-Ầm…ầm….ầm…-Tiếng sấm sét vang to đến nổi cửa sổ phòng nó được làm bằng hai lớp mà vẫn nghe thấy
Nó đang nằm trên giường trán ướt đẫm mồ hôi.
Áaaaaaaaaaaaaaaaa…………..không được!-Giọng la thất thanh của nó làm cho cả ngôi biệt thự phải náo động.
Cô chủ ơi!Cô không sao chứ?-Ông quản gia hốt hoảng.
Không! Không có gì? Mang cho tôi cốc nước.-Nó lấy tay lau khô mồ hôi.
Vâng.-Ông quản gia nói.
Nước mắt của nó bỗng lăn dài trên má.Nó là thế đấy cứ mỗi lúc
trời mưa to là nó đều khóc.Vì nó nghĩ nếu khóc thì sẽ cảm thấy nhẹ nhõm
hơn.Nhưng sự thật là nó
chẳng thể quên đi nỗi đau trong quá khứ mà nó phải chịu trong suốt mười năm nay.
*
Quá khứ
Mẹ! Hôm nay là chủ nhật ba với mẹ cho Ny (tên hồi nhỏ của nó) đi chơi nhá!-Nó nũng nịu.
Ny ngoan hôm nay ba với mẹ phải sang Mỹ có chuyện không thể đưa Ny đi được để khi khác
nhé!-Mẹ nó dỗ dành.
Nhưng sao không phải hôm nay ba mẹ toàn hứa có bao giờ thực hiện đâu hay là để ba đi thôi
mẹ ở nhà đi.-Nó mếu máo và cố năn nỉ.
Không được! Mẹ phải đi với ba. Thôi vậy nhé! Ny ở nhà ngoan có gì về mẹ mua quà cho.Mẹ đi
đây.-Mẹ hôn nó và bỏ đi.
Nó gào thét chạy theo mẹ theo sau nó là ông quản gia và đám người hầu.
_Mẹ ơi!Ba ơi!Hai người đừng đi mà.-Nó gào lên.
_Cô chủ ơi!Đừng chạy nữa.-Ông quản gia hét.
Kết quả là khi chạy do không để ý nó đã bị một chiếc xe ô tô
đâm vào.Trong lúc mê mê tỉnh tỉnh nó vẫn cố gắng mở mắt để
xem mẹ nó có quay lại không.Nhưng đáp lại sự hy vọng của nó
là 1 sự thất vọng mẹ và ba nó đã bỏ nó cho ông quản gia chăm
sóc còn họ thì lên xe chạy ra sân bay.Lúc đó trời cũng mưa rất to
đường xá thì đông đúc vì ai cũng muốn về nhà thật nhanh để tránh mưa.
Ò í e…..ò í e….-Tiếng xe cứu thương vang vội khắp con đường.
_Mau đưa cô chủ lên xe-Ông quản gia ra lệnh
Mọi người đưa mắt nhìn nó bằng cặp mắt tội nghiệp.Máu của nó lan ra
khắp con đường.Đó là năm nó 4 tuổi và nó phải chữa trị trong suốt 2 năm trời nhưng trong 2 năm đó ba me nó chẳng vào thăm nó được
một lần họ chỉ gọi điện hỏi thăm
*
Hiện tại.
Sau tai nạn đó, nó trở nên lầm lì ít nói và đặc biệt là nó không bao giờ nở 1 nụ cười.Tôi đã phải sống cực khổ như thế nào hai ông bà
có biết không?Tiền ….. tiền….. tiền ông bà chỉ biết có
tiền.Nếu không có chị Tuyết thì chắc tôi đã chết rồi.Tại sao
ông bà lại không cho tôi 1 tuổi thơ và những kí ức đẹp như bao đứa trẻ
khác?Tôi sẽ bắt ông bà PHẢI TRẢ GIÁ cho những gì mà 2 người đã gây ra-Nó nghĩ rồi lau sạch nước mắt.