Sau khi anh bỏ đi, ngay hành lang bệnh viện chỉ còn lại mình cô và hai
người vệ sĩ. Cô không nghĩ nhiều như anh, vì trong lúc này mọi thứ không có gì quan trọng bằng cái chết của Quốc Thịnh.
Thế mà trong khoảnh khắc nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Kevin, cô hiểu rằng
chính mình đã vô tình làm anh buồn. Khi cô chưa kịp nói câu nào khác,
thì anh đã không nói không rằng quay lưng bỏ đi.
Cho
dù người cô yêu là anh, nhưng khi đối mặt với cái chết của người yêu cũ, tất nhiên rằng ai cũng khó tránh khỏi cú sốc lớn. Không đi cùng nhau
trên một con đường, không trao trọn cho nhau một trái tim cùng nhịp,
nhưng chí ít vẫn có thể là bạn.
Là quá khứ,
không thể nào so sánh với hiện tại. Tình yêu một thời dành cho Quốc
Thịnh, cô sẽ luôn ghi nhớ trong lòng. Nhưng người ngự trị trong trái tim cô lúc này chính là anh!
Chẳng lẽ điều này, anh vẫn không hiểu?
Tháng năm mưa, cơn mưa rào của mùa hạ, ào ạt đến rồi đi, cũng như tình cảm một thời đã không còn nữa.
Tuy rằng mọi thứ đã qua, nhưng rốt cuộc cái chết của Quốc Thịnh là như thế nào. Cô nghĩ bản thân có quyền được biết!
Ngồi yên trên ghế, cô hít sâu đủ năm lần, sau đó mới chầm chậm lật từng trang quyển nhât ký.
“ Này, ai đó, ai đó!!!”
Mùa hè tháng năm, một cậu thanh niên hấp tấp đuổi theo một cô gái trên
con đường rộng lớn. Lúc đó, trên tay anh còn giữ chặt một chiếc bóp màu
nâu, cả người nhễ nhại mồ hôi vì đuổi theo cô khi trời nắng nóng.
“ Bạn kêu tôi à?”
Cô gái ngay lập tức ngoảnh đầu lại. Giữa ánh nắng chói chang của ngày
hè, đôi mắt đen to tròn của cô càng làm nổi bật những đường nét thanh tú trên gương mặt, hàng lông mi cong vút nhìn anh rồi vội chớp mắt.
“ À, phải! Bạn làm rớt bóp tiền này!”
Khi đó, cô hoàn toàn bị nụ cười ngọt ngào của anh làm xao xuyến. Và
hoàn toàn không hề nghĩ rằng, sau lần gặp đầu tiên như thế, cô và anh
lại có thể học cùng nhau tại một mái trường cấp 3.
Xuân đến, đông đi ...
Nắng tắt, rồi nắng lên ...
Tình cảm nảy nở giữa cô và anh ngày càng lớn dần, đến mức không thể
kiểm soát được những suy nghĩ ngây thơ vụng dại của mối tình đầu nữa. Cứ như thế, một năm sau, họ chính thức yêu nhau dưới những ánh mắt tò mò
của các bạn học.
Khoảng khắc năm đó, cũng chính là một bước chuyển thay đổi cả cuộc đời cô bé Mai Phương Nhã.
Tình cảm tưởng chừng giản đơn giữa cô và anh dần dần rạn nứt bởi sự
xuất hiện của Cẩm Tú – con gái của ông trùm thế giới ngầm Một Mắt, là kẻ mưu mô hiểm độc nhưng lại yêu cậu thanh niên Quốc Thịnh đến si dại.
Chỉ với thời gian ngắn ngủi, cả cuộc đời cô bị hủy hoại khi bản thân vô tình rơi vào những ghen tức ích . Đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần, cô
khi đó đã hoàn toàn biến đổi tâm tính lẫn khuôn mặt. Trở thành một cô
gái mang vẻ mặt xấu xí với tâm can chứa đầy sự thù hận!
Một ngày, rồi lại một đêm. Cứ như thế, tình yêu ngày xưa của hai người cũng dần tàn phai theo năm tháng. Vì những biến chuyển cuộc sống xô
đẩy, anh và cô đã rời xa nhau từ lúc nào cũng không hề hay biết. Để rồi
một ngày, vụ tai nạn và cuộc hội ngộ bất ngờ giữa cô và vị giám đốc Việt Kiều trẻ tuổi càng khiến tình yêu giữa hai người chôn vào dĩ vãng.
Hai năm sau gặp lại, cô và anh tái ngộ với nhau trong một hình hài, một thân phận hoàn toàn khác biệt với ngày đó. Cô mang tên Jessica, yêu một người con trai khác và điều quan trọng nhất, khi đó cô là một người
sống không hề có ký ức, hoàn toàn là một Jessica mang gương mặt khác.
Còn anh ...
Anh khi đó, đã mang danh nghĩa vợ chồng
với Cẩm Tú, và làm cha nuôi của đứa bé nhỏ hai tuổi, cùng với sự nghiệp
ngày càng đi theo quỹ đạo. Cậu thanh niên nghèo của khi xưa từ lâu đã
không còn nữa ...
Hai năm trước, sự xuất hiện của Cẩm
Tú đã khuấy đảo cuộc sống yên bình giữa hai người. Thì hai năm sau,
chính vì thời gian và cuộc đời xoay chuyển, đã vô tình kéo cô rời xa
anh, vĩnh viễn.
“ Rào! Rào!!!”
Những dòng nước liên tục chảy ra ào ạt, cô hất những giọt nước trong
vắt lên mặt như cố gắng xoa diệu cơn đau thắt trong lòng. Đứng trong
phòng vệ sinh của bệnh viện được gần nửa tiếng đồng hồ, cô vẫn không tài nào chấp nhận nổi sự thật.
Cô đã cùng quyển nhật ký
đi đến hết cuộc hành trình, đến khi những dòng chữ cuối cùng kết thúc
cũng là lúc một loạt kỷ niệm về quá khứ ào ạt hiện lên trong đầu cô như
một đoạn băng sống động. Mọi ký ức của những ngày tháng có Quốc Thịnh
trong đời giờ đây đã biến thành ngọn dao cắm thẳng vào tim cô một nhát,
đau đớn đến mức cô có thể nghe được tiếng tim mình tan vỡ.
Cơn phẫn uất trào dâng trong lòng, khiến mắt cô vằn lên những tia máu đỏ. Lại một lần nữa, cô bật khóc.
“ Nếu như không phải vì muốn cứu em thì anh có ra nông nỗi này không?”
Là do tình cảm của cô đã thay đổi, là do cô từ bỏ quá khứ của hai người nên anh mới ....?
“ Nếu như không phải em đã yêu Kevin, thì anh có ra nông nỗi này không?”
Là do cô quá vô tình, do cô phản bội hay vì thời gian hai năm khiến cho tình cảm của cô thay đổi?
“ Nếu như ... nếu như ngày đó em không ngu muội nghe theo lời của Cẩm
Tú, nếu như em thông minh hơn một chút thì sẽ không bị Một Mắt bắt đi.
Vậy thì sẽ không phải liên lụy đến anh. Anh sẽ không phải chết!”
Phương Nhã khụy người xuống đất, nước trên bồn rửa mặt ào ạt chảy không ngừng, những giọt lệ cũng thay phiên nhau tuôn rơi.
Chuyện xưa ùa về rõ mồn một, cổ họng cô nghẹn đắng. Thời gian dường như trôi quá nhanh, nhanh đến mức cô không thể tưởng tượng nổi có một ngày
anh không còn trên đời này nữa.
Bầu trời về đêm, hoàn toàn không có một ánh sao. Và tất nhiên, đèn đường bên ngoài vẫn còn sáng.
Trong khoảng thời gian đó, tất nhiên Phương Nhã cũng không thể biết
được người con trai cô yêu nhất lúc này lại điên cuồng lao như bay đến
bệnh viện, đi theo sau là một đám người vệ sĩ vận đồ đen.
“ Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau!”
Kevin sốt ruột liên tục gọi vào số máy của cô, nhưng vẫn không hề nhận
được bất cứ tín hiệu nào khác. Điều này càng khiến anh rất bất an hơn,
vầng trán đầy mồ hôi lạnh, không nhịn được liền kích động gầm lên:
“ Lái xe nhanh lên, mau đến bệnh viện thật nhanh cho tôi!!!”
Quai hàm Kevin siết chặt lại đầy giận dữ, đôi mắt đỏ ngầu cố gằng từng tiếng:
“ Jessica, em nhất định không được có chuyện gì đâu đấy!!!” – Chiếc
điện thoại anh cầm trên tay dường như phát ra tiếng gãy – “ Một Mắt, ông động vào cô ấy thử xem, tôi nhất định sẽ không để yên đâu!!!”
--------
Đứng trong toilet một hồi lâu, Phương Nhã lúc này mới nhận ra điều bất
thường. Cô chợt hướng về phía cánh cửa, từ lúc bước chân vào đây thì
cách mười phút hai người vệ sĩ của Kevin lại gọi cô một lần. Thế nhưng
sao lúc này, lại không nghe được động tĩnh gì từ bên ngoài nữa.
Thở hắt một cái, cô với tay ôm lấy quyển nhật ký vào trong lòng mình
như ôm lấy bảo vật. Đôi mắt đỏ hoe cố kiềm chế cơn nấc trong lòng mình,
tự nhủ rằng bản thân lúc này nhất định phải thật sáng suốt.
Quyển nhật ký của Quốc Thịnh, chính là manh mối duy nhất buộc tội ông
trùm Môt Mắt. Để trả lại sự công bằng cho anh, cô nhất định phải tìm cho ra kẻ hở để lật đổ ông ta, nhất định phải bắt ông ta chịu sự trừng phạt của pháp luật! Nhất định không thể để con người nguy hiểm đó cứ mãi
nhởn nhơ với bao điều tội ác!
Còn Cẩm Tú, sống chết vì tình yêu như vậy, rốt cuộc cũng khiến bản thân trở nên điên dại. Như
vậy, là đáng thương hay đáng trách?
Cẩm Tú đã ra nông nỗi này, sao Phương Nhã có thể tận tay trả thù, đòi lại công đạo cho người cha quá cố của mình được đây???
Suy nghĩ vừa dứt, cô chợt nghe bên ngoài có tiếng động liền sực tỉnh,
âm thanh bên ngoài càng lúc càng tĩnh lặng hơn, đến mức có thể nghe được tiếng tim mình đang đập rất mạnh.
Cô nhanh tay khóa
vòi nước rồi tiến về phía cửa, cứ tưởng rằng khi mở ra thì sẽ thấy hai
người vệ sĩ chực chờ đứng ngoài, nhưng sự thật lại không phải như vậy.
Ngoài hành lang hoàn toàn không có một bóng người, ánh đèn cũng chập
chờn trong đêm tối. Cô bắt đầu thấy hoảng, mắt dáo dác nhìn xung quanh
tìm kiếm hai người vệ sĩ kia.
Đồng hồ điểm đúng 0h,
trăng tròn vành vạnh. Phương Nhã rùng mình ôm chặt lấy quyển nhật ký,
từng bước tiến về phòng bệnh của Cẩm Tú.
Ngay ngã rẽ,
khi bước chân cô chỉ vài bước là đến được căn phòng của Cẩm Tú,thì lúc
này dưới ánh đèn chập chờn ngoài hành lang, cô bắt đầu nhận ra được sự
xuất hiện của bốn năm tên lạ mặt đứng ở trước cửa canh gác, tiếng xì xào cất lên, cô thật sự không rõ là họ đang nói cái gì cho đến khi âm thanh lạnh buốt của Một Mắt đột ngột vang bên tai:
“ Tìm cho ra hai đứa đó, nhất định không được để con nhỏ đó sống. Cả Phi Vũ, giết luôn nó cho tao!”
Sắc mặt cô tái mét,cả người chấn kinh bởi lời nói vừa rồi của Một Mắt.
Cô lập tức thu người vào góc khuất, tim đập mạnh đến mức sắp nhảy ra
khỏi ngoài.
Chuyện gì thế này??? Tại sao Một Mắt lại vào được nơi này. “ Con nhỏ” mà ông ta nói, không phải là cô chứ???
Đột ngột xuất hiện ngay phòng bệnh của Cẩm Tú, muốn truy bắt cô và giết chết Phi Vũ.
Không phải là chuyện cô đánh tráo ADN đã bị bại lộ chứ???
-
-
-
“ Còn đứng đó làm gì, chia ra hai bên tìm kiếm đi. Tên vệ sĩ của Kevin còn ở đây, chắc chắn con bé đó chưa đi xa được đâu!!!”
Giọng nói cay độc đầy dữ tợn của Một Mắt lại một lần nữa khiến Phương
Nhã rùng mình. Cô nắm chặt tay lại, cả người đờ đẫn mất mấy giây, trong
đầu đột nhiên không thể suy nghĩ được bất cứ thứ gì nữa, chân bất giác
lùi về sau một bước.
“ Cạch!”
Quyển
nhật ký đang cầm trên tay bỗng nhiên bị tuột rơi xuống đất, cô hốt hoảng cúi người nhặt lên thì nhanh chóng cánh tay còn lại cũng bị bàn tay thô bạo của ai đó chộp lấy:
“ Đại ca, em tìm được nó rồi!”
Bầu trời đột nhiên nổi cơn giông, gió mạnh liên tục đập vào cửa kính.
Giữa bóng tối tĩnh lặng với âm thanh va đập vào nhau của cửa sổ, sống
lưng Phương Nhã trở nên lạnh toát, bờ môi trắng nhặt kêu lên:
“ Buông ra!”
Tên vừa phát ra tiếng nói dùng lực rất mạnh siết lấy cánh tay cô đến
mức có thể cảm nhận được xương bên trong sắp gãy đến nơi. Nhưng trong
giây phút này, ý chí muốn được thoát khỏi đây chợt bùng dậy mãnh liệt,
nhân lúc những tên đồng bọn chưa kịp đến gần, cô đã ra sức cắn thật mạnh lên tay của hắn.
“ Con khốn này, dám cắn tao à?”
Một phát cắn bất ngờ khiến hắn nổi cơn thịnh nộ, không những không
buông tay ra mà còn nắm lấy tóc cô giật mạnh. Phương Nhã cắn răng chịu
trận, đầu chúi ngã về sau trong khi tay còn lại được phóng thích, ra sức quờ quạng về phía trước tìm kiếm thứ gì đó có thể níu mình lại.
“ Bộp, bộp!”
Tiếng bước chân ngày càng gần, kèm theo là tiếng hô hoán của những tên
đồng bọn. Cảm nhận được sự nguy hiểm cận kề, cô túng quẫn giơ chân đá
ngay giữa háng tên khốn đó thật mạnh. Ngay lập tức hắn buông cô ra rồi
hai tay ôm chặt lấy chỗ bị đá, đau đớn kêu lên thất thanh.
Cô vô tình thoát khỏi tay tên côn đồ, tất nhiên không cần phải nói liền cắm đầu chạy thật nhanh, không dám quay đầu lại.
“ Bắt nó!”
Đêm dày đặc, không khí tĩnh lặng trong bệnh viện ngày càng trở nên u ám đáng sợ. Cô càng cắm đầu chạy, càng cảm thấy kỳ lạ. Thông thường vào
giờ này, tất nhiên bệnh viện sẽ đóng cửa. Vậy lý gì bọn chúng có thể vào đây được. Hơn thế nữa còn lộng hành truy bắt cô ngay tại giờ giới
nghiêm của bệnh viện???
Cô nghiến răng lao về phía bậc thang, sợ hãi càng thêm căng phồng trong lồng ngực, cầu mong có thể may mắn bắt gặp bảo vệ của bệnh viện, thậm chí là một người xa lạ nào đó.
Có như vậy cô sẽ cảm thấy bớt sợ đi một chút.
Nhưng, tại sao càng chạy thì cầu thang lại càng tối mịt như thế này????
Chạy được vài bậc thang, cô bỗng cảm thấy sau lưng mình không còn vang
lên tiếng ồn ào nữa. Vừa kịp nghĩ bản thân đã thoát được vòng vây thì
lúc này lại bị bàn tay như móng vuốt, túm lấy eo cô giật về phía sau,
đầu cô thì đập mạnh vào tường đau điếng.
“ Á!! Thả tôi ra, thả ra!!!”
----
Trong khi đó, chiếc xe của Kevin đã nhanh chóng dừng ngay tại cửa bệnh viện.
“ Cái quái gì thế này? Bảo vệ canh cửa đâu rồi?”
Gần chục vệ sĩ đứng bên cạnh Kevin chờ đợi lệnh. Anh vừa cầm điện thoại vừa nghiến răng tức giận, hét xé giọng:
“ Tôi đã bảo anh ta để cửa cho tôi cơ mà. Tại sao lại đóng cửa???”
Cơn sợ hãi bất chợt xộc lên người khiến anh phát hoảng. Trong đầu liền
hiện lên cảnh tượng Jessica của anh bị nguy hại liền cảm thấy cả người
lạnh toát, đáy mắt tràn đầy phẫn nộ xen lẫn đau đớn.
“ Gọi cho nhân viên bảo vệ của bệnh viện ngay!”
Một tên vệ sĩ đứng bên cạnh anh ra lệnh cho người phía sau, hành động tác phong vô cùng bình tĩnh chuyên nghiệp.
Sắc mặt Kevin trắng nhợt, bàn tay nắm chặt đến mức các khớp tay tê dại đau buốt, giọng khàn khàn:
“ Phá cửa!”
Đồng loạt ba bốn tên vệ sĩ trợn mắt đồng thanh: “ Sao ạ?”
“ Không còn kịp nữa, mau phá cửa!”
Đôi mắt anh vằn đỏ, sát khí bừng bừng hét lên với bọn vệ sĩ. Ngay lập
tức đám người của anh nhanh chóng tụ tập xung quanh che chắn cho một tên trong số đó phá cửa. Nhưng vừa động vào cánh cửa thì tên đó đã kêu lên:
“ Cậu chủ, cửa khóa đã bị cạy rồi!”
Kevin toàn thân như bị trút đi sức sống, vừa nghe xong liền lấy lại
tinh thần, không do dự gì nữa mà xông thẳng vào trong bệnh viện, cả
người không ngừng run lên vì sợ hãi.
----
“ Đau quá! Thả tôi ra! Ưm ...!”
Bị dồn chặt vào tường, hai tên to con lực lưỡng ở thế gọng kìm, kềm
chặt cô không cho giãy giụa. Mùi rượu và mùi mồ hôi tanh nồng xộc vào
mũi làm cô muốn nôn. Nhưng hai tay đều bị giữ chặt, bịt luôn cả miệng
không cho cô kêu gào. Trong bóng tối, hai thân thể đàn ông lạ lẫm dựa
sát vào chiếc eo mảnh dẻ khiến cô sợ đến mức phát khóc, toàn thân ớn
lạnh, nước mắt trào ra ngoài hồi nào mà không hay biết.
Khóc nhũn người, cô ngỡ như không thể thoát khỏi được nữa thì ngay lúc
này đèn neon đột nhiên bật sáng. Cả cầu thang bất chợt sáng trưng, phía
đâu đó có tiếng chân ai đó thình thịch dậm lên sàn nhà, ngày càng gần
nơi họ đứng. Cô ban đầu có chút sững người, nhưng ngay lập tức phát hiện ra bàn tay đầy mùi hăng của tên côn đồ trên miệng cô đã nới lỏng, liền
thuận thế cắn một phát lên tay hắn.
Bị cắn bất ngờ lần thứ hai, tên do không kịp đề phòng liền rống lên một tiếng. Tên thứ hai trong bọn thấy vậy liền hung bạo tát cô một cái, miệng không ngừng chửi rủa:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT