Chiếc vali nặng nề chạm vào nền đất, ngoan ngoãn di chuyển theo từng bước chân của Quốc Thịnh. Anh thở dài, xem ra chuyến đi này
về công việc chỉ chiếm 2%, còn 98% còn lại là suy nghĩ cảm giác của bản
thân.
Chỉ ở lại khoảng ba ngày, mà tâm trạng anh còn nặng nề
hơn lúc ở ViệtNam, chẳng tốt lên tẹo nào, còn trở nên tồi tệ hơn thế.
Đáng lý, anh dự định sẽ ở lại đây vài ngày xem như là giải khuây, giảm
stress 1 tí. Nhưng xem ra anh phải về nhà thôi, càng ở lại đây, anh lại
càng nhớ đến Phương Nhã nhiều hơn. Cảm giác hụt hẫng này làm anh không
thể nào chịu đựng nổi!!!!
1h anh sẽ lên sân bay, bây giờ chỉ
mới 9h, còn dư thời gian để anh làm điều gì đó. Và anh nghĩ, có lẽ bản
thân nên đến thăm Kevin một chút. Cũng có thể, đây sẽ là lần gặp cuối
cùng!
Thanh toán xong tiền phòng khách sạn, anh điềm đạm bước
chân ra khỏi cửa, vẫy tay ngoắc chiếc taxi đậu sẵn bên ngoài, cất bằng
giọng tiếng anh đến thẳng bệnh viện sáng giá của Seoul - ID clinic.
-------------
Bên ngoài, tiếng ồn ào của những cô y tá nói chuyện với bệnh nhân nào
đó, giọng rất lớn, át cả lời nói ban nãy của anh vừa thốt ra. Phương Nhã ngây người vài giây, sau đó liền nhíu mày hỏi lại:
" Anh ... vừa nói gì?"
Kevin tỏ ra rất lạnh nhạt, mắt nhìn ra ban công nói:
" Bên hàng không đã thông báo với anh, vé máy bay đã có rồi. Chiều nay
em hãy về ViệtNam, trợ lý của anh sẽ theo chăm sóc em một thời gian!"
" Cái gì? Sao nhanh thế?" - Phương Nhã trợn mắt kinh ngạc, quả thật cô
đã từng mong mình có thể sớm về ViệtNam, nhưng tình hình lúc này sao cô
có thể đi một mình, bỏ lại anh ở đây. Huống hồ gì, giờ cô không muốn nhớ quá khứ nữa. Cô muốn ở bên anh!
Anh im lặng không nói, chỉ với tay lấy hộp thuốc lá trên đầu tủ, mắt liếc xung quanh tìm kiếm hộp quẹt.
Cô nhíu mày khó chịu, nhìn đầu thuốc trên tay anh mà cảm thấy lòng se thắt lại, tay giật lấy điếu thuốc, giọng đầy trách móc:
" Ở bệnh viện cấm hút thuốc đấy. Anh thế này còn muốn hút nữa sao?"
" Em đừng nhiều chuyện quá! Về và chuẩn bị hành lý đáp máy bay về
ViệtNam đi!" - Anh không buồn lấy lại hộp thuốc trên tay cô, chỉ lạnh
lùng gắt gỏng, giọng điệu pha chút hờn dỗi - " Mặc kệ anh!"
Đôi mắt cô long lanh, xích đến gần anh, nắm chặt lấy bàn tay thô ráp nhưng rắn chắc ấy, nở một nụ cười ấm áp đầy dịu dàng:
" Kevin, em không trở về đâu! Anh ở đâu, em sẽ ở đó. Em sẽ không để anh một mình đâu!"
Anh ngỡ ngàng, lòng bồi hồi xúc động, nhìn chằm chằm vào đôi tay bé nhỏ ấy nắm lấy bàn tay anh, giọng khàn khàn không tin được những gì vừa mới nghe được:
" Em ..."
" Em yêu anh, Kevin!"
Ánh nắng hắt lên khung tấm kính trong suốt, rọi vào ngay đôi mắt sáng
bừng long lanh của cô. Lòng anh ngẩn ngơ, cả người như hóa đá, chỉ có
con tim đang bồi hồi nhịp đập hưởng thụ giọng nói đầy cương quyết nhưng
ngọt ngào của Phương Nhã.
Anh không nghe lầm chứ?
Là thật sao?
Cô nói yêu anh, là thật sao?
" Em ... nói gì ..?" - Trong ánh mắt anh ngập tràn niềm vui sướng,
thiếu điều chỉ muốn ôm cô thật chặt vào lòng. Thế nhưng anh vẫn không
thể tin nổi, càng không ngờ nổi đó lại lại sự thật.
Nhìn ánh nhìn ngây ngô của anh, cô cảm thấy lòng thật ấm áp, hai má chợt ửng hồng, cười tủm tỉm nói:
" Anh không nghe thì thôi. Em không nói lại lần hai đâu nhé!"
Bộp!
" Ái! Anh làm gì vậy????"
Kevin đờ đẫn không tin nổi vào tai mình, viễn cảnh trước mắt đẹp đến
mức anh không dám tin, hai mu bàn tay vô thức nâng hai má cô, dí sát lại gần, khóe môi cong lên, cười hạnh phúc nói:
" Anh không mơ chứ? Em nói thật sao?"
Cô trừng mắt nhìn anh, phụng phịu chu mỏ, tay sờ lên đùi anh và ... nhéo.
" Ái, đau quá! Em làm gì vậy?"
Kevin bất ngờ bị nhéo một cái đau điếng, liền ôm lấy đùi mình, thấy cô đang lườm anh một cái sắc lẹm:
" Nhìn đi nhìn đi! Anh đau như thế nghĩa là không mơ rồi!"
Anh thừ người, nhìn cô không chớp mắt. Được một lúc lâu sau đó, tay anh bỗng rắn chắc nắm lấy tay cô, dịu dàng kéo vào lòng, thủ thỉ:
" Em đã nói rồi đấy. Từ giờ em là của anh, không được bỏ đi như tối qua nữa, rõ chưa?"
Dưới làn gió lồng lộng khẽ thổi qua khe cửa, môi Phương Nhã mấp máy
cười hạnh phúc, không nói gì, chỉ vòng tay ôm lấy anh thay cho câu trả
lời của mình.
Không khí trong phòng bệnh trôi qua lặng lẽ, cô
và anh cứ ôm nhau như thế mãi, cảm nhận hạnh phúc đong đầy trong tim, cứ tủm tỉm cười mãi không thôi. Đến chừng một lúc lâu sau, Kevin mới quyến luyến buông cô ra, đôi mắt nghiêm nghị nhìn cô, tra hỏi:
" Phải rồi, nếu em cũng có tình cảm với anh, vậy thì tại sao tối qua anh nói câu đó xong thì em lại bỏ chạy???"
Cô nhìn anh, môi cũng tắt ngấm nụ cười. Cảm giác kỳ lạ lại ùa về trong
tâm trí, giọng nói của người con trai đó, liệu cô có nên nói với anh???
Có nên thú thật với anh suy nghĩ của mình, rằng cảm giác trong quá khứ
cô đã có bạn trai???
Bất giác, cô lại nhớ đến người con trai
hôm qua gặp cô và Thảo Nhi ngay thang máy tầng trệt. Lòng bồi hồi xao
xuyến đến kỳ lạ. Chân mày cũng vì thế nhíu chặt vào nhau, suy nghĩ.
" Em thẫn thờ gì thế? Jessica!"
Bị anh lay mạnh, cô giật mình, mở to đôi mắt tròn của mình, nhìn anh đầy lúng túng:
" À, không ..."
" Em sao thế? Sao không trả lời anh?" - Anh cau mày, tay nắm chặt lấy tay cô, nghiêm giọng như đe dọa.
" Em ..." - Cô chớp mắt, thật khó nói quá, làm sao đây???
" Jessica!"
Kevin gầm lên, giọng rít qua kẽ răng, đôi mắt càng nhíu chặt lại nhìn
cô. Nhìn thấy cô ấp úng như thế, anh không tránh khỏi bực mình, thế
nhưng cảm giác bất an càng khiến anh lo lắng hơn, tay càng siết chặt lấy tay cô, bắt cô phải giải thích cho rõ.
Ngón tay cô cứng đờ vì
bị anh siết chặt, bất đắc dĩ cô đành thú nhận, ráng hết sức tách khỏi
bàn tay cứng cáp của anh, giọng lí nhí:
" Được rồi! Em nói!" -
Cô từ từ ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt anh - " Kevin, em đã dần
nhớ lại quá khứ, hôm qua em bỏ chạy khỏi phòng không phải vì em chán
ghét anh hay sợ hãi gì cả, chẳng qua là em nhận thức được một giọng nói
của một người phát lên trong đầu mình, tiếng nói ấy ... chỉ phát ra sau
lời tỏ tình của anh vài phút. Lúc đó, đầu em đau không chịu được, không
muốn anh phải lo, nên em chạy thẳng ra ngoài."
Phương Nhã nói
ra, liền cảm thấy quai hàm anh bỗng cứng đờ, các cơ trên mặt căng dần,
ngay cả hơi thở cũng trở nên khó khăn hơn. Nhìn anh như vậy, cô cảm thấy không đủ dũng khí để nói thêm phần sau nữa.
Nhưng trái với suy nghĩ của cô, anh chỉ nắm chặt lấy tay cô, lộ rõ trong đôi mắt niềm vui sướng thay cô, cười rạng rỡ nói:
" Thế là tốt rồi, rốt cuộc em đã nhớ được gì? Em có biết giọng nói đó là ai không? Là ba hay mẹ của em?"
Cô lặng lẽ nhìn vào đôi mắt anh thật lâu, sau đó nói : " Kevin, giọng
nói đó là của một người con trai, có vẻ như ... anh ta chính là người
yêu trước đây của em!"
Dũng khí để nói ra những điều này thật
khó, tuy nhiên cô vẫn có đủ dũng cảm để nói ra cho anh biết. Thế là cô
một mạch nói hết những đoạn ký ức trong giấc mơ của mình, về một người
con gái và giọng nói của chàng trai cứ mãi văng vẳng bên tai mình.
Cô nhìn anh, thấy đáy mắt anh trở nên u ám, bàn tay cũng buông thỏng
tay cô ra, quay mắt liền sang chỗ khác, trầm tư suy nghĩ. Không khí cả
hai cứ thế trầm mặc suốt cả buổi, không ai nói với ai câu nào, cứ thế
thời gian trôi qua lặng lẽ.
" Kevin!" - Phương Nhã ái ngại nhìn anh, vài phút sau không chịu được đành phải lên tiếng trước - " Kevin, anh đang nghĩ gì?"
Anh không trả lời, chỉ im lặng nhìn về hướng cửa sổ. Cảnh tượng lúc này trong mắt cô, anh chẳng khác gì đang hóa đá!
" Kevin!" - Cô nghiêng đầu nhìn anh, cảm thấy sự tình đã căng lên, bèn nắm tay anh trấn an.
Nhưng không ngờ, tay anh khi đó cũng siết chặt lấy tay cô, kéo vào lòng mình. Chỉ trong tích tắc, cả người cô đã nép hẳn vào lòng anh, ngoan
ngoãn như con mèo nhỏ, lắng nghe tim anh đang thổn thức:
" Con bé ngốc, chuyện quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại. Chẳng
phải bây giờ người em yêu là anh sao? Còn chuyện người con trai đó có
thật sự là người yêu của em hay không, anh không quan tâm. Tất cả đã qua rồi. Em giờ là của anh, có biết chưa?"
Phương Nhã thật sự rất xúc động, tay bất giác vòng qua ôm lấy anh, đầu ngả vào ngực anh, thư thả mỉm cười:
" Kevin, em ..."
Két!
Cánh cửa phòng bệnh đột ngột bật vào tường, bóng dáng một người đàn ông mái tóc đã điểm những sợi tóc bạc, râu quai nón, thân người toát lên
nét oai phong kinh điển, khí chất ngùn ngụt bốc lên khiến ai nấy cũng
phải khiếp sợ. Và đằng sau, là hai tên vệ sĩ đang cúi rap đầu gần sát
đất, ra vẻ cung kính.
Bên trong phòng, đôi nam nữ ôm nhau đằm
thắm cũng phải há hốc mồm kinh ngạc. Nhìn thấy tia nhìn đầy sắc bén của
người đàn ông kia, cô và anh đành phải nhanh chóng buông nhau ra, lắp
bắp không nên lời:
" Ba!"
" Chủ ... chủ tịch!"
Phương Nhã tái mặt nhìn ánh mắt cuồng nộ của người đàn ông trước mặt mà không khỏi hoang mang, lo lắng. Cô đúng thật quá sơ ý, biết rằng ông
hôm nay sẽ đến đây, thế mà lại vô tình để cho ông nhìn thấy cảnh tượng
đằm thắm này. Cô thật là thê thảm!
Trước mặt, vị chủ tịch đã
đứng tuổi nhìn cô với đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, tia lửa căm
phẫn tột độ trong đáy mắt, khiến cô rùng mình, bất động. Nhưng cũng
chính lúc đó, Kevin bên cạnh luồn năm ngón tay của mình vào tay cô như
tiếp thêm sức mạnh và niềm tin nơi người con gái anh yêu.
" Ba, tại sao ba lại đến đây?" - Kevin bình tĩnh, nhìn thẳng vào đôi mắt
cuồng nộ của ba mình, nhưng trong lòng thì đang dậy sóng.
Nhìn
thái độ thảnh thơi của đứa con trai mình và hai bàn tay đang dính chặt
vào nhau trước mặt như trêu ngươi, lòng ông bùng lên ngọn lửa tức giận,
ra lệnh cho bọn bảo vệ đứng ở cửa ngoài tránh xa khỏi cánh cửa, để đề
phòng những tên người làm nghe chuyện thị phi.
Liếc mắt một
lượt qua vầng trán đang băng bó của Kevin, ông từ tốn ngồi xuống chiếc
ghế sofa, nuốt cục tức vào trong lòng, cất giọng châm chọc:
"
Còn yêu đương thắm thiết như thế, xem ra vẫn không bị nặng lắm. Thế nào, có phải tôi ở đây cản trở hai người làm việc không?"
Kevin thở hắt, tỏ vẻ mệt mỏi, nhưng khi nhìn sang Phương Nhã, ánh mắt anh lại
biến thành sự yêu thương trìu mến, sức hút mạnh mẽ đến không thể cưỡng
lại. Cô cũng nhìn anh cười khổ, rồi cũng nhanh chóng quay sang đối mặt
với ông, giọng hơi run:
" Chủ, chủ tịch! Bác đừng nói vậy, con ... con và anh ấy ..."
" Không cần nói nữa, tôi đã đặt sẵn vé máy bay về ViệtNamcho cô rồi.
Hãy chuẩn bị hành lý, sáng ngày mai phải đi rồi!" - Ông mỉm cười ngắt
lời cô, giọng nói trở nên bình thường đến mức người nghe phải cảnh giác - " Chiều nay 3h, tự khắc tài khoản trong ngân hàng của cô sẽ có đủ 50
triệu. Sao hả, biết làm gì rồi chứ?"
Từng giọt mồ hôi lạnh toát ra trên trán Phương Nhã, cô ngẩn người nhìn ông, toàn thân đông cứng
lại, không thốt nổi nên lời. Về phía Kevin, anh tỏ ra rất tức giận, gồng mình ngồi thẳng dậy khiến cơn đau ở đầu bùng phát, nhưng vẫn không ngăn được âm thanh vút lên đầy phẫn nộ của mình:
" Ba nói gì vậy hả??? Ba tính làm gì cô ấy?"
" Jessica, tôi hy vọng cô biết điều. Nếu thông minh, hãy nhận lấy 50
triệu và biến khỏi gia đình chúng tôi! Tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện
trước mặt con trai của tôi nữa!!!!"
Ngay lúc không khí trong
phòng 503 chợt trở nên căng thẳng đến ngộp thở, bên ngoài hành lang lại
im ắng lạ thường, hầu hết đều không có một bóng dáng người nào xuất
hiện, thế nhưng đâu đó lại vang lên tiếng lộp cộp của bước chân đang đi
tới. Ngã rẽ bên đối diện thang máy chợt xuất hiện bóng dáng Quốc Thịnh,
anh - đang từng bước tiến về căn phòng của Kevin, lôi theo sau là chiếc
vali dày cộm.
GIÔNG TỐ
" Jessica, tôi hy vọng cô biết điều. Nếu thông minh, hãy nhận lấy 50 triệu và biến khỏi gia đình chúng tôi! Tốt nhất đừng
bao giờ xuất hiện trước mặt con trai của tôi nữa!!!!"
Giọng của vị chủ tịch vang vọng bên tai cô, làm tim chợt nhói lên, những ngón tay cấu chặt vào da thịt, đau rát.
" Bác ..." - Phương Nhã run người, dù cô biết trước giờ người đàn ông
này không ưa cô, nhưng lại không ngờ ông có thể nói ra những lời xúc
phạm người khác đến vậy. Khuôn mặt cô nóng lên, giọng nói kích động
nhưng vẫn giữ cho thanh âm được từ tốn - " Bác trai, con không nghĩ rằng sẽ lấy số tiền đó của bác. Con không phải là loại người đó!"
" Ba! Sao ba có thể nói những lời như vậy? Không phải con đã nói với ba
rồi sao, cô ấy thật sự bị mất trí nhớ, ngay cả người nhà và bản thân cô
ấy là ai cũng không còn nhớ, làm sao có thể đi đâu được chứ?"
Kevin hất tấm chăn sang bên, bực tức ngồi dậy, có lẽ vì động vết thương, nên khuôn mặt anh càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, bất giác tay ôm
lấy đầu, vết thương trên đầu bỗng toẹt ra một vệt máu, thấm đẫm chảy
xuống vầng trán quấn băng của anh.
" Kevin! Anh bình tĩnh một chút, mau nằm xuống đi, đừng cử động nữa. Để em gọi y tá!"
Nhìn thấy vết máu màu đỏ thẫm, cô hốt hoảng la lên, lao đến đỡ anh tựa
vào thành giường, nhưng Kevin lại tỏ vẻ bất cần, quắc đôi mắt giận dữ
của mình về phía ông, gằng từng chữ:
" Ba! Tiện thể con cho ba hay, bây giờ Jessica đã là bạn gái của con rồi! Điều này sẽ không bao giờ thay đổi đâu!"
" Kevin, anh đừng kích động, vết thương chảy máu nữa rồi kìa, không được đâu. Y tá!"
Cô tái mặt nhìn vết thương toẹt ra trên đầu anh mà không khỏi đau xót,
cuống cuồng đứng dậy chạy ra ngoài, nhưng cánh tay cô đã sớm bị anh giữ
chặt, giọng có phần đanh thép, nói như ra lệnh:
" Không cần, em ở lại đây với anh!"
" Tôi biết, ngay từ lúc bước chân vào phòng này tôi đã sớm nhìn ra.
Đúng là ác mộng, đường đường là một giám đốc của tập đoàn khách sạn Red
nổi tiếng mà lại yêu đương nhăng nhít với đứa con gái không rõ nguồn
gốc, không rõ lai lịch thế kia còn ra thể thống gì đây hả?" - Ông gầm
lên, lúc này đã đứng trước mặt Kevin, đôi mắt hằn những tia đỏ nhìn chằm chằm vào thằng con trai mình, rồi lại uất hận quay sang Phương Nhã - "
Cô đúng thật là cáo già, đáng lý ra tôi phải tống khứ cô đi từ hai năm
về trước rồi, nể tình cô bị mất trí nhớ, thế nên tôi mới nhân từ để cô ở lại. Nhưng không ngờ chính vì một phút nhân từ của tôi mà khiến sự việc thành ra thế này, ngay cả thằng con quý tử của tôi cũng bị cô làm cho
lú lẫn mất, lời của tôi nó cũng không nghe lời. Quả thật cô không đơn
giản!"
" Ba!"
Kevin tức giận gào lên, đôi mắt anh đã
sớm đỏ hằn những tia máu giận dữ, nhưng khi thấy thân người Phương Nhã
run lên, thì đáy mắt anh liền trở nên hoảng loạng, xót xa, tay vô thức
ôm chầm lấy tay cô kéo vào lòng mình, giọng trở nên lo lắng tột độ:
" Jessica, em không sao chứ? Đừng nghe ba anh nói bậy, đừng nghe gì cả. Được không?"
Cả người Phương Nhã lạnh ngắt, cô uất ức đến không nói nổi thành lời,
bờ ngực phập phồng theo hơi thở, cô cắn răng chịu đựng bấy nhiêu năm
qua, dù có bị ba và mẹ Kevin xem cô không ra gì, sỉ nhục, mắng nhiếc cô
cũng không sao. Vì cô hiểu, cô thật sự là người không rõ lai lịch, không rõ nguồn gốc, không thể là người xứng đôi vừa lứa với một giám đốc giàu có có đủ tiền tài địa vị như anh. Thế nhưng, lúc này lời nói của ông đã khiến cô lên tới đỉnh điểm rồi, sao có thể xúc phạm người khác đến như
vậy????
Cô hướng đôi mắt run rẩy của mình, nhìn thẳng người đàn ông trước mặt, giọng lạc hẳn đi:
" Bác trai, con biết hai năm qua bản thân đã thành gánh nặng của Kevin, con rất cảm kích và biết ơn anh ấy. Bây giờ con đã bình phục về thể
trạng, có thể tự mình tìm kiếm quá khứ được. Con sẽ không làm phiền anh
ấy nữa đâu" - Nói rồi cô nhìn qua anh, mỉm cười - " Con sẽ chứng minh
cho bác thấy, không phải con muốn trèo cao, cũng không phải muốn chia rẽ tình cảm hai cha con bác gì cả. Chỉ đơn giản con thật sự muốn ở bên anh ấy mà thôi. Nên rồi sẽ có một ngày, bác sẽ gạt bỏ những thành kiến đó
về con!"
" Jessica!"
Đáy mắt Kevin tràn ngập sự xúc động, anh thở phào, khóe môi cong lên
hạnh phúc. Ban nãy câu nói của cô còn làm anh lầm tưởng rằng cô sẽ rời
xa anh, ai ngờ đâu câu nói sau đó lại làm anh xúc động đến vậy. Điều này chứng tỏ rằng cô đã thực sự xem anh ở cương vị một người bạn trai, lòng cảm thấy vui mừng đến không thốt nổi nên lời, tay vô thức siết chặt lấy bàn tay bé nhỏ của cô, tự hứa với lòng từ đây về sau sẽ không bao giờ
buông ...
Lời nói của cô đầy cương quyết, rắn rỏi như vậy chỉ
đủ làm Kevin xúc động, thế nhưng trong con mắt ông chỉ là giả vờ đóng
kịch, khẽ hừ một tiếng, cười lạnh:
" Tôi sống ở đời mấy chục
năm nay, gặp biết bao nhiêu người, cũng nếm được bấy nhiêu lòng dạ đàn
bà. Cô là con người như thế nào, tôi có thể nhìn ra!"
Thanh âm
ông sắc bén cứa thẳng từng đường lên người Phương Nhã, sau đó liền quay
sang đứa con trai của mình, hạ giọng nói khi thấy anh chuẩn bị mở miệng
nói giúp cô:
" Đừng kích động như thế, lo cho bản thân mình trước đi. Phải biết giữ sức lực để rồi còn đấu với tôi nữa chứ!"
Ông vừa nói vừa đưa tay bấm nút vào cái chuông gần thành giường, kêu
gọi bác sĩ, môi nhếch lên cười nhạt, khinh khi nhìn Kevin lẫn Phương
Nhã.
Bên ngoài cửa, bóng dáng của Quốc Thịnh như hoàn toàn bất
động. Anh đứng lặng người, tâm trạng trở nên vô cùng phức tạp đến khó
hiểu khi vô tình nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của ba người trong
phòng bệnh. Đôi mắt anh như phủ sương mù, hai hàng chân mày cũng vì thế
mà nhíu lại, đột nhiên anh cảm giác được hơi thở mình đang bị đè nén đến kỳ lạ.
Không ngờ mọi việc lại phức tạp như thế. Bất giác lòng
anh lại dấy lên niềm thương cảm cho cô gái, không ngờ rằng bản thân cô
đã bị mất trí nhớ, nay còn phải chịu sự sỉ nhục từ ba của người yêu
mình. Thật đáng thương!
Không khí trong phòng trở nên yên tĩnh
lạ thường, anh cũng đứng yên một chỗ bên ngoài, biết rằng với tình cảnh
hiện giờ không thích hợp để anh vào chào hỏi. Đến khi anh nghĩ rằng mình đành phải đi thì lúc này hai cô y tá từ xa chạy đến vô cùng gấp gáp, mở tung cửa ra vào thẳng bên trong phòng ...
Một cô y tá khi vừa
nhìn thấy vết máu trên đầu Kevin đã kêu lên thảng thốt, sau đó liền quay sang nói với hai người đang đứng trời trồng ở đó:
" Chủ tịch Nguyễn, cô Jessica, làm phiền hai người ra ngoài để chúng tôi băng bó vết thương!"
Kevin ái ngại nhìn ba mình và cô, rồi lại liếc mắt nhìn sang cô y tá tỏ vẻ không bằng lòng, khi anh chuẩn bị hé môi lên tiếng thì cô lại nói:
" Kevin, anh nghe lời cô y tá băng bó vết thương cho anh. Em và chủ tịch một lát nữa sẽ vào thăm anh!"
Ba anh khẽ hừ tức giận khi nhìn thấy cảnh đằm thắm trước mắt, không
nhịn được liền quay lưng ra khỏi phòng. Cô cũng vì thế mà theo sau ông,
lòng hoang mang lo lắng.
Anh thở dài, lòng rối bời không hiểu
vì sao. Có lẽ vì anh lo sợ, một khi có khoảng thời gian để ba mình nói
chuyện với cô, nhất định vẫn sẽ là những câu nói khinh thường, không mấy lọt tai của ông dán chặt lên người anh yêu. Cứ như vậy, nhìn cô đau
khổ, anh làm sao chịu đựng nổi.
Bên ngoài, Quốc Thịnh đã kịp
thời tránh sang một bên, đứng ở góc khuất mà cả hai người đều không phát hiện. Để rồi giật mình khó hiểu khi tại sao bản thân anh lại trở nên vô công rỗi nghề đến mức này, theo dõi người khác nói chuyện????
" Cô theo tôi, gần bệnh viện có một quán nước, tôi và cô vào đó nói chuyện!"
Giọng ông trầm xuống, mang theo âm thanh nhọn hoắt khiến người nghe
không thể chối từ. Cô mím chặt môi, dù lòng có uất ức cỡ nào cũng đành
phải nuốt vào trong cổ họng, ngoan ngoãn đi theo ông như một con rối:
" Dạ!"
Trước khi đi, cô còn ngoảnh đầu lại nhìn vào cánh cửa phòng bệnh của
anh đóng lại, lòng tự nhủ sẽ không để anh phải lo lắng vì mình nữa, nên
tự động đưa tay vào túi, tắt nguồn luôn điện thoại.
Quán Dadong sát bên cạnh bệnh viện vốn dĩ là một quán cafe nổi tiếng với cấu trúc
kín đáo và không gian thoáng mát, với bất cứ ai vào đây cũng dễ dàng
kiếm cho mình một không gian riêng thoải mái. Vì vậy khi bắt đầu bước
chân vào quán cafe này, chủ tịch Nguyễn đã chọn một góc khuất sâu tuốt
bên trong, ngồi xuống chiếc sofa mềm mại, vừa lật quyển menu vừa mỉm
cười, từ tốn nói chuyện với cô:
" Jessica, cô muốn uống gì, cứ gọi!"
-----
Kevin cầm điện thoại, gọi điện mãi vào số di động của cô, nhưng rốt
cuộc cũng chỉ vang vọng đầu dây bên kia một tiếng tút dài đến lạnh lùng.
Tâm trạng anh rối bời, hoang mang cực độ. Từ lúc anh đã băng
bó xong xuôi thì đã không thấy tăm hơi cô và ba anh đâu, lòng đột nhiên
thấy sợ, lẽ nào ông đã làm gì cô ấy rồi. Nhân lúc anh không ở cạnh, thì
lại tìm cách chia rẽ anh và cô sao???? Ông muốn làm gì người anh yêu
đây?? Chỉ cần nghĩ đến việc ông dùng những lời lẽ chỉ trích cay nghiệt
đối với cô, tim anh đã cảm thấy bị bóp nghẹn không thể thở được rồi.
Vào thời khắc này, anh thật không chịu đựng nổi mà muốn lao thật nhanh ra đường, chạy đi tìm kiếm cô cho bằng được.
Nhưng vừa bước ra cửa, anh đã bị ba bốn tên bảo vệ của ba mình chặn lại:
" Cậu chủ không được ra ngoài đâu ạ! Ông chủ đã dặn không được phép để cậu ra khỏi phòng dù chỉ một bước!"
Kevin cảm thấy như trong người có ngọn lửa đang sôi sục, anh nghiến
răng kin kít, siết chặt quai hàm, tức giận đưa tay nắm lấy cổ một tên
bảo vệ, quát lên:
" Liệu hồn tránh ra cho tôi, anh có còn coi tôi là cậu chủ nhà này không hả???"
Tức thì, hai ba tên bảo vệ liền xông tới, kéo anh khỏi gã bảo vệ kia,
lập tức đẩy anh vào phòng, khóa chốt cửa lại. Kevin tuy sức lực mạnh mẽ
đến mấy cũng không thể đấu lại với bốn tên bảo vệ chuyên nghiệp được đào tạo kỹ càng như thế. Mặc cho anh kích động gào lên, đập cửa rầm rầm, họ vẫn ung dung với vẻ mặt bình thản, tiếp tục giữ nhiệm vụ canh cửa:
" Xin lỗi cậu chủ!"
" Mở ra, tôi ra lệnh cho các người mở cửa ra. Tôi phải kiếm Jessica, lũ khốn các người mau mở cửa ra cho tôi!!!!"
Đáp lại âm thanh cao vút của anh và tiếng đập cửa dữ dội đầy kích động, vẫn chỉ là một bầu không khí im lặng đến rùng mình, đáng sợ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT