Sự tức giận từ từ bốc lên, căng tràn lồng ngực. Đáy mắt anh tràn đầy sự căm ghét, căm ghét bản thân mình sao lại quá vô dụng như vậy???

Đôi chân này, tại sao có thể không cảm thấy đau? Một chút cũng không?

Nếu như ngày đó anh không vì sự ghen tức của bản thân, không dại dột rút những tên vệ sĩ rời khỏi cô thì sẽ không có chuyện bị Phi Vũ bắt lên xe và xảy ra tai nạn. Để rồi sau những chuyện đó, anh lại một lần nữa không thể bảo vệ được cô, không thể chạy đến bên người con gái của anh khi đôi chân đã dường như tàn phế.

Hai bàn tay anh siết chặt thành nắm đấm, xung quanh nổi đầy gân xanh run rẩy mỗi khi nghĩ đến cảnh tượng đó.

Trong màn mưa dày đặc, chiếc xe Mercedes lật ngược bên lề đường, xăng chảy từng giọt xuống mặt đất, loang lổ hòa cùng nước mưa trên bầu trời. Sau vụ đó, Phi Vũ tử nạn ngay tại chỗ, còn Jessica thì rơi vào trạng thái hôn mê suốt một tuần.

Khi đó, anh đã tưởng rằng cả đời sau này cũng không còn được nhìn thấy ánh mắt nụ cười của cô nữa ...

Không dằn được cơn tức giận, anh nói gần như hét lên với ba của mình, giọng nói trở nên vô cùng kích động:

“ Con lặp lại lần nữa. Cho dù đôi chân này có tàn phế con cũng không bỏ mặc Jessica. Và cho dù ba có sai thêm chục tên vệ sĩ bao vây căn phòng này cũng chẳng vấn đề gì. Vì bây giờ con sẽ nhảy xuống phía dưới và tìm cô ấy!!!”

Đến lúc này, giọng nói quyết liệt của anh khiến Justin Nguyễn không thể làm ngơ được nữa. Ông xoay người lại và lập tức phát hoảng khi trông thấy anh dồn hết sức lực vào hai cánh tay của mình, cố trèo ra khỏi cánh cửa sổ.

Cảm thấy được toàn thân lạnh buốt, mồ hôi ứa trên trán liên hồi. Mặt đất cách cửa sổ này hơn mấy chục mét. Nói cách khác nơi mà họ đang đứng là ở tầng thứ mười lăm của bệnh viện.

“ Kevin! Con bị điên rồi sao? Cản nó lại!!!”

Ngay lập tức những tên vệ sĩ đứng bên ngoài nhào đến bên giường cản anh lại, chúng kẹp hai bên tay không cho anh cử động, những tên còn lại đứng bao vây xung quanh, cửa sổ cũng vì thế mà che bít kín mít.

Nhưng bản thân anh giãy giụa quá kịch liệt, đôi mắt vằn lên những tia đỏ lòm như máu, cơn phẫn nộ hình thành bấy lâu trong lòng bỗng dưng bộc phát dữ dội:

“ Buông tôi ra, mấy người có còn coi tôi là cậu chủ không? Tôi nói buông ra!!!”

Không biết lấy từ đâu ra sức mạnh vô hình nào đó, thể trạng yếu ớt của anh phút chốc chuyển sang một lực vô cùng mạnh mẽ, một tay cố dằng khỏi ba tên vệ sĩ lực lưỡng, hành động chống trả vô cùng quyết liệt cộng thêm giọng nói phát ra đầy uy quyền khiến chúng bắt đầu thấy e ngại. Toàn bộ hành động nhất quán đều bị dừng hẳn.

Anh tựa người vào tường thở dốc, sắc môi trắng bệch mím chặt lại vì cố sức khắc chế cảm xúc trong lòng mình, dần dần phát ra tiếng nói, gầm lên hệt như sư tử bị chọc giận:

“ Kevin Nguyễn này dù có bị tàn phế cả đôi chân cũng quyết không để cho Jessica gặp nguy hiểm thêm lần nào nữa. Nếu ba muốn thấy đứa con trai này chết ngay tức khắc, ngay lúc này. Vậy thì ba cứ làm đi!!!”

Người đàn ông tóc đã thưa những sợi màu bạc run rẩy theo từng hơi thở của con trai mình, khóe mắt chợt nhòe lệ. Không biết mất bao lâu sau, khi mọi thứ xung quanh chìm trong căng thẳng đến khó thở, ông mới nghẹn giọng mà nói:

“ Thằng con bất hiếu! Được rồi, tao chịu thua mày rồi. Mày muốn ngăn cản con bé đó, vậy thì tao sẽ sai người đưa con bé đó trở về đây với mày. Vậy được rồi chứ?”

“ Không được!” – Quai hàm anh siết chặt lại, cơn tức ngực quặn lên khiến trái tim anh không ngừng đau đớn, từng lời từng chữ nhả ra theo hơi thở dồn dập. – “ Người phải đi là con. Người phải kéo cô ấy quay về là con. Dù có chết, con cũng phải kéo cô ấy quay về!!!”

“ Bao năm qua, dù là buồn vui, cay đắng hay đau khổ, níu kéo rồi lại buông tay, tất cả đều chỉ như một cơn ác mộng ngỡ như cả đời không bao giờ tỉnh dậy.

Nhưng ...

Không có ngày hay đêm nào là kéo dài mãi mãi, cũng chẳng có giấc mơ nào mà không kết thúc.

Nắng tắt, rồi nắng lên.

Sau cơn mưa, trời sẽ lại sáng.

Mọi thứ rồi cũng đến lúc phải chấm dứt!”

Tại trại giam ...

“ 02654, chúc mừng bà đã được thả!”

Ánh nắng gay gắt chiếu xuyên qua khe hở của cánh cửa sắt, tiếng rít chói tai vang lên theo sau. Những phạm nhân xung quanh đều hân hoan vui sướng thay cho một người trong số họ cuối cùng cũng đã được thoát khỏi chốn địa ngục.

“ 02654, chúc mừng bà! Cuối cùng cũng có ngày bà và gia đình được đoàn tụ!”

“ Con gái bà nhất định sẽ rất vui mừng. Chắc con bé đang ở ngoài đợi bà đó. Mau đi đi, nhanh lên!”

Người đàn bà trên trán đã in hằn những nếp nhăn của tuổi già khẽ bật cười, nụ cười hạnh phúc sung sướng tận đáy lòng. Cuối cùng cũng có ngày bà được tự do!

Hai năm trôi qua, không biết con gái bà đã ra sao rồi?

Hữu Nghĩa – chồng bà đã cai nghiện thành công chưa?

Họ có nhớ bà hay không?

Sau sự vui sướng tràn ngập trong lòng, thì cơn sợ hãi xen lẫn hồi hộp nhanh chóng ập đến. Hai tay ôm chặt chiếc túi da cũ kỹ, bà nhanh chóng chào một lượt những bạn bè trong trại giam của mình rồi bước thật nhanh khỏi cánh cửa sắt.

Dưới làn gió lồng lộng, tâm trạng của người đàn bà đứng tuổi ngày càng trở nên lo lắng. Hai năm qua, không ngày nào mà bà không ngóng đợi tin tức của Hữu Nghĩa và Phương Nhã, nhưng rốt cuộc cái bà nhận được chỉ là con số 0, hoàn toàn không có bất kỳ hồi âm hoặc một tin tức nhỏ nhoi nào khác.

Hai năm sống cách biệt với thế giới bên ngoài, sự giày vò giằng xé tâm can luôn không ngừng thôi thúc mạnh mẽ, khiến bà càng ngày trở nên lầm lì ít nói. Tuy nhiên bản thân vẫn luôn cố gắng hành thiện với hy vọng rằng một ngày nào đó sẽ được trở về nhà đoàn tụ cùng gia đình.

Khóe mắt bà rưng rưng, đôi môi mấp máy không thành lời. Lãng phí gần nửa tuổi đời và hai năm trong nhà giam, bà thật không muốn phải bỏ lỡ thêm giây phút nào nữa.

Bà cần phải trở về với gia đình của mình!!!

“ Cao Mỹ Lệ!”

Cánh cửa nhà giam bằng sắt hoen gỉ vừa đóng lại chưa được bao lâu thì một chiếc Benz màu đen đã nhanh chóng dừng lại nơi bà đứng, chẳng mấy chốc một loạt những tên xã hội đen đồng loạt lao ra khỏi xe và túm lấy hai bên cánh tay người đàn bà.

“ Các người là ai? Nè, các người dẫn tôi đi đâu vậy? Buông tôi ra!!!”

Bọn chúng thô bạo đẩy Mỹ Lệ vào trong xe rồi nổ máy. Trên đường vắng ngoài quốc lộ, chiếc xe Benz phóng đi với tốc độ nhanh, hoàn toàn không một ai nghe được tiếng kêu cứu thất thanh của bà.

----

Tại địa bàn Một Mắt.

Mùa hè oi bức với cái nắng gay gắt của tiết trời khiến vạn vật xung quanh như khô cạn. Ngay cả những bông hoa được trưng trên bàn làm việc cũng rơi những cánh lá héo úa xuống nền đất. Một Mắt ngồi trên chiếc ghế sofa, đôi mắt lạnh lẽo âm u như xuyên suốt màn đêm, cả người đầy sát khí trừng mắt nhìn người đàn bà quần áo rách tả tơi, tóc tai bù xù rối rắm không ngừng kêu la thảm thiết với sợi dây thừng siết chặt quanh người, môi nở một nụ cười ma mị tàn nhẫn, hệt như đang thỏa mãn với tiếng khóc rên rỉ vì trò đùa tra tấn của chính mình

Tách!

Những giọt máu loang lổ rỉ ra từ chân tóc, từ khóe miệng và toàn thân đầy máu liên tục chảy ra không ngừng. Người đàn bà hai tay bị trói chặt treo ngược lên trên đầu, toàn thân nhũn ra không còn sức để chống cự, miệng liên tục rên rỉ đầy đau đớn. Chỉ có đôi mắt là tràn đầy căm phẫn nhìn ông trùm trước mặt. Hình dáng này, gương mặt này, có làm ma bà cũng không thể nào quên!

“ Một Mắt, tao có chết cũng không tha cho mày!!!”

Bốp!

Cái tát nảy lửa giáng thật nhanh xuống bên má của Mỹ Lệ khiến mặt mũi bà choáng váng, đôi mắt mờ dần trong mệt mỏi, mọi thứ trước mắt dường như chỉ còn là những cái bóng mờ nhạt.

Một Mắt khẽ hừ một tiếng, một bên mắt còn lại trừng mắt nhìn người đàn bà thê thảm trước mặt, môi khẽ nhếch lên thành nụ cười khinh bỉ:

“ Cao Mỹ Lệ. Bà có trách, thì trách đứa con gái của bà cả gan động đến Một Mắt này. Bà nên nhớ, nợ cũ chưa trả. Bây giờ lại gánh thêm một nơ mới. Mà món nợ này, chỉ có thể trả bằng cái mạng của gia đình bà thôi!”

“ Đồ khốn, tao có nợ gì của mày thì để cho một mình tao trả, một mình tao gánh hết. Mày không được động đến con gái và chồng tao!”

Hai bên má bà sưng phồng, cơn đau buốt đến tận óc khiến giọng nói của bà dường như biến dạng, cả người lảo đảo cố sức căng mắt để nhìn cho kỹ gương mặt của kẻ đáng bị nguyền rủa kia.

Cảm giác tê dại dọc lên sống lưng, tiếng cười của Một Mắt như nuốt chửng bầu không khí lạnh lẽo xung quanh, khóe mắt co giật đầy nham hiểm:

“ Hahaha! Cao Mỹ Lệ, hai năm trong nhà tù bà vẫn chưa biết được chuyện gì thì phải? Chồng bà bây giờ đã yên giấc ngàn thu dưới suối vàng rồi! Tôi muốn động đến ông ta cũng không còn dịp nữa.”

Tim bà phút chốc như ngừng đập.

Mọi thứ xung quanh dường như tan vỡ thành từng mảnh.

Lỗ tai bà ù đi, trong mắt hoàn toàn chỉ hiện lên mỗi nụ cười đầy nguy hiểm của người đàn ông trước mặt. Cổ họng khô khốc hoàn toàn không phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.

“ Bất ngờ lắm sao? Người đàn ông đó không cai nghiện thành công, lén uống thuốc ma túy trong trại. Cuối cùng dẫn đến sốc thuốc rồi tử vong tại chỗ. Chẳng lẽ đứa con gái yêu quý của bà không nói gì cho bà biết hay sao?”

Cả người Mỹ Lệ như bị trút đi sức sống, một thứ gì đó xộc lên mũi rồi trào ra thành tuyến nước mắt, tuôn ra xối xả, không có cách nào kềm lại được.

Chân mày Một Mắt khẽ co giật, nụ cười mãn nguyện hiện trên khóe môi. Ông ta ra hiệu cho bọn đàn em của mình tiếp tục hành xử, còn nhấn mạnh rằng nhất định phải thật nặng tay, khiến người đàn bà này phải dở sống dở chết.

“ Có giỏi thì giết tao luôn đi. Tốt nhất là mày giết tao chết đi! Chỉ cần từng giây từng phút còn sống trên đời, tao sẽ không ngừng nguyền rủa mày!!”

Khóe miệng Một Mắt không còn che giấu được nụ cười đắc ý nữa, cứ thế mà cười rũ rượi rất đáng sợ:

“ Cao Mỹ Lệ, bà quá ngây thơ! Đứa con gái bà khiến hai cha con tôi khốn đốn đến thế này, chỉ với một từ chết thì quá dễ dãi cho hai người rồi! Bà vẫn còn giá trị, chỉ khi bắt được bà, tra tấn bà thì con bé đó mới xuất hiện. Đến lúc đó, từ từ các người sẽ biết mùi vị đau đớn là như thế nào!”

Ông ta nói xong liền trợn mắt ra lệnh cho bọn đàn em đứng xung quanh mình, gầm giọng hệt như thú dữ:

“ Tiếp tục đi!”

Trong căn phòng được bao bọc bởi cửa kính, tiếng đánh đập hành hạ vang lên khiến ai nghe thấy cũng kinh hãi. Chẳng mấy chốc mọi thứ xung quanh như chìm trong mùi máu.

“ Lá lá la là la!”

Bên ngoài phía cửa đột nhiên có tiếng cười khúc khích hòa theo vầng điệu của bài hát nào đó. Tiếng hát trong trẻo cất lên vô tình khiến mọi thứ xung quanh dường như vắng lặng. Ngay cả mọi hoạt động của bọn chúng cũng dừng lại.

Một Mắt cau mày lại, cổ họng phát ra tiếng hừ khẽ:

“ Chuyện gì thế?”

Lời nói vừa dứt, cánh cửa bằng gỗ trước mặt đã đập mạnh vào tường, và Cẩm Tú từ đâu chạy như bay về phía Một Mắt, đầu cứ mải lắc lư theo điệu nhạc, thỉnh thoảng lại cười rũ rượi như người điên:

“ Ba ơi, ba ơi! Con muốn đi hát, con muốn đi hát!!!”

Nụ cười của Một Mắt tắt lịm, đôi mắt âm u lạnh lẽo nay càng trở nên đáng sợ hơn, khóe mắt co giật nhìn một lượt bọn đàn em trước mặt, gầm nhẹ:

“ Tụi bây không muốn sống nữa à? Tại sao lại để cô chủ bọn mày vào tận đây? Hả?”

Bọn đàn em bị dọa đến khiếp cả hồn vía, sắc mặt tái mét đồng loạt cúi đầu xuống đất, miệng liên tục xin lỗi không ngừng nghỉ:

“ Xin lỗi đại ca, để bọn em đưa cô chủ về phòng!”

“ Không, không chịu! Ba ơi, con muốn đi hát! Con muốn đi hát!!!!”

Bọn côn đồ vừa bước chân đến gần Cẩm Tú thì cô đã giãy nãy kịch liệt, hai tay bấu víu chặt cánh tay Một Mắt, ôm chặt mãi không buông. Đôi mắt ngây thơ nhìn cha mình mà vòi vĩnh.

Nhìn thấy đôi mắt trong veo đầy ngây thơ của đứa con gái, tâm tình Một Mắt cũng bắt đầu dịu đi chút ít. Ông ta khẽ hừ mũi, rồi cố dằn cơn bực tức vào trong lòng, nhỏ nhẹ nói với cô:

“ Được rồi, được rồi! Ba sẽ kiếm giáo viên dạy con tập hát. Ngoan nào, nghe lời ba ra ngoài đi!”

“ Không được, con muốn cô ta dạy con tập hát!” – Cẩm Tú ré lên một tiếng, rồi đưa tay chỉ thẳng vào mặt Mỹ Lệ bị đánh đến thê thảm không còn nhìn ra hình dạng – “ Ngay bây giờ!”

Một Mắt gầm nhẹ, âm thanh tràn đầy cáu tiết, đôi mắt sắc bén như dao như tỏ ý rằng : “ Không được!”

Không đợi ba mình nói thêm câu nào, Cẩm Tú lập tức sà đến bên Mỹ Lệ, ra sức nắm lấy vạt áo cô ta lay mạnh:

“ Cô ơi, cô dạy con tập hát đi. Cô dạy con tập hát, mau lên! Mau lên!!!”

Ngay lập tức bốn bề xung quanh im phăng phắc, bọn đàn em đều ngớ người theo dõi từng động tác từng sắc thái biểu cảm trên gương mặt Một Mắt. Tình thế này, quả thật bọn chúng không thể nào ngờ tới.

Bọn chúng có thể đánh đập người đàn bà này không thương tiếc, hành hạ bà ta sống dở chết dở. Nhưng vẫn không thể nào nghĩ đến việc đứa con điên của đại ca chúng lại phát tiết vào lúc này, mặc nhiên mà bắt buộc Mỹ Lệ làm người dạy cô ta tập hát!?

Quả thật, sắc mặt của Một Mắt tím ngoét, cả người tràn đầy sát khí bừng bừng phẫn nộ, hai bàn tay ra sức nắm chặt, rồi lại buông ra. Cứ như thế vài lần, người đàn ông này cuối cùng cũng nhả ra đúng hai chữ:

“ Ra ngoài!”

Ngay tức khắc, bọn đàn em của Một Mắt răm rắp nghe theo lệnh, nắm lấy hai tay Cẩm Tú lôi ra ngoài cửa. Nhưng chưa kịp động đến cô thì Một Mắt lại một lần nữa gầm lên:

“ Tao bảo bọn mày đưa mụ đàn bà này ra ngoài! Dẫn lên phòng cô chủ của tụi mày!!!”

Cả đám côn đồ như không tin nổi vào tai mình mà đồng loạt há hốc, mắt trợn mắt nhìn nhau đầy kinh hãi, dường như não bộ vẫn chưa kịp thích ứng được với quyết định bất ngờ của đại ca bọn chúng.

“ Còn không mau làm đi!”

----

Đến khi mọi thứ xung quanh lại trôi vào tĩnh lặng, Mỹ Lệ mới được an toàn mà có mặt trong phòng của Cẩm Tú.

Ánh đèn neon sáng bừng phủ trên gương mặt trắng mịn của Cẩm Tú, nụ cười rạng ngời như mặt trời cộng thêm đôi mắt ngây ngô hệt như đứa trẻ, hoàn toàn không giống với một Trương Cẩm Tú độc ác đầy thâm hiểm mà Mỹ Lệ đã từng biết.

Bà ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ, cả người đều bị sợi dây thừng trói chặt đến mức không động đậy được gì, cả thân người bầm dập đến mức bản thân không còn chút khả năng nào để chống cự, cứ nghĩ rằng phó mặc cho bản thân bị Cẩm Tú làm gì thì làm. Nhưng rồi suy đi tính lại, rốt cuộc bà cảm thấy rằng cô gái này quả thật không còn giống với những gì bà biết nữa.

Trong con mắt của Mỹ Lệ, Cẩm Tú là cô gái mang hai bộ mặt, bề ngoài tiếp cận Phương Nhã con gái bà để rồi âm thầm hãm hại, mưu mô hiểm độc sau lưng. Đến khi mọi thứ vỡ lẽ, bà mới biết được sự thật rằng cô ta chính là con gái của trùm xã hội đen Một Mắt – đồng thời cũng chính là con của chủ nợ gia đình mình.

Nhưng những cử chỉ và hành động của cô ta từ nãy đến giờ chẳng khác nào một người điên cả.

“ Hì hì, cô dạy con hát đi! Cô dạy con hát đi!!!”

Cánh cửa đã khép chặt, nhưng bà biết Một Mắt đã sai người bảo vệ Cẩm Tú chặt chẽ bên ngoài, đến mức không một kẽ hở nào có thể lọt khỏi tầm mắt của ông ta.

Đến lúc này, dường như bà mới phát hiện ra một điều kỳ lạ nữa ngay trước mắt mình.

Khoảnh khắc cánh cửa chính đóng lại, thần sắc của Cẩm Tú cũng có phần thay đổi, nụ cười ngây ngô trên môi thưa dần rồi tắt lịm, chỉ có mỗi câu “ Cô dạy con hát đi, cô dạy con hát đi!” là cứ liên tục lặp lại không ngừng nghỉ.

Cẩm Tú đứng bật dậy, sắc mặt dần khôi phục lại trạng thái bình thường rồi từng bước tiến về phía cánh cửa, sau đó khóa chốt cửa lại.

Tiếp sau đó, cô ta nép cả người sát vách, lắng nghe mọi động tĩnh bên ngoài. Vẻ mặt vô cùng bình tĩnh và sáng suốt, đây là hành động cử chỉ của một người hoàn toàn bình thường.

Mỹ Lệ cả người như hóa đá, cứ nhìn đăm đăm người con gái trước mặt mình, thật sự không thể biết được những gì cô ta sắp phải làm tiếp theo nữa.

Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, Cẩm Tú mới từ từ xoay người lại, đôi mắt trong suốt kia hoàn toàn không một chút vẩn đục, hoàn toàn biến thành một con người khác – không còn là đôi mắt đầy hiểm độc ganh tị như ngày xưa nữa. Vì bây giờ, ánh mắt đó chỉ có mỗi sự u buồn xen lẫn mệt mỏi bao trùm lấy mà thôi.

Cẩm Tú với lấy con dao trên kệ giường, rồi không kịp để Mỹ Lệ phản ứng thì cô đã rạch một nhát ... chém đứt cả sợi dây thừng to bè siết chặt trên người bà.

Đến khi sợi dây thừng rớt xuống đất, thì vẻ mặt của Mỹ Lệ vẫn không thể tránh khỏi sự ngạc nhiên đến tột độ của mình. Từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, não bộ của bà vẫn không thể thích nghi tiếp được nữa.

Rốt cuộc, người con gái này giả điên hay là thật đây???

-------

--

Hơi thở dường như đặc quánh lại, chẳng biết tại sao mà khi thấy đôi mắt u sầu của người con gái trước mặt, Mỹ Lệ bỗng trở nên lúng túng, ngây người ngồi đó như một pho tượng sống.

“ Dì yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa dì rời khỏi đây!”

Giọng nói dịu dàng quen thuộc bất chợt cất lên khiến Mỹ Lệ sững sờ. Trong khoảnh khắc, bà như có cảm giác được quay trở lại ngày xưa, khi người con gái mang bộ mặt hiền lành giả tạo để tiếp cận cả gia đình Mỹ Lệ này.

Khi đó, đứa con gái ngây thơ của bà thật tình coi cô ta là bạn, những vật dụng hằng ngày nó yêu thích nhất cũng có thể sẵn sàng nhường cho cô ta chỉ với một câu nói : “ Mình thích vật này/thứ này!”. Thế là toàn bộ những gì Phương Nhã quý trọng nhất đều bị cô ta cướp đoạt hết tất cả.

Ngoài mặt hiền lành đáng yêu nhưng tâm địa bên trong lại xấu xa không thể mường tượng được. Phải, chính vì bà không thể tưởng tượng được trên đời lại có người đóng kịch hay đến như thế!

Người con gái mang lòng dạ nham hiểm như thế này, làm sao bà có thể tin tưởng cô ta thêm lần nữa.

Mỹ Lệ nhìn Cẩm Tú chằm chằm, nét mặt khó hiểu, giọng nói trở nên dè chừng:

“ Đừng có làm hành động đạo đức giả đó nữa! Rốt cuộc cô muốn gì?”

Trong thoáng chốc, dường như Mỹ Lệ nhìn thấy được sự thất vọng không thể che giấu trong đôi mắt Cẩm Tú. Bà càng không thể hiểu vì sao lúc này mình còn có đủ sức để lắng nghe những gì cô ta nói tiếp theo mà không tìm cách để bỏ trốn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play