2 năm sau ...

" Ông chủ, đứa bé cứ khóc mãi, không biết là tại sao?"

Cô Liên - người giúp việc của nhà Quốc Thịnh, hớt ha hớt hải chạy đến bên anh, trên tay còn ẵm một đứa bé trai kháu khỉnh, khoảng chừng 2 tuổi, đang khóc ngon lành.

" Đưa đây tôi xem!"

Quốc Thịnh vừa bồng đứa bé trên tay, thì ngay lập tức nín khóc ngay, đôi mắt trong veo như mặt hồ nước long lanh nhìn anh, cười khoái chí, tay chỉ vào anh mà bập bẹ nói: : p.a pa!

" Thật là, hễ có ba bồng trên tay là nín khóc ngay. Đứa nhỏ thật đáng yêu, tương lai sau này chắc sẽ rất giỏi!"

Cô Liên tấm tắc khen đứa trẻ cười ngộ nghĩnh trên tay Quốc Thịnh, không khỏi tặc lưỡi. Từ khi được chào đời đến nay, ngoài anh ra không bất cứ ai ẵm đứa bé này được lâu mà không khóc. Suy nghĩ một hồi, cô giúp việc như sực nhớ ra điều gì, bèn nói:

" Chết rồi, đã 7h rồi!Bà chủ đã dặn đúng 6h phải cho ông chủ uống thuốc, tôi mãi lo đút đồ ăn cho bé Hạo mà quên khuấy mất. Bà chủ nhất định sẽ mắng tôi cho xem! Không được, không được, ông chủ nhớ đừng mách bà chủ nhé, không tôi chết mất! Không được, phải đi lấy thuốc ngay!"

Thấy dáng vẻ sợ sệt lúng túng của cô Liên, Quốc Thịnh nhìn theo sau mà không khỏi thở dài. Đã một năm trôi qua rồi, tính tình của Cẩm Tú, đã có phần dịu dàng đi một chút, tính cay độc có lẽ cũng không còn. Bằng chứng là trong 2 năm qua, cô đã cư xử với anh và mọi người xung quanh bằng thái độ rất hòa nhã và thân thiện, chỉ mỗi khi có chuyện gì liên quan đến anh, cô mới trở nên dữ dằn và cay nghiệt như xưa. Không biết đã bao nhiêu lần, cô Liên giúp việc đã bị Cẩm Tú quát nạt đến xanh cả mặt, sợ hãi như nhìn thấy sư tử.

Hai năm rồi, thời gian trôi qua thật chóng vánh và đầy ắp những biến cố của dòng đời. Kỷ niệm vẫn còn đây, nhưng người nay đâu còn nữa ...

Hít một luồng khí lạnh vào trong phổi, tim Quốc Thịnh se thắt lại. Hôm nay, anh lại nhớ đến Phương Nhã nữa rồi!

Hai năm trước, anh khó xử vô cùng, khi trong lúc anh muốn quay trở lại bên Phương Nhã, thì lại hay tin sét đánh, rằng Cẩm Tú đã mang thai.

Mang thai một đứa con, nhưng lại không biết là con của ai. Bốn tên bợm nhậu, cùng lúc h.ã.m một người con gái, có phải chăng ... quả báo Cẩm Tú đã trả, là quá đủ rồi không?

Suốt mấy tháng trời, cô đã lâm vào tình trạng bấn loạn tinh thần, chỉ biết ru rú trong nhà mà cười như người điên, gào thét điên loạn, chẳng ai có thể can ngan được ngoại trừ Quốc Thịnh.

Nhìn thấy một thiên kim tiểu thư thường ngày coi trời bằng vung, miệng mồm độc địa giờ đây không khác gì một người điên, cứ mãi gào thét điên loạn, tóc tai rối bù, đôi mắt đảo lia lịa, suốt ngày chỉ ôm đầu, núp vào một góc tường, hết la hét rồi lại khóc. Trông Cẩm Tú như thế, Quốc Thịnh thật không nỡ bỏ đi!

Suốt một thời gian sau đó, Quốc Thịnh quyết tâm dùng hết khả năng của mình để tạo dựng nên sự nghiệp từ hai bàn tay trắng. Nhưng nếu nói biến động trong những năm qua, thì không thể không nói đến sự nghiệp của Đình Phong và Triệu Ánh.

Từ khi chuyện tình của Triệu Ánh và tình nhân bị bại lộ, sự nghiệp của Đình Phong đang trên đà phát triển bỗng xuống dốc trầm trọng. Những đường làm ăn, các mối hợp tác đều từ từ mất hết. Cuối cùng, sự nghiệp Đình Phong sụp đổ, cuộc sống của hai mẹ con Cẩm Tú đã thê thảm, nay càng thê thảm hơn!

Ngày đó, Triệu Ánh đã đưa số tiền mười triệu chìa trước mặt Quốc Thịnh, nói với anh rằng chỉ cần anh cố gắng tạo dựng sự nghiệp bằng số tiền như thế này, sẽ có thể nhanh chóng tìm được Phương Nhã, đồng thời, cho đến khi anh thật sự tìm được Phương Nhã, thì ít ra trong lúc ấy, hãy chăm sóc Cẩm Tú thật tốt, và làm cha nuôi của đứa trẻ tội nghiệp ấy!

Tim Quốc Thịnh se thắt lại, khi lời nói của Triệu Ánh, cũng chính là điều mà Quốc Thịnh đang nghĩ đến.

Quyết tâm kiên trì muốn tìm lại người con gái anh yêu, lúc nào cũng sôi sục, như máu chảy cuồn cuộn trong tim anh. Từ cái ngày anh gặp Phương Nhã trước nhà cô, thì đó cũng là lần cuối cùng anh nhìn thấy người con gái đó.

Từ ngày đó đến giờ, không lúc nào là anh không đi khắp nơi, tìm kiếm cô như người điên dại, cứ hy vọng mãi rồi lại thất vọng, nỗi nhớ da diết cứ làm lòng anh cồn cào, đau đớn. Cô như không còn hiện diện trên cõi đời này, biến mất khỏi tầm mắt của anh, thật sự rời xa anh một lần nữa!!!!

Cầm xấp tiền trên tay mà Quốc Thịnh cảm thấy như cổ họng bị mắc nghẹn. Chỉ cần mười triệu, chỉ cần cố gắng tạo dựng sự nghiệp, chỉ cần trong một thời gian ngắn, anh sẽ tìm lại được Phương Nhã, nhất định sẽ tìm lại được cô, mang cô quay về bên anh. Đến lúc đó, hai người sẽ mãi ở bên nhau, không ai có thể chia cắt!

Giữ vững lòng kiên định như thế trong suốt 2 năm qua, cuối cùng anh đã làm nên sự nghiệp, leo trèo từ chức vụ một nhân viên quèn nghèo kiết xác, vượt lên những đồng nghiệp xung quanh, và trở thành giám đốc điều hành kinh doanh môi giới nhà đất.

Số phận thật sự không bạc đãi anh, khi anh may mắn được tổng giám đốc khen ngợi là nhân tài, luôn đề cử và nâng đỡ anh. Nếu không phải như thế, làm sao anh có trong tay sự nghiệp vững chắc và giàu có như ngày hôm nay.

Có trong tay sự nghiệp vững vàng, Quốc Thịnh càng điên cuồng tìm kiếm Phương Nhã khắp nơi, anh huy động lực lượng điều tra cô khắp ngõ ngách của mọi nẻo đường, liên tục tung ảnh của cô khắp các bìa mặt báo, thế nhưng trong suốt thời gian qua, tung tích của cô không hề có cải tiến, thậm chí, chỉ một nguồn tin nhỏ nhoi về Phương Nhã, cũng hoàn toàn không phát hiện.

Chán nản, nhưng không tuyệt vọng. Cho đến tận bây giờ, Quốc Thịnh vẫn không ngừng tìm kiếm Phương Nhã, dù rằng hoàn cảnh hiện giờ thì khó có thể tự ý giải quyết mọi việc.

Đình Phong và Triệu Ánh, dù không gầy dựng được sự nghiệp năm xưa, nhưng vẫn có thể sống sót qua ngày, có cái ăn cái mặc, và hằng tháng anh cũng cấp cho Triệu Ánh một số tiền, coi như là vốn liếng bà đã bỏ vốn dành dụm 10 triệu để anh gầy dựng nên sự nghiệp.

Trong thời gian anh tìm kiếm Phương Nhã, thì cũng là lúc Quốc Thịnh nhìn thấy được một phần nào tính cách Cẩm Tú được biến đổi.

Có lẽ trải qua những cú sốc liên tiếp đó, cô đã thức tỉnh được bản thân, không còn hống hách, chảnh chọe, cũng không còn miệng mồm độc địa,mà trở thành một người vợ hiền, một người mẹ tốt, chăm sóc anh thật chu đáo, yêu thương anh hết mực. Thế là trong suốt 2 năm qua, anh vô tình đã trở thành một người chồng, một người cha trước mặt tất cả mọi người.

Có đôi lúc, anh cảm thấy mình thật thất bại. Ngày trước, anh chia tay Phương Nhã vì đặt điều kiện với Cẩm Tú, nếu như anh không bên cô, thì nhất định Phương Nhã sẽ không được điều trị tại bệnh viện. Và ngày hôm nay, thì lại một lần nữa, được Triệu Ánh góp số tiền 10 triệu để anh tạo nên sự nghiệp. Đối với cả hai điều này, nguyên do chủ yếu cũng là vì Phương Nhã!

Anh là một thanh niên nghèo, trong khi thế lực của Một Mắt vô cùng lớn. Bản thân anh trong tay không có tiền, làm sao có thể giúp Phương Nhã kiếm tiền trong thời gian ngắn để điều trị tại bệnh viện được chứ. Ngoài cách giao kèo thỏa thuận ở bên Cẩm Tú, anh mới có thể thế thân thành một " người tốt bụng", đưa số tiền 20 triệu để cô dưỡng bệnh.

Cô thậm chí không biết rằng, khi nói câu chia tay đó, tim anh đau đến mức nào!

Thế nhưng giờ đây, khi đối với sự thật không có cô bên cạnh, không được nhin thấy, và cảm nhận được cô đang tồn tại, thì nỗi đau này còn kinh khủng hơn.

Cố dằn cơn ho, anh khẽ thì thào, như đang nói với chính bản thân mình

" Phương Nhã! Em rốt cuộc đang ở đâu? Xin em hãy quay về, nhanh chóng về bên cạnh anh!!! Anh sắp không thể chịu đựng nổi rồi!"

Tại Seoul,Hàn Quốc ...

Trong một ngôi nhà sang trọng với gam màu trắng thanh nhã, kết hợp với khu vườn đầy rẫy hoa các loại, tạo nên một lâu đài tráng lệ như cổ tích. Có một cô gái đứng trước ban công sân thương, làn tóc xoăn khẽ thổi bay trước gió, để lộ một phần vết sẹo do bị phỏng từ phía dưới cổ xuống tận vai. Đôi mắt cô mông lung nhìn lên bầu trời, hai tay chống cằm đầy mơ mộng,thi thoảng lại không nén được tiếng thở dài.

Bất chợt cảm thấy như có vật gì đó ấm áp phủ lên vai, cô khẽ xoay đầu lại, liền bắt gặp ánh mắt vừa ấm áp vừa đầy trách móc của Kevin.

" Jessica, em lại không nghe lời anh! Lần nào anh từ Mỹ trở qua đây, em cũng đều trái lời anh, bệnh tình chưa khỏe hẳn, đi đứng còn không vững thế kia lại đòi ra ban công, ngay cả áo khoác cũng không chịu mặc. Có biết trời đang rất lạnh không hả?"

Jessica nhìn lời nói của Kevin nhả ra khói,tuy là tức giận mắng, nhưng lại ân cần khoác áo lên người cô, sợ rằng sẽ trở bệnh lần nữa, điều này khiến cô bật cười:

" Kevin, anh cần gì phải lo lắng như thế, em không sao. Xem đi, em có thể tự đi lại được mà. Anh không cần lo cho em, suốt ngày cứ từ Mỹ chạy qua đây, rồi lại từ đây chạy qua Mỹ, thật cực khổ cho anh!"

Kevin nghiêm mặt, nheo mắt nhìn cô, tỏ ý không bằng lòng:

" Không được đánh trống lảng!"

Nhìn thấy hành động nheo mắt của anh, cô biết mình không thể đùa được nữa. Mỗi khi nheo mắt, nghĩa là anh bắt đầu thấy bực mình, nghĩ thế, cô không còn cách nào khác ngoại trừ xuống nước:

" Được rồi, được rồi! Là em sai, sau này nhất định sẽ mặc áo khoác!"

" Còn gì nữa?"

" Em sẽ không tùy tiện đi lại. Tất cả đều nghe lời anh hết, thế được chưa?"

Cô nói nhanh, giọng điệu có chút giận dỗi, môi bậm lại xoay mặt sang chỗ khác, không quên " hứ" một tiếng.

" Được rồi cô bé, vào nhà đi. Ngoan nào!"

Thấy hành động trẻ con của cô, anh khó tránh khỏi bật cười. Ngay lập tức giọng điệu đã trở nên dịu dàng, ân cần dìu cô vào trong phòng.

" Thật ra, anh không cần phải lo cho em như vậy. Vụ tai nạn đó, hoàn toàn không phải do anh mà!!!"

Đến khi anh bắt cô nằm lên giường, nhìn anh ân cần đắp chăn che phủ đến tận cổ mình, cô mới thốt lên một câu, ánh mắt tò mò nhìn Kevin như thăm dò.

" Con bé này, nếu như không phải em mất đi kí ức, hoàn toàn không nhớ gì về trước đây, thì anh có cần phải cực khổ chăm sóc em vậy không?" – Anh trừng mắt, lên giọng nhìn cô đầy trách móc, nhưng ẩn chứa trong lời nói ấy, là cả một mối quan tâm đặc biệt dành cho cô.

" Cũng phải, nhưng anh đã tốn công đưa em sang Hàn Quốc phẫu thuật, như vậy là đã cạn tình cạn nghĩa lăm rồi, không cần phải đối xử tốt với em vậy đâu!"

" Ngủ đi, nói nhiều quá!" - Kevin ấn trán cô xuống giường, hành động thô bạo khiến cô tức tối lên, bật người dậy gầm gừ:

" Ui da! Anh là đồ bạo lực!"

" Muốn ngủ hay muốn bị đánh đòn?"

Kevin khẽ gầm giọng, liếc mắt nhìn cô. Ngay lập tức, cô chui mình trong chăn, co ro người lại, không dám ngẩng đầu lên nữa.

Anh nhìn người con gái bên cạnh mình mà lòng cảm thấy ấm áp đến lạ. Chuyện đời thật khó ngờ, một Kevin Nguyễn lạnh lùng như anh, lại có một ngày biết yêu, mà lại vô tình yêu một cô gái ngay cả thân phận mình như thế nào cũng không hề biết!

Từ hôm tai nạn, khuôn mặt của cô đã biến dạng nghiêm trọng, nếu như không có người con trai này tức tốc cho cô làm một cuộc phẫu thuật thẫm mĩ, Phương Nhã sẽ không có được khuôn mặt xinh đẹp đến mê hồn như ngày hôm nay.

Trong lúc đó, Kevin cũng tình cờ phát hiện được, khuôn mặt và một phần bả vai đến cánh tay trái của Phương Nhã mang một vết sẹo lồi lõm do bị phỏng nặng, chỉ bấy nhiêu đó thôi, anh đã có thể hình dung ra được phần nào, quá khứ của cô mang một nỗi đau khó có thể phai nhòa.

Sau cuộc phẫu thuật thành công, cứ tưởng anh sẽ thoát khỏi nhiệm vụ của mình, ai ngờ đâu cô lại hoàn toàn mất đi kí ức như lời bác sĩ kia nói. Vào lúc đó, Kevin thật sự cảm thấy rất khó chịu, vì cho rằng cô chính là gánh nặng của mình.

Thế nhưng với thân phận của Kevin Nguyễn, một việt kiều Mỹ như anh, thậm chí không cho phép bản thân mình có lối suy nghĩ vứt bỏ cô một cách thiếu trách nhiệm như vậy, huống hồ gì anh còn là giám đốc của một nhà hàng có tiếng ở Việt Nam.

Ban đầu, anh ở bên cạnh chăm sóc cô chỉ vì miễn cưỡng, nhưng dần một thời gian dài sau đó, anh như bị bùa mê thuốc lú, mang trong lòng một mối thiện cảm với cô, thậm chí còn vượt cả mức tình anh em, tình bạn bè ...

Mãi cho đến một thời gian gần đây, anh mới biết được tình cảm lạ lùng đó, chính là tình yêu mà anh dành cho cô!

Tất nhiên, cô hoàn toàn không biết điều này!

Jessica, chính là tên mà Kevin tự đặt cho cô. Vì Phương Nhã đã hoàn toàn mất trí nhớ, mọi sự việc của quá khứ đều quên hết, kể cả tên của chính mình, cô cũng không thể nhớ nổi.

Nhưng dường như, Kevin nhận ra được, tận sâu trong lòng cô hẳn sẽ mang rất nhiều đau đớn lẫn buồn tủi. Tất cả, có lẽ đều bắt nguồn từ quá khứ của cô.

Nếu như có một ngày cô nhớ toàn bộ quá khứ của mình, liệu anh và cô, có còn được ở bên nhau, vui vẻ như bây giờ không???

2 năm qua, anh vốn dĩ đã quá quen với sự hiện diện của cô, cảm nhận được tình cảm ngày càng lớn lên trong trái tim, liệu anh sẽ đành lòng, để cô ra đi chứ?

" Jessica! Cuộc sống trước đây của em, có tốt không? Em có muốn nhớ lại quá khứ trước đây của mình không?"

Kevin hỏi cô, hay đúng hơn là đang hỏi chính mình??? Nếu cuộc sống trước đây của cô thật sự tốt đẹp, anh nhất định sẽ buông tay. Nhưng nếu anh biết quá khứ của cô mang đầy nỗi đau khó xóa bỏ, vậy thì tốt nhất, là đừng bao giờ để cô nhớ lại!

trước khi vào với chương tiếp theo, các bạn chú ý trong phần này t/g sẽ chuyển ngôi thứ 3 sang ngôi thứ 1 để diễn tả thiết thực hơn. Và xuyên suốt trong truyện này sẽ xen kẽ giữa người kể là ngôi thứ 3 và người kể là chính Phương Nhã. các bạn chú ý nhé!

" Chỉ cần em không buông tay. Anh nhất định sẽ không buông tay!"

Dưới màn sương mờ ảo, tôi nhìn thấy một bóng hình người con trai không rõ khuôn mặt, cứ mãi lặp lại câu nói ấy. Nhưng mỗi khi tôi đến gần, thì lập tức hình ảnh đó tan biến nhanh như bong bóng xà phòng. Cứ như thế, hai năm rồi, những ký ức trong đầu tôi về quá khứ của chính mình, đều chỉ như một tờ giấy trắng ...

Tôi giật mình tỉnh giấc, và nhận ra chiếc gối đang nằm đã thấm ướt những giọt nước mắt. Trong khoảnh khắc, đầu tôi lại nặng trĩu.

Thời gian gần đây, tôi vẫn thường mơ thấy người đó, chỉ duy nhất với một lời nói cứ văng vẳng bên tai, đến mức tôi không thể phân biệt được đó là ảo giác hay chính là một mảnh ghép của ký ức đã mất.

Hai năm qua, tôi đã quá quen với cuộc sống hiện tại, mặc dù trong lòng vẫn muốn tìm lại cho mình kí ức của năm xưa, nhưng từ sau vụ tại nạn ấy, ngoại trừ khuôn mặt đã bị biến đổi, toàn thân đều mang vết thương khá nặng,tôi không thể đi lại được.

Sau cuộc phẫu thuật, tôi hôn mê bất tỉnh được một tuần, cho đến khi tỉnh lại, tôi càng bàng hoàng hơn khi phát hiện đôi chân của mình không đi lại được như ý muốn!

Tôi đã phải nằm viện mất ba tháng trời, và người luôn túc trực bên tôi, chỉ có Kevin. Thời gian đó, tôi cảm kích anh rất nhiều, vì tôi hiểu rõ, đã từ lâu anh làm tròn trách nhiệm của mình rồi, không cần phải tốn công sức chăm sóc tôi nhiều như thế nữa.

Xuân đến, đông đi, những vết thương trên người tôi đã dần bình phục, đôi chân cũng có thể đi lại nhiều hơn, chỉ riêng ký ức về quá khứ của tôi luôn là một màu trắng xóa.

Kevin từng nói, đợi khi sức khỏe đã bình phục hẳn, anh sẽ đưa tôi trở về Việt Nam, để tìm lại ký ức khi xưa của chính mình. Khi đó, nhìn sâu vào đôi mắt đầy chân thành của anh, tôi thật sự rất cảm động!

Không biết có phải định mệnh an bài sẵn cho tôi gặp anh hay không, hay số phận bắt chúng tôi mắc nợ lẫn nhau, mà từ khi vụ tai nạn giao thông đó xảy ra, anh chăm sóc cho tôi, và tôi cũng nợ anh hai chữ " nghĩa tình" ...

Anh còn công việc ở nước ngoài, thời gian rảnh rỗi không nhiều, ấy vậy mà vẫn tranh thủ thời gian để có thể bay từ Mỹ sang Hàn Quốc... chỉ để chăm sóc, lo lắng cho tôi từng tí một. Đã có lúc tôi nghĩ, một chàng trai nếu không có tình ý với một cô gái, tuyệt nhiên sẽ không hành xử như vậy!?

Thế nhưng ...

Cộc! Cộc!

" Chị Jessica, chị đã dậy chưa?"

Tôi khẽ giật mình, những suy nghĩ trong đầu nhanh chóng biến mất. Ngẩn người vài giây, tôi mới nhận ra được giọng nói ấy:

" Thảo Nhi! Em vào đây!"

Cánh cửa từ từ mở ra, bóng dáng một cô gái thân người nhỏ nhắn thoăn thoắt tiến đến gần tôi, trên tay cầm một ly sữa nóng, miệng cười tươi:

" Chị Jessica, giám đốc bảo chị phải uống sữa, không uống sữa là giám đốc sẽ phạt!" – Thảo Nhi nói đến đây, khẽ cúi đầu thì thào bên tai tôi - " Ngài đang ở bên ngoài canh chừng đấy!"

Tôi nhướn mày, khẽ liếc nhìn đồng hồ trên đầu giường, khóe môi cong lên thành một nụ cười:

" Không phải đúng 8h giám đốc sẽ lên máy bay về Mỹ sao? Bây giờ là 7h30 rồi, em đừng nói với chị là anh ấy phải bắt chị uống sữa xong mới đi nhé!"

" À, thật ra ..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play