Vào buổi sáng 1 ngày chủ nhật đẹp trời, nó và hắn đang đi lòng vòng
trong thương xá Tax vì hôm đó Anh Khoa và Tuyết có kế hoạch riêng nên
tụi nó phải đánh lẻ đi chơi riêng.
_Cái váy kia đẹp quá anh ha?-Nó chỉ tay về phía cái váy hồng nhạt trong cửa hàng.
_Em thích không?Anh mua cho nha.-Hắn cười.
_Thôi em không thích mặc váy đâu tại thấy đẹp nên nói vậy thôi.-Nó nhún vai rồi bỏ đi.
_Này bộ em định mặc áo thun quần jean với giầy thể thao hoài hả?
_Ừ có gì không được hả em thấy mặc vậy thoải mải có thể chạy nhảy mà
không sợ ai thấy còn mặc váy phải khép nép kín đáo không phải là sở
thích của em.-Nó nhún vai.
_Nhưng ít nhất em phải có vài cái váy để đi dự tiệc chứ với lại sau này
lỡ anh dẫn em về ra mắt ba mẹ anh chẳng lẽ em định mặc thế này đến gặp
ba mẹ anh à.-Hắn nhíu mày nhìn vào trang phục của nó.
_Em có đi tiệc bao giờ đâu mà em có nói là ưng anh đâu mà nói là về ra mắt để tới đó rồi tính đi.-Nó bỏ đi.
_Nè anh không muốn em cứ ôm nỗi đau đó trong lòng hoài anh muốn em quên
những kí ức buồn đó đi và sống một cuộc sống mới.Anh muốn thấy nụ cười
lúc nào cũng trên môi em chứ không muốn thấy em buồn rồi bị ám ảnh.-Hắn
nhăn mặt.
_Này hôm nay sao anh nói chuyện nghe già thế?Cái đồ ông cụ con.-Nó khoanh tay n
híu mày nhìn hắn.
_Nhưng đó là những gì anh……
_Suỵt cho em thời gian nhé rồi những điều anh muốn lúc nãy sẽ thành sự thật.-Nó dùng tay bụp miệng hắn lại.
_Đi thôi-Nó kéo hắn đi.
Nó đang cố gắng lôi hắn đi thì…..
_Ồ!Các con đang đi chơi đấy à.-Mẹ nó mỉm cười.
_Dạ con chào bác ạ.-Hắn lễ phép cúi đầu.
_Ừ Băng con có rỗi không mẹ có chuyện muốn nói với con.
_……-Nó im lặng.
_Mẹ hỏi kìa em.-Hắn đánh nhẹ vào người nó.
_Chuyện gì về nhà nói không được à.-Nó bực mình.
_Lát nữa mẹ không về nhà được mẹ phải vô công ti ngay.
_Công với chã ti.-Nó lầm bẩm.
_Anh về trước đi lát em tự về.
_Ừ vậy con xin phép bác con về trước con chào bác ạ.-Hắn cúi đầu rồi bỏ đi.
Mẹ và nó vào quán cafe Highland chọn 1 bàn ở phía trong cùng.
_Dạ bác và chị dùng gì?-Nhỏ phục vụ tươi cười đặt lên bàn 2 cuốn menu.
_Cho tôi 1 cappuccino.-Nó lạnh lùng.
_Còn tôi thì 1 tách cà phê sữa nóng.
_Dạ hai mẹ con cô giống nhau y như 2 giọt nước vậy.-Nhỏ đó đang nói
nhưng bắt gặp ánh mắt sắc đá khó chịu của nó thì cúi đầu bỏ đi.
_Có chuyện gì bà nói mau đi.-Nó tỏ vẻ bực mình.
_Mẹ muốn con về phụ giúp ba mẹ coi quản công ti vì con cũng đã có bằng
Đại Học rồi mà ba mẹ thì sức khỏe cũng không còn tốt nên mẹ muốn con vào đảm nhiệm chức vụ Giám Đốc Kinh Doanh rồi vào ngày kỉ niệm 60 thành lập mẹ và ba con sẽ giao chức Chủ Tịch cho con.
_Ông bà hay thật đấy tự ý sắp xếp cuộc đời của tôi làm Giám Đốc Kinh
Doanh à rồi nhân viên sẽ nhìn tôi bắng cặp mắt gì 1 đứa mới chân ướt
chân ráo mà đã được làm tới tận Giám Đốc.Tôi không muốn bị người khác
cho là đứa bám váy gia đình mới được như vậy.Nếu được thì tôi sẽ xin vào 1 công ty nào đó rồi tự đi lên bằng chính sức của mình tôi không cần
ông bà.-Nó cười khẩy.
_Nhưng mẹ……-Mẹ nó đang định nói thì người phục vụ đem đồ uống ra.
_Nhưng ba mẹ chỉ có mình con không con phụ giúp ba mẹ thì còn ai nữa.Ba mẹ đã quá mệt mỏi rồi.-Mẹ nó thở dài.
_Chỉ có mình tôi là con ư sinh tôi ra vứt ở nhà chỉ biết đi làm kiếm
tiến chẳng quan tâm tới tôi mà bảo là xem tôi là con ư.Mệt mỏi ư tại sao ông bà không nói câu này vào 11 năm trước ý sao ông bà không chán nản
công việc vào cái năm đó đó để có nhiều thời gian ở nhà hơn.Tôi nghĩ ông bà thích làm việc lắm mà sao giờ lại nản.Tôi nói trước tôi sẽ đi lên
bằng chính đôi chân của mình tôi sẽ không nhờ vã ông bà đâu.Nói tới đây
thôi tôi không muốn nhiều lời.-Nó nhếch mép rồi đứng dậy đi ra.
_Băng chờ mẹ với.-Mẹ nó vội lấy tiền bỏ lên bàn rồi chạy theo nó.
Tại cổng thương xá Tax nó đang gọi điện cho taxi thì mẹ nó nắm tay nó lại.
_Băng mẹ xin con đấy hãy về công ti giúp ba mẹ.Mẹ không muốn công sức của nhà mình bị đổ vỡ.-Mẹ nó khóc.
_Bà chỉ biết lo đến tài sản thôi à.Buông ra.-Nó hét.
Và ai ngoài đường đều quay lại nhìn mẹ con nó.
_Bỏ tôi ra.-Nó cố gắng gỡ tay mẹ nó ra cuối cùng thì cũng thành công mẹ
nó mệt lã người nên ngồi bệt xuống đất.Nó bực tức băng ngang qua đường
nhưng……
Tin…..tin…tin….-Tiếng còi xe bấm inh ỏi nhưng nó cứ lo nghĩ đâu đâu nên chẳng nghe thấy.
_Băng cẩn thận đó con.-Mẹ nó chạy ra hất nó ra khỏi chiếc xe và bà đã lãnh đủ cú tung do chiếc container gây ra.
Nó lồm cồm bò dậy rồi quay lại nhìn xem ai đã dám hất mình ra như
vậy(Tính tặng cho người ấy mấy cú đấm ý mà).Nó quay lại thấy 1 người phụ nữ đang nằm dưới đường trán thì đẫm máu nó thấy người này quen quen nên chạy lại xem.Người đó chính là mẹ nó.Nó bất ngờ ngồi khụp xuống đỡ mẹ
nó dậy.
_Mẹ mẹ ơi tỉnh dậy đi mẹ đừng làm Ny sợ mà.-Nó khóc ai trên đường nhìn nó cũng xót thương.
_Gọi xe cấp cứu ngay.-Nó quay lại hét với bác tài chiếc xe đã tung mẹ nó.
Trời bắt đầu đổ mưa quá khứ lại tràn về nhưng người bị thương bây giờ
không phải là nó mà là mẹ.Mẹ đã đỡ cho nó sao nó vẫn chưa tin đây là sự
thật nó cứ nói với mình đây chỉ là cơn ác mộng thôi.Nó đã thất bại rồi
sao nó đã từng muốn làm cho ba mẹ đâu khổ bằng cách quậy phá khắp nơi
chỉ mau ba mẹ quan tâm tới nó dù chỉ 1 chút thôi cũng được nhưng sao giờ đây nó cảm thấy mình đã thất bại thất bại hoàn toàn.Nó đã sai rồi sai
trầm trọng.
_Mẹ ơi! Ny xin lỗi mẹ tỉnh dậy đi. Ny muốn mẹ nói chuyện với Ny cơ, Ny
muốn mẹ đưa Ny đi chơi và mẹ phải làm tất cả mọi chuyện mà 1 người mẹ
phải làm cho 1 đứa con ý mẹ không được chết đâu đấy.Ny còn chưa kịp nói
là Ny yêu mẹ.-Nó lẩm bẩm.
Một hồi sau xe cấp cứu cũng đã đến.
_Mời cô ở ngoài chờ 1 lát.-Bà y tá đóng cửa phòng đóng cấp cứu lại.
_Mẹ sao rồi con.-Ba nó hắn Anh Khoa và Tuyết chạy tới.
_Ba con xin lỗi tại con tại con tất cả tại con mẹ mới bị như vậy ba ơi
mẹ sẽ không sao chứ phải không ba.-Nó khóc thé lên rồi lấy tay đập đập
trước ngực mình.
_Con gái yêu mẹ con sẽ không sao đâu mẹ con sẽ khỏe lại và chúng ta sẽ
lại sống cùng nhau như lúc trước.-Ba nó ôm chầm lấy nó an ủi.
3 đứa nó thấy ba và nó như vậy cũng thấy nhẹ nhõm ít nhất nó cũng đã tha thứ cho ba mẹ được phần nào.
1 tiếng….
3 tiếng….
5 tiếng….trôi qua cánh cửa phòng cấp cứu cũng mở ra.Ba và tụi nó chạy lại vây quanh ông bác sĩ.
_Bác sĩ vợ tôi/mẹ cháu/thím cháu/bác ấy có sao không vậy?-Ba và tụi nó lo lắng.
_Bệnh nhân chỉ bị trấn thương nhẹ ở đầu và nức 1 số xương khớp tình
trạng của bà ấy bây giờ không có gì đáng lo ngại đâu.Chúng tôi đã chích
thuốc an thần cho bà ấy rồi người nhà có thể vào thăm nhưng đừng làm ồn
sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của bà ấy.
_Dạ cảm ơn bác sĩ.-Ba nó cúi đầu còn tụi nó thì thở phào nhẹ nhõm.
Tại phòng bệnh của mẹ nó
Nó nhìn thấy mẹ đang nằm trên giường mặt tái nhạt không 1 chút máu thì khóc nấc lên.Nó cảm thấy đau lắm.Chắc mẹ sẽ giận nó lắm.
“Mẹ ơi cho Ny xin lỗi mẹ đừng giận Ny nha.Mẹ hãy mong khỏi nhé.Ny yêu mẹ.”-Nó ghé sát vào tai mẹ thì thầm.
Tối hôm đó nó cứ nằng nặc đòi ở lại bệnh viện mặc dù ba và tụi nó có nói cỡ nào nó cũng không chịu về.Vì sau vụ tai nạn đó nó rất ghét vào bệnh
viện nó ghét mùi etê trong bệnh viện nó ghét cái không khí ngợp nghẽn
trong đó nữa.Nó cứ ngồi kế bên mẹ rồi ngủ thiếp lúc nào không hay.Sáng
hôm sau khi mặt trời đã lên cao nó mới từ từ mở mắt dậy nhưng nó không
thấy mẹ đâu cả.Nó hốt hoảng định chạy ra ngoài gọi bác sĩ thì thấy mẹ nó từ nhà vệ sinh đi với nụ cười tươi như hoa.
Mẹ nó hơi bất ngờ và lúng túng vì từ trước tới giờ nó có bao giờ như vậy đâu.
_Ny ……xin lỗi…. mẹ.Mẹ…. có đau….. lắm…không?Mẹ có…. giận Ny không?-Nó nói trong tiếng nấc.
_Không mẹ không giận Ny đâu.Mẹ thương Ny còn không hết làm sao mà giận
Ny được phải không nè.-Mẹ nó vỗ vỗ nhẹ vào người nó an ủi.
Hai mẹ con nó ôm nhau thật chặt.Đối với họ xem như trong những năm qua
chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy có lẽ họ đã sai trong suốt thời gian
qua nhưng bây giờ họ tự nhủ rằng sẽ sống tốt hơn.
_Hai mẹ con ôm nhau mà không cho ba ôm cùng à.-Ba nó và tụi nó bước vào.
Nó và mẹ bỏ nhau ra rồi lấy tay lau nước mắt cho nhau.
_Ba…-Nó cười rồi chạy lại ôm ba.
_Con gái yêu của tôi.-Ba vuốt tóc nó.
Tụi nó nhìn thấy như vậy trong lòng ai cũng cảm thấy vui.Có lẽ từ đây nó là 1 người khác vui vẻ hơn,hay cười hơn ít nhất là nó đã quên đi quá
khứ để bắt đầu 1 cuộc sống mới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT