Cái nóng của thời tiết như đốt cháy da thịt những người đi đường,
khiến mặt đất khô cằn nứt nẻ, bầu trời lại không hề nổi một cơn gió,
cũng như những ngày nóng nực đặc trưng của tiết trời Sài Gòn - bức bối
đến khó chịu.
Tia nắng gay gắt xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống mặt đường và rọi lên ô cửa kính của căn phòng, tạo nên vầng hào quang sáng
chói khiến ai nhìn vào cũng phải lập tức nheo mắt chống chọi. Như được
hưởng bởi ánh nắng trên bầu trời, căn phòng u ám tối đen như mực bỗng
sáng lên. Trong một góc khuất, Nhã Trúc và Phương Nhã tay chân bị trói
chặt, tóc tai bù xù hôi hám bị trói cả tay chân bằng sợi dây thừng, đôi
môi cũng đã bị bịt chặt bởi băng keo. Nhã Trúc đôi mắt rưng rưng, liên
tục huých vào vai Phương Nhã như cố gắng làm cô thức tỉnh, cổ họng chỉ
phát ra những tiếng ú ớ đầy bất lực.
Phương Nhã dựa đầu vào bức tường, da tái xanh, đôi mắt nhắm nghiền không hề hay biết chuyện gì xảy ra xung quanh, cũng không biết được bản thân mình đang bị nguy hiểm.
Nhã Trúc ngã nửa thân người đè lên cô, ú ớ như van xin cô hãy tỉnh lại
nhưng vô ích.
Rầm!
Tiếng cánh cửa gỗ bật tung vào tường,
Nhã Trúc thất kinh xoay đầu lại. Sáu bảy tên côn đồ hung hăng sấn tới,
trong đó tên đô con nhất có lẽ là đầu sỏ của bọn khi trông thấy Phương
Nhã vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, bèn quát lên với bọn đàn em phía sau lưng mình:
" Xô nước!"
Vừa dứt lời, một xô nước lạnh
nhanh chóng tạt vào mặt Phương Nhã, văng nước sang cả người Nhã Trúc
khiến cô càng hoảng sợ hơn, miệng rên rỉ qua lớp băng keo dính, run rẩy
đến mức không dám ngẩng đầu lên nhìn. Lúc này, Phương Nhã cũng giật mình tỉnh lại, mắt đờ đẫn nhìn từng thứ một quanh người mình, phải mấy vài
giây sau đó mới có thể hình dung được chuyện gì đang xảy ra. Vừa mở bừng mắt, cô đã bị ngay một cái tát trời giáng vào một bên má bởi tên thủ
lĩnh:
" Con khốn, mày chịu tỉnh rồi sao? Ngẩng mặt lên mà nhìn cho kỹ đây!!!"
Hắn bóp mạnh vào cằm Phương Nhã, ép cô nhìn thẳng vào đôi mắt hắn. Đôi
mắt đục ngầu đầy vằn máu đỏ, ánh nắng hắt lên mái tóc màu vàng càng làm
nổi bật thêm khuôn mặt tuấn tú của hắn, nếu như ... không có vết sẹo ở
vầng trán kéo dài tới đỉnh thái dương ...
Phương Nhã trợn mắt,
kinh hoàng bật ra tiếng kêu đau đớn, muốn hét thành tiếng như không tài
nào thoát khỏi miếng băng đang dính chặt trên miệng. Rốt cuộc cũng chỉ
có thể ú ớ trong cổ họng, nỗi hận trong lòng đột nhiên dâng trào như lốc xoáy cuồn cuộn,
khiến mắt cô tóe lửa.
Mái tóc màu vàng, vết sẹo dài in hằn trên trán hoặc khuôn mặt này có biến thành tro cô cũng nhận ra ...
Phi Vũ! Tên bác sĩ khốn kiếp!
Tại sao hắn lại ở đây???
Như nhìn thấu được đôi mắt đầy kinh hoàng của Phương Nhã, Phi Vũ cười
ré lên một tiếng, rồi mạnh bạo xé miếng băng mỏng dính trên miệng cô,
xoẹt một cái, vết máu tươi rỉ ra từ khóe môi ẩn hiện trên làn môi nhợt
nhạt, sưng tấy lên, phút chốc run rẩy hệt như con cừu non sắp rơi vào
tay con mồi. Lần đầu tiên trong đời, Nhã Trúc nhìn thấy cảnh tượng hãi
hùng như thế, và càng không tài nào hiểu được người con gái đang ở bên
cạnh mình rốt cuộc là loại người như thế nào nữa!!!
Jessica, thật ra cô là ai???
" Phi ..."
Chát!
Đôi môi sưng tấy vừa được giải thoát, lời nói cũng theo cổ họng mà phát ra tiếng nói. Nhưng không ngờ khi mở miệng thì đã bị Phi Vũ giáng một
bạt tai lên má, vệt máu lại tiếp tục rỉ ra nơi khóe miệng khiến Phương
Nhã sửng sờ. Đôi mắt giận dữ của hắn cũng vằn lên những tia máu đỏ, liếc mắt sang nhìn Nhã Trúc nãy giờ đang cúi gục đầu xuống đất vì sợ hãi.
Nhanh như chớp, hắn xoay người nắm lấy bả vai Nhã Trúc kéo mạnh về phía
mình. Đến lúc này, Phương Nhã mới phát hiện ra sư có mặt của cô thư ký,
liền trợn mắt kinh ngạc.
Sao cô ấy lại ở đây???
" Con
này đi theo mày đến tận đây, chúng bây quen biết nhau à? Thư ký của giám đốc khách sạn Red mà mày cũng quen biết. Vậy tức là mày cũng quen biết
cái thằng tên Kevin gì đó rồi đúng không???" - Phi Vũ vỗ bốp bốp lên hai má hốc hác của Nhã Trúc - " Thế thì mày bảo thằng đó đưa tiền chuộc con này về đi. Còn nữa, tiền nợ 100 triệu của ông bà già của mày nợ đại ca, cũng phải trả nốt!"
Nhã Trúc lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt
tuôn như mưa vì khiếp sợ, mắt van xin nhìn cô như cầu cứu. Đứng trước
tình thế nguy cấp, Phương Nhã chợt nhận ra bản thân phải đặt an nguy của Nhã Trúc lên hàng đầu. Nhưng lúc này, ngay cả bản thân cô cũng không
giữ được an toàn, làm sao có thể bảo vệ Nhã Trúc được chứ?
Cô bắt đầu sợ hãi, răng môi va vào nhau lập cập, tay đập xuống sàn nhà lạnh ngắt, trơn mắt nhìn Nhã Trúc nói:
" Tôi nhất định sẽ kiếm tiền trả nợ, hãy cho tôi thời gian. Còn nữa, cô ta là ai? Tôi thật sự không quen biết!!!"
Rắc!
Tiếng động phát ra từ phía bên phải vách tường, tên côn đồ đứng xa cô
nhất đang dùng một chân đạp mạnh lên chiếc ghế bằng gỗ, gãy đôi, trừng
mắt nhìn cô như hăm dọa, nghiến răng rít lên:
" Mày còn dám chối à? Con khốn kia!"
" THÁI!"
Phi Vũ hét lên, khí thế tỏa ra trên người vô cùng lớn mạnh và uy lực,
đến mức khiến tên côn đồ dữ tợn ban nãy cũng phải dừng ngay lời nói của
mình lại, tuy nhiên vẫn ra vẻ hậm hực, đá một phát vào bức tường cho hả
cơn tức giận.
" Dù mày biết hay không biết cũng được, tiền nhất định phải trả. Nghe lệnh đại ca, bọn tao đành phải gọi điện thông báo
với tên giám đốc của con này biết chuyện thôi!" - Hắn vén những mái tóc
dính bết vào trán vì mồ hôi khiến cô co rúm người lại, nhắm chặt mắt rên rỉ.
Phương Nhã trợn mắt, lòng vô cùng sợ hãi. Cô không nghĩ
rằng mọi chuyện lại phức tạp như vậy, tưởng rằng chỉ đơn giản là nói
chuyện giữa hai người phụ nữ nhưng lại không ngờ Cẩm Tú lại ác độc như
vậy, đẩy cô cho Một Mắt. Cuối cùng còn làm liên lụy đến Nhã Trúc và
Kevin như thế này. Cắn chặt môi, cô căng thẳng nói:
" Cũng tốt
thôi, các người cứ gọi anh ta đến đi. Nhưng tôi nói trước, chưa chắc gì
anh ta sẽ trả tiền giúp tôi đâu. Các người có gọi anh ta đến, thì cũng
chỉ có thể cứu con nhỏ này ra ngoài, chứ tôi thì ..." - Cô liếm môi gian xảo - " Một người không quen không biết, anh ta chịu gánh số tiền 100
triệu đó sao?"
" Mày nói cái gì hả?"
Thái nhổ nước bọt xuống đất, sấn sổ
tiến tới nắm đầu Phương Nhã nhưng liền bị bàn tay của Phi Vũ chặn lại.
Hắn hằn học nhìn đàn em của mình, gằng từng câu từng chữ, không quên
trừng mắt đe đọa:
" Không cần phải vội. Cứ để nó ngồi đây mà
suy nghĩ, vài tiếng sau bọn tao sẽ quay lại! Đến lúc đó nếu như mày vẫn
không chịu, thì đành phải xử lý từng đứa một! Bắt đầu là con này!!!"
Phi Vũ liếc mắt nhìn Nhã Trúc rồi cười phá lên, sau đó sảng khoái bá
vai Thái rồi bước ra khỏi ngoài, để lại cái nhìn đầy hậm hực và ngỡ
ngàng của bọn đàn em. Vài giây sau đó, cánh cửa gỗ đóng lại và giọng gắt gỏng của Thái, dường như là vẫn không phục với lối suy nghĩ của thủ
lĩnh hắn.
Bên trong phòng kín như bưng, Phương Nhã và Nhã Trúc
phải trải qua một thời kỳ kinh khủng, bức tường ẩm mốc mùi phân thối,
nền đất lại lạnh ngắt trong khi nhiệt độ phòng lại hừng hực nóng như
lửa. Cả hai lại còn bị trói cả tay chân, không cách nào thoát ra được.
Nghĩ đến đây, Phương Nhã lại nhìn sang Nhã Trúc, thấy cô có vẻ như mất
hồn, mắt đảo quanh liên tục như đang bị thứ gì đó tác động vào, vừa sợ
hãi, lại vừa vui mừng.
" Nhã Trúc, cô không sao chứ?" - Phương Nhã xích lại gần, cúi đầu lo lắng hỏi, giọng khẽ khàng như sợ bên ngoài nghe được.
" Ưm.. ưm!!!"
Nhã Trúc bắt đầu hoảng loạng, mắt nhìn cô chớp liên tục, ú ớ trong
miệng mãi không ngớt. Thật ra ban đầu cô cũng không thể hiểu được cô thư ký xinh đẹp này đang ra dấu hiệu gì, mãi một lúc sau quan sát mới nhận
ra được một con dao găm được giấu đằng sau cánh tay bị trói của Nhã
Trúc, và cô ấy đang cố gắng để cắt sợi dây thừng trên tay mình.
" Nhã .. Nhã Trúc, cô lấy con dao ở đâu vậy???" - Quá bất ngờ, cô trợn mắt hỏi, lòng vừa thấp thỏm vừa vui mừng.
Xoẹt!
Vài phút sau, sợi dây trên tay Nhã Trúc đứt lìa, để lộ những vết hằn do bị trói, làn da trắng như tuyết càng làm lộ ra vết tích tím bầm đỏ loét trên cổ tay. Cô đưa tay lên xé toạc miếng băng trên môi mình, rồi lập
tức dùng chiếc dao đang cầm cắt đứt sợi dây dưới chân mình, cố gắng nói
trong hơi thở gấp gáp:
" Phải nhanh chóng thoát khỏi nơi này
ngay, không chạy lúc này thì sẽ không còn kịp nữa đâu!!" - Sau khi chân
tay đã tự do, Nhã Trúc cầm chặt con dao cắt tiếp sợi dây trên tay Phương Nhã, run rẩy nói - " Tên ban nãy tát cô đã nhét con dao nhỏ này vào tay tôi, tôi cũng không biết tại sao hắn làm thế."
" Cái gì?"
Phương Nhã kinh ngạc, sắc mặt tối sầm lại, không dám tin nổi tên bác sĩ khốn kiếp đó lại dám làm như vậy. Hắn ... muốn giải thoát cô và Nhã
Trúc sao?
" Đừng nói nhiều nữa, thoát khỏi đây rồi tính!!!"
" Nhưng ... thoát bằng cách nào?" - Sắc mặt cô tái mét, bàn tay vừa
được cởi trói liền loay hoay tháo cho bằng được dây thừng trên chân
mình, mắt nhìn lượt quanh phòng, ngoại trừ cửa sổ với những thanh gỉ sắt chắn ngang thì tuyệt đối không còn một kẽ hở nào để thoát ra bên ngoài
nữa.
" Chúng ta phải ra khỏi ngoài! Theo tôi!" - Sau khi cắt
đứt nốt sợi dây dưới chân cô, Nhã Trúc toàn thân đổ đầy mồ hôi, nắm tay
cô đứng phắt dậy.
" Không được, bọn chúng đang ở bên ngoài đó!"
Phương Nhã hoảng hốt kéo giật lại, mắt lấm lét nhìn ra phía cửa. Quả
thật cô không nghĩ rằng bước ra ngoài bây giờ là cách giải quyết tốt
nhất, thế chẳng khác nào tự dâng mình vào miệng cọp.
Bàn tay Nhã Trúc ngày một lạnh hơn, run rẩy bấu chặt lấy cô, hồi hộp nói:
" Jessica, ban nãy tôi nghe bọn chúng nói một lát sẽ có cuộc chia chác
số tiền nào đó, tôi nghĩ rằng giờ bọn chúng đang không để ý. Nhất định
chúng ta phải nhân cơ hội này lẻn ra ngoài!"
Nhã Trúc thái độ
vô cùng kích động, không để cô lên tiếng liền thận trọng hé mở cánh cửa, đến khi thật sự xác nhận rằng không thấy ai bên ngoài mới bớt đi nét
căng thẳng trên gương mặt, sốt ruột lên tiếng:
" Không có ai, đi mau!"
" Khoan ..." - Bị Nhã Trúc nắm tay lôi đi, cô vốn dĩ không có cơ hội để lên tiếng. Trong lòng thấy bất an, nghi ngờ chuyện này liệu có phải là
sắp đặt.
Cả hai bấu víu nhau, khẽ khàng đi từng bước qua một
căn phòng ẩm mốc đầy bụi bẩn. Đến khi đi đến phía cuối bức tường, Nhã
Trúc đi đằng trước đã phải hét lên kinh hoàng khi một tên to con xuất
hiện đằng sau bức tường, nhanh chóng chộp lấy cánh tay Nhã Trúc rồi cười phá lên:
" Haha, hai con chuột nhắt muốn chạy đâu đây?"
Tên chộp lấy tay Nhã Trúc vừa dứt lời, từ đằng sau lưng hắn liền xuất
hiện một đám người ban nãy, trong đó có cả Phi Vũ và Thái. Chẳng mấy
chốc, bọn chúng đã đứng tụ lại xung quanh hai người, ngay cả một kẽ hở
để thoát cũng không có.
Phương Nhã tim đập mạnh, trừng mắt nhìn Phi Vũ đầy căm hận. Hắn thật ra muốn gì? Cố tình để cô thoát, rồi bây
giờ muốn bắt lại? Tên khốn kiếp này muốn chơi trò mèo vờn chuột với cô
sao?
Phi Vũ nhếch môi, từng bước tiến lại gần cô, kề sát bên tai thì thầm:
" Cô nghĩ tôi thật sự muốn để cô thoát sao? Mai Phương Nhã!"
Sắc mặt cô đỏ au như người bị sốt cao, trong lòng như có ngàn con kiến
lửa đang cắn đốt cả lục phủ ngũ tạng, hận đến mức không thể tận tay giết chết tên khốn trước mặt, không kịp suy nghĩ mà vung bàn tay lên cao và
hạ xuống thật nhanh chóng.
Trong tích tắc, cánh tay rắn chắc
của Phi Vũ còn nhanh hơn cả cô, chộp mạnh lấy bàn tay nhỏ bé kia, bóp
chặt. Đồng thời bên cạnh phát ra giọng hả hê của Thái - tên đàn em của
hắn ta:
" Tụi bây nghĩ rằng bản thân mình là giỏi, có thể thoát khỏi con mắt tinh tường của đại ca sao? Cố tình để cho thoát, vậy thì
mới nắm được sự thật là tụi bây quen biết nhau chứ? "
Nhã Trúc
tái mặt, mắt nhắm chặt lại vì hối hận sao lại quá bồng bột. Phương Nhã
đứng bên cạnh, dường như vẫn không thể hiểu được rõ ý định của bọn
chúng, nhưng vẫn cắn răng nói:
" Tôi thật sự không biết cô ta, vì cô ta kéo tôi đi nên chúng tôi mới cùng nhau chạy trốn. Thật sự ..."
" Không quen biết mà hai người có thể gọi tên nhau thân mật thế sao,
Jessica?" - Tên Thái lại cười lớn, lộ ra lúm đồng tiền sâu hoắc - " Nhã
Trúc! Jessica! Hai cái tên này quả thật rất đẹp!!!"
Phương Nhã
nắm chặt hai tay lại : " Rốt cuộc mấy người muốn gì? Muốn vạch mặt thì
cần gì phải tốn sức bày ra nhiều trò như thế làm gì? Không phải gọi một
cú điện thoại đòi tiền chuộc là xong rồi sao?"
Tiếng chít chít
của lũ chuột kêu quanh ngôi nhà hoang khiến từng thớ thịt trên người cô
nổi đầy da gà, rùng mình ớn óc, tay chân chẳng mấy chốc nóng lên như lửa vì sợ hãi. Mọi chuyện đi quá xa đến mức cô không cách nào khống chế
được nữa. Phải liên lụy đến Kevin, thật lòng cô không muốn!!!
"
Chậc chậc, cô gái à! Đại ca là ai, có thể tùy tiện dùng thanh danh của
đại ca để giải quyết chuyện đòi tiền nhăng nhít này sao? Thứ cỏn con như thế này mà phải cần đại ca ra mặt sao? Cô nghĩ sự nghiệp của đại ca bền vững bao nhiêu năm qua là vì cái gì hả? Là mượn tay kẻ thù giải quyết,
tuyệt đối không hề động đến thanh danh của tổ chức một cách lộ liễu như
bắt cóc đòi tiền chuộc thế này bao giờ." - Phi Vũ chưa mở miệng, tên
Thái lại một lần nữa cướp lời.
" Nghĩa là sao hả?"
Một Mắt cẩn thận đề phòng quá mức, không uổng trách bao năm qua lại không
để lộ bất cứ sơ hở nào để cảnh sát bắt được. Phương Nhã không kìm được
thầm mắng xả trong lòng. Tên cáo già!
" Không hiểu sao? Bọn tao muốn chính mày gọi điện - cho Kevin Nguyễn!" - Phi Vũ lạnh lùng cười
một tiếng, đôi mắt sắc như dao nhìn cô nửa như giễu cợt, nửa như đe dọa.
Hắn chìa ra hai chiếc điện thoại ra trước mặt cô cùng một lúc, chẳng phải đó là điện thoại của cô và Nhã Trúc sao? Cô chột dạ nhìn về
phía Nhã Trúc trân trối, một tay sờ vào túi quần mình kiểm tra. Đáy quần trống rỗng. Hắn lấy đi điện thoại cô từ lúc nào?
Cô không
ngừng mắng nhiếc bản thân, chuyện này của cô sao lại làm liên lụy cùng
một lúc cả hai người vô tội. Bị dính vào Một Mắt rất nguy hiềm. Cô đã
làm hại Kevin mất rồi!!!
Đôi mắt cô tê dại vì đau khổ, nhưng sau cùng lại ương bướng giữ vững quyết định của mình, môi mím chặt đầy kiên định:
" Nếu tôi nói không thì sao?"
Phi Vũ cười gằng, không phải là khó để bắt ép cô chấp nhận gọi điện cho tên giám đốc đó, chỉ việc đem cô thư ký của tên đó làm bình phong thì
cô buộc phải gọi ngay, đâu cần thiết phải bày ra nhiều trò làm gì. Thế
nhưng nguyên tắc của tổ chức hắn đâu thể làm trái được. Mèo vờn chuột,
mục đích chẳng qua là tạo nên sự áp lực tâm lý từ phía Phương Nhã, để cô phải đầu hàng hoàn toàn mà không thể giở trò thôi.
" Á!!!! Mấy người làm gì vậy, bỏ tay ra!!!!"
Xoẹt một tiếng, Phương Nhã giật mình bởi tiếng thét thất thanh của Nhã
Trúc đằng sau lưng mình. Trong tích tắc, chiếc áo sơ mi công sở của cô
thư ký liền bị bọn côn đồ xé toẹt ra đầy thô bạo, để lộ một phần ngực
trắng ngần được che đậy bởi bộ áo lót mỏng màu hồng phấn. Nhã Trúc khóc
thét lên, tay chân giãy giụa chống cự khi một tên trong số đó đưa tay
chạm vào bên ngực của cô.
Phương Nhã tái mặt, không kịp nghĩ gì nữa mà lao đến đẩy tên khốn kiếp kia ra, hét lên điên cuồng:
" Mấy người làm gì vậy. Tránh ra, lũ đê tiện!!!!"
Mắt cô vằn đỏ, điên loạn nhào đến nắm lấy tay những tên đang giữ chặt
cô lại, cắn thật mạnh đến bật cả máu. Tên côn đồ bị cô cắn mạnh trở nên
phát rồ, dùng một tay nắm lấy đầu cô đập mạnh vào tường, máu tươi rỉ ra
thành từng dòng trên trán. Phương Nhã đầu óc quay cuồng, thế nhưng vẫn
cố dùng những móng tay của mình cào vào mặt hắn ta, chân đạp loạn xạ,
nghiến răng hét lên:
" Lũ k.h.ố.n n.ạ.n, đồ s.ú.c s.i.n.h!!!"
" Không!!!! Đừng mà, đừng!!!!"
Chiếc váy mỏng tanh trên đùi Nhã Trúc nhanh chóng bị tên Thái khốn kiếp kia xé toạc, trong nháy mắt chỉ còn lại mảnh đồ lót dán chặt trên người như thỏa mãn gần chục con mắt háu đói của lũ sói xung quanh. Phương Nhã uất nghẹn nhìn cảnh tượng trước mắt, mặt tái đến không còn giọt máu,
nước mắt không nhịn được mà tuôn rơi lã chã.
" Dừng tay!"
Cơn dục vọng của bọn đàn em đang đến hồi lên đỉnh điểm, thì âm thanh
lạnh lùng của Phi Vũ liền nhanh chóng chặn đứng mọi hành động của bọn
chúng. Không khí xung quanh đột nhiên trở nên im phăng phắc, không một
ai dám động đậy, chỉ riêng Thái chưng hửng nhìn thủ lĩnh của hắn bằng
đôi mắt bất kham, lộ rõ sự phẫn nộ không phục của mình, mà trừng trừng
nhìn Phi Vũ.
" Cô gái, cảm giác tưởng rằng đã thoát được hang
cọp, nhưng rồi lại bị cọp tóm được và ngoạm một phát lên người thì như
thế nào? Không tồi chứ???"
Phi Vũ nheo mắt đầy gian tà, thế
nhưng lời nói thốt ra lại dịu dàng đến mức làm người khác phải khó chịu, ghê tởm. Phương Nhã đôi mắt đầy những tia máu, run rẩy nhìn Nhã Trúc
một cách xót xa mà không thể nói được lời nào. Đến khi hắn chìa điện
thoại ra trước mặt cô thì cô đã biết ... mọi chuyện không còn đường để
lui nữa.
Cô đau đớn cắn chặt môi, tay run run bấm số của Kevin mà tưởng chừng như có ngàn mũi kim đâm vào tay, đau nhói.
" Alo!"
Tiếng chuông vừa ngân lên đúng một tiếng, thì anh đã nhanh chóng bắt
máy. Cô một tay bấu vào da thịt đến bầm tím nhức nhối, nước mắt tuôn rơi không ngừng, phải mất một lúc lâu sau mới bật ra thành tiếng:
" K... Kevin!"
QÚA KHỨ
Vừa về đến nhà, Cẩm Tú đã thấy ngôi nhà của mình trở
nên xào xáo. Bé Hạo khóc ầm ĩ, cô Liên giúp việc thì chạy đôn chạy đáo
xung quanh, ngay cả mẹ cô Triệu Ánh và Đình Phong cũng hối hả chạy nhanh lên lầu. Trông thấy cô đứng yên như tượng trước cửa ra vào, Đình Phong
mới gọi lớn:
" Bây giờ mới về sao? Quốc Thịnh nó bị sốt cao đến mức chân tay bủn rủn, thế mà vẫn ráng sức hết kiếm điện thoại rồi lại
đòi ra khỏi nhà. Mẹ con phải khuyên nhủ khó khăn lắm mới chịu ngủ được
một chút. Nhưng bây giờ lại giở chứng nữa rồi. Mau lên xem nó thế nào
đi!"
Lời nói vừa dứt, Đình Phong đã thấy Cẩm Tú hoảng hốt quên
cả cởi giày mà chạy một mạch lên lầu. Thoáng vài giây trước khi bóng cô
bị hành lang cầu thang nuốt chửng, ông nhìn thấy được những dấu vết tím
bầm ở quanh vùng cánh tay, cổ và chân hằn rất rõ trên người cô, bất giác đôi mắt tối sầm lại. Từ sáng đến giờ con bé đã đi đâu mà cả người đầy
thương tích như thế này?
" Quốc Thịnh!"
Cẩm Tú trán
đầy mồ hôi, hai tay tung cửa thật mạnh, sà ngay vào giường Quốc Thịnh mà thấy tim đau nhói. Da mặt anh tái xanh, đôi mắt đục ngầu lóe lên tia
sáng khi trông thấy Cẩm Tú, nhiệt độ trong người nóng như lửa đốt, mạnh
bạo chộp lấy tay cô, giọng khàn khàn:
" Cẩm Tú, điện thoại ... điện thoại của anh ... khụ khụ!"
Lời chưa dứt, bụng anh đã quặn thắt dữ dội, dạ dày cuộn lên trong người càng thêm phần tức ngực đau đớn. Cố dằn cơn ho, anh tái mặt nói:
" Điện thoại của anh ... tìm nó!"
" Được, em giúp anh đi tìm! Anh nằm xuống đi, em tìm ngay cho anh!" -
Cô cắn môi, gật đầu như cái máy, anh lúc này đang bệnh, tốt nhất là đừng để bị kích động, không được để anh biết rằng chính cô đã giữ lấy điện
thoại. Tức thì, cô vọng xuống lầu nói lớn - " Cô Liên, giúp tôi lấy
thuốc của Quốc Thịnh lên đây!"
Trong chốc lát, Quốc Thịnh như
sực tỉnh ra một chuyện, liền bật người ngồi dậy, căng thẳng chộp lấy cổ
tay cô siết mạnh, lời nói tuy yếu ớt nhưng ẩn chứa sự ra lệnh uy quyền:
" Không, không cần! Anh sẽ tìm nó, em không được đụng vào!"
Quốc Thịnh đứng phắt dậy, nhưng vì cơ thể vốn đang yếu nên đã nhanh
chóng ngã gục xuống nền đất, đổ ập người lên Cẩm Tú. Cô ôm chặt lấy anh, cú va chạm mạnh khiến cả hai người áp sát vào nhau, cô càng cảm nhận rõ được hơi thở nóng như lửa của anh phà vào mặt mình, con tim phút chốc
không kềm được lại đập mạnh. Trông thấy đôi mắt mơ màng của người đàn
ông mình yêu sâu đậm, cô thật rất đau lòng. Anh vì sợ cô nhìn thấy tên
của Phương Nhã trong danh bạ nên mới không muốn để cô động vào điện
thoại anh sao? Bất chấp việc bản thân đang yếu, vẫn cuống cuồng tìm điện thoại, lại còn muốn ra khỏi nhà để tìm người con gái đó???
Đúng lúc đó, cô Liên từ ngoài cửa bước vào, một tay cầm bịch thuốc, tay
còn lại cầm ly nước tiến đến bên giường bệnh, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì không khỏi ngỡ ngàng:
" Ông chủ, bà chủ! Hai người không sao chứ?"
Trông thấy cô Liên xuất hiện, Cẩm Tú mới như sực tỉnh, đôi mắt bi
thương xoáy sâu vào mắt anh một hồi. Sau đó mới nhẹ nhàng đỡ anh lên
giường, nhỏ nhẹ nói:
" Quốc Thịnh, anh phải uống thuốc cho khỏe, sau đó mới tìm điện thoại. Có được không?"
Thoáng trong gió có tiếng thở dài, anh nhắm mắt gật đầu đầy mệt mỏi,
tay với lấy những viên thuốc cô đưa cho rồi bỏ vào trong họng, uống thật nhanh rồi nôn nóng đứng phắt dậy. Cũng ngay lúc đó, Cẩm Tú chộp lấy tay anh, cố dằn sự phẫn nộ trong lòng mình mà dịu dàng nói:
" Anh cứ nằm nghỉ đi, mới uống thuốc xong mà!"
Anh phà ra những làn khói nóng hổi, giật tay khỏi Cẩm Tú, cáu bẳn nói:
" Thôi đi! Mặc kệ anh!"
Đi được vài bước, anh đã thấy trước mắt tối sầm, đầu óc quay cuồng mụ
mị không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì trước mặt nữa. Cứ như thế vài giây
sau đó, cả người anh đổ ập xuống mặt đất, bất tỉnh.
" Quốc Thịnh!"
-----------
6h tối, tại địa bàn Một Mắt ...
" Hức.. hức...! Huhu!"
Trong căn phòng ẩm mốc cũ kĩ, tơ nhện giăng đầy trần nhà, Phương Nhã
ngồi bệt xuống nền đất lạnh ngắt, mắt vô hồn nhìn bức tường trước mặt,
lặng lẽ hứng chịu những đau đớn trên người của mình. Nhã Trúc từ nãy đến giờ cứ điên loạn gào thét,ôm gối co vào một góc mà khóc. Mặc kệ cho sự
bấn loạn tinh thần của Nhã Trúc, mặc cho Phi Vũ và hai tên đàn em của
hắn nãy giờ vẫn đứng một góc theo dõi trò hay, cô vẫn im lặng không nói
lời nào, cảm nhận từng tế bào đang căng lên trong người mình đến tê tái, đau nhói.
" Nhã Trúc!"
Thời gian lặng lẽ trôi qua, cuối cùng cô mới cất tiếng, mắt vẫn không nhìn Nhã Trúc, giọng nghẹn lại như sắp khóc:
" Tôi xin lỗi, vì tôi nên cô mới ra nông nỗi này. Nếu không tại tôi ..."
" Cô im đi!!!"
Nhã Trúc tức giận gào lên, tay đánh lên vai cô thùm thụp, đẩy cô ngã
nhào ra đất, đôi mắt long lên sòng sọc nhìn người con gái vừa xa vừa gần trước mặt mình, nỗi lo sợ càng khiến đầu óc mất đi tỉnh táo mà buông ra những lời nói cay nghiệt:
" Thật ra cô là ai hả? Tại sao tôi
phải chịu những chuyện kinh khủng như thế này chứ? Rốt cuộc cô nơ người
ta bao nhiêu tiền, ngoại trừ 100 triệu ra, ngoại trừ mối quan hệ với
những người đó ... cô còn quen biết những ai nữa. Mai Phương Nhã, rốt
cuộc cô là loại người gì vậy???"
Những lời nói của Nhã Trúc
càng lúc xát muối vào tim cô, khiến vết thương càng thêm lở loét. Cô cắn môi nín nhịn, hai tay bấu chặt vào da thịt để ngăn chặn những dòng nước mắt. Trong khoảnh khắc, những đau đớn của quá khứ lần lượt hiện về,
tuôn chảy ào ạt không cách nào ngăn lại được.
" Tôi không ngờ
một Jessica ngây thơ mà giám đốc tôi yêu lại có quá khứ phức tạp như
vậy. Đáng lý ra tôi không nên về nước mà tìm kiếm cô, càng không nên vì
tò mò mà đi theo cô đến tận đây. Vì cô mà tôi xém bị làm nhục rồi, có
biết không hả????"
" Xin lỗi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT