ gì là Kevin.
" Chị Jessica! Có phải ..." - Lời
nói của cô bé chứa đựng sự ngượng ngập. Cô dù còn nhỏ, nhưng có thể nhận ra được tình cảm của Phương Nhã dành cho Kevin không đơn giản là tình
anh em thông thường, nó còn vượt lên trên cả tình yêu nam nữ. Thật ra,
cho dù là một người chậm hiểu đến đâu, thì chỉ cần nhìn thấy thái độ đau khổ gấp bội phần của Phương Nhã hôm nay trong bệnh viện là đủ hiểu!
Phương Nhã ngồi sụp xuống bên lề đường, đôi mắt thất thần nhìn vào
khoảng không, đầu óc quay cuồng mụ mị hồi tưởng lại khoảnh khắc ban nãy, dường như trong đầu cô chợt vang lên giọng nói của một người con
trai...
Khi nãy, đối diện với ánh mắt nhiệt tình cháy bỏng của
anh, tim cô trở nên đập rộn ràng, vui sướng khác lạ. Cô biết, bản thân
mình đã yêu anh, và đang tận hưởng niềm hạnh phúc bé nhỏ đó. Nhưng cảm
xúc kia không tồn tại được bao lâu, thì đầu cô đột nhiên nhói lên, ngay
lập tức vang vọng giọng nói của người con trai nào đó không rõ mặt. Hệt
như lời tỏ tình của anh vừa nói cách đây không lâu...
Sau câu
nói " Anh yêu em" của Kevin được vài phút, cô dường như có một ảo giác,
xưa kia một người nào đó đã từng nói câu nói này, lời nói rất chân
thành, đầy cháy bỏng cũng hệt như anh...
" Nghe cho rõ, những lời anh nói đều là thật. Và anh yêu em, cũng là thật!!!"
Giọng nói trầm ấm ấy vang lên, dường như con tim cô cũng lỗi nhịp theo từng lời nói đó, vui sướng, buồn vui, và cả sợ hãi ...
Cô không biết rằng giọng nói mà mình vừa nghe được có phải là ảo giác
hay không, mà lại khiến cô đau đầu đến mức không chịu được, ngay cả con
tim cũng chợt nhói lên một cách kỳ lạ.
Có phải chuyện này có
liên quan đến ký ức của cô trong quá khứ? Người con trai đó, rốt cuộc là đang nói với cô hay ai khác? Và tại sao, tim cô lại đau như vậy???
Đôi chân nặng trĩu bước đi, thế nhưng đôi mắt long lanh ánh nước của cô lại hướng về tầng lầu nơi Kevin nằm, căn phòng còn sáng trưng thế kia
chắc hẳn rằng anh vẫn chưa ngủ. Vội vã chớp mắt, có lẽ tạm thời cô không nên gặp anh khi tâm trạng tồi tệ này cứ mãi dai dẳng!?
Đi được một lúc, cô lúc này mới chợt nhận ra đằng sau lưng mình có tiếng bước chân, theo quán tính liền xoay lại ...
" Thảo Nhi? Sao em lại đi theo chị?" - Cô trợn mắt, nhìn cô bé rụt rè
đi sau lưng mình mà không dám lên tiếng. Rõ ràng là từ nãy đến giờ vì
mải mê suy nghĩ nên đã nhất thời quên mất Thảo Nhi rồi.
" Em
... em nói chuyện với chị mà chị có trả lời đâu. Nhìn chị thất thần như
thế, em cũng không dám nói gì, nên đành im lặng" - Cô bé vặn vẹo ngón
tay mình, thật thà đáp.
Nhìn thấy điệu bộ của cô bé, ánh mắt Phương Nhã cũng trở nên dịu lại, cảm thấy hơi có lỗi, bèn lên tiếng nói thật:
" Xin lỗi, Thảo Nhi! Chị chỉ là có một số chuyện nghĩ không thông, nên
nhất thời quên mất em!" - Nói rồi cô chợt ôm chầm lấy cô bé, thổn thức - " Em biết không, dường như chị đã nhớ được chuyện gì đó. Quá khứ của
chị, dường như càng ngày càng hiện rõ ..."
Rõ ràng câu nói của
cô tác động lên Thảo Nhi ngay tức khắc, vì trong tích tắc, cô bé liền
phản ứng lại, quắc mắt nhìn cô như không thể tin nổi:
" Hiện rõ? Chị Jessica, chị đã nhớ lại hết rồi sao?"
" Không phải, đầu óc chị rối lắm. Thảo Nhi à, em nói đi. Chị phải làm
gì đây? Trong đầu chị dường như có điều gì đó đang thôi thúc chị, thỉnh
thoảng lại có một số hình ảnh, một giọng nói không rõ của ai lại vang
lên. Nhưng chỉ cần nhìn thấy được một chút hình ảnh đó thôi, đầu chị đã
đau như búa bổ rồi!"
Cô nhăn nhó nhìn Thảo Nhi, vừa lấy tay ôm đầu, rồi lại đau khổ nói tiếp:
" Em biết không? Từ hai năm trước, lúc nào chị cũng muốn tìm lại cho
mình quá khứ, tìm lại cuộc sống trước đây của mình. Cho dù là khoảng
thời gian gần đây, thỉnh thoảng chị lại mơ thấy những hình ảnh một cô
gái cứ mãi xuất hiện trong giấc mơ, thì chị lại càng muốn tìm hiểu quá
khứ của mình hơn. Nhưng cho đến hôm nay, thì chị hoàn toàn không muốn
nhớ lại nữa. Không muốn!"
Thảo Nhi nhìn đáy mắt Phương Nhã vô
cùng hoảng loạn, cũng cảm thấy sợ hãi theo, liền nắm lấy hai vai cô trấn an, tuy rằng trong lòng cũng hồi hộp không kém:
" Chị Jessica, thật ra đã xảy ra chuyện gì? Chị đã nhìn thấy những gì? Cứ bình tĩnh, từ từ kể cho em nghe, có được không?"
Giọng cô như vỡ ra, nói trong đứt quãng:
" Em có còn nhớ, tuần trước khi em vô tình đổ ly sữa lên người chị,
đột nhiên trong đầu chị lập tức xuất hiện hình ảnh một cô gái, hất thứ
chất gì đó lên người chị. Bản thân chị khi đó cảm nhận được nỗi đau đớn
toàn thân mình, nhức nhối, rát bỏng đến quằn quại. Hình ảnh đó rất giống thật, hoàn toàn không phải là ảo giác!"
Cô nói liền một mạch,
trong lòng dấy lên mối linh cảm đầy bất an, lo lắng, nhưng càng nói càng tỉnh táo, lời nói cũng trở nên rành mạch cặn kẽ hơn:
" Tháng
trước, chị đã từng mơ thấy hình ảnh một người con trai trong làn sương
mờ ảo đang nói chuyện với chị, nhưng không tài nào chị thấy được mặt anh ta, hơn thế nữa, mỗi khi chị đến gần, thì lập tức cả người anh ta biến
mất, sau đó thì chị tỉnh dậy. Cứ như thế giấc mơ đó lặp đi lặp lại vài
lần liên tục. Nhưng cho đến dạo gần đây thì không còn mơ thấy người con
trai đó nữa."
Nói đến đây, đột nhiên cô liền hạ giọng, cố gắng lấy lại hơi rồi bình tĩnh nói tiếp:
" Giấc mơ đó bây giờ không còn ám ảnh chị trong giấc ngủ nữa, nên nhất
thời chị cũng không để tâm đến. Nhưng cho đến hôm nay, chị không muốn
không nghĩ cũng không được. Thảo Nhi! Dường như, trước đây chị đã từng
quen và yêu một người nào đó... chứ nếu không, làm sao con tim chị lại
đau như thế???"
Thảo Nhi nhăn nhó nhìn cô, nhất thời đầu óc
không tiếp thu hết nổi những gì cô nói, hai bàn tay đặt lên vai Phương
Nhã cũng trở nên cứng đờ.
" Thảo Nhi! Em nói đi, chị phải làm
sao đây? Khi chị còn đang hạnh phúc với lời tỏ tình của anh ấy, đột
nhiên giọng nói của một người con trai cất lên trong đầu khiến chị quay
cuồng nhức nhối. Chị cũng không biết mình bị gì nữa, chỉ biết là mỗi khi người đó nói một câu, lòng chị lại đau như cắt, cảm thấy như bản thân
đã hụt hẫng thứ gì đó quý báu lắm.
Em biết mà, đã từng có
khoảng thời gian, chị luôn mơ thấy một người con trai nói mãi một câu
nói với chị, mà không tài nào thấy được khuôn mặt. Thế nhưng, ngày hôm
nay, trước câu tỏ tình của Kevin, chị lại một lần nữa nghe được giọng
của người lạ mặt đó. Em nói đi, rốt cuộc là thế nào đây???"
Không chỉ riêng gì Phương Nhã, ngay cả Thảo Nhi cũng ngỡ ngàng không
kém. Cô bé không nghĩ rằng mọi chuyện lại phức tạp như thế, theo như cô
kể, thì đây chắc chắn là một mảnh ghép của ký ức Phương Nhã, không lẫn
vào đâu được. Và mối quan hệ giữa người con trai đó với cô nhất định
không đơn giản. Bất chợt, cô bé cảm thấy xót xa cho Kevin, lòng thấy lo
lắng với hoàn cảnh trớ trêu hiện tại.
" Chị Jessica, nếu chị đã có người yêu. Vậy thì giám đốc phải làm sao đây?"
Đôi mắt cô run rẩy, nhất thời không kềm lòng được mà cụp xuống, nhất
thời cô thật không biết phải làm thế nào, càng không thể lý giải được
tình cảm của chính mình. Liệu tình cảm đối với Kevin có phải là thật
không, hay chỉ là lòng cảm kích?
Cả hai im lặng hồi lâu, cuối cùng Thảo Nhi cũng là người lên tiếng trước:
" Chị à, em thật không muốn nhiều chuyện. Nhưng quá khứ đã là quá khứ,
cho dù xưa kia có thể chị đã yêu một người, nhưng bây giờ người chị yêu
là giám đốc! Đừng để mọi chuyện lúc trước điều khiển cảm xúc bản thân
mình. Có thể những hình ảnh chị nhớ, chỉ là một phần nhỏ trong ký ức của chị thôi, chưa chắc gì điều đó chứng minh lên được tất cả."
Phương Nhã mở bừng mắt như sực tỉnh. Lời Thảo Nhi nói đúng lắm, hiện tại mới quyết định tất cả. Cho dù cô đã mất trí nhớ, nhưng người hiện tại
cô yêu chính là anh, đó là sự thật không bao giờ thay đổi!
Huống gì giọng nói và hình ảnh chập chờn trong đầu cô quá mơ hồ, chưa
chắc gì đã là toàn bộ sự thật. Cũng có thể, cô và người đó đã không còn
yêu nhau nữa!
Nhìn cả thân người cô đã bắt đầu thả lỏng, Thảo Nhi mới dần thở phào, lên tiếng khẳng định thêm lời nói của mình:
" Em thật không biết giám đốc bị tai nạn thế này là hên hay xui nữa.
Nếu không nhờ vụ tai nạn này, chị làm sao có thể khẳng định được tình
cảm của mình chứ. Chỉ nhìn thái độ với điệu bộ khóc thảm thương của chị
là ai cũng có thể nhìn ra được!" - Cô nhìn lên bầu trời, rồi lại nói
tiếp - " Trời đã tối lắm rồi, nhà lại xa bệnh viện nên chị hãy về Khách
Sạn nghỉ ngơi đi, giám đốc còn có những người bảo vệ khác lo mà. Rồi
sáng mai chúng ta sẽ đến đây sớm thăm ngài, có được không?"
Cô bật cười, lắc đầu nói:
" Cần gì phải nhọc công như vậy, chị sẽ ở lại đây với anh ấy. Em về trước đi!"
" Không được, em sao có thể để chị ở lại một mình. Chị ở lại, em sẽ ở lại với chị!"
Cô cười rạng rỡ, tay nắm lấy tay cô bé, lòng cảm thấy ấm áp lạ:
" Ừm!"
Cả hai cùng quay trở lại bệnh viện, nhưng vừa đứng ở cửa thang máy, cô liền giật mình nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi Thảo Nhi đầy lo lắng:
" Phải rồi, còn bác trai, bác trai có biết chuyện Kevin gặp tai nạn không?"
" Em cũng không biết nữa, là em đi chung với chị mà, đâu hay biết gì đâu!" - Cô bé lắc đầu nói.
Ngẫm nghỉ một hồi, cuối cùng đành lôi điện thoại từ trong túi ra, bấm
số gọi điện cho Nhã Trúc, nhưng chưa kịp mở miệng nói gì thì đầu dây bên kia đã oang oang:
" Jessica, cô gọi đúng lúc lắm. Chủ tịch vừa bảo tôi đặt book sang Hàn Quốc vào rạng sáng mai. Cô nhất định phải
chuẩn bị tâm lý sẵn đấy!"
Phương Nhã nghe thấy thế liền giật thót mình, đôi môi mấp máy run rẩy:
" Cái ... cái gì? Sao nhanh thế?"
" Còn nhanh cái gì nữa? Ông ấy biết chuyện của giám đốc rồi. Ban nãy
giám đốc còn gọi cho tôi, cũng vừa mới hay tin mới đây thôi!"
" Sao? Kevin vừa gọi cho cô sao?"
" Phải đó, không phải cô đang bên cạnh giám đốc sao?" - Đầu dây bên kia đột nhiên vang lên những âm thanh hỗn tạp, dường như là ai đó đang giục Nhã Trúc điều gì, chỉ kịp nghe thấy cô nói - " Jessica, tôi phải tranh
thủ làm nốt công việc cho sáng mai, không nói với cô nữa. Nhớ cẩn thận
nhé!"
Nói rồi cô thư ký cúp máy luôn, không kịp để Phương Nhã
kịp thốt nên lời nào, bèn há hốc mồm kinh ngạc. Thảo Nhi đứng bên cạnh
nhìn thấy sắc mặt cô u ám như thế cũng đoán chắc có chuyện gì đó không
hay, nên e dè hỏi:
" Chị Jessica, có phải chủ tịch sắp đến đây không?"
Cô không nói gì, chỉ lẳng lặng gật đầu. Thảo Nhi thấy thế đôi mắt liền
sáng lên, nhưng chưa kịp nói gì thì thang máy lúc này chợt mở ra, hai
người đàn ông từ trong thang máy bước ra, nói chuyện huyên thuyên điều
gì đó rất rôm rả.
" Quốc Thịnh! Thuốc tôi đưa cho anh, nhất
định phải uống đấy. Nếu không bệnh tình của anh sẽ nghiêm trọng hơn nữa
thì đừng có trách!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT