Như Băng từ trong thư phòng loạng choạng bước ra, đứng cũng không
vững. Hoàng Vũ vội vàng đỡ nàng về dịch quán. Vừa lên xe ngựa, nàng tóm
lấy áo hắn:
-Muội muốn về! Muốn về!
-Được rồi, huynh đưa muội về!
Không thông báo cho Lâm Bạch Phong, hắn ôm nàng lên ngựa phi thẳng về Thiên quốc. Nàng gục đầu vào vai hắn, nhìn thế nào cũng ra một khung
cảnhtrai anh hung gái thuyền quyên, chỉ tiếc những giọt nước mắt lăn dài trên má cô gái trái lại làm mất đi khung cảnh. Từ trên đài cao, Bạch
Phong nắm lấy cây tram bạc nhìn xuống, ánh mắt có ghem tị, có đau xót và có nhu tình:
-Rốt cuộc,…nàng cũng không thuộc về ta!
Hai người phi ngựa như bay, chừng hai ngày cũng về tới hoàng cung.
Như Băng đã bình tĩnh lại, không còn kích động nữa. Hắn đưa nàng về phủ
tể tướng, tiện thể mang Bạch Sa đến Phùng Ngọc gia trang may đồ cho
nàng, tiện thể nấu cho nàng bát canh.
Lam viện, phủ tể tướng.
-Muội ăn đi cho nóng. Tối nay lại phải vào cung dự yến đấy!- Hắn đỡ nàng dậy, để nàng tựa vào gối.
-Huynh về chuẩn bị đi. Muội khỏe mà!- Nàng ôn nhu nhìn hắn. Đường
đường là một vương gia lại vào bếp vì nàng. Tình cảm của hắn nàng hiểu
chứ. Chỉ tiếc nàng khó có thể mở lòng lần nữa.
-Muội ăn đi rồi ta sẽ đi!- Hoàng Vũ kiên trì đặt bát canh trước mặt
nàng. Như Băng không chối từ được đành phải uống hết. Đưa bát canh cặn
cho Hoàng Vũ, nàng lên tiếng:
-Hắn đưa bí kíp chưa?
-Rồi, đã mang đến Phùng Ngọc gia trang cho muội. Hắn còn tặng kèm 10
thước Bạch Sa hạng nhất cho muội đó. Huynh đưa đến Phùng băng y đồ may y phục cho muội rồi. Tối nay đến đúng giờ.
-Có những ai?
-Vì trùng với Tiết Trung thu nên các gia quyến đại thần đều tới!
-Oh, muội sẽ đi với Nam ca.
-Tùy muội thôi!- Hắn đứng lên đi ra ngoài, bất chợt dùng lại môt chút rồi lên tiếng:
-Nhớ chuẩn bị một chút. Chắc mẫu hậu sẽ có đề cho mọi người.
-Yes, sis! Huynh ra ngoài đi!
Hoàng Vũ vừa đi khỏi, Như Băng lăn ra giường ngủ. Ước chừng đến chiều khi thuộc hạ mang y phục đến nàng mới tỉnh. Không hổ danh tiệm y phục
tốt nhất Thiên quốc, bộ y phục này quá mức tuyệt vời, mặc lên người Như
Băng còn đẹp hơn. Từng đường chi ôm sát cơ thể khoe ra nét đẹp như ẩn
như hiện. Tay áo dài, cổ tay, viền áo điểm những đóa Mạn Đà La hoa trắng thanh trong. Gấu váy thêu cách điệu những đóa hoa sen thanh khiết. Đai
áo đơn giản một màu trắng, dùng công thức thêu bí truyền của Phùng Ngọc
gia trang, trong đêm sẽ tỏa ánh sáng nhàn nhạt và hiện lên mặt trăng.
Tóc nàng búi khéo léo thành từng loạn xóa qua tai nhưng một nửa vẫn thả
ra tự nhiên như són biển. Đỉnh đầu cài trâm ngọc xanh, nhìn vừa yêu kiều vừa ma mị, quyến rũ mọi người. Vòng hàng lông mày lá liễu, nàng khéo
léo điểm hai hạt châu bé, người ngoài không thể thấy, nhưng trong bóng
tối, hạt châu lấp lánh tựa linh quang.
-Haiz, đúng là con gái lớn không thể giữ mà!- Bảo Nam từ ngoài nhìn vào cảm thán, lập tực bị một ánh nhìn sắc bén chiếu tới.
-Huynh thì sao? Nhìn lại mình đi xem huynh có thua kém ai không?
Quả thật, Bảo Nam hôm nay bảnh bao hơn hẳn. Trường bào màu trắng thêu bạch hổ không cài, bên trong bạch y đồng dạng. Chân mang ủng bạc, từng
viên đá quý lấp lánh đính trên tạo thành một chữ “Phùng” Mái tóc đen
tuyền búi gọn trên đỉnh đầu, dùng trâm ngọc cài cố định. Phi thường
giống Như Băng từ ngoại hình cho đến dáng vẻ. Phi thường soái tựa tiên
nhân. (T/g: Ta khinh bỉ. Sao huynh muội nhà này đẹp vậy!!!!! Không công
bằng a!!!)
-Haiz, ăn nói chua ngoa,. Chắc chỉ có Hoàng Vũ chịu nổi muội thôi!
-Thì sao? Huynh ấy tốt mà!- Băng buột miệng nói. Nhìn quanh không thấy nha hoàn của hắn- Tử Yên đâu?
-Đuổi rồi!
-Why?
-Ả là gián điệp Lưu thượng thư cài vào gia đình các đại quan!
-Tốt, thế cũng đỡ.
Hoàng cung Thiên quốc!
Như Băng và Bảo Nam vừa bước vào thì cả đại điện như tĩnh lặng lại.
Mọi ánh mắt đổ dồn vào hai người. Bảo Nam tể tướng ngày thường ôn nhu
phong lưu. Kì thực từ trước đến nay chưa mang một nữ nhân nào đến đại
điện. Giờ lại đi cùng nữ nhân, chắc chắn chỉ có Như Băng quân chúa mà
thôi. Nàng ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, thẳng lững tiến đến về chỗ. Chỗ ngồi của tướng phủ ngay dưới chân rồng, đối diện Vũ vương gia. Quan viên
hàng tam phẩm trở lên mới đuợc mang gia quyến ngồi đây. Bên dưới tràn
ngập màu sắc xanh đỏ tím vàng. Nói là cung yến nhưng thực chất chỉ là
một đại hội kén vợ tuyển thể, may mắn lọt vào mắt xanh của hoàng tộc thì một bước lên mây.
-Ngứa mắt quá!- Như Băng cảm thán
-Chịu thôi, biết làm thế nào? Khi nào muội xuất giá cũng vậy!
-Muội tôn sùng chủ nghĩa 4ever alone a!
-Không có chuyện ấy đâu!- Bảo Nam lạnh lùng nói, ánh mắt đảo qua người nàng!- Muội muốn cũng khó.
Trong khi hai anh em kịch liệt dùng ánh mắt trừng nhau thì tiếng của Lý công công vang dội:
Toàn thể đại điện phủ phục xuống mặt đất, tay giơ lên hô to:
-Hoàng thượng vạn tuế! Thái hậu thiên tuế!
Như Băng không quỳ mà khẽ nhún mình, không hô mà yên lặng nhìn bá
quan. Cảm giác này thật tốt, dưới một người trên vạn người. Đang theo
đuổi dòng suy nghĩ biến thái của mình, bỗng có một tiếng hét:
-Tiện nhân kia gặp thái hậu và hoàng thượng không quỳ. Có tội gì?
Chưa kịp để nàng hoàn hồn, một giọng nói nhân từ vang lên:
-Có ai gia và hoàng thượng ở đây, không đến phiên ngươi dạy người!
-Nhưng,…
-Là ta miễn cho muội ấy không quỳ!- Hoàng Thiên lạnh tang nói. Xí,
dám nói xấu muội muội thân yêu của hắn, không biết điều. Miễn lễ!
-Tạ ơn hoàng thượng!- Văn võ bá quan lục tục kéo nhau đứng lên. Cung
nữ hai hàng mang những món ngon tới. Thật là thịnh soạn a, không kém gì
đại trù của nàng! Hôm nào phải xin Thiên ca vài người mang đi mới được.
……………………………………………………………………..
Nàng mải mê ăn uống, chỉ nghe loáng thoáng bên tai hình như có ai lên tranh tài. Đánh đàn thì phải, cả hiến vũ nữa hay sao ý! Kệ nàng ăn ngon là được, không quan tâm!
Ngồi chơi hưởng phúc được một lúc, một tiếng nói làm nhã hứng của nàng mất sạch cành sanh:
-Nghe nói Như Băng quận chúa tài năng cái thế, là nữ nhi nhưng không
thua kém nam nhân. Có thể nào cho ta được thưởng thức tài nghệ!
Xí, nàng khinh, muốn làm nàng mất mặt thì nói thẳng đi, bày đặt! TMD, đã thế. Nàng cho biết!
Như Băng mỉm cười đứng dậy, “ôn tồn” nói với Bảo Nam:
-Huynh đàn!
Rồi bước lên vũ đài. Một chiếc đàn cầm bảy dây tinh xảo mang đến
trước mặt Bảo Nam. Tiếng đàn vừa cất lên thì đại điện im lặng. Nàng múa, một điệu múa vô cùng đẹp, một khúc vũ diễm lệ vô song, làm cho người ta như nín thở, chỉ còn ngơ ngẩn ngắm nhìn, không dám phát ra một tiếng
động dù là nhỏ nhất. Trong khoảnh khắc, cả không khí cũng ngưng đọng lại xung quanh nàng. Ánh sáng cũng chỉ còn tỏa ra từ nàng, từ cảnh tay đầy
quyến rũ.
Tiếng đàn réo rắt , lúc trầm lúc bổng, lúc ngân lúc vang. Tiếng đàn
phối hợp thật hài hòa với bạch y nữ tử, mỗi bước nhảy của nàng, mỗi bước đi của nàng, mỗi cái xoay tròn tiết tấu điều hòa cùng, đẹp đến yêu
diễm. Rồi nàng cũng cất lên tiếng hát:
Gió vờn quanh như muốn múa cùng nàng. Giờ nàng không còn là người
nữa mà như một tiên nữ, một tiên nữ nhảy mủa dưới trăng, một tiên nữ kể
lại một câu chuyện tình bằng những điệu múa, tiếng hát.
“Nguyện cùng ngươi nắm tay nhau liều chết.
“Tình thế nguy cấp, ta theo huynh.
“Quân Càn nào có tài cán gì, chỉ sợ uổng công ngươi đã đến đây.
“Dù có tan xương nát thịt, Tiếu Khuynh Vũ ta nhất định phải bảo vệ huynh đến cùng.”
Duyên kết định, ta và ngươi từng tơ hồng dẫn ước. Nay ta muốn dùng dây đỏ kết tóc, ngươi có bằng lòng không?
“Ta nguyện cùng huynh, ngắm nhìn mỹ cảnh thế gian.”
“Cành đào đính ước, có trời xanh làm chứng —— Tình này, thượng cùng Bích lạc, hạ Hoàng tuyền!”
“Phương Quân Càn, ta đã hứa còn gì.”
Chân đưa ra, xoay tròn, rồi đá lên, lại xoay tròn liên tục như cánh
bướm, giống như nhành mai nở bung nở trong gió lạnh. Dù khó khăn vẫn
vươn lên