Ánh nắng buổi sáng chiếu thẳng vào
giường nơi Thanh Nam đang ngủ, cậu nhăn mặt, khẽ mở mắt. Một ngày mới đã đến, cậu vươn vai rồi bước xuống lầu. Hôm nay Thanh Phong – anh trai
sinh đôi với cậu – sẽ dẫn bạn gái về ăn cơm. Nói là nói vậy thôi chứ ai
ai cũng biết cô gái đó, Giang Hạnh Như, chỉ có điều chưa ai biết mặt
thôi. Và hôm nay cậu sẽ được nhìn thấy cô gái đó. Mà cậu cũng chẳng quan tâm làm gì. Đó là chuyện của Thanh Phong, là chuyện của người khác.
Trước giờ cậu luôn lạnh lùng như thế, luôn ngạo mạn như thế. Và đến ngày hôm
nay, cậu cũng sẽ như thế. Trước giờ cậu không thích con gái, nói trắng
ra, cậu ghét đàn bà (danh từ chung @_@). Ba cậu cũng chỉ vì hai chữ “đàn bà” mà ***** cậu. Từ đó về sau, cậu hận tất cả phụ nữ trên thế gian,
tất nhiên trừ mẹ mình ra. Vì thế, tất cả sự quan tâm cùng với lo lắng,
cậu đã chuyển sang hết cho người mẹ yêu quý của mình. Từ trước đến nay,
mặc dù có không biết bao nhiêu cô chết mê chết mệt vì cậu, nhưng cậu
không quan tâm. Vì rất có thể, tim cậu đã bị chai sạn, chai sạn vì cái
quá khứ đau lòng của gia đình mình.
Nhưng, trái tim lạnh băng của
cậu có được sắt đá mãi như thế này không khi lần đầu gặp Hạnh Như, cậu
như người mất hồn. Hạnh Như là một cô gái rất đặc biệt, xinh đẹp, hiền
diệu và đặc biệt là rất thông minh. Hạnh Như luôn khiến cho người đối
diện một cảm giác gần gũi và thân thiện. Cậu khẽ nhìn lén Hạnh Như cùng
Thanh Phong ngồi cùng nhau tươi cười vui vẻ rồi cậu lặng lẽ ăn hết phần
cơm của mình.
Và.. tình cảm của cậu… được giấu trọn cho đến khi …
Tối hôm đó, Hạnh Như đòi chia tay Thanh Phong, cậu không hiểu lý do vì sao, nhưng lúc ấy, thấy Hạnh Như đau khổ, cậu mong mình là một bờ vai để
Hạnh Như có thể tựa vào. Và cậu ngốc nghếch đến nỗi không nhận ra Hạnh
Như đã tính toán từ trước. Hạnh Như biết cậu có chút gì đó để ý đến mình nên tìm mọi cách để làm cậu mềm lòng, chỉ để mong được làm bạn gái nhị
thiếu gia mà trong nay mai sẽ thừa kế tập đoàn Minh Phụng. May mắn cho
Thanh Nam rằng cậu đã phát hiện ra điều đó khi hai người vẫn chưa có
quan hệ gì cả. Từ đấy, cậu đâm ra cau có với Hạnh Như và với tất cả mọi
người xung quanh, kể cả anh trai sinh đôi của mình.
Sáng hôm ấy,
trên đường đến trường, với cái tình ngạo mạn và háo thắng của mình,
Thanh Nam đã đụng phải một cô lao công ngoài đường. Ánh đèn xe chiếu
sáng đủ để cậu nhận thấy điều gì đang xảy ra. Cậu bước ra ngoài và thấy
một đứa con gái độ chừng tuổi mình đang loay hoay đỡ nạn nhân dậy. Cảm
thấy không có gì đặc biệt, cậu lên xe định bỏ đi thì có người lớn tiếng
gọi cậu lại, cậu bực mình nhìn cô gái đó, những chuyện này cậu đã quen
quá rồi, gọi lại, rồi hỏi tên, rồi làm quen. Nghĩ đến đấy, cậu dửng dưng bỏ đi lên xe cho đến khi cô gái ấy không kiên nhẫn mà hét lớn với cậu.
Cậu chợt giật mình, từ trước đến nay có ai dám lớn tiếng với cậu như
vậy, thế nhưng cậu không có hứng thú để đôi co với người con gái này thì bỗng dưng cậu chột dạ, hình như nhỏ đang khóc. Mà từ trước đến nay cậu
rất rất ghét nước mắt con gái, thế là cậu đành cắn răng mà đem người bị
nạn vào bệnh viện và cậu cũng cắn răn bỏ lỡ hết 1 buổi học của mình.
Nhìn qua gương chiếu hậu, cậu thấy hơi…giật mình. Một cô gái bình
thường, bình thường đến không gì bình thường hơn lại được ngồi trên xe
của cậu. Xem ra nhỏ tốt số thật đấy! Và thật sự là cậu càng không thể
ngờ hơn, rằng nhỏ đó chính là học sinh chung trường với cậu khi nhin
logo trường trên tay áo. Cậu vẫn lạnh băng không chút cảm xúc khi biết
rằng, người phụ nữ mà nhỏ muốn đưa vào bệnh viện lại chẳng có chút quan
hệ máu mủ gì với nhỏ cả. Vậy mà cũng quan tâm lo lắng đến thế? Cậu ngạc
nhiên lắm, bất ngờ lắm, định hỏi, nhưng rồi lại thôi, đó là chuyện của
người ta, cậu không quan tâm làm gì.
Nhưng Thanh Nam không muốn quan tâm cũng không được khi nhỏ đó lại..xung phong hiến máu trong khi người ốm như cò ma, nếu đặt lên cân thì chắc chắn không đủ tiêu chuẩn. Lúc
ngồi đợi bên ngoài, cậu nóng lòng lắm, nhỡ có chuyện gì xảy ra, chẳng
phải cậu đã gây họa rồi sao? Cho đến khi được bác sĩ dìu ra, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Định bụng chở nhỏ lại trường và thế là xong mọi chuyện.
Nhưng chuyện nào có dễ dàng khi quay ra sau nhìn nhỏ, nhỏ đã nhắm mắt từ lúc nào. Cậu hốt hoảng dừng xe lại để đánh thức nhỏ dậy nhưng nhỏ vẫn
cứ mê man như chết. Mới cho máu xong mà lại thiếp đi như thế chẳng phải
khiến cho người khác lo lắng hay sao? Và thế, cậu không còn biết làm gì
ngoài đưa con bé ấy về nhà.
Ngày hôm sau, gia nhập lớp mới, cậu mới
biết nhỏ đó tên Hà Vy, là lớp trưởng của lớp mới và là một người mà cả
lớp không ưa là mấy. Cậu nhận ra điều đó nhưng với lòng tự tôn và để bảo vệ hình ảnh lạnh lùng “tôn nghiêm” của mình, cậu đã tỏ ra vẻ thờ ơ
không hề quen biết. Cho đến khi cả lớp không ai bênh vực cho việc nghỉ
học ngày trước của Hà Vy, cậu mới thực sự bực mình, và cậu đã làm một
việc đến cả bản thân cậu cũng không ngờ đến, đó là biện minh cho Hà Vy.
Khi cậu khi chứng kiến Huyền Trân diễn kịch trước mặt mình, cậu khẽ
nhếch môi, thầm suy nghĩ trong lòng “Giải OSCAR đến Vịệt Nam rồi nhỉ?”
Những ngày đầu đến lớp mới, cậu mới phát hiện ra rằng Huyền Trân cùng với tụi bạn trong lớp không ưa gì Hà Vy là mấy, luôn tìm mọi cách chọc phá hay
hâm dọa Hà Vy. Cậu khẽ nhếch môi tỏ vẻ không quan tâm rồi cúi đầu chăm
chú đến những bài tập trên lớp của mình.
20-10, mẹ dặn chở Hạnh Như
đi chơi, cậu miễn cưỡng nhìn Hạnh Như điệu nghệ biểu diễn mà nhếch môi
cười. Cậu đi chung xe với Hạnh Như mà lạnh lùng như 2 người xa lạ. Suốt
ngày hôm ấy, hai người chỉ đi vòng vòng khắp các đường phố. Cậu không hề có hứng với cô gái đầy thủ đoạn như thế này, nhưng vì để mẹ vui lòng,
cậu mới miễn cưỡng mà đi chung với Hạnh Như. Đi ngang một con đường, cậu thấy bóng dáng ai nhỏ bé quen quen, thì ra là Hà Vy đang lúi húi gói
hoa cho khách. Cậu khẽ mỉm cười, ghé xe đến chỗ Hà Vy và lựa ngay 1
nhánh hoa về tặng mẹ mình. Thế nhưng cậu vẫn làm ra vẻ lạnh lùng trước
mặ Hà Vy, tỏ ra không quen biết Hà Vy vì không muốn Hạnh Như giở thủ
đoạn với nhỏ. Đến ngày 20-11, khi
Huyền Trân vô tình bị trượt ngã, cậu rất muốn bật cười thành tiếng nhưng cuối cùng cũng kiềm chế được. Đó là cái gái phải trả cho những ai muốn
phá phách người khác. Trong khi mọi người xông xáo tim người thay thế,
bản thân cậu đã chọn ngay Hà Vy, cậu biết khi nói đến Hà Vy, sẽ chẳng có ma nào trong lớp đồng ý, nên cậu lấy lý do rằng “tìm người càng nhẹ
càng tốt”. Anh Thư đã hiểu ra điều đó và nhanh chóng chọn Hà Vy làm
người thế thân. Tính ra cũng tốt, Hà Vy nhẹ như bông ấy, khi múa sẽ dễ
dàng hơn. Lúc Hà Vy bước ra sân khấu, ánh mắt cậu cứ muốn nhìn nhỏ mãi
không thôi. Phải dùng từ gì nhỉ? Xinh? Đúng! Hà Vy rất xinh, khi được
trang điểm, Hà Vy như một nàng công chúa, không còn là một vịt con xấu
xí nữa. Cậu muốn nhìn nữa nhưng thôi, cậu không muốn gây áp lực cho Hà
Vy, cũng không muốn Hà Vy vì tụi này mà bị “khủng bố”.
Một ngày nọ,
mới bước chân vào lớp đã thấy Thanh Phong dùng quyền uy của mình để ức
hiếp Hà Vy, cậu không biết làm gì để giải cứu cho Hà Vy, đành lấy 1
quyển sách Anh Văn để ngăn lại cuộc chiến của 2 người họ. May mắn thay
cũng đến giờ vào lớp học nên Hà Vy không bị sao nữa.
Sinh nhật mẹ
cậu, một ngày trọng đại như thế nên cậu muốn cho mẹ mình một bất ngờ. vì thế cậu đã sắp xếp đâu vào đấy tất cả mọi chuyện. Mời tất cả những
khách mời liên quan trong thầm lặng và mời luôn cả Hà Vy, một người mà
cậu không hề nghĩ rằng sẽ xuất hiện trong bữa tiệc này. Nhưng cậu đã suy nghĩ kỹ rồi, hôm nay cậu sẽ nói hết mọi chuyện, cậu sẽ nói rằng cậu
không muốn có bất kỳ quan hệ với Hạnh Như nữa. Cậu biết mẹ cậu sẽ không
phản đối, nhưng cậu muốn tìm cho mẹ mình một người thay thế Hạnh Như nên cậu đã chọn Hà Vy làm người yêu giả mạo. Cậu chỉ nghĩ đơn giản rằng chỉ giả mạo trong một ngày thôi. Nhưng thật không ngờ…
Hà Vy đột ngột
mất tích trong bữa tiệc. Cậu hoảng hốt thật sự. Ở đây Hà Vy có quen ai,
mà cũng chẳng ai có cảm tình với Hà Vy, nhất là Hanh Như, Hạnh Như là
một cô gái không hề đơn giản chút nào. Vì thế cậu càng lo lắng cho Hà
Vy, cậu tức tối tìm mọi cách để kiếm Hà Vy nhưng vô hiệu. Mọi viễn cảnh
xấu nhất có thể hiện lên trong đầu cậu. Cậu chạy tìm kiếm khắp nơi như
một người điên. Cho đến khi Thanh Phong thông báo rằng đã đưa Hà Vy về
nhà, lúc ấy cậu mới thực sự muốn... cho Thanh Phong ăn đấm @_@
Tối
hôm ấy, cậu cứ suy nghĩ mãi về Hà Vy, vài ngày nữa cậu và Thanh Phong sẽ sắp xếp để bay qua Mỹ. Cậu không biết tai sao mình cứ suy nghĩ mãi về
Hà Vy như thế. Thực tế, Hà Vy không nổi bật, ăn nói không có duyên,
không có gia thế cũng chẳng hiền dịu nết na. Thế nhưng hôm nay khi nhìn
Hà Vy xinh đẹp trong bộ váy màu xanh, cậu không khỏi không ngạc nhiên và bồi hồi. Lúc này, cậu nhận ra 1 điều rằng, Hà Vy thực chất không xấu
như người ta từng đồn thổi.
Một ngày nọ, khi vô tình nghe được cuộc
nói chuyện giữa Thanh Phong và Hà Vy, vô tình nghe được Hà Vy thích cậu, tự dưng cậu cảm thấy…vui vui. Không biểu vui vì chuyện gì, trước giờ có biết bao cô gái ..bỏ cơm vì cậu mà cậu chẳng có cảm xúc gì, bây giờ khi nghe đến chuyện này, cậu nhận ra rằng tình cảm của mình dành cho Hà Vy
không đơn thuần là tình bạn nữa. Nó đã vượt qua ranh giới tình bạn và
cậu biết mình nên làm gì với Hà Vy. Được Thanh Phong tận tình tạo cho
hai người một không gain riêng, cậu đã đem hết tình cảm của mình nói cho Hà Vy biết. Nhưng nhỏ Hà Vy này thiệt tình, không có chút phản ứng gì,
cứ đứng im như pho tượng. Rồi bỗng dưng bỏ đi, cậu đau khổ ngồi đấy và
không biết phải làm gì. Thất vọng cộng với đau khổ. Thanh Nam, cậu đã
thua, thua thật rồi.
Một buổi tối trước khi ngày đi du học, Thanh
Nam ngủ không được. Cậu cứ suy nghĩ về Hà Vy suốt. Sự thật là sáng mai
cậu sẽ cùng Thanh Phong bay qua Mỹ và rất có thể sẽ không trở về. Cậu
không nỡ xa Hà Vy, nhưng Hà Vy đã không đáp trả tình cảm của cậu, sẽ
không còn bất kỳ lý do gì để cậu ở lại Việt Nam nữa. Đã 2h sáng, cậu
nhấc máy điện cho Hà Vy nhưng toàn là MÁY BẬN, cậu không biết ai rãnh
rỗi mà điện Hà Vy vào giờ này, nhưng thôi, ngày mai cậu phải đi rồi. hãy xem như đây là một giấc mơ, một giấc mơ thật đẹp. Tỉnh giấc rồi, sẽ
không còn gì nữa… mãi mãi sẽ không còn gì nữa….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT