Chưa đầy mười giây sau, cô Liên giúp việc đã có mặt, chạy đến bên anh và Cẩm Tú, thở hồng hộc:
" Dạ, ông chủ gọi tôi"
" Dẫn bé Hạo về phòng ngủ!"
" Dạ!" - Cô Liên gật đầu cái rụp, đưa tay bế bé Hạo trên tay, nhanh chóng đi xuống lầu.
Không khí xung quanh lắng đọng, im ắng đến kì dị, giờ chỉ còn mình anh
và Cẩm Tú. Cô nhìn anh đầy trách móc, nhưng đáp lại ánh mắt đó chỉ là
tia nhìn sắc lạnh của anh, và giọng nói nhẹ tựa lông hồng:
" Cẩm Tú! Em nên nhớ, anh chỉ là ba nuôi của đứa bé. Không phải ba ruột!"
" Quốc Thịnh!"
" Đừng bao giờ nói chuyện như thế trước mặt trẻ con!"
" Anh luôn miệng nói không phải ba ruột của bé Hạo, vậy thì còn lo lắng cho nó làm gì!"
Nghe giọng nói nghèn nghẹn của cô, tim anh chợt ngưng một nhịp, khẽ cau mày, anh gầm lên:
" Cẩm Tú! Anh nói cho em biết! Cho dù không phải là con anh, nhưng anh
vẫn yêu thương nó. Chỉ có điều, anh chỉ làm ba, chứ không làm chồng!"
Cẩm Tú lúc này đã uất nghẹn, đôi mắt rưng rưng, tay níu lấy vạt áo anh, nói như van xin:
" Không lẽ hai năm qua chúng ta ở bên nhau, anh không có chút nào động
lòng ư? Chẳng lẽ, em thay đổi như thế vì anh vẫn không đủ?"
"
Xin lỗi em, anh biết trong thời gian qua em đã chịu nhiều cực khổ. Nhưng em phải biết, anh ở bên em chỉ vì trong thời gian đó em còn đang chịu
cú sốc lớn, chưa thể hồi phục. Nhưng bây giờ mọi thứ đã qua, em đã rất
kiên cường lắm rồi. Cẩm Tú! Có đôi lúc không thể ép buộc những thứ không thuộc về mình!"
Anh gạt tay cô ra, khoác áo rồi bước nhanh xuống lầu, lạnh lùng không liếc nhìn cô dù chỉ lần cuối.
Nhìn bóng dáng anh khuất dần mà tim cô đau nhói, những lời nói đanh
thép từng câu từng chữ như cứa vào tim cô, rạch nên một vết thương sâu
không thể chữa lành. Tại vì sao, qua bao nhiêu năm xa cách, hình bóng
người con gái đó vẫn ngự trị trong trái tim anh, chưa bao giờ phai nhạt. Trong khi thời gian qua, cô đã cố hết sức níu giữ lấy tình yêu này, cố
gắng thay đổi bản thân, chỉ để nương tựa vào mối tình mờ nhạt trước mắt.
Cảm giác ghen tị chợt bùng phát trong cô như ngọn lửa hừng hực chảy trong huyết quản. Chưa bao giờ cô ngừng căm thù người con gái đó.
Cho dù phải bất chấp thủ đoạn, cô cũng nhất quyết không để Quốc Thịnh
rời xa mình! Nhất định là như thế!
Cơn gió lồng lộng khẽ lùa
qua hiên cửa, nụ cười của Cẩm Tú chợt bừng sáng giữa màn đêm. Cô nhếch
môi đắc thắng. Cho dù thời gian có đổi, vạn vật có dời, thì bản tính
thật sự của cô, chẳng bao giờ biến mất!!!!
“ Phương Nhã, nếu cô chết thật rồi thì hay phải biết!”
TRỞ VỀ
Việt Nam
Tại trại giam số 4.
Cạch!
Tiếng mở khóa lạch cạch vang lên, một người đàn ông khoảng trung niên
mặc đồ lính canh, thanh âm hết sức gay gắt vọng vào bên trong:
" 02684! Có người thân gặp ở bên ngoài! Mau ra đí!"
Làn gió khẽ len qua khe hở, thổi lùa vào căn phòng của người đàn bà
trông đã đứng tuổi, làn da xanh xao không chút sức sống, vừa hay tin có
người thân đòi gặp, ánh mắt âm u kia đã sáng lên mừng rỡ, chạy ùa thật
nhanh ra ngoài.
Bước vào phòng thăm, bà liền lao đến nhấc máy nghe áp sát tai mình, nói trong hơi thở gấp gáp:
" Sao rồi? Phương Nhã sao rồi? Có tin tức gì chưa?"
Nhìn thấy đôi mắt đầy sốt ruột của người đàn bà được phân cách qua tấm
kính mỏng, giọng chàng trai cố gắng thở nhè nhẹ, khẽ nói:
" Vẫn chưa ạ! Bác gái, con nhất định sẽ nhanh chóng tìm ra cô ấy! Bác đừng quá lo lắng!"
Sắc mặt người đàn bà phút chốc tối sầm lại, vẫn là câu nói cũ, vẫn
không có gì tiến triển!!! Dù biết là không nên quá hy vọng, nhưng đã hai năm trôi qua rồi, tung tích của con gái bà vẫn không chút tiến triển,
hệt như không tồn tại trên cõi đời này vậy!
Đôi mắt bà buồn rười rượi, không nén nổi thở dài, cố gượng lại nỗi thất vọng trong chốc lát, giọng có pha chút mỏi mệt:
" Không sao, không sao. Chỉ cần cố gắng, nhất định sẽ có ngày tìm ra được!"
- Bà tự an ủi mình, cũng như đang an ủi anh
- " Quốc Thịnh! Bấy nhiêu năm qua, con đã vất vả rồi!"
" Bác gái, bác đừng nói vậy! Trong chuyện này, phần lớn lỗi cũng do
con. Nếu như khi xưa con không vì cái giao kèo ngu ngốc đó, không toàn
tâm toàn ý ở bên cô ấy, thì có lẽ cô ấy sẽ không suy sụp như vậy" Nói
một lúc, ánh mắt anh trở nên xa xăm, giọng nói có phần chua xót, đau
thương. Cố gắng nuốt giọt đắng vào trong cổ họng, anh nói tiếp:
" Nếu như không nhờ khi xưa con tìm kiếm Phương Nhã, thì sẽ không biết
được tin bác gái thì đã vào tù, còn bác trai cũng bị bắt vào trại cai
nghiện! Đời thật trớ trêu!"
Người đàn bà nhíu mày, trên trán lộ rõ những vết nhăn theo thời gian, hơi thở trở nên khó nhọc, nín thở tíêp lời:
" Viên cảnh sát khi đó cũng đã gọi cho con bé, ngay khi hai bác bị
bắt, Nhưng rồi cả đêm chực chờ ở phòng cảnh sát, cũng không hề thấy nó
xuất hiện. Cho đến mấy ngày sau, thì mới hay tin con bé mất tích! Bao
nhiêu thời gian ở trong địa ngục, bác mới bị dằn vặt bởi lương tâm, và
hiểu rằng, khi xưa bác và bác trai... thật không đáng làm cha mẹ của con bé!"
Nước mắt bà chảy dài, mùi vị mặn chát thấm trên đầu môi,
xát muối con tim bà từ ngày này qua ngày khác, để rồi bà như chết dần,
chết mòn trong sự hối hận, cắn rứt của lương tâm ... khi đã không làm
tròn trách nhiệm của một người mẹ!
Không phải bất cứ ai trên
đời này, đều có thể dũng cảm vượt qua khỏi số phận, định mệnh của bản
thân. Và gia đình của bà cũng vậy! Cái tù tùng trong ngôi nhà rách nát,
sự bất bình giữa hai vợ chồng không ngừng gia tăng, cộng với áp lực của
tiền bạc luôn đè nặng lên tâm lý bà và Hữu Nghĩa (tên của ba Phương Nhã) ngày càng chèn ép, khiến hai vợ chồng bà trở nên túng quẫn, chán nản
trong cuộc sống, rồi biến thành những người của tận cùng đáy xã hội từ
lúc nào mà không hay biết!
Hai vợ chồng bà đã thật sự mất đi ý
chí quật cường, đành mặc cho số phận, mà buông thả bản thân thành hai
người ăn chơi trụy lạc, một người mê cờ bạc, một người nghiện ma túy.
Chỉ còn lại đứa con nhỏ chưa kịp rời khỏi cuộc đời học sinh, để mặc con
bé tự lo lấy thân, không ai chăm lo! Chỉ nghĩ đến đây, con tim bà đã
nhói đau như bị ai cào xé!
Liệu trên đời này, còn người mẹ nào, người cha nào, tàn nhẫn đến mức biệt nhà trốn nợ, để lại đứa con khi đó mới học lớp 12, thay ba mẹ gánh nợ toàn bộ số tiền ấy!?
Rồi
hậu quả, người con gái vốn dĩ có gương mặt xinh xắn đó, lại là nạn nhân
của vụ đánh ghen, kèm theo nợ nần của ba mẹ chồng chất ... khiến con bé
trở thành cô gái xấu xí, nửa khuôn mặt bị hủy hoại bởi axit! Nghĩ đến
đây, ánh mắt bà chợt sáng lên như vừa nghĩ ra điều gì, kích động hỏi
Quốc Thịnh, khóe mắt vẫn còn long lanh giọt nước:
" Đúng rồi,
bác trai bây giờ thế nào? Tình hình ông ấy sao rồi? Có đỡ chút nào
chưa?" " Bác trai vẫn khỏe, mọi việc đều ổn. Bác gái cứ yên tâm!"
Nghe lời nói đó, bà có một chút phần nào bớt lo lắng, lòng cũng giảm
bớt nặng nề đi nhiều, chỉ gật đầu, nghẹn ngào nói trong nước mắt:
" Tốt rồi, tốt rồi. Cầu mong sao cho ông ấy mau chóng cai nghiện thành công!"
Quốc Thịnh cười gượng gạo, bà đâu biết rằng, anh là cố tình nói sai sự
thật, hoàn toàn không muốn bà đau khổ thêm nữa, nếu như biết tin chồng
bà lại tái phát cơn nghiện, xém nữa là đã thoát khỏi trại nghiện từ một
tháng trước, nhưng cũng may là kịp bắt lại. Và rồi, trong suốt thời gian qua, ông đã gây náo loạn cả trại nghiện ma túy, gây phiền hà không biết cho bao nhiêu người.
" 02684! Đã hết giờ thăm rồi!"
Tiếng nói của người canh ngục lại vang lên, bà liền giật mình, hốt hoảng nói thật nhanh, dáng vẻ trông đáng thương vô cùng:
" Quốc Thịnh! Con phải cố gắng tìm cho ra con bé, nhất định phải tìm được Phương Nhã! Con hứa với bác đi!"
" Con hứa! Bác gái, con sẽ không dừng việc tìm kiếm cô ấy! Sẽ có ngày con dắt cô ấy vào đây thăm bác!"
Quốc Thịnh gật đầu hứa như đinh đóng cột, nhìn bóng dáng Mỹ Lệ khuất
dần. Đây không chỉ là một lời hứa, mà còn mang hàm ý của một lời thề
dành riêng cho anh. Hai năm không tìm được, vậy thì hai năm nữa ... nếu
hai năm nưã vẫn không tìm được, thì hai mươi năm sau, rồi lại hai mươi
năm sau nữa ... cho dù phải trải qua bao nhiêu năm, bao nhiêu thời gian, anh cũng nhất định phải tìm cho ra Phương Nhã!
Hai năm qua,
anh liên tục đến thăm ba mẹ của Phương Nhã trong âm thầm, không để bất
cứ ai biết được chuyện này, nhất là Cẩm Tú!
Bá trai đột ngột
giở chứng, cơn nghiện tưởng chừng đã được cai trong suốt hai năm trời,
thì đùng một cái lại phát điên, làm loạn chấn động cả trung tâm cai
nghiện. Điều này quả thật khiến anh rất đau đầu. Bấy nhiêu thời gian
Phương Nhã mất tích, thì có bấy nhiêu chuyện xảy ra liên tục, khiến anh
không thể nào ứng phó kịp!
Tìm kiếm Phương Nhã là điều tất yếu, nhưng nếu như tìm được cô ấy rồi
thì thế nào? Nhìn thấy một người cha quẫn trí trong cơn nghiện, một
người mẹ suốt ngày chỉ trông ngóng đứa con gái từng ngày ở ngục tù ...
và anh, thì lại làm người cha bất đắc dĩ. Trông thấy những chuyện như
thế này đổ dồn liên tục trước mắt mình, liệu Phương Nhã có chịu đựng nổi không????
" Phương Nhã! Rốt cuộc em đang ở đâu? Em còn sống hay đã ..."
Tim Quốc Thịnh thắt lại, anh không dám nghĩ tiếp nữa. Gục đầu trên vô
lăng, anh mệt mỏi nhắm mắt, lòng cảm thấy buốt giá. Ngày qua ngày, anh
lại càng căm ghét bản thân. Hai năm trước, anh lỡ làng đánh mất cô, và
bây giờ, anh càng thất bại hơn khi không thể nào tìm kiếm được tung tích của người con gái đó...
Cô mỏng manh như làn gió, biến mất
khỏi cuộc đời anh như khói bụi sương phủ, mờ nhạt đến mức anh không thể
nào nhìn thấy được, càng không thể chạm tới. Nếu như không có bức ảnh
duy nhất của cô trong ví anh, thì có lẽ trong hai năm qua, anh đã quên
mất gương mặt cô thế nào rồi
Nếu như định mệnh không để cho anh xuất hiện trong cuộc đời của Phương Nhã, có lẽ ... cuộc đời cô sẽ khác!
Reng! Reng!
Tiếng chuông điện thoại chợt reo lên khiến Quốc Thịnh dứt hẳn dòng suy
nghĩ, liền bắt máy nhanh khi trông thấy màn hình hiển thị tên người gọi:
" Dạ, tổng giám đốc!"
" Việc kinh doanh nhà đất của
chúng ta bên Hàn Quốc đang xảy ra một ít vấn đề. Sáng ngày mai anh đáp
máy bay sang Hàn Quốc tiếp ứng thay tôi nhé! Có thể sẽ kéo dài vài ba
ngày đấy!"
Quốc Thịnh khẽ chau mày, rồi cũng nhanh chóng đồng ý:
" Tôi biết rồi, chào tổng giám đốc!"
Cuộc đối thoại kết thúc nhanh chóng, anh liền tựa đầu lên ghế, miệng
cười nhạt, không nén nổi thở dài. Rồi ngày mai, anh sẽ trở lại là một Vũ Quốc Thịnh của công việc!
Trời chập tối, Quốc Thịnh hờ hững gấp thức ăn bên chiếc bàn lạnh lẽo,
bên cạnh còn có Đình Phong, Triệu Ánh, Cẩm Tú cùng bé Hạo đang ngồi cùng ăn cơm. Như cảm thấy nhột với những ánh nhìn khác thường, anh đột nhiên lên tiếng:
" Ngày mai con sẽ sang Hàn Quốc có công chuyện. Có thể sẽ ở lại ba bốn ngày!"
Lập tức, xung quanh như có phản ứng ngay, Cẩm Tú liền buông đũa, hỏi
anh đầy ngạc nhiên: " Sao gấp gáp vậy? Ngày mai là đi rồi sao?"
" Ừ!"
- Anh hờ hững đáp, tay vẫn đang gắp thức ăn.
Ánh mắt Cẩm Tú tối sầm,cô im lặng nhìn anh,không nói gì.
" Ngày mai là sinh nhật Cẩm Tú! Nó vốn dĩ muốn cùng con đi chơi đâu đó
cho khuây khỏa. Thế mà ..." Triệu Ánh lúc này mới lên tiếng, giọng thể
hiện rõ sự bực tức.
" Mẹ ..."
- Cẩm Tú e dè ngắt lời mẹ mình, nhưng mắt lại liếc nhìn anh như thăm dò.
" Con ăn no rồi!"
Quốc Thịnh lạnh lùng đứng lên, mặt không lộ tí cảm xúc gì, cứ thế đi
thẳng lên lầu, bỏ lại cái nhìn đầy ngơ ngác của Đình Phong, và sự tức
giận hiện rõ trong lòng Triệu Ánh.
- Đình Phong lúc này mới lên tiếng, nhanh chóng gắp thức ăn bỏ vào chén cô.
Cô mím chặt môi gật đầu, mắt nhìn đồ ăn trong chén mà đầu trống rỗng, chỉ có thể cảm nhận được con tim đang nhói lên từng hồi.
Sau bữa ăn, Cẩm Tú chơi với bé Hạo được một lúc, sau đó liền dặn dò cô Liên dắt đi ngủ, rồi nhanh chóng lên lầu.
Cửa phòng Quốc Thịnh vẫn còn mở, cô nghĩ nhanh rồi bước vào trong phòng, cất giọng e dè:
" Quốc Thịnh!"
Anh ngồi tựa thành giường, mắt dõi theo ánh trăng đậu ngoài cửa sổ, lặng thinh.
" Quốc Thịnh! Anh đừng suy nghĩ nhiều nhé, không phải mẹ cố ý trách móc anh gì cả. Chỉ là ... chỉ là, anh chóng làm xong công việc, rồi về nhà
nhé!"
Anh nhắm mắt,lòng dao động vì lời nói đáng thương của cô, cảm thấy đã có chút tàn nhẫn khi chính anh biết rõ ngày mai là sinh
nhật của cô ấy, nhưng vẫn không tỏ thái độ, cũng không muốn quan tâm...
" Xin lỗi!"
Quay sang nhìn cô, ánh mắt anh đã có phần dịu lại, nói thật chậm, thật khẽ, chỉ đủ mình cô nghe:
" Chúc em ngày mai sinh nhật vui vẻ!"
Cô cười gằng, khóe mắt đã long lanh, ngẩng đầu vầng trăng sáng, cố ngăn những giọt lệ sắp chực trào:
" Con tim anh làm bằng sắt đá hay sao? Anh hiểu em có vui vẻ hay không mà!"
Nói xong, cô đi nhanh khỏi phòng, đóng luôn cửa. Để lại lòng ai đó vẫn vô tình, mắt vô hồn nhìn ngoài cửa sổ, môi cười nhạt.
" Anh xin lỗi! Cẩm Tú!"
Nếu không giữ vững lòng kiên định, giữ vững ý chí sắt đá, con tim vô
tình như thế này ... rồi sẽ có một ngày, anh sẽ quên đi tình yêu của
chính mình mất!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT