Tôi
lào bào xỏ đại đôi dép rồi lê lếch xuống giường nghe điện thoại. Chả
biết ai mà rãnh rồi đến nỗi phá tan giấc mộng thiên thu của tôi đây nữa. Vừa mới chợp mắt chút xíu trong suốt 1 đêm bị phá không ngủ được, thế
mà…
-Đi chưa?
Tôi vừa mới nhấc máy lên, chưa kịp nói gì hết thì
đầu dây bên kia đã chào buổi sáng tôi bằng một câu nói không chủ ngữ vị
ngữ, lại chẳng có chút lịch sự nào. Tôi bực mình:
-Này, sáng sớm muốn bị uýnh à? Người đâu mà vô duyên thấy sợ, có cho người ta ngủ hay không đây?
-Mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi pà thím ơi, giờ này còn ngủ à? – Giọng nói
trong điện thoại cứ liên tục châm ngòi vào ngọn lửa sắp bừng cháy trong
tôi, đã thế còn cười nham nhở - Ra ngay sân bay tiễn tụi này, nhanh!
Nghe đến đây thì tôi đã biết cái con người vô duyên này là ai rồi. Hôm nay
là chủ nhật mà chả được nghỉ ngơi xíu nào, lại phải tiếp tục làm osin
cho anh em nhà họ à? Mơ đi nhé.
Dù là nói chuyện gián tiếp với nhau qua điện thoại, dù là cách nhau tận 2
cây số, nhưng tôi cảm nhận rõ mồn một cái nghiến răng ken két và sự tức
giận như núi lửa sắp tuôn trào của Thanh Phong. Tôi sợ hãi lắp bắp:
-Thôi từ từ tôi ra…
-Biết điều đấy!
Nói rồi đầu dây bên kia cúp máy cái rụp. Sau 2 phút hoàn hồn và xem xét lại những gì vừa xảy ra, tôi chợt hoảng hồn vì nhận ra rằng một câu nói của mình ban nãy đã khiến cho việc cả đêm không ngủ để cãi nhau với Thanh
Phong đã trở nên vô nghĩa. Oh my god! Công bằng ở đâu đây?
Cho đến phút cuối, Thanh Phong vẫn dùng quyền uy của mình để uy hiếp tôi. Và cho đến phút cuối, giai cấp vô sản vẫn bị đàn áp.
Đi đến 1 con hẻm nhỏ, tôi lặng người nhìn xung quanh, nước mắt tôi chợt
trào ra. Tôi thấy tiếc nuối, tiếc nuối cho khoảng thời gian vừa qua. Tự
dưng, tôi không muốn tiễn họ đi một chút nào. Tôi không muốn bật khóc
trước mặt họ, tôi không có đủ can đảm để đối diện với ánh mắt ấy, nụ
cười ấy… tôi không muốn mình cản bước chân của họ…không muốn….
Đang
mông lung suy nghĩ thì… tôi cảm thấy mũi mình như ngưng hoạt động, một
lực của bàn tay nào đó kéo tôi vào góc tôi. Mắt tôi bị bịch kín bởi một
miếng vải đen nên tôi không định thần được chuyện gì đang xảy ra. Trong
lúc hoảng loạn, tôi nghe được:
-Chị Hai, tụi em đã đưa nó đến rồi!
-Được, tốt lắm! – Một giọng nữ vang lên, tôi cố định thần lại vì tôi nhận ra giọng nói này rất quen.
-Chị Hai, tụi em bắt được cả hai con, tùy chị xử lý! – Một giọng khác lên tiếng.
-Mày, đem tụi nó nhốt vào nhà kho! Còn mày, đi làm tiếp nhiệm vụ của mình!
-Dạ!
Bất ngờ tôi cảm thấy có một bàn tay nào đó kéo tôi đi. Tôi sợ hãi nhưng
không nói ra được, không la hét được, cũng chẳng cầu cứu ai được. Tụi nó kéo tôi đi xềnh xệch như kéo một món đồ.
Tụi nó quăng tôi vào một
góc rồi có tiếng bước chân bước vào, một cảm giác lạnh đến sóng lưng làn tỏa trên má tôi. Thì ra… có một con dao đang trực chờ làm nhiệm vụ của
mình. Tôi sỡ hãi khóc thét lên.
-Thế nào? Trương Hà Vy , tao đã cảnh cáo mày rồi, mày vẫn chứng nào tật nấy, tao đã bảo mày tránh xa anh em
nhà họ ra, thế nhưng mày chẳng coi lời nói của tao có chút trọng lượng
nào cả.
Vừa nói nó vừa đưa con dao chạm nhè nhẹ vào má tôi khiến tôi lạnh sóng lưng. Nghe giọng nói này rất quen, hình như là…
-Còn mày nữa, Giang Hạnh Như, mày là ai chứ? Chỉ là đứa con gái được hứa hôn từ nhỏ với Thanh Nam thôi. Mà tao cũng chả biết, hình như mày muốn hôt
cả hai luôn thì phải?
Có tiếng rên ư hử từ bên cạnh. Thì ra là Hạnh Như, Hạnh Như cũng bị bắt giống tôi ư? Thật ra bọn họ muốn gì đây?
-Sao? Muốn biết tao là ai lắm hả? Được, tao cho mày biết!
Nói rồi tên chị hai cầm đầu tháo khăn che mắt và miệng cho tôi và Hạnh Như, nhìn người con gái xinh đẹp trước mặt, tôi muốn ngất ngay tại chỗ…
-Mày là ai? – Hạnh Như trố mắt ngạc nhiên nhìn Huyền Trân.
-Huyền Trân…. Sao cậu có thể….
Tôi lắp bắp, không thể nói thêm được gì.
Mọi chuyện diễn ra nhanh quá, bất ngờ quá. Nhìn Huyền Trân lăm le con dao
trước mặt tôi, tôi sợ hãi đến toát cả mồ hôi hột. Hạnh Như ở bên cạnh
cũng sợ hãi không kém.
-Sao tao lại không thể? – Huyền Trân cười nửa miệng – Tao cho tụi mày hay, đừng có mơ được Thanh Phong hay Thanh Nam
giải cứu bởi vì…e hèm… - Vừa nói Huyền Trân vừa liếc nhìn đồng hồ - Giờ
này đã gần 8h, họ chuẩn bị cất cánh rồi. -Huyền Trân, mày là Huyền Trân? Một gia đình đầy máu mặt?- Hạnh Như bưc xúc nhìn Huyền Trân.
-Đúng! Sao? Chưa nghe danh tiếng của tao à? Thế thì… - Huyền Trân lăm le con
dao lên mặt Hạnh Như – Tao sẽ rạch một đường trên gương mặt xinh đẹp này của mày, để mày sẽ biết tao là ai và sau này không phải dụ dỗ thằng con trai nào nữa…
-Không….đừng… - Hạnh Như sợ hãi nhìn con dao trước mặt, đôi mắt bắt đầu đỏ hoe.
-Sao? Ý kiến gì à? Mày chảnh và lì lắm đấy, tao đã cảnh cáo tụi mày trước
rồi, nhưng tụi mày… một lũ hám trai… thế thì tao ban cho mỗi đứa 1 rạch, để khỏi phải hám trai nữa…
-Huyền Trân! – Tôi lên tiếng giọng đầy bức xúc lẫn sợ hãi – Cậu đừng làm vậy mà, sẽ không thể quay lại được đâu.
-Sao? – Huyền Trân nghe tôi nói xong rồi cười ha hả - Mày nói ai không thể
quay lại, có tụi mày không thể quay lại thì có, Hà Vy, tao nói mày biết, mày đã xấu rồi mà được tặng thêm 1 đường dài trên mặt nữa thì đảm bảo
dòng họ nhà mày sẽ không có người nối dõi
Nói rồi Huyền Trân cười ha hả, tôi sợ hãi thu mình vào một góc. Lúc này rất có thể anh em nhà họ
đã cất cánh sang Mỹ rồi, sẽ chẳng có ai giải cứu cho tôi và Hạnh Như
nữa. nghĩ đến đấy tôi sợ hãi, chẳng biết sao lúc này tôi cần gặp Thanh
Phong đến thế. Không… không được.. không được… họ đã có tương lai cho
mình, tôi không có quyền gì để nghĩ đến họ nữa….
Vì quá sợ hãi, tôi không nín được, cả Hạnh Như cũng thế.
-Không nín này! Không nín này – Vừa nói Huyền Trân vừa vung tay tát vào mặt
tôi một cái đau điếng, cả Hạnh Như cũng không tránh khỏi cái tát như
trời giáng đó. Tôi sợ hãi nín bặt đi.
- Như thế có ngoan không? – Huyền Trân cười khẩy – Để tao coi….
-Chị Hai!
Giọng một người thanh niên bên ngoài cửa vọng vào. Huyền Trân suy nghĩ trong giây lát rồi bước ra ngoài.
-Tụi bây liệu hồn đó!
**
Ngồi trong căn phòng kín mít không có 1 chút ánh sáng, Hạnh Như cứ ngồi đấy
khóc nức nở. Tôi thấy thế không đành lòng nên an ủi:
-Thôi, đừng khóc nữa, chuyện đâu còn có đó mà…
-Cậu thì biết cái gì chứ? – Hạnh Như gắt lên, ơ hay cái cậu này, tôi đã nhọc công an ủi thế mà còn gắt gỏng với tôi à?
-Tôi…tôi không biết nhiều về cậu, cũng chẳng quen thân với cậu, nhưng tôi không
đành lòng khi thấy cậu khóc như thế - Tôi cố nhẫn nại
Bản thân tôi
cũng đang lo sợ lắm, chứ có bình tĩnh được đâu. Tim tôi cứ đập thình
thịch như muốn nhảy ra ngoài vậy. Nhưng tôi cố lấn áp nỗi sợ hãi của
mình vì không nhẫn tâm hình Hạnh Như khóc sướt mướt như thế. Ấy thế mà
cô nàng chả hiểu gì cho tôi hết. Haizzzz
-Còn khóc nữa à? – Huyền Trân từ đâu đập cửa đi vào khiến tôi và Hạnh Như phải hoảng hồn – Muốn bị ăn tát nữa à?
Tôi và Hạnh Như đều im bặt, cố thu mình vào một góc.
-Tụi bây liệu hồn mà ở yên đó, lát nữa tao xử tụi bây sau!
Nói rồi Huyền Trân ngoe nguẩy bỏ đi.
Nỗi sợ hãi bao trùm lấy tôi, tự dưng cảm thấy mình yếu đuối, không thể
chống cự lại với Huyền Trân đầy máu mặt kia. Tôi cố cắn môi để không bật lên tiếng khóc nhưng lại không tài nào ngăn được nước mắt cứ rơi. Tôi
nhớ mẹ, nhớ nhà, nhớ tất cả những gì thân quen đến phát chán mà ngày nào tôi cũng thấy. Tự dưng giờ này tôi chỉ muốn được mẹ ôm chặt vào lòng,
được mẹ vỗ về lên mái tóc và kể cho tôi nghe về ngày đầu tiên mà bố và
mẹ gặp nhau. Mẹ ơi… con nhớ mẹ quá…
-Này, hồi nãy bảo tôi đừng khóc mà bây giờ cậu lại khóc to hơn thế hả?
Hạnh Như ngồi bên cạnh nhìn tôi thắc mắc. Tôi thì đang rất rất buồn và lo sợ nên không muốn trả lời. Nỗi im lặng bao trùm lấy cả không gian nhà kho, cả 2 đều đang theo đuổi những dòng cảm xúc và suy nghĩ của riêng mình.
-Này! Sao cậu lại có cái vòng cổ đó? – Hạnh Như nhìn thấy sợi dây chuyền tôi đang đeo, thắc mắc hỏi.
-Ơ hay, ở đâu có thì liên quan gì đến cậu? – Tôi tự nhiên trả lời.
-Này, cậu bị hoảng loạn đến nỗi đầu óc mê man nói sảng à? – Tôi thắc mắc nhìn Hạnh Như – Tự dưng có một sợi dây chuyền mà bảo rằng tôi sướng, nếu cậu thích chỉ cần hét 1 tiếng, có biết bao người dâng đến cho cậu mà!
-Không như cậu nghĩ đâu – Hạnh Như trầm ngâm.
-Sao cậu lại nói thế?
Tôi ngơ ngác nhìn Hạnh Như, đơn giản vì tôi không hiểu hàm ý gì trong câu
nói ấy. Có người đã từng nói với tôi rằng “đầu óc không linh hoạt, không có chất xám” mà, vì thế, trong trường hợp này, tôi có suy nghĩ cách mấy cũng không hiểu nổi Hạnh như đang nói gì. Một tiểu thư độc nhất của một chủ tịch tập đoàn mang tầm cỡ mà có nhiểu tâm sự đến thế sao? Tại sao
lại thế nhỉ?
Thấy tôi ngơ ngác không hiểu mô tê gì, Hạnh Như buông một câu xanh rờn:
-Cậu không cần thắc mắc làm gì, chẳng liên quan gì đến cậu..
Tôi im bặt, không thể nói lên điều gì nữa. Hạnh Như chắc cũng chẳng còn
hứng nói chuyện với tôi nên cứ ngồi khư khư một góc, đôi mắt dường như
ươn ướt. Tôi thấy thế không cầm lòng được nên cứ khóc theo. Và tưởng
chừng như nhà kho của Huyền Trân sắp bị tụi này làm ngập lụt mất rồi.
RẤM….
Huyền Trân đập cửa đi vào. Và chẳng biết cô nàng đã ăn trúng gì mà hầm hừ đến chỗ Hạnh Như và thẳng tay táng cho nhỏ 2 cái tát. Đau quá Hạnh như nước mắt giàn dụa. Tôi ngồi bên cạnh mà nuốt nước bọt ừng ực. Không biết
Huyền Trân lại lên cơn điên gì nữa đây. Không khéo lại thẳng tay mà tạt
axit 2 đứa luôn thì chết.
-Con ranh này! Mày…mày….mày đã báo cảnh sát à? – Huyền Trân xỉa xói vào mặt Hạnh Như.
-Không báo để tụi mày chôn sống tao à? – Hạnh Như gần như phát điên lên.
…CHÁT....
Một cái tát nữa xuống má Hạnh Như. Tôi xót xa nhìn nhỏ bị đánh mà không nói được lời nào. Cả hai bên má Hạnh Như đều in hằn 5 ngón tay đỏ chói. Nhỏ đau quá đến bật khóc nức nở.
-Máy láo vừa vừa thôi nghe con ranh. Mày quên tao là ai rồi à?
Huyền Trân trợn to mắt nhìn Hạnh Như rồi dường như không tự chủ được mình,
Huyền Trân rút ngay con dao ban nãy ra. Ôi dào, nhìn thấy con dao tôi
như toát hết cả mồ hôi hột.
-Mày…mày…mày định làm gì? – Hạnh Như sợ hãi hét lên.
-Mày muốn biết không? Để tao cho mày biết.
Nói rồi Huyền Trân từ từ lăm le con dao lên má Hạnh Như, Hạnh Như cố lách
khỏi lưỡi dao ghê tợn đó nên tiến dần đến chỗ tôi. Nãy giờ tôi cứ ngoan
ngoãn như con cừu con, có dám hó hé gì đâu, nên không phải bị ăn tát
thảm thương như Hạnh Như.
Hạnh Như vừa lê lết sang chỗ tôi vừa kêu như van xin:
-Tao xin mày mà, đừng… đừng….
-Muộn rồi cưng ơi, mày chọc tức chị Hai mày rồi. Mày dám báo cảnh sát, bây
giờ cảnh sát đang trên đường tới đây, trước sau gì cũng chết, tao sợ mày chắc?
Nói rồi Huyền Trân từ từ đưa con dao định rạch 1 đường dài trên mặt Hạnh Như thì bị Hạnh Như cắn một cái thật mạnh vào tay.
Huyền Trân la oai oái rồi mắt như có tia lửa trong đó, long lên sòng sọc như
muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện. Và… suy nghĩ của tôi không sai
mà…
Huyền Trân tức đến tím cả mặt, thẳng tay cầm con dao định lụi vào Hạnh Như….
-Đừng!!!!
Chẳng biết vì điều gì thôi thúc, tôi đã không tiếc thân mình mà lao vào Hạnh
Như… rồi chẳng còn thấy trời trăng mây nước gì cả. Tôi chỉ cảm thấy tay
mình đau buốt, máu chảy ra xối xả…
-Hà Vy…Hà Vy… Cậu tỉnh lại đi…Hà Vy….
Trong cơn mê, tôi đã nhìn thấy, Hạnh Như… không còn ghét tôi nữa…. Tự dung,
tôi thấy vui… vui… vì Hạnh Như đã xem tôi như một người bạn…
-Trời ơi, máu ra nhiều quá…. Trời ơi…Hà Vy.. tỉnh lại đi…. Tỉnh lại đi….
Giọng Hạnh Như vang lên khắp phòng. Huyền Trân đã bỏ trốn tự lúc nào. Trong
phòng giờ chỉ còn 2 người. Tôi chỉ còn nghe được tiếng khóc của Hạnh
Như. Tôi không sao, khong sao mà, đừng khóc như thế. Tôi định ngồi dậy
trấn an Hạnh Như, nhưng cả người tôi như nhũn ra, không thể cử động được gì. Vết thương ở cánh tay khiến tôi đau buốt…
-Hà Vy!!!! Cậu có trong đây không?
-Vịt con xấu xí!!! Có trong đây không???
Là Thanh Phong, Thanh Phong đây mà. Tôi mừng rỡ đến rơi nước mắt. Hạnh Như nghe tiếng gọi đã mừng rỡ lên tiếng. Một lát sau, tôi cảm nhận được,
mình được nhấc bồng lên… và sau đó thì… tôi mê man không biết trời trăng mây nước gì nữa…
SỢI DÂY CHUYỀN ĐỊNH MỆNH
Tôi lờ mờ mở mắt, một màu trắng xóa hiện lên trước mắt tôi. Là màu của bệnh viện, cộng thêm mùi thuốc sát trùng khiến tôi khó chịu chỉ muốn nôn
mửa. Không có một ai trong phòng bệnh cả. Tôi mệt mỏi ngồi dậy và cảm
nhận được vết thương ở tay mình đau buốt. Tôi bàng hoàng nhớ lại chuyện
mới vừa xảy ra, tôi khẽ giật mình một cái, rồi lắc lắc đầu để không phải suy nghĩ lung tung nữa. Nhớ lại chuyện trong nhà kho Hạnh Như đã lo
lắng cho tôi, tôi chợt cảm thấy mình vui hẳn lên, mọi đau đớn gần như
tan biến hết (ấy ấy đừng hiểu lầm, tôi không bị les đâu nhé @@). Thêm
một người bạn cũng như bớt đi một kẻ thù mà, đúng không?
-Hà Vy, cậu tỉnh rồi à, đừng đi lung tung, cứ ở yên đấy đi, muốn gì cứ nói, tôi sẽ lấy cho.
Tôi chợt ngẩng mặt lên nhìn người vừa phát ra câu nói đó. Đập vào mắt tôi
là gương mặt đẹp như tạc, mái tóc màu hạt dẻ cộng với đôi mắt sâu thẳm
mê người. Đó là Thanh Nam. Thấy Thanh Nam lo lắng, tôi chợt mỉm cười:
-Tôi bị thương ở tay chứ có phải ở chân đâu.
-Cậu có nghe lời không thì bảo? – Thanh Nam mặc kệ lời nói của tôi,thấy tôi đang cố gắng đứng dậy nên bực bội nói.
-Nảy, cậu ở chung nhà với Thanh Phong nên học được thói ức hiếp người khác
rồi à? Tiếp thu nhanh nhỉ? – Tôi nhìn Thanh Nam trêu.
-Nói cho tôi biết – Thanh Nam vừa nói vừa lại gần tôi – Ai đã làm cậu bị thương thế?
Tôi im bặt không nói được gì, cũng không muốn đôi co với Thanh Nam về
chuyện này. Thấy tôi im hơi lặng tiếng,Thanh Nam không nhẫn nại được gắt lên:
-Cậu mà không nói tôi sẽ lục tung cái trường nên đấy!
-Ơ… sao cậu biết người đó trong trường mình?
Tôi trố mắt ngạc nhiên nhìn Thanh Nam. Thanh Nam cũng im bặt nhìn tôi rồi chợt bật cười:
-Hà Vy, cậu ngốc quá, tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không ngờ cậu không đánh mà khai luôn!
Ơ hay cái tên Thanh Nam này, học cách chê người khác ngốc nghếch ở tên
Thanh Phong từ hồi nào thế? Tôi bức xúc nhìn Thanh Nam bật cười mà không biết làm gì, cứ như con ngốc ngồi đấy mà đợi người ta chê trách vậy.
- Nói đi Hà Vy, là ai? – Thanh Nam chợt nín cười nghiêm nghị hỏi tôi.
- Tôi…tôi.. tôi đói bụng quá!
Tôi vờ vịt lấy tay xoa xoa bụng rồi nhăn nhó nói, chỉ để mong đánh trống
lảng chuyện hồi nãy. Thanh Nam thấy tôi nhăn nhó đau khổ (giả vờ) như
thế, nên đành ngậm ngùi bỏ qua chuyện ban nãy:
-Được rồi, để tôi mua cháo cho cậu ăn, ở yên đấy, cấm chạy lung tung!
-Ơ hay, tôi bị thương ở tay chứ có phải….
-Cấm nói nhiều! – Thanh Nam bước ra đến cửa rồi quay mặt lại nói vọng vào khiến tôi nín bặt.
Anh em nhà họ, đều giống nhau ở điểm, thích bắt nạt và ức hiếp người khác.
-Không cần đâu! – Giọng một người con gái vang lên.
-Hạnh Như – Thanh Nam lên tiếng.
Cho dù tôi có phản ứng chậm chạp đến thế nào, cho dù đầu óc tôi không có tí chât xám nào, nhưng tôi vẫn nhận ra người con gái ấy là ai (cả con nít
lên 3 biết nghe cũng biết người đó là ai). Hạnh Như bước vào phòng bệnh
mang theo cả cà mên inox vào. Tôi còn tròn to mắt ngạc nhiên thì Hạnh
Như đã tươi cười với tôi:
-Tôi có mang giò heo hầm đu đủ cho cậu này, cậu ăn đi cho nóng.
Vừa nói Hạnh Như vừa nhanh nhẹn múc canh ra chén. Cả tôi và Thanh Nam đều
cứng đơ ở đó, không hiểu mô tê gì đang xảy ra. Hạnh Như như phát hiện cả 2 người đêu dành 4 con mắt ưu ái nhìn mình nên vui vẻ giải thích:
-Đừng nhìn tôi như thế - Nói rồi Hạnh Như quay qua nhìn Thanh Nam – Vì Hà Vy
đã cứu em một mạng nên em không thể vong ơn bội nghĩa được.
-Hà Vy cứu em sao? – Thanh Nam tròn to mắt.
-Đúng đấy!
Chết rồi, cứ đà này thế nào Hạnh Như cũng khai ra tuốt tuồn tuột mọi chuyện
thôi. Với một người như Thanh Nam, muốn người đối diện nói gì thì người
ta sẽ nói cái đó. Đó là lợi thế của nhan sắc đấy.
-Vậy em kể anh
nghe mọi chuyên đã xảy ra đi – Thanh Nam ôn tồn nhìn Hạnh Như, nhìn ánh
mắt ấy, thế nào Hạnh Như cũng “không đánh mà khai” cho mà xem.
Tôi lo sợ suy nghĩ rồi chợt đánh trống lảng:
-Thanh Nam này, cậu vẫn chưa đi du học sao?
Đầu óc Thanh Nam chợt dừng mất sự hoạt động của một dây thần kinh não. Câu
hỏi của tôi khiến Thanh Nam bị chi phối đầu óc và rồi kết quả là Thanh
Nam đã… làm lơ câu hỏi của tôi, tiếp tục cuộc hành trình hỏi cung Hạnh
Như. Tôi ngao ngán thở dài, thế nào cũng có chiến tranh xảy ra.
-Thanh Phong đâu rồi? – Tôi cô nuốt nước bọt mà đánh trống lảng bằng một câu hỏi nữa.
Lần này dường như câu hỏi của tôi có hiệu nghiệm. Thanh Nam thôi không nhìn và xem xét Hạnh Như nữa. Cậu ấy nhìn sang tôi rồi nói:
-Thanh Phong mới cho máu nên còn mệt, đang nghỉ ngơi.
-Gì á?
Tôi ngạc nhiên đến mức sắp nhảy nhào xuống giường. Tôi có nghe nhầm không
đây? Người như Thanh Phong mà cũng biết đến hai chữ “cho máu” hả? chắc
chắn là có sự nhầm lẫn ở đây, chắc chắn là có.
-Cậu có thấy là cậu ồn lắm không Hà Vy? – Thanh Nam bực bội nhìn tôi rôi quay sang Hạnh Như – Em nói tiếp đí.
Tôi im bặt, xấu hổ mà không nói gì nữa.
-Người mà hãm hại tụi em là…
Tiếng mở cửa đi vào làm Hạnh Như bị cắt đứt ngang dòng cảm xúc. Tôi thầm cảm
ơn người nào đã giải cứu chiến tranh thế giới thứ 3 sắp nổ ra. Một người phụ nữ trạc tuổi 40, nét mặt trung hậu như một người đã từng thành đạt
trên thương trường.
-Mẹ! – Hạnh Như lên tiếng – Sao mẹ lại đến đây?
-Dì Ngọc – Thanh Nam lễ phép chào.
Người phụ nữ ấy gật gật đầu với Thanh Nam rồi ôn tồn nói với Hạnh Như:
-Mẹ nghe nói Hà Vy vì cứu con nên mới bị thương nên mẹ mới vào thăm Hà Vy.
Nói rồi dì Ngọc vui vẻ tươi cười đến giường tôi trong khi tôi đã dần hiểu hết mọi chuyện vừa xảy ra.
-Con là Hà Vy à? – Dì Ngọc nhìn tôi chăm chú.
-Dạ - Tôi lí nhí.
-Trông người ốm yếu thế kia mà lại có thể cứu được mạng con Hạnh Như, dì cám ơn con nhiều lắm.
-Dạ… không có gì đâu dì ơi! – Tôi xấu hổ đến ngượng mặt trước lời khen của dì.
-Ngoài da ư? Sâu thế này mà ngoài da? Để yên đấy dì xem nà…
Chưa nói đến hết chữ cuối cùng trong câu nói của mình, dì Ngọc chợt dừng tay lại. Cả lơi nói, ánh mắt, đến cử chỉ đều khựng lại như bị điểm huyệt
vậy. Đôi mắt dì dừng lại trên cổ tôi và dường như cứ muốn “đóng quân” ở
đó, không muốn dời đi chỗ khác.
-Dạ… dì có sao không vậy ạ? – Tôi ngơ ngác.
-Hà Vy, sợi dây chuyền này.. ở đâu mà con có?
Sau một hồi lâm vào tình trạng chết đứng, cuối cùng dì Ngọc cũng lên tiếng
hỏi. Tôi thở phào, làm tôi cứ tưởng chuyện gì xảy ra nữa chứ. Tôi vui vẻ giải thích:
-Dạ đây là sợi dây chuyền mà lúc mới chào đời mẹ đã đeo vào cho con, mẹ nói đây là bùa bình an đấy dì ạ.
Vừa nói tôi vừa giơ giơ mặt dây chuyền lên cho dì Ngọc thấy (để khoe ấy
mà), dì Ngọc vẫn ở gương mặt đó, gương mặt cứng đờ ra trông thấy rõ. Tôi ngơ ngác:
-Dì ơi!
-À… - Dì Ngọc vội trả lời – Tại sợi dây
chuyền này rất giống sợi dây chuyền mà dì đã có, nhất là mặt dây chuyền
này, rất đặc biệt, không thể lẫn vào đâu được.
-Vậy à? – Tôi cười
cười – Chắc con với dì có duyên lắm nhỉ? Mà…dì nói là đã từng có sợi dây chuyền này, vậy bây giờ nó bị mất rồi hả dì?
-Đúng vậy, nó đã mất từ lúc dì sinh Hạnh Như – Dì Ngọc buồn bã nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT